Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41-45
Chương 41: Nhắc nhở
Sáng hôm sau, Lục Hi thức dậy tắm rửa vệ sinh đơn giản rồi xuống lầu, đến quán ăn sáng bên cạnh.
Ăn hết năm lồng bánh bao và ba bát súp cay xong, Lục Hi mới hài lòng quay về tiệm tạp hóa, sau đó ngã người xuống là ngủ say.
Anh ngủ một mạch đến trưa.
Khi Lục Hi mở mắt ra, lúc đang nghĩ xem trưa nay ăn gì thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một người tiến vào.
Lục Hi ngẩng đầu lên nhìn.
Trông bề ngoài của người này chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi mà trên môi lại có một hàng râu, mặt vẫn còn chút nét trẻ con.
Nhưng vóc dáng này lại khiến nhiều người phải kinh ngạc.
Dáng người cao khoảng một mét tám, phải nói là rất cường tráng, trên người mặc quân trang được đặt làm riêng, cơ bắp cuồn cuộn khá rắn chắc.
Khi người này vừa mới bước vào cửa, Lục Hi cũng nghi ngờ hai cánh cửa chỉ có hai mét kia có bị đẩy hỏng luôn không.
Từ cái nhìn đầu tiên đã thấy người này có áp lực không cho ai được phép đến gần, toàn thân bao phủ một luồng khí tức cuồng bạo.
Người đàn ông như một ngọn núi lớn bước đến trước mặt Lục Hi, trầm giọng hỏi.
“Anh là ông chủ nơi này, Lục Hi à?”
Lục Hi châm điếu thuốc, nhìn người đàn ông cả người tràn ngập trong sức mạnh có tính bùng phát, chậm rãi nói: “Là tôi đây, có việc gì sao?”
“Nghe nói có người lừa gạt đồ của nhà họ Vân, tôi rất tò mò nên đến xem thử ai mà to gan như thế”, người đàn ông thầm đánh giá Lục Hi nói.
“Vậy giờ cậu đã nhìn thấy rồi chứ?”, Lục Hi từ tốn nói.
Nghe thế cơ thể người đàn ông động đậy, một luồng sát khí vô hình sắc bén như thể ngưng tụ thành thực chất phóng về phía Lục Hi.
Lục Hi nhíu mày, rít một hơi thuốc rồi nhả ra.
Làn khói giống như một mũi tên sắc nhọn, chạm phải luồng sát khí đó rồi tiêu tán thành vô hình.
“Khá lắm, đáng để tôi ra tay, mong là cậu đừng chết trong tay Hoàng Chân nào đó. Nhớ đấy, tôi là Dương Quân, tiểu bá vương Dương Quân!”
Nói rồi Dương Quân xoay người rời đi.
Sau khi Dương Quân đi, Lục Hi khẽ lắc đầu.
Nhà họ Vân này vẫn chưa xong sao, một nhà họ Hoàng còn chưa đủ giờ tìm thêm một Dương Quân đến, xem anh là quả hồng mềm thật đấy à.
Suy nghĩ một chốc, Lục Hi lấy điện thoại ra tìm một số, sau đó gọi vào số kia.
Một lúc sau, điện thoại được kết nối, trong điện thoại vang lên một giọng nói mạnh mẽ, đầy sức sống.
“Lục Hi à?”
“Là tôi! Ông Vương, dạo này ông vẫn ổn chứ?”, Lục Hi cười nói.
“Ông hoàng lính đánh thuê gọi điện cho tôi, e là không phải vì quan tâm đến sức khỏe của tôi đâu nhỉ, tìm tôi có việc gì thì nói đi”.
Lục Hi cười gượng nói: “Là thế này, ở Tây Kinh có người đến tìm tôi gây rắc rối, mong ông có thể giúp tôi”.
“Có việc gì mà cậu không xử lý được, phải nhờ đến ông lão tôi đây nhỉ?”
“Là nhà họ Vân ở Tây Kinh”.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc mới nói: “Sao cậu lại có ân oán với nhà họ Vân?”
Nhà họ Vân ở Tây Kinh đã làm bá chủ một phương nơi biên giới phân tách với các nước, dù lấy thân phận của ông ta cũng phải hỏi cho kỹ, không thể quyết định tùy tiện như thế.
Lúc này Lục Hi kể chi tiết từ lúc Vân Khả Thiên trao đổi đồ từ chỗ của anh, sau đó nhà họ Vân tìm đến nhà họ Hoàng để nhờ ra mặt đòi lại đồ, cho đến khi Hoàng Chân và Dương Quân xuất hiện.
Nghe xong ông Vương trầm ngâm một lúc mới nói.
“Tôi có thể giúp cậu xử lý họ, nhưng cậu phải nhớ cậu nợ tôi một ân huệ, mấy ngày nữa sẽ có việc sắp xếp cho cậu”.
Vừa nghe thế Lục Hi vội nói.
“Ông Vương, chúng ta không nên thế đâu! Mấy năm ông sống ở nước ngoài đó, tôi giúp ông giải quyết việc riêng không ít lần nhưng chưa từng nhận một đồng nào, tôi cũng là người ra sức lập công cho Hoa Quốc, bây giờ tìm ông nhờ chút việc nhỏ mà ông lại ra điều kiện với tôi?”
“Chuyện nhỏ? Bây giờ người kia của nhà họ Vân là quan lớn ở biên giới, mấy vị trong nội các đều rất xem trọng đối phương, muốn phê bình cũng phải mở cuộc họp nội bộ để bàn bạc, cậu nghĩ tôi có thể nói bừa sao?”
“Ồ, được rồi cứ vậy đi”.
Lục Hi chán nản cúp điện thoại, bắt đầu cảm thấy hơi hối hận.
Nếu biết trước tình hình này, anh không gọi điện thoại thì hơn, bây giờ nợ người ta ơn huệ, không biết lại muốn sắp xếp cho anh làm việc gì.
Nhưng với khả năng của ông Vương, Lục Hi vẫn cực kỳ yên tâm.
Người này là “ông hai” của quân đội, nói là “ông hai” nhưng thật ra cũng không khác ông lớn là bao.
Mọi người đều biết ông lớn quân đội Hoa Hạ xưa nay là người nào kiêm nhiệm tốt nhất, còn “ông hai” là người phụ trách các công việc cụ thể, một trong những người có quyền lực hàng đầu ở Hoa Hạ, bá chủ một phương cũng kém xa khi đứng trước mặt người này.
Mấy năm ở nước ngoài đó, vị ông hai này đã thực hiện được rất nhiều nhiệm vụ mà đất nước không tiện công khai giải quyết thông qua Lục Hi, hai người phối hợp ăn ý, Lục Hi cũng chưa từng có yêu cầu gì.
Anh cũng cảm thấy tự hào khi được cho phép cống hiến cho đất nước, hai người cũng đã hình thành một tình bạn chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Lục Hi tin chắc chỉ cần mình có chuyện thì dù không đồng ý chuyện này của anh, người này chắc chắn sẽ giúp anh.
Nhưng người này đã nói thế thì Lục Hi cũng đồng ý, dù sao vẫn phải nể mặt nể mũi chứ.
Anh muốn ông ta xử lý nhắc nhở nhà họ Vân, để nhà họ Vân cũng biết ai mà không có chút quan hệ chứ, bá chủ một phương thì giỏi lắm sao, hừ hừ.
Gọi điện xong, Lục Hi hừ một tiếng rồi đi ra ngoài ăn cơm.
…
Tối hôm đó, sau khi tan làm, Vân Thắng Quốc sầm mặt ngồi vào xe rồi về nhà.
Ông ta đã lâu không hút thuốc lúc này lại châm một điếu rồi rít vào một hơi.
Vốn dĩ gần đây tâm trạng của ông ta rất tốt, kiểm tra lại mấy lần thì kết quả bệnh tình đã tốt hơn rất nhiều, chỉ số cơ thể cực kỳ tiêu chuẩn, cả người tràn đầy sức sống như đang ở độ mười mấy tuổi. Ông ta đang nghĩ nhân lúc ông Diệp vẫn còn ở Tây Kinh thì tổ chức một bữa tiệc tiếp đãi người này.
Nhưng chiều nay sau khi ông ta nhận được một cuộc gọi ở văn phòng, tâm trạng ông ta bỗng trở nên xấu đi.
Một người bạn tốt ở thủ đô gọi cho ông ta mập mờ nói rằng trong nội các quân bộ có một ông lớn rất bất mãn với những gì ông ta làm dạo gần đây, nói là ông ta và đám giang hồ rất thân thiết với nhau nên có ý kiến rồi.
Tin tức này như sấm chớp giữa trời nắng đánh vào đỉnh đầu của Vân Thắng Quốc.
Chương 42: Một lão đại bất mãn
Mấy vị trong nội các kia là những người quyền lực cao cấp của Hoa Hạ, nếu như bọn họ có ý kiến với ai, vậy thì về sau con đường làm quan của người đó sẽ chấm dứt.
Vốn dĩ làm chúa tể một phương, bọn họ cũng là nhân viên phục dịch dự bị của nội các, rất có khả năng tương lai sẽ đặt chân lên đỉnh cao chân chính của đời người, trở thành một số ít những người có quyền định đoạt ở Hoa Hạ.
Chỉ là bây giờ có lão đại có ý kiến với ông ta, vậy thì ông ta còn có suất tiến vào nội các sao?
Nhưng cũng may người bạn tốt kia nói lão đại ấy cũng chỉ là nói chuyện riêng, hy vọng ông ta có thể sửa chữa để tránh ảnh hưởng đến tiền đồ.
Vân Thắng Quốc biết có người đang châm biếm ông ta.
Ông ta nhanh chóng sắp xếp mọi việc gần đây sang một bên, bất ngờ lại phát hiện ra một chuyện kinh ngạc khác.
Ông ta là người trong thể chế, chức vị lại cao, ngày thường cực kỳ chú ý đến hành động lời nói của mình, rất ít qua lại với người của giang hồ.
Nếu nói có qua lại cái gì thì cũng là vì chuyện của Khả Thiên, gần đây anh ta xuất hiện cùng với một tên lừa đảo giang hồ tên là Lục Hi.
Lẽ nào người này có năng lực phi thường có thể nói chuyện được ở nội các?
Nghĩ đến đây, Vân Thắng Quốc kinh hãi. Nếu như vậy thì người này tuyệt đối không phải lừa đảo, mà là một người cực kỳ khủng khiếp.
Bây giờ chuyện này nhất định phải xử lý thận trọng, Vân Thắng Quốc quyết định về nhà hỏi Mục Duy Trân rốt cuộc bà ta xử lý chuyện này như thế nào, thời gian này xảy ra chuyện gì, sao mà lão đại trong nội các cũng biết.
Lúc ông ta đang suy nghĩ thì xe đã đi vào trụ sở Tỉnh ủy, Vân Thắng Quốc xuống xe về nhà.
Mục Duy Trân cũng đã tan làm, bà ta đang ngồi xem tin tức ở phòng khách.
