Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: Cảnh Cáo
Rời khỏi nhà hàng, Âu Hoằng Phong kéo cánh tay Lục Dĩ Tường lại miệng nở nụ cười, nhướng nhướng đôi mày nói với Bạch Nhã Băng ngữ điệu có chút đùa giỡn:
"Bạch Nhã Băng! Bọn tôi có chút chuyện muốn nói với chồng của cô vì vậy cô có thể cho bọn tôi mượn chồng của cô một chút không?"
Bạch Nhã Băng quay đầu lại quăng cho Âu Hoằng Phong một cặp mắt sắc bén, gương mặt tỏ vẻ rất khó chịu nhưng trong lòng lại trái ngược hoàn toàn, cô vẫn tỏ thái độ lạnh lùng, trừng mắt, nghiến răng nói:
"Chồng cái gì mà chồng, các người muốn đưa anh ta đi đâu thì đi liên quan gì đến tôi?"
Hoàng Việt cùng Jack và những người khác bước ra đứng phía sau của cô, hai người các anh cúi thấp người đưa cho cô những túi có đựng mấy thứ cô đã ra lệnh hai người họ làm lúc nãy, nét mặt Bạch Nhã Băng vẫn không một chút thay đổi, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười rất quỷ dị, lãnh khốc:
"Hai người đem những thứ này để vào hộp quà mỗi thứ một hộp, sau đó cùng tôi đến Bạch gia tôi phải cho ông ta tôi không phải là người dễ động đến."
"Vâng!" Hai người các anh đồng thanh lên tiếng đầy cung kính.
Quán bar Lovers
Bọn người Tần Đình Danh kéo Lục Dĩ Tường ấn anh ngồi xuống ghế, nghiêm mặt nhìn anh, Dạ Thành Đông đại diện tra hỏi anh:
"Dĩ Tường! Bây giờ, cậu hãy thành thật nói cho bọn tôi biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Lúc nãy, tôi nhìn thấy thái độ của Bạch Nhã Băng không giống như là đã yêu cậu."
Lục Dĩ Tường hơi nheo mắt, cau mày nhìn bốn người các anh, trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng:"Này! Nếu tôi nhớ không lầm thì các cậu đâu phải là kiểu người nhiều chuyện như vậy đâu, sao hôm nay lại nhiều chuyện thế?"
Phương Thần gật gù đồng ý với lời nói này của Lục Dĩ Tường quả thật các anh không phải là người nhiều chuyện hay đi hóng chuyện của người khác nhưng đây là chuyện của bạn thân mình không hóng chuyện không được:
"Cậu nói đúng, bọn này quả thật không phải là kiểu người hay hóng chuyện nhưng cậu nên nhớ cậu là anh em tốt của bọn này nên chuyện của cậu, bọn tôi phải hóng."
"Được rồi! Để tôi nói cho các cậu nghe, thật ra người chủ động muốn đi đăng ký kết hôn chính là Tiểu Băng, hôm đó cô ấy đến Lục thị bảo rằng tôi hãy cùng cô ấy đi đăng ký kết hôn." Lục Dĩ Tường cũng không có chuyện gì cần phải che giấu anh em của mình cả, anh thẳng thắn nói cho mọi người.
"Cô ấy là người chủ động?" Bốn người các anh kinh ngạc, khó tin không hẹn đồng loạt cất giọng thốt lên với ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Lục Dĩ Tường.
Lục Dĩ Tường gật đầu khẳng định chắc nịt với bọn họ:"Ông của cô ấy giả bệnh rồi lừa bảo cô ấy phải hứa là tìm người kết hôn sau khi cô ấy phát hiện thì ông ấy đã ghi âm lại rồi. Tiểu Băng kết hôn với tôi một phần là vì lời hứa, một phần là vì không muốn ông của mình phiền lòng nữa."
"Lúc đầu nghe cậu nói tôi cứ tưởng Nhã Băng bị điên rồi mới chủ động bảo cậu kết hôn." Tần Đình Danh gật gù hiểu rõ, cất giọng châm chọc, đùa giỡn nhưng gương mặt vẫn có một biểu cảm cứng ngắt.
