Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74-76
Chương 74: Độn thuật đại ngũ hành
Lục Hi gật gật đầu và hỏi: “Dự án siêu thị của cô và Hoắc Tư Duệ tiến hành thế nào rồi?”
“Tập đoàn Mỹ Liên của Nhậm Chí Viễn vì trốn thuế nên đã bị điều tra và xử lý, tài khoản công ty đóng băng, tập đoàn rơi vào trạng thái sắp phá sản. Tôi đã điều động một trăm triệu tiền vốn, chuẩn bị bắt đầu hành động toàn quốc bất cứ lúc nào. Chỉ cần siêu thị Mỹ Liên rút khỏi thị trường, tôi sẽ lập tức thu mua sản nghiệp dưới trướng của ông ta, chắc tập đoàn siêu thị Giai Mỹ của cô Hoắc Tư Duệ có thể thành lập có hệ thống trong vòng một tháng”.
Miwa Nozaki trả lời rất rành mạch và dứt khoát.
Lục Hi lại phải gật đầu, anh biết Miwa Nozaki đang nói tới đồng tiền quốc tế, món tiền này mà đập xuống thì tập đoàn Mỹ Liên đang đối diện với nguy cơ phá sản có thể sập tiệm trong phút chốc.
“Cô làm việc rất tốt, tôi sẽ cho cô thứ này coi như phần thưởng”.
Lục Hi nói xong, đôi mắt chợt lóe sáng, một luồng thông tin truyền thẳng vào đầu Miwa Nozaki.
“Độn thuật ngũ hành!”
Miwa Nozaki lập tức cảm nhận được, trong đầu cô ta có thêm một phần ký ức, là một cuốn bí tịch tu luyện.
“Ông lớn, đây là?”, Miwa Nozaki mừng rỡ hỏi.
Lục Hi chậm rãi nói.
“Tôi thấy việc tu luyện của cô lấy nhẫn thuật làm chủ, nhưng nhẫn thuật của nước Phù Tang các cô quá thấp kém, độn thuật ngũ hành này là một bộ tiên pháp vô thượng, nếu cô có thể tu luyện đôi chút là có thể trở thành cao thủ hàng đầu trên thế giới rồi, cầm lấy mà tu luyện cho cẩn thận”.
“Đa tạ ông lớn”.
Miwa Nozaki kích động quỳ xuống, hôn lên mu bàn chân của Lục Hi.
Trên con đường tu luyện, cô ta đã nghi hoặc quá lâu rồi, có được bộ tiên pháp vô thượng độn thuật ngũ hành mà ông lớn ban cho, cô ta tin rằng, chỉ cần mình kham khổ tu luyện, tu vi sẽ tăng vọt.
Bởi vì ban nãy nhận được thông tin về độn thuật ngũ hành, cô ta bị thu hút bởi đủ thứ pháp thuật vô cùng huyền diệu và phong phú bên trong đó, chỉ muốn lập tức lao vào học hết mọi nội dung.
Thế nhưng Lục Hi đưa cho cô ta một bộ tiên pháp của tu chân giới, mênh mông như biển, đâu phải thứ mà cô ta lĩnh hội được hết chỉ trong chốc lát.
Nhìn Miwa Nozaki tỏ ra kích động, Lục Hi mặt không biểu cảm, lên tiếng nói: “Được rồi, cô đi đi”. Lúc này, Miwa Nozaki đang quỳ trên nền đất hiếm được lúc không nghe lời của Lục Hi, cơ thể thoáng run lên, đôi môi lướt dọc theo mu bàn chân của anh mà hôn lên.
Đôi môi mềm mại của Miwa Nozaki thuận theo mu bàn chân của Lục Hi, nhẹ nhàng hôn lên, từ bắp chân lên đầu gối.
Mà Lục Hi bấy giờ chỉ mặc một cái quần đùi, Miwa Nozaki hôn đến đầu gối rồi ngẩng gương mặt ửng đỏ lên nhìn Lục Hi, nhưng Lục Hi không có biểu cảm gì.
Lúc này, Miwa Nozaki cắn răng, một bàn tay men theo ống quần của Lục Hi chậm rãi mò vào trong, bàn tay mềm nhũn như không xương nhẹ nhàng ma sát đùi của Lục Hi.
Lục Hi khẽ nhíu mày.
Nhìn ông lớn không hề có ý trách mắng mình, lá gan của Miwa Nozaki dần dần bành trướng.
Bàn tay kia không ngừng tìm kiếm sâu hơn, cuối cùng, cô ta tìm được nơi nào đó, bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng nắm lấy nó.
Hàng lông mày của Lục Hi càng nhíu chặt hơn.
Mới chỉ khẽ khàng vuốt ve nó thôi, Miwa Nozaki đã đỏ mặt đến mức như thể sắp chảy máu vậy.
Chỉ thấy cô ta cắn chặt môi dưới, trên gương mặt xuất hiện sắc thái mơ màng.
Dần dần, cảm nhận được “tư thế oai hùng” của ông lớn, Miwa Nozaki nhìn về phía ông lớn bằng ánh mắt khao khát.
Nhưng Lục Hi không có bất kỳ biểu hiện nào khác ngoài việc nhíu chặt hàng lông mày.
Nhưng Miwa Nozaki thì tinh thần rối loạn, ánh mắt mất tiêu cự, cơ thể như có thủy triều dâng.
Có thể chạm vào ông lớn là vinh hạnh không gì sánh bằng của cô ta, chỉ riêng cảm giác này đã đủ đưa cô ta lên trời rồi.
Cuối cùng, dường như Miwa Nozaki không thể nào kiềm chế được nữa, toàn thân toàn là nước rồi, cô ta bất chấp tất cả kéo quần đùi của Lục Hi xuống.
Nhìn nơi đó của ông lớn lộ ra vẻ dữ tợn cần có, Miwa Nozaki khẽ rên lên một tiếng, hé khuôn miệng ngọc ngà ra, ngậm sâu thứ đó.
Cố gắng nếm hết mùi vị của ông lớn, Miwa Nozaki mò một bàn tay về phía mình.
Chỉ qua mấy phút, Miwa Nozaki giống như người bị liệt vậy, dường như không thể duy trì tư thế quỳ này nữa.
Nhưng ông lớn vẫn cứng rắn như cũ, Miwa Nozaki cố gắng để bản thân không ngã xuống, dùng chiếc lưỡi dẻo quẹo cố gắng lấy lòng anh.
Cuối cùng, sau khoảng nửa giờ đồng hồ, với mọi đòn tấn công từ lúng túng tới thuần thục của Miwa Nozaki, Lục Hi khẽ gầm lên một tiếng trầm đục.
Miwa Nozaki đột nhiên cảm nhận được xung kích trước nay chưa từng có, niềm hân hoan khủng khiếp lan truyền khắp toàn thân khiến cô ta cảm thấy thư thái.
