Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 621-625
Chương 621: Vạch trần bộ mặt
Lúc này, Oona xoay người lộ ra vẻ mặt cẩn thận nhìn về phía Lục Hi. Ý của cô ta đã rất rõ, tôi không muốn kích thích anh nhưng anh cũng không được có ý định làm Rama X bị thương.
Lục Hi khẽ cười, nhìn Thấp Long Bà bị mình trói chặt nói: "Nói hết mọi việc mà ông đã làm cho mọi người nghe thì tôi sẽ suy xét tha cho ông một con đường sống".
Thấp Long Bà lập tức thay đổi sắc mặt, nhưng ông ta đã hoàn toàn không còn lựa chọn nào, chỉ có thể kể hết mọi việc mình đã đối phó với Lục Hi như thế nào. Đầu tiên là hút năng lượng của bốn tông sư rồi dụ dỗ Lục Hi đến đây, sau đó lại khống chế Rama X ra lệnh cho đám thị vệ tấn công Lục Hi định giết chết anh, còn chuẩn bị đoạt xác trọng sinh.
Ở trước mặt Lục Hi, ông ta hoàn toàn không dám nói dối dù chỉ một câu. Bởi vì với năng lực của anh, ông ta muốn lừa dối cho qua là không có khả năng.
Mà ông ta càng sợ mình chỉ cần có một câu nói dối thôi cũng sẽ lập tức bị giết. Thế nên, Thấp Long Bà mới kể kỹ càng tỉ mỉ hết mọi chuyện ra như đảo hạt đậu, triển lãm tất cả các mặt u ám của mình trước mặt bàn dân thiên hạ.
Lúc này, Oona nghe xong lời nói của Thấp Long Bà thì quả thật không thể tin vào tai của mình, ngơ ngác nhìn ông ta.
Trước đây, cô ta cực kỳ tôn trọng Thấp Long Bà và vẫn cho rằng ông ta là một ông lão đức cao vọng trọng, dạy dỗ đệ tử, bảo vệ Thái Lan. Không ngờ, ông ta lại là một người độc ác như thế.
Chỉ thấy Rama X cũng run rẩy ngón tay chỉ vào Thấp Long Bà nói:
"Tôi thật sự không ngờ ông thế mà lại có thể làm ra loại chuyện đó, bảo đệ tử đến Hoa Hạ khiêu khích, chọc phải rắc rối khiến nước nhà tổn thất nặng nề, còn định khống chế cả tôi! Ông, ông không cảm thấy xấu hổ với sự tin tưởng của tôi sao?"
Rama X đã ngoài 60 tức giận đến run người, suýt nữa thì không thở nổi nghẹn chết chính mình.
Oona thấy vậy vội vàng bước tới đỡ lấy cơ thể Rama X, khẽ vỗ lưng cho ông ta.
Giờ phút này, Thấp Long Bà cũng lộ ra vẻ mặt xấu hổ, im lặng cúi đầu.
"Theo tôi, chuyện này chắc cũng không đơn giản như vậy. Ông đã mượn thứ gì mới có thể tạo ra ảo cảnh như vậy đúng không? Ông cũng đừng nói là mình làm, chút tinh thần lực ít ỏi kia của ông vẫn chưa đủ để tạo ra được một ảo cảnh lớn như thế", Lục Hi chậm rãi nói.
Thấp Long Bà hoảng sợ rồi thở dài một tiếng, chỉ vào một miếng ngọc bội trên cái giá gỗ tám cạnh bên cạnh ngai vàng nói:
"Chính là nó, miếng ngọc bội và cây gậy ba - toong kia đều do khi còn trẻ tôi đi thám hiểm đã phát hiện ra trong một ngôi mộ cổ. Mọi pháp thuật của tôi cũng là học được từ trên hai thứ đó".
Lục Hi vẫy tay một cái, miếng ngọc bội kia đã rơi vào trong tay mình. Anh nhìn kỹ thì đây là một miếng ngọc bội đeo trên eo của một tu sĩ thời cổ, bên trên có một pháp trận đơn giản.
Song giờ cái ngọc bội này đã có một vết nứt sâu hoắm và không còn chút linh khí nào hết, cũng đã hư rồi.
Lục Hi cười, Thấp Long Bà này cũng khá giỏi đấy chứ, thế mà tìm hiểu ra được pháp thuật mạnh mẽ như thế từ trên miếng ngọc bội và cây gậy ba - toong kia. Ở trên thế giới này, cũng đã được coi như cao thủ đỉnh cấp. Tiếc là, ông ta lại gặp phải mình.
Bấy giờ, Lục Hi vứt miếng ngọc bội đó sang bên rồi nói với Thấp Long Bà: "Giờ, tôi sẽ đưa ông đến nơi ông nên đến".
Thấp Long Bà nghe vậy lập tức hoảng sợ nói: "Lục Thiên Hành, mày lừa tao, chẳng phải mày đã nói sẽ tha cho tao một mạng sao?"
"Tôi cũng đâu có giết ông, có điều, có thể sống sót hay không thì đó là chuyện của ông".
Lục Hi nói xong, mở miệng quát một tiếng, chỉ thấy không gian bên cạnh anh chợt vặn vẹo, Thấp Long Bà và cả cái lồng màu vàng kia lập tức biến mất. Mọi người còn đang kinh ngạc thì chỉ còn nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Thấp Long Bà.
Vốn dĩ, Lục Hi định trực tiếp giết chết Thấp Long Bà. Song, hắn lại mơ hồ cảm giác được hình như Tiểu Khô Lâu của mình rất muốn ông ta. Vậy nên, anh đã thuận tay đưa ông ta đến di giới.
Giờ Thấp Long Bà đã mất đi mọi năng lực, chỉ là một đống năng lượng nên chắc hẳn Thương có thể giải quyết ông ta một cách dễ dàng.
Lục Hi làm xong mọi thứ mới nhìn về phía Rama X nói: "Tôi đến đây, chỉ là vì báo thù cho võ giả của Hoa Ha chứ không có ý gì khác, vậy, tạm biệt".
Lục Hi nói xong bèn xoay người rời đi.
Bấy giờ, Rama X cũng nói: "Đi thong thả".
Oona nghe vậy lại nhặt thanh nhuyễn kiếm lên chỉ vào Lục Hi.
Lục Hi cau mày, chậm rãi xoay người lại, nếu Rama X dám cưỡng ép anh ở lại thì anh cũng sẽ không định khách sáo.
Rama X lại nhìn Oona nói: "Còn không bỏ kiếm xuống, cậu Lục này chính là thế ngoại cao nhân, tiêu diệt phần tử cặn bã như Thấp Long Bà giúp chúng ta, có ơn với chúng ta, há có thể xấc xược".
Oona nghe thế mới thả nhuyễn kiếm xuống, khoanh tay kính cẩn đứng.
Lúc này, Rama X lại nhìn Lục Hi nói: "Cậu Lục, sự độc ác của Thấp Long Bà đúng là khiến người ta phải bất ngờ. Cậu đã tiêu diệt kẻ đó giúp chúng tôi, quả thật là điều may mắn của vương thất cũng như của Thái Lan. Xin cậu hãy cho tôi một cơ hội chuẩn bị chút rượu nhạt để tỏ lòng biết ơn".
Đến tận giờ, Rama X vẫn còn có chút nghĩ mà sợ, Thấp Long Bà khống chế được ông ta đồng nghĩa với việc đã nắm giữ được một nữa thế lực ở Thái Lan. Với sự ác độc của kẻ này, Rama X thật sự không dám tưởng tượng ông ta sẽ làm ra chuyện gì. Thế nên, Rama X mới kính trọng Lục Hi từ tận sâu trong tâm khảm.
Lục Hi nghe vậy cũng nói: "Rượu thì không cần, tôi còn có việc, thôi không làm phiền nữa".
Anh cũng không có hứng thú uống rượu với một đám người.
Đúng lúc này, chỉ thấy Rama X hơi ngẫm nghĩ chút rồi nói:
Chương 622: Phong tước vị
"Cậu Lục, cậu giúp chúng tôi như vậy, bất kể thế nào thì chúng tôi cũng phải tỏ vẻ cảm ơn một chút. Nếu cậu không chê, tôi muốn phong cậu làm Chao Phraya của nước tôi, không biết ý cậu ra sao?"
Lục Hi nghe vậy sửng sốt, Oona lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Chao Phraya ở Thái Lan thì ngoài quốc vương ra là tước vị cao nhất. Nó tương đương với công tước, thân vương thời cổ ở Hoa Hạ, có địa vị khá cao.
Đến tận giờ, vương thất đã rất ít phong tước vị, vì ở Thái Lan người có tước vị sẽ được hưởng rất nhiều đặc quyền và cả bổng lộc, do người dân cả nước cung cấp nuôi dưỡng. Nếu không phải là người có công lớn với nước nhà thì không có khả năng đạt được.
Lục Hi cũng biết tầm quan trọng của Chao Phraya nên hơi giật mình, nhưng nghĩ một hồi anh cũng hiểu được ý của Rama X.
Võ đạo của Thái Lan bị mình càn quét, lại bị Thấp Long Bà giết hại nên đã tổn thất nặng nề. Mà họ lại không biết sao có thêm một kẻ địch là mình, riêng sức chiến đấu của cá nhân thôi thì Thái Lan đã xuống dốc không phanh.
Phong mình làm Chao Phraya chẳng khác nào khiến anh trở thành một công dân của Thái Lan, ít nhất, anh sẽ không phải là kẻ địch của họ. Rama X này cũng biết làm người ghê, làm thế vừa hóa giải được mâu thuẫn của đôi bên, còn có thêm một trợ giúp mạnh mẽ là mình. Vụ mua bán này đúng là rất có lời.
Bấy giờ, Lục Hi chậm rãi nói: "Bệ hạ, tôi phải về Hoa Hạ, sẽ không ở lại Thái Lan. Dù ông có phong tôi là Chao Phraya cũng chẳng có tác dụng gì".
"Cậu Lục, chỉ cần cậu bằng lòng thì chúng tôi sẽ không hạn chế nơi ở của cậu. Cậu muốn ở đâu cũng được, tôi chỉ mong vương thất Thái Lan có thể trở thành người một nhà với cậu", Rama X chân thành nói.
Lục Hi ngẫm nghĩ, có cái thân phận như Chao Phraya cũng khá tốt, ít nhất trở về có thể khoe khoang với đám Vân Khả Thiên, cũng coi như không có đến không.
Vì thế, Lục Hi nói: "Một khi đã thế, tôi bèn nhận lấy cái tước vị Chao Phraya kia vậy. Nhưng tôi phải nói trước, tôi sẽ không tham gia bất cứ bữa tiệc hay nghi thức nào của mấy ông. Nếu mấy ông gặp nạn, tôi cũng sẽ suy xét giúp đỡ, song không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi".
Oona nghe vậy thì quả thật không thể tin vào lỗ tai của mình, kia là Chao Phraya đó, bao nhiêu thành viên dòng chính của vương thất muốn đều không được, anh ta còn ra vẻ muốn hay không cũng được, đúng là khó tin mà.
Rama X nghe thế lại biến sắc, song ông ta lập tức nói: "Mọi thứ đều nghe theo cậu Lục, Oona, mau đi gọi thư ký quan đến rồi lấy huy chương và con dấu của Chao Phraya đến đây".
Ban đầu, Rama X còn định tổ chức một bữa tiệc long trọng để mọi người đều biết vương thất có một người mạnh mẽ như vậy. Nhưng, nghe Lục Hi thì anh hoàn toàn không muốn xuất hiện trước bàn dân thiên hạ nên ông ta cũng chỉ đành từ bỏ. Chỉ cần Lục Hi đồng ý thì vậy cũng đủ rồi.
Oona biến sắc rồi gật đầu thưa vâng, sau đó xoay người đi làm việc.
Lúc gần đi, cô ta còn liếc Lục Hi một cái, không ngờ còn cho cả con dấu, phải biết rằng, thân vương có và không có con dấu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Ở Thái Lan, ngoài chuyện trong chính sách thì các công việc dân gian bình thường vương thất vẫn có quyền lợi quyết định rất lớn.
Mà có con dấu Chao Phraya, hoàn toàn có thể thi hành một số quyền lợi hay quyết định chuyện gì đó người dẫn cũng sẽ nghe theo. Điều này trong xã hội hiện đại thì đã là quyền lợi rất lớn. Oona không thể tin nổi một người nước ngoài như Lục Hi lại nhận được đãi ngộ như vậy.
Song, trình độ tư tưởng của cô ta và Rama X vẫn có sự chênh lệch nhất định. Theo Rama X thì một cái Chao Phraya có thể đổi lấy một người bạn thân thiết mạnh mẽ như vậy, tại sao lại không làm cơ chứ.
Chưa biết chừng, Thái Lan kết bạn với người này xong về sau sẽ đi lên một con đường tốt hơn thì sao.
Một lát sau, chỉ thấy Oona và một người hơn 70 tuổi mặc bộ đồ đặc trưng của vương thất Thái Lan cầm một cuốn sách viền vàng cực kỳ dày đi đến.
Oona tiến lên đưa một cái hộp bằng ngọc cho Rama X.
Rama X nâng hộp ngọc, mặt mày nghiêm túc nói: "Giờ, tôi sẽ phong cậu Lục Thiên Hành tôn quý làm Chao Phraya cho Thái Lan ta dưới sự chứng kiến của thư ký quan Mongla và thị vệ trưởng Oona. Khi thư ký quan Mongla ghi vào trong sách thì sẽ lập tức có hiệu lực".
Rama X nói xong bèn mở hộp ngọc, lấy một cái huy chương hình tròn và một con dấu hình vuông được điêu khắc từ cổ ngọc ra rồi đi về phía Lục Hi.
Lúc này, Mongla và Oona đều quỳ một gối xuống hành lễ với Lục Hi. Đợi đến khi Rama X đưa huy chương và con dấu cho anh thì cả hai mới đứng dậy.
Mongla lại mở sách ra ghi cái tên Lục Thiên Hành và tước vị của anh vào. Từ giờ trở đi, Lục Hi chính là một vị thân vương có thực quyền ở Thái Lan.
Lục Hi ngắm nghía hai cái đồ vật trong tay rồi cất vào dị không gian.
Chương 623: Uy hiếp Đường San San
Lúc này, Rama X mới nói: "Chao Phraya tôn quý, cậu đã là thành viên của vương thất Thái Lan rồi, không biết giờ cậu có thể nể mặt mà dùng một bữa cơm với lão già này không".
Nhìn gương mặt tươi cười của Rama X, Lục Hi cười rồi lắc đầu nói: "Xem ra hiện tại tôi không thể từ chối rồi, vậy thì ăn thôi, dù sao tôi cũng chưa ăn trưa".
Rama X lập tức mừng rỡ, dặn dò Oona mau chóng tới chỗ quân lính tiếp viện đó rồi lại bảo thư ký quan đi chuẩn bị tiệc, sau đó kéo tay Lục Hi đi về phía vương vị của mình.
...
Cùng lúc đó, tại khu đại học Bangkok.
Trong căn phòng trọ của Đường San San, Chu Kiến Cương vừa hung hăng túm lấy cổ áo của Đường San San, dùng lực ấn cô ta xuống giường sau đó hùng hổ nói:
"Thứ đê tiện như cô, còn nói không có gì với hắn ta, không có gì thì hắn ta sẽ cho cô một trăm ngàn tệ sao, cô lừa ai chứ?"
Đường San San vẻ mặt oan ức, nước mắt rơi lã chã.
Cô ta không ngờ được rằng buổi tối về nhà, Chu Kiến Cương lại lén lấy trộm thẻ của cô rồi kiểm tra số dư, lúc này Chu Kiến Cương như phát điên, không ngừng sỉ nhục cô ta, Đường San San chỉ cảm thấy vô cùng oan ức.
Chu Kiến Cương nhìn chằm chằm Đường San San, hung dữ nói: "Đồ đàn bà đê tiện, hắn ta có nhiều tiền như vậy, nếu hắn đã thích cô vậy thì chút tiền này không đủ đâu, cô lập tức đi tìm hắn ta, bảo hắn ta đưa tôi một triệu, bằng không hắn ta đừng hòng sống sót mà rời khỏi Bangkok này. Nếu như không đưa tiền, tôi và Độc Xà sẽ đi tìm hắn ta, cô tự tưởng tượng ra hậu quả của hắn đi".
Đường San San nghe vậy lập tức trong lòng kinh hãi, Độc Xà là lão đại của khu đèn đỏ Bangkok, vô cùng độc ác, nghe nói còn đã từng giết người, Chu Kiến Cương cũng vì quen biết gã nên mới nghiện ma túy và cờ bạc.
Đường San San biết Độc Xà là lão đại của khu đèn đỏ Bangkok, có rất nhiều thuộc hạ, rất nổi tiếng trong thế giới ngầm ở Bangkok, có thể nói là tiếng ác đồn xa.
Nghĩ tới bản thân lại mang lại phiền phức lớn cho Lục Hi, Đường San San vô cùng ảo não, đồng thời cũng hoàn toàn thất vọng về Chu Kiến Cương. Vì tiền mà Chu Kiến Cương đã hoàn toàn mất đi nhân tính.
Trong lòng Đường San San, tình cảm duy nhất còn sót lại với Chu Kiến Cương đã hoàn toàn bị đốt thành tro, không còn lại chút gì.
Đường San San nói: "Anh cho tôi chút thời gian, tôi sẽ đi thuyết phục anh ấy, cố gắng bảo anh ấy đưa tiền ra".
"Tốt nhất là nên như vậy, bằng không Độc Xà mà tới thì không phải đơn giản là một triệu đâu", Chu Kiến Cương hung tợn nói.