Rầm! Âu Hoằng Phong đột nhiên đập tay xuống bàn một cái thật mình khiến cho mọi người giật mình chăm chú nhìn, Âu Hoằng Phong cứ nhướng nhướng mày, ánh mắt sáng rực, thích thú cất giọng với cái ngữ điệu không đứng đắn là bao:
"Dĩ Tường! Chẳng phải chuyện này quá tốt cho cậu rồi sao? Hai người bây giờ đã kết hôn rồi cậu hãy nhân cơ hội làm những chuyện cần làm đi, bổn phận của một người chồng đấy."
Lục Dĩ Tường bĩu môi anh tưởng có chuyện gì hay ho lắm, Lục Dĩ Tường cầm ly rượu uống một hơi hết sạch, đặt ly xuống chậm rãi nói:
"Làm ơn đi, hãy tha cho tôi, mỗi lần tôi nghe cậu đều không có kết cục tốt đẹp, lần này cũng không ngoại lên tôi không muốn chưa gì đã phải húp cháo đâu nếu không húp cháo tôi cũng không muốn răng mình toàn răng giả."
Hahaha...Tất cả mọi người ở đấy đều đồng loạt bật cười nghiêng ngả với câu nói của Lục Dĩ Tường, Âu Hoằng Phong nghe thế thì trầm ngâm suy nghĩ lại thấy những lời nói của anh cũng rất đúng bèn lên tiếng:
"Dĩ Tường! Cậu nói cũng đúng tôi nhớ lại lúc nãy cô ấy nở một nụ cười nham hiểm, độc ác là tôi lại rợn hết cả da gà nếu như cậu làm như thế thì chẳng phải thảm rồi sao? Bây giờ, tôi khuyên cậu tốt nhất nên an phận đừng làm bà chằn đó phật lòng nếu không thì hậu quả khó lường."
Bạch gia
Bạch Nhã Băng cao lãnh bước vào trong, Hoàng Việt cùng Jack đi theo sau mỗi người cầm hai hộp quà, vào trong thấy Bạch An Lương đang ngồi xem phim cùng La Tố Chi và Bạch Lan Minh, cô nhếch một bên khóe môi từ từ đi đến gần, Bạch Lan Minh nhìn thấy cô sắc mặt liền thay đổi cất tiếng hỏi:
"Chị đến đây để tìm ông sao? Ông không có ở đây ông đi đánh cờ, trò chuyện rồi đến giờ vẫn chưa về."
Bạch Nhã Băng nghiêng đầu nhìn ba người họ ánh mắt có chút lơ đãng, đầu lắc nhẹ đáp lại:"Tôi đến đây không phải là muốn tìm ông ngoại người tôi muốn tìm là "người cậu đáng kính của tôi"." Bạch Nhã Băng nghiến răng nói sáu chữ cuối cùng.
Bạch An Lương bỗng dâng lên một cảm giác chẳng lành, nghiêm mặt nhìn Bạch Nhã Băng, đợi chờ câu nói tiếp theo của cô, Bạch Nhã Băng ra hiệu cho Hoàng Việt cùng Jack, hai người các anh hiểu ý liền cầm bốn hộp quà đặt lên bàn. Cô ngồi xuống lưng tựa vào ghế, vắt chéo chân, ngước ngước mặt nói:
"Bốn món quà này là tôi đặc biệt tặng cho ông, ông hãy mở ra xem thử đi."
Bạch An Lương nuốt một ngụm nước bọt, từ từ mở hộp quà đang ở trước mặt của mình, vừa mở ra ông hoảng hốt, kinh sợ ngã ra phía sau, mặt trắng bệch khi thấy bàn tay đầy máu me trong đó. La Tố Chi cùng Bạch Lan Minh vừa nhìn thấy đã tái mặt hét thất thanh trong sự hoảng sợ.
Bạch Nhã Băng cười lạnh một tiếng, hai tay khoanh lại cất giọng đều đều không một chút cảm xúc:"Sao lại hoảng sợ quá vậy? Mới có một món thôi mà ông đã như thế, còn ba món quà nữa kìa ông hãy mau mở nó ra đi."
