Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Chương 1: Tiệm tạp hóa Vong Ưu
Một đêm hè ở thành phố Tây Kinh.
Trong một con hẻm hẻo lánh có một "tiệm tạp hóa Vong Ưu", Lục Hi đang nằm ngủ say sưa trên ghế sô pha trong cửa hàng nhỏ này.
Lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa hàng. Cô mặc một bộ đồ màu xanh ngọc bích quý giá, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, trông cô giống như xuất thân từ một gia đình giàu có.
Người đẹp này mang vẻ mặt đượm buồn, ngập ngừng nhìn Lục Hi đang ngủ trong cửa hàng, lòng cô xôn xao vì một câu nói mà mình vô tình nghe được từ một ông trùm kinh doanh trong một bữa tiệc rượu.
“Bất kể cô gặp rắc rối gì, đều có thể đi tìm ông chủ của tiệm tạp hóa Vong Ưu, miễn là cô trả được một cái giá xứng đáng".
Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng chỉ cười, cô không tin một người lại có năng lực lớn đến như vậy, trừ phi người đó là thần!
Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến những lời ám chỉ trần trụi của đối phương, khuôn mặt xấu xí và nụ cười chế nhạo của đối thủ cạnh tranh, cô gần như rơi vào tuyệt vọng.
Đây là hy vọng cuối cùng của cô, cũng là cọng rơm cứu mạng, cô chỉ có thể đánh cược.
Cuối cùng, Hoắc Tư Duệ cắn răng đi vào.
“Cho hỏi ông chủ có ở đây không?"
Giọng nói trong trẻo vang lên, Lục Hi dần dần mở mắt, nhìn mỹ nữ trước mặt, vươn eo nói.
“Tôi đây, có chuyện gì vậy?"
Người đẹp thở ra một hơi dài rồi lại nói: "Xin chào, tôi tên là Hoắc Tư Duệ, nghe nói anh có thể giúp đỡ người khác giải quyết bất kỳ phiền toái nào?"
Lục Hi cầm lên trên bàn một bao thuốc lá hoa sen, châm một cái rồi rít một hơi thật sâu: "Ừ".
Nghe được giọng điệu bình tĩnh và tự tin của Lục Hi, Hoắc Tư Duệ thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này liên quan đến tương lai của gia đình và công ty, cô đang vô cùng tuyệt vọng và không còn lối thoát nào nữa.
"Là thế này".
Hoắc Tư Duệ sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi nói.
"Công ty của tôi hiện đang gặp một số khó khăn. Trong bữa tiệc rượu ngày mai, tôi phải thương lượng một đơn hàng có giá trị lên đến hàng tỷ bạc. Anh có thể giải quyết chuyện này không?"
Công ty của gia đình gặp phải khủng hoảng lớn, nếu không thể đàm phán được đơn hàng này thì nền tảng do ba thế hệ trong gia đình cô vất vả gây dựng sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Cả gia đình cũng sẽ tan nát, Hoắc Tư Duệ cô sẽ không bao giờ cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến những lời ám thị trần trụi, khuôn mặt xấu xí của người bên kia và sự chế nhạo trên khóe miệng của đối thủ cạnh tranh, cô gần như rơi vào tuyệt vọng.
Đây là hy vọng cuối cùng của cô, cô phải đánh cược.
"Không thành vấn đề, nhưng chắc cô biết quy tắc làm việc của tôi chứ nhỉ?"
Lục Hi vẫn nhẹ nhàng nói.
Hoắc Tư Duệ sửng sốt, cô tìm được đến nơi này thì dĩ nhiên cũng biết quy củ, cũng có chuẩn bị.
Nhưng người này không hề hỏi cô xem là đàm phán với ai, đàm phán đơn hàng gì mà cứ thế gật đầu, như vậy không phải là quá tự tin sao?
Nhưng tình hình hiện tại của công ty thì không cho phép cô nghĩ nhiều.
Chỉ thấy cô từ từ tháo một mặt dây chuyền bằng ngọc bích (ngọc bội) trên cổ ra, cẩn thận đưa cho Lục Hi, vẻ mặt đầy đau thương.
Ngọc bội này là vật của tổ tiên Hoắc gia, rất lâu đời, có thể nói là đồ cổ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì cô cũng sẽ không bao giờ lấy ra. Lục Hi cầm lấy, liếc mắt rồi ném lên trên bàn và nói.
“Miễn cưỡng chấp nhận, ngày mai tôi sẽ đi cùng cô, lúc ấy thì cô đến đón tôi nhé".
Hoắc Tư Duệ nhìn đồ gia truyền bị ném ở trên bàn, trong lòng đau thấu xương.
Nhưng nghe thấy Lục Hi đồng ý, cô liền an tâm và nói.
"Được, tôi sẽ đón anh lúc 11 giờ ngày mai, và anh chắc là anh không cần tìm hiểu về các tình huống liên quan chứ?”
“Chuyện vặt vãnh thôi mà, mai chúng ta nói sau cũng được", Lục Hi ngáp một cái rồi nói.
Hoắc Tư Duệ nhíu mày, đối phương tự tin như vậy, cô cũng không biết làm sao, chỉ có thể đáp.
"Ok anh Lục, ngày mai tôi sẽ đến đón anh".
Lục Hi gật đầu ngáp một cái.
Hoắc Tư Duệ chào tạm biệt rồi rời đi.
Nhìn Hoắc Tư Duệ rời đi, Lục Hi đóng cửa tiệm, cầm ngọc bội trên bàn lên, xoay người lên tầng.
Tầng hai có quy mô tương đương với cửa hàng tạp hóa bên dưới, bày trí đơn giản.
Lục Hi cởi áo, đi vào phòng tắm tắm rửa. Anh lúc này chỉ mặc một chiếc quần lớn, lộ ra cơ bắp cường tráng cùng vết sẹo kinh người!
Trong mắt người khác, những vết sẹo này vô cùng đáng sợ, nhưng Lục Hi lại chỉ coi như không thấy, lấy ngọc bội ra rồi chậm rãi thưởng thức.
Đột nhiên.
Không khí trong phòng bỗng nhiên như bị rút đi, một người phụ nữ mặc trang phục Kimono của nước Phù Tang đột nhiên đứng ở phía sau Lục Hi, giống như là xuất hiện từ trong không trung vậy.
Lục Hi cất ngọc bội đi rồi quay lại nhìn người phụ nữ mặc này, anh không có vẻ gì là ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của cô ta.
Cô gái này có làn da trắng và đẹp tự nhiên, là một người đẹp hoàn mỹ, nhưng giữa hai lông mày lại có một vẻ kiêu ngạo lạnh lùng.
Chỉ thấy cô ta chậm rãi nói bằng tiếng Hoa Hạ với anh: "Anh là Lục Hi, ông hoàng lính đánh thuê, chúa tể máu lạnh đó sao?"
“Tôi đã không dùng những danh hiệu này từ lâu rồi, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”, Lục Hi nói.
Miwa Nozaki lạnh lùng nói: "Anh giết Takashi Nozaki em trai tôi đúng không?"
Lục Hi theo thói quen nhướng mày, lười biếng nói.
"Tôi đã giết quá nhiều người, làm sao mà nhớ chính xác được. Nhưng nếu cô bảo tôi giết thì cứ coi như là tôi đi, dù sao tôi cũng không quan tâm lắm".
“Rất tốt", Miwa Nozaki nói với giọng lạnh như băng: “Anh sẽ phải chết trong đau đớn vô tận, tôi hy vọng lúc đó anh vẫn có thể cứng cỏi như bây giờ".
Nói rồi, Miwa Nozaki quay lưng lại, rút từ đâu ra một con dao ngắn, siết chặt nó bằng cả hai tay và hét lên.
“Thất Hồn Chém!"
Lời vừa nói ra, dao ngắn được bao phủ bởi một tầng khói đen, đồng thời, cô ta cũng biến mất tung tích.
Lục Hi chế nhạo : “Trò trẻ con".
Chỉ thấy bàn tay to lớn của anh nắm vào không khí, đồng thời, toàn bộ cánh tay mọc lên những vảy vàng dày đặc giống như một con rồng vàng.
Khi Lục Hi nắm lại, toàn bộ căn phòng bị một lực lượng kỳ lạ bao trùm, Miwa Nozaki từ trong vô hình buộc phải xuất hiện, tay phải của Lục Hi đang ôm chặt lấy cổ cô ta.
Dưới bàn tay phải đầy vảy đáng sợ của Lục Hi, cần cổ trắng như tuyết của cô ta giống như một sợi rơm yếu ớt có thể bị nhẹ nhàng bẻ gãy bất cứ lúc nào.
Chương 2: Thu phục mỹ nữ
Lúc này, vẻ kiêu ngạo trên mặt Miwa Nozaki đã biến mất, còn lại chỉ là sự hoảng sợ vô tận.
Cô ta là thiên tài nhẫn thuật, cao thủ số một trong thế hệ trẻ của giới võ thuật nước Phù Tang.
Trong mắt cô ta, ông hoàng lính đánh thuê, chúa tể máu lạnh cũng chỉ là một trò đùa.
Nhưng cô ta không ngờ được rằng người này sẽ mạnh mẽ như vậy. Từ vảy trên cánh tay cùng một luồng uy áp không thể giải thích được toát ra từ cơ thể anh ta, cho đến bàn tay nặng như núi đang đặt trên cổ cô ta.
Miwa Nozaki cảm thấy bản thân như đang gặp phải một con quái vật khổng lồ cổ xưa, và nếu đối phương ra sức một chút, cô ta sẽ mất mạng.
Miwa Nozaki biết, nếu xét về sức mạnh, cô ta không phải là đối thủ, nhưng là một thiên tài nhẫn thuật, cô ta đương nhiên biết nhiều hơn thế.
Lúc này, con ngươi của cô ta bắt đầu quay ngược chiều kim đồng hồ một cách kỳ lạ, giống như vực sâu không đáy, thu hút ánh mắt của Lục Hi.
Cùng lúc đó, cơ thể cô bắt đầu tỏa ra mùi thơm kỳ lạ, khuôn mặt cũng trở nên cực kỳ quyến rũ, không ngừng làm ra những biểu cảm kích động khác nhau, không ngừng kích thích thần kinh của Lục Hi.
"Ảo ảnh, Tsukuyomi!"
Đây là con át chủ bài của Miwa Nozaki, ảo ảnh Tsukuyomi! Phối hợp cùng với vẻ đẹp của cô ta, bất kể người nào có thực lực mạnh mẽ hơn cô ta cũng sẽ đều phải thất bại.
Chỉ cần trúng phải "tuyệt chiêu Tsukuyomi", đối thủ sẽ bước vào một thế giới mờ ảo, gục chết trong đó mà cô ta không cần phải làm thêm gì nữa.
Vào lúc này, Lục Hi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Miwa Nozaki, đôi mắt của anh bắt đầu đỏ lên.
Đột nhiên.
Lục Hi ném Miwa Nozaki xuống giường, cô ta lúc này hãy còn đang ở trên không, "rầm" một tiếng, tất cả quần áo của cô ta đều bị xé ra, vung vãi tứ phía.
Lục Hi ném cô ta bằng một sức mạnh không tưởng, khiến cô ta nằm trên giường mà không thể động đậy chút nào.
Và cơ thể trắng như ngọc của Miwa Nozaki đã phơi bày ra trước mắt Lục Hi.
"Đừng mà!"
Ảo ảnh của Miwa Nozaki dường như chỉ khơi dậy dục vọng của Lục Hi chứ nó hoàn toàn không bẫy được anh.
Miwa Nozaki cau mày, trong lòng hoảng hốt, cô ta không ngừng rên rỉ cầu xin.
Hơn nửa giờ sau, khuôn mặt của Miwa Nozaki tái nhợt như chỉ còn một tia thở, thậm chí cô ta còn không thể cầu xin xin tha thứ được nữa.
Lúc này, Lục Hi cuối cùng cũng kết thúc “đòn tấn công” bằng một tiếng rên mạnh.
Anh từ từ đứng dậy, vào phòng tắm tắm rửa, sau khi đi ra mới chậm rãi châm một điếu thuốc, ngồi xuống ghế hút thuốc.
Và ánh mắt của anh ta, vẫn nhìn cơ thể Miwa Nozaki không chút lưu tình, quét qua cơ thể Miwa Nozaki khiến cho cô ta sợ hãi.
Một lúc sau, Miwa Nozaki cuối cùng cũng cảm thấy cơ thể có chút sức lực, cô ta chật vật đứng dậy, mặc vào bộ quần áo đã rách nát rồi đi đến bên cạnh Lục Hi.
Lục Hi lạnh nhạt nhìn Miwa Nozaki.
Mà lúc này, Miwa Nozaki đã không còn tỏ vẻ kiêu ngạo nữa mà là tràn đầy sự sùng bái.
Chỉ thấy cô ta cung kính quỳ xuống trước mặt Lục Hi và nói.
“Ông lớn đáng kính, xin anh hãy tha thứ cho sự vô tri của tôi, vì ngu dốt mà tôi dám động thủ với một người mạnh mẽ như anh. Xin anh hãy thu nhận tôi, dù chỉ là làm một người vợ bé, Miwa Nozaki tôi cũng cam tâm tình nguyện".
Cô ta vốn là kẻ mạnh nhất nước Phù Tang, tâm cao khí ngạo, cao cao tại thượng, vì báo thù cho người em trai làm lính đánh thuê nên đã đi tới Hoa Hạ, tìm Lục Hi trước mặt.
Trong quá trình “đánh nhau” ngắn ngủi này, cô ta đã bị rung động bởi sự mạnh mẽ của Lục Hi. Cô ta đã hoàn toàn bị Lục Hi chinh phục, từ tinh thần cho đến thể xác.
Kẻ mạnh luôn sùng bái lực lượng, đứng trước nguồn sức mạnh trước nay chưa từng thấy này, nguyên nhân cô ta đến đây đã không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là, cô ta có thể đi theo bên cạnh kẻ mạnh này. Phải làm bạn với kẻ mạnh thì mới có thể đi càng xa trên con đường tu hành.
Mà Lục Hi cũng hơi bất ngờ đối với việc Miwa Nozaki thần phục mình.
Anh chỉ nghĩ sau khi cô ta khôi phục năng lực hành động thì sẽ không liều mạng với mình nữa mà tìm cơ hội thoát thân, ai ngờ cô ta lại thần phục anh như vậy.
Mà chính anh vì chuyện đó, không những có được sức mạnh của rồng mà còn kế thừa bản tính của rồng.
Một khi bị người khác công kích thì sẽ trở nên xúc động, cuồng bạo, dễ nóng giận, tàn nhẫn. Ban nãy anh cưỡng ép Miwa Nozaki chính là vì những tác dụng tiêu cực kia gây nên.
Thuật ảo ảnh của Miwa Nozaki căn bản chẳng có tác dụng quái gì dưới kháng tính mạnh mẽ của thể chất rồng này của anh.
Anh nhìn Miwa Nozaki đang bị thần phục mà trở nên cung kính ở trước mặt mình, hơi suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói.
“Cô để lại cách thức liên lạc cho tôi rồi rời khỏi đây đi. Bao giờ cần thì tôi sẽ tìm cô”.
Miwa Nozaki kính cẩn gật đầu, lấy hai tay đưa danh thiếp cho Lục Hi, sau đó khom người rời khỏi phòng.
Lục Hi nhìn Miwa Nozaki rời đi rồi đưa ánh mắt về phía danh thiếp tinh xảo kia.
Chủ tịch công ty cổ phần Masatake, chủ tịch hội liên hiệp võ thuật Phù Tang, Miwa Nozaki.
Nhìn xem hai danh hiệu này, Lục Hi cười.
Công ty cổ phần Masatake cũng là một tập đoàn không nhỏ, đứng số một số hai ở đất nước Phù Tang, cũng có lực ảnh hưởng nhất định trên toàn thế giới cũng, tóm lại là tập đoàn lớn.
Chủ tịch hội liên hiệp võ thuật thì lại càng là một danh hiệu thú vị. Xem ra Miwa Nozaki này cũng là nhân vật đáng gờm của nước Phù Tang đấy.
Sau khi nhìn lướt qua, Lục Hi vứt danh thiếp sang một bên, những cái này cũng chẳng quan trọng với anh là mấy.
Sau đó, anh lại lấy ngọc bội kia ra, cân nhắc xem có nên “hiến tế” hay không! Nghĩ đến đây, Lục Hi bắt đầu cảm khái thật nhiều!
Mấy năm về trước, anh vẫn chỉ là một lính đánh thuê ở nước ngoài, có đội ngũ của riêng mình, là một trong ba binh đoàn lính đánh thuê lớn trên thế giới, còn anh thì được xưng là ông hoàng lính đánh thuê.
Những người có hợp tác với anh đều là triệu phú, ông lớn trên thế giới, chính khách quốc gia, thậm chí còn có cả tổng thống của một vài tiểu quốc nữa. Mạng lưới quan hệ của anh rất rộng lớn, nên mấy năm qua cũng tích lũy được không ít.
Nhưng chỉ ngay một năm trước, trên một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài có điều kỳ lạ xảy ra.
Chương 3: Long Đằng quyết
Nghe đồn rằng, lúc ấy bầu trời nứt ra, có một con rồng lớ từ trên trời giáng xuống, khắp hòn đảo đều có bảo vật mà con rồng đó mang đến.
Chuyện thần kỳ như vậy, Lục Hi đương nhiên phải đến xem thử, lúc ấy mang theo đội ngũ của mình đến hòn đảo kia.
Nhưng hai đoàn lính đánh thuê lớn còn lại trên thế giới cũng đi tới. Vì của cải trong lời đồn nên ba bên đã ra tay đánh nhau, kịch chiến nửa tháng chung quanh đảo nhỏ.
Cuối cùng, Lục Hi dựa vào thực lực siêu mạnh mẽ của mình đánh bại hai đội ngũ lính đánh thuê kia, mà đội ngũ của anh cũng tử thương hơn phân nửa.
Sau khi đi lên đảo nhỏ, Lục Hi cũng vô cùng sững sờ.
Trên đảo cũng không có bảo vật trong truyền thuyết gì cả, nhưng lại thật sự có một con rồng!
Con rồng này mình đầy thương tích, phảng phất như vừa mới trải qua một trận chiến đấu gian khổ và rơi vào vào trạng thái tử vong.
Nhìn quái vật khổng lồ ở trước mắt, Lục Hi coi như kiến thức rộng rãi cũng phải sợ ngây người!
Anh cho đàn em phong tỏa đảo nhỏ rồi tốn nửa năm để ăn xong con rồng này.
Chẳng biết tại sao, anh có được toàn bộ ký ức của con rồng này, hơn nữa trong cơ thể lại xuất hiện một cái đàn tế Long Thần.
Dựa theo ký ức của con rồng này, đàn tế Long Thần là do Long Thần vĩ đại ban thưởng, chỉ cần anh có đủ đồ vật để “hiến tế”, Long Thần sẽ ban thưởng thần ân, thỏa mãn nguyện vọng của anh.
Điều kiện tiên quyết là, vật phẩm anh hiến tế phải chứa đựng đầy đủ năng lượng. Nếu không, anh sẽ chẳng chiếm được thứ gì hết.
Ngay lập tức, Lục Hi dùng hết gia tài của mình để trợ cấp cho các đàn em đã bỏ mình, giải tán đội ngũ, quay về cố hương, bắt đầu khổ tu ngày đêm, cũng gửi ra một tin tức trong mạng lưới quan hệ của mình.
“Thu thập tất cả các vật phẩm có niên đại xa xưa, cái giá là, đổi lấy một lần anh làm việc giúp bọn họ”.
Tin tức này vừa lan ra đã lập tức gây ra phong ba ở toàn bộ thế giới cao tầng.
Có thể đổi lấy cơ hội được ông hoàng lính đánh thuê, sát thủ máu lạnh làm việc cho mình một lần, đồ vật quý giá cỡ nào cũng đáng giá.
Thế là, không ngừng có người đưa tới đồ vật, nhưng không có mấy món có thể dùng để hiến tế, thu hoạch được thần ân.
Trong đó chỉ có ba món có được tư cách hiến tế. Trong ba lần đạt được thần ân, Lục Hi toàn bộ lựa chọn tăng cường thể chất của mình.
Bởi vì trong trí nhớ rồng, có một bộ tâm pháp tên là Long Đằng quyết, bộ tâm pháp này là do loài rồng căn cứ từ thể chất đặc thù của mình qua vài vạn năm mà hoàn thiện sửa sang lại.
Mà muốn tu luyện Long Đằng quyết, nhất định phải có thể chất tương đương với rồng, tuy nói anh đã ăn một con rồng, nhưng bây giờ cũng chỉ miễn cưỡng đạt tới cánh cửa tu luyện Long Đằng quyết mà thôi, khoảng cách đến đại thành còn xa lắm.
