Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Tạ Chiêu và Lục Thừa Tư đính hôn một năm thì chính thức đăng ký kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp.
Bộ phim truyền hình mà Thi tổng đều tư cũng xác định lịch chiếu và lấy được tư cách chiếu song song trên đài truyền hình và nền tảng internet vào năm này. Trước khi phát sóng, bởi vì bộ phim này có thành viên tổ chức sản xuất tài giỏi nên rất được chờ mong. Hơn nữa trong năm ấy, nữ số ba trong bộ phim Tống Nghiên Lệ cũng bất ngờ nổi tiếng, cô ấy tham gia ghi hình một show giải trí thu hút được không ít người hâm mộ, bởi vậy cũng tăng độ chú ý cho bộ phim.
Tạ Chiêu biết ôm đùi mấy boss lớn này sẽ không sai, Tống Nghiên Lệ quả nhiên không khiến cô thất vọng! Mới một năm, cô ấy đã từ nữ idol bị toàn mạng bôi đen biến thành chị gái bảo tàng được fan hâm mộ theo đuổi.
Cô cảm thấy bộ phim này muốn không nổi cũng khó.
Dưới sự chờ mong của hàng triệu người, bộ phim đúng giờ phát sóng, ngày phát sóng đầu tiên đã phá kỷ lục tỷ lệ người xem đài truyền hình những năm gần đây, lượng phát theo yêu cầu trên các nền tảng lớn cũng tăng mạnh. Hiện nay trên thị trường không thiếu phim truyền hình lấy đề tài về phụ nữ, nhưng phần lớn đều gãi không đúng chỗ ngứa, thậm chí ông nói gà bà nói vịt. Lúc trước Hoắc Thi quyết định đóng nữ chính của bộ phim này chính là nhìn trúng đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất đều là nữ giới, có thể chân chính kể chuyện dưới thị giác của nữ giới.
Sự thật chứng minh ánh mắt của cô ấy là đúng, sau khi phim truyền hình phát sóng lập tức lấy được sự đồng cảm từ phái nữ, chiếm độ thảo luận siêu cao trên các nền tảng xã hội, một vài câu nói hay của nhân vật nữ trong phim cũng được spam rất nhiều lần.
Nói tóm lại chính là, phim của cô Tạ lại nổi tiếng rồi!
Năm nay Tạ Chiêu vẫn chưa tới hai mươi bảy tuổi, nhưng viết kịch bản nào kịch bản đó nổi, đã thành cá chép sống truyền miệng trong giới, tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ đoàn làm phim khai máy đều muốn đổi thành bái cô Tạ.
Đối với cách nói như vậy, người trong cuộc Tạ Chiêu khiêm tốn bày tỏ: “Không thể mê tín, bộ phim có thể thành công là công lao của mỗi người trong đoàn làm phim.”
Cố Chi Chi: Cô Tạ, xin tips
Đường Hàm: Lần sau cô Tạ còn có phim nhớ mang mình nhé
Tạ Chiêu: Mình đã sớm nói với các cậu, chú ý Tống Nghiên Lệ, thị trường cực tốt!
Cố Chi Chi: Cô Tạ nhìn Tống Nghiên Lệ cứ như mình nhìn quỹ ngân sách…
Tạ Chiêu: Đó không giống, quỹ ngân sách của cậu toàn màu xanh lá (lỗ), Tống Nghiên Lệ là đỏ (nổi tiếng)
Cố Chi Chi:
Đường Hàm: Tống Nghiên Lệ đợt này khả năng bay vọt, nói không chừng bộ phim này cô ấy lời nhiều nhất
Tạ Chiêu: Đúng vậy, có lẽ về sau cô ấy sẽ dựa vào con đường diễn viên, nói không chừng tương lai có thể giành được giải thưởng
“Vẫn đang nghịch điện thoại?” Lục Thừa Tư tắm rửa xong đi ra, Tạ Chiêu còn dựa đầu giường nghịch điện thoại vui vẻ. Tạ Chiêu ngẩng đầu nhìn anh một cái, trả lời một câu: “A, đang tám với mấy người Cố Chi Chi, không phải hai ngày nay bộ phim phát sóng rất tốt sao, tất cả mọi người đều vui vẻ.”
“Ừm, vui vẻ thật.” Lục Thừa Tư nói xong lấy máy sấy tóc, đứng trước gương bắt đầu sấy tóc. Tạ Chiêu đứng từ trên giường dậy, dương dương đắc ý đến trước mặt anh: “Sao thế, có phải bây giờ Lục tổng đang hối hận lúc trước đầu tư ít không?”
Lục Thừa Tư cười một tiếng, cầm máy sấy trên tay thổi về phía đối phương: “Không sao, anh sẽ đầu tư bộ phim tiếp theo của em.”
Tạ Chiêu bị gió nóng trong máy sấy thổi nhắm lại mắt, cô đẩy tay Lục Thừa Tư ra, nhìn anh nói: “Em cũng không thể cam đoan bộ phim tiếp theo của em có thể nổi, nhỡ lỗ anh cũng không nên trách em.”
Lục Thừa Tư không ầm ĩ với cô, cầm máy sấy sấy mái tóc ẩm ướt của mình: “Đầu tư có lãi có lỗ rất bình thường, tập đoàn Nặc Sâm cũng không phải chưa từng làm ăn thua lỗ. Lại nói đầu tư cho vợ mình, anh rất vui lòng.”
Tạ Chiêu ra vẻ “chân chó” lại gần, bóp vai cho Lục Thừa Tư: “Em thích người như sếp Lục, hào phóng!”
Lục Thừa Tư bị cô chọc cười: “Được rồi, đừng quậy, anh đang sấy tóc.”
“Em sấy tóc cho sếp Lục, tay nghề của em tốt lắm.” Tạ Chiêu không đợi Lục Thừa Tư đồng ý, cầm lấy máy sấy tóc trong tay anh, “Anh ngồi xuống đi, em sấy cho anh.”
Lục Thừa Tư ngồi xuống ghế, Tạ Chiêu đứng sau lưng anh, bắt chước tay nghề của thầy Tony tiệm cắt tóc, bắt đầu sấy tóc cho Lục Thừa Tư: “Chất tóc của chàng trai không tệ, vừa mềm vừa đen.”
“Cảm ơn.”
“Nhưng mà người như thế tới tuổi trung niên dễ bị rụng tóc, anh phải bảo vệ đường chân tóc của mình nhé.”
“…Cô Tạ nên lo cho mình trước đi, nghe nói biên kịch là nghề tốn nhiều tóc nhất.”
Tạ Chiêu: “…”
Xin lỗi, cô nghĩ tới nỗi sợ hãi khi bị Thi tổng chi phối.
“Em không sợ, em là người phụ nữ từng làm review về thuốc mọc tóc.” Tạ Chiêu hừ hừ hai tiếng, ngón tay luồn vào mái tóc ngắn mềm mại của Lục Thừa Tư, “Đến lúc đó nếu anh rụng tóc, có thể bảo em gửi bản đánh giá cho anh.”
“…Em có không ít thứ kỳ lạ nhỉ.”
“Em còn nhiều bất ngờ mà anh không biết lắm.”
“Thật sao?” Lục Thừa Tư bỗng nhiên vươn tay ