Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
"Tâm An, đây cũng không phải là chuyện bình thường, cần bàn bạc kĩ hơn. Cậu xem, anh ta là thần tiên. Được rồi, cậu đừng lườm mình nữa. Anh ta là yêu quái, cậu đánh không lại, cũng không thể quá cứng rắn. Hơn nữa anh ta nhìn qua cũng không có ác ý, tuy rằng tính khí có chút kì quái, lại còn đáng ghét, nhưng mà rất đẹp trai, cũng coi như bù lại được một chút."
Hứa Tâm An xụ mặt nhìn cô, có ai bù trừ như thế không hả?
"Quan trọng là, nếu thật sự có kẻ muốn ám hại Cửa tiệm Tìm Chết, ba và cậu còn cần anh ta bảo vệ. Cho nên trước cứ nhịn đi đã."
"Quá khó nhịn, mình tu hành không đủ." Hứa Tâm An khoanh hai tay trước ngực.
"Không muốn nhịn cũng không được nha."
Cầu Tái Ngọc tận tình khuyên nhủ: "Cậu thử nghĩ xem, ngay cả trong tiểu thuyết cũng viết, có ba loại người đáng sợ nhất, không biết xấu hổ, không muốn sống và không cần tiền, đại thần Tất Phương lại một thân hội tụ tinh hoa cả ba, cậu có thể là đối thủ sao? Quan trọng là anh ta rất đẹp trai, còn đồng ý bảo vệ cậu, cho nên cậu trước nhịn một chút. Đợi tìm được Nến Hồn, ba cậu trở về, giải quyết hết mọi chuyện là xong."
"Cũng có lý." Hứa Tâm An gật đầu: "Là con người không biết xấu hổ, không muốn sống, lại không cần tiền còn cực kỳ khó đối phó, huống chi là yêu quái."
Câu Tái Ngọc thở dài, rõ ràng cô nhấn mạnh trọng điểm là người ta đẹp trai lại có dự định làm anh hùng cứu mỹ nhân, đây hẳn nên tính là chuyện tốt.
"Được, mình tạm thời chịu đựng hắn." Hứa Tâm An khẽ cắn môi, cô nỗ lực nhịn, vì bảo toàn tính mạng cho cả nhà, đợi đến khi mọi chuyện giải quyết xong xuôi lại tính tiếp. Hơn nữa nếu tìm được Nến Hồn, cô trước sẽ giấu nó đi, nhằm nắm trong tay lợi thế đàm phán, giúp chuyển từ thế bị động sang thế chủ động.
Tối hôm đó Hứa Tâm An về phòng thu dọn quần áo và vật dụng hàng ngày rồi dọn sang phòng cho khách. Trong lúc cô chuyển đồ đạc thì vị thần "một thân tinh hoa ba không" nọ - Tất Phương tiên sinh - mí mắt một chút cũng không động, hơi thở đều đặn, cứ như đang ngủ rất say.
"Không biết ngủ thật hay giả vờ nữa." Hứa Tâm An nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng cho khách lẩm bẩm. Nơi này lâu ngày chưa dọn dẹp, đương nhiên không thoải mái bằng phòng ngủ của cô. Nhưng cả ngày nay cô dọn dẹp kho hàng thật sự rất mệt, nên vừa thay chăn ga xong là lăn ra ngủ ngay.
Cầu Tái Ngọc ngày mai còn phải đi làm nên Hứa Tâm An khuyên cô về nhà, nếu thật sự xảy ra chuyện, cô có ở đây cũng chẳng giúp được gì, còn thêm một người bị hại. Cầu Tái Ngọc nghe vậy thấy cũng có lý, bèn vui vẻ trở về nhà.
Quả nhiên Tiểu Ngọc mới giống con gái của ba cô, thần kinh thô hệt như nhau.
Hôm sau Hứa Tâm An dậy hơi muộn, cô vừa nhìn đồng hồ đã giật bắn người, mình sao có thể dậy muộn như vậy. Cô nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, vừa ra phòng khách đã thấy Tất Phương đang ăn sáng.
Sữa đậu nành, bánh hành, quẩy chiên, còn có cả mấy quả trứng luộc cùng trà.