Theo như ký ức ghi lại, tu luyện Long Đằng quyết tới cuối cùng thì có thể ngao du tinh không, rong ruổi vũ trụ, cả đời bất tử, trở thành sự tồn tại giống như thần.
Lục Hi tập võ từ nhỏ. Với võ giả, mạnh lên chính là mục tiêu vĩnh hằng của bọn họ, hiện tại có một cơ hội lớn như thế bày ở trước mặt, anh đương nhiên muốn nắm chắc.
Mục tiêu hiện tại của anh chính là thu thập hết thảy các đồ vật có niên đại xa xưa để cường hóa thân thể của mình, chuẩn bị cơ sở để tu luyện Long Đằng quyết.
Sau khi kết thúc suy nghĩ, anh cất ngọc bội đi. Lục Hi dự định không sử dụng ngọc bội này vội, nó không chứa quá nhiều năng lượng, tác dụng hiến tế không lớn, chờ tích lũy đủ vật phẩm thì hiến tế cũng được.
Lục Hi nằm trên giường một lúc thì ngủ say. Trên người anh còn có một tầng ánh sáng ẩn hiện theo từng nhịp hô hấp mà mắt thường không nhìn thấy được, đây cũng là biểu tượng cho việc anh đang tu luyện Long Đằng quyết.
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Lục Hi đúng giờ rời giường, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì ra bên ngoài ăn sáng, sau đó quay trở lại tiệm tạp hóa Vong Ưu để mở cửa tiệm, rồi lại ngủ thiếp đi trên ghế salon. Đây cũng là một điểm đặc thù của rồng, thích ngủ!
Cứ như vậy mãi cho đến buổi trưa, mười một giờ đúng, Hoắc Tư Duệ xuất hiện ở cổng.
Cô đẩy cửa vào, nhìn Lục Hi còn đang say giấc trên ghế salon, chau mày.
Mà phía sau cô là một cô gái nhỏ hơn cô mấy tuổi, có vẻ ngoài tương tự Hoắc Tư Duệ.
Cô gái này quan sát quang cảnh xung quanh, lại nhìn Lục Hi đang ngủ say, há miệng nói.
“Chị, không thể nào, chị lại tìm một cái tên như thế này để giúp chúng ta giải quyết vấn đề, chị bị điên hả?”
“Em đừng có nói lung tung”, Hoắc Tư Duệ trừng mắt với em gái Hoắc Ngọc Phụng một chút, nói: “Không được nói linh tinh về anh Lục”.
Hoắc Ngọc Phụng thè lưỡi, không nói thêm gì nữa, nhưng toàn khuôn mặt là biểu cảm khinh thường.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi tỉnh lại.
Anh tuy là đang ngủ say tu luyện, nhưng các giác quan lại vô cùng nhạy cảm, khi hai chị em này tiến vào thì anh đã biết rồi.
Lục Hi châm một điếu thuốc, rít hai hơi rồi nói: "Chúng ta đi thôi”.
Sau đó, anh quay người đi ra ngoài.
“Ê, anh ăn mặc kiểu này đấy à? Đây chính là tiệc rượu đẳng cấp thượng đẳng đấy, không phải đi ăn ở quán ven đường đâu”.
Hoắc Ngọc Phụng một mặt không thể tin nói.
Lục Hi nhìn lại hai chị em đang mặc lễ phục xa hoa, gãi đầu đáp: “Chẳng phải chỉ là tiệc rượu thôi sao, cũng chỉ là nói vài câu mà thôi, cần phải long trọng thế làm gì?”
“Ái chà, anh chém gió ghê đấy”, Hoắc Ngọc Phụng khinh thường cười nói: “Chị ơi, thằng cha này còn chẳng có nổi một bộ quần áo đàng hoàng, chị đừng để bị lừa, đòi lại ngọc bội đi, chúng ta nghĩ biện pháp khác”.
Chương 4: Đối tượng đàm phán
Hoắc Tư Duệ do dự, nhìn Lục Hi một chút, nói: "Anh Lục, hay là anh đổi sang bộ khác được không?”
Hoắc Tư Duệ cũng cảm thấy Lục Hi ăn mặc thực sự có chút không ổn, những người tham gia tiệc rượu hôm nay đều là lớp nhân sĩ thượng lưu của thành phố Tây Kinh, Lục Hi mặc quần áo cộc cộng đôi dép lê nhìn thực sự có chút khác biệt.
Lục Hi bất đắc dĩ lắc đầu, quay người lên lầu.
Một lát sau, anh đi xuống với một bộ vest nhăn nhăn nhúm nhúm màu đen, một đôi giày da màu xanh đậm dính đầy tro bụi.
Bộ vest này mặc rất vừa người, trước ngực có một cái cài áo hình chữ W, ngoài ra không còn biểu tượng nào khác nữa.
Nhưng bộ vest này nhìn giống như bị đặt ở dưới đáy hòm nhiều năm, hôm nay mới lật ra lại vậy, nhàu nát không chịu nổi.
Hoắc Ngọc Phụng kinh ngạc nhìn Lục Hi, nói: "Anh trai à, bộ này bị anh nhét dưới đáy hòm đúng không?”
Sau đó, Hoắc Ngọc Phụng chỉ lại bộ váy dài cổ thấp trên người mình cùng Hoắc Tư Duệ, nói.
“Anh cảm thấy như vậy có phù hợp khi đi cùng chúng tôi không hả?”
Lục Hi cười nói: "Có gì mà hợp hay không, cũng đâu phải tôi cưới cô”.
“Anh”.
Hoắc Ngọc Phụng nhất thời cứng họng, cô ta không ngờ cái loại lừa lọc này còn dám nói như thế với mình. Lúc cô ta đang định giận dữ mắng mỏ cái tên lừa đảo này một phen cho chị gái mình tỉnh táo lại hoàn toàn thì Hoắc Tư Duệ lại nói.
“Thôi, không được vô lý với anh Lục, tiệc rượu sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải nhanh chóng lên đường thôi”.
Hoắc Ngọc Phụng bị chị nói như vậy thì trong lòng càng thêm tức giận, không nói gì nữa, chỉ tỏ vẻ “cứ chờ mà xem”.
Lát nữa đến tiệc rượu, cái tay lừa đảo này sẽ bị vạch trần, để xem đến lúc đó anh ta giảo biện như thế nào.
“Đi thôi, anh Lục”.
Hoắc Tư Duệ nói xong thì quay người ra khỏi tiệm tạp hóa, Hoắc Ngọc Phụng đi theo sau. Hai chị em mặc lễ phục dạ hội, vóc người yểu điệu, nhìn cũng rất thích mắt.
Lục Hi đi cuối cùng, tiện tay đóng lại cửa tiệm tạp hóa, cũng không cần khóa mà cứ thế đi ra ngoài.
Ngoài hẻm nhỏ đã sớm có một con xe Mercedes dừng ở ven đường, một ông già tóc hoa râm mặc vest đứng ở trước cửa xe.
Thấy hai chị em Hoắc Tư Duệ đi ra, ông ta vội vàng mở cửa xe và nói: "Cô cả, cô hai, mời lên xe”.
Hoắc Tư Duệ gật đầu, mời Lục Hi lên xe, ngồi cùng một chỗ với Lục Hi, mà Hoắc Ngọc Phụng ngồi đối diện Lục Hi, trên gương mặt thanh xuân trẻ trung là nụ cười khẩy.
Xe bắt đầu chạy ổn định, lúc này, Hoắc Tư Duệ đưa cho Lục Hi một túi tài liệu.
“Anh Lục, đây là tài liệu cặn kẽ về đối phương, anh xem đi nhé, tôi cũng giới thiệu qua cho anh luôn”.
Lục Hi cầm túi hồ sơ, cũng không vội mở ra mà lẳng lặng chờ Hoắc Tư Duệ nói chuyện.
Hoắc Tư Duệ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói.
“Bên mà tôi muốn đàm phán hợp tác là công ty cổ phần Masatake của Phù Tang, trụ sở tại Hoa Hạ, trưởng phụ trách là Yamato Nozaki…”
Hoắc Tư Duệ mới nói đến đây, Lục Hi liền phất tay cắt ngang, ném lại túi hồ sơ cho cô.
“Nếu là công ty cổ phần Masatake thì cũng không cần phải nói thêm gì nữa, cô gọi người đó tới nói chuyện là được”.
Ý định của Lục Hi trước kia là, bất kể đối phương có lai lịch gì, với vòng quan hệ sâu rộng của ah, chỉ cần trao đổi với người khác một chút lợi ích cũng đủ để cho đối phương đồng ý rồi.
Nhưng nếu đối phương là công ty cổ phần Masatake thì cũng không cần phiền toái, Miwa Nozaki hẳn là đang ở ngay thành phố Tây Kinh.
Mà Hoắc Tư Duệ cầm lại túi hồ sơ mà Lục Hi ném tới, một mặt kinh ngạc.
Chẳng lẽ ông chủ cửa hàng tạp hóa Vong Ưu trong truyền thuyết lại có khả năng lớn đến mức này? Phải biết, công ty cổ phần Masatake cực kỳ có tiếng nói, trưởng phụ trách khu vực ở thành phố Tây Kinh này cũng thuộc hạng thượng đẳng, mối quan hệ cũng không hề đơn giản.
Lúc này, Hoắc Ngọc Phụng cố nhịn nãy giờ cuối cùng cũng bộc phát, khẽ quát lên.
“Họ Lục kia, tôi nhịn anh lâu lắm rồi đó, anh có biết công ty cổ phần Masatake ghê gớm đến mức nào không mà dám nói như thế?”
Lục Hi thản nhiên nói: "Không phải chỉ là một thương hội thôi sao, địa vị còn có thể lớn đến mức nào nữa?”
“Ha ha, địa vị còn có thể lớn đến mức nào? Anh nói mà không thấy ngượng à, đây chính tập đoàn tài chính có tài sản hơn trăm tỷ, một ông chủ tiệm tạp hóa như anh mà cũng dám nói người ta như vậy à?”
Hoắc Ngọc Phụng bởi vì tức giận nên sắc mặt trở nên ửng đỏ.
Với cô ta, Lục Hi là một tên lừa đảo chính hiểu, chị gái cũng là do loạn quá nên vớ tạm, bị tên lừa đảo này lừa bịp.
Mà Lục Hi kia tỏ thái độ lạnh nhạt chỉ khiến Hoắc Ngọc Phụng cảm thấy đây chẳng qua là giả vờ để lừa gạt chị mình.
Hiện tại, Lục Hi còn nói ra một câu ngu ngốc như vậy.
“Đến lúc đó, cô cứ dẫn trưởng phụ trách đó tới đây là được!”