Nhìn mặt mũi Vân Thắng Quốc u ám, Mục Duy Trân hỏi: “Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Thắng Quốc đặt cặp táp xuống, ông ta liếc nhìn Mục Duy Trân nói: “Chuyện của Khả Thiên bà xử lý như thế nào?”
Mục Duy Trân nói: “Giao cho nhà họ Hoàng xử lý, sao thế?”
Vân Thắng Quốc chau mày nói: “Xử lý ra sao?”
“Tên lừa đảo kia còn có mấy phẩn bản lĩnh đó, nhà họ Hoàng ra quân bất lợi, vẫn đang trong quá trình xử lý, nhưng ông yên tâm, tôi bảo Dương Quân qua rồi, nếu nhà họ Hoàng xử lý không tốt thì bảo Dương Quân ra mặt, đồ của nhà chúng ta không phải ai cũng có thể lấy đi”.
Vân Thắng Quốc nghe xong, trong lòng nhất thời trầm xuống.
Nhà họ Hoàng cũng là một gia tộc không nhỏ ở Tây Kinh, đương nhiên ông ta cũng biết.
Nếu như nhà họ Hoàng làm việc không tốt, vậy thì chứng tỏ Lục Hi đó là người có thực lực nhất định, cũng rất có khả năng là hắn tìm người đánh mình, người này tuyệt đối không đơn giản.
Hơn nữa bây giờ bà vợ ông ta cũng kéo con trai của quân thần vào, vấn đề kia lại càng nghiêm trọng hơn.
Nếu con trai của quân thần sơ xuất thì ai có thể gánh nổi trách nhiệm này? E rằng toàn bộ nhà họ Vân ông ta và nhà họ Mục phối hợp lại cũng không đủ.
“Lập tức thông báo với nhà họ Hoàng, bảo bọn họ dừng lại tất cả hành động nhằm vào Lục Hi, bà không được có bất kỳ qua lại nào với bọn họ, còn nữa, lập tức bảo Dương Quân quay về, không được cho nó nhúng tay vào chuyện này nữa”.
Vân Thắng Quốc vô cùng nghiêm túc nói.
Mục Duy Trân nghe xong, bà ta ngây ra một lúc rồi mới nói: “Ý của ông là không cần đồ của chúng ta nữa, cứ để cho tên lừa đảo kia cầm đi như vậy?”
Vốn dĩ Mục Duy Trân xử lý chuyện này như thế nào ông ta cũng không có ý kiến, nhưng bây giờ một chuyện rất nhỏ đã lọt lên phía trên thu hút sự chú ý của lão đại, điều này ảnh hưởng đến tiền đồ và vận mệnh của ông ta, nhất định phải dừng lại tất cả các hành động nhằm vào Lục Hi ngay lập tức.
Vân Thắng Quốc ủ rũ nói.
“Tên đó tuyệt đối không phải lừa đảo, mà là một người năng lực phi thường, hôm nay có người tiết lộ tin tức cho tôi, chuyện này đã lọt vào nội các, một vị lão đại trong quân đội đã bày tỏ bất mãn với tôi”.
Mục Duy Trân nghe xong, nhất thời đầu như nổ tung.
Bà ta cũng là người bên trong thể chế, đương nhiên bà ta biết với vị trí của chồng bây giờ, cấp trên sẽ không tùy ý phê bình, nhưng nếu đã phê bình thì đây coi như là chuyện không tốt.
Hơn nữa bây giờ lại có lão đại ở nội các bày tỏ rõ ràng bất mãn, vậy thì chuyện kia đã khá nghiêm trọng rồi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Mục Duy Trân có chút lo lắng hỏi.
Vân Thắng Quốc chậm rãi nói.
“Lục Hi kia có thể là nhân vật thủ đoạn phi thường, chúng ta không chọc nổi đâu, chuyện này cứ như vậy đi”.
“Không thể nào”, Mục Duy Trân không tin nói.
Ở trong mắt bà ta, ông chủ một tiệm tạp hóa thì có thể có thủ đoạn gì mà khiến nhà họ Vân của bà ta đau mà không dám kêu như vậy.
Aiz!
Vân Thắng Quốc thở dài một cái, ông ta nói: “Chuyện này cứ làm như vậy đi, lúc cần thiết chúng ta còn phải đi xin lỗi người này nữa”.
“Cái gì?”
Mục Duy Trân không thể tin nổi nhìn về phía chồng mình.
Chồng bà được xem như chúa tể một phương, vậy mà lại muốn đi xin lỗi một ông chủ tiệm tạp hóa, còn là kẻ lừa đảo báu vật gia truyền của nhà họ Vân, thế giới này là như nào đây?
“Không cần nói nữa, cứ làm như vậy đi”.
Vân Thắng Quốc nói xong, ông ta ôm trán đang nóng bỏng quay về phòng ngủ.
Mục Duy Trân lẳng lặng ngồi ở phòng khách, hồi lâu không nói gì.
…
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, toàn tộc nhà họ Hoàng được điều động đi tới Nam Hồ, tiếp quản toàn bộ cảnh khu Nam Hồ.
Đây là lời chào hỏi sớm của nhà họ Hoàng với ông chủ cảnh khu, họ đã bỏ ra một số tiền lớn để bao cảnh khu một ngày.
Sau khi tiếp quản Nam Hồ, nhà họ Hoàng liền khéo léo từ chối tất cả các du khách, chỉ để mấy tên giang hồ cùng ngành đi vào thưởng thức quyết chiến.
Mặc dù mọi người không biết người Hoàng Chân hẹn quyết chiến là ai, nhưng có thể tỷ thí với cao thủ tiên thiên, mọi người đương nhiên xếp đối thủ của Hoàng Chân vào cảnh giới Tiên Thiên.
Dù sao thì một cao thủ tiên thiên không thể hẹn quyết chiến với một võ giả ngoại gia, còn gióng trống khua chiêng như vậy há chẳng phải chọc người ta chê cười sao?
Người đến ngày càng nhiều, nhà họ Hoàng đưa đến các loại đồ ăn và trái cây ngon chất thành từng đống đặt khắp nơi cho mọi người cùng ăn.
Hơn nữa ở ven hồ còn có một mảnh đất trống làm võ đài để mọi người dùng võ kết bạn.
Mấy nhân vật quan trọng của nhà họ Hoàng nhìn Hoàng Chân trong đình Lang Nha, rồi lại nhìn các võ lâm đồng đạo đến ngày càng nhiều, trong lòng họ đều vui mừng.
Tuy nói rằng Hoàng Chân đã giết Hoàng Triển Nghị và thay thế chức vị gia chủ, hắn ta có chút đại nghịch bất đạo.
Nhưng thực lực của Hoàng Chân ở đó có thể nói đã là cảnh giới bán bộ tông sư, cao thủ tiên thiên bình thường căn bản không đáng nói.
Chương 43: Hoắc Tư Duệ bị bỏ thuốc
Lần này Hoàng Chân lộ mặt, cơ hội một lần quật khởi của nhà họ Hoàng nhất định phải cố gắng nắm chặt, không cho phép có bất kỳ điều bất trắc gì.
Lúc này bọn họ sẽ chờ Lục Hi đi tìm cái chết trước, để Hoàng Chân giẫm đạp thi thể của anh, hắn ta giành được thành tựu xuất sắc trước mặt người trong nghề, nâng nhà họ Hoàng lên một tầm cao mới, trở thành gia tộc hạng nhất.
Còn về thực lực của Lục Hi, ở trước mặt Hoàng Chân bán bộ tông sư đã hoàn toàn bị tất cả đám người nhà họ Hoàng coi thường.
Lục Hi lợi hại nhưng có thể là tông sư không? Ở toàn bộ Hoa Hạ, tông sư cũng chỉ có mấy người, thanh danh họ đều hiển hách, trong mấy người đó cũng không có cái tên Lục Hi này.
Chỉ cần không phải là tông sư, tất cả đám người nhà họ Hoàng đều cảm thấy không ai có thể là đối thủ của Hoàng Chân, huống hồ Hoàng Chân còn mang theo bảo vật trấn tộc của nhà họ Hoàng, vậy thì càng không thể có thất bại.
Lúc này người tới vây quanh ven hồ xem Hoàng Chân ngồi trong đình Lang Gia, họ tranh nhau nhìn người có phong thái của cao thủ tiên thiên mới gần hai mươi tuổi này.
Mà Hoàng Chân nhắm mắt ngồi ngay ngắn trong đình, giống như đã dung hợp làm một với hồ này, hắn ta tỏ ra rất bình tĩnh và thâm sâu.
“Quả nhiên không hổ danh là cao thủ tiên thiên có khí độ này”.
“Tĩnh lặng như trinh nữ, bất động như núi, tuổi còn trẻ đã có sự chín chắn này, tông sư sẽ rất nhiều mong đợi”.
Một người lớn tuổi nhìn Hoàng Chân trong đình Lang Gia, không khỏi cảm thán nói.
“Đúng vậy, nhà họ Hoàng sắp quật khởi rồi, cao thủ tiên thiên trẻ tuổi như vậy, lên cấp tông sư gần như là điều đương nhiên, nhà họ Hoàng lại là một gia tộc siêu cấp”.
Bên cạnh có người ngưỡng mộ liền phụ họa nói.
Còn có rất nhiều người trẻ tuổi hơn nhìn Hoàng Chân trong đình như nhìn thần tượng.
Bọn họ tuổi xấp xỉ Hoàng Chân, cũng khoảng ba mươi tuổi, người ta đã là cao thủ tiên thiên, thiếu một bước thôi sẽ trở thành tông sư.
Mà bọn họ vẫn chỉ là võ giả ngoại gia, người mạnh hơn chút cũng là võ giả nội gia thôi, cả đời này không biết có thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên hay không.
Tại sao lại có sự chênh lệch giữa người với người lớn như vậy chứ!
Ở một nơi vắng vẻ khác, Phù Đồ dẫn theo Hoàng Thất, Hoàng Cửu và Hoàng Thập Bát yên lặng chăm chú quan sát người của nhà họ Hoàng.
Nếu lần này anh Lục thất bại trong quyết đấu lần này, Phù Đồ sẽ quyết định lấy cái chết liều mạng, hắn ta cũng biết ngay khi anh Lục thất bại, nhà họ Hoàng nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, thay vì để bọn họ đến tìm mình thì chi bằng tự đi giết bọn họ cho bọn họ trở tay không kịp.
Cho dù không giết chết cao thủ tiên thiên Hoàng Chân này thì cũng phải giết mấy người nhà họ Hoàng, báo thù cho ông Hoàng.
Mà lúc này ở tiệm tạp hóa, Lục Hi ăn qua bữa sáng, anh ngủ một giấc đến hơn sáu giờ chiều.
Cơn đói đánh thức Lục Hi tỉnh dậy, anh ngáp một cái, vội vàng rửa mặt rồi chuẩn bị đi ra ăn cơm.
Ngay lúc này điện thoại của anh reo lên.