"Ở đâu ra vậy?" Mấy món này nhìn quen lắm, hình như là của quán ăn sáng phía bên kia đường.
"Ta muốn ăn sáng, cô lại chưa dậy. Ta liền ra ngoài kiếm đồ ăn."
Hứa Tâm An ngồi xuống, vô cùng tự nhiên lấy bát sữa đậu nành, cắn miếng quẩy chiên: "Nếu đã có tiền, vậy phiền anh trả tiền phòng đi, ở đây tôi tính tiền theo ngày."
"Ta thật không có tiền." Tất Phương lắc đầu nói.
"Không có tiền sao mua được đồ ăn sáng?" Hứa Tâm An phát cáu, tên lừa đảo này!
"Ta chính là đi ra ngoài, thấy bên kia có bán đồ ăn, liền mỉm cười với bà chủ."
"..." Hứa Tâm An thiếu chút bị nghẹn bánh quẩy mà chết, cười một cái liền được cho cả đống đồ ăn sao? Đây không phải là Điểu tinh mà là Hồ ly tinh đi!
"Ta nói với bà ấy, đồ ăn trông rất ngon, tay nghề thật tốt."
Hứa Tâm An cắn mạnh miếng quẩy, tên này không chỉ là Hồ ly tinh mà còn là Vua Nịnh hót!
"Bà chủ cũng thật tốt bụng, lại dễ tính, còn cho ta ăn thử. Ta thấy hương vị cũng tạm."
Cho anh ăn chùa anh còn chê bai gì nữa? Hứa Tâm An âm thầm khinh bỉ anh ta.
"Thế nên ta nói với bà ấy, ta ở tiệm nến Ánh sáng đối diện, để ta lấy bát tới đựng, Hứa Tâm An vẫn còn đang ngủ chưa dậy, ta lấy ít đồ ăn sáng về."
"..."Hứa Tâm An bỗng khựng người lại, miếng bánh quẩy rơi trên bàn.
Tên, chết, tiệt, này, nói, lung, tung, gì, với, người, khác, thế!!!
"Bà chủ đúng là người tốt, thấy ta cầm bát qua liền múc đầy bát để ta mang về. Cô thức dậy cũng có thể ăn ngay. Khỏi cần cảm ơn."
Ai muốn cảm ơn anh hả? Hứa Tâm An thật muốn lật bàn.
Anh ta không biết xấu hổ đem thức ăn về, có điều người ta biết tiệm nến đối diện, vậy là không những cô phải trả tiền ăn, mà còn bị người ta hiểu nhầm cô có quan hệ gì với anh chàng này nữa. Hứa Tâm An nghiến răng nghiến lợi, Tất Phương lại như không có chuyện gì, tiếp tục ăn thêm ba cái bánh hành, hai chiếc quẩy và một bát sữa đậu nành lớn.
Hứa Tâm An tức giận, trong đầu nhẩm mười lần "Tôi nhịn anh".
Sau đó Hứa Tâm An mặt dày tới tiệm ăn sáng đối diện để trả tiền, loại chuyện ăn xong quỵt tiền này cô làm không được. Lúc trả tiền bà chủ tiệm ăn sáng còn cười tủm tỉm: "Tiểu An à, là bạn trai của cháu hả?"
Hứa Tâm An nặn ra một nụ cười: "Sao có thể, chỉ là bạn của một người họ hàng xa lắc xa lơ tới ở nhà cháu mấy ngày thôi ạ."
"À, à." Bà chủ tiếp tục cười tủm tỉm: "Vậy cũng tốt, là duyên phận nha."
Hứa Tâm An ngượng cười, chào tạm biệt bà chủ.
Loại nghiệt duyên này, cô thà không có còn hơn.
Lúc cô trở về tiệm, tên nghiệt duyên đó đang đứng bên cửa sổ tắm nắng, vuốt ve chậu cây đặt bên bệ cửa như vuốt ve người yêu. Chậu cây đó trước đây tưới nước thế nào cũng không khá lên nổi, giờ lại như tươi tốt hơn nhiều, bắt đầu đâm chồi nảy lộc.
Tất Phương đang mỉm cười với chậu cây, mái tóc màu nâu đỏ óng ánh trong ánh nắng ấm áp, đẹp trai ngời ngời.