Sau đó Đường San San lập tức sửa sang lại quần áo, nhìn Chu Kiến Cương một cái rồi từ từ đi ra khỏi cửa.
"Đừng nghĩ đến việc giở trò, tôi sẽ để mắt tới cô đó", Chu Kiến Cương kêu gào nói theo phía sau.
Đường San San không quay đầu lại, âm thầm ra khỏi cửa lên xe vội vàng tới khách sạn nơi Lục Hi ở.
Còn Lục Hi đang dùng bữa ở hoàng cung được Oona đích thân lái xe đưa về khách sạn, tạm biệt Oona, Lục Hi đi một mình về phòng, mà lúc này đã là buổi tối rồi.
Nếu không phải do Rama X nói ngày mai còn muốn tặng một bộ phục sức của Chao Phraya và thư sắc phong thì Lục Hi đã về nước trong đêm rồi.
Đến lúc anh đi tới hành lang về phòng thì thấy Đường San San đang lo lắng đứng trước cửa phòng.
"San San, sao đêm muộn lại tới đây vậy, có chuyện gì sao?", Lục Hi vừa đi vừa hỏi.
Đường San San vừa thấy Lục Hi về thì vội vàng nói: "Tôi có chuyện muốn nói với anh, chúng ta vào trong được không?"
Lục Hi gật đầu, mở cửa phòng ra mời Đường San San vào trong.
Đường San San vừa vào phòng liền lập tức chốt cửa lại rồi lo lắng nói: "Anh Lục, anh mau về nước đi, có người đã nhắm vào anh rồi".
Lục Hi nhìn Đường San San thần sắc căng thẳng lo lắng, điềm đạm nói: "Chuyện là thế nào?"
Đường San San do dự một lát rồi nói ra toàn bộ sự việc, sau đó hổ thẹn cúi đầu xuống.
Chuyện này bất kể thế nào cũng đều là tại tên bạn trai tham lam đó của cô gây nên, Đường San San cảm thấy vô cùng hổ thẹn nhục nhã.
Lúc này, Lục Hi rót cho Đường San San một cốc nước, bảo cô ngồi xuống, anh ngồi bên cạnh cô sau đó từ tốn nói: "Cho dù tôi có đi thì sau này cô biết làm thế nào, vẫn tiếp tục dây dưa với tên Chu Kiến Cương đó sao?"
Đường San San cười khổ một tiếng: "Tôi có cách gì chứ, tôi còn phải học cho xong, Chu Kiến Cương cũng tuyệt đối không cho tôi đi, chỉ đành như vậy thôi, anh ta đang phát điên nhưng cũng không thể giết tôi được".
Nhìn vẻ mặt bi thương của Đường San San, Lục Hi cười ảm đạm một cái: "Như vậy đi, chuyện này tôi giúp cô giải quyết, cô nói với anh ta bảo anh ta sáng mai tới gặp tôi lấy tiền".
"Anh Lục, tận một triệu đó, anh thật sự định đưa cho anh ta sao, nếu anh đưa cho anh ta thì anh ta cũng chỉ tiêu xài hoang phí hết thôi, con người này đúng là không cần thiết phải đưa tiền cho anh ta".
Đường San San vừa nghe thấy Lục Hi đồng ý liền lo lắng nói.
Chu Kiến Cương hiện tại đã hoàn toàn biến thành một tên nát bạc, nghiện ngập, đưa bao nhiều tiền cho anh ta cũng vô dụng.
Lục Hi chỉ cười nói: "Tiền của tôi không dễ lấy vậy đâu, cô cứ nói như vậy với anh ta, ngày mai chuyện này ắt sẽ có kết quả, sau này cô cũng không cần phải trải qua cuộc sống nơm nớp lo sợ thế này nữa".
Gặp nhau là cái duyên, cô gái Đường San San này gặp phải cảnh ngộ đáng thương như vậy, Lục Hi quyết định sẽ giúp cô, dù sao cũng chỉ là việc tiện tay, cũng không tốn công sức gì nhiều.
Về phần một triệu thì Chu Kiến Cương đừng có mơ, với tính cách đi đường không nhặt đồ đánh rơi như Lục Hi thì bảo anh đưa cho loại người như Chu Kiến Cương một triệu, không có cửa đâu.
Chương 624: Lấy thân báo đáp
Đường San San ngây ngốc ra nhìn Lục Hi, không biết nên nói gì mới được.
Trong mắt cô, Lục Hi chỉ là một du khách có tiền mà thôi, thân là người nước ngoài lại tới đây một mình, căn bản không có thực lực để đối đầu với Độc Xà, chuyện này anh chỉ có thể lấy tiền ra để giải quyết thôi.
Nhưng với con người Chu Kiến Cương hiện tại, chỉ cần Lục Hi dám còn ở đây thì nếu anh đưa ra một triệu chắc chắn hắn sẽ lại đòi thêm mười triệu, Lục Hi không thể thỏa mãn hắn được.
Đường San San nhíu mày nói: "Anh Lục, như vậy thật sự không được đâu, anh vẫn nên mau chóng rời khỏi đây, muộn rồi tôi sợ Chu Kiến Cương và Độc Xà sẽ nhắm vào anh, đến lúc đó, anh muốn đi cũng không đi được đâu".
"Không sao, cô cứ làm theo lời tôi nói là được, tôi lại rất muốn gặp Chu Kiến Cương và Độc Xà đó, xem chúng có bản lĩnh tới cỡ nào", Lục Hi thản nhiên nói.
Nhìn vẻ mặt tự tin ung dung của Lục Hi, Đường San San nhất thời cũng không biết nói gì.
Mãi lâu sau, Đường San San cuối cùng cũng thở dài một hơi, quyết định sẽ làm như lời Lục Hi nói.
Lúc này, Đường San San đoán chừng cho dù Lục Hi muốn đi cũng không dễ dàng nữa, Chu Kiến Cương đã điên rồi, vì một triệu hắn ta tuyệt đối sẽ không từ thủ đoạn, e là đang bám theo rồi, hắn ta nhất định sẽ không để Lục Hi chuồn mất.
Nghĩ nghĩ, Đường San San lấy điện thoại ra, gọi cho Chu Kiến Cương, sự việc đã thành ra thế này thì cứ coi như của đi thay người vậy, tránh Lục Hi gặp việc không an toàn.
Một lát sau, Đường San San đã gọi được cho Chu Kiến Cương, nói: "Anh Lục đã đồng ý rồi, bảo anh sáng mai tới lấy tiền".
"Ha ha, coi như hắn ta thức thời, ông đây và người của Độc Xà đang ở cửa khách sạn, đừng nghĩ đến việc bỏ chạy, tôi nói cho cô biết rồi đấy", Chu Kiến Cương đắc ý nói.
Đường San San chau mày đáp: "Cứ vậy đi, hôm nay tôi không về đâu".
"Hừ, nể tình có một triệu nên tôi đồng ý cho cô từ từ hưởng thụ với hắn ta. Có điều, nếu như các người dám dở trò thì không phải đơn giản là một triệu đâu".
Nói xong, Chu Kiến Cương ngắt máy, vì tiền mà hắn ta không hề bận tâm cho dù Đường San San có ngủ với người khác, hắn cũng chẳng thấy có vấn đề gì, chỉ cần có thể thuận lợi lấy được tiền là được.
Đường San San cúp điện thoại xong, nhìn Lục Hi rồi cúi đầu nói: "Anh Lục, tối nay tôi có thể ở lại đây không?"
"Đương nhiên có thể, ở đây còn một phòng ngủ nữa, cô cứ ở tự nhiên", Lục Hi cười nói.
Đường San San gật đầu, sau đó nói: "Vậy tôi đi tắm".
Nói rồi Đường San San quay người đi vào trong phòng tắm.
Trước khi Đường San San gọi điện cho Chu Kiến Cương đã nghĩ kỹ rồi, Lục Hi vì giúp cô mà đã mất một số tiền lớn như vậy, còn bản thân cũng đã gánh tội danh đó trước mặt Chu Kiến Cương, vậy thì dứt khoát dùng thân thể để báo đáp anh Lục đi. Mặc dù cô biết bản thân không đáng ngần ấy tiền nhưng đây cũng là việc duy nhất mà cô có thể làm được".
Lục Hi nhìn Đường San San đi vào nhà tắm, chỉ khẽ thở dài một hơi rồi lại xem ti vi.
Sau nửa tiếng đồng hồ, Đường San San đi từ trong phòng tắm ra, trên người chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, để lộ ra bờ vai và đôi chân thon dài trắng ngần, gương mặt đỏ ửng từ từ đi đến bên cạnh Lục Hi rồi ngồi xuống.