Lục Hi liếc nhìn, là Hoắc Tư Duệ gọi tới, anh nghe máy.
“Lục Hi, anh có thể đến khách sạn Thánh Đình một chuyến không?”, trong điện thoại truyền đến giọng nói mềm yếu nhưng cuống cuồng của Hoắc Tư Duệ.
“Sao vậy?”
“Tôi được một người chị em dẫn đi tham gia một bữa ăn, tôi vừa uống hai ngụm nước liền cảm thấy có hơi choáng váng, bây giờ tôi đang ở trong phòng vệ sinh của khách sạn…”
Hoắc Tư Duệ còn chưa nói hết câu, điện thoại đã không còn tiếng nữa.
Lục Hi alo alo mấy tiếng, đầu dây điện thoại bên kia đã không đáp lại.
Lục Hi cất điện thoại lao nhanh ra khỏi tiệm tạp hóa, anh liền lái xe chạy thẳng tới khách sạn Thánh Đình.
Sau mười mấy phút, Lục Hi đã đến nơi, nhưng toàn bộ khách sạn có mười mấy tầng, Lục Hi cũng không biết nên tìm từ tầng nào.
Vì vậy anh đi đến một góc mở ra lực tinh thần bao phủ toàn bộ khách sạn, bắt đầu tìm kiếm cô.
Một lát sau, lực tinh thần của anh liền cảm nhận thấy một bóng hình quen thuộc.
Lục Hi lập tức đi vào thang máy, đến một cửa phòng ở tầng chín khách sạn, anh đạp cửa vào.
“Ầm” một tiếng, cửa phòng bị đá văng.
Đây là một căn phòng tổng thống, Lục Hi đi mấy bước vào bên trong, anh nhìn thấy một gã đàn ông mập lùn khoảng hơn sáu mươi tuổi cơ thể trần chuồng mang theo nụ cười dâm đãng, ông ta đang đi về phía giường.
Mà trên chính giữa chiếc giường lớn, Hoắc Tư Duệ đang nằm trên đó, quần áo cô xộc xệch, gương mặt đỏ thẫm chảy mồ hôi, hai tay không ngừng nắm ga trải giường, trong miệng còn nhẹ giọng rên rỉ.
Lục Hi đến đột ngột khiến người đàn ông bị hù sợ, ông ta ngơ ngác nhìn anh, nhất thời quên mất nói gì.
Lục Hi không nói hai lời tiến lên một bước đạp ông ta bay ra xa, đồng thời lưu lại một dấu vết tinh thần trên người ông ta.
Sau đó anh ôm lấy Hoắc Tư Duệ, xoay người rời đi.
Vừa nhìn liền biết Hoặc Tư Duệ bị người ta bỏ thuốc, đi về trước đã rồi đánh thức cô sau vậy.
Còn về tên mập này, Lục Hi đã để lại con dấu trên người ông ta, cũng không sợ ông ta chạy mất.
Ngay khi anh xoay người rời đi, người đàn ông mập lùn mới phản ứng được, chỉ thấy ông ta thở hổn hển nói: “Thằng ranh, mày biết tao là ai không mà dám đánh tao?”
Lục Hi xoay người nhìn ông ta rồi nói: “Đánh mày còn cần xem giờ sao? Rửa mông sạch sẽ chờ ông đây đi, lát nữa tìm mày tính sổ”.
Người đàn ông lau vết máu ở khóe miệng, ông ta dữ tợn nói: “Tốt lắm, ông đây chờ mày, chúng ta không gặp không về”.
“Hừm”.
Lục Hi xoay người rời đi.
Nhìn Lục Hi ôm Hoắc Tư Duệ rời đi, con vịt nấu chín cũng bay đi mất, gã đàn ông mặt đầy hung hăng.
“Con mẹ nó dám động tay với Nhậm Chí Viễn tao, phá hỏng chuyện tốt của tao, ông đây không phế mày, để mày đích thân nhìn ông đây hại nó, không thì ông đây không mang họ Nhâm nữa”.
…
Trở lại tiệm tạp hóa, Lục Hi ôm Hoắc Tư Duệ xuống xe, anh muốn đưa cô nằm lên sofa để giải thuốc mê cho cô.
Ai mà biết Hoắc Tư Duệ lại giống như con bạch tuộc, tứ chi quấn chặt trên người anh, không ngừng giãy giụa.
“Mẹ nó chứ, như vậy không được đâu”.
Trong chốc lát, Lục Hi đã có phản ứng.
Lục Hi đứng nhìn cũng không phải cách, anh liền ôm Hoắc Tư Duệ lên tầng hai.
Vất vả lắm mới tách tay chân Hoắc Tư Duệ ra, anh đặt cô lên giường, nhưng Hoắc Tư Duệ lại bắt đầu xé quần áo của mình.
Chương 44: Lợi hại đến vậy sao?
Quần áo vốn đã xộc xệch bị cô xé toạc như vậy, hai người lập tức tiếp xúc trần trụi.
Lục Hi trợn to hai mắt, nhìn Hoắc Tư Duệ xé quần áo của mình nát tươm, sau đó lại bắt đầu xé nội y của bản thân.
Một lúc sau, tất cả quần áo đã hoàn toàn bị cô xé rách ném sang một bên, cả cơ thể cứ như vậy phơi bày trước mắt Lục Hi.
Nhìn Hoắc Tư Duệ sạch sẽ mềm mại, hai tay túm chặt lấy ga trải giường, liên tục cọ xát vào giữa hai chân mình trong miệng còn kèm theo từng hồi rên rỉ, cảnh tượng quyến rũ này khiến Lục Hi cảm thấy bản thân có chút chộn rộn.
Không dễ dàng gì mới kìm nén dục vọng của bản thân, Lục Hi bưng tới một chậu nước lạnh liền dội thẳng lên đầu Hoắc Tư Duệ.
Mái tóc đẹp đẽ và thân trên của Hoắc Tư Duệ lập tức ướt nhèm.
Tuy nhiên, không những không có tác dụng mà còn toàn thân Hoắc Tư Duệ vương đầy giọt nước, giống như một đóa hoa buổi sớm mai còn nhiễm sương, càng lộ ra nét mê người.
“Mẹ nó, đây là loại thuốc gì lại lợi hại như vậy”.
Lục Hi kinh ngạc thốt lên.
Trúng thuốc kích dục thông thường bị một chậu nước lạnh tạt xuống tác dụng cũng vơi đi phần nào.
Loại thuốc này xem ra có chút mạnh mẽ, tên béo chết tiệt kia có vẻ cũng đã chuẩn bị rất đầy đủ.
Lục Hi lẩm bẩm một câu, anh bước tới bên cạnh Hoắc Tư Duệ, đỡ cô dậy, chuẩn bị vận dụng pháp lực, giúp cô đào thải dược tính ra khỏi cơ thể.
Tuy nhiên, ngay khi dìu Hoắc Tư Duệ dậy, cô lại một lần nữa quấn chặt lấy Lục Hi, thân thể lõa lồ không ngừng cọ sát lên người anh, miệng nhỏ cũng bắt đầu hôn loạn lên trên mặt và cổ anh.
Mùa hè nóng nực nên Lục Hi chỉ mặc một chiếc áo phông và quần cộc, mà Hoắc Tư Duệ lúc này lại khắp người không mảnh vải che thân.
Quần áo mỏng manh căn bản không thể chống lại sức nóng của tuổi xuân, sau vài lần ma sát sơ qua, Lục Hi lại nổi lên phản ứng.
“Mẹ nó, đây là đang khảo nghiệm tính nhẫn nại của ông đây sao?”
Ôm trong tay thân thể trắng nõn mềm mại, Lục Hi dần dần cảm thấy có chút không chịu nổi.
Hoắc Tư Duệ còn đang không ngừng vặn vẹo cơ thể, hương thơm thân thể độc nhất vô nhị của cô gái tuổi xuân xâm nhập vào mũi Lục Hi, từng câu từng câu rên rỉ, gõ vào màng nhĩ của anh.
Cảm nhận được đôi môi ấm mềm của Hoắc Tư Duệ đang hôn lên mặt và cổ mình không ngừng, hô hấp của Lục Hi cũng dần trở nên nặng nề hơn.
“Ông đây không nhịn nổi nữa rồi”, Lục Hi đột nhiên điên cuồng gầm lên một tiếng.
Nam Hồ.
Lúc này đã hơn mười một giờ, mọi người đều đã dừng lại tất cả hoạt động, ôm theo tâm trạng căng thẳng tập trung quanh hồ, chờ đợi đối thủ của Hoàng Chân xuất hiện.
Bọn họ đều muốn nhìn xem, người thanh niên thiên tài võ thuật, cao thủ tiên thiên 20 tuổi này sẽ chà đạp đối thủ của anh ta như thế nào.
……
Trong cửa hàng tạp hóa, thấy Hoắc Tư Duệ đã ngủ say, Lục Hi mới đi ra ngoài, lái xe chạy thẳng đến Nam Hồ.
Đỗ xe xong, Lục Hi dạo bước tiến vào Nam Hồ, người xem đã đứng đông nghịt trước hồ.
Khuôn mặt lúc này của anh đã có một vài thay đổi, nếu không phải người thân quen thì khó có thể nhận ra.
Đây là Lục Hi sử dụng lực tinh thần để ngụy trang cho bản thân, anh không muốn trở thành sự tồn tại nổi bật sau một trận chiến, trên người anh có quá nhiều bí mật, không thể không khiêm tốn.
Anh chậm rãi đến chỗ đám đông, tìm một nơi tương đối thưa người, đơn độc đứng nơi đó, đưa mắt nhìn hướng Chân Hoàng đang đứng đình Lang Gia.
Mà lúc này, dường như Chân Hoàng cũng cảm nhận được điều gì đó, liền liếc mắt nhìn về hướng Lục Hi bên này một cái, lại từ từ nhắm mắt lại.
“Không tồi, năm giác quan rất nhạy bén”, Lục Hi mỉm cười.
Vừa rồi anh dùng lực tinh thần cảm ứng hơi thở của Hoàng Chân, Hoàng Chân trong giây lát liền phát giác ra anh, cũng thực sự không uổng là cao thủ tiên thiên.
Lúc này có một nhóm người dường như vừa tới liền thấy Lục Hi đứng đó một mình cũng không còn ai khác bèn bước tới gần.
Nhóm người này năm nam hai nữ, trừ người dẫn đầu trông chừng bốn mươi tuổi, những người còn lại đều chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi.
Những người này rõ ràng thuộc về một gia tộc, họ đến đứng ổn định bên cạnh Lục Hi liền bắt đầu nói cười.
Người tương đối có tuổi trong số đó mỉm cười nói với Lục Hi: “Không để ý chứ, những chỗ khác nhiều người quá, chúng tôi sợ sẽ không thể xem rõ cuộc so tài hiếm có này".
Lục Hi cười thản nhiên: “Không sao”.