Ngẩng đầu lên, thấy hàng lông mày của ông lớn đã giãn ra, Miwa Nozaki gắng sức nuốt xuống, đến cả phần dư nơi khóe miệng, cô ta cũng lấy tay quệt sạch bỏ vào miệng.
Tất cả mọi thứ của ông lớn đều là sự tồn tại vô cùng trân quý, cô ta không cho phép bản thân lãng phí chút nào.
Nhìn vẻ hồng ửng trên gương mặt của Miwa Nozaki vẫn chưa lui đi, Lục Hi chậm rãi nói: “Lá gan của cô càng lúc càng to nhỉ”.
Miwa Nozaki nghe vậy vội vàng nằm rạp xuống: “Ông lớn thứ tội, thuộc hạ thực lòng không kiềm chế nổi”.
Trong mắt Miwa Nozaki, ông lớn giống như thần thánh ở trên trời vậy, mỗi lần được tiếp cận ông lớn, cô ta cảm thấy như đang tắm trong vinh quang của thần.
Mà có thể tiếp xúc cơ thể với ông lớn như chạm tới một vị thần, không có lúc nào cô ta không khát khao thời khắc ấy.
Hôm nay, sau khi được ông lớn ban cho độn thuật ngũ hành, cô ta quả thật khó lòng kiềm chế tâm trạng vừa kích động vừa sùng bái của mình, bèn đánh liều phóng túng một lần.
“Không có lần sau đâu, đi đi!”
“Đa tạ ông lớn”.
Miwa Nozaki bò rạp trên nền đất mà lui ra tận cửa, bấy giờ mới đứng lên, gập người cúi chào ông lớn rồi quay người rời đi.
“Con ả này, thay đổi nhiều ghê nhỉ”, Lục Hi lầm bầm nói.
Nhớ tới lần đầu tiên của họ, cô ta vẫn còn trinh trắng, sao đột nhiên lại trở nên phóng khoáng như vậy chứ, chẳng lẽ đây là bản tính của người nước Phù Tang hả.
Lục Hi lắc lắc đầu, ngả người xuống là ngủ.
Chương 75: Nhảy xuống biển
Ngày hôm sau, Miwa Nozaki đưa chi phiếu tới, đồng thời báo rằng đã chuẩn bị lượng vốn khá lớn, có thể cung cấp cho anh bất cứ lúc nào.
Đuổi được Miwa Nozaki đi thì Vân Khả Thiên lại chạy tới.
“Mẹ kiếp, cả ngày anh chẳng có việc gì làm hay sao, cứ chạy tới đây làm gì?”, Lục Hi tức giận nói.
Vân Khả Thiên cười hề hề: “Thì chẳng qua là thấy ở bên cạnh anh Lục rất thoải mái thôi mà, cứ rảnh là muốn tới”.
Vân Khả Thiên nói cũng đúng sự thật thôi, từ nhỏ gia giáo trong nhà nghiêm khắc cộng thêm thân phận đặc thù, bất kể nói năng hay hành động gì, anh ta cũng phải hết sức chú ý.
Nhưng dù sao anh ta cũng chỉ là một thanh niên mới ngoài hai mươi, bản tính vẫn còn thích vui chơi, thích quậy phá.
Ở chỗ Lục Hi, anh ta cảm thấy hoàn toàn bản thân hoàn toàn thả lỏng, bởi vì ở nơi này, anh ta cảm nhận được sự tự do trước nay chưa từng có.
Nhìn “đức hạnh” của Vân Khả Thiên, Lục Hi cũng nghẹn lời, chẳng buồn để tâm tới anh ta nữa.
Muốn ngủ anh vẫn ngủ, muốn ăn anh vẫn ăn.
Mà Vẫn Khả Thiên thấy Lục Hi ngủ, anh ta cũng đi ngủ theo, thấy Lục Hi ăn cơm, anh ta cũng đi ăn cơm, tất cả hành động đều đang hướng gần tới Lục Hi.
Mấy ngày nay Lục Hi sống những ngày khá thoải mái, ngoại trừ cái đuôi lẽo đẽo Vân Khả Thiên ra thì mọi thứ khác đều ổn.
Chớp mắt mà buổi đấu giá đã đến gần, hôm đó, Vân Khả Thiên thu xếp một cái ba-lô, mang theo vài bộ đồ để thay đổi rồi chuẩn bị ra ngoài.
Đúng lúc này, Vân Khả Thiên lại tung tăng chạy tới.
“Anh Lục định đi đâu thế?”, Vân Khả Thiên liếc thấy Lục Hi đeo ba-lô đã vội vàng hỏi.
Lục Hi liếc mắt nhìn anh ta rồi đáp: “Ông đây phải ra ngoài một chuyến”.
“Cho tôi đi với anh Lục nha”, Vân Khả Thiên vừa nghe thấy Lục Hi phải ra ngoài lập tức đòi đi theo.
Lục Hi trợn mắt, đáp rằng: “Cút sang chỗ khác đi, lần này không dẫn theo ai hết. Nếu anh bằng lòng thì cứ ở lại đây, trông nhà cho tôi đi”.
Nói xong, Lục Hi quay người rời đi.
Vân Khả Thiên nhìn theo bóng lưng Lục Hi rời đi mà tỏ ra ai oán, nhưng anh Lục đã nói không dẫn anh ta theo, anh ta cũng không dám bất chấp đi theo.
Thấy Lục Hi đi rồi, Vân Khả Thiên cúi đầu ủ rũ tới bên cạnh sofa, vươn vai một cái, nhìn nơi mà Lục Hi thường nằm ngủ.
Vân Khả Thiên đột nhiên cười hề hề, học theo điệu bộ của Lục Hi, thoải mái nằm xuống.
“Những ngày tháng thế này cũng thoải mái thật đấy”.
Vân Khả Thiên lầm bầm rồi chuẩn bị ngủ một giấc.
Nhưng chưa đưa bao lâu, một giọng nói mềm mại đột nhiên vang lên.
“Xin hỏi, ông chủ Lục có ở đây không ạ?”
Vân Khả Thiên vừa định đi ngủ phải ngẩng đầu lên, sau đó hai mắt sáng ngời.
Một cô gái với vóc dáng cao ráo đang đứng ngay trước cửa.
Cô gái này cũng trạc tuổi anh ta, mái tóc mềm được buộc cao như đuôi ngựa, gương mặt không hề dính chút son phấn, đôi mắt to tròn, sống mũi cao thẳng, đôi môi với các đường nét rõ ràng, gương mặt rất sạch sẽ và xinh đẹp.
Ánh mắt của Vân Khả Thiên dần dần đảo từ gương mặt của cô ấy xuống bên dưới, cô gái này mặc một chiếc áo phông trắng ngắn tay nhét gọn trong chiếc quần jeans ôm sát, đôi giày cao gót màu trắng càng tôn thêm vẻ đẹp uyển chuyển của cô ấy.