Chiếc khắn tắm ngắn cũn căn bản không thể che dấu được thân thể thon dài của Đường San San, dưới chiếc khắn tắm, đôi chân đẹp động lòng người chỉ khẽ động đậy là chiếc khăn tắm cũng di chuyển, gần như có thể chứng kiến được toàn bộ cảnh xuân bên trong chẳng có gì mà chỉ có nguyên một vùng bồng lai tiên cảnh.
Lục Hi chỉ liếc nhìn Đường San San một cái rồi lại tiếp tục xem ti vi, không nói gì cả, cũng không có bất cứ biểu cảm nào.
Lúc này, Đường San San nhìn chằm chằm Lục Hi, gương mặt tràn ngập vẻ do dự.
Một lát sau, Đường San San nói: "Anh Lục, tôi rót thêm nước cho anh".
Nói rồi, Đường San San đứng lên đi tới cầm cốc của Lục Hi lên định đi lấy thêm nước, trong lúc cô cúi lưng xuống thì chiếc khăn tắm đột nhiên rớt xuống, cảnh xuân bùng nổ, Đường San San kinh hô một tiếng, làm rơi cốc nước rồi hai tay che trên che dưới, vô cùng hoảng loạn.
Nhưng cô ta có cố che đậy thế nào cũng không che được, thân hình đáng kinh ngạc như vậy toát lên đầy hơi thở thanh xuân, gần như hoàn toàn bày ra trước mặt Lục Hi.
Lục Hi nhìn Đường San San, thở dài một tiếng rồi nhặt chiếc khăn tắm lên che lên người Đường San San rồi nói: "Để tôi tự làm".
Sau đó Lục Hi tự mình đi rót nước rồi trở lại tiếp tục xem ti vi.
Còn Đường San San lúc này dùng khăn tắm để giữ thân mình, ngây ngốc ra nhìn Lục Hi, lát sau chỉ thấy cô ta đột nhiên ngồi thụp xuống sô pha khóc lên nức nở.
Lục Hi nhìn Đường San San khóc lóc không ngừng, lắc đầu rồi chậm rãi nói: "Cô thật sự không cần phải làm như vậy, cô không nợ gì tôi cả, tôi cũng sẽ không dùng cách này để yêu cầu cô báo đáp tôi".
Đường San San ngẩng đầu lên nhìn Lục Hi, lau nước mặt rồi nói: "Xin lỗi anh Lục, tôi chỉ là không biết làm thế nào mà thôi, tôi thật sự rất mù mịt".
Lục Hi nhìn Đường San San, từ tốn nói: "Không có gì mù mịt cả, cô là sinh viên, nhiệm vụ của cô chính là học hành cho tốt, những việc khác không phải là điều cô cần lăn tăn. Tôi cũng rất đồng cảm với cảnh ngộ của cô, sau này, chỉ cần cô có thể học thành tài coi như đã là báo đáp lớn nhất cho tôi rồi".
Đường San San nhìn Lục Hi mãi lâu không biết nói gì.
Chương 625: Độc Xà xuất hiện
Một hồi lâu sau, Đường San San đứng dậy gập người thật sâu với Lục Hi: “Anh Lục, tôi nhất định sẽ chăm chỉ học hành, sau này trở thành một người chính trực tử tế như anh”.
Lục Hi gật đầu mỉm cười.
Đường San San nói tiếp: “Vậy tôi không làm phiền nữa, đi nghỉ trước đây”.
Cô ta cũng đã kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, chỉ muốn nghỉ ngơi.
Lục Hi gật đầu, Đường San San cười đáp lễ rồi quay người tiến vào phòng ngủ, đóng cửa.
Lục Hi bấy giờ mới thở phào, anh vỗ ngực, lẩm nhẩm: “Làm người tốt thật không dễ, suýt thì không gồng nổi, may mình ý chí kiên định, nếu không đã thành loại người gì rồi”.
Lục Hi cũng là người bình thường, gặp tình huống như vậy, nếu nói không có chút động tâm là nói dối.
Có điều, Đường San San đã đủ đáng thương, nếu anh làm vậy thì thật vô sỉ, cứ coi như nhất thời xúc động, sợ rằng sau này cũng không khỏi cắn rứt, dù gì Đường San San vẫn là học sinh, như vậy là lấy oán báo ân, nhân cách suy đồi.
Lục Hi uống cạn cốc nước rồi trở về phòng.
Sáng hôm sau, khi anh ra khỏi phòng liền phát hiện Đường San San đã ăn mặc chỉnh tề, đang dọn dẹp phòng khách.
Lục Hi mỉm cười và đi tắm.
Tắm xong, anh cho chuẩn bị chút đồ ăn sáng rồi dùng bữa cùng Đường San San.
Sau khi ăn sáng xong, Lục Hi vừa định thưởng thức điếu thuốc thì thấy có người gọi cửa.
Mà Đường San San vừa nghe tiếng gõ cửa liền thay đổi sắc mặt, dù cô ta cố gắng không nghĩ đến chuyện kia, nhưng gì tới cũng phải tới.
“Vào đi”.
Lục Hi nhàn nhạt cất tiếng.
Cánh cửa bật mở, chỉ thấy Chu Kiến Cương dẫn theo vài người tiến vào.
Chu Kiến Cương sắc mặt âm trầm, đi cùng hắn là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, trên mặt có vết sẹo sâu hoắm, trông rất hung dữ, đằng sau còn có 5 người cao to hung hãn khác.
Bọn họ vừa xuất hiện, Đường San San liền hoảng hốt trốn sau lưng Lục Hi.
Tên mặt sẹo kia chính là Độc Xà, một ác nhân nổi tiếng.
Độc Xà hiên ngang ngồi đối diện Lục Hi, sắc mặt lạnh lùng, không nói lời nào.
“Anh Lục, chơi đã rồi chứ, 1 triệu đâu?”, Chu Kiến Cương nói với vẻ âm trầm.
Lục Hi cười nhạt: “Có ngay đây, giờ tôi sẽ gọi điện bảo người đem tới”.
Nghe vậy, Chu Kiến Cương hừ lạnh, trong lòng đắc ý.
Hắn biết tầm quan trọng của vấn đề, cho nên đã gọi Độc Xà tới, vốn hắn nợ Độc Xà không ít tiền, lần này lấy được 1 triệu, trả nợ xong vẫn còn dư một ít cho mình.
Ngoài ra, hắn tự lượng sức, nếu không có Độc Xà, món tiền này e là khó đòi.
Quả nhiên, Lục Hi vừa nhìn thấy Độc Xà và mấy tên lâu la liền rụt vòi, dứt khoát trả tiền, có Độc Xà ở đây, hắn khỏi lo Lục Hi giở trò vòng vo.
Độc Xà là một kẻ ác độc hung dữ, thủ đoạn tàn nhẫn có tiếng tại Bangkok, chưa từng có người dám qua mặt ông ta, cả khu vực Bangkok đều là địa bàn của Độc Xà.
Lúc này, Lục Hi đang định gọi điện thoại thì Độc Xà chợt nói: “Đừng quên 5 triệu tiền ra mặt của tôi, bảo người đem đến một thể đi”.
Lời này vừa dứt, không chỉ Đường San San tái mặt, đến cả Chu Kiến Cương cũng giật thót.
Chuyện này Độc Xà chưa từng bàn qua với hắn, vừa mở mồm liền đòi 5 triệu, Độc Xà này thật quá đáng.
Có điều với tình hình trước mắt, Chu Kiến Cương vẫn không dám ý kiến, chỉ đành trách tên họ Lục kia xui xẻo, Độc Xà đã nói là làm, 5 triệu không thể thiếu một xu.
Đường San San nóng giận quát: “Chu Kiến Cương, anh đừng quá đáng, đã nói là 1 triệu, giờ lại đòi 5 triệu, anh Lục lấy đâu lắm tiền như vậy cho các người”.
Cô ta cảm giác như sắp tức điên, lời của Độc Xà khiến cô ta vô cùng phẫn nộ, anh Lục đồng ý bỏ tiền giúp cô ta, thế mà những kẻ này lại tham lam vô độ, muốn nhiều hơn nữa. Bất luận thế nào, cô ta cũng không đồng ý, cô ta không tin, Độc Xà dám ra tay giết người.
Thấy Đường San San nổi nóng, Chu Kiến Cương chột dạ, tuy nhiên, giờ hắn chẳng hề có quyền quyết định, chỉ đành nói: “Đây là chuyện của Độc Xà đại ca, tôi cũng hết cách, đâu phải tôi đòi”.
“Anh đúng là vô sỉ, chuyện này không do anh thì ai, Chu Kiến Cương, anh đúng là không bằng súc sinh, tôi mù mắt mới thích anh”, Đường San San mất kiểm soát gào lên.
Chu Kiến Cương quay sang chỗ khác, không thèm để ý Đường San San, thực chất do hắn hổ thẹn không dám đối mặt.
Lục Hi mỉm cười nói với Độc Xà: “Ông chắc chắn muốn đòi 5 triệu?”
“Độc Xà tôi ra mặt, cậu cảm thấy 5 triệu quá đáng không, có gan, cứ việc từ chối”.