Hứa Tâm An chợt nhận ra cơn giận của mình đã dịu đi phân nửa. Được rồi, có lẽ Cầu Tái Ngọc nói cũng có lý, đẹp trai tới mức độ này cũng coi như bù đắp được đôi chút.
Lúc này điện thoại bỗng đổ chuông, người gọi đến là Cầu Tái Ngọc. Cô chỉ muốn xác nhận Hứa Tâm An có an toàn không, cửa tiệm có đang mở cửa buôn bán bình thường không, tiếp theo có kế hoạch gì không. Hứa Tâm An nói chuyện một hồi với cô, Cừu Tái Ngọc hứa sẽ giúp điều tra về vụ các cửa tiệm nến bị hại, cũng điều tra luôn về Tất Phương. Đây là chuyện tối qua hai người họ đã bàn bạc, Hứa Tâm An cũng cảm ơn tấm lòng của cô. Cầu Tái Ngọc lại dặn dò Hứa Tâm An phải cẩn thận, nên nhẫn nhịn, còn nói có cơ hội thì nhớ chụp vài tấm hình của Tất Phương gửi cho cô ngắm cho thích mắt.
Hứa Tâm An không còn gì để nói, bèn cầm điện thoại chụp vài tấm hình gửi cho Cầu Tái Ngọc. Đại thần Tất Phương còn không biết xấu hổ hướng điện thoại mỉm cười. Cầu Tái Ngọc nhận được ảnh hú hét không ngừng, nói rằng mình bỗng dưng tràn đầy sức sống, tinh thần phấn chấn.
Ngày hôm đó không xảy ra chuyện gì, Hứa Tâm An xem đi xem lại nhiều lần danh mục kho hàng cũ lẫn mới với hi vọng tìm ra chút manh mối, nhưng vẫn không kiếm được món hàng nào được đánh dấu đặc biệt. Mà Tất Phương thì vẫn lười biếng không thay đổi, Hứa Tâm An bảo anh ta cố gắng nghĩ xem nên bắt đầu từ tìm kiếm manh mối từ đâu để nhanh chóng hành động, anh ta bảo vẫn đang suy nghĩ. Sau đó... không có sau đó.
Hôm đó đúng vào kì nghỉ tết Dương lịch, khách qua lại đường Phỉ Thúy tấp nập, song không có mấy khách ghé vào tiệm nến. Hứa Tâm An vẫn đang gặp khó khăn trong việc "phá án", việc làm ăn cũng không có gì khởi sắc, nhìn cửa tiệm đối diện buôn bán sôi động mà không khỏi ngưỡng mộ. Cô quay đầu thấy Tất Phương đang ngồi trên ghế sô-pha ngáp ngủ liền tức giận. Vị thần này cả ngày không ăn lại là ngủ, đúng là đồ ăn hại. Chẳng thể hi vọng anh ta cứu giúp thế giới, nhưng là cũng có thể giúp việc buôn bán thêm thuận lợi đi?
Hứa Tâm An bỗng nhiên có ý tưởng, liền kéo Tất Phương ngồi xuống cái ghế bên cạnh cửa kính: "Anh cứ ngồi ở đây, mặt hướng ra ngoài cửa mỉm cười. Lát nữa nếu có khách bước vào tiệm, anh cứ tiếp tục mỉm cười, sau đó dõng dạc nói "Hoan nghênh quý khách"."
Tất Phương trừng mắt: "Ta là thần, sao phải tiếp khách."
"Tối nay tôi hầm móng giò."
Vị thần vừa rồi khôngmuốn tiếp khách liền tinh thần phấn chấn: "Thành giao."
---------------------Tôi là đường phân cách hết chương 9--------------------------------------
Chuyện bên lề:
Tác giả: Hứa Tâm An, tôi rất hâm mộ cô. Tôi cũng muốn có một vị thần đến giúp tôi tiếp khách.
Hứa Tâm An: Hiệu quả thế nào còn chưa rõ. Ngộ nhỡ hắn ta ở bên ngoài tiếp khách, nói với họ, mau đến xem, mau đến xem, viết xong ta cũng không muốn đọc.
Tác giả: ...
Hứa Tâm An: Chị có biết nếu bệnh của anh ta lại tái phát thì không hề dễ khống chế không?