“Tôi là Từ Thanh Tuyền, thuộc nhà họ Từ Tây Bắc, không biết người anh em có nghe nói qua chưa?”, Từ Thanh Tuyền cười hỏi.
Lục Hi gật đầu, đáp: “Từng nghe sơ qua”.
Từ Thanh Tuyền nghe vậy, sắc mặt liền trở nên có chút khó coi, cho dù nhà họ Từ bọn họ không nổi danh, nhưng người này không khách sáo như vậy, khiến trong lòng ông ta khá bất mãn.
“Hừ, có gì mà kiêu ngạo? Nếu như anh là Hoàng Chân, nói lời này chúng tôi cũng có thể chấp nhận, rốt cuộc người ta cũng là cao thủ tiên thiên, còn trẻ tuổi như vậy, nhưng anh dựa vào đâu mà coi thường nhà họ Từ chúng tôi?”
Từ Thanh Tuyền còn chưa lên tiếng, một thanh niên bên cạnh lại không nhịn được mà xù lông, đồng thời một số người trẻ tuổi trong gia tộc đều quăng ánh mắt thù hắn về phía Lục Hi.
Lục Hi bất lực trong lòng, anh trở về nước mới được một năm, căn bản không hiểu rõ đối với những thế lực gia tộc này.
Hơn nữa anh vừa trở lại, tất cả tâm tư đều dồn vào việc tu luyện Long Đằng quyết và hiến tế, hoàn toàn không có thời gian để ý đến những thứ này.
Có thể nói, anh căn bản chưa từng nghe qua về nhà họ Từ này, anh nói từng nghe sơ qua cũng đã là lời nói khách sáo, không ngờ lại chọc giận đối phương.
Thấy đối phương trừng mắt nhìn mình, Lục Hi chỉ lắc đầu đáp.
“Thật xin lỗi, là do tôi kiến thức nông cạn, tuy nhiên, một võ giả tiên thiên hai mươi tuổi có thực sự thần kỳ như mấy người nói không?”
Một đường tới đây, tất cả những gì anh nghe được đều là những lời tán dương dành cho Hoàng Chân, nhóm người nhà họ Từ vừa rồi lại không hề che đậy sự sùng bái đối với Hoàng Chân, điều này khiến cho Lục Hi cũng nổi lên lòng hiếu kỳ.
Năm anh mười tám tuổi còn đang làm lính đánh thuê đều đã thăng cấp tới cảnh giới tiên thiên, do đó, anh không hề cảm thấy một cao thủ tiên thiên hai mươi tuổi có gì đáng khoe khoang.
Song lời này của Lục Hi lại một lần nữa khiến người nhà họ Từ phẫn nộ trừng anh.
Chương 45: Là tông sư sao?
“Cao thủ tiên thiên hai mươi tuổi gần như có thể nói là sẽ vững vàng tiến vào cảnh giới tông sư, đó là sự tồn tại siêu nhiên cỡ nào, nhóc con, cậu vẫn là còn quá non trẻ”.
Từ Thanh Tuyền nói với Lục Hi mang đậm nét chế giễu.
Lục Hi bật cười, từ tốn đáp: “Cũng chỉ là một võ giả cảnh giới tiên thiên mà thôi, cho dù là tông sư, vậy thì đã thế nào?”
Thấy trong lời nói của Từ Thanh Tuyền mang theo chế nhạo, Lục Hi cũng không khách khí nữa.
“Nhóc con, cậu quá ngạo mạn rồi, Hoàng Chân dùng một đầu ngón tay cũng có thể nghiền nát cậu, cậu có tin không?”
Lục Hi liếc mắt nhìn người đàn ông vừa lên tiếng kia, chậm rãi đáp: “Tôi không tin”.
“Anh cả, để em dạy cho tên nhóc kiêu ngạo này một bài học, vậy mà ngay cả tông sư cũng không để vào mắt”.
Người đàn ông vừa nói chuyện vừa rồi thấy Lục Hi cuồng vọng như vậy, liền nói với Từ Thanh Tuyền.
Từ Thanh Tuyền lại nhìn Lục Hi nói: “Nhóc con, trong giang hồ có một câu nói, gọi là không thể nhục mạ tông sư, cậu cẩn thận họa từ miệng mà ra”.
Có thể trở thành tông sư, đại biểu cho việc trở thành kẻ mạnh nhất ở đỉnh cao võ thuật, với danh hiệu bất khả chiến bại.
Họ có địa vị cao quý và thân phận phi phàm, mà tông sư không thể sỉ nhục, nó thể hiện sự tôn trọng tối cao của mọi người đối với tông sư võ đạo, đây là quy tắc hình thành trong nhiều năm nay, xúc phạm đến tông sư vậy thì phải trả giá.
Thấy Từ Thanh Tuyền mang theo dáng vẻ nghiêm trang nhìn bản thân, giống như chuẩn bị ra tay, Lục Hi mỉm cười: "Đừng manh động”.
Từ Thanh Tuyền nhìn Lục Hi chòng chọc, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, bọn họ tới để thưởng thức trận quyết đấu mà trận đấu rất nhanh sẽ bắt đầu rồi, Từ Thanh Tuyền cũng không muốn ra tay vào lúc này.
Tuy nhiên, khi trận quyết đấu kết thúc, ông ta ngược lại cũng không bận tâm cho tên nhóc ngạo mạn này một bài học sâu đậm.
Từ Thanh Tuyền trấn áp đám con cháu trong gia tộc, ra hiệu cho họ không được xúc động và chờ đợi trận quyết chiến diễn ra.
Lục Hi lại tiếp tục buồn chán chờ đợi.
Không lâu sau, tiếng chuông thông báo nửa đêm vang lên từ một tòa tháp trong Nam Hồ.
“Giờ tý đã điểm, thời khắc trận quyết đấu đến rồi”.
"Tại sao đối thủ của Hoàng Chân còn chưa tới?"
“Sẽ không phải là sợ hãi, lâm trận bỏ trốn đó chứ?”
Thấy thời gian đã trôi qua, đối thủ của Hoàng Chân vẫn chưa xuất hiện, những người đang chờ mong đã có chút nóng lòng, nhao nhao nghị luận.
Đúng lúc này, Hoàng Chân, kẻ đã ngồi trong đình Lang Gia ba ngày ba đêm cũng từ từ đứng dậy.
Chỉ thấy hắn bước ra khỏi đình Lang Gia, một chân trên không giẫm lên mặt hồ, mặt hồ lập tức phun trào một cột nước với độ lớn như thùng nước, nâng hắn ta lên.
Cột nước không ngừng dâng cao, đẩy Hoàng Chân lên đến độ cao hơn chục mét, hắn hạ mi từ trên cao nhìn xuống, hai tay chắp sau lưng, quát lớn: “Anh Lục, nếu đã tới rồi liền xuất hiện đi, chúng ta chiến một trận”.
Giọng nói của Hoàng Chân như thủy triều lan rộng ra toàn bộ hiện trường, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng từng chữ.
“Oa, đây chính là thực lực của cao thủ tiên thiên đó, thật quá lợi hại”.
“Trời ạ, đúng là được mở mang tầm mắt mà”.
“Hoàng Chân quả nhiên đáng gờm, xem ra đối thủ kia của anh ta phải nhận kết cục thảm thương rồi”.
Hoàng Chân ra sân lập tức khiến toàn trường nổ tung, người người bắt đầu sôi nổi tán tụng.
Chỉ có một người đàn ông với vóc người cường tráng như một ngọn núi nhỏ đang đứng một mình ở một góc tự mình nói: “Cố làm ra vẻ huyền bí”.
Lục Hi lúc này mới chậm rãi đi về phía hồ, vừa đến bên hồ, Từ Thanh Tuyền liền kinh ngạc hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Lục Hi cười thản nhiên: “Tôi phải đi nghênh chiến chứ?”
“Cậu chính là đối thủ của Hoàng Chân?”, tên thanh niên vừa rồi còn muốn ‘chỉnh đốn’ Lục Hi cũng nhìn anh bằng ánh mắt kinh hãi.
“Đúng vậy, anh thử đoán xem, anh ta có thể dùng một đầu ngón tay nghiền nát tôi không?”, Lục Hi cười đáp.
Khuôn mặt người đàn ông trong nháy mắt đỏ bừng, cũng không nói gì nữa.
Có thể đối đầu cùng Hoàng Chân chắc chắn cũng là một cao thủ, mọi người ồn ào suy đoán, đối thủ của Hoàng Chân chắc hẳn cũng là một võ giả tiên thiên.
Mà trong nhóm mấy người họ, ngoại trừ Từ Thanh Tuyền là võ giả nội gia còn lại đều chỉ là võ giả ngoại gia sơ cấp, còn kém xa mới có thể đặt chân vào cảnh giới tiên thiên, căn bản không ở cùng một đẳng cấp.
Nhìn thấy người đàn ông đỏ mặt, Lục Hi phá lên cười ha hả, anh sải bước lên mặt hồ, giẫm lên mặt nước bập bềnh đến trung tâm hồ.
Sự xuất hiện của anh cũng gây ra một tràng cảm thán.
“Đúng như dự đoán, người này cũng là một cao thủ tiên thiên, có thể đạp bèo dẫm nước, đó là dấu hiệu của một cao thủ tiên thiên”.
“Nói nhảm, có thể đối chiến với Hoàng Chân còn có thể kém cỏi sao?”
“Vậy thì không chắc, Hoàng Chân thế nhưng là thiên tài võ thuật, cho dù là võ giả cùng cảnh giới cũng vẫn có sự chênh lệch cao thấp”.
“Nói đúng lắm, anh nhìn chân khí của Hoàng Chân đi, đã vận dụng tới mức trôi chảy tùy ý, anh ta rõ ràng đã tiến vào cảnh giới tiên thiên đỉnh phong, tiên thiên bình thường căn bản không phải là đối thủ của anh ta”.
Ở giữa hồ, Hoàng Chân nhìn xuống Lục Hi hỏi: “Anh đã chuẩn bị xong chưa?”
Lục Hi lười biếng đáp: “Không có gì để chuẩn bị cả”.
“Vậy thì tốt, nhận lấy món quà của tôi đi Lục Hi”.
Cùng với tiếng hét lớn của Hoàng Chân, cả mặt hồ đột nhiên sôi sùng sục giống như một nồi nước đang được đun sôi vậy.
Ngay lập tức, trên mặt hồ đang sôi bùng ngưng tụ hàng trăm mũi tên nước, dùng tốc độ và sức mạnh đủ để đâm xuyên thủng tấm thép, dày đặc bắn vào Lục Hi.
Cùng lúc đó, dưới sự điều khiển của Hoàng Chân, một làn thủy triều ngưng tụ thành hình một con giao long khổng lồ nổi lên trên mặt nước, nhe nanh múa vuốt lao vút về phía Lục Hi.
“Vụt!”
Chứng kiến một màn này, tất cả mọi người đều hít ngược một ngụm khí lạnh, Hoàng Chân nào đâu còn là cảnh giới tiên thiên, đây rõ ràng đã có dáng vẻ của một tông sư mà.
