Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Chị Dâu Bá Đạo
Bạch Nhã Băng bước vào phòng ánh mắt luôn quan sát xung quanh một cách rất tỉ mỉ, Lục Dĩ Tường thấy cô liền đứng thẳng người dậy cười nhẹ có chút bối rối:
"Do quá gấp gáp nên anh vẫn chưa kịp cho người chuẩn bị để lát anh sẽ cho người đem thêm một tủ quần áo vào đây rồi còn bàn trang điểm, tủ đựng giày, túi xách cũng sẽ được mang vào anh sẽ sắp xếp lại mọi thứ."
"Không cần phải chuẩn bị tủ quần áo đâu quần áo của tôi cũng không nhiều để chung với anh là được rồi còn về tủ đựng giày với túi xách thì anh cứ chuẩn bị một cách tủ là được rồi mọi thứ tôi sẽ để vào đó." Bạch Nhã Băng tựa người vào tường khoanh tay lại nhìn thẳng vào mắt của anh cất giọng.
"Nhưng vậy có đủ để không?" Lục Dĩ Tường khẽ cau mày lại hiếu kỳ, tò mò hỏi cô thường thì anh thấy phụ nữ thường có rất nhiều túi xách, giày dép rồi phụ kiện này nọ nữa anh nghĩ một tủ không đủ để chứa.
"Tôi chỉ mang đến những thứ thường dùng thôi những thứ không cần dùng đến mang theo làm gì cho chật chỗ về điều này ông ngoại rất hiểu tôi nên đã cho người lấy đúng những thứ tôi cần thôi." Bạch Nhã Băng không nhanh không chậm đáp lại mặt vẫn cứ như thế không hề có một chút cảm xúc nào.
"Vậy để anh giúp em để quần áo vào tủ." Lục Dĩ Tường không đợi cô đáp lại liền mở vali lấy quần áo của cô để vào trong tủ của mình.
Bạch Nhã Băng nhướng mày đôi mắt chớp vài cái nhìn anh có chút bất ngờ từ trước đến giờ chỉ có người thật sự thân cận với cô mới dám và có thể động vào đồ của cô nhưng anh lại động vào một cách rất tự nhiên, cách sắp xếp quần áo cũng giống với ý của cô.
Sắp xếp xong, Lục Dĩ Tường quay người lại đôi mắt hơi mở to, gãi gãi đầu, vẻ mặt dần trở nên gượng gạo:"Tiểu Băng! Anh sắp như vậy em không hài lòng sao?"
"Không! Rất hài lòng." Bạch Nhã Băng gật gù tiến đến lấy quần áo và một số đồ dưỡng da đi vào phòng tắm.
Lục Dĩ Tường đi xuống lầu giải thích cho Lê Ngọc Quân và Lục Trân Trân nghe, anh kéo hai người họ ngồi ở phòng khách Lê Ngọc Quân chân vắt chéo hai tay để lên chân đôi mắt hơi nheo lại hỏi anh:
"Sao? Con cùng Tiểu Băng đã đăng ký kết hôn rồi thì định khi nào tổ chức hôn lễ?"
"Tụi con sẽ không tổ chức hôn lễ gì cả thật ra chuyện là như thế này ông ngoại của Tiểu Băng đã giả vờ bệnh để lừa cô ấy muốn cô ấy hứa là phải nhanh chóng tìm người phù hợp để kết hôn đến lúc Tiểu Băng phát hiện ra thì đã muộn rồi ông ngoại cô ấy đã ghi âm lại thế nên cô ấy phải nhanh chóng kết hôn theo như lời hứa." Lục Dĩ Tường ấp úng có chút khó nói hai tay của anh cứ đập đập vào đùi anh cố gắng nói cho mẹ và em gái mình hiểu để không phải có ác cảm với Bạch Nhã Băng.