Vây quanh Vân Khả Thiên toàn là những người phụ nữ suốt ngày tô son trát phấn, tranh quyền đoạt lợi.
Chợt được thấy một mỹ nữ vừa sạch sẽ, hào sảng lại còn anh khí như thế, Vân Khả Thiên bỗng thấy tim mình trật nhịp.
Anh ta chậm rãi ngồi dậy, cầm lấy điếu thuốc trên bàn, châm thuốc rồi hút vài hơi, cố tỏ ra thâm trầm rồi nói: “Chính là tôi, tìm tôi có việc gì?”
Cô gái kia thoáng nhướn mày, giẫm trên đôi giày cao gót tới trước mặt Vân Khả Thiên, rất có tiết tấu, giơ bàn tay phải ra lướt nhẹ trên mặt bàn trước mặt anh ta.
“Răng rắc”.
Chiếc bàn lập tức nứt ra ở giữa.
Lúc này, cô gái đột nhiên mỉm cười yêu kiều: “Tôi đến để giết anh đấy”.
“Cạch”.
Điếu thuốc trong miệng Vân Khả Thiên rơi xuống đất.
…
Sau khi ra ngoài, Lục Hi tới ga tàu cao tốc, mua một tấm vé hướng về Hải Khẩu.
Trải qua giấc ngủ dài bảy tiếng đồng hồ, anh đã tới điểm đích.
Ra khỏi ga tài, anh ngồi taxi tới bến cảng, mua một tấm vé tham quan du thuyền rồi lên thuyền.
Lúc này đã là hơn tám giờ tối, du thuyền chầm chậm ra khỏi bến cảng.
Đây là một chiếc du thuyền gần bờ, mỗi một chuyến kéo dài một ngày một đêm cả đi lẫn về, ban ngày tham quan, ban đêm thưởng thức các tiết mục biểu diễn, còn đủ thứ trò chơi tiêu khiển.
Nhưng Lục Hi không hứng thú với mấy thứ này, sau khi lên du thuyền, một mình anh tới boong tàu, nhìn về biển lớn.
Một nơi rất sâu ở vùng biển lớn này từng in hằn dấu chân của anh, cùng các anh em vào sinh ra tử chỉ để có một tương lai tốt đẹp hơn.
Chỉ là hiện giờ, các anh em có người đã chết, có người rời đi…
Lục Hi đeo ba-lô, đút hai tay vào túi quần, đứng lặng trên boong tàu, ngẩng mặt đón gió biển, hoài niệm về các chiến hữu thời xưa.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, chớp mắt đã đến nửa đêm.
Lục Hi tỉnh dậy từ trong hoài niệm, liếc nhìn thời gian.
Đúng lúc này, trên boong tàu vang lên những tiếng bước chân gấp gáp.
Một cô gái mặc lễ phục màu trắng trễ ngực hoảng loạn chạy về phía này, vừa chạy vừa la hét.
“Các người đừng qua đây, nếu còn qua đây tôi sẽ nhảy xuống biển đấy!”
Lục Hi nhíu mày nhìn sang.
Sau lưng cô gái ấy, có ba bóng người đang đuổi theo.
Trong số này có một chàng thanh niên ước chừng hơn hai mươi tuổi, nhìn cô gái đang dựa vào lan can mà nói.
“Mẹ kiếp, mày giả vờ băng thanh ngọc khiết với ông làm gì, có giỏi thì mày nhảy đi cho tao xem, tao đéo tin nhé! Nếu không dám nhảy thì ngoan ngoãn qua đây, đêm nay tao phải hiếp chết mày!”
Cô gái bám chặt vào lan can, trên gương mặt là biểu cảm quật cường.
Lục Hi lắc lắc đầu, thấy thời gian đã đến, bèn gửi địa chỉ trên dark web.
Chàng trai trẻ tuổi kia mặc bộ âu phục hàng hiệu, cơ thể nồng nặc mùi rượu, dẫn theo hai tên thuộc hạ cường tráng áp sát cô gái, nở nụ cười tà dâm.
Trong suy nghĩ của anh, giữa băng thanh ngọc khiết và cái chết không tồn tại chuyện chọn lựa, anh cũng không tin cô gái này sẽ nhảy xuống.
“Có giỏi thì mày nhảy đi cho ông xem!”
Chàng thanh niên vừa áp sát vừa hung dữ nói.
Cô gái thở mạnh, nhìn đám đàn ông càng lúc càng lúc càng đến gần mà hạ quyết tâm, giận dữ thét lên: “Chúng mày đi chết hết đi, lũ súc sinh!”
Nói xong, cô gái đột nhiên túm lấy lan can, trở mình nhảy xuống.
“Mẹ kiếp!”
Chương 76: Nhan Phi Hoa
Người thanh niên vội vàng chạy đến cạnh lan can, nhìn xuống mặt biển đen xì, hắn ta mắng liên tục.
“Con mẹ nó, cô gan thật đấy, dám nhảy luôn?”
“Cậu chủ, đừng nhìn nữa, chắc là không cứu được đâu”.
Hai vệ sĩ đứng bên cạnh khuyên.
Người thanh niên nhìn mặt biển cuồn cuộn sóng lớn, trên mặt hắn ta lộ vẻ thương tiếc.
“Mẹ nó, thật đáng tiếc, một cô gái xinh đẹp”.
Nhìn một hồi, người thanh niên mới lắc đầu rời khỏi boong thuyền.
Lục Hi thở dài, xoay người nhảy xuống biển.
Lúc này ở dưới biển.
Nhan Phi Hoa để mặc cho mình chìm xuống biển khơi, nước mắt nơi khóe mi bị nước biển tràn ngập vào.
Lúc đối mặt với cái chết, quá khứ của cô nhanh như chớp hiện về trong đầu.
Nhà cô rất nghèo, bố mẹ đã ngày đêm đi làm thuê bên ngoài để nuôi cô ăn học.
Cô biết gia đình mình điều kiện không tốt nên đã vô cùng cố gắng, dùng thành tích vượt trội hơn hẳn người khác thi đỗ vào học viện điện ảnh Bắc Kinh, hoàn thành mơ ước trở thành diễn viên của mình.
Nhưng sau khi tốt nghiệp học viện điện ảnh Bắc Kinh, trong thời gian mấy năm, sự thật tàn khốc gần như đánh ngã cô.
Cô có thân hình tướng mạo đều không chê vào đâu, nhưng lại không thể nhận được bộ phim nào.
Nhìn thấy bạn học tốt nghiệp cùng khóa ở trong ngực các ông chủ lớn nhỏ và đạo diễn, liên tục được phân vai, có người bắt đầu được chú ý, còn cô vẫn không có tiếng tăm gì.
Thỉnh thoảng có người tìm cô đóng phim, cũng bởi vì cô giữ mình không chịu theo quy tắc ngầm nên đã bị từ chối.