Sáng hôm sau, Lục Hi thức dậy tắm rửa vệ sinh đơn giản rồi xuống lầu, đến quán ăn sáng bên cạnh.
Ăn hết năm lồng bánh bao và ba bát súp cay xong, Lục Hi mới hài lòng quay về tiệm tạp hóa, sau đó ngã người xuống là ngủ say.
Anh ngủ một mạch đến trưa.
Khi Lục Hi mở mắt ra, lúc đang nghĩ xem trưa nay ăn gì thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một người tiến vào.
Lục Hi ngẩng đầu lên nhìn.
Trông bề ngoài của người này chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi mà trên môi lại có một hàng râu, mặt vẫn còn chút nét trẻ con.
Nhưng vóc dáng này lại khiến nhiều người phải kinh ngạc.
Dáng người cao khoảng một mét tám, phải nói là rất cường tráng, trên người mặc quân trang được đặt làm riêng, cơ bắp cuồn cuộn khá rắn chắc.
Khi người này vừa mới bước vào cửa, Lục Hi cũng nghi ngờ hai cánh cửa chỉ có hai mét kia có bị đẩy hỏng luôn không.
Từ cái nhìn đầu tiên đã thấy người này có áp lực không cho ai được phép đến gần, toàn thân bao phủ một luồng khí tức cuồng bạo.
Người đàn ông như một ngọn núi lớn bước đến trước mặt Lục Hi, trầm giọng hỏi.
“Anh là ông chủ nơi này, Lục Hi à?”
Lục Hi châm điếu thuốc, nhìn người đàn ông cả người tràn ngập trong sức mạnh có tính bùng phát, chậm rãi nói: “Là tôi đây, có việc gì sao?”
“Nghe nói có người lừa gạt đồ của nhà họ Vân, tôi rất tò mò nên đến xem thử ai mà to gan như thế”, người đàn ông thầm đánh giá Lục Hi nói.
“Vậy giờ cậu đã nhìn thấy rồi chứ?”, Lục Hi từ tốn nói.
Nghe thế cơ thể người đàn ông động đậy, một luồng sát khí vô hình sắc bén như thể ngưng tụ thành thực chất phóng về phía Lục Hi.
Lục Hi nhíu mày, rít một hơi thuốc rồi nhả ra.
Làn khói giống như một mũi tên sắc nhọn, chạm phải luồng sát khí đó rồi tiêu tán thành vô hình.
“Khá lắm, đáng để tôi ra tay, mong là cậu đừng chết trong tay Hoàng Chân nào đó. Nhớ đấy, tôi là Dương Quân, tiểu bá vương Dương Quân!”
Nói rồi Dương Quân xoay người rời đi.
Sau khi Dương Quân đi, Lục Hi khẽ lắc đầu.
Nhà họ Vân này vẫn chưa xong sao, một nhà họ Hoàng còn chưa đủ giờ tìm thêm một Dương Quân đến, xem anh là quả hồng mềm thật đấy à.
Suy nghĩ một chốc, Lục Hi lấy điện thoại ra tìm một số, sau đó gọi vào số kia.
Một lúc sau, điện thoại được kết nối, trong điện thoại vang lên một giọng nói mạnh mẽ, đầy sức sống.
“Lục Hi à?”
“Là tôi! Ông Vương, dạo này ông vẫn ổn chứ?”, Lục Hi cười nói.
“Ông hoàng lính đánh thuê gọi điện cho tôi, e là không phải vì quan tâm đến sức khỏe của tôi đâu nhỉ, tìm tôi có việc gì thì nói đi”.
Lục Hi cười gượng nói: “Là thế này, ở Tây Kinh có người đến tìm tôi gây rắc rối, mong ông có thể giúp tôi”.
“Có việc gì mà cậu không xử lý được, phải nhờ đến ông lão tôi đây nhỉ?”
“Là nhà họ Vân ở Tây Kinh”.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc mới nói: “Sao cậu lại có ân oán với nhà họ Vân?”
Nhà họ Vân ở Tây Kinh đã làm bá chủ một phương nơi biên giới phân tách với các nước, dù lấy thân phận của ông ta cũng phải hỏi cho kỹ, không thể quyết định tùy tiện như thế.
Lúc này Lục Hi kể chi tiết từ lúc Vân Khả Thiên trao đổi đồ từ chỗ của anh, sau đó nhà họ Vân tìm đến nhà họ Hoàng để nhờ ra mặt đòi lại đồ, cho đến khi Hoàng Chân và Dương Quân xuất hiện.
Nghe xong ông Vương trầm ngâm một lúc mới nói.
“Tôi có thể giúp cậu xử lý họ, nhưng cậu phải nhớ cậu nợ tôi một ân huệ, mấy ngày nữa sẽ có việc sắp xếp cho cậu”.
Vừa nghe thế Lục Hi vội nói.
“Ông Vương, chúng ta không nên thế đâu! Mấy năm ông sống ở nước ngoài đó, tôi giúp ông giải quyết việc riêng không ít lần nhưng chưa từng nhận một đồng nào, tôi cũng là người ra sức lập công cho Hoa Quốc, bây giờ tìm ông nhờ chút việc nhỏ mà ông lại ra điều kiện với tôi?”
“Chuyện nhỏ? Bây giờ người kia của nhà họ Vân là quan lớn ở biên giới, mấy vị trong nội các đều rất xem trọng đối phương, muốn phê bình cũng phải mở cuộc họp nội bộ để bàn bạc, cậu nghĩ tôi có thể nói bừa sao?”
“Ồ, được rồi cứ vậy đi”.
Lục Hi chán nản cúp điện thoại, bắt đầu cảm thấy hơi hối hận.
Nếu biết trước tình hình này, anh không gọi điện thoại thì hơn, bây giờ nợ người ta ơn huệ, không biết lại muốn sắp xếp cho anh làm việc gì.
Nhưng với khả năng của ông Vương, Lục Hi vẫn cực kỳ yên tâm.
Người này là “ông hai” của quân đội, nói là “ông hai” nhưng thật ra cũng không khác ông lớn là bao.
Mọi người đều biết ông lớn quân đội Hoa Hạ xưa nay là người nào kiêm nhiệm tốt nhất, còn “ông hai” là người phụ trách các công việc cụ thể, một trong những người có quyền lực hàng đầu ở Hoa Hạ, bá chủ một phương cũng kém xa khi đứng trước mặt người này.
Mấy năm ở nước ngoài đó, vị ông hai này đã thực hiện được rất nhiều nhiệm vụ mà đất nước không tiện công khai giải quyết thông qua Lục Hi, hai người phối hợp ăn ý, Lục Hi cũng chưa từng có yêu cầu gì.
Anh cũng cảm thấy tự hào khi được cho phép cống hiến cho đất nước, hai người cũng đã hình thành một tình bạn chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Lục Hi tin chắc chỉ cần mình có chuyện thì dù không đồng ý chuyện này của anh, người này chắc chắn sẽ giúp anh.
Nhưng người này đã nói thế thì Lục Hi cũng đồng ý, dù sao vẫn phải nể mặt nể mũi chứ.
Anh muốn ông ta xử lý nhắc nhở nhà họ Vân, để nhà họ Vân cũng biết ai mà không có chút quan hệ chứ, bá chủ một phương thì giỏi lắm sao, hừ hừ.
Gọi điện xong, Lục Hi hừ một tiếng rồi đi ra ngoài ăn cơm.
…
Tối hôm đó, sau khi tan làm, Vân Thắng Quốc sầm mặt ngồi vào xe rồi về nhà.
Ông ta đã lâu không hút thuốc lúc này lại châm một điếu rồi rít vào một hơi.
Vốn dĩ gần đây tâm trạng của ông ta rất tốt, kiểm tra lại mấy lần thì kết quả bệnh tình đã tốt hơn rất nhiều, chỉ số cơ thể cực kỳ tiêu chuẩn, cả người tràn đầy sức sống như đang ở độ mười mấy tuổi. Ông ta đang nghĩ nhân lúc ông Diệp vẫn còn ở Tây Kinh thì tổ chức một bữa tiệc tiếp đãi người này.
Nhưng chiều nay sau khi ông ta nhận được một cuộc gọi ở văn phòng, tâm trạng ông ta bỗng trở nên xấu đi.
Một người bạn tốt ở thủ đô gọi cho ông ta mập mờ nói rằng trong nội các quân bộ có một ông lớn rất bất mãn với những gì ông ta làm dạo gần đây, nói là ông ta và đám giang hồ rất thân thiết với nhau nên có ý kiến rồi.
Tin tức này như sấm chớp giữa trời nắng đánh vào đỉnh đầu của Vân Thắng Quốc.
Chương 42: Một lão đại bất mãn
Mấy vị trong nội các kia là những người quyền lực cao cấp của Hoa Hạ, nếu như bọn họ có ý kiến với ai, vậy thì về sau con đường làm quan của người đó sẽ chấm dứt.
Vốn dĩ làm chúa tể một phương, bọn họ cũng là nhân viên phục dịch dự bị của nội các, rất có khả năng tương lai sẽ đặt chân lên đỉnh cao chân chính của đời người, trở thành một số ít những người có quyền định đoạt ở Hoa Hạ.
Chỉ là bây giờ có lão đại có ý kiến với ông ta, vậy thì ông ta còn có suất tiến vào nội các sao?
Nhưng cũng may người bạn tốt kia nói lão đại ấy cũng chỉ là nói chuyện riêng, hy vọng ông ta có thể sửa chữa để tránh ảnh hưởng đến tiền đồ.
Vân Thắng Quốc biết có người đang châm biếm ông ta.
Ông ta nhanh chóng sắp xếp mọi việc gần đây sang một bên, bất ngờ lại phát hiện ra một chuyện kinh ngạc khác.
Ông ta là người trong thể chế, chức vị lại cao, ngày thường cực kỳ chú ý đến hành động lời nói của mình, rất ít qua lại với người của giang hồ.
Nếu nói có qua lại cái gì thì cũng là vì chuyện của Khả Thiên, gần đây anh ta xuất hiện cùng với một tên lừa đảo giang hồ tên là Lục Hi.
Lẽ nào người này có năng lực phi thường có thể nói chuyện được ở nội các?
Nghĩ đến đây, Vân Thắng Quốc kinh hãi. Nếu như vậy thì người này tuyệt đối không phải lừa đảo, mà là một người cực kỳ khủng khiếp.
Bây giờ chuyện này nhất định phải xử lý thận trọng, Vân Thắng Quốc quyết định về nhà hỏi Mục Duy Trân rốt cuộc bà ta xử lý chuyện này như thế nào, thời gian này xảy ra chuyện gì, sao mà lão đại trong nội các cũng biết.
Lúc ông ta đang suy nghĩ thì xe đã đi vào trụ sở Tỉnh ủy, Vân Thắng Quốc xuống xe về nhà.
Mục Duy Trân cũng đã tan làm, bà ta đang ngồi xem tin tức ở phòng khách.