Giọng nói của Bạch Nhã Băng như một lời ra lệnh khiến cho Bạch An Lương không dám không nghe, ông ngồi dậy run rẩy mở hộp thứ hai ra, vừa mở ra ông đã hất nắp hộp bay đi nhắm chặt đôi mắt không dám nhìn đôi mắt vừa mới bị móc ra. Bạch Lan Minh run bần bật, cố gắng dùng hết bình sinh đứng phắt dậy chỉ thẳng vào mặt của cô mà lớn tiếng nói:
"Bạch Nhã Băng! Chị quá đáng rồi đó, chị dọa gia đình tôi đủ chưa hả? Tôi đã biết chị lạnh lùng, vô tình như thế nào rồi nhưng hôm nay tôi mới biết chị là một con người độc ác như vậy."
Bạch Nhã Băng vẫn dửng dưng từ ngoài nhìn vào có lẽ thấy cô không để ý đến Bạch Lan Minh nhưng thật chất gương mặt của cô đã trở nên lạnh toát, trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết:"Nếu như ông đã không đủ can đảm mở hai hộp còn lại thì tôi sẽ mở giúp ông."
Jack và Hoàng Việt bước đến mở hai hộp còn lại, thấy lưỡi cùng đôi tai đầy máu me kia Bạch Lan Minh đã sợ đến mất mật, mặt cắt không còn giọt máu, loạng choạng ngã xuống ghế.
"Bạch An Lương! Đây chỉ là lời cảnh cáo của tôi mà thôi nếu như ông còn dám động đến tôi thì những thứ đặt trước mặt của ông không phải là của người khác mà là của ông đấy. Nhớ rõ cho tôi!" Bạch Nhã Băng đứng dậy, cả người tỏa ra khí thế bức người, đôi mắt trợn lên, lời nói đầy sự độc ác, vô tình, cô chính là muốn cho Bạch An Lương biết những lời nói của mình không phải chỉ là một lời cảnh cáo đơn thuần mà là cô nói thì cô sẽ làm, không gì là không thể.
Trước khi rời đi, Bạch Nhã Băng còn không quên cảnh cáo Bạch Lan Minh:
"Bạch Lan Minh! Cô nghe cho rõ đây, Bạch Nhã Băng tôi ghét nhất là ai chỉ tay vào mặt của mình nên tốt nhất cô đừng làm lại lần hai nếu không lần đó sẽ là lần cuối cùng cô chỉ vào mặt tôi đấy. Đừng tưởng mang trong người dòng máu Bạch gia thì muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói. Tôi nói cho cô biết Bạch Nhã Băng tôi không kiêng nể bất cứ ai đâu."
"Bạch Nhã Băng! Bọn tôi có chút chuyện muốn nói với chồng của cô vì vậy cô có thể cho bọn tôi mượn chồng của cô một chút không?"
Bạch Nhã Băng quay đầu lại quăng cho Âu Hoằng Phong một cặp mắt sắc bén, gương mặt tỏ vẻ rất khó chịu nhưng trong lòng lại trái ngược hoàn toàn, cô vẫn tỏ thái độ lạnh lùng, trừng mắt, nghiến răng nói:
"Chồng cái gì mà chồng, các người muốn đưa anh ta đi đâu thì đi liên quan gì đến tôi?"
Hoàng Việt cùng Jack và những người khác bước ra đứng phía sau của cô, hai người các anh cúi thấp người đưa cho cô những túi có đựng mấy thứ cô đã ra lệnh hai người họ làm lúc nãy, nét mặt Bạch Nhã Băng vẫn không một chút thay đổi, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười rất quỷ dị, lãnh khốc:
"Hai người đem những thứ này để vào hộp quà mỗi thứ một hộp, sau đó cùng tôi đến Bạch gia tôi phải cho ông ta tôi không phải là người dễ động đến."
"Vâng!" Hai người các anh đồng thanh lên tiếng đầy cung kính.
Quán bar Lovers
Bọn người Tần Đình Danh kéo Lục Dĩ Tường ấn anh ngồi xuống ghế, nghiêm mặt nhìn anh, Dạ Thành Đông đại diện tra hỏi anh:
"Dĩ Tường! Bây giờ, cậu hãy thành thật nói cho bọn tôi biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Lúc nãy, tôi nhìn thấy thái độ của Bạch Nhã Băng không giống như là đã yêu cậu."
Lục Dĩ Tường hơi nheo mắt, cau mày nhìn bốn người các anh, trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng:"Này! Nếu tôi nhớ không lầm thì các cậu đâu phải là kiểu người nhiều chuyện như vậy đâu, sao hôm nay lại nhiều chuyện thế?"