Phấn đấu ở trong giới điện ảnh truyền hình mấy năm, cuối cùng cô vẫn là một diễn viên nhỏ không được nổi hạng ba.
Nhưng bố mẹ dần dần già đi, cô chỉ đành buông bỏ chí khí mạnh mẽ, chạy khắp nơi nhận một vài vai diễn nhỏ, trợ cấp chi phí trong nhà và duy trì cuộc sống,
Trong thời gian đó cô đã chịu vô số uất ức, bị người khác coi thường, nhưng cô đều nuốt xuống bụng.
Lần này tới diễn trên chiếc du thuyền này, cô vừa mới lên sân khấu liền bị tên nhà giàu này nhìn trúng, dưới đủ các loại quấy rối, cuối cùng cô không chịu nổi đã bùng phát.
Ai mà biết được gia thế của tên nhà giàu này lại mạnh đến khiếp người, thuyền trưởng của chiếc thuyền này đến rắm cũng không dám thả ở trước mặt hắn ta.
Tên nhà giàu hết sức đắc ý, tuyên bố tổ chức một buổi biểu diễn mát mẻ ngay trước mặt mọi người.
Cô không chịu nổi nhục nhã, cô gắng sức giãy giụa tìm được cơ hội chạy lên trên boong tàu.
Cứ chết đi như vậy cũng tốt, điều mình luôn kiên trì cũng đã kiên trì rồi, trên thế giới này luôn có vài ranh giới cuối cùng cần người ta giữ vững.
“Bố mẹ, con xin lỗi, vĩnh biệt”.
Trong lòng Nhan Phi Hoa lẩm bẩm mấy chữ, sau đó cô cảm thấy ý thức của mình dần dần mơ hồ.
Ngay khi cô sắp hoàn toàn mất đi ý thức.
Bỗng nhiên.
Cô cảm thấy một bàn tay có lực nâng mình lên.
Cơ thể cô nhanh chóng nổi lên mặt nước.
Lúc tỉnh lại, cô kinh ngạc phát hiện.
Một người đàn ông đang nắm eo mình, cô muốn mở miệng quở trách nhưng lại phát hiện một cảnh khiến cô khiếp sợ không thôi.
Hoá ra người đàn ông cứ như như vậy đứng trên sóng biển, anh ôm eo cô phập phồng theo sóng.
Nhìn mặt biển sóng lớn mãnh liệt, lại nhìn hai chân mình treo trên không, Nhan Phi Hoa lại một lần nữa hoài nghi bản thân vì nước chảy vào đầu mà tinh thần phân liệt.
Bỗng nhiên, tay người đàn ông chặn ở thắt lưng truyền đến cảm giác ấm áp khiến người ta thoải mái, sấy khô quần áo cô, cũng khiến cô hồi phục hoàn toàn ý chí.
“Là anh cứu tôi?”, Nhan Phi Hoa dùng giọng ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ hỏi.
Người đàn ông liếc mắt nhìn cô, anh gật đầu cười.
Nhan Phi Hoa lại một lần nữa quan sát người đàn ông, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cô nhìn xuống chân anh.
Chỉ nhìn thấy hai chân anh cứ như vậy đứng trên mặt biển giống như đứng trên đất vậy, để mặc sóng biển lay động, anh cũng chỉ nhấp nhô theo sóng, Nhan Phi Hoa cũng không cảm thấy chòng chành chút nào.
“Thần tiên?”
“Không phải”.
“Yêu quái?”
“Không phải”.
Nhan Phi Hoa không nhận được câu trả lời, mặt cô đầy nghi ngờ.
Không phải thần tiên, cũng không phải yêu quái, vậy sao anh có thể vượt qua năng lực người bình thường như vậy. Cô cảm thấy vô cùng không chân thật.
Cô nhìn xung quanh, du thuyền không biết đã đi đâu, bốn phía tối om, cô theo bản năng dựa sát vào người đàn ông.
Dán chặt vào cơ thể người đàn ông này, nhiệt độ truyền vào người khiến cho cô cảm nhận được ấm áp.
Trước nay chưa từng gẫn gũi đàn ông đến vậy, trong lòng cô căng thẳng đến cực độ.
“Chắc hẳn anh ấy không phải người xấu đâu”.
Dựa vào người đàn ông bên cạnh, trong lòng Nhan Phi Hoa thầm lặng nói.
“Anh ấy là ân nhân cứu mạng của mình, sao có thể là người xấu chứ, chắc anh ấy là một siêu nhân có tấm lòng chính nghĩa và tràn đầy nhân ái với thế giới”.
Dựa vào người đàn ông, Nhan Phi Hoa suy nghĩ miên man.
Ngay lúc này, một bóng đèn bừng sáng lượn vòng quanh hai người, dừng lại cách đó không xa.
Người đàn ông nắm eo cô lướt sóng mà đi, họ leo lên một chiếc ca nô.
Sau khi lên được ca nô, chiếc thuyền được trang bị tám mô tơ giống như mũi tên rời khỏi cung, phóng đi thật nhanh.
Bị gió biển đập vào mặt, Nhan Phi Hoa gần như không mở nổi mắt, sau khi phóng với tốc độ cao khoảng nửa tiếng, chiếc ca nô đã dừng lại bên dưới một du thuyền vô cùng lớn.
Nhìn chiếc du thuyền này, Nhan Phi Hoa lập tức bị kinh hãi.
Chiếc du thuyền này khắp nơi đều thắp ánh sáng rực rỡ, không hề kém cạnh chút nào so với con tàu Titanic trong phim.
Lúc này trên du thuyền đưa xuống một chiếc thang nâng, người đàn ông dẫn theo Nhan Phi Hoa bước lên.
Thang nâng chậm rãi đi lên boong tàu, một người hầu ăn mặc chỉnh tề đã sớm đứng ở đó.
“Chào mừng anh Lục đến chơi, mời qua bên này”.
Dưới sự dẫn đường của người hầu, người đàn ông dẫn Nhan Phi Hoa đi vào du thuyền.
Lúc này, Nhan Phi Hoa mới biết người đàn ông này họ Lục.
Đi tới đại sảnh của du thuyền, người đàn ông nhập một tài khoản và mật mã trên cửa khóa, đồng thời anh đưa một tờ chi phiếu cho người hầu bên cạnh, lúc này anh mới dẫn cô đi vào đại sảnh.
Nhan Phi Hoa trợn tròn mắt nhìn về phía đại sảnh mênh mông.
Vách tường bốn phía đang chiếu phim điện ảnh, hình ảnh 3D nhìn bằng mắt thường gần như có thể thật giả lẫn lộn.
Trong đại sảnh bày tiệc buffet đắt tiền mà hiếm thấy, có các loại bàn đánh bài như Baccarat và Blackjack, nhà cái xinh đẹp mặc trang phục hở hang đang phục vụ cho khách chơi bài trước bàn.
Mà người ở trong đại sảnh qua lại liên tục, ai nấy đều mặc đồ hoa lệ, mặt đầy kiêu ngạo.