Lúc này, Oona xoay người lộ ra vẻ mặt cẩn thận nhìn về phía Lục Hi. Ý của cô ta đã rất rõ, tôi không muốn kích thích anh nhưng anh cũng không được có ý định làm Rama X bị thương.
Lục Hi khẽ cười, nhìn Thấp Long Bà bị mình trói chặt nói: "Nói hết mọi việc mà ông đã làm cho mọi người nghe thì tôi sẽ suy xét tha cho ông một con đường sống".
Thấp Long Bà lập tức thay đổi sắc mặt, nhưng ông ta đã hoàn toàn không còn lựa chọn nào, chỉ có thể kể hết mọi việc mình đã đối phó với Lục Hi như thế nào. Đầu tiên là hút năng lượng của bốn tông sư rồi dụ dỗ Lục Hi đến đây, sau đó lại khống chế Rama X ra lệnh cho đám thị vệ tấn công Lục Hi định giết chết anh, còn chuẩn bị đoạt xác trọng sinh.
Ở trước mặt Lục Hi, ông ta hoàn toàn không dám nói dối dù chỉ một câu. Bởi vì với năng lực của anh, ông ta muốn lừa dối cho qua là không có khả năng.
Mà ông ta càng sợ mình chỉ cần có một câu nói dối thôi cũng sẽ lập tức bị giết. Thế nên, Thấp Long Bà mới kể kỹ càng tỉ mỉ hết mọi chuyện ra như đảo hạt đậu, triển lãm tất cả các mặt u ám của mình trước mặt bàn dân thiên hạ.
Lúc này, Oona nghe xong lời nói của Thấp Long Bà thì quả thật không thể tin vào tai của mình, ngơ ngác nhìn ông ta.
Trước đây, cô ta cực kỳ tôn trọng Thấp Long Bà và vẫn cho rằng ông ta là một ông lão đức cao vọng trọng, dạy dỗ đệ tử, bảo vệ Thái Lan. Không ngờ, ông ta lại là một người độc ác như thế.
Chỉ thấy Rama X cũng run rẩy ngón tay chỉ vào Thấp Long Bà nói:
"Tôi thật sự không ngờ ông thế mà lại có thể làm ra loại chuyện đó, bảo đệ tử đến Hoa Hạ khiêu khích, chọc phải rắc rối khiến nước nhà tổn thất nặng nề, còn định khống chế cả tôi! Ông, ông không cảm thấy xấu hổ với sự tin tưởng của tôi sao?"
Rama X đã ngoài 60 tức giận đến run người, suýt nữa thì không thở nổi nghẹn chết chính mình.
Oona thấy vậy vội vàng bước tới đỡ lấy cơ thể Rama X, khẽ vỗ lưng cho ông ta.
Giờ phút này, Thấp Long Bà cũng lộ ra vẻ mặt xấu hổ, im lặng cúi đầu.
"Theo tôi, chuyện này chắc cũng không đơn giản như vậy. Ông đã mượn thứ gì mới có thể tạo ra ảo cảnh như vậy đúng không? Ông cũng đừng nói là mình làm, chút tinh thần lực ít ỏi kia của ông vẫn chưa đủ để tạo ra được một ảo cảnh lớn như thế", Lục Hi chậm rãi nói.
Thấp Long Bà hoảng sợ rồi thở dài một tiếng, chỉ vào một miếng ngọc bội trên cái giá gỗ tám cạnh bên cạnh ngai vàng nói:
"Chính là nó, miếng ngọc bội và cây gậy ba - toong kia đều do khi còn trẻ tôi đi thám hiểm đã phát hiện ra trong một ngôi mộ cổ. Mọi pháp thuật của tôi cũng là học được từ trên hai thứ đó".
Lục Hi vẫy tay một cái, miếng ngọc bội kia đã rơi vào trong tay mình. Anh nhìn kỹ thì đây là một miếng ngọc bội đeo trên eo của một tu sĩ thời cổ, bên trên có một pháp trận đơn giản.
Song giờ cái ngọc bội này đã có một vết nứt sâu hoắm và không còn chút linh khí nào hết, cũng đã hư rồi.
Lục Hi cười, Thấp Long Bà này cũng khá giỏi đấy chứ, thế mà tìm hiểu ra được pháp thuật mạnh mẽ như thế từ trên miếng ngọc bội và cây gậy ba - toong kia. Ở trên thế giới này, cũng đã được coi như cao thủ đỉnh cấp. Tiếc là, ông ta lại gặp phải mình.
Bấy giờ, Lục Hi vứt miếng ngọc bội đó sang bên rồi nói với Thấp Long Bà: "Giờ, tôi sẽ đưa ông đến nơi ông nên đến".
Thấp Long Bà nghe vậy lập tức hoảng sợ nói: "Lục Thiên Hành, mày lừa tao, chẳng phải mày đã nói sẽ tha cho tao một mạng sao?"
"Tôi cũng đâu có giết ông, có điều, có thể sống sót hay không thì đó là chuyện của ông".
Lục Hi nói xong, mở miệng quát một tiếng, chỉ thấy không gian bên cạnh anh chợt vặn vẹo, Thấp Long Bà và cả cái lồng màu vàng kia lập tức biến mất. Mọi người còn đang kinh ngạc thì chỉ còn nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Thấp Long Bà.
Vốn dĩ, Lục Hi định trực tiếp giết chết Thấp Long Bà. Song, hắn lại mơ hồ cảm giác được hình như Tiểu Khô Lâu của mình rất muốn ông ta. Vậy nên, anh đã thuận tay đưa ông ta đến di giới.
Giờ Thấp Long Bà đã mất đi mọi năng lực, chỉ là một đống năng lượng nên chắc hẳn Thương có thể giải quyết ông ta một cách dễ dàng.
Lục Hi làm xong mọi thứ mới nhìn về phía Rama X nói: "Tôi đến đây, chỉ là vì báo thù cho võ giả của Hoa Ha chứ không có ý gì khác, vậy, tạm biệt".
Lục Hi nói xong bèn xoay người rời đi.
Bấy giờ, Rama X cũng nói: "Đi thong thả".
Oona nghe vậy lại nhặt thanh nhuyễn kiếm lên chỉ vào Lục Hi.
Lục Hi cau mày, chậm rãi xoay người lại, nếu Rama X dám cưỡng ép anh ở lại thì anh cũng sẽ không định khách sáo.
Rama X lại nhìn Oona nói: "Còn không bỏ kiếm xuống, cậu Lục này chính là thế ngoại cao nhân, tiêu diệt phần tử cặn bã như Thấp Long Bà giúp chúng ta, có ơn với chúng ta, há có thể xấc xược".
Oona nghe thế mới thả nhuyễn kiếm xuống, khoanh tay kính cẩn đứng.
Lúc này, Rama X lại nhìn Lục Hi nói: "Cậu Lục, sự độc ác của Thấp Long Bà đúng là khiến người ta phải bất ngờ. Cậu đã tiêu diệt kẻ đó giúp chúng tôi, quả thật là điều may mắn của vương thất cũng như của Thái Lan. Xin cậu hãy cho tôi một cơ hội chuẩn bị chút rượu nhạt để tỏ lòng biết ơn".
Đến tận giờ, Rama X vẫn còn có chút nghĩ mà sợ, Thấp Long Bà khống chế được ông ta đồng nghĩa với việc đã nắm giữ được một nữa thế lực ở Thái Lan. Với sự ác độc của kẻ này, Rama X thật sự không dám tưởng tượng ông ta sẽ làm ra chuyện gì. Thế nên, Rama X mới kính trọng Lục Hi từ tận sâu trong tâm khảm.
Lục Hi nghe vậy cũng nói: "Rượu thì không cần, tôi còn có việc, thôi không làm phiền nữa".
Anh cũng không có hứng thú uống rượu với một đám người.
Đúng lúc này, chỉ thấy Rama X hơi ngẫm nghĩ chút rồi nói:
Chương 622: Phong tước vị
"Cậu Lục, cậu giúp chúng tôi như vậy, bất kể thế nào thì chúng tôi cũng phải tỏ vẻ cảm ơn một chút. Nếu cậu không chê, tôi muốn phong cậu làm Chao Phraya của nước tôi, không biết ý cậu ra sao?"
Lục Hi nghe vậy sửng sốt, Oona lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Chao Phraya ở Thái Lan thì ngoài quốc vương ra là tước vị cao nhất. Nó tương đương với công tước, thân vương thời cổ ở Hoa Hạ, có địa vị khá cao.
Đến tận giờ, vương thất đã rất ít phong tước vị, vì ở Thái Lan người có tước vị sẽ được hưởng rất nhiều đặc quyền và cả bổng lộc, do người dân cả nước cung cấp nuôi dưỡng. Nếu không phải là người có công lớn với nước nhà thì không có khả năng đạt được.