Nhìn mặt mũi Vân Thắng Quốc u ám, Mục Duy Trân hỏi: “Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Thắng Quốc đặt cặp táp xuống, ông ta liếc nhìn Mục Duy Trân nói: “Chuyện của Khả Thiên bà xử lý như thế nào?”
Mục Duy Trân nói: “Giao cho nhà họ Hoàng xử lý, sao thế?”
Vân Thắng Quốc chau mày nói: “Xử lý ra sao?”
“Tên lừa đảo kia còn có mấy phẩn bản lĩnh đó, nhà họ Hoàng ra quân bất lợi, vẫn đang trong quá trình xử lý, nhưng ông yên tâm, tôi bảo Dương Quân qua rồi, nếu nhà họ Hoàng xử lý không tốt thì bảo Dương Quân ra mặt, đồ của nhà chúng ta không phải ai cũng có thể lấy đi”.
Vân Thắng Quốc nghe xong, trong lòng nhất thời trầm xuống.
Nhà họ Hoàng cũng là một gia tộc không nhỏ ở Tây Kinh, đương nhiên ông ta cũng biết.
Nếu như nhà họ Hoàng làm việc không tốt, vậy thì chứng tỏ Lục Hi đó là người có thực lực nhất định, cũng rất có khả năng là hắn tìm người đánh mình, người này tuyệt đối không đơn giản.
Hơn nữa bây giờ bà vợ ông ta cũng kéo con trai của quân thần vào, vấn đề kia lại càng nghiêm trọng hơn.
Nếu con trai của quân thần sơ xuất thì ai có thể gánh nổi trách nhiệm này? E rằng toàn bộ nhà họ Vân ông ta và nhà họ Mục phối hợp lại cũng không đủ.
“Lập tức thông báo với nhà họ Hoàng, bảo bọn họ dừng lại tất cả hành động nhằm vào Lục Hi, bà không được có bất kỳ qua lại nào với bọn họ, còn nữa, lập tức bảo Dương Quân quay về, không được cho nó nhúng tay vào chuyện này nữa”.
Vân Thắng Quốc vô cùng nghiêm túc nói.
Mục Duy Trân nghe xong, bà ta ngây ra một lúc rồi mới nói: “Ý của ông là không cần đồ của chúng ta nữa, cứ để cho tên lừa đảo kia cầm đi như vậy?”
Vốn dĩ Mục Duy Trân xử lý chuyện này như thế nào ông ta cũng không có ý kiến, nhưng bây giờ một chuyện rất nhỏ đã lọt lên phía trên thu hút sự chú ý của lão đại, điều này ảnh hưởng đến tiền đồ và vận mệnh của ông ta, nhất định phải dừng lại tất cả các hành động nhằm vào Lục Hi ngay lập tức.
Vân Thắng Quốc ủ rũ nói.
“Tên đó tuyệt đối không phải lừa đảo, mà là một người năng lực phi thường, hôm nay có người tiết lộ tin tức cho tôi, chuyện này đã lọt vào nội các, một vị lão đại trong quân đội đã bày tỏ bất mãn với tôi”.
Mục Duy Trân nghe xong, nhất thời đầu như nổ tung.
Bà ta cũng là người bên trong thể chế, đương nhiên bà ta biết với vị trí của chồng bây giờ, cấp trên sẽ không tùy ý phê bình, nhưng nếu đã phê bình thì đây coi như là chuyện không tốt.
Hơn nữa bây giờ lại có lão đại ở nội các bày tỏ rõ ràng bất mãn, vậy thì chuyện kia đã khá nghiêm trọng rồi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Mục Duy Trân có chút lo lắng hỏi.
Vân Thắng Quốc chậm rãi nói.
“Lục Hi kia có thể là nhân vật thủ đoạn phi thường, chúng ta không chọc nổi đâu, chuyện này cứ như vậy đi”.
“Không thể nào”, Mục Duy Trân không tin nói.
Ở trong mắt bà ta, ông chủ một tiệm tạp hóa thì có thể có thủ đoạn gì mà khiến nhà họ Vân của bà ta đau mà không dám kêu như vậy.
Aiz!
Vân Thắng Quốc thở dài một cái, ông ta nói: “Chuyện này cứ làm như vậy đi, lúc cần thiết chúng ta còn phải đi xin lỗi người này nữa”.
“Cái gì?”
Mục Duy Trân không thể tin nổi nhìn về phía chồng mình.
Chồng bà được xem như chúa tể một phương, vậy mà lại muốn đi xin lỗi một ông chủ tiệm tạp hóa, còn là kẻ lừa đảo báu vật gia truyền của nhà họ Vân, thế giới này là như nào đây?
“Không cần nói nữa, cứ làm như vậy đi”.
Vân Thắng Quốc nói xong, ông ta ôm trán đang nóng bỏng quay về phòng ngủ.
Mục Duy Trân lẳng lặng ngồi ở phòng khách, hồi lâu không nói gì.
…
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, toàn tộc nhà họ Hoàng được điều động đi tới Nam Hồ, tiếp quản toàn bộ cảnh khu Nam Hồ.
Đây là lời chào hỏi sớm của nhà họ Hoàng với ông chủ cảnh khu, họ đã bỏ ra một số tiền lớn để bao cảnh khu một ngày.
Sau khi tiếp quản Nam Hồ, nhà họ Hoàng liền khéo léo từ chối tất cả các du khách, chỉ để mấy tên giang hồ cùng ngành đi vào thưởng thức quyết chiến.
Mặc dù mọi người không biết người Hoàng Chân hẹn quyết chiến là ai, nhưng có thể tỷ thí với cao thủ tiên thiên, mọi người đương nhiên xếp đối thủ của Hoàng Chân vào cảnh giới Tiên Thiên.
Dù sao thì một cao thủ tiên thiên không thể hẹn quyết chiến với một võ giả ngoại gia, còn gióng trống khua chiêng như vậy há chẳng phải chọc người ta chê cười sao?
Người đến ngày càng nhiều, nhà họ Hoàng đưa đến các loại đồ ăn và trái cây ngon chất thành từng đống đặt khắp nơi cho mọi người cùng ăn.
Hơn nữa ở ven hồ còn có một mảnh đất trống làm võ đài để mọi người dùng võ kết bạn.
Mấy nhân vật quan trọng của nhà họ Hoàng nhìn Hoàng Chân trong đình Lang Nha, rồi lại nhìn các võ lâm đồng đạo đến ngày càng nhiều, trong lòng họ đều vui mừng.
Tuy nói rằng Hoàng Chân đã giết Hoàng Triển Nghị và thay thế chức vị gia chủ, hắn ta có chút đại nghịch bất đạo.
Nhưng thực lực của Hoàng Chân ở đó có thể nói đã là cảnh giới bán bộ tông sư, cao thủ tiên thiên bình thường căn bản không đáng nói.
Chương 43: Hoắc Tư Duệ bị bỏ thuốc
Lần này Hoàng Chân lộ mặt, cơ hội một lần quật khởi của nhà họ Hoàng nhất định phải cố gắng nắm chặt, không cho phép có bất kỳ điều bất trắc gì.
Lúc này bọn họ sẽ chờ Lục Hi đi tìm cái chết trước, để Hoàng Chân giẫm đạp thi thể của anh, hắn ta giành được thành tựu xuất sắc trước mặt người trong nghề, nâng nhà họ Hoàng lên một tầm cao mới, trở thành gia tộc hạng nhất.
Còn về thực lực của Lục Hi, ở trước mặt Hoàng Chân bán bộ tông sư đã hoàn toàn bị tất cả đám người nhà họ Hoàng coi thường.
Lục Hi lợi hại nhưng có thể là tông sư không? Ở toàn bộ Hoa Hạ, tông sư cũng chỉ có mấy người, thanh danh họ đều hiển hách, trong mấy người đó cũng không có cái tên Lục Hi này.
Chỉ cần không phải là tông sư, tất cả đám người nhà họ Hoàng đều cảm thấy không ai có thể là đối thủ của Hoàng Chân, huống hồ Hoàng Chân còn mang theo bảo vật trấn tộc của nhà họ Hoàng, vậy thì càng không thể có thất bại.
Lúc này người tới vây quanh ven hồ xem Hoàng Chân ngồi trong đình Lang Gia, họ tranh nhau nhìn người có phong thái của cao thủ tiên thiên mới gần hai mươi tuổi này.
Mà Hoàng Chân nhắm mắt ngồi ngay ngắn trong đình, giống như đã dung hợp làm một với hồ này, hắn ta tỏ ra rất bình tĩnh và thâm sâu.
“Quả nhiên không hổ danh là cao thủ tiên thiên có khí độ này”.
“Tĩnh lặng như trinh nữ, bất động như núi, tuổi còn trẻ đã có sự chín chắn này, tông sư sẽ rất nhiều mong đợi”.
Một người lớn tuổi nhìn Hoàng Chân trong đình Lang Gia, không khỏi cảm thán nói.
“Đúng vậy, nhà họ Hoàng sắp quật khởi rồi, cao thủ tiên thiên trẻ tuổi như vậy, lên cấp tông sư gần như là điều đương nhiên, nhà họ Hoàng lại là một gia tộc siêu cấp”.
Bên cạnh có người ngưỡng mộ liền phụ họa nói.
Còn có rất nhiều người trẻ tuổi hơn nhìn Hoàng Chân trong đình như nhìn thần tượng.
Bọn họ tuổi xấp xỉ Hoàng Chân, cũng khoảng ba mươi tuổi, người ta đã là cao thủ tiên thiên, thiếu một bước thôi sẽ trở thành tông sư.
Mà bọn họ vẫn chỉ là võ giả ngoại gia, người mạnh hơn chút cũng là võ giả nội gia thôi, cả đời này không biết có thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên hay không.
Tại sao lại có sự chênh lệch giữa người với người lớn như vậy chứ!
Ở một nơi vắng vẻ khác, Phù Đồ dẫn theo Hoàng Thất, Hoàng Cửu và Hoàng Thập Bát yên lặng chăm chú quan sát người của nhà họ Hoàng.
Nếu lần này anh Lục thất bại trong quyết đấu lần này, Phù Đồ sẽ quyết định lấy cái chết liều mạng, hắn ta cũng biết ngay khi anh Lục thất bại, nhà họ Hoàng nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, thay vì để bọn họ đến tìm mình thì chi bằng tự đi giết bọn họ cho bọn họ trở tay không kịp.
Cho dù không giết chết cao thủ tiên thiên Hoàng Chân này thì cũng phải giết mấy người nhà họ Hoàng, báo thù cho ông Hoàng.
Mà lúc này ở tiệm tạp hóa, Lục Hi ăn qua bữa sáng, anh ngủ một giấc đến hơn sáu giờ chiều.
Cơn đói đánh thức Lục Hi tỉnh dậy, anh ngáp một cái, vội vàng rửa mặt rồi chuẩn bị đi ra ăn cơm.
Ngay lúc này điện thoại của anh reo lên.