Lục Hi gật gật đầu và hỏi: “Dự án siêu thị của cô và Hoắc Tư Duệ tiến hành thế nào rồi?”
“Tập đoàn Mỹ Liên của Nhậm Chí Viễn vì trốn thuế nên đã bị điều tra và xử lý, tài khoản công ty đóng băng, tập đoàn rơi vào trạng thái sắp phá sản. Tôi đã điều động một trăm triệu tiền vốn, chuẩn bị bắt đầu hành động toàn quốc bất cứ lúc nào. Chỉ cần siêu thị Mỹ Liên rút khỏi thị trường, tôi sẽ lập tức thu mua sản nghiệp dưới trướng của ông ta, chắc tập đoàn siêu thị Giai Mỹ của cô Hoắc Tư Duệ có thể thành lập có hệ thống trong vòng một tháng”.
Miwa Nozaki trả lời rất rành mạch và dứt khoát.
Lục Hi lại phải gật đầu, anh biết Miwa Nozaki đang nói tới đồng tiền quốc tế, món tiền này mà đập xuống thì tập đoàn Mỹ Liên đang đối diện với nguy cơ phá sản có thể sập tiệm trong phút chốc.
“Cô làm việc rất tốt, tôi sẽ cho cô thứ này coi như phần thưởng”.
Lục Hi nói xong, đôi mắt chợt lóe sáng, một luồng thông tin truyền thẳng vào đầu Miwa Nozaki.
“Độn thuật ngũ hành!”
Miwa Nozaki lập tức cảm nhận được, trong đầu cô ta có thêm một phần ký ức, là một cuốn bí tịch tu luyện.
“Ông lớn, đây là?”, Miwa Nozaki mừng rỡ hỏi.
Lục Hi chậm rãi nói.
“Tôi thấy việc tu luyện của cô lấy nhẫn thuật làm chủ, nhưng nhẫn thuật của nước Phù Tang các cô quá thấp kém, độn thuật ngũ hành này là một bộ tiên pháp vô thượng, nếu cô có thể tu luyện đôi chút là có thể trở thành cao thủ hàng đầu trên thế giới rồi, cầm lấy mà tu luyện cho cẩn thận”.
“Đa tạ ông lớn”.
Miwa Nozaki kích động quỳ xuống, hôn lên mu bàn chân của Lục Hi.
Trên con đường tu luyện, cô ta đã nghi hoặc quá lâu rồi, có được bộ tiên pháp vô thượng độn thuật ngũ hành mà ông lớn ban cho, cô ta tin rằng, chỉ cần mình kham khổ tu luyện, tu vi sẽ tăng vọt.
Bởi vì ban nãy nhận được thông tin về độn thuật ngũ hành, cô ta bị thu hút bởi đủ thứ pháp thuật vô cùng huyền diệu và phong phú bên trong đó, chỉ muốn lập tức lao vào học hết mọi nội dung.
Thế nhưng Lục Hi đưa cho cô ta một bộ tiên pháp của tu chân giới, mênh mông như biển, đâu phải thứ mà cô ta lĩnh hội được hết chỉ trong chốc lát.
Nhìn Miwa Nozaki tỏ ra kích động, Lục Hi mặt không biểu cảm, lên tiếng nói: “Được rồi, cô đi đi”. Lúc này, Miwa Nozaki đang quỳ trên nền đất hiếm được lúc không nghe lời của Lục Hi, cơ thể thoáng run lên, đôi môi lướt dọc theo mu bàn chân của anh mà hôn lên.
Đôi môi mềm mại của Miwa Nozaki thuận theo mu bàn chân của Lục Hi, nhẹ nhàng hôn lên, từ bắp chân lên đầu gối.
Mà Lục Hi bấy giờ chỉ mặc một cái quần đùi, Miwa Nozaki hôn đến đầu gối rồi ngẩng gương mặt ửng đỏ lên nhìn Lục Hi, nhưng Lục Hi không có biểu cảm gì.
Lúc này, Miwa Nozaki cắn răng, một bàn tay men theo ống quần của Lục Hi chậm rãi mò vào trong, bàn tay mềm nhũn như không xương nhẹ nhàng ma sát đùi của Lục Hi.
Lục Hi khẽ nhíu mày.
Nhìn ông lớn không hề có ý trách mắng mình, lá gan của Miwa Nozaki dần dần bành trướng.
Bàn tay kia không ngừng tìm kiếm sâu hơn, cuối cùng, cô ta tìm được nơi nào đó, bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng nắm lấy nó.
Hàng lông mày của Lục Hi càng nhíu chặt hơn.
Mới chỉ khẽ khàng vuốt ve nó thôi, Miwa Nozaki đã đỏ mặt đến mức như thể sắp chảy máu vậy.
Chỉ thấy cô ta cắn chặt môi dưới, trên gương mặt xuất hiện sắc thái mơ màng.
Dần dần, cảm nhận được “tư thế oai hùng” của ông lớn, Miwa Nozaki nhìn về phía ông lớn bằng ánh mắt khao khát.
Nhưng Lục Hi không có bất kỳ biểu hiện nào khác ngoài việc nhíu chặt hàng lông mày.
Nhưng Miwa Nozaki thì tinh thần rối loạn, ánh mắt mất tiêu cự, cơ thể như có thủy triều dâng.
Có thể chạm vào ông lớn là vinh hạnh không gì sánh bằng của cô ta, chỉ riêng cảm giác này đã đủ đưa cô ta lên trời rồi.
Cuối cùng, dường như Miwa Nozaki không thể nào kiềm chế được nữa, toàn thân toàn là nước rồi, cô ta bất chấp tất cả kéo quần đùi của Lục Hi xuống.
Nhìn nơi đó của ông lớn lộ ra vẻ dữ tợn cần có, Miwa Nozaki khẽ rên lên một tiếng, hé khuôn miệng ngọc ngà ra, ngậm sâu thứ đó.
Cố gắng nếm hết mùi vị của ông lớn, Miwa Nozaki mò một bàn tay về phía mình.
Chỉ qua mấy phút, Miwa Nozaki giống như người bị liệt vậy, dường như không thể duy trì tư thế quỳ này nữa.
Nhưng ông lớn vẫn cứng rắn như cũ, Miwa Nozaki cố gắng để bản thân không ngã xuống, dùng chiếc lưỡi dẻo quẹo cố gắng lấy lòng anh.
Cuối cùng, sau khoảng nửa giờ đồng hồ, với mọi đòn tấn công từ lúng túng tới thuần thục của Miwa Nozaki, Lục Hi khẽ gầm lên một tiếng trầm đục.
Miwa Nozaki đột nhiên cảm nhận được xung kích trước nay chưa từng có, niềm hân hoan khủng khiếp lan truyền khắp toàn thân khiến cô ta cảm thấy thư thái.