Lục Hi cũng biết tầm quan trọng của Chao Phraya nên hơi giật mình, nhưng nghĩ một hồi anh cũng hiểu được ý của Rama X.
Võ đạo của Thái Lan bị mình càn quét, lại bị Thấp Long Bà giết hại nên đã tổn thất nặng nề. Mà họ lại không biết sao có thêm một kẻ địch là mình, riêng sức chiến đấu của cá nhân thôi thì Thái Lan đã xuống dốc không phanh.
Phong mình làm Chao Phraya chẳng khác nào khiến anh trở thành một công dân của Thái Lan, ít nhất, anh sẽ không phải là kẻ địch của họ. Rama X này cũng biết làm người ghê, làm thế vừa hóa giải được mâu thuẫn của đôi bên, còn có thêm một trợ giúp mạnh mẽ là mình. Vụ mua bán này đúng là rất có lời.
Bấy giờ, Lục Hi chậm rãi nói: "Bệ hạ, tôi phải về Hoa Hạ, sẽ không ở lại Thái Lan. Dù ông có phong tôi là Chao Phraya cũng chẳng có tác dụng gì".
"Cậu Lục, chỉ cần cậu bằng lòng thì chúng tôi sẽ không hạn chế nơi ở của cậu. Cậu muốn ở đâu cũng được, tôi chỉ mong vương thất Thái Lan có thể trở thành người một nhà với cậu", Rama X chân thành nói.
Lục Hi ngẫm nghĩ, có cái thân phận như Chao Phraya cũng khá tốt, ít nhất trở về có thể khoe khoang với đám Vân Khả Thiên, cũng coi như không có đến không.
Vì thế, Lục Hi nói: "Một khi đã thế, tôi bèn nhận lấy cái tước vị Chao Phraya kia vậy. Nhưng tôi phải nói trước, tôi sẽ không tham gia bất cứ bữa tiệc hay nghi thức nào của mấy ông. Nếu mấy ông gặp nạn, tôi cũng sẽ suy xét giúp đỡ, song không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi".
Oona nghe vậy thì quả thật không thể tin vào lỗ tai của mình, kia là Chao Phraya đó, bao nhiêu thành viên dòng chính của vương thất muốn đều không được, anh ta còn ra vẻ muốn hay không cũng được, đúng là khó tin mà.
Rama X nghe thế lại biến sắc, song ông ta lập tức nói: "Mọi thứ đều nghe theo cậu Lục, Oona, mau đi gọi thư ký quan đến rồi lấy huy chương và con dấu của Chao Phraya đến đây".
Ban đầu, Rama X còn định tổ chức một bữa tiệc long trọng để mọi người đều biết vương thất có một người mạnh mẽ như vậy. Nhưng, nghe Lục Hi thì anh hoàn toàn không muốn xuất hiện trước bàn dân thiên hạ nên ông ta cũng chỉ đành từ bỏ. Chỉ cần Lục Hi đồng ý thì vậy cũng đủ rồi.
Oona biến sắc rồi gật đầu thưa vâng, sau đó xoay người đi làm việc.
Lúc gần đi, cô ta còn liếc Lục Hi một cái, không ngờ còn cho cả con dấu, phải biết rằng, thân vương có và không có con dấu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Ở Thái Lan, ngoài chuyện trong chính sách thì các công việc dân gian bình thường vương thất vẫn có quyền lợi quyết định rất lớn.
Mà có con dấu Chao Phraya, hoàn toàn có thể thi hành một số quyền lợi hay quyết định chuyện gì đó người dẫn cũng sẽ nghe theo. Điều này trong xã hội hiện đại thì đã là quyền lợi rất lớn. Oona không thể tin nổi một người nước ngoài như Lục Hi lại nhận được đãi ngộ như vậy.
Song, trình độ tư tưởng của cô ta và Rama X vẫn có sự chênh lệch nhất định. Theo Rama X thì một cái Chao Phraya có thể đổi lấy một người bạn thân thiết mạnh mẽ như vậy, tại sao lại không làm cơ chứ.
Chưa biết chừng, Thái Lan kết bạn với người này xong về sau sẽ đi lên một con đường tốt hơn thì sao.
Một lát sau, chỉ thấy Oona và một người hơn 70 tuổi mặc bộ đồ đặc trưng của vương thất Thái Lan cầm một cuốn sách viền vàng cực kỳ dày đi đến.
Oona tiến lên đưa một cái hộp bằng ngọc cho Rama X.
Rama X nâng hộp ngọc, mặt mày nghiêm túc nói: "Giờ, tôi sẽ phong cậu Lục Thiên Hành tôn quý làm Chao Phraya cho Thái Lan ta dưới sự chứng kiến của thư ký quan Mongla và thị vệ trưởng Oona. Khi thư ký quan Mongla ghi vào trong sách thì sẽ lập tức có hiệu lực".
Rama X nói xong bèn mở hộp ngọc, lấy một cái huy chương hình tròn và một con dấu hình vuông được điêu khắc từ cổ ngọc ra rồi đi về phía Lục Hi.
Lúc này, Mongla và Oona đều quỳ một gối xuống hành lễ với Lục Hi. Đợi đến khi Rama X đưa huy chương và con dấu cho anh thì cả hai mới đứng dậy.
Mongla lại mở sách ra ghi cái tên Lục Thiên Hành và tước vị của anh vào. Từ giờ trở đi, Lục Hi chính là một vị thân vương có thực quyền ở Thái Lan.
Lục Hi ngắm nghía hai cái đồ vật trong tay rồi cất vào dị không gian.
Chương 623: Uy hiếp Đường San San
Lúc này, Rama X mới nói: "Chao Phraya tôn quý, cậu đã là thành viên của vương thất Thái Lan rồi, không biết giờ cậu có thể nể mặt mà dùng một bữa cơm với lão già này không".
Nhìn gương mặt tươi cười của Rama X, Lục Hi cười rồi lắc đầu nói: "Xem ra hiện tại tôi không thể từ chối rồi, vậy thì ăn thôi, dù sao tôi cũng chưa ăn trưa".
Rama X lập tức mừng rỡ, dặn dò Oona mau chóng tới chỗ quân lính tiếp viện đó rồi lại bảo thư ký quan đi chuẩn bị tiệc, sau đó kéo tay Lục Hi đi về phía vương vị của mình.
...
Cùng lúc đó, tại khu đại học Bangkok.
Trong căn phòng trọ của Đường San San, Chu Kiến Cương vừa hung hăng túm lấy cổ áo của Đường San San, dùng lực ấn cô ta xuống giường sau đó hùng hổ nói:
"Thứ đê tiện như cô, còn nói không có gì với hắn ta, không có gì thì hắn ta sẽ cho cô một trăm ngàn tệ sao, cô lừa ai chứ?"
Đường San San vẻ mặt oan ức, nước mắt rơi lã chã.
Cô ta không ngờ được rằng buổi tối về nhà, Chu Kiến Cương lại lén lấy trộm thẻ của cô rồi kiểm tra số dư, lúc này Chu Kiến Cương như phát điên, không ngừng sỉ nhục cô ta, Đường San San chỉ cảm thấy vô cùng oan ức.
Chu Kiến Cương nhìn chằm chằm Đường San San, hung dữ nói: "Đồ đàn bà đê tiện, hắn ta có nhiều tiền như vậy, nếu hắn đã thích cô vậy thì chút tiền này không đủ đâu, cô lập tức đi tìm hắn ta, bảo hắn ta đưa tôi một triệu, bằng không hắn ta đừng hòng sống sót mà rời khỏi Bangkok này. Nếu như không đưa tiền, tôi và Độc Xà sẽ đi tìm hắn ta, cô tự tưởng tượng ra hậu quả của hắn đi".
Đường San San nghe vậy lập tức trong lòng kinh hãi, Độc Xà là lão đại của khu đèn đỏ Bangkok, vô cùng độc ác, nghe nói còn đã từng giết người, Chu Kiến Cương cũng vì quen biết gã nên mới nghiện ma túy và cờ bạc.
Đường San San biết Độc Xà là lão đại của khu đèn đỏ Bangkok, có rất nhiều thuộc hạ, rất nổi tiếng trong thế giới ngầm ở Bangkok, có thể nói là tiếng ác đồn xa.
Nghĩ tới bản thân lại mang lại phiền phức lớn cho Lục Hi, Đường San San vô cùng ảo não, đồng thời cũng hoàn toàn thất vọng về Chu Kiến Cương. Vì tiền mà Chu Kiến Cương đã hoàn toàn mất đi nhân tính.
Trong lòng Đường San San, tình cảm duy nhất còn sót lại với Chu Kiến Cương đã hoàn toàn bị đốt thành tro, không còn lại chút gì.
Đường San San nói: "Anh cho tôi chút thời gian, tôi sẽ đi thuyết phục anh ấy, cố gắng bảo anh ấy đưa tiền ra".
"Tốt nhất là nên như vậy, bằng không Độc Xà mà tới thì không phải đơn giản là một triệu đâu", Chu Kiến Cương hung tợn nói.