Hoắc Ngọc Phụng quả thực không thể tin vào tai của mình, trên thế giới này còn có người có thể giả bộ được đến mức này sao?
“Ha ha, mặc dù tôi chỉ là chủ tiệm tạp hóa, nhưng một công ty cổ phần Masatake nho nhỏ còn chưa xứng lọt vào mắt của tôi đâu”.
Nhìn Hoắc Ngọc Phụng bởi vì tức giận mà lồng ngực phập phồng, Lục Hi lộ ra một ý cười là lạ.
Hoắc Ngọc Phụng này tuổi không lớn, chắc khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhưng đôi gò bồng đảo kia còn “hùng vĩ” hơn của cô chị nhiều.
Hoắc Ngọc Phụng đang muốn mở miệng mỉa mai lại thì phát hiện Lục Hi nhìn chằm chằm vào mình, cô ta hung hãn nói.
“Lưu manh, lừa đảo, còn dám nhìn nữa thì tôi sẽ móc mắt anh ra đấy”.
“Ha ha ha ha”.
Lục Hi cười lớn, sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, không thèm trả lời lại cô nhóc tai quái này nữa.
“Thôi, không làm loạn nữa, sắp đến rồi”.
Hoắc Tư Duệ trừng mắt với Hoắc Ngọc Phụng.
Hoắc Ngọc Phụng vẫn còn có chút sợ người chị này, không nói chuyện nữa mà chỉ hừ lạnh một tiếng trong lòng.
Lát nữa đến tiệc rượu, chờ cái tên lừa đảo nào không giả bộ được nữa thì cô ta sẽ đứng ra vả mặt anh ta một cái thật hay, dạy dỗ lại anh ta, để chị gái thấy rõ bộ mặt thật của kẻ này, đòi lại bảo vật gia truyền, lập công lớn cho dòng họ.
Chương 5: Yamato Nozaki
Cũng không bao lâu sau, xe thương vụ dừng lại trước cửa khách sạn năm sao Khải Hoàn, ba người xuống xe, đi thang máy lên thẳng tới đại sảnh yến hội ở tầng cao nhất.
Lúc này, bên trong đại sảnh yến hội đã có không ít người, tay đều cầm ly Champagne, lập nhóm ba năm người bàn luận, ba người Hoắc Tư Duệ đến cũng không quá đáng chú ý.
Hoắc Tư Duệ dẫn Hoắc Ngọc Phụng cùng Lục Hi đi đến một góc tương đối hẻo lánh, người phục vụ đưa Champagne tới, ba người đều cầm một ly.
Hoắc Tư Duệ nhìn xung quanh, sau đó nhíu mày nói với Lục Hi.
“Anh Lục, người mặc vest màu đen ở kia chính là trưởng phụ trách công ty cổ phần Masatake khu vực Hoa Hạ - Yamato Nozaki, bên cạnh hắn ta là một người mang mắt kiếng gọng vàng, là một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, Kế Tịch Chiếu của công ty Đỉnh Thịnh”.
Vừa nói, Hoắc Tư Duệ vừa chỉ về phía trước.
Lục Hi nhìn ra, người hội trưởng Yamato Nozaki kia có dáng người mập lùn, nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, hai túm lông đen ở trong lỗ mũi còn mạnh mẽ mọc ra khỏi cả mũi.
Còn người đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng bên cạnh thuộc trường phái nhã nhặn, bên cạnh hai người còn có mấy người khác giơ ly Champagne chuyện trò vui vẻ.
Lục Hi nhìn vị trí đứng của mấy người, nhạy cảm cảm nhận được trong vòng nhỏ này, nhân vật chủ yếu không phải Yamato Nozaki mà lại là một thanh niên chừng hai mươi tuổi.
Người này tuổi tác không lớn nhưng một mặt trầm ổn, rất ít nói chuyện, mà mấy người khác giống như là vô tình hay cố ý dựa sát vào người anh ta. Người này âm thầm trở thành trung tâm của vòng tròn, thân phận có vẻ cực kỳ không tầm thường.
Nhưng Lục Hi cũng không thèm để ý, anh đến chỉ là vì giải quyết rắc rối của Hoắc Tư Duệ.
“Cô gọi hắn ta đến đi, tôi giúp cô xử lý công chuyện. Hôm nay dậy sớm quá, tôi muốn làm luôn cho xong việc còn về ngủ bù”, Lục Hi uống một ngụm Champagne và nói.
“Thế này…”, Hoắc Tư Duệ có chút khó khăn nói: "Anh Lục, gọi người ta tới có phải là có chút không thích hợp không?”
Hoắc Tư Duệ tự biết, lấy thân phận của cô mà đặt trước mặt người bình thường thì có thể nói là một phú bà, nhưng trước mặt những người này thì cũng chỉ thuộc dạng không đáng giá nhắc tới. Bảo cô trực tiếp đi gọi Yamato Nozaki tới thật đúng là khó xử cho cô.
“Đúng nhỉ, là tôi sơ ý, vậy chúng ta đi qua đi”.
Nói xong, Lục Hi nhấc chân đi về phía Yamato Nozaki.
“Ha ha, chị đây muốn xem xem anh có thể chém gió đến lúc nào”.
Hoắc Ngọc Phụng đi sát đằng sau, cũng lạnh lùng nói.
Lục Hi nghe được câu này, bước chân vì thế mà ngừng lại, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Hoắc Tư Duệ căng thẳng trong lòng, vô cùng hối hận vì đã mang theo ngôi sao tai họa này đến, đồng thời lo lắng tự nhủ: "Tuyệt đối đừng có xảy ra chuyện gì vào lúc này chứ!”
Hoắc Tư Duệ biết rõ cô em gái của mình từ nhỏ đã bị chiều hư, mắt cao hơn đầu là chuyện thường xuyên, nói chuyện làm việc chưa từng cân nhắc đến cảm xúc của người khác, tóm lại là bệnh công chúa.
Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng không tính dẫn cô nhóc này đến, nhưng không hiểu vì sao ông nội lại cứ bắt cô phải kéo theo cô nhóc này đi cùng, nói là để rèn luyện một chút.
Chỉ mong con nhóc chết tiệt kia không gây ra chuyện gì xấu.
Ngay lúc Hoắc Tư Duệ lo lắng trong lòng, Lục Hi chậm rãi dừng bước lại và nói.
“Cô nhóc, đừng có coi sự ngu dốt của mình là cá tính, trên thế giới này, điều cô không biết và chưa từng thấy, nhiều lắm”.
Hoắc Tư Duệ cũng lập tức nghiêm nghị nói: “Ngọc Phụng, nếu em còn làm loạn nữa thì đi về ngay cho chị, sau này chị cũng không dẫn em theo nữa”.
Hoắc Ngọc Phụng bị Lục Hi dừng lại mỉa mai, lại bị chị gái trách móc trước mặt người ngoài, nước mắt lập tức tràn mi.
“Họ Lục. Anh chờ đó cho tôi, tôi không để yên cho anh đâu, tôi sẽ mách ông nội tôi".
Hoắc Ngọc Phụng nghẹn ngào nói xong thì chạy khỏi đại sảnh yến hội.
Lục Hi mặc kệ cô ta, lại đi về phía Yamato Nozaki. Hoắc Tư Duệ theo sát ở phía sau, cũng không có thời gian đi an ủi em gái mình.
Trong chốc lát, hai người liền đến gần vòng tròn của Yamato Nozaki.
Lúc này, Yamato Nozaki nhìn thấy Hoắc Tư Duệ, ánh mắt sáng lên, chào mấy người bên cạnh rồi đi về phía Hoắc Tư Duệ.
“Quý cô Hoắc Tư Duệ xinh đẹp, lại gặp em rồi, đúng là vinh hạnh của tôi”, Yamato Nozaki nói bằng tiếng Hoa Hạ không sõi.
“Chào anh, cảm ơn lời khen của anh”, Hoắc Tư Duệ nhìn gương mặt như heo của Yamato Nozaki, nhịn cơn buồn nôn và đáp lời.
“Anh Yamato Nozaki à, lần này tôi đến vẫn là muốn thương lượng với anh về đơn đặt hàng, anh xem…”
Hoắc Tư Duệ lời còn chưa nói hết, Yamato Nozaki đã ngắt lời.
“Cô Hoắc, chắc hẳn chính cô cũng biết, công ty của Kế Tịch Chiếu có thực lực mạnh hơn công ty của cô rất nhiều. Tôi thực sự không có lý do gì mà giao đơn đặt hàng này cho cô làm”.
Nói xong, hai mắt Yamato Nozaki nhìn thân thể của Hoắc Tư Duệ một lượt, ý nghĩa không cần nói cũng hiểu.
Hoắc Tư Duệ chau mày, biết mình không thể nói thêm gì được nữa, liền chuẩn bị giới thiệu Lục Hi để anh bắt đầu vào việc.
Đúng lúc này, một thanh âm khác vang lên.
“Sếp Hoắc, cô với anh Nozaki đang trò chuyện vui vẻ hả?"
Người đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng xuất hiện ở trước mặt Hoắc Tư Duệ.
Người này chính là đối thủ cạnh tranh chủ yếu của Hoắc Tư Duệ, Kế Tịch Chiếu.
“Sếp Kế, xem ra anh cũng đã tính kỹ càng rồi hả”, Hoắc Tư Duệ khẽ cười đáp.
Kế Tịch Chiếu tao nhã cười một tiếng, phong độ thân sĩ vô cùng, lại nói.
“Nào có, chẳng qua là được anh Nozaki chiếu cố mà thôi”.
Đôi mi thanh tú của Hoắc Tư Duệ khẽ cau lại, nghe ý của Kế Tịch Chiếu thì hẳn là đã đàm phán xong với Yamato Nozaki, trong lòng cô có cảm giác xấu.
Đơn đặt hàng này đủ để khiến công ty cô vận hành thêm năm năm nữa. Trong thời gian này, Hoắc Tư Duệ tin tưởng mình nhất định sẽ sẽ vượt qua cửa ải khó khăn hiện tại.
Cho nên, cô buộc phải có được đơn hàng này.
Hoắc Tư Duệ lập tức mở miệng nói: “Anh Nozaki, tôi xin giới thiệu với anh một người bạn”.
Nói xong, Hoắc Tư Duệ chỉ sang Lục Hi ở bên cạnh.
“Đây là Lục Hi, anh Lục, bạn của tôi”.
Hoắc Tư Duệ biết mình đã hết cách, hết thảy hy vọng đều đặt trên người Lục Hi, cho nên lập tức đẩy anh lên sân khấu.