Ngẩng đầu lên, thấy hàng lông mày của ông lớn đã giãn ra, Miwa Nozaki gắng sức nuốt xuống, đến cả phần dư nơi khóe miệng, cô ta cũng lấy tay quệt sạch bỏ vào miệng.
Tất cả mọi thứ của ông lớn đều là sự tồn tại vô cùng trân quý, cô ta không cho phép bản thân lãng phí chút nào.
Nhìn vẻ hồng ửng trên gương mặt của Miwa Nozaki vẫn chưa lui đi, Lục Hi chậm rãi nói: “Lá gan của cô càng lúc càng to nhỉ”.
Miwa Nozaki nghe vậy vội vàng nằm rạp xuống: “Ông lớn thứ tội, thuộc hạ thực lòng không kiềm chế nổi”.
Trong mắt Miwa Nozaki, ông lớn giống như thần thánh ở trên trời vậy, mỗi lần được tiếp cận ông lớn, cô ta cảm thấy như đang tắm trong vinh quang của thần.
Mà có thể tiếp xúc cơ thể với ông lớn như chạm tới một vị thần, không có lúc nào cô ta không khát khao thời khắc ấy.
Hôm nay, sau khi được ông lớn ban cho độn thuật ngũ hành, cô ta quả thật khó lòng kiềm chế tâm trạng vừa kích động vừa sùng bái của mình, bèn đánh liều phóng túng một lần.
“Không có lần sau đâu, đi đi!”
“Đa tạ ông lớn”.
Miwa Nozaki bò rạp trên nền đất mà lui ra tận cửa, bấy giờ mới đứng lên, gập người cúi chào ông lớn rồi quay người rời đi.
“Con ả này, thay đổi nhiều ghê nhỉ”, Lục Hi lầm bầm nói.
Nhớ tới lần đầu tiên của họ, cô ta vẫn còn trinh trắng, sao đột nhiên lại trở nên phóng khoáng như vậy chứ, chẳng lẽ đây là bản tính của người nước Phù Tang hả.
Lục Hi lắc lắc đầu, ngả người xuống là ngủ.
Chương 75: Nhảy xuống biển
Ngày hôm sau, Miwa Nozaki đưa chi phiếu tới, đồng thời báo rằng đã chuẩn bị lượng vốn khá lớn, có thể cung cấp cho anh bất cứ lúc nào.
Đuổi được Miwa Nozaki đi thì Vân Khả Thiên lại chạy tới.
“Mẹ kiếp, cả ngày anh chẳng có việc gì làm hay sao, cứ chạy tới đây làm gì?”, Lục Hi tức giận nói.
Vân Khả Thiên cười hề hề: “Thì chẳng qua là thấy ở bên cạnh anh Lục rất thoải mái thôi mà, cứ rảnh là muốn tới”.
Vân Khả Thiên nói cũng đúng sự thật thôi, từ nhỏ gia giáo trong nhà nghiêm khắc cộng thêm thân phận đặc thù, bất kể nói năng hay hành động gì, anh ta cũng phải hết sức chú ý.
Nhưng dù sao anh ta cũng chỉ là một thanh niên mới ngoài hai mươi, bản tính vẫn còn thích vui chơi, thích quậy phá.
Ở chỗ Lục Hi, anh ta cảm thấy hoàn toàn bản thân hoàn toàn thả lỏng, bởi vì ở nơi này, anh ta cảm nhận được sự tự do trước nay chưa từng có.
Nhìn “đức hạnh” của Vân Khả Thiên, Lục Hi cũng nghẹn lời, chẳng buồn để tâm tới anh ta nữa.
Muốn ngủ anh vẫn ngủ, muốn ăn anh vẫn ăn.
Mà Vẫn Khả Thiên thấy Lục Hi ngủ, anh ta cũng đi ngủ theo, thấy Lục Hi ăn cơm, anh ta cũng đi ăn cơm, tất cả hành động đều đang hướng gần tới Lục Hi.
Mấy ngày nay Lục Hi sống những ngày khá thoải mái, ngoại trừ cái đuôi lẽo đẽo Vân Khả Thiên ra thì mọi thứ khác đều ổn.
Chớp mắt mà buổi đấu giá đã đến gần, hôm đó, Vân Khả Thiên thu xếp một cái ba-lô, mang theo vài bộ đồ để thay đổi rồi chuẩn bị ra ngoài.
Đúng lúc này, Vân Khả Thiên lại tung tăng chạy tới.
“Anh Lục định đi đâu thế?”, Vân Khả Thiên liếc thấy Lục Hi đeo ba-lô đã vội vàng hỏi.
Lục Hi liếc mắt nhìn anh ta rồi đáp: “Ông đây phải ra ngoài một chuyến”.
“Cho tôi đi với anh Lục nha”, Vân Khả Thiên vừa nghe thấy Lục Hi phải ra ngoài lập tức đòi đi theo.
Lục Hi trợn mắt, đáp rằng: “Cút sang chỗ khác đi, lần này không dẫn theo ai hết. Nếu anh bằng lòng thì cứ ở lại đây, trông nhà cho tôi đi”.
Nói xong, Lục Hi quay người rời đi.
Vân Khả Thiên nhìn theo bóng lưng Lục Hi rời đi mà tỏ ra ai oán, nhưng anh Lục đã nói không dẫn anh ta theo, anh ta cũng không dám bất chấp đi theo.
Thấy Lục Hi đi rồi, Vân Khả Thiên cúi đầu ủ rũ tới bên cạnh sofa, vươn vai một cái, nhìn nơi mà Lục Hi thường nằm ngủ.
Vân Khả Thiên đột nhiên cười hề hề, học theo điệu bộ của Lục Hi, thoải mái nằm xuống.
“Những ngày tháng thế này cũng thoải mái thật đấy”.
Vân Khả Thiên lầm bầm rồi chuẩn bị ngủ một giấc.
Nhưng chưa đưa bao lâu, một giọng nói mềm mại đột nhiên vang lên.
“Xin hỏi, ông chủ Lục có ở đây không ạ?”
Vân Khả Thiên vừa định đi ngủ phải ngẩng đầu lên, sau đó hai mắt sáng ngời.
Một cô gái với vóc dáng cao ráo đang đứng ngay trước cửa.
Cô gái này cũng trạc tuổi anh ta, mái tóc mềm được buộc cao như đuôi ngựa, gương mặt không hề dính chút son phấn, đôi mắt to tròn, sống mũi cao thẳng, đôi môi với các đường nét rõ ràng, gương mặt rất sạch sẽ và xinh đẹp.
Ánh mắt của Vân Khả Thiên dần dần đảo từ gương mặt của cô ấy xuống bên dưới, cô gái này mặc một chiếc áo phông trắng ngắn tay nhét gọn trong chiếc quần jeans ôm sát, đôi giày cao gót màu trắng càng tôn thêm vẻ đẹp uyển chuyển của cô ấy.