Phương Thần gật gù đồng ý với lời nói này của Lục Dĩ Tường quả thật các anh không phải là người nhiều chuyện hay đi hóng chuyện của người khác nhưng đây là chuyện của bạn thân mình không hóng chuyện không được:
"Cậu nói đúng, bọn này quả thật không phải là kiểu người hay hóng chuyện nhưng cậu nên nhớ cậu là anh em tốt của bọn này nên chuyện của cậu, bọn tôi phải hóng."
"Được rồi! Để tôi nói cho các cậu nghe, thật ra người chủ động muốn đi đăng ký kết hôn chính là Tiểu Băng, hôm đó cô ấy đến Lục thị bảo rằng tôi hãy cùng cô ấy đi đăng ký kết hôn." Lục Dĩ Tường cũng không có chuyện gì cần phải che giấu anh em của mình cả, anh thẳng thắn nói cho mọi người.
"Cô ấy là người chủ động?" Bốn người các anh kinh ngạc, khó tin không hẹn đồng loạt cất giọng thốt lên với ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Lục Dĩ Tường.
Lục Dĩ Tường gật đầu khẳng định chắc nịt với bọn họ:"Ông của cô ấy giả bệnh rồi lừa bảo cô ấy phải hứa là tìm người kết hôn sau khi cô ấy phát hiện thì ông ấy đã ghi âm lại rồi. Tiểu Băng kết hôn với tôi một phần là vì lời hứa, một phần là vì không muốn ông của mình phiền lòng nữa."
"Lúc đầu nghe cậu nói tôi cứ tưởng Nhã Băng bị điên rồi mới chủ động bảo cậu kết hôn." Tần Đình Danh gật gù hiểu rõ, cất giọng châm chọc, đùa giỡn nhưng gương mặt vẫn có một biểu cảm cứng ngắt.
Rầm! Âu Hoằng Phong đột nhiên đập tay xuống bàn một cái thật mình khiến cho mọi người giật mình chăm chú nhìn, Âu Hoằng Phong cứ nhướng nhướng mày, ánh mắt sáng rực, thích thú cất giọng với cái ngữ điệu không đứng đắn là bao:
"Dĩ Tường! Chẳng phải chuyện này quá tốt cho cậu rồi sao? Hai người bây giờ đã kết hôn rồi cậu hãy nhân cơ hội làm những chuyện cần làm đi, bổn phận của một người chồng đấy."
Lục Dĩ Tường bĩu môi anh tưởng có chuyện gì hay ho lắm, Lục Dĩ Tường cầm ly rượu uống một hơi hết sạch, đặt ly xuống chậm rãi nói:
"Làm ơn đi, hãy tha cho tôi, mỗi lần tôi nghe cậu đều không có kết cục tốt đẹp, lần này cũng không ngoại lên tôi không muốn chưa gì đã phải húp cháo đâu nếu không húp cháo tôi cũng không muốn răng mình toàn răng giả."
Hahaha...Tất cả mọi người ở đấy đều đồng loạt bật cười nghiêng ngả với câu nói của Lục Dĩ Tường, Âu Hoằng Phong nghe thế thì trầm ngâm suy nghĩ lại thấy những lời nói của anh cũng rất đúng bèn lên tiếng:
"Dĩ Tường! Cậu nói cũng đúng tôi nhớ lại lúc nãy cô ấy nở một nụ cười nham hiểm, độc ác là tôi lại rợn hết cả da gà nếu như cậu làm như thế thì chẳng phải thảm rồi sao? Bây giờ, tôi khuyên cậu tốt nhất nên an phận đừng làm bà chằn đó phật lòng nếu không thì hậu quả khó lường."
Bạch gia
Bạch Nhã Băng cao lãnh bước vào trong, Hoàng Việt cùng Jack đi theo sau mỗi người cầm hai hộp quà, vào trong thấy Bạch An Lương đang ngồi xem phim cùng La Tố Chi và Bạch Lan Minh, cô nhếch một bên khóe môi từ từ đi đến gần, Bạch Lan Minh nhìn thấy cô sắc mặt liền thay đổi cất tiếng hỏi:
"Chị đến đây để tìm ông sao? Ông không có ở đây ông đi đánh cờ, trò chuyện rồi đến giờ vẫn chưa về."