Lục Hi liếc nhìn, là Hoắc Tư Duệ gọi tới, anh nghe máy.
“Lục Hi, anh có thể đến khách sạn Thánh Đình một chuyến không?”, trong điện thoại truyền đến giọng nói mềm yếu nhưng cuống cuồng của Hoắc Tư Duệ.
“Sao vậy?”
“Tôi được một người chị em dẫn đi tham gia một bữa ăn, tôi vừa uống hai ngụm nước liền cảm thấy có hơi choáng váng, bây giờ tôi đang ở trong phòng vệ sinh của khách sạn…”
Hoắc Tư Duệ còn chưa nói hết câu, điện thoại đã không còn tiếng nữa.
Lục Hi alo alo mấy tiếng, đầu dây điện thoại bên kia đã không đáp lại.
Lục Hi cất điện thoại lao nhanh ra khỏi tiệm tạp hóa, anh liền lái xe chạy thẳng tới khách sạn Thánh Đình.
Sau mười mấy phút, Lục Hi đã đến nơi, nhưng toàn bộ khách sạn có mười mấy tầng, Lục Hi cũng không biết nên tìm từ tầng nào.
Vì vậy anh đi đến một góc mở ra lực tinh thần bao phủ toàn bộ khách sạn, bắt đầu tìm kiếm cô.
Một lát sau, lực tinh thần của anh liền cảm nhận thấy một bóng hình quen thuộc.
Lục Hi lập tức đi vào thang máy, đến một cửa phòng ở tầng chín khách sạn, anh đạp cửa vào.
“Ầm” một tiếng, cửa phòng bị đá văng.
Đây là một căn phòng tổng thống, Lục Hi đi mấy bước vào bên trong, anh nhìn thấy một gã đàn ông mập lùn khoảng hơn sáu mươi tuổi cơ thể trần chuồng mang theo nụ cười dâm đãng, ông ta đang đi về phía giường.
Mà trên chính giữa chiếc giường lớn, Hoắc Tư Duệ đang nằm trên đó, quần áo cô xộc xệch, gương mặt đỏ thẫm chảy mồ hôi, hai tay không ngừng nắm ga trải giường, trong miệng còn nhẹ giọng rên rỉ.
Lục Hi đến đột ngột khiến người đàn ông bị hù sợ, ông ta ngơ ngác nhìn anh, nhất thời quên mất nói gì.
Lục Hi không nói hai lời tiến lên một bước đạp ông ta bay ra xa, đồng thời lưu lại một dấu vết tinh thần trên người ông ta.
Sau đó anh ôm lấy Hoắc Tư Duệ, xoay người rời đi.
Vừa nhìn liền biết Hoặc Tư Duệ bị người ta bỏ thuốc, đi về trước đã rồi đánh thức cô sau vậy.
Còn về tên mập này, Lục Hi đã để lại con dấu trên người ông ta, cũng không sợ ông ta chạy mất.
Ngay khi anh xoay người rời đi, người đàn ông mập lùn mới phản ứng được, chỉ thấy ông ta thở hổn hển nói: “Thằng ranh, mày biết tao là ai không mà dám đánh tao?”
Lục Hi xoay người nhìn ông ta rồi nói: “Đánh mày còn cần xem giờ sao? Rửa mông sạch sẽ chờ ông đây đi, lát nữa tìm mày tính sổ”.
Người đàn ông lau vết máu ở khóe miệng, ông ta dữ tợn nói: “Tốt lắm, ông đây chờ mày, chúng ta không gặp không về”.
“Hừm”.
Lục Hi xoay người rời đi.
Nhìn Lục Hi ôm Hoắc Tư Duệ rời đi, con vịt nấu chín cũng bay đi mất, gã đàn ông mặt đầy hung hăng.
“Con mẹ nó dám động tay với Nhậm Chí Viễn tao, phá hỏng chuyện tốt của tao, ông đây không phế mày, để mày đích thân nhìn ông đây hại nó, không thì ông đây không mang họ Nhâm nữa”.
…
Trở lại tiệm tạp hóa, Lục Hi ôm Hoắc Tư Duệ xuống xe, anh muốn đưa cô nằm lên sofa để giải thuốc mê cho cô.
Ai mà biết Hoắc Tư Duệ lại giống như con bạch tuộc, tứ chi quấn chặt trên người anh, không ngừng giãy giụa.
“Mẹ nó chứ, như vậy không được đâu”.
Trong chốc lát, Lục Hi đã có phản ứng.
Lục Hi đứng nhìn cũng không phải cách, anh liền ôm Hoắc Tư Duệ lên tầng hai.
Vất vả lắm mới tách tay chân Hoắc Tư Duệ ra, anh đặt cô lên giường, nhưng Hoắc Tư Duệ lại bắt đầu xé quần áo của mình.
Chương 44: Lợi hại đến vậy sao?
Quần áo vốn đã xộc xệch bị cô xé toạc như vậy, hai người lập tức tiếp xúc trần trụi.
Lục Hi trợn to hai mắt, nhìn Hoắc Tư Duệ xé quần áo của mình nát tươm, sau đó lại bắt đầu xé nội y của bản thân.
Một lúc sau, tất cả quần áo đã hoàn toàn bị cô xé rách ném sang một bên, cả cơ thể cứ như vậy phơi bày trước mắt Lục Hi.
Nhìn Hoắc Tư Duệ sạch sẽ mềm mại, hai tay túm chặt lấy ga trải giường, liên tục cọ xát vào giữa hai chân mình trong miệng còn kèm theo từng hồi rên rỉ, cảnh tượng quyến rũ này khiến Lục Hi cảm thấy bản thân có chút chộn rộn.
Không dễ dàng gì mới kìm nén dục vọng của bản thân, Lục Hi bưng tới một chậu nước lạnh liền dội thẳng lên đầu Hoắc Tư Duệ.
Mái tóc đẹp đẽ và thân trên của Hoắc Tư Duệ lập tức ướt nhèm.
Tuy nhiên, không những không có tác dụng mà còn toàn thân Hoắc Tư Duệ vương đầy giọt nước, giống như một đóa hoa buổi sớm mai còn nhiễm sương, càng lộ ra nét mê người.
“Mẹ nó, đây là loại thuốc gì lại lợi hại như vậy”.
Lục Hi kinh ngạc thốt lên.
Trúng thuốc kích dục thông thường bị một chậu nước lạnh tạt xuống tác dụng cũng vơi đi phần nào.
Loại thuốc này xem ra có chút mạnh mẽ, tên béo chết tiệt kia có vẻ cũng đã chuẩn bị rất đầy đủ.
Lục Hi lẩm bẩm một câu, anh bước tới bên cạnh Hoắc Tư Duệ, đỡ cô dậy, chuẩn bị vận dụng pháp lực, giúp cô đào thải dược tính ra khỏi cơ thể.
Tuy nhiên, ngay khi dìu Hoắc Tư Duệ dậy, cô lại một lần nữa quấn chặt lấy Lục Hi, thân thể lõa lồ không ngừng cọ sát lên người anh, miệng nhỏ cũng bắt đầu hôn loạn lên trên mặt và cổ anh.
Mùa hè nóng nực nên Lục Hi chỉ mặc một chiếc áo phông và quần cộc, mà Hoắc Tư Duệ lúc này lại khắp người không mảnh vải che thân.
Quần áo mỏng manh căn bản không thể chống lại sức nóng của tuổi xuân, sau vài lần ma sát sơ qua, Lục Hi lại nổi lên phản ứng.
“Mẹ nó, đây là đang khảo nghiệm tính nhẫn nại của ông đây sao?”
Ôm trong tay thân thể trắng nõn mềm mại, Lục Hi dần dần cảm thấy có chút không chịu nổi.
Hoắc Tư Duệ còn đang không ngừng vặn vẹo cơ thể, hương thơm thân thể độc nhất vô nhị của cô gái tuổi xuân xâm nhập vào mũi Lục Hi, từng câu từng câu rên rỉ, gõ vào màng nhĩ của anh.
Cảm nhận được đôi môi ấm mềm của Hoắc Tư Duệ đang hôn lên mặt và cổ mình không ngừng, hô hấp của Lục Hi cũng dần trở nên nặng nề hơn.
“Ông đây không nhịn nổi nữa rồi”, Lục Hi đột nhiên điên cuồng gầm lên một tiếng.
Nam Hồ.
Lúc này đã hơn mười một giờ, mọi người đều đã dừng lại tất cả hoạt động, ôm theo tâm trạng căng thẳng tập trung quanh hồ, chờ đợi đối thủ của Hoàng Chân xuất hiện.
Bọn họ đều muốn nhìn xem, người thanh niên thiên tài võ thuật, cao thủ tiên thiên 20 tuổi này sẽ chà đạp đối thủ của anh ta như thế nào.
……
Trong cửa hàng tạp hóa, thấy Hoắc Tư Duệ đã ngủ say, Lục Hi mới đi ra ngoài, lái xe chạy thẳng đến Nam Hồ.
Đỗ xe xong, Lục Hi dạo bước tiến vào Nam Hồ, người xem đã đứng đông nghịt trước hồ.
Khuôn mặt lúc này của anh đã có một vài thay đổi, nếu không phải người thân quen thì khó có thể nhận ra.
Đây là Lục Hi sử dụng lực tinh thần để ngụy trang cho bản thân, anh không muốn trở thành sự tồn tại nổi bật sau một trận chiến, trên người anh có quá nhiều bí mật, không thể không khiêm tốn.
Anh chậm rãi đến chỗ đám đông, tìm một nơi tương đối thưa người, đơn độc đứng nơi đó, đưa mắt nhìn hướng Chân Hoàng đang đứng đình Lang Gia.
Mà lúc này, dường như Chân Hoàng cũng cảm nhận được điều gì đó, liền liếc mắt nhìn về hướng Lục Hi bên này một cái, lại từ từ nhắm mắt lại.
“Không tồi, năm giác quan rất nhạy bén”, Lục Hi mỉm cười.
Vừa rồi anh dùng lực tinh thần cảm ứng hơi thở của Hoàng Chân, Hoàng Chân trong giây lát liền phát giác ra anh, cũng thực sự không uổng là cao thủ tiên thiên.
Lúc này có một nhóm người dường như vừa tới liền thấy Lục Hi đứng đó một mình cũng không còn ai khác bèn bước tới gần.
Nhóm người này năm nam hai nữ, trừ người dẫn đầu trông chừng bốn mươi tuổi, những người còn lại đều chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi.
Những người này rõ ràng thuộc về một gia tộc, họ đến đứng ổn định bên cạnh Lục Hi liền bắt đầu nói cười.
Người tương đối có tuổi trong số đó mỉm cười nói với Lục Hi: “Không để ý chứ, những chỗ khác nhiều người quá, chúng tôi sợ sẽ không thể xem rõ cuộc so tài hiếm có này".
Lục Hi cười thản nhiên: “Không sao”.
“Tôi là Từ Thanh Tuyền, thuộc nhà họ Từ Tây Bắc, không biết người anh em có nghe nói qua chưa?”, Từ Thanh Tuyền cười hỏi.