Tác giả: Nhưng mà...
Hứa Tâm An: Cái gì?
Tác giả: Ngộ nhỡ...
Hứa Tâm An: Chị nói đi!
Tác giả: Biết đâu độc giả lại thích như vậy thì sao?!!!
Hứa Tâm An xụ mặt nhìn cô, có ai bù trừ như thế không hả?
"Quan trọng là, nếu thật sự có kẻ muốn ám hại Cửa tiệm Tìm Chết, ba và cậu còn cần anh ta bảo vệ. Cho nên trước cứ nhịn đi đã."
"Quá khó nhịn, mình tu hành không đủ." Hứa Tâm An khoanh hai tay trước ngực.
"Không muốn nhịn cũng không được nha."
Cầu Tái Ngọc tận tình khuyên nhủ: "Cậu thử nghĩ xem, ngay cả trong tiểu thuyết cũng viết, có ba loại người đáng sợ nhất, không biết xấu hổ, không muốn sống và không cần tiền, đại thần Tất Phương lại một thân hội tụ tinh hoa cả ba, cậu có thể là đối thủ sao? Quan trọng là anh ta rất đẹp trai, còn đồng ý bảo vệ cậu, cho nên cậu trước nhịn một chút. Đợi tìm được Nến Hồn, ba cậu trở về, giải quyết hết mọi chuyện là xong."
"Cũng có lý." Hứa Tâm An gật đầu: "Là con người không biết xấu hổ, không muốn sống, lại không cần tiền còn cực kỳ khó đối phó, huống chi là yêu quái."
Câu Tái Ngọc thở dài, rõ ràng cô nhấn mạnh trọng điểm là người ta đẹp trai lại có dự định làm anh hùng cứu mỹ nhân, đây hẳn nên tính là chuyện tốt.
"Được, mình tạm thời chịu đựng hắn." Hứa Tâm An khẽ cắn môi, cô nỗ lực nhịn, vì bảo toàn tính mạng cho cả nhà, đợi đến khi mọi chuyện giải quyết xong xuôi lại tính tiếp. Hơn nữa nếu tìm được Nến Hồn, cô trước sẽ giấu nó đi, nhằm nắm trong tay lợi thế đàm phán, giúp chuyển từ thế bị động sang thế chủ động.
Tối hôm đó Hứa Tâm An về phòng thu dọn quần áo và vật dụng hàng ngày rồi dọn sang phòng cho khách. Trong lúc cô chuyển đồ đạc thì vị thần "một thân tinh hoa ba không" nọ - Tất Phương tiên sinh - mí mắt một chút cũng không động, hơi thở đều đặn, cứ như đang ngủ rất say.
"Không biết ngủ thật hay giả vờ nữa." Hứa Tâm An nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng cho khách lẩm bẩm. Nơi này lâu ngày chưa dọn dẹp, đương nhiên không thoải mái bằng phòng ngủ của cô. Nhưng cả ngày nay cô dọn dẹp kho hàng thật sự rất mệt, nên vừa thay chăn ga xong là lăn ra ngủ ngay.
Cầu Tái Ngọc ngày mai còn phải đi làm nên Hứa Tâm An khuyên cô về nhà, nếu thật sự xảy ra chuyện, cô có ở đây cũng chẳng giúp được gì, còn thêm một người bị hại. Cầu Tái Ngọc nghe vậy thấy cũng có lý, bèn vui vẻ trở về nhà.
Quả nhiên Tiểu Ngọc mới giống con gái của ba cô, thần kinh thô hệt như nhau.
Hôm sau Hứa Tâm An dậy hơi muộn, cô vừa nhìn đồng hồ đã giật bắn người, mình sao có thể dậy muộn như vậy. Cô nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, vừa ra phòng khách đã thấy Tất Phương đang ăn sáng.
Sữa đậu nành, bánh hành, quẩy chiên, còn có cả mấy quả trứng luộc cùng trà.
"Ở đâu ra vậy?" Mấy món này nhìn quen lắm, hình như là của quán ăn sáng phía bên kia đường.
"Ta muốn ăn sáng, cô lại chưa dậy. Ta liền ra ngoài kiếm đồ ăn."