Một đêm hè ở thành phố Tây Kinh.
Trong một con hẻm hẻo lánh có một "tiệm tạp hóa Vong Ưu", Lục Hi đang nằm ngủ say sưa trên ghế sô pha trong cửa hàng nhỏ này.
Lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa hàng. Cô mặc một bộ đồ màu xanh ngọc bích quý giá, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, trông cô giống như xuất thân từ một gia đình giàu có.
Người đẹp này mang vẻ mặt đượm buồn, ngập ngừng nhìn Lục Hi đang ngủ trong cửa hàng, lòng cô xôn xao vì một câu nói mà mình vô tình nghe được từ một ông trùm kinh doanh trong một bữa tiệc rượu.
“Bất kể cô gặp rắc rối gì, đều có thể đi tìm ông chủ của tiệm tạp hóa Vong Ưu, miễn là cô trả được một cái giá xứng đáng".
Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng chỉ cười, cô không tin một người lại có năng lực lớn đến như vậy, trừ phi người đó là thần!
Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến những lời ám chỉ trần trụi của đối phương, khuôn mặt xấu xí và nụ cười chế nhạo của đối thủ cạnh tranh, cô gần như rơi vào tuyệt vọng.
Đây là hy vọng cuối cùng của cô, cũng là cọng rơm cứu mạng, cô chỉ có thể đánh cược.
Cuối cùng, Hoắc Tư Duệ cắn răng đi vào.
“Cho hỏi ông chủ có ở đây không?"
Giọng nói trong trẻo vang lên, Lục Hi dần dần mở mắt, nhìn mỹ nữ trước mặt, vươn eo nói.
“Tôi đây, có chuyện gì vậy?"
Người đẹp thở ra một hơi dài rồi lại nói: "Xin chào, tôi tên là Hoắc Tư Duệ, nghe nói anh có thể giúp đỡ người khác giải quyết bất kỳ phiền toái nào?"
Lục Hi cầm lên trên bàn một bao thuốc lá hoa sen, châm một cái rồi rít một hơi thật sâu: "Ừ".
Nghe được giọng điệu bình tĩnh và tự tin của Lục Hi, Hoắc Tư Duệ thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này liên quan đến tương lai của gia đình và công ty, cô đang vô cùng tuyệt vọng và không còn lối thoát nào nữa.
"Là thế này".
Hoắc Tư Duệ sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi nói.
"Công ty của tôi hiện đang gặp một số khó khăn. Trong bữa tiệc rượu ngày mai, tôi phải thương lượng một đơn hàng có giá trị lên đến hàng tỷ bạc. Anh có thể giải quyết chuyện này không?"
Công ty của gia đình gặp phải khủng hoảng lớn, nếu không thể đàm phán được đơn hàng này thì nền tảng do ba thế hệ trong gia đình cô vất vả gây dựng sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Cả gia đình cũng sẽ tan nát, Hoắc Tư Duệ cô sẽ không bao giờ cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến những lời ám thị trần trụi, khuôn mặt xấu xí của người bên kia và sự chế nhạo trên khóe miệng của đối thủ cạnh tranh, cô gần như rơi vào tuyệt vọng.
Đây là hy vọng cuối cùng của cô, cô phải đánh cược.
"Không thành vấn đề, nhưng chắc cô biết quy tắc làm việc của tôi chứ nhỉ?"
Lục Hi vẫn nhẹ nhàng nói.
Hoắc Tư Duệ sửng sốt, cô tìm được đến nơi này thì dĩ nhiên cũng biết quy củ, cũng có chuẩn bị.
Nhưng người này không hề hỏi cô xem là đàm phán với ai, đàm phán đơn hàng gì mà cứ thế gật đầu, như vậy không phải là quá tự tin sao?
Nhưng tình hình hiện tại của công ty thì không cho phép cô nghĩ nhiều.
Chỉ thấy cô từ từ tháo một mặt dây chuyền bằng ngọc bích (ngọc bội) trên cổ ra, cẩn thận đưa cho Lục Hi, vẻ mặt đầy đau thương.
Ngọc bội này là vật của tổ tiên Hoắc gia, rất lâu đời, có thể nói là đồ cổ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì cô cũng sẽ không bao giờ lấy ra. Lục Hi cầm lấy, liếc mắt rồi ném lên trên bàn và nói.
“Miễn cưỡng chấp nhận, ngày mai tôi sẽ đi cùng cô, lúc ấy thì cô đến đón tôi nhé".
Hoắc Tư Duệ nhìn đồ gia truyền bị ném ở trên bàn, trong lòng đau thấu xương.
Nhưng nghe thấy Lục Hi đồng ý, cô liền an tâm và nói.
"Được, tôi sẽ đón anh lúc 11 giờ ngày mai, và anh chắc là anh không cần tìm hiểu về các tình huống liên quan chứ?”
“Chuyện vặt vãnh thôi mà, mai chúng ta nói sau cũng được", Lục Hi ngáp một cái rồi nói.
Hoắc Tư Duệ nhíu mày, đối phương tự tin như vậy, cô cũng không biết làm sao, chỉ có thể đáp.
"Ok anh Lục, ngày mai tôi sẽ đến đón anh".
Lục Hi gật đầu ngáp một cái.
Hoắc Tư Duệ chào tạm biệt rồi rời đi.
Nhìn Hoắc Tư Duệ rời đi, Lục Hi đóng cửa tiệm, cầm ngọc bội trên bàn lên, xoay người lên tầng.
Tầng hai có quy mô tương đương với cửa hàng tạp hóa bên dưới, bày trí đơn giản.
Lục Hi cởi áo, đi vào phòng tắm tắm rửa. Anh lúc này chỉ mặc một chiếc quần lớn, lộ ra cơ bắp cường tráng cùng vết sẹo kinh người!
Trong mắt người khác, những vết sẹo này vô cùng đáng sợ, nhưng Lục Hi lại chỉ coi như không thấy, lấy ngọc bội ra rồi chậm rãi thưởng thức.
Đột nhiên.
Không khí trong phòng bỗng nhiên như bị rút đi, một người phụ nữ mặc trang phục Kimono của nước Phù Tang đột nhiên đứng ở phía sau Lục Hi, giống như là xuất hiện từ trong không trung vậy.
Lục Hi cất ngọc bội đi rồi quay lại nhìn người phụ nữ mặc này, anh không có vẻ gì là ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của cô ta.
Cô gái này có làn da trắng và đẹp tự nhiên, là một người đẹp hoàn mỹ, nhưng giữa hai lông mày lại có một vẻ kiêu ngạo lạnh lùng.
Chỉ thấy cô ta chậm rãi nói bằng tiếng Hoa Hạ với anh: "Anh là Lục Hi, ông hoàng lính đánh thuê, chúa tể máu lạnh đó sao?"
“Tôi đã không dùng những danh hiệu này từ lâu rồi, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”, Lục Hi nói.
Miwa Nozaki lạnh lùng nói: "Anh giết Takashi Nozaki em trai tôi đúng không?"
Lục Hi theo thói quen nhướng mày, lười biếng nói.
"Tôi đã giết quá nhiều người, làm sao mà nhớ chính xác được. Nhưng nếu cô bảo tôi giết thì cứ coi như là tôi đi, dù sao tôi cũng không quan tâm lắm".
“Rất tốt", Miwa Nozaki nói với giọng lạnh như băng: “Anh sẽ phải chết trong đau đớn vô tận, tôi hy vọng lúc đó anh vẫn có thể cứng cỏi như bây giờ".
Nói rồi, Miwa Nozaki quay lưng lại, rút từ đâu ra một con dao ngắn, siết chặt nó bằng cả hai tay và hét lên.
“Thất Hồn Chém!"
Lời vừa nói ra, dao ngắn được bao phủ bởi một tầng khói đen, đồng thời, cô ta cũng biến mất tung tích.
Lục Hi chế nhạo : “Trò trẻ con".
Chỉ thấy bàn tay to lớn của anh nắm vào không khí, đồng thời, toàn bộ cánh tay mọc lên những vảy vàng dày đặc giống như một con rồng vàng.
Khi Lục Hi nắm lại, toàn bộ căn phòng bị một lực lượng kỳ lạ bao trùm, Miwa Nozaki từ trong vô hình buộc phải xuất hiện, tay phải của Lục Hi đang ôm chặt lấy cổ cô ta.
Dưới bàn tay phải đầy vảy đáng sợ của Lục Hi, cần cổ trắng như tuyết của cô ta giống như một sợi rơm yếu ớt có thể bị nhẹ nhàng bẻ gãy bất cứ lúc nào.
Chương 2: Thu phục mỹ nữ
Lúc này, vẻ kiêu ngạo trên mặt Miwa Nozaki đã biến mất, còn lại chỉ là sự hoảng sợ vô tận.
Cô ta là thiên tài nhẫn thuật, cao thủ số một trong thế hệ trẻ của giới võ thuật nước Phù Tang.
Trong mắt cô ta, ông hoàng lính đánh thuê, chúa tể máu lạnh cũng chỉ là một trò đùa.
Nhưng cô ta không ngờ được rằng người này sẽ mạnh mẽ như vậy. Từ vảy trên cánh tay cùng một luồng uy áp không thể giải thích được toát ra từ cơ thể anh ta, cho đến bàn tay nặng như núi đang đặt trên cổ cô ta.
Miwa Nozaki cảm thấy bản thân như đang gặp phải một con quái vật khổng lồ cổ xưa, và nếu đối phương ra sức một chút, cô ta sẽ mất mạng.
Miwa Nozaki biết, nếu xét về sức mạnh, cô ta không phải là đối thủ, nhưng là một thiên tài nhẫn thuật, cô ta đương nhiên biết nhiều hơn thế.
Lúc này, con ngươi của cô ta bắt đầu quay ngược chiều kim đồng hồ một cách kỳ lạ, giống như vực sâu không đáy, thu hút ánh mắt của Lục Hi.
Cùng lúc đó, cơ thể cô bắt đầu tỏa ra mùi thơm kỳ lạ, khuôn mặt cũng trở nên cực kỳ quyến rũ, không ngừng làm ra những biểu cảm kích động khác nhau, không ngừng kích thích thần kinh của Lục Hi.
"Ảo ảnh, Tsukuyomi!"
Đây là con át chủ bài của Miwa Nozaki, ảo ảnh Tsukuyomi! Phối hợp cùng với vẻ đẹp của cô ta, bất kể người nào có thực lực mạnh mẽ hơn cô ta cũng sẽ đều phải thất bại.