Lục Hi gật đầu, đáp: “Từng nghe sơ qua”.
Từ Thanh Tuyền nghe vậy, sắc mặt liền trở nên có chút khó coi, cho dù nhà họ Từ bọn họ không nổi danh, nhưng người này không khách sáo như vậy, khiến trong lòng ông ta khá bất mãn.
“Hừ, có gì mà kiêu ngạo? Nếu như anh là Hoàng Chân, nói lời này chúng tôi cũng có thể chấp nhận, rốt cuộc người ta cũng là cao thủ tiên thiên, còn trẻ tuổi như vậy, nhưng anh dựa vào đâu mà coi thường nhà họ Từ chúng tôi?”
Từ Thanh Tuyền còn chưa lên tiếng, một thanh niên bên cạnh lại không nhịn được mà xù lông, đồng thời một số người trẻ tuổi trong gia tộc đều quăng ánh mắt thù hắn về phía Lục Hi.
Lục Hi bất lực trong lòng, anh trở về nước mới được một năm, căn bản không hiểu rõ đối với những thế lực gia tộc này.
Hơn nữa anh vừa trở lại, tất cả tâm tư đều dồn vào việc tu luyện Long Đằng quyết và hiến tế, hoàn toàn không có thời gian để ý đến những thứ này.
Có thể nói, anh căn bản chưa từng nghe qua về nhà họ Từ này, anh nói từng nghe sơ qua cũng đã là lời nói khách sáo, không ngờ lại chọc giận đối phương.
Thấy đối phương trừng mắt nhìn mình, Lục Hi chỉ lắc đầu đáp.
“Thật xin lỗi, là do tôi kiến thức nông cạn, tuy nhiên, một võ giả tiên thiên hai mươi tuổi có thực sự thần kỳ như mấy người nói không?”
Một đường tới đây, tất cả những gì anh nghe được đều là những lời tán dương dành cho Hoàng Chân, nhóm người nhà họ Từ vừa rồi lại không hề che đậy sự sùng bái đối với Hoàng Chân, điều này khiến cho Lục Hi cũng nổi lên lòng hiếu kỳ.
Năm anh mười tám tuổi còn đang làm lính đánh thuê đều đã thăng cấp tới cảnh giới tiên thiên, do đó, anh không hề cảm thấy một cao thủ tiên thiên hai mươi tuổi có gì đáng khoe khoang.
Song lời này của Lục Hi lại một lần nữa khiến người nhà họ Từ phẫn nộ trừng anh.
Chương 45: Là tông sư sao?
“Cao thủ tiên thiên hai mươi tuổi gần như có thể nói là sẽ vững vàng tiến vào cảnh giới tông sư, đó là sự tồn tại siêu nhiên cỡ nào, nhóc con, cậu vẫn là còn quá non trẻ”.
Từ Thanh Tuyền nói với Lục Hi mang đậm nét chế giễu.
Lục Hi bật cười, từ tốn đáp: “Cũng chỉ là một võ giả cảnh giới tiên thiên mà thôi, cho dù là tông sư, vậy thì đã thế nào?”
Thấy trong lời nói của Từ Thanh Tuyền mang theo chế nhạo, Lục Hi cũng không khách khí nữa.
“Nhóc con, cậu quá ngạo mạn rồi, Hoàng Chân dùng một đầu ngón tay cũng có thể nghiền nát cậu, cậu có tin không?”
Lục Hi liếc mắt nhìn người đàn ông vừa lên tiếng kia, chậm rãi đáp: “Tôi không tin”.
“Anh cả, để em dạy cho tên nhóc kiêu ngạo này một bài học, vậy mà ngay cả tông sư cũng không để vào mắt”.
Người đàn ông vừa nói chuyện vừa rồi thấy Lục Hi cuồng vọng như vậy, liền nói với Từ Thanh Tuyền.
Từ Thanh Tuyền lại nhìn Lục Hi nói: “Nhóc con, trong giang hồ có một câu nói, gọi là không thể nhục mạ tông sư, cậu cẩn thận họa từ miệng mà ra”.
Có thể trở thành tông sư, đại biểu cho việc trở thành kẻ mạnh nhất ở đỉnh cao võ thuật, với danh hiệu bất khả chiến bại.
Họ có địa vị cao quý và thân phận phi phàm, mà tông sư không thể sỉ nhục, nó thể hiện sự tôn trọng tối cao của mọi người đối với tông sư võ đạo, đây là quy tắc hình thành trong nhiều năm nay, xúc phạm đến tông sư vậy thì phải trả giá.
Thấy Từ Thanh Tuyền mang theo dáng vẻ nghiêm trang nhìn bản thân, giống như chuẩn bị ra tay, Lục Hi mỉm cười: "Đừng manh động”.
Từ Thanh Tuyền nhìn Lục Hi chòng chọc, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, bọn họ tới để thưởng thức trận quyết đấu mà trận đấu rất nhanh sẽ bắt đầu rồi, Từ Thanh Tuyền cũng không muốn ra tay vào lúc này.
Tuy nhiên, khi trận quyết đấu kết thúc, ông ta ngược lại cũng không bận tâm cho tên nhóc ngạo mạn này một bài học sâu đậm.
Từ Thanh Tuyền trấn áp đám con cháu trong gia tộc, ra hiệu cho họ không được xúc động và chờ đợi trận quyết chiến diễn ra.
Lục Hi lại tiếp tục buồn chán chờ đợi.
Không lâu sau, tiếng chuông thông báo nửa đêm vang lên từ một tòa tháp trong Nam Hồ.
“Giờ tý đã điểm, thời khắc trận quyết đấu đến rồi”.
"Tại sao đối thủ của Hoàng Chân còn chưa tới?"
“Sẽ không phải là sợ hãi, lâm trận bỏ trốn đó chứ?”
Thấy thời gian đã trôi qua, đối thủ của Hoàng Chân vẫn chưa xuất hiện, những người đang chờ mong đã có chút nóng lòng, nhao nhao nghị luận.
Đúng lúc này, Hoàng Chân, kẻ đã ngồi trong đình Lang Gia ba ngày ba đêm cũng từ từ đứng dậy.
Chỉ thấy hắn bước ra khỏi đình Lang Gia, một chân trên không giẫm lên mặt hồ, mặt hồ lập tức phun trào một cột nước với độ lớn như thùng nước, nâng hắn ta lên.
Cột nước không ngừng dâng cao, đẩy Hoàng Chân lên đến độ cao hơn chục mét, hắn hạ mi từ trên cao nhìn xuống, hai tay chắp sau lưng, quát lớn: “Anh Lục, nếu đã tới rồi liền xuất hiện đi, chúng ta chiến một trận”.
Giọng nói của Hoàng Chân như thủy triều lan rộng ra toàn bộ hiện trường, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng từng chữ.
“Oa, đây chính là thực lực của cao thủ tiên thiên đó, thật quá lợi hại”.
“Trời ạ, đúng là được mở mang tầm mắt mà”.
“Hoàng Chân quả nhiên đáng gờm, xem ra đối thủ kia của anh ta phải nhận kết cục thảm thương rồi”.
Hoàng Chân ra sân lập tức khiến toàn trường nổ tung, người người bắt đầu sôi nổi tán tụng.
Chỉ có một người đàn ông với vóc người cường tráng như một ngọn núi nhỏ đang đứng một mình ở một góc tự mình nói: “Cố làm ra vẻ huyền bí”.
Lục Hi lúc này mới chậm rãi đi về phía hồ, vừa đến bên hồ, Từ Thanh Tuyền liền kinh ngạc hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Lục Hi cười thản nhiên: “Tôi phải đi nghênh chiến chứ?”
“Cậu chính là đối thủ của Hoàng Chân?”, tên thanh niên vừa rồi còn muốn ‘chỉnh đốn’ Lục Hi cũng nhìn anh bằng ánh mắt kinh hãi.
“Đúng vậy, anh thử đoán xem, anh ta có thể dùng một đầu ngón tay nghiền nát tôi không?”, Lục Hi cười đáp.
Khuôn mặt người đàn ông trong nháy mắt đỏ bừng, cũng không nói gì nữa.
Có thể đối đầu cùng Hoàng Chân chắc chắn cũng là một cao thủ, mọi người ồn ào suy đoán, đối thủ của Hoàng Chân chắc hẳn cũng là một võ giả tiên thiên.
Mà trong nhóm mấy người họ, ngoại trừ Từ Thanh Tuyền là võ giả nội gia còn lại đều chỉ là võ giả ngoại gia sơ cấp, còn kém xa mới có thể đặt chân vào cảnh giới tiên thiên, căn bản không ở cùng một đẳng cấp.
Nhìn thấy người đàn ông đỏ mặt, Lục Hi phá lên cười ha hả, anh sải bước lên mặt hồ, giẫm lên mặt nước bập bềnh đến trung tâm hồ.
Sự xuất hiện của anh cũng gây ra một tràng cảm thán.
“Đúng như dự đoán, người này cũng là một cao thủ tiên thiên, có thể đạp bèo dẫm nước, đó là dấu hiệu của một cao thủ tiên thiên”.
“Nói nhảm, có thể đối chiến với Hoàng Chân còn có thể kém cỏi sao?”
“Vậy thì không chắc, Hoàng Chân thế nhưng là thiên tài võ thuật, cho dù là võ giả cùng cảnh giới cũng vẫn có sự chênh lệch cao thấp”.
“Nói đúng lắm, anh nhìn chân khí của Hoàng Chân đi, đã vận dụng tới mức trôi chảy tùy ý, anh ta rõ ràng đã tiến vào cảnh giới tiên thiên đỉnh phong, tiên thiên bình thường căn bản không phải là đối thủ của anh ta”.
Ở giữa hồ, Hoàng Chân nhìn xuống Lục Hi hỏi: “Anh đã chuẩn bị xong chưa?”
Lục Hi lười biếng đáp: “Không có gì để chuẩn bị cả”.
“Vậy thì tốt, nhận lấy món quà của tôi đi Lục Hi”.
Cùng với tiếng hét lớn của Hoàng Chân, cả mặt hồ đột nhiên sôi sùng sục giống như một nồi nước đang được đun sôi vậy.
Ngay lập tức, trên mặt hồ đang sôi bùng ngưng tụ hàng trăm mũi tên nước, dùng tốc độ và sức mạnh đủ để đâm xuyên thủng tấm thép, dày đặc bắn vào Lục Hi.
Cùng lúc đó, dưới sự điều khiển của Hoàng Chân, một làn thủy triều ngưng tụ thành hình một con giao long khổng lồ nổi lên trên mặt nước, nhe nanh múa vuốt lao vút về phía Lục Hi.
“Vụt!”
Chứng kiến một màn này, tất cả mọi người đều hít ngược một ngụm khí lạnh, Hoàng Chân nào đâu còn là cảnh giới tiên thiên, đây rõ ràng đã có dáng vẻ của một tông sư mà.