Viet Writer
Và Mai Có Nắng
- Ảnh bìa
- Tác giả
- Cát Tường Dạ
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Lượt đọc
- 3,068
- Cập nhật
Cú kết hôn liều lĩnh - sáng tác Cát Tường Dạ
Ngày cô kết hôn, không cha mẹ, người thân, bạn bè chúc phúc đến cả chú rể cũng không thấy mặt, chỉ có mình cô lặng lẽ. Nhưng đêm tân hôn lại là sự thực, không có ánh sáng, không âu yếm dịu dàng, không xa hoa diễm lệ, không có tất cả chỉ có màu đen che phủ vì cô bị bịt mắt; tất cả chỉ có người đàn ông biến cô thành sự phụ nữ là có thực, hiện hữu.
Trích:
Hôm nay, là ngày tôi kết hôn, cũng là sinh nhật lần thứ năm trong cuộc đời tôi.
Nhiễm Duy Nhất cầm bút viết một mạch những lời này trong quyển nhật ký.
Trong ngày trọng đại này, cô chỉ có thể ghi chép lại mấy câu đó.
Bởi vì, sẽ không ai tổ chức sinh nhật cho cô; bởi vì, đến bây giờ cô còn không biết dáng vẻ đối tượng kết hôn của cô như thế nào…
Tầng dưới vang lên tiếng còi xe, cô nên đi.
Ngắm nhìn bốn phía, cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau hơn mười năm trong gác nhỏ giống như lồng chim câu không có gì để mang đi. Cô bỏ nhật ký vào túi, thứ duy nhất không bỏ được chính là con gấu tiểu Bố rách nát, cô ngẫm nghĩ, cuối cùng ôm lấy con gấu tiểu Bố đi ra khỏi nhà.
“Cô Nhiễm, không, thiếu phu nhân, mời lên xe.”
Duy Nhất khẽ mỉm cười, ôm chặt gấu tiểu Bố l.q.đ trong ngực, hơi không quen cách xưng hô này. Phu nhân? Đúng, từ hôm nay trở đi cô chính là phu nhân của người nào đó, nhưng mà, cô vẫn không biết anh ta là ai.
Mỗi lần đều là nhân viên vệ sĩ này tìm cô, anh ta là Tần Nhiên, là người có thái độ rất ôn hòa.
Tần Nhiên không nói một câu nào, trực tiếp lái xe đưa cô đi đăng ký.
Mà cô lại bị đưa đi phòng luật sư. Đối mặt với ánh mắt kinh dị của cô, Tần Nhiên giải thích, “Luật sư đã làm xong thủ tục, cô chỉ cần ký tên là được.”
Cô giật mình, hóa ra kết hôn còn có thể như vậy.
Trong nháy mắt khi bước vào văn phòng luật sư, cô bỗng nhiên hơi khẩn trương, không biết trong văn phòng, ông xã của cô là người như thế nào?
Cô hít thở sâu một hơi, đẩy cửa ra…
Bên trong chỉ có luật sư mang kính ngồi nghiêm chỉnh phía sau bàn làm việc vĩ đại, thấy cô tiến vào có lễ phép thì đưa tay mời, “Cô Nhiễm sao? Mời ngồi.”
Duy Nhất gật gật đầu, ngồi đối diện luật sư.
Luật sư lấy ra hai phần văn kiện, “Mời cô Nhiễm ký tên ở chỗ này, ngài Lãnh đã ký xong.”
Ngài Lãnh? Rốt cuộc cô biết, ông xã của cô họ Lãnh.
Ngày cô kết hôn, không cha mẹ, người thân, bạn bè chúc phúc đến cả chú rể cũng không thấy mặt, chỉ có mình cô lặng lẽ. Nhưng đêm tân hôn lại là sự thực, không có ánh sáng, không âu yếm dịu dàng, không xa hoa diễm lệ, không có tất cả chỉ có màu đen che phủ vì cô bị bịt mắt; tất cả chỉ có người đàn ông biến cô thành sự phụ nữ là có thực, hiện hữu.
Trích:
Hôm nay, là ngày tôi kết hôn, cũng là sinh nhật lần thứ năm trong cuộc đời tôi.
Nhiễm Duy Nhất cầm bút viết một mạch những lời này trong quyển nhật ký.
Trong ngày trọng đại này, cô chỉ có thể ghi chép lại mấy câu đó.
Bởi vì, sẽ không ai tổ chức sinh nhật cho cô; bởi vì, đến bây giờ cô còn không biết dáng vẻ đối tượng kết hôn của cô như thế nào…
Tầng dưới vang lên tiếng còi xe, cô nên đi.
Ngắm nhìn bốn phía, cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau hơn mười năm trong gác nhỏ giống như lồng chim câu không có gì để mang đi. Cô bỏ nhật ký vào túi, thứ duy nhất không bỏ được chính là con gấu tiểu Bố rách nát, cô ngẫm nghĩ, cuối cùng ôm lấy con gấu tiểu Bố đi ra khỏi nhà.
“Cô Nhiễm, không, thiếu phu nhân, mời lên xe.”
Duy Nhất khẽ mỉm cười, ôm chặt gấu tiểu Bố l.q.đ trong ngực, hơi không quen cách xưng hô này. Phu nhân? Đúng, từ hôm nay trở đi cô chính là phu nhân của người nào đó, nhưng mà, cô vẫn không biết anh ta là ai.
Mỗi lần đều là nhân viên vệ sĩ này tìm cô, anh ta là Tần Nhiên, là người có thái độ rất ôn hòa.
Tần Nhiên không nói một câu nào, trực tiếp lái xe đưa cô đi đăng ký.
Mà cô lại bị đưa đi phòng luật sư. Đối mặt với ánh mắt kinh dị của cô, Tần Nhiên giải thích, “Luật sư đã làm xong thủ tục, cô chỉ cần ký tên là được.”
Cô giật mình, hóa ra kết hôn còn có thể như vậy.
Trong nháy mắt khi bước vào văn phòng luật sư, cô bỗng nhiên hơi khẩn trương, không biết trong văn phòng, ông xã của cô là người như thế nào?
Cô hít thở sâu một hơi, đẩy cửa ra…
Bên trong chỉ có luật sư mang kính ngồi nghiêm chỉnh phía sau bàn làm việc vĩ đại, thấy cô tiến vào có lễ phép thì đưa tay mời, “Cô Nhiễm sao? Mời ngồi.”
Duy Nhất gật gật đầu, ngồi đối diện luật sư.
Luật sư lấy ra hai phần văn kiện, “Mời cô Nhiễm ký tên ở chỗ này, ngài Lãnh đã ký xong.”
Ngài Lãnh? Rốt cuộc cô biết, ông xã của cô họ Lãnh.