Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43-44
Chương 43: Cô gái bay ngoài cửa sổ
“Thằng nhóc thối này!” Má Tằng âm thầm lẩm bẩm một tiếng, vội vã thu dọn xong xuống tầng dưới.
Duy Nhất không hiểu vì sao má Tằng lại có phản ứng này, nhìn lên đồng hồ treo tường, đã chỉ chín giờ, cô đột nhiên nhớ ra phải đi làm!
“Má Tằng! Sao má không gọi con sớm hơn! Con bị trễ!” Duy Nhất chạy ra khỏi phòng hô to.
Má Tằng đi từ phòng bếp ra, “Thiếu phu nhân, thiếu gia nói hôm nay cô không nên đi làm, cậu ấy xin nghỉ cho cô.”
“Ồ –” Duy Nhất cong môi lên, cái gì! Cô đi làm hay không đều do anh quyết định sao? Chỉ có điều, hôm nay mệt mỏi quá, không muốn đi làm!
Khó được một ngày thanh nhàn, Duy Nhất vẫn mặc áo ngủ của anh tản bộ trong vườn hoa, cô thích cảm giác mặc áo ngủ của anh.
Ngày đầu tiên đến nhà họ Lãnh đã nghe Tần Nhiên giới thiệu qua về cảnh vật chung quanh nhà họ Lãnh, vườn hoa, hồ bơi, chỗ tập thể hình, cái gì cũng có.
Duy Nhất thích bơi lội, cô đi tới hồ bơi, lại phát hiện nước trong hồ bơi màu tím! Tím trong suốt, giống như một khối ngọc bích khổng lồ, lóe sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, trong nháy mắt, cô liền yêu nơi này.
Đưa chân ra thử nước ấm, hình như mới thêm nước ấm, cô mừng rỡ vào phòng tắm thay đồ tắm ra ngoài. Vừa đúng hôm nay mặc đồ tắm màu tím nhạt, nhảy vào trong nước giống như tan vào trong biển sâu màu tím, mà cô, giống như một con cá màu tím.
Nhưng mà, lúc bơi lội, Duy Nhất cảm thấy toàn thân có cảm giác tê dại vây quanh, hình như có người đang chăm chú nhìn cô.
Cô âm thầm hoảng sợ, ngắm nhìn bốn phía, nhưng không phát hiện ra cái gì.
Trong lòng tràn đầy nghi ngờ, chẳng lẽ mình bị ảo giác? Cô hoài nghi tiếp tục bơi mấy vòng, cảm giác này vẫn còn đuổi theo cô thật chặt.
Hơn nữa, trực giác nói cho cô biết, ánh mắt ấy không thân thiện.
Cô không dám bơi tiếp, vội vã lên bờ, dùng khăn tắm lớn bọc lấy thân thể, thậm chí không để ý tới thay quần áo, trực tiếp trở về nhà chính.
Tối hôm nay, anh không trở lại, mà cô, lại đổ bệnh!
Có thể do bơi lội dẫn đến bị cảm, hỗn loạn, người không thăng bằng, cô đã sớm rúc vào trong chăn, nhưng lại không buồn ngủ, lúc thì tỉnh táo, lúc lại ngủ say.
Đột nhiên, nghe thấy âm thanh “Soạt soạt soạt”, Duy Nhất miễn cưỡng nhấc mí mắt nặng nề lên, trong đêm đen, bên ngoài song cửa sổ màu trắng, lại có một người phụ nữ mặc áo trắng đang bay, tóc quăn tán loạn, sắc mặt trắng bệch, hơn nữa buồn bã cười một tiếng với Duy Nhất, lộ ra hàm răng trắng hếu…
“A –” Duy Nhất thét một tiếng chói tai, rúc vào chăn, dùng chăn che kín đầu.
Thật lâu, thật lâu sau, Duy Nhất mới dám nhấc một góc chăn lên nhìn ra phía ngoài, cô gái ngoài cửa sổ đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi…
=======
Chương 44: Lãnh Dực, em muốn…
Chẳng lẽ mình bị ảo giác?
