Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-2
Chương 1: Hôn lễ không có chú rể
Ngày 29 tháng 2, mưa.
Hôm nay, là ngày tôi kết hôn, cũng là sinh nhật lần thứ năm trong cuộc đời tôi.
Nhiễm Duy Nhất cầm bút viết một mạch những lời này trong quyển nhật ký.
Trong ngày trọng đại này, cô chỉ có thể ghi chép lại mấy câu đó.
Bởi vì, sẽ không ai tổ chức sinh nhật cho cô; bởi vì, đến bây giờ cô còn không biết dáng vẻ đối tượng kết hôn của cô như thế nào…
Tầng dưới vang lên tiếng còi xe, cô nên đi.
Ngắm nhìn bốn phía, cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau hơn mười năm trong gác nhỏ giống như lồng chim câu không có gì để mang đi. Cô bỏ nhật ký vào túi, thứ duy nhất không bỏ được chính là con gấu tiểu Bố rách nát, cô ngẫm nghĩ, cuối cùng ôm lấy con gấu tiểu Bố đi ra khỏi nhà.
“Cô Nhiễm, không, thiếu phu nhân, mời lên xe.”
Duy Nhất khẽ mỉm cười, ôm chặt gấu tiểu Bố l.q.đ trong ngực, hơi không quen cách xưng hô này. Phu nhân? Đúng, từ hôm nay trở đi cô chính là phu nhân của người nào đó, nhưng mà, cô vẫn không biết anh ta là ai.
Mỗi lần đều là nhân viên vệ sĩ này tìm cô, anh ta là Tần Nhiên, là người có thái độ rất ôn hòa.
Tần Nhiên không nói một câu nào, trực tiếp lái xe đưa cô đi đăng ký.
Mà cô lại bị đưa đi phòng luật sư. Đối mặt với ánh mắt kinh dị của cô, Tần Nhiên giải thích, “Luật sư đã làm xong thủ tục, cô chỉ cần ký tên là được.”
Cô giật mình, hóa ra kết hôn còn có thể như vậy.
Trong nháy mắt khi bước vào văn phòng luật sư, cô bỗng nhiên hơi khẩn trương, không biết trong văn phòng, ông xã của cô là người như thế nào?
Cô hít thở sâu một hơi, đẩy cửa ra…
Bên trong chỉ có luật sư mang kính ngồi nghiêm chỉnh phía sau bàn làm việc vĩ đại, thấy cô tiến vào có lễ phép thì đưa tay mời, “Cô Nhiễm sao? Mời ngồi.”
Duy Nhất gật gật đầu, ngồi đối diện luật sư.
Luật sư lấy ra hai phần văn kiện, “Mời cô Nhiễm ký tên ở chỗ này, ngài Lãnh đã ký xong.”
Ngài Lãnh? Rốt cuộc cô biết, ông xã của cô họ Lãnh.
Ôm chặt gấu nhỏ trước ngực, cô cắn môi, ở chỗ ký tên phát hiện hai chữ rồng bay phượng múa: Lãnh Dực.
Cô trầm tư, không biết người đàn ông viết chữ mạnh mẽ có lực như vậy sẽ là người như thế nào…
“Cô Nhiễm có vấn đề gì không?” Luật sư nhắc nhở cô.
“Không có, không có!” Cô lắc lắc đầu, cầm cây viết trên bàn ký tên, ngay ngắn nắn nót viết tên mình lên –– Nhiễm Duy Nhất.
“Tốt lắm! Chúc mừng cô và ngài Lãnh chính thức trở thành vợ chồng.” Luật sư có dáng vẻ kinh nghiệm, thu hồi văn kiện.
Duy Nhất ngồi ngây dại trên ghế, như thế, cô đã kết hôn sao? Không có nghi lễ? Không có khách mời? Không có chúc phúc? Thậm chí… Không có chú rể…
Cô ôm thật chặt gấu nhỏ trước ngực…
=======
Chương 2: Nhà họ Lãnh
“Thiếu phu nhân, đây là nhà cũ nhà họ Lãnh, một tuần thiếu gia trở về một lần, hôm nay là ngày cậu ấy trở về. Hành lý của cô đâu? Tôi mang vào giúp cô.” Tần Nhiên mở cửa xe cho cô.