Sau đó Đường San San lập tức sửa sang lại quần áo, nhìn Chu Kiến Cương một cái rồi từ từ đi ra khỏi cửa.
"Đừng nghĩ đến việc giở trò, tôi sẽ để mắt tới cô đó", Chu Kiến Cương kêu gào nói theo phía sau.
Đường San San không quay đầu lại, âm thầm ra khỏi cửa lên xe vội vàng tới khách sạn nơi Lục Hi ở.
Còn Lục Hi đang dùng bữa ở hoàng cung được Oona đích thân lái xe đưa về khách sạn, tạm biệt Oona, Lục Hi đi một mình về phòng, mà lúc này đã là buổi tối rồi.
Nếu không phải do Rama X nói ngày mai còn muốn tặng một bộ phục sức của Chao Phraya và thư sắc phong thì Lục Hi đã về nước trong đêm rồi.
Đến lúc anh đi tới hành lang về phòng thì thấy Đường San San đang lo lắng đứng trước cửa phòng.
"San San, sao đêm muộn lại tới đây vậy, có chuyện gì sao?", Lục Hi vừa đi vừa hỏi.
Đường San San vừa thấy Lục Hi về thì vội vàng nói: "Tôi có chuyện muốn nói với anh, chúng ta vào trong được không?"
Lục Hi gật đầu, mở cửa phòng ra mời Đường San San vào trong.
Đường San San vừa vào phòng liền lập tức chốt cửa lại rồi lo lắng nói: "Anh Lục, anh mau về nước đi, có người đã nhắm vào anh rồi".
Lục Hi nhìn Đường San San thần sắc căng thẳng lo lắng, điềm đạm nói: "Chuyện là thế nào?"
Đường San San do dự một lát rồi nói ra toàn bộ sự việc, sau đó hổ thẹn cúi đầu xuống.
Chuyện này bất kể thế nào cũng đều là tại tên bạn trai tham lam đó của cô gây nên, Đường San San cảm thấy vô cùng hổ thẹn nhục nhã.
Lúc này, Lục Hi rót cho Đường San San một cốc nước, bảo cô ngồi xuống, anh ngồi bên cạnh cô sau đó từ tốn nói: "Cho dù tôi có đi thì sau này cô biết làm thế nào, vẫn tiếp tục dây dưa với tên Chu Kiến Cương đó sao?"
Đường San San cười khổ một tiếng: "Tôi có cách gì chứ, tôi còn phải học cho xong, Chu Kiến Cương cũng tuyệt đối không cho tôi đi, chỉ đành như vậy thôi, anh ta đang phát điên nhưng cũng không thể giết tôi được".
Nhìn vẻ mặt bi thương của Đường San San, Lục Hi cười ảm đạm một cái: "Như vậy đi, chuyện này tôi giúp cô giải quyết, cô nói với anh ta bảo anh ta sáng mai tới gặp tôi lấy tiền".
"Anh Lục, tận một triệu đó, anh thật sự định đưa cho anh ta sao, nếu anh đưa cho anh ta thì anh ta cũng chỉ tiêu xài hoang phí hết thôi, con người này đúng là không cần thiết phải đưa tiền cho anh ta".
Đường San San vừa nghe thấy Lục Hi đồng ý liền lo lắng nói.
Chu Kiến Cương hiện tại đã hoàn toàn biến thành một tên nát bạc, nghiện ngập, đưa bao nhiều tiền cho anh ta cũng vô dụng.
Lục Hi chỉ cười nói: "Tiền của tôi không dễ lấy vậy đâu, cô cứ nói như vậy với anh ta, ngày mai chuyện này ắt sẽ có kết quả, sau này cô cũng không cần phải trải qua cuộc sống nơm nớp lo sợ thế này nữa".
Gặp nhau là cái duyên, cô gái Đường San San này gặp phải cảnh ngộ đáng thương như vậy, Lục Hi quyết định sẽ giúp cô, dù sao cũng chỉ là việc tiện tay, cũng không tốn công sức gì nhiều.
Về phần một triệu thì Chu Kiến Cương đừng có mơ, với tính cách đi đường không nhặt đồ đánh rơi như Lục Hi thì bảo anh đưa cho loại người như Chu Kiến Cương một triệu, không có cửa đâu.
Chương 624: Lấy thân báo đáp
Đường San San ngây ngốc ra nhìn Lục Hi, không biết nên nói gì mới được.
Trong mắt cô, Lục Hi chỉ là một du khách có tiền mà thôi, thân là người nước ngoài lại tới đây một mình, căn bản không có thực lực để đối đầu với Độc Xà, chuyện này anh chỉ có thể lấy tiền ra để giải quyết thôi.
Nhưng với con người Chu Kiến Cương hiện tại, chỉ cần Lục Hi dám còn ở đây thì nếu anh đưa ra một triệu chắc chắn hắn sẽ lại đòi thêm mười triệu, Lục Hi không thể thỏa mãn hắn được.
Đường San San nhíu mày nói: "Anh Lục, như vậy thật sự không được đâu, anh vẫn nên mau chóng rời khỏi đây, muộn rồi tôi sợ Chu Kiến Cương và Độc Xà sẽ nhắm vào anh, đến lúc đó, anh muốn đi cũng không đi được đâu".
"Không sao, cô cứ làm theo lời tôi nói là được, tôi lại rất muốn gặp Chu Kiến Cương và Độc Xà đó, xem chúng có bản lĩnh tới cỡ nào", Lục Hi thản nhiên nói.
Nhìn vẻ mặt tự tin ung dung của Lục Hi, Đường San San nhất thời cũng không biết nói gì.
Mãi lâu sau, Đường San San cuối cùng cũng thở dài một hơi, quyết định sẽ làm như lời Lục Hi nói.
Lúc này, Đường San San đoán chừng cho dù Lục Hi muốn đi cũng không dễ dàng nữa, Chu Kiến Cương đã điên rồi, vì một triệu hắn ta tuyệt đối sẽ không từ thủ đoạn, e là đang bám theo rồi, hắn ta nhất định sẽ không để Lục Hi chuồn mất.
Nghĩ nghĩ, Đường San San lấy điện thoại ra, gọi cho Chu Kiến Cương, sự việc đã thành ra thế này thì cứ coi như của đi thay người vậy, tránh Lục Hi gặp việc không an toàn.
Một lát sau, Đường San San đã gọi được cho Chu Kiến Cương, nói: "Anh Lục đã đồng ý rồi, bảo anh sáng mai tới lấy tiền".
"Ha ha, coi như hắn ta thức thời, ông đây và người của Độc Xà đang ở cửa khách sạn, đừng nghĩ đến việc bỏ chạy, tôi nói cho cô biết rồi đấy", Chu Kiến Cương đắc ý nói.
Đường San San chau mày đáp: "Cứ vậy đi, hôm nay tôi không về đâu".
"Hừ, nể tình có một triệu nên tôi đồng ý cho cô từ từ hưởng thụ với hắn ta. Có điều, nếu như các người dám dở trò thì không phải đơn giản là một triệu đâu".
Nói xong, Chu Kiến Cương ngắt máy, vì tiền mà hắn ta không hề bận tâm cho dù Đường San San có ngủ với người khác, hắn cũng chẳng thấy có vấn đề gì, chỉ cần có thể thuận lợi lấy được tiền là được.
Đường San San cúp điện thoại xong, nhìn Lục Hi rồi cúi đầu nói: "Anh Lục, tối nay tôi có thể ở lại đây không?"
"Đương nhiên có thể, ở đây còn một phòng ngủ nữa, cô cứ ở tự nhiên", Lục Hi cười nói.
Đường San San gật đầu, sau đó nói: "Vậy tôi đi tắm".
Nói rồi Đường San San quay người đi vào trong phòng tắm.
Trước khi Đường San San gọi điện cho Chu Kiến Cương đã nghĩ kỹ rồi, Lục Hi vì giúp cô mà đã mất một số tiền lớn như vậy, còn bản thân cũng đã gánh tội danh đó trước mặt Chu Kiến Cương, vậy thì dứt khoát dùng thân thể để báo đáp anh Lục đi. Mặc dù cô biết bản thân không đáng ngần ấy tiền nhưng đây cũng là việc duy nhất mà cô có thể làm được".
Lục Hi nhìn Đường San San đi vào nhà tắm, chỉ khẽ thở dài một hơi rồi lại xem ti vi.
Sau nửa tiếng đồng hồ, Đường San San đi từ trong phòng tắm ra, trên người chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, để lộ ra bờ vai và đôi chân thon dài trắng ngần, gương mặt đỏ ửng từ từ đi đến bên cạnh Lục Hi rồi ngồi xuống.
Chiếc khắn tắm ngắn cũn căn bản không thể che dấu được thân thể thon dài của Đường San San, dưới chiếc khắn tắm, đôi chân đẹp động lòng người chỉ khẽ động đậy là chiếc khăn tắm cũng di chuyển, gần như có thể chứng kiến được toàn bộ cảnh xuân bên trong chẳng có gì mà chỉ có nguyên một vùng bồng lai tiên cảnh.