Cô mở đèn, đứng dậy đến trước cửa sổ kiểm tra, cô ở tầng ba, cửa kính đang đóng, không có chỗ dừng chân, nhất định sẽ không có ai đứng ở trên bệ cửa sổ.
Cô không tin trên thế giới có ma quỷ, như vậy là ảo giác, nhất định là thế, nghe nói lúc bị bệnh rất dễ dàng xuất hiện ảo giác…
Cô âm thầm thở phào một cái, cúi đầu lau mồ hôi lạnh trên trán mình.
Duy Nhất cúi đầu không vội, nhưng phát hiện con búp bê nhỏ mình treo ở cửa sổ tầng dưới đã không thấy…
Chẳng lẽ mình kéo lên?
Cô cuống quýt tìm trong phòng một lần, đâu có thấy tung tích con búp bê nhỏ?
Cô nhớ ra rồi, cô tin chắc tối hôm qua mình treo con búp bê nhỏ trên sợi dây, như vậy ai lấy nó đi?
Sợ hãi lại bao phủ cô, cô không dám tắt đèn ngủ, trèo lên giường giấu mình vào trong chăn, vẫn phát run.
Không được! Cô không tiếp tục kiên trì được! Lấy điện thoại di động ra, núp ở trong chăn gọi điện thoại cho anh.
Trong điện thoại di động vang lên âm thanh “Reng – reng –” thật lâu mới có hồi âm, “Này, Duy Nhất! Đã trễ thế rồi có chuyện gì?”
“Mấy giờ rồi?” Muộn sao? Duy Nhất không biết bây giờ là lúc nào, bởi vì sợ hãi mà giọng nói run rẩy.
“Ba giờ!” Anh đang buồn ngủ mông lung nghe thấy cô có điều gì không đúng, nghi hoặc hỏi, “Duy Nhất, giọng của em đang run rẩy, em làm sao vậy?”
Nghe giọng quan tâm của anh, bản tính phụ nữ trời sinh của Duy Nhất lập tức lộ ra, “Anh đang ở đâu? Tại sao không về nhà?” Giọng nói hơi nũng nịu.
Người nào đó vừa nghe những lời này, trong lòng giống như dây đàn “Tinh” vang lên, điều này nói lên cái gì? Nhớ anh? Nhà? Thật là chữ ấm áp…
“Anh… ở Nhật Bản. Có chuyện gì không?” Anh cố gắng để cho giọng mình nghe vững vàng một chút.
“Lãnh Dực, em sợ…” Duy Nhất chép miệng, giống như đầu bên kia điện thoại anh có thể nhìn thấy.
Lại là Lãnh Dực… Anh bắt đầu hối hận với quyết định của mình…
“Sợ cái gì? Không phải trong nhà có má Tằng, còn có nhiều người giúp việc!”
“Em…” Duy Nhất cũng ngây ngẩn cả người, tại sao lúc cô sợ không đi tìm má Tằng, chỉ biết núp trong chăn nhớ tới anh?
“Sao vậy?” Anh cố gắng dịu dàng, cố gắng trấn an cô, mặc dù không biết cô sợ cái gì.
Duy Nhất không biết nên nói gì, nói cô gặp quỷ? Người ta không cười chết cô mới là lạ! “Em… ngã bệnh!” Duy Nhất không thể làm gì khác hơn là nói vậy.
“Ngã bệnh? Anh lập tức gọi điện thoại cho bác sỹ Trần!”
“Đừng!” Duy Nhất cuống quýt ngăn cản, đêm hôm khuya khoắt gọi bác sỹ đến, chỉ là cảm mạo mà thôi… “Lãnh Dực, em chỉ muốn…”
“Duy Nhất, rốt cuộc hôm nay em làm sao vậy? Muốn thế nào, nói đi!” Anh cảm thấy cô thật kỳ quái, chợt cười nói, “Không phải muốn… cái đó chứ?”