Vây quanh Vân Khả Thiên toàn là những người phụ nữ suốt ngày tô son trát phấn, tranh quyền đoạt lợi.
Chợt được thấy một mỹ nữ vừa sạch sẽ, hào sảng lại còn anh khí như thế, Vân Khả Thiên bỗng thấy tim mình trật nhịp.
Anh ta chậm rãi ngồi dậy, cầm lấy điếu thuốc trên bàn, châm thuốc rồi hút vài hơi, cố tỏ ra thâm trầm rồi nói: “Chính là tôi, tìm tôi có việc gì?”
Cô gái kia thoáng nhướn mày, giẫm trên đôi giày cao gót tới trước mặt Vân Khả Thiên, rất có tiết tấu, giơ bàn tay phải ra lướt nhẹ trên mặt bàn trước mặt anh ta.
“Răng rắc”.
Chiếc bàn lập tức nứt ra ở giữa.
Lúc này, cô gái đột nhiên mỉm cười yêu kiều: “Tôi đến để giết anh đấy”.
“Cạch”.
Điếu thuốc trong miệng Vân Khả Thiên rơi xuống đất.
…
Sau khi ra ngoài, Lục Hi tới ga tàu cao tốc, mua một tấm vé hướng về Hải Khẩu.
Trải qua giấc ngủ dài bảy tiếng đồng hồ, anh đã tới điểm đích.
Ra khỏi ga tài, anh ngồi taxi tới bến cảng, mua một tấm vé tham quan du thuyền rồi lên thuyền.
Lúc này đã là hơn tám giờ tối, du thuyền chầm chậm ra khỏi bến cảng.
Đây là một chiếc du thuyền gần bờ, mỗi một chuyến kéo dài một ngày một đêm cả đi lẫn về, ban ngày tham quan, ban đêm thưởng thức các tiết mục biểu diễn, còn đủ thứ trò chơi tiêu khiển.
Nhưng Lục Hi không hứng thú với mấy thứ này, sau khi lên du thuyền, một mình anh tới boong tàu, nhìn về biển lớn.
Một nơi rất sâu ở vùng biển lớn này từng in hằn dấu chân của anh, cùng các anh em vào sinh ra tử chỉ để có một tương lai tốt đẹp hơn.
Chỉ là hiện giờ, các anh em có người đã chết, có người rời đi…
Lục Hi đeo ba-lô, đút hai tay vào túi quần, đứng lặng trên boong tàu, ngẩng mặt đón gió biển, hoài niệm về các chiến hữu thời xưa.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, chớp mắt đã đến nửa đêm.
Lục Hi tỉnh dậy từ trong hoài niệm, liếc nhìn thời gian.
Đúng lúc này, trên boong tàu vang lên những tiếng bước chân gấp gáp.
Một cô gái mặc lễ phục màu trắng trễ ngực hoảng loạn chạy về phía này, vừa chạy vừa la hét.
“Các người đừng qua đây, nếu còn qua đây tôi sẽ nhảy xuống biển đấy!”
Lục Hi nhíu mày nhìn sang.
Sau lưng cô gái ấy, có ba bóng người đang đuổi theo.
Trong số này có một chàng thanh niên ước chừng hơn hai mươi tuổi, nhìn cô gái đang dựa vào lan can mà nói.
“Mẹ kiếp, mày giả vờ băng thanh ngọc khiết với ông làm gì, có giỏi thì mày nhảy đi cho tao xem, tao đéo tin nhé! Nếu không dám nhảy thì ngoan ngoãn qua đây, đêm nay tao phải hiếp chết mày!”
Cô gái bám chặt vào lan can, trên gương mặt là biểu cảm quật cường.
Lục Hi lắc lắc đầu, thấy thời gian đã đến, bèn gửi địa chỉ trên dark web.
Chàng trai trẻ tuổi kia mặc bộ âu phục hàng hiệu, cơ thể nồng nặc mùi rượu, dẫn theo hai tên thuộc hạ cường tráng áp sát cô gái, nở nụ cười tà dâm.
Trong suy nghĩ của anh, giữa băng thanh ngọc khiết và cái chết không tồn tại chuyện chọn lựa, anh cũng không tin cô gái này sẽ nhảy xuống.
“Có giỏi thì mày nhảy đi cho ông xem!”
Chàng thanh niên vừa áp sát vừa hung dữ nói.
Cô gái thở mạnh, nhìn đám đàn ông càng lúc càng lúc càng đến gần mà hạ quyết tâm, giận dữ thét lên: “Chúng mày đi chết hết đi, lũ súc sinh!”
Nói xong, cô gái đột nhiên túm lấy lan can, trở mình nhảy xuống.
“Mẹ kiếp!”
Chương 76: Nhan Phi Hoa
Người thanh niên vội vàng chạy đến cạnh lan can, nhìn xuống mặt biển đen xì, hắn ta mắng liên tục.
“Con mẹ nó, cô gan thật đấy, dám nhảy luôn?”
“Cậu chủ, đừng nhìn nữa, chắc là không cứu được đâu”.
Hai vệ sĩ đứng bên cạnh khuyên.
Người thanh niên nhìn mặt biển cuồn cuộn sóng lớn, trên mặt hắn ta lộ vẻ thương tiếc.
“Mẹ nó, thật đáng tiếc, một cô gái xinh đẹp”.
Nhìn một hồi, người thanh niên mới lắc đầu rời khỏi boong thuyền.
Lục Hi thở dài, xoay người nhảy xuống biển.
Lúc này ở dưới biển.
Nhan Phi Hoa để mặc cho mình chìm xuống biển khơi, nước mắt nơi khóe mi bị nước biển tràn ngập vào.
Lúc đối mặt với cái chết, quá khứ của cô nhanh như chớp hiện về trong đầu.
Nhà cô rất nghèo, bố mẹ đã ngày đêm đi làm thuê bên ngoài để nuôi cô ăn học.
Cô biết gia đình mình điều kiện không tốt nên đã vô cùng cố gắng, dùng thành tích vượt trội hơn hẳn người khác thi đỗ vào học viện điện ảnh Bắc Kinh, hoàn thành mơ ước trở thành diễn viên của mình.
Nhưng sau khi tốt nghiệp học viện điện ảnh Bắc Kinh, trong thời gian mấy năm, sự thật tàn khốc gần như đánh ngã cô.
Cô có thân hình tướng mạo đều không chê vào đâu, nhưng lại không thể nhận được bộ phim nào.
Nhìn thấy bạn học tốt nghiệp cùng khóa ở trong ngực các ông chủ lớn nhỏ và đạo diễn, liên tục được phân vai, có người bắt đầu được chú ý, còn cô vẫn không có tiếng tăm gì.
Thỉnh thoảng có người tìm cô đóng phim, cũng bởi vì cô giữ mình không chịu theo quy tắc ngầm nên đã bị từ chối.
Phấn đấu ở trong giới điện ảnh truyền hình mấy năm, cuối cùng cô vẫn là một diễn viên nhỏ không được nổi hạng ba.