Hứa Tâm An ngồi xuống, vô cùng tự nhiên lấy bát sữa đậu nành, cắn miếng quẩy chiên: "Nếu đã có tiền, vậy phiền anh trả tiền phòng đi, ở đây tôi tính tiền theo ngày."
"Ta thật không có tiền." Tất Phương lắc đầu nói.
"Không có tiền sao mua được đồ ăn sáng?" Hứa Tâm An phát cáu, tên lừa đảo này!
"Ta chính là đi ra ngoài, thấy bên kia có bán đồ ăn, liền mỉm cười với bà chủ."
"..." Hứa Tâm An thiếu chút bị nghẹn bánh quẩy mà chết, cười một cái liền được cho cả đống đồ ăn sao? Đây không phải là Điểu tinh mà là Hồ ly tinh đi!
"Ta nói với bà ấy, đồ ăn trông rất ngon, tay nghề thật tốt."
Hứa Tâm An cắn mạnh miếng quẩy, tên này không chỉ là Hồ ly tinh mà còn là Vua Nịnh hót!
"Bà chủ cũng thật tốt bụng, lại dễ tính, còn cho ta ăn thử. Ta thấy hương vị cũng tạm."
Cho anh ăn chùa anh còn chê bai gì nữa? Hứa Tâm An âm thầm khinh bỉ anh ta.
"Thế nên ta nói với bà ấy, ta ở tiệm nến Ánh sáng đối diện, để ta lấy bát tới đựng, Hứa Tâm An vẫn còn đang ngủ chưa dậy, ta lấy ít đồ ăn sáng về."
"..."Hứa Tâm An bỗng khựng người lại, miếng bánh quẩy rơi trên bàn.
Tên, chết, tiệt, này, nói, lung, tung, gì, với, người, khác, thế!!!
"Bà chủ đúng là người tốt, thấy ta cầm bát qua liền múc đầy bát để ta mang về. Cô thức dậy cũng có thể ăn ngay. Khỏi cần cảm ơn."
Ai muốn cảm ơn anh hả? Hứa Tâm An thật muốn lật bàn.
Anh ta không biết xấu hổ đem thức ăn về, có điều người ta biết tiệm nến đối diện, vậy là không những cô phải trả tiền ăn, mà còn bị người ta hiểu nhầm cô có quan hệ gì với anh chàng này nữa. Hứa Tâm An nghiến răng nghiến lợi, Tất Phương lại như không có chuyện gì, tiếp tục ăn thêm ba cái bánh hành, hai chiếc quẩy và một bát sữa đậu nành lớn.
Hứa Tâm An tức giận, trong đầu nhẩm mười lần "Tôi nhịn anh".
Sau đó Hứa Tâm An mặt dày tới tiệm ăn sáng đối diện để trả tiền, loại chuyện ăn xong quỵt tiền này cô làm không được. Lúc trả tiền bà chủ tiệm ăn sáng còn cười tủm tỉm: "Tiểu An à, là bạn trai của cháu hả?"
Hứa Tâm An nặn ra một nụ cười: "Sao có thể, chỉ là bạn của một người họ hàng xa lắc xa lơ tới ở nhà cháu mấy ngày thôi ạ."
"À, à." Bà chủ tiếp tục cười tủm tỉm: "Vậy cũng tốt, là duyên phận nha."
Hứa Tâm An ngượng cười, chào tạm biệt bà chủ.
Loại nghiệt duyên này, cô thà không có còn hơn.
Lúc cô trở về tiệm, tên nghiệt duyên đó đang đứng bên cửa sổ tắm nắng, vuốt ve chậu cây đặt bên bệ cửa như vuốt ve người yêu. Chậu cây đó trước đây tưới nước thế nào cũng không khá lên nổi, giờ lại như tươi tốt hơn nhiều, bắt đầu đâm chồi nảy lộc.
Tất Phương đang mỉm cười với chậu cây, mái tóc màu nâu đỏ óng ánh trong ánh nắng ấm áp, đẹp trai ngời ngời.
Hứa Tâm An chợt nhận ra cơn giận của mình đã dịu đi phân nửa. Được rồi, có lẽ Cầu Tái Ngọc nói cũng có lý, đẹp trai tới mức độ này cũng coi như bù đắp được đôi chút.