“Thằng nhóc thối này!” Má Tằng âm thầm lẩm bẩm một tiếng, vội vã thu dọn xong xuống tầng dưới.
Duy Nhất không hiểu vì sao má Tằng lại có phản ứng này, nhìn lên đồng hồ treo tường, đã chỉ chín giờ, cô đột nhiên nhớ ra phải đi làm!
“Má Tằng! Sao má không gọi con sớm hơn! Con bị trễ!” Duy Nhất chạy ra khỏi phòng hô to.
Má Tằng đi từ phòng bếp ra, “Thiếu phu nhân, thiếu gia nói hôm nay cô không nên đi làm, cậu ấy xin nghỉ cho cô.”
“Ồ –” Duy Nhất cong môi lên, cái gì! Cô đi làm hay không đều do anh quyết định sao? Chỉ có điều, hôm nay mệt mỏi quá, không muốn đi làm!
Khó được một ngày thanh nhàn, Duy Nhất vẫn mặc áo ngủ của anh tản bộ trong vườn hoa, cô thích cảm giác mặc áo ngủ của anh.
Ngày đầu tiên đến nhà họ Lãnh đã nghe Tần Nhiên giới thiệu qua về cảnh vật chung quanh nhà họ Lãnh, vườn hoa, hồ bơi, chỗ tập thể hình, cái gì cũng có.
Duy Nhất thích bơi lội, cô đi tới hồ bơi, lại phát hiện nước trong hồ bơi màu tím! Tím trong suốt, giống như một khối ngọc bích khổng lồ, lóe sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, trong nháy mắt, cô liền yêu nơi này.
Đưa chân ra thử nước ấm, hình như mới thêm nước ấm, cô mừng rỡ vào phòng tắm thay đồ tắm ra ngoài. Vừa đúng hôm nay mặc đồ tắm màu tím nhạt, nhảy vào trong nước giống như tan vào trong biển sâu màu tím, mà cô, giống như một con cá màu tím.
Nhưng mà, lúc bơi lội, Duy Nhất cảm thấy toàn thân có cảm giác tê dại vây quanh, hình như có người đang chăm chú nhìn cô.
Cô âm thầm hoảng sợ, ngắm nhìn bốn phía, nhưng không phát hiện ra cái gì.
Trong lòng tràn đầy nghi ngờ, chẳng lẽ mình bị ảo giác? Cô hoài nghi tiếp tục bơi mấy vòng, cảm giác này vẫn còn đuổi theo cô thật chặt.
Hơn nữa, trực giác nói cho cô biết, ánh mắt ấy không thân thiện.
Cô không dám bơi tiếp, vội vã lên bờ, dùng khăn tắm lớn bọc lấy thân thể, thậm chí không để ý tới thay quần áo, trực tiếp trở về nhà chính.
Tối hôm nay, anh không trở lại, mà cô, lại đổ bệnh!
Có thể do bơi lội dẫn đến bị cảm, hỗn loạn, người không thăng bằng, cô đã sớm rúc vào trong chăn, nhưng lại không buồn ngủ, lúc thì tỉnh táo, lúc lại ngủ say.
Đột nhiên, nghe thấy âm thanh “Soạt soạt soạt”, Duy Nhất miễn cưỡng nhấc mí mắt nặng nề lên, trong đêm đen, bên ngoài song cửa sổ màu trắng, lại có một người phụ nữ mặc áo trắng đang bay, tóc quăn tán loạn, sắc mặt trắng bệch, hơn nữa buồn bã cười một tiếng với Duy Nhất, lộ ra hàm răng trắng hếu…
“A –” Duy Nhất thét một tiếng chói tai, rúc vào chăn, dùng chăn che kín đầu.
Thật lâu, thật lâu sau, Duy Nhất mới dám nhấc một góc chăn lên nhìn ra phía ngoài, cô gái ngoài cửa sổ đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi…
=======
Chương 44: Lãnh Dực, em muốn…
Chẳng lẽ mình bị ảo giác?