Lục Hi chỉ liếc nhìn Đường San San một cái rồi lại tiếp tục xem ti vi, không nói gì cả, cũng không có bất cứ biểu cảm nào.
Lúc này, Đường San San nhìn chằm chằm Lục Hi, gương mặt tràn ngập vẻ do dự.
Một lát sau, Đường San San nói: "Anh Lục, tôi rót thêm nước cho anh".
Nói rồi, Đường San San đứng lên đi tới cầm cốc của Lục Hi lên định đi lấy thêm nước, trong lúc cô cúi lưng xuống thì chiếc khăn tắm đột nhiên rớt xuống, cảnh xuân bùng nổ, Đường San San kinh hô một tiếng, làm rơi cốc nước rồi hai tay che trên che dưới, vô cùng hoảng loạn.
Nhưng cô ta có cố che đậy thế nào cũng không che được, thân hình đáng kinh ngạc như vậy toát lên đầy hơi thở thanh xuân, gần như hoàn toàn bày ra trước mặt Lục Hi.
Lục Hi nhìn Đường San San, thở dài một tiếng rồi nhặt chiếc khăn tắm lên che lên người Đường San San rồi nói: "Để tôi tự làm".
Sau đó Lục Hi tự mình đi rót nước rồi trở lại tiếp tục xem ti vi.
Còn Đường San San lúc này dùng khăn tắm để giữ thân mình, ngây ngốc ra nhìn Lục Hi, lát sau chỉ thấy cô ta đột nhiên ngồi thụp xuống sô pha khóc lên nức nở.
Lục Hi nhìn Đường San San khóc lóc không ngừng, lắc đầu rồi chậm rãi nói: "Cô thật sự không cần phải làm như vậy, cô không nợ gì tôi cả, tôi cũng sẽ không dùng cách này để yêu cầu cô báo đáp tôi".
Đường San San ngẩng đầu lên nhìn Lục Hi, lau nước mặt rồi nói: "Xin lỗi anh Lục, tôi chỉ là không biết làm thế nào mà thôi, tôi thật sự rất mù mịt".
Lục Hi nhìn Đường San San, từ tốn nói: "Không có gì mù mịt cả, cô là sinh viên, nhiệm vụ của cô chính là học hành cho tốt, những việc khác không phải là điều cô cần lăn tăn. Tôi cũng rất đồng cảm với cảnh ngộ của cô, sau này, chỉ cần cô có thể học thành tài coi như đã là báo đáp lớn nhất cho tôi rồi".
Đường San San nhìn Lục Hi mãi lâu không biết nói gì.
Chương 625: Độc Xà xuất hiện
Một hồi lâu sau, Đường San San đứng dậy gập người thật sâu với Lục Hi: “Anh Lục, tôi nhất định sẽ chăm chỉ học hành, sau này trở thành một người chính trực tử tế như anh”.
Lục Hi gật đầu mỉm cười.
Đường San San nói tiếp: “Vậy tôi không làm phiền nữa, đi nghỉ trước đây”.
Cô ta cũng đã kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, chỉ muốn nghỉ ngơi.
Lục Hi gật đầu, Đường San San cười đáp lễ rồi quay người tiến vào phòng ngủ, đóng cửa.
Lục Hi bấy giờ mới thở phào, anh vỗ ngực, lẩm nhẩm: “Làm người tốt thật không dễ, suýt thì không gồng nổi, may mình ý chí kiên định, nếu không đã thành loại người gì rồi”.
Lục Hi cũng là người bình thường, gặp tình huống như vậy, nếu nói không có chút động tâm là nói dối.
Có điều, Đường San San đã đủ đáng thương, nếu anh làm vậy thì thật vô sỉ, cứ coi như nhất thời xúc động, sợ rằng sau này cũng không khỏi cắn rứt, dù gì Đường San San vẫn là học sinh, như vậy là lấy oán báo ân, nhân cách suy đồi.
Lục Hi uống cạn cốc nước rồi trở về phòng.
Sáng hôm sau, khi anh ra khỏi phòng liền phát hiện Đường San San đã ăn mặc chỉnh tề, đang dọn dẹp phòng khách.
Lục Hi mỉm cười và đi tắm.
Tắm xong, anh cho chuẩn bị chút đồ ăn sáng rồi dùng bữa cùng Đường San San.
Sau khi ăn sáng xong, Lục Hi vừa định thưởng thức điếu thuốc thì thấy có người gọi cửa.
Mà Đường San San vừa nghe tiếng gõ cửa liền thay đổi sắc mặt, dù cô ta cố gắng không nghĩ đến chuyện kia, nhưng gì tới cũng phải tới.
“Vào đi”.
Lục Hi nhàn nhạt cất tiếng.
Cánh cửa bật mở, chỉ thấy Chu Kiến Cương dẫn theo vài người tiến vào.
Chu Kiến Cương sắc mặt âm trầm, đi cùng hắn là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, trên mặt có vết sẹo sâu hoắm, trông rất hung dữ, đằng sau còn có 5 người cao to hung hãn khác.
Bọn họ vừa xuất hiện, Đường San San liền hoảng hốt trốn sau lưng Lục Hi.
Tên mặt sẹo kia chính là Độc Xà, một ác nhân nổi tiếng.
Độc Xà hiên ngang ngồi đối diện Lục Hi, sắc mặt lạnh lùng, không nói lời nào.
“Anh Lục, chơi đã rồi chứ, 1 triệu đâu?”, Chu Kiến Cương nói với vẻ âm trầm.
Lục Hi cười nhạt: “Có ngay đây, giờ tôi sẽ gọi điện bảo người đem tới”.
Nghe vậy, Chu Kiến Cương hừ lạnh, trong lòng đắc ý.
Hắn biết tầm quan trọng của vấn đề, cho nên đã gọi Độc Xà tới, vốn hắn nợ Độc Xà không ít tiền, lần này lấy được 1 triệu, trả nợ xong vẫn còn dư một ít cho mình.
Ngoài ra, hắn tự lượng sức, nếu không có Độc Xà, món tiền này e là khó đòi.
Quả nhiên, Lục Hi vừa nhìn thấy Độc Xà và mấy tên lâu la liền rụt vòi, dứt khoát trả tiền, có Độc Xà ở đây, hắn khỏi lo Lục Hi giở trò vòng vo.
Độc Xà là một kẻ ác độc hung dữ, thủ đoạn tàn nhẫn có tiếng tại Bangkok, chưa từng có người dám qua mặt ông ta, cả khu vực Bangkok đều là địa bàn của Độc Xà.
Lúc này, Lục Hi đang định gọi điện thoại thì Độc Xà chợt nói: “Đừng quên 5 triệu tiền ra mặt của tôi, bảo người đem đến một thể đi”.
Lời này vừa dứt, không chỉ Đường San San tái mặt, đến cả Chu Kiến Cương cũng giật thót.
Chuyện này Độc Xà chưa từng bàn qua với hắn, vừa mở mồm liền đòi 5 triệu, Độc Xà này thật quá đáng.
Có điều với tình hình trước mắt, Chu Kiến Cương vẫn không dám ý kiến, chỉ đành trách tên họ Lục kia xui xẻo, Độc Xà đã nói là làm, 5 triệu không thể thiếu một xu.
Đường San San nóng giận quát: “Chu Kiến Cương, anh đừng quá đáng, đã nói là 1 triệu, giờ lại đòi 5 triệu, anh Lục lấy đâu lắm tiền như vậy cho các người”.
Cô ta cảm giác như sắp tức điên, lời của Độc Xà khiến cô ta vô cùng phẫn nộ, anh Lục đồng ý bỏ tiền giúp cô ta, thế mà những kẻ này lại tham lam vô độ, muốn nhiều hơn nữa. Bất luận thế nào, cô ta cũng không đồng ý, cô ta không tin, Độc Xà dám ra tay giết người.
Thấy Đường San San nổi nóng, Chu Kiến Cương chột dạ, tuy nhiên, giờ hắn chẳng hề có quyền quyết định, chỉ đành nói: “Đây là chuyện của Độc Xà đại ca, tôi cũng hết cách, đâu phải tôi đòi”.
“Anh đúng là vô sỉ, chuyện này không do anh thì ai, Chu Kiến Cương, anh đúng là không bằng súc sinh, tôi mù mắt mới thích anh”, Đường San San mất kiểm soát gào lên.
Chu Kiến Cương quay sang chỗ khác, không thèm để ý Đường San San, thực chất do hắn hổ thẹn không dám đối mặt.
Lục Hi mỉm cười nói với Độc Xà: “Ông chắc chắn muốn đòi 5 triệu?”
“Độc Xà tôi ra mặt, cậu cảm thấy 5 triệu quá đáng không, có gan, cứ việc từ chối”.