Duy Nhất đánh giá căn biệt thự bốn tầng cách xa nội thành này, bên ngoài màu xám đậm, nóc nhà hình tròn màu xám trắng, cửa sổ hình vòm màu trắng, nhìn qua giống như một tòa nhà cổ.
Duy Nhất ôm chặt gấu vải trong ngực, lắc đầu, thoáng cảm thấy khó chịu, “Tôi… không có hành lý gì cả.”
Tần Nhiên ngẩn ngơ, nhớ tới khi đi đón cô thì quả thật cái gì cũng không có, trừ con gấu nhỏ rách nát bẩn thỉu trong ngực.
Anh gật gật đầu, “Không có gì, ở đây cái gì cũng có, cô cũng không cần mang. Đi theo tôi!”
“Tòa nhà bên kia là phòng người giúp việc, sau nhà chính có hồ bơi cùng sân quần vợt, nếu không thích bơi lội và quần vợt, bên kia còn có một phòng tập thể hình. Ngôi nhà hai tầng trong cùng đã bỏ hoang từ lâu, là chỗ nguy hiểm, không có việc gì thì ngàn vạn lần không được đến gần. Phải tránh phải tránh xa!” Tần Nhiên chỉ trỏ giới thiệu cho cô.
Duy Nhất nhìn hoa cả mắt, cô không biết nơi này lớn như thế nào, cũng không biết để xây một căn nhà như vậy mất bao nhiêu tiền, tóm lại cô chưa bao giờ nghe những điều về tầng lớp này.
“Lãng phí!” Cô lẩm bẩm một câu, Puck.d/đ;l’q.đ thấy Tần Nhiên nhìn cô đi lại, cho rằng anh ta nghe được, vội vàng thè lưỡi.
Tần Nhiên bị nét mặt của cô chọc cười, đưa cô vào nhà chính, đối diện là một thím lớn tuổi, Tần Nhiên chỉ vào bà ấy nói, “Đây là má Tằng *, phụ trách quản lý tất cả những người giúp việc, chồng má là quản gia ở đây. Má Tằng, đây là thiếu phu nhân, má đưa cô ấy lên tầng trên đi, tôi trở về báo cáo lại cho thiếu gia.”
(*) Từ má ở đây là chỉ người giúp việc lớn tuổi, bà quản gia trong nhà, gọi má để tăng sự thân thiện và gần gũi.
Má Tằng cười lên rất ôn hòa, dẫn Duy Nhất lên tầng trên: “Thiếu phu nhân, phòng của cô ở tầng ba, cũng đã sắp xếp xong, thiếu gia nói tối nay sẽ trở về.”
Duy Nhất đang mở cửa ra, lập tức bị bài trí bên trong làm sợ ngây người, vách tường màu trắng làm chủ, gần cửa sổ có vách tường trang trí màu hồng, rèm cửa sổ cũng màu hồng, điểm xuyết viền tơ cùng màu.
Đồ dùng của nữ là tổ hợp của màu hồng nhạt và màu trắng, giường đôi và tủ đầu giường rất dễ thương, chất đầy búp bê và gấu bông đủ loại lớn nhỏ, trên bệ cửa sổ đủ loại tulip, lá cây xanh um tươi tốt.
Nơi đây, chính là vương quốc của công chúa!
Cô không thể tin vào tất cả mọi thứ trước mắt mình, xoay người ôm lấy má Tằng, “Má Tằng, đây thật sự là phòng của con sao? Má không tính sai chứ?”
Ánh mắt của cô tỏa sáng lấp lánh, giống như nhặt được kho báu gì đó.
Má Tằng gật gật đầu, vì sự hồn nhiên rất buồn cười của cô ấy mà vui mừng, có một cô bé không có tâm tư đi tới bên cạnh thiếu gia, có phải thiếu gia sẽ học được cách nở nụ cười không?
Duy Nhất hét to một tiếng, hưng phấn bổ nhào lăn lộn trong một đống lớn búp bê, ôm lấy con này hôn nhẹ, ôm lấy con kia chụt chụt, còn thỉnh thoảng nói chuyện với búp bê, ánh mắt má Tằng hoàn toàn mềm nhũn, nhìn cô như nhìn con gái nhà bên cạnh.