Bạch Nhã Băng nghiêng đầu nhìn ba người họ ánh mắt có chút lơ đãng, đầu lắc nhẹ đáp lại:"Tôi đến đây không phải là muốn tìm ông ngoại người tôi muốn tìm là "người cậu đáng kính của tôi"." Bạch Nhã Băng nghiến răng nói sáu chữ cuối cùng.
Bạch An Lương bỗng dâng lên một cảm giác chẳng lành, nghiêm mặt nhìn Bạch Nhã Băng, đợi chờ câu nói tiếp theo của cô, Bạch Nhã Băng ra hiệu cho Hoàng Việt cùng Jack, hai người các anh hiểu ý liền cầm bốn hộp quà đặt lên bàn. Cô ngồi xuống lưng tựa vào ghế, vắt chéo chân, ngước ngước mặt nói:
"Bốn món quà này là tôi đặc biệt tặng cho ông, ông hãy mở ra xem thử đi."
Bạch An Lương nuốt một ngụm nước bọt, từ từ mở hộp quà đang ở trước mặt của mình, vừa mở ra ông hoảng hốt, kinh sợ ngã ra phía sau, mặt trắng bệch khi thấy bàn tay đầy máu me trong đó. La Tố Chi cùng Bạch Lan Minh vừa nhìn thấy đã tái mặt hét thất thanh trong sự hoảng sợ.
Bạch Nhã Băng cười lạnh một tiếng, hai tay khoanh lại cất giọng đều đều không một chút cảm xúc:"Sao lại hoảng sợ quá vậy? Mới có một món thôi mà ông đã như thế, còn ba món quà nữa kìa ông hãy mau mở nó ra đi."
Giọng nói của Bạch Nhã Băng như một lời ra lệnh khiến cho Bạch An Lương không dám không nghe, ông ngồi dậy run rẩy mở hộp thứ hai ra, vừa mở ra ông đã hất nắp hộp bay đi nhắm chặt đôi mắt không dám nhìn đôi mắt vừa mới bị móc ra. Bạch Lan Minh run bần bật, cố gắng dùng hết bình sinh đứng phắt dậy chỉ thẳng vào mặt của cô mà lớn tiếng nói:
"Bạch Nhã Băng! Chị quá đáng rồi đó, chị dọa gia đình tôi đủ chưa hả? Tôi đã biết chị lạnh lùng, vô tình như thế nào rồi nhưng hôm nay tôi mới biết chị là một con người độc ác như vậy."
Bạch Nhã Băng vẫn dửng dưng từ ngoài nhìn vào có lẽ thấy cô không để ý đến Bạch Lan Minh nhưng thật chất gương mặt của cô đã trở nên lạnh toát, trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết:"Nếu như ông đã không đủ can đảm mở hai hộp còn lại thì tôi sẽ mở giúp ông."
Jack và Hoàng Việt bước đến mở hai hộp còn lại, thấy lưỡi cùng đôi tai đầy máu me kia Bạch Lan Minh đã sợ đến mất mật, mặt cắt không còn giọt máu, loạng choạng ngã xuống ghế.
"Bạch An Lương! Đây chỉ là lời cảnh cáo của tôi mà thôi nếu như ông còn dám động đến tôi thì những thứ đặt trước mặt của ông không phải là của người khác mà là của ông đấy. Nhớ rõ cho tôi!" Bạch Nhã Băng đứng dậy, cả người tỏa ra khí thế bức người, đôi mắt trợn lên, lời nói đầy sự độc ác, vô tình, cô chính là muốn cho Bạch An Lương biết những lời nói của mình không phải chỉ là một lời cảnh cáo đơn thuần mà là cô nói thì cô sẽ làm, không gì là không thể.
Trước khi rời đi, Bạch Nhã Băng còn không quên cảnh cáo Bạch Lan Minh:
"Bạch Lan Minh! Cô nghe cho rõ đây, Bạch Nhã Băng tôi ghét nhất là ai chỉ tay vào mặt của mình nên tốt nhất cô đừng làm lại lần hai nếu không lần đó sẽ là lần cuối cùng cô chỉ vào mặt tôi đấy. Đừng tưởng mang trong người dòng máu Bạch gia thì muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói. Tôi nói cho cô biết Bạch Nhã Băng tôi không kiêng nể bất cứ ai đâu."