Nhưng bố mẹ dần dần già đi, cô chỉ đành buông bỏ chí khí mạnh mẽ, chạy khắp nơi nhận một vài vai diễn nhỏ, trợ cấp chi phí trong nhà và duy trì cuộc sống,
Trong thời gian đó cô đã chịu vô số uất ức, bị người khác coi thường, nhưng cô đều nuốt xuống bụng.
Lần này tới diễn trên chiếc du thuyền này, cô vừa mới lên sân khấu liền bị tên nhà giàu này nhìn trúng, dưới đủ các loại quấy rối, cuối cùng cô không chịu nổi đã bùng phát.
Ai mà biết được gia thế của tên nhà giàu này lại mạnh đến khiếp người, thuyền trưởng của chiếc thuyền này đến rắm cũng không dám thả ở trước mặt hắn ta.
Tên nhà giàu hết sức đắc ý, tuyên bố tổ chức một buổi biểu diễn mát mẻ ngay trước mặt mọi người.
Cô không chịu nổi nhục nhã, cô gắng sức giãy giụa tìm được cơ hội chạy lên trên boong tàu.
Cứ chết đi như vậy cũng tốt, điều mình luôn kiên trì cũng đã kiên trì rồi, trên thế giới này luôn có vài ranh giới cuối cùng cần người ta giữ vững.
“Bố mẹ, con xin lỗi, vĩnh biệt”.
Trong lòng Nhan Phi Hoa lẩm bẩm mấy chữ, sau đó cô cảm thấy ý thức của mình dần dần mơ hồ.
Ngay khi cô sắp hoàn toàn mất đi ý thức.
Bỗng nhiên.
Cô cảm thấy một bàn tay có lực nâng mình lên.
Cơ thể cô nhanh chóng nổi lên mặt nước.
Lúc tỉnh lại, cô kinh ngạc phát hiện.
Một người đàn ông đang nắm eo mình, cô muốn mở miệng quở trách nhưng lại phát hiện một cảnh khiến cô khiếp sợ không thôi.
Hoá ra người đàn ông cứ như như vậy đứng trên sóng biển, anh ôm eo cô phập phồng theo sóng.
Nhìn mặt biển sóng lớn mãnh liệt, lại nhìn hai chân mình treo trên không, Nhan Phi Hoa lại một lần nữa hoài nghi bản thân vì nước chảy vào đầu mà tinh thần phân liệt.
Bỗng nhiên, tay người đàn ông chặn ở thắt lưng truyền đến cảm giác ấm áp khiến người ta thoải mái, sấy khô quần áo cô, cũng khiến cô hồi phục hoàn toàn ý chí.
“Là anh cứu tôi?”, Nhan Phi Hoa dùng giọng ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ hỏi.
Người đàn ông liếc mắt nhìn cô, anh gật đầu cười.
Nhan Phi Hoa lại một lần nữa quan sát người đàn ông, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cô nhìn xuống chân anh.
Chỉ nhìn thấy hai chân anh cứ như vậy đứng trên mặt biển giống như đứng trên đất vậy, để mặc sóng biển lay động, anh cũng chỉ nhấp nhô theo sóng, Nhan Phi Hoa cũng không cảm thấy chòng chành chút nào.
“Thần tiên?”
“Không phải”.
“Yêu quái?”
“Không phải”.
Nhan Phi Hoa không nhận được câu trả lời, mặt cô đầy nghi ngờ.
Không phải thần tiên, cũng không phải yêu quái, vậy sao anh có thể vượt qua năng lực người bình thường như vậy. Cô cảm thấy vô cùng không chân thật.
Cô nhìn xung quanh, du thuyền không biết đã đi đâu, bốn phía tối om, cô theo bản năng dựa sát vào người đàn ông.
Dán chặt vào cơ thể người đàn ông này, nhiệt độ truyền vào người khiến cho cô cảm nhận được ấm áp.
Trước nay chưa từng gẫn gũi đàn ông đến vậy, trong lòng cô căng thẳng đến cực độ.
“Chắc hẳn anh ấy không phải người xấu đâu”.
Dựa vào người đàn ông bên cạnh, trong lòng Nhan Phi Hoa thầm lặng nói.
“Anh ấy là ân nhân cứu mạng của mình, sao có thể là người xấu chứ, chắc anh ấy là một siêu nhân có tấm lòng chính nghĩa và tràn đầy nhân ái với thế giới”.
Dựa vào người đàn ông, Nhan Phi Hoa suy nghĩ miên man.
Ngay lúc này, một bóng đèn bừng sáng lượn vòng quanh hai người, dừng lại cách đó không xa.
Người đàn ông nắm eo cô lướt sóng mà đi, họ leo lên một chiếc ca nô.
Sau khi lên được ca nô, chiếc thuyền được trang bị tám mô tơ giống như mũi tên rời khỏi cung, phóng đi thật nhanh.
Bị gió biển đập vào mặt, Nhan Phi Hoa gần như không mở nổi mắt, sau khi phóng với tốc độ cao khoảng nửa tiếng, chiếc ca nô đã dừng lại bên dưới một du thuyền vô cùng lớn.
Nhìn chiếc du thuyền này, Nhan Phi Hoa lập tức bị kinh hãi.
Chiếc du thuyền này khắp nơi đều thắp ánh sáng rực rỡ, không hề kém cạnh chút nào so với con tàu Titanic trong phim.
Lúc này trên du thuyền đưa xuống một chiếc thang nâng, người đàn ông dẫn theo Nhan Phi Hoa bước lên.
Thang nâng chậm rãi đi lên boong tàu, một người hầu ăn mặc chỉnh tề đã sớm đứng ở đó.
“Chào mừng anh Lục đến chơi, mời qua bên này”.
Dưới sự dẫn đường của người hầu, người đàn ông dẫn Nhan Phi Hoa đi vào du thuyền.
Lúc này, Nhan Phi Hoa mới biết người đàn ông này họ Lục.
Đi tới đại sảnh của du thuyền, người đàn ông nhập một tài khoản và mật mã trên cửa khóa, đồng thời anh đưa một tờ chi phiếu cho người hầu bên cạnh, lúc này anh mới dẫn cô đi vào đại sảnh.
Nhan Phi Hoa trợn tròn mắt nhìn về phía đại sảnh mênh mông.
Vách tường bốn phía đang chiếu phim điện ảnh, hình ảnh 3D nhìn bằng mắt thường gần như có thể thật giả lẫn lộn.
Trong đại sảnh bày tiệc buffet đắt tiền mà hiếm thấy, có các loại bàn đánh bài như Baccarat và Blackjack, nhà cái xinh đẹp mặc trang phục hở hang đang phục vụ cho khách chơi bài trước bàn.
Mà người ở trong đại sảnh qua lại liên tục, ai nấy đều mặc đồ hoa lệ, mặt đầy kiêu ngạo.