Ngày 29 tháng 2, mưa.
Hôm nay, là ngày tôi kết hôn, cũng là sinh nhật lần thứ năm trong cuộc đời tôi.
Nhiễm Duy Nhất cầm bút viết một mạch những lời này trong quyển nhật ký.
Trong ngày trọng đại này, cô chỉ có thể ghi chép lại mấy câu đó.
Bởi vì, sẽ không ai tổ chức sinh nhật cho cô; bởi vì, đến bây giờ cô còn không biết dáng vẻ đối tượng kết hôn của cô như thế nào…
Tầng dưới vang lên tiếng còi xe, cô nên đi.
Ngắm nhìn bốn phía, cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau hơn mười năm trong gác nhỏ giống như lồng chim câu không có gì để mang đi. Cô bỏ nhật ký vào túi, thứ duy nhất không bỏ được chính là con gấu tiểu Bố rách nát, cô ngẫm nghĩ, cuối cùng ôm lấy con gấu tiểu Bố đi ra khỏi nhà.
“Cô Nhiễm, không, thiếu phu nhân, mời lên xe.”
Duy Nhất khẽ mỉm cười, ôm chặt gấu tiểu Bố l.q.đ trong ngực, hơi không quen cách xưng hô này. Phu nhân? Đúng, từ hôm nay trở đi cô chính là phu nhân của người nào đó, nhưng mà, cô vẫn không biết anh ta là ai.
Mỗi lần đều là nhân viên vệ sĩ này tìm cô, anh ta là Tần Nhiên, là người có thái độ rất ôn hòa.
Tần Nhiên không nói một câu nào, trực tiếp lái xe đưa cô đi đăng ký.
Mà cô lại bị đưa đi phòng luật sư. Đối mặt với ánh mắt kinh dị của cô, Tần Nhiên giải thích, “Luật sư đã làm xong thủ tục, cô chỉ cần ký tên là được.”
Cô giật mình, hóa ra kết hôn còn có thể như vậy.
Trong nháy mắt khi bước vào văn phòng luật sư, cô bỗng nhiên hơi khẩn trương, không biết trong văn phòng, ông xã của cô là người như thế nào?
Cô hít thở sâu một hơi, đẩy cửa ra…
Bên trong chỉ có luật sư mang kính ngồi nghiêm chỉnh phía sau bàn làm việc vĩ đại, thấy cô tiến vào có lễ phép thì đưa tay mời, “Cô Nhiễm sao? Mời ngồi.”
Duy Nhất gật gật đầu, ngồi đối diện luật sư.
Luật sư lấy ra hai phần văn kiện, “Mời cô Nhiễm ký tên ở chỗ này, ngài Lãnh đã ký xong.”
Ngài Lãnh? Rốt cuộc cô biết, ông xã của cô họ Lãnh.
Ôm chặt gấu nhỏ trước ngực, cô cắn môi, ở chỗ ký tên phát hiện hai chữ rồng bay phượng múa: Lãnh Dực.
Cô trầm tư, không biết người đàn ông viết chữ mạnh mẽ có lực như vậy sẽ là người như thế nào…
“Cô Nhiễm có vấn đề gì không?” Luật sư nhắc nhở cô.
“Không có, không có!” Cô lắc lắc đầu, cầm cây viết trên bàn ký tên, ngay ngắn nắn nót viết tên mình lên –– Nhiễm Duy Nhất.
“Tốt lắm! Chúc mừng cô và ngài Lãnh chính thức trở thành vợ chồng.” Luật sư có dáng vẻ kinh nghiệm, thu hồi văn kiện.
Duy Nhất ngồi ngây dại trên ghế, như thế, cô đã kết hôn sao? Không có nghi lễ? Không có khách mời? Không có chúc phúc? Thậm chí… Không có chú rể…
Cô ôm thật chặt gấu nhỏ trước ngực…
=======
Chương 2: Nhà họ Lãnh
“Thiếu phu nhân, đây là nhà cũ nhà họ Lãnh, một tuần thiếu gia trở về một lần, hôm nay là ngày cậu ấy trở về. Hành lý của cô đâu? Tôi mang vào giúp cô.” Tần Nhiên mở cửa xe cho cô.