Chỉ cần trúng phải "tuyệt chiêu Tsukuyomi", đối thủ sẽ bước vào một thế giới mờ ảo, gục chết trong đó mà cô ta không cần phải làm thêm gì nữa.
Vào lúc này, Lục Hi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Miwa Nozaki, đôi mắt của anh bắt đầu đỏ lên.
Đột nhiên.
Lục Hi ném Miwa Nozaki xuống giường, cô ta lúc này hãy còn đang ở trên không, "rầm" một tiếng, tất cả quần áo của cô ta đều bị xé ra, vung vãi tứ phía.
Lục Hi ném cô ta bằng một sức mạnh không tưởng, khiến cô ta nằm trên giường mà không thể động đậy chút nào.
Và cơ thể trắng như ngọc của Miwa Nozaki đã phơi bày ra trước mắt Lục Hi.
"Đừng mà!"
Ảo ảnh của Miwa Nozaki dường như chỉ khơi dậy dục vọng của Lục Hi chứ nó hoàn toàn không bẫy được anh.
Miwa Nozaki cau mày, trong lòng hoảng hốt, cô ta không ngừng rên rỉ cầu xin.
Hơn nửa giờ sau, khuôn mặt của Miwa Nozaki tái nhợt như chỉ còn một tia thở, thậm chí cô ta còn không thể cầu xin xin tha thứ được nữa.
Lúc này, Lục Hi cuối cùng cũng kết thúc “đòn tấn công” bằng một tiếng rên mạnh.
Anh từ từ đứng dậy, vào phòng tắm tắm rửa, sau khi đi ra mới chậm rãi châm một điếu thuốc, ngồi xuống ghế hút thuốc.
Và ánh mắt của anh ta, vẫn nhìn cơ thể Miwa Nozaki không chút lưu tình, quét qua cơ thể Miwa Nozaki khiến cho cô ta sợ hãi.
Một lúc sau, Miwa Nozaki cuối cùng cũng cảm thấy cơ thể có chút sức lực, cô ta chật vật đứng dậy, mặc vào bộ quần áo đã rách nát rồi đi đến bên cạnh Lục Hi.
Lục Hi lạnh nhạt nhìn Miwa Nozaki.
Mà lúc này, Miwa Nozaki đã không còn tỏ vẻ kiêu ngạo nữa mà là tràn đầy sự sùng bái.
Chỉ thấy cô ta cung kính quỳ xuống trước mặt Lục Hi và nói.
“Ông lớn đáng kính, xin anh hãy tha thứ cho sự vô tri của tôi, vì ngu dốt mà tôi dám động thủ với một người mạnh mẽ như anh. Xin anh hãy thu nhận tôi, dù chỉ là làm một người vợ bé, Miwa Nozaki tôi cũng cam tâm tình nguyện".
Cô ta vốn là kẻ mạnh nhất nước Phù Tang, tâm cao khí ngạo, cao cao tại thượng, vì báo thù cho người em trai làm lính đánh thuê nên đã đi tới Hoa Hạ, tìm Lục Hi trước mặt.
Trong quá trình “đánh nhau” ngắn ngủi này, cô ta đã bị rung động bởi sự mạnh mẽ của Lục Hi. Cô ta đã hoàn toàn bị Lục Hi chinh phục, từ tinh thần cho đến thể xác.
Kẻ mạnh luôn sùng bái lực lượng, đứng trước nguồn sức mạnh trước nay chưa từng thấy này, nguyên nhân cô ta đến đây đã không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là, cô ta có thể đi theo bên cạnh kẻ mạnh này. Phải làm bạn với kẻ mạnh thì mới có thể đi càng xa trên con đường tu hành.
Mà Lục Hi cũng hơi bất ngờ đối với việc Miwa Nozaki thần phục mình.
Anh chỉ nghĩ sau khi cô ta khôi phục năng lực hành động thì sẽ không liều mạng với mình nữa mà tìm cơ hội thoát thân, ai ngờ cô ta lại thần phục anh như vậy.
Mà chính anh vì chuyện đó, không những có được sức mạnh của rồng mà còn kế thừa bản tính của rồng.
Một khi bị người khác công kích thì sẽ trở nên xúc động, cuồng bạo, dễ nóng giận, tàn nhẫn. Ban nãy anh cưỡng ép Miwa Nozaki chính là vì những tác dụng tiêu cực kia gây nên.
Thuật ảo ảnh của Miwa Nozaki căn bản chẳng có tác dụng quái gì dưới kháng tính mạnh mẽ của thể chất rồng này của anh.
Anh nhìn Miwa Nozaki đang bị thần phục mà trở nên cung kính ở trước mặt mình, hơi suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói.
“Cô để lại cách thức liên lạc cho tôi rồi rời khỏi đây đi. Bao giờ cần thì tôi sẽ tìm cô”.
Miwa Nozaki kính cẩn gật đầu, lấy hai tay đưa danh thiếp cho Lục Hi, sau đó khom người rời khỏi phòng.
Lục Hi nhìn Miwa Nozaki rời đi rồi đưa ánh mắt về phía danh thiếp tinh xảo kia.
Chủ tịch công ty cổ phần Masatake, chủ tịch hội liên hiệp võ thuật Phù Tang, Miwa Nozaki.
Nhìn xem hai danh hiệu này, Lục Hi cười.
Công ty cổ phần Masatake cũng là một tập đoàn không nhỏ, đứng số một số hai ở đất nước Phù Tang, cũng có lực ảnh hưởng nhất định trên toàn thế giới cũng, tóm lại là tập đoàn lớn.
Chủ tịch hội liên hiệp võ thuật thì lại càng là một danh hiệu thú vị. Xem ra Miwa Nozaki này cũng là nhân vật đáng gờm của nước Phù Tang đấy.
Sau khi nhìn lướt qua, Lục Hi vứt danh thiếp sang một bên, những cái này cũng chẳng quan trọng với anh là mấy.
Sau đó, anh lại lấy ngọc bội kia ra, cân nhắc xem có nên “hiến tế” hay không! Nghĩ đến đây, Lục Hi bắt đầu cảm khái thật nhiều!
Mấy năm về trước, anh vẫn chỉ là một lính đánh thuê ở nước ngoài, có đội ngũ của riêng mình, là một trong ba binh đoàn lính đánh thuê lớn trên thế giới, còn anh thì được xưng là ông hoàng lính đánh thuê.
Những người có hợp tác với anh đều là triệu phú, ông lớn trên thế giới, chính khách quốc gia, thậm chí còn có cả tổng thống của một vài tiểu quốc nữa. Mạng lưới quan hệ của anh rất rộng lớn, nên mấy năm qua cũng tích lũy được không ít.
Nhưng chỉ ngay một năm trước, trên một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài có điều kỳ lạ xảy ra.
Chương 3: Long Đằng quyết
Nghe đồn rằng, lúc ấy bầu trời nứt ra, có một con rồng lớ từ trên trời giáng xuống, khắp hòn đảo đều có bảo vật mà con rồng đó mang đến.
Chuyện thần kỳ như vậy, Lục Hi đương nhiên phải đến xem thử, lúc ấy mang theo đội ngũ của mình đến hòn đảo kia.
Nhưng hai đoàn lính đánh thuê lớn còn lại trên thế giới cũng đi tới. Vì của cải trong lời đồn nên ba bên đã ra tay đánh nhau, kịch chiến nửa tháng chung quanh đảo nhỏ.
Cuối cùng, Lục Hi dựa vào thực lực siêu mạnh mẽ của mình đánh bại hai đội ngũ lính đánh thuê kia, mà đội ngũ của anh cũng tử thương hơn phân nửa.
Sau khi đi lên đảo nhỏ, Lục Hi cũng vô cùng sững sờ.
Trên đảo cũng không có bảo vật trong truyền thuyết gì cả, nhưng lại thật sự có một con rồng!
Con rồng này mình đầy thương tích, phảng phất như vừa mới trải qua một trận chiến đấu gian khổ và rơi vào vào trạng thái tử vong.
Nhìn quái vật khổng lồ ở trước mắt, Lục Hi coi như kiến thức rộng rãi cũng phải sợ ngây người!
Anh cho đàn em phong tỏa đảo nhỏ rồi tốn nửa năm để ăn xong con rồng này.
Chẳng biết tại sao, anh có được toàn bộ ký ức của con rồng này, hơn nữa trong cơ thể lại xuất hiện một cái đàn tế Long Thần.
Dựa theo ký ức của con rồng này, đàn tế Long Thần là do Long Thần vĩ đại ban thưởng, chỉ cần anh có đủ đồ vật để “hiến tế”, Long Thần sẽ ban thưởng thần ân, thỏa mãn nguyện vọng của anh.
Điều kiện tiên quyết là, vật phẩm anh hiến tế phải chứa đựng đầy đủ năng lượng. Nếu không, anh sẽ chẳng chiếm được thứ gì hết.
Ngay lập tức, Lục Hi dùng hết gia tài của mình để trợ cấp cho các đàn em đã bỏ mình, giải tán đội ngũ, quay về cố hương, bắt đầu khổ tu ngày đêm, cũng gửi ra một tin tức trong mạng lưới quan hệ của mình.
“Thu thập tất cả các vật phẩm có niên đại xa xưa, cái giá là, đổi lấy một lần anh làm việc giúp bọn họ”.
Tin tức này vừa lan ra đã lập tức gây ra phong ba ở toàn bộ thế giới cao tầng.
Có thể đổi lấy cơ hội được ông hoàng lính đánh thuê, sát thủ máu lạnh làm việc cho mình một lần, đồ vật quý giá cỡ nào cũng đáng giá.
Thế là, không ngừng có người đưa tới đồ vật, nhưng không có mấy món có thể dùng để hiến tế, thu hoạch được thần ân.
Trong đó chỉ có ba món có được tư cách hiến tế. Trong ba lần đạt được thần ân, Lục Hi toàn bộ lựa chọn tăng cường thể chất của mình.
Bởi vì trong trí nhớ rồng, có một bộ tâm pháp tên là Long Đằng quyết, bộ tâm pháp này là do loài rồng căn cứ từ thể chất đặc thù của mình qua vài vạn năm mà hoàn thiện sửa sang lại.
Mà muốn tu luyện Long Đằng quyết, nhất định phải có thể chất tương đương với rồng, tuy nói anh đã ăn một con rồng, nhưng bây giờ cũng chỉ miễn cưỡng đạt tới cánh cửa tu luyện Long Đằng quyết mà thôi, khoảng cách đến đại thành còn xa lắm.
Theo như ký ức ghi lại, tu luyện Long Đằng quyết tới cuối cùng thì có thể ngao du tinh không, rong ruổi vũ trụ, cả đời bất tử, trở thành sự tồn tại giống như thần.