Lúc này điện thoại bỗng đổ chuông, người gọi đến là Cầu Tái Ngọc. Cô chỉ muốn xác nhận Hứa Tâm An có an toàn không, cửa tiệm có đang mở cửa buôn bán bình thường không, tiếp theo có kế hoạch gì không. Hứa Tâm An nói chuyện một hồi với cô, Cừu Tái Ngọc hứa sẽ giúp điều tra về vụ các cửa tiệm nến bị hại, cũng điều tra luôn về Tất Phương. Đây là chuyện tối qua hai người họ đã bàn bạc, Hứa Tâm An cũng cảm ơn tấm lòng của cô. Cầu Tái Ngọc lại dặn dò Hứa Tâm An phải cẩn thận, nên nhẫn nhịn, còn nói có cơ hội thì nhớ chụp vài tấm hình của Tất Phương gửi cho cô ngắm cho thích mắt.
Hứa Tâm An không còn gì để nói, bèn cầm điện thoại chụp vài tấm hình gửi cho Cầu Tái Ngọc. Đại thần Tất Phương còn không biết xấu hổ hướng điện thoại mỉm cười. Cầu Tái Ngọc nhận được ảnh hú hét không ngừng, nói rằng mình bỗng dưng tràn đầy sức sống, tinh thần phấn chấn.
Ngày hôm đó không xảy ra chuyện gì, Hứa Tâm An xem đi xem lại nhiều lần danh mục kho hàng cũ lẫn mới với hi vọng tìm ra chút manh mối, nhưng vẫn không kiếm được món hàng nào được đánh dấu đặc biệt. Mà Tất Phương thì vẫn lười biếng không thay đổi, Hứa Tâm An bảo anh ta cố gắng nghĩ xem nên bắt đầu từ tìm kiếm manh mối từ đâu để nhanh chóng hành động, anh ta bảo vẫn đang suy nghĩ. Sau đó... không có sau đó.
Hôm đó đúng vào kì nghỉ tết Dương lịch, khách qua lại đường Phỉ Thúy tấp nập, song không có mấy khách ghé vào tiệm nến. Hứa Tâm An vẫn đang gặp khó khăn trong việc "phá án", việc làm ăn cũng không có gì khởi sắc, nhìn cửa tiệm đối diện buôn bán sôi động mà không khỏi ngưỡng mộ. Cô quay đầu thấy Tất Phương đang ngồi trên ghế sô-pha ngáp ngủ liền tức giận. Vị thần này cả ngày không ăn lại là ngủ, đúng là đồ ăn hại. Chẳng thể hi vọng anh ta cứu giúp thế giới, nhưng là cũng có thể giúp việc buôn bán thêm thuận lợi đi?
Hứa Tâm An bỗng nhiên có ý tưởng, liền kéo Tất Phương ngồi xuống cái ghế bên cạnh cửa kính: "Anh cứ ngồi ở đây, mặt hướng ra ngoài cửa mỉm cười. Lát nữa nếu có khách bước vào tiệm, anh cứ tiếp tục mỉm cười, sau đó dõng dạc nói "Hoan nghênh quý khách"."
Tất Phương trừng mắt: "Ta là thần, sao phải tiếp khách."
"Tối nay tôi hầm móng giò."
Vị thần vừa rồi khôngmuốn tiếp khách liền tinh thần phấn chấn: "Thành giao."
---------------------Tôi là đường phân cách hết chương 9--------------------------------------
Chuyện bên lề:
Tác giả: Hứa Tâm An, tôi rất hâm mộ cô. Tôi cũng muốn có một vị thần đến giúp tôi tiếp khách.
Hứa Tâm An: Hiệu quả thế nào còn chưa rõ. Ngộ nhỡ hắn ta ở bên ngoài tiếp khách, nói với họ, mau đến xem, mau đến xem, viết xong ta cũng không muốn đọc.
Tác giả: ...
Hứa Tâm An: Chị có biết nếu bệnh của anh ta lại tái phát thì không hề dễ khống chế không?
Tác giả: Nhưng mà...
Hứa Tâm An: Cái gì?
Tác giả: Ngộ nhỡ...
Hứa Tâm An: Chị nói đi!
Tác giả: Biết đâu độc giả lại thích như vậy thì sao?!!!