Cô mở đèn, đứng dậy đến trước cửa sổ kiểm tra, cô ở tầng ba, cửa kính đang đóng, không có chỗ dừng chân, nhất định sẽ không có ai đứng ở trên bệ cửa sổ.
Cô không tin trên thế giới có ma quỷ, như vậy là ảo giác, nhất định là thế, nghe nói lúc bị bệnh rất dễ dàng xuất hiện ảo giác…
Cô âm thầm thở phào một cái, cúi đầu lau mồ hôi lạnh trên trán mình.
Duy Nhất cúi đầu không vội, nhưng phát hiện con búp bê nhỏ mình treo ở cửa sổ tầng dưới đã không thấy…
Chẳng lẽ mình kéo lên?
Cô cuống quýt tìm trong phòng một lần, đâu có thấy tung tích con búp bê nhỏ?
Cô nhớ ra rồi, cô tin chắc tối hôm qua mình treo con búp bê nhỏ trên sợi dây, như vậy ai lấy nó đi?
Sợ hãi lại bao phủ cô, cô không dám tắt đèn ngủ, trèo lên giường giấu mình vào trong chăn, vẫn phát run.
Không được! Cô không tiếp tục kiên trì được! Lấy điện thoại di động ra, núp ở trong chăn gọi điện thoại cho anh.
Trong điện thoại di động vang lên âm thanh “Reng – reng –” thật lâu mới có hồi âm, “Này, Duy Nhất! Đã trễ thế rồi có chuyện gì?”
“Mấy giờ rồi?” Muộn sao? Duy Nhất không biết bây giờ là lúc nào, bởi vì sợ hãi mà giọng nói run rẩy.
“Ba giờ!” Anh đang buồn ngủ mông lung nghe thấy cô có điều gì không đúng, nghi hoặc hỏi, “Duy Nhất, giọng của em đang run rẩy, em làm sao vậy?”
Nghe giọng quan tâm của anh, bản tính phụ nữ trời sinh của Duy Nhất lập tức lộ ra, “Anh đang ở đâu? Tại sao không về nhà?” Giọng nói hơi nũng nịu.
Người nào đó vừa nghe những lời này, trong lòng giống như dây đàn “Tinh” vang lên, điều này nói lên cái gì? Nhớ anh? Nhà? Thật là chữ ấm áp…
“Anh… ở Nhật Bản. Có chuyện gì không?” Anh cố gắng để cho giọng mình nghe vững vàng một chút.
“Lãnh Dực, em sợ…” Duy Nhất chép miệng, giống như đầu bên kia điện thoại anh có thể nhìn thấy.
Lại là Lãnh Dực… Anh bắt đầu hối hận với quyết định của mình…
“Sợ cái gì? Không phải trong nhà có má Tằng, còn có nhiều người giúp việc!”
“Em…” Duy Nhất cũng ngây ngẩn cả người, tại sao lúc cô sợ không đi tìm má Tằng, chỉ biết núp trong chăn nhớ tới anh?
“Sao vậy?” Anh cố gắng dịu dàng, cố gắng trấn an cô, mặc dù không biết cô sợ cái gì.
Duy Nhất không biết nên nói gì, nói cô gặp quỷ? Người ta không cười chết cô mới là lạ! “Em… ngã bệnh!” Duy Nhất không thể làm gì khác hơn là nói vậy.
“Ngã bệnh? Anh lập tức gọi điện thoại cho bác sỹ Trần!”
“Đừng!” Duy Nhất cuống quýt ngăn cản, đêm hôm khuya khoắt gọi bác sỹ đến, chỉ là cảm mạo mà thôi… “Lãnh Dực, em chỉ muốn…”
“Duy Nhất, rốt cuộc hôm nay em làm sao vậy? Muốn thế nào, nói đi!” Anh cảm thấy cô thật kỳ quái, chợt cười nói, “Không phải muốn… cái đó chứ?”