Lục Hi tập võ từ nhỏ. Với võ giả, mạnh lên chính là mục tiêu vĩnh hằng của bọn họ, hiện tại có một cơ hội lớn như thế bày ở trước mặt, anh đương nhiên muốn nắm chắc.
Mục tiêu hiện tại của anh chính là thu thập hết thảy các đồ vật có niên đại xa xưa để cường hóa thân thể của mình, chuẩn bị cơ sở để tu luyện Long Đằng quyết.
Sau khi kết thúc suy nghĩ, anh cất ngọc bội đi. Lục Hi dự định không sử dụng ngọc bội này vội, nó không chứa quá nhiều năng lượng, tác dụng hiến tế không lớn, chờ tích lũy đủ vật phẩm thì hiến tế cũng được.
Lục Hi nằm trên giường một lúc thì ngủ say. Trên người anh còn có một tầng ánh sáng ẩn hiện theo từng nhịp hô hấp mà mắt thường không nhìn thấy được, đây cũng là biểu tượng cho việc anh đang tu luyện Long Đằng quyết.
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Lục Hi đúng giờ rời giường, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì ra bên ngoài ăn sáng, sau đó quay trở lại tiệm tạp hóa Vong Ưu để mở cửa tiệm, rồi lại ngủ thiếp đi trên ghế salon. Đây cũng là một điểm đặc thù của rồng, thích ngủ!
Cứ như vậy mãi cho đến buổi trưa, mười một giờ đúng, Hoắc Tư Duệ xuất hiện ở cổng.
Cô đẩy cửa vào, nhìn Lục Hi còn đang say giấc trên ghế salon, chau mày.
Mà phía sau cô là một cô gái nhỏ hơn cô mấy tuổi, có vẻ ngoài tương tự Hoắc Tư Duệ.
Cô gái này quan sát quang cảnh xung quanh, lại nhìn Lục Hi đang ngủ say, há miệng nói.
“Chị, không thể nào, chị lại tìm một cái tên như thế này để giúp chúng ta giải quyết vấn đề, chị bị điên hả?”
“Em đừng có nói lung tung”, Hoắc Tư Duệ trừng mắt với em gái Hoắc Ngọc Phụng một chút, nói: “Không được nói linh tinh về anh Lục”.
Hoắc Ngọc Phụng thè lưỡi, không nói thêm gì nữa, nhưng toàn khuôn mặt là biểu cảm khinh thường.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi tỉnh lại.
Anh tuy là đang ngủ say tu luyện, nhưng các giác quan lại vô cùng nhạy cảm, khi hai chị em này tiến vào thì anh đã biết rồi.
Lục Hi châm một điếu thuốc, rít hai hơi rồi nói: "Chúng ta đi thôi”.
Sau đó, anh quay người đi ra ngoài.
“Ê, anh ăn mặc kiểu này đấy à? Đây chính là tiệc rượu đẳng cấp thượng đẳng đấy, không phải đi ăn ở quán ven đường đâu”.
Hoắc Ngọc Phụng một mặt không thể tin nói.
Lục Hi nhìn lại hai chị em đang mặc lễ phục xa hoa, gãi đầu đáp: “Chẳng phải chỉ là tiệc rượu thôi sao, cũng chỉ là nói vài câu mà thôi, cần phải long trọng thế làm gì?”
“Ái chà, anh chém gió ghê đấy”, Hoắc Ngọc Phụng khinh thường cười nói: “Chị ơi, thằng cha này còn chẳng có nổi một bộ quần áo đàng hoàng, chị đừng để bị lừa, đòi lại ngọc bội đi, chúng ta nghĩ biện pháp khác”.
Chương 4: Đối tượng đàm phán
Hoắc Tư Duệ do dự, nhìn Lục Hi một chút, nói: "Anh Lục, hay là anh đổi sang bộ khác được không?”
Hoắc Tư Duệ cũng cảm thấy Lục Hi ăn mặc thực sự có chút không ổn, những người tham gia tiệc rượu hôm nay đều là lớp nhân sĩ thượng lưu của thành phố Tây Kinh, Lục Hi mặc quần áo cộc cộng đôi dép lê nhìn thực sự có chút khác biệt.
Lục Hi bất đắc dĩ lắc đầu, quay người lên lầu.
Một lát sau, anh đi xuống với một bộ vest nhăn nhăn nhúm nhúm màu đen, một đôi giày da màu xanh đậm dính đầy tro bụi.
Bộ vest này mặc rất vừa người, trước ngực có một cái cài áo hình chữ W, ngoài ra không còn biểu tượng nào khác nữa.
Nhưng bộ vest này nhìn giống như bị đặt ở dưới đáy hòm nhiều năm, hôm nay mới lật ra lại vậy, nhàu nát không chịu nổi.
Hoắc Ngọc Phụng kinh ngạc nhìn Lục Hi, nói: "Anh trai à, bộ này bị anh nhét dưới đáy hòm đúng không?”
Sau đó, Hoắc Ngọc Phụng chỉ lại bộ váy dài cổ thấp trên người mình cùng Hoắc Tư Duệ, nói.
“Anh cảm thấy như vậy có phù hợp khi đi cùng chúng tôi không hả?”
Lục Hi cười nói: "Có gì mà hợp hay không, cũng đâu phải tôi cưới cô”.
“Anh”.
Hoắc Ngọc Phụng nhất thời cứng họng, cô ta không ngờ cái loại lừa lọc này còn dám nói như thế với mình. Lúc cô ta đang định giận dữ mắng mỏ cái tên lừa đảo này một phen cho chị gái mình tỉnh táo lại hoàn toàn thì Hoắc Tư Duệ lại nói.
“Thôi, không được vô lý với anh Lục, tiệc rượu sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải nhanh chóng lên đường thôi”.
Hoắc Ngọc Phụng bị chị nói như vậy thì trong lòng càng thêm tức giận, không nói gì nữa, chỉ tỏ vẻ “cứ chờ mà xem”.
Lát nữa đến tiệc rượu, cái tay lừa đảo này sẽ bị vạch trần, để xem đến lúc đó anh ta giảo biện như thế nào.
“Đi thôi, anh Lục”.
Hoắc Tư Duệ nói xong thì quay người ra khỏi tiệm tạp hóa, Hoắc Ngọc Phụng đi theo sau. Hai chị em mặc lễ phục dạ hội, vóc người yểu điệu, nhìn cũng rất thích mắt.
Lục Hi đi cuối cùng, tiện tay đóng lại cửa tiệm tạp hóa, cũng không cần khóa mà cứ thế đi ra ngoài.
Ngoài hẻm nhỏ đã sớm có một con xe Mercedes dừng ở ven đường, một ông già tóc hoa râm mặc vest đứng ở trước cửa xe.
Thấy hai chị em Hoắc Tư Duệ đi ra, ông ta vội vàng mở cửa xe và nói: "Cô cả, cô hai, mời lên xe”.
Hoắc Tư Duệ gật đầu, mời Lục Hi lên xe, ngồi cùng một chỗ với Lục Hi, mà Hoắc Ngọc Phụng ngồi đối diện Lục Hi, trên gương mặt thanh xuân trẻ trung là nụ cười khẩy.
Xe bắt đầu chạy ổn định, lúc này, Hoắc Tư Duệ đưa cho Lục Hi một túi tài liệu.
“Anh Lục, đây là tài liệu cặn kẽ về đối phương, anh xem đi nhé, tôi cũng giới thiệu qua cho anh luôn”.
Lục Hi cầm túi hồ sơ, cũng không vội mở ra mà lẳng lặng chờ Hoắc Tư Duệ nói chuyện.
Hoắc Tư Duệ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói.
“Bên mà tôi muốn đàm phán hợp tác là công ty cổ phần Masatake của Phù Tang, trụ sở tại Hoa Hạ, trưởng phụ trách là Yamato Nozaki…”
Hoắc Tư Duệ mới nói đến đây, Lục Hi liền phất tay cắt ngang, ném lại túi hồ sơ cho cô.
“Nếu là công ty cổ phần Masatake thì cũng không cần phải nói thêm gì nữa, cô gọi người đó tới nói chuyện là được”.
Ý định của Lục Hi trước kia là, bất kể đối phương có lai lịch gì, với vòng quan hệ sâu rộng của ah, chỉ cần trao đổi với người khác một chút lợi ích cũng đủ để cho đối phương đồng ý rồi.
Nhưng nếu đối phương là công ty cổ phần Masatake thì cũng không cần phiền toái, Miwa Nozaki hẳn là đang ở ngay thành phố Tây Kinh.
Mà Hoắc Tư Duệ cầm lại túi hồ sơ mà Lục Hi ném tới, một mặt kinh ngạc.
Chẳng lẽ ông chủ cửa hàng tạp hóa Vong Ưu trong truyền thuyết lại có khả năng lớn đến mức này? Phải biết, công ty cổ phần Masatake cực kỳ có tiếng nói, trưởng phụ trách khu vực ở thành phố Tây Kinh này cũng thuộc hạng thượng đẳng, mối quan hệ cũng không hề đơn giản.
Lúc này, Hoắc Ngọc Phụng cố nhịn nãy giờ cuối cùng cũng bộc phát, khẽ quát lên.
“Họ Lục kia, tôi nhịn anh lâu lắm rồi đó, anh có biết công ty cổ phần Masatake ghê gớm đến mức nào không mà dám nói như thế?”
Lục Hi thản nhiên nói: "Không phải chỉ là một thương hội thôi sao, địa vị còn có thể lớn đến mức nào nữa?”
“Ha ha, địa vị còn có thể lớn đến mức nào? Anh nói mà không thấy ngượng à, đây chính tập đoàn tài chính có tài sản hơn trăm tỷ, một ông chủ tiệm tạp hóa như anh mà cũng dám nói người ta như vậy à?”
Hoắc Ngọc Phụng bởi vì tức giận nên sắc mặt trở nên ửng đỏ.
Với cô ta, Lục Hi là một tên lừa đảo chính hiểu, chị gái cũng là do loạn quá nên vớ tạm, bị tên lừa đảo này lừa bịp.
Mà Lục Hi kia tỏ thái độ lạnh nhạt chỉ khiến Hoắc Ngọc Phụng cảm thấy đây chẳng qua là giả vờ để lừa gạt chị mình.
Hiện tại, Lục Hi còn nói ra một câu ngu ngốc như vậy.
“Đến lúc đó, cô cứ dẫn trưởng phụ trách đó tới đây là được!”