Duy Nhất đánh giá căn biệt thự bốn tầng cách xa nội thành này, bên ngoài màu xám đậm, nóc nhà hình tròn màu xám trắng, cửa sổ hình vòm màu trắng, nhìn qua giống như một tòa nhà cổ.
Duy Nhất ôm chặt gấu vải trong ngực, lắc đầu, thoáng cảm thấy khó chịu, “Tôi… không có hành lý gì cả.”
Tần Nhiên ngẩn ngơ, nhớ tới khi đi đón cô thì quả thật cái gì cũng không có, trừ con gấu nhỏ rách nát bẩn thỉu trong ngực.
Anh gật gật đầu, “Không có gì, ở đây cái gì cũng có, cô cũng không cần mang. Đi theo tôi!”
“Tòa nhà bên kia là phòng người giúp việc, sau nhà chính có hồ bơi cùng sân quần vợt, nếu không thích bơi lội và quần vợt, bên kia còn có một phòng tập thể hình. Ngôi nhà hai tầng trong cùng đã bỏ hoang từ lâu, là chỗ nguy hiểm, không có việc gì thì ngàn vạn lần không được đến gần. Phải tránh phải tránh xa!” Tần Nhiên chỉ trỏ giới thiệu cho cô.
Duy Nhất nhìn hoa cả mắt, cô không biết nơi này lớn như thế nào, cũng không biết để xây một căn nhà như vậy mất bao nhiêu tiền, tóm lại cô chưa bao giờ nghe những điều về tầng lớp này.
“Lãng phí!” Cô lẩm bẩm một câu, Puck.d/đ;l’q.đ thấy Tần Nhiên nhìn cô đi lại, cho rằng anh ta nghe được, vội vàng thè lưỡi.
Tần Nhiên bị nét mặt của cô chọc cười, đưa cô vào nhà chính, đối diện là một thím lớn tuổi, Tần Nhiên chỉ vào bà ấy nói, “Đây là má Tằng *, phụ trách quản lý tất cả những người giúp việc, chồng má là quản gia ở đây. Má Tằng, đây là thiếu phu nhân, má đưa cô ấy lên tầng trên đi, tôi trở về báo cáo lại cho thiếu gia.”
(*) Từ má ở đây là chỉ người giúp việc lớn tuổi, bà quản gia trong nhà, gọi má để tăng sự thân thiện và gần gũi.
Má Tằng cười lên rất ôn hòa, dẫn Duy Nhất lên tầng trên: “Thiếu phu nhân, phòng của cô ở tầng ba, cũng đã sắp xếp xong, thiếu gia nói tối nay sẽ trở về.”
Duy Nhất đang mở cửa ra, lập tức bị bài trí bên trong làm sợ ngây người, vách tường màu trắng làm chủ, gần cửa sổ có vách tường trang trí màu hồng, rèm cửa sổ cũng màu hồng, điểm xuyết viền tơ cùng màu.
Đồ dùng của nữ là tổ hợp của màu hồng nhạt và màu trắng, giường đôi và tủ đầu giường rất dễ thương, chất đầy búp bê và gấu bông đủ loại lớn nhỏ, trên bệ cửa sổ đủ loại tulip, lá cây xanh um tươi tốt.
Nơi đây, chính là vương quốc của công chúa!
Cô không thể tin vào tất cả mọi thứ trước mắt mình, xoay người ôm lấy má Tằng, “Má Tằng, đây thật sự là phòng của con sao? Má không tính sai chứ?”
Ánh mắt của cô tỏa sáng lấp lánh, giống như nhặt được kho báu gì đó.
Má Tằng gật gật đầu, vì sự hồn nhiên rất buồn cười của cô ấy mà vui mừng, có một cô bé không có tâm tư đi tới bên cạnh thiếu gia, có phải thiếu gia sẽ học được cách nở nụ cười không?
Duy Nhất hét to một tiếng, hưng phấn bổ nhào lăn lộn trong một đống lớn búp bê, ôm lấy con này hôn nhẹ, ôm lấy con kia chụt chụt, còn thỉnh thoảng nói chuyện với búp bê, ánh mắt má Tằng hoàn toàn mềm nhũn, nhìn cô như nhìn con gái nhà bên cạnh.