Đôi mày Lê Ngọc Quân bắt đầu cau lại nét mặt dần trở nên nghiêm nghị:
"Ý của con chính là Tiểu Băng không hề có tình cảm gì, con cũng không cầu hôn. Tiểu Băng chỉ là đến tìm con bảo con kết hôn với nó chỉ vì lời hứa với ông ngoại của mình có đúng vậy không?"
Lục Dĩ Tường thấy sắc mặt của Lê Ngọc Quân thay đổi anh cũng thay đổi theo dần vặn vẹo, gượng gạo gật gật đầu, cố gắng tìm lời nói phù hợp để nói đỡ cho cô:
"Nhưng cũng không thể nói là không có tình cảm mẹ nghĩ xem nếu như Tiểu Băng không có ấn tượng, tình cảm với con thì cô ấy chưa chắc gì sẽ chọn con còn có rất nhiều đàn ông để cô ấy lựa chọn mà. Mẹ đừng thấy Tiểu Băng lạnh lùng như thế nhưng thật ra cô ấy rất tốt cô ấy là kiểu trong nóng ngoài lạnh rất quan tâm đến người khác."
"Mẹ chưa nói gì mà con đã bênh Tiểu Băng như thế rồi nếu mẹ có ý kiến hay nói gì chắc con đã đưa Tiểu Băng ra riêng sống rồi." Lê Ngọc Quân lắc đầu bó tay với con trai mình yêu đến mức hết thuốc chữa rồi.
Lục Trân Trân từ sau khi nghe Lục Dĩ Tường nói Bạch Nhã Băng chủ động tìm anh để đi đăng ký kết hôn thì cô đã rất tò mò, hiếu kỳ không biết lúc đó Bạch Nhã Băng nói hành động, nói như thế nào?
"Anh hai! Anh có thể kể lại cho em nghe xem chị dâu đã đến nói với anh về việc này như thế nào không? Chẳng lẽ chị ấy đến rồi kể cho anh nghe mọi chuyện rồi kêu anh đi đăng ký kết hôn sao?"
Lục Dĩ Tường lắc lắc đầu đưa mắt nhìn lên phòng xem cô có xuống không thấy vẫn không chút động tĩnh anh mới chòm người khẽ nói:
"Chị dâu của em không có dài dòng như thế đâu cô ấy rất bá đạo. Lúc đó, anh đang họp cô ấy gọi anh xuống rồi bảo anh dẫn lên phòng làm việc vừa mới bước vào cô ấy đã dồn sát anh vào tường bảo đi đăng ký kết hôn với tôi."
Lục Trân Trân thích thú, phấn khích vô cùng không ngờ Bạch Nhã Băng lại mạnh dạn, thẳng thắn như thế:"Rồi anh trả lời như thế nào?"
Lê Ngọc Quân cũng đã ngứa ngáy trong lòng rất tò mò muốn biết anh phản ứng như thế nào? Trả lời ra sao? Lục Dĩ Tường thản nhiên đáp lại:
"Thì lúc đó anh đồng ý chứ sao sau đó anh và Tiểu Băng đi đăng ký kết hôn mà có một chuyện hai người sẽ không bao giờ ngờ đến được đó chính là ông cụ mà chúng ta tưởng lừa đảo lại là ông ngoại của cô ấy."
Lê Ngọc Quân, Lục Trân Trân há hốc, tròn mắt nhìn nhau không ngờ rằng còn có chuyện này, đột nhiên Lục Dĩ Tường ngồi nghiêm chỉnh lại chỉ chỉ vào Lục Trân Trân cẩn thận căn dặn:
"Trân Trân! Anh nói cho em biết em tốt nhất là đừng có nhoi nhoi, nói nhiều hay chọc gì chị dâu em đấy cô ấy rất dữ dằn, hơi nóng tính, nghiêm nghị, lạnh lùng nữa sẽ không thích mấy trò đó của em đâu nếu cô ấy tức giận thì anh cũng không bảo vệ được em đâu."
Lục Trân Trân bỗng nở nụ cười kì lạ, khó hiểu từ từ đứng dậy cất giọng vừa đủ nói với anh:
"Em cảm thấy anh nên bảo vệ chính mình trước thì hơn em và mẹ đi ăn cơm trước đây."