Hoắc Ngọc Phụng quả thực không thể tin vào tai của mình, trên thế giới này còn có người có thể giả bộ được đến mức này sao?
“Ha ha, mặc dù tôi chỉ là chủ tiệm tạp hóa, nhưng một công ty cổ phần Masatake nho nhỏ còn chưa xứng lọt vào mắt của tôi đâu”.
Nhìn Hoắc Ngọc Phụng bởi vì tức giận mà lồng ngực phập phồng, Lục Hi lộ ra một ý cười là lạ.
Hoắc Ngọc Phụng này tuổi không lớn, chắc khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhưng đôi gò bồng đảo kia còn “hùng vĩ” hơn của cô chị nhiều.
Hoắc Ngọc Phụng đang muốn mở miệng mỉa mai lại thì phát hiện Lục Hi nhìn chằm chằm vào mình, cô ta hung hãn nói.
“Lưu manh, lừa đảo, còn dám nhìn nữa thì tôi sẽ móc mắt anh ra đấy”.
“Ha ha ha ha”.
Lục Hi cười lớn, sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, không thèm trả lời lại cô nhóc tai quái này nữa.
“Thôi, không làm loạn nữa, sắp đến rồi”.
Hoắc Tư Duệ trừng mắt với Hoắc Ngọc Phụng.
Hoắc Ngọc Phụng vẫn còn có chút sợ người chị này, không nói chuyện nữa mà chỉ hừ lạnh một tiếng trong lòng.
Lát nữa đến tiệc rượu, chờ cái tên lừa đảo nào không giả bộ được nữa thì cô ta sẽ đứng ra vả mặt anh ta một cái thật hay, dạy dỗ lại anh ta, để chị gái thấy rõ bộ mặt thật của kẻ này, đòi lại bảo vật gia truyền, lập công lớn cho dòng họ.
Chương 5: Yamato Nozaki
Cũng không bao lâu sau, xe thương vụ dừng lại trước cửa khách sạn năm sao Khải Hoàn, ba người xuống xe, đi thang máy lên thẳng tới đại sảnh yến hội ở tầng cao nhất.
Lúc này, bên trong đại sảnh yến hội đã có không ít người, tay đều cầm ly Champagne, lập nhóm ba năm người bàn luận, ba người Hoắc Tư Duệ đến cũng không quá đáng chú ý.
Hoắc Tư Duệ dẫn Hoắc Ngọc Phụng cùng Lục Hi đi đến một góc tương đối hẻo lánh, người phục vụ đưa Champagne tới, ba người đều cầm một ly.
Hoắc Tư Duệ nhìn xung quanh, sau đó nhíu mày nói với Lục Hi.
“Anh Lục, người mặc vest màu đen ở kia chính là trưởng phụ trách công ty cổ phần Masatake khu vực Hoa Hạ - Yamato Nozaki, bên cạnh hắn ta là một người mang mắt kiếng gọng vàng, là một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, Kế Tịch Chiếu của công ty Đỉnh Thịnh”.
Vừa nói, Hoắc Tư Duệ vừa chỉ về phía trước.
Lục Hi nhìn ra, người hội trưởng Yamato Nozaki kia có dáng người mập lùn, nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, hai túm lông đen ở trong lỗ mũi còn mạnh mẽ mọc ra khỏi cả mũi.
Còn người đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng bên cạnh thuộc trường phái nhã nhặn, bên cạnh hai người còn có mấy người khác giơ ly Champagne chuyện trò vui vẻ.
Lục Hi nhìn vị trí đứng của mấy người, nhạy cảm cảm nhận được trong vòng nhỏ này, nhân vật chủ yếu không phải Yamato Nozaki mà lại là một thanh niên chừng hai mươi tuổi.
Người này tuổi tác không lớn nhưng một mặt trầm ổn, rất ít nói chuyện, mà mấy người khác giống như là vô tình hay cố ý dựa sát vào người anh ta. Người này âm thầm trở thành trung tâm của vòng tròn, thân phận có vẻ cực kỳ không tầm thường.
Nhưng Lục Hi cũng không thèm để ý, anh đến chỉ là vì giải quyết rắc rối của Hoắc Tư Duệ.
“Cô gọi hắn ta đến đi, tôi giúp cô xử lý công chuyện. Hôm nay dậy sớm quá, tôi muốn làm luôn cho xong việc còn về ngủ bù”, Lục Hi uống một ngụm Champagne và nói.
“Thế này…”, Hoắc Tư Duệ có chút khó khăn nói: "Anh Lục, gọi người ta tới có phải là có chút không thích hợp không?”
Hoắc Tư Duệ tự biết, lấy thân phận của cô mà đặt trước mặt người bình thường thì có thể nói là một phú bà, nhưng trước mặt những người này thì cũng chỉ thuộc dạng không đáng giá nhắc tới. Bảo cô trực tiếp đi gọi Yamato Nozaki tới thật đúng là khó xử cho cô.
“Đúng nhỉ, là tôi sơ ý, vậy chúng ta đi qua đi”.
Nói xong, Lục Hi nhấc chân đi về phía Yamato Nozaki.
“Ha ha, chị đây muốn xem xem anh có thể chém gió đến lúc nào”.
Hoắc Ngọc Phụng đi sát đằng sau, cũng lạnh lùng nói.
Lục Hi nghe được câu này, bước chân vì thế mà ngừng lại, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Hoắc Tư Duệ căng thẳng trong lòng, vô cùng hối hận vì đã mang theo ngôi sao tai họa này đến, đồng thời lo lắng tự nhủ: "Tuyệt đối đừng có xảy ra chuyện gì vào lúc này chứ!”
Hoắc Tư Duệ biết rõ cô em gái của mình từ nhỏ đã bị chiều hư, mắt cao hơn đầu là chuyện thường xuyên, nói chuyện làm việc chưa từng cân nhắc đến cảm xúc của người khác, tóm lại là bệnh công chúa.
Lúc đầu, Hoắc Tư Duệ cũng không tính dẫn cô nhóc này đến, nhưng không hiểu vì sao ông nội lại cứ bắt cô phải kéo theo cô nhóc này đi cùng, nói là để rèn luyện một chút.
Chỉ mong con nhóc chết tiệt kia không gây ra chuyện gì xấu.
Ngay lúc Hoắc Tư Duệ lo lắng trong lòng, Lục Hi chậm rãi dừng bước lại và nói.
“Cô nhóc, đừng có coi sự ngu dốt của mình là cá tính, trên thế giới này, điều cô không biết và chưa từng thấy, nhiều lắm”.
Hoắc Tư Duệ cũng lập tức nghiêm nghị nói: “Ngọc Phụng, nếu em còn làm loạn nữa thì đi về ngay cho chị, sau này chị cũng không dẫn em theo nữa”.
Hoắc Ngọc Phụng bị Lục Hi dừng lại mỉa mai, lại bị chị gái trách móc trước mặt người ngoài, nước mắt lập tức tràn mi.
“Họ Lục. Anh chờ đó cho tôi, tôi không để yên cho anh đâu, tôi sẽ mách ông nội tôi".
Hoắc Ngọc Phụng nghẹn ngào nói xong thì chạy khỏi đại sảnh yến hội.
Lục Hi mặc kệ cô ta, lại đi về phía Yamato Nozaki. Hoắc Tư Duệ theo sát ở phía sau, cũng không có thời gian đi an ủi em gái mình.
Trong chốc lát, hai người liền đến gần vòng tròn của Yamato Nozaki.
Lúc này, Yamato Nozaki nhìn thấy Hoắc Tư Duệ, ánh mắt sáng lên, chào mấy người bên cạnh rồi đi về phía Hoắc Tư Duệ.
“Quý cô Hoắc Tư Duệ xinh đẹp, lại gặp em rồi, đúng là vinh hạnh của tôi”, Yamato Nozaki nói bằng tiếng Hoa Hạ không sõi.
“Chào anh, cảm ơn lời khen của anh”, Hoắc Tư Duệ nhìn gương mặt như heo của Yamato Nozaki, nhịn cơn buồn nôn và đáp lời.
“Anh Yamato Nozaki à, lần này tôi đến vẫn là muốn thương lượng với anh về đơn đặt hàng, anh xem…”
Hoắc Tư Duệ lời còn chưa nói hết, Yamato Nozaki đã ngắt lời.
“Cô Hoắc, chắc hẳn chính cô cũng biết, công ty của Kế Tịch Chiếu có thực lực mạnh hơn công ty của cô rất nhiều. Tôi thực sự không có lý do gì mà giao đơn đặt hàng này cho cô làm”.
Nói xong, hai mắt Yamato Nozaki nhìn thân thể của Hoắc Tư Duệ một lượt, ý nghĩa không cần nói cũng hiểu.
Hoắc Tư Duệ chau mày, biết mình không thể nói thêm gì được nữa, liền chuẩn bị giới thiệu Lục Hi để anh bắt đầu vào việc.
Đúng lúc này, một thanh âm khác vang lên.
“Sếp Hoắc, cô với anh Nozaki đang trò chuyện vui vẻ hả?"
Người đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng xuất hiện ở trước mặt Hoắc Tư Duệ.
Người này chính là đối thủ cạnh tranh chủ yếu của Hoắc Tư Duệ, Kế Tịch Chiếu.
“Sếp Kế, xem ra anh cũng đã tính kỹ càng rồi hả”, Hoắc Tư Duệ khẽ cười đáp.
Kế Tịch Chiếu tao nhã cười một tiếng, phong độ thân sĩ vô cùng, lại nói.
“Nào có, chẳng qua là được anh Nozaki chiếu cố mà thôi”.
Đôi mi thanh tú của Hoắc Tư Duệ khẽ cau lại, nghe ý của Kế Tịch Chiếu thì hẳn là đã đàm phán xong với Yamato Nozaki, trong lòng cô có cảm giác xấu.
Đơn đặt hàng này đủ để khiến công ty cô vận hành thêm năm năm nữa. Trong thời gian này, Hoắc Tư Duệ tin tưởng mình nhất định sẽ sẽ vượt qua cửa ải khó khăn hiện tại.
Cho nên, cô buộc phải có được đơn hàng này.
Hoắc Tư Duệ lập tức mở miệng nói: “Anh Nozaki, tôi xin giới thiệu với anh một người bạn”.
Nói xong, Hoắc Tư Duệ chỉ sang Lục Hi ở bên cạnh.
“Đây là Lục Hi, anh Lục, bạn của tôi”.
Hoắc Tư Duệ biết mình đã hết cách, hết thảy hy vọng đều đặt trên người Lục Hi, cho nên lập tức đẩy anh lên sân khấu.