Lục Trân Trân kéo Lê Ngọc Quân nhanh chóng vào trong, Lục Dĩ Tường cảm thấy phía sau hơi hơi ớn lạnh anh từ từ quay đầu nhìn, thấy Bạch Nhã Băng đã đứng sau anh từ lúc nào không hay anh hít một ngụm khí lạnh đứng dậy cười nịnh với cô:
"Tiểu Băng! Đây là lần đầu tiên anh thấy em mặc đồ như thế đấy đồ ngủ cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của em. Mà...mà em đứng đây từ hồi nào vậy?"
Bạch Nhã Băng nhếch mép, khóe mắt cong lên đầy ý cười, đầu hơi nghiêng đáp lại:
"Tôi đứng đây từ lúc anh nói tôi dữ dằn, nóng tính, nghiêm nghị, lạnh lùng tôi thấy anh vẫn còn nhiều điều chưa nói hết xem ra anh có rất nhiều chuyện bất mãn về tôi lắm."
"Làm gì có chứ? Em xinh đẹp, hoàn hảo như thế anh làm sao có thể bất mãn điều gì được thôi chúng ta đi ăn cơm trước đi chắc em cũng đói lắm rồi." Lục Dĩ Tường lắc đầu lia lịa ngay lập tức đáp lại giọng điệu nịnh nọt, dáng vẻ có chút đáng yêu.
Lục Trân Trân bĩu môi rùng mình một cái không kìm được mà trêu anh:
"Anh hai! Em nhớ anh đâu có thích anh ngọt đâu sao mà hôm nay anh nói chuyện ngọt dữ thế. Anh trai tổng tài lạnh lùng của em đâu rồi sao bây giờ chỉ biết nịnh vợ thế?"
Lục Dĩ Tường thật sự không biết đây có phải là em gái ruột của mình hay không mà sao lúc nào cũng châm chọc anh:"Em im lặng lại cho anh có được không hả?"
Lục Trân Trân cười hì hì nhướng mày khiêu khích anh:"Tất nhiên là không rồi miệng của em anh quản được sao?"
"Do quá gấp gáp nên anh vẫn chưa kịp cho người chuẩn bị để lát anh sẽ cho người đem thêm một tủ quần áo vào đây rồi còn bàn trang điểm, tủ đựng giày, túi xách cũng sẽ được mang vào anh sẽ sắp xếp lại mọi thứ."
"Không cần phải chuẩn bị tủ quần áo đâu quần áo của tôi cũng không nhiều để chung với anh là được rồi còn về tủ đựng giày với túi xách thì anh cứ chuẩn bị một cách tủ là được rồi mọi thứ tôi sẽ để vào đó." Bạch Nhã Băng tựa người vào tường khoanh tay lại nhìn thẳng vào mắt của anh cất giọng.
"Nhưng vậy có đủ để không?" Lục Dĩ Tường khẽ cau mày lại hiếu kỳ, tò mò hỏi cô thường thì anh thấy phụ nữ thường có rất nhiều túi xách, giày dép rồi phụ kiện này nọ nữa anh nghĩ một tủ không đủ để chứa.
"Tôi chỉ mang đến những thứ thường dùng thôi những thứ không cần dùng đến mang theo làm gì cho chật chỗ về điều này ông ngoại rất hiểu tôi nên đã cho người lấy đúng những thứ tôi cần thôi." Bạch Nhã Băng không nhanh không chậm đáp lại mặt vẫn cứ như thế không hề có một chút cảm xúc nào.
"Vậy để anh giúp em để quần áo vào tủ." Lục Dĩ Tường không đợi cô đáp lại liền mở vali lấy quần áo của cô để vào trong tủ của mình.
Bạch Nhã Băng nhướng mày đôi mắt chớp vài cái nhìn anh có chút bất ngờ từ trước đến giờ chỉ có người thật sự thân cận với cô mới dám và có thể động vào đồ của cô nhưng anh lại động vào một cách rất tự nhiên, cách sắp xếp quần áo cũng giống với ý của cô.
Sắp xếp xong, Lục Dĩ Tường quay người lại đôi mắt hơi mở to, gãi gãi đầu, vẻ mặt dần trở nên gượng gạo:"Tiểu Băng! Anh sắp như vậy em không hài lòng sao?"
"Không! Rất hài lòng." Bạch Nhã Băng gật gù tiến đến lấy quần áo và một số đồ dưỡng da đi vào phòng tắm.
Lục Dĩ Tường đi xuống lầu giải thích cho Lê Ngọc Quân và Lục Trân Trân nghe, anh kéo hai người họ ngồi ở phòng khách Lê Ngọc Quân chân vắt chéo hai tay để lên chân đôi mắt hơi nheo lại hỏi anh:
"Sao? Con cùng Tiểu Băng đã đăng ký kết hôn rồi thì định khi nào tổ chức hôn lễ?"
"Tụi con sẽ không tổ chức hôn lễ gì cả thật ra chuyện là như thế này ông ngoại của Tiểu Băng đã giả vờ bệnh để lừa cô ấy muốn cô ấy hứa là phải nhanh chóng tìm người phù hợp để kết hôn đến lúc Tiểu Băng phát hiện ra thì đã muộn rồi ông ngoại cô ấy đã ghi âm lại thế nên cô ấy phải nhanh chóng kết hôn theo như lời hứa." Lục Dĩ Tường ấp úng có chút khó nói hai tay của anh cứ đập đập vào đùi anh cố gắng nói cho mẹ và em gái mình hiểu để không phải có ác cảm với Bạch Nhã Băng.
Đôi mày Lê Ngọc Quân bắt đầu cau lại nét mặt dần trở nên nghiêm nghị:
"Ý của con chính là Tiểu Băng không hề có tình cảm gì, con cũng không cầu hôn. Tiểu Băng chỉ là đến tìm con bảo con kết hôn với nó chỉ vì lời hứa với ông ngoại của mình có đúng vậy không?"
Lục Dĩ Tường thấy sắc mặt của Lê Ngọc Quân thay đổi anh cũng thay đổi theo dần vặn vẹo, gượng gạo gật gật đầu, cố gắng tìm lời nói phù hợp để nói đỡ cho cô:
"Nhưng cũng không thể nói là không có tình cảm mẹ nghĩ xem nếu như Tiểu Băng không có ấn tượng, tình cảm với con thì cô ấy chưa chắc gì sẽ chọn con còn có rất nhiều đàn ông để cô ấy lựa chọn mà. Mẹ đừng thấy Tiểu Băng lạnh lùng như thế nhưng thật ra cô ấy rất tốt cô ấy là kiểu trong nóng ngoài lạnh rất quan tâm đến người khác."
"Mẹ chưa nói gì mà con đã bênh Tiểu Băng như thế rồi nếu mẹ có ý kiến hay nói gì chắc con đã đưa Tiểu Băng ra riêng sống rồi." Lê Ngọc Quân lắc đầu bó tay với con trai mình yêu đến mức hết thuốc chữa rồi.
Lục Trân Trân từ sau khi nghe Lục Dĩ Tường nói Bạch Nhã Băng chủ động tìm anh để đi đăng ký kết hôn thì cô đã rất tò mò, hiếu kỳ không biết lúc đó Bạch Nhã Băng nói hành động, nói như thế nào?
"Anh hai! Anh có thể kể lại cho em nghe xem chị dâu đã đến nói với anh về việc này như thế nào không? Chẳng lẽ chị ấy đến rồi kể cho anh nghe mọi chuyện rồi kêu anh đi đăng ký kết hôn sao?"
Lục Dĩ Tường lắc lắc đầu đưa mắt nhìn lên phòng xem cô có xuống không thấy vẫn không chút động tĩnh anh mới chòm người khẽ nói:
"Chị dâu của em không có dài dòng như thế đâu cô ấy rất bá đạo. Lúc đó, anh đang họp cô ấy gọi anh xuống rồi bảo anh dẫn lên phòng làm việc vừa mới bước vào cô ấy đã dồn sát anh vào tường bảo đi đăng ký kết hôn với tôi."
Lục Trân Trân thích thú, phấn khích vô cùng không ngờ Bạch Nhã Băng lại mạnh dạn, thẳng thắn như thế:"Rồi anh trả lời như thế nào?"
Lê Ngọc Quân cũng đã ngứa ngáy trong lòng rất tò mò muốn biết anh phản ứng như thế nào? Trả lời ra sao? Lục Dĩ Tường thản nhiên đáp lại:
"Thì lúc đó anh đồng ý chứ sao sau đó anh và Tiểu Băng đi đăng ký kết hôn mà có một chuyện hai người sẽ không bao giờ ngờ đến được đó chính là ông cụ mà chúng ta tưởng lừa đảo lại là ông ngoại của cô ấy."
Lê Ngọc Quân, Lục Trân Trân há hốc, tròn mắt nhìn nhau không ngờ rằng còn có chuyện này, đột nhiên Lục Dĩ Tường ngồi nghiêm chỉnh lại chỉ chỉ vào Lục Trân Trân cẩn thận căn dặn:
"Trân Trân! Anh nói cho em biết em tốt nhất là đừng có nhoi nhoi, nói nhiều hay chọc gì chị dâu em đấy cô ấy rất dữ dằn, hơi nóng tính, nghiêm nghị, lạnh lùng nữa sẽ không thích mấy trò đó của em đâu nếu cô ấy tức giận thì anh cũng không bảo vệ được em đâu."
Lục Trân Trân bỗng nở nụ cười kì lạ, khó hiểu từ từ đứng dậy cất giọng vừa đủ nói với anh:
"Em cảm thấy anh nên bảo vệ chính mình trước thì hơn em và mẹ đi ăn cơm trước đây."
Lục Trân Trân kéo Lê Ngọc Quân nhanh chóng vào trong, Lục Dĩ Tường cảm thấy phía sau hơi hơi ớn lạnh anh từ từ quay đầu nhìn, thấy Bạch Nhã Băng đã đứng sau anh từ lúc nào không hay anh hít một ngụm khí lạnh đứng dậy cười nịnh với cô:
"Tiểu Băng! Đây là lần đầu tiên anh thấy em mặc đồ như thế đấy đồ ngủ cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của em. Mà...mà em đứng đây từ hồi nào vậy?"
Bạch Nhã Băng nhếch mép, khóe mắt cong lên đầy ý cười, đầu hơi nghiêng đáp lại:
"Tôi đứng đây từ lúc anh nói tôi dữ dằn, nóng tính, nghiêm nghị, lạnh lùng tôi thấy anh vẫn còn nhiều điều chưa nói hết xem ra anh có rất nhiều chuyện bất mãn về tôi lắm."
"Làm gì có chứ? Em xinh đẹp, hoàn hảo như thế anh làm sao có thể bất mãn điều gì được thôi chúng ta đi ăn cơm trước đi chắc em cũng đói lắm rồi." Lục Dĩ Tường lắc đầu lia lịa ngay lập tức đáp lại giọng điệu nịnh nọt, dáng vẻ có chút đáng yêu.
Lục Trân Trân bĩu môi rùng mình một cái không kìm được mà trêu anh:
"Anh hai! Em nhớ anh đâu có thích anh ngọt đâu sao mà hôm nay anh nói chuyện ngọt dữ thế. Anh trai tổng tài lạnh lùng của em đâu rồi sao bây giờ chỉ biết nịnh vợ thế?"
Lục Dĩ Tường thật sự không biết đây có phải là em gái ruột của mình hay không mà sao lúc nào cũng châm chọc anh:"Em im lặng lại cho anh có được không hả?"
Lục Trân Trân cười hì hì nhướng mày khiêu khích anh:"Tất nhiên là không rồi miệng của em anh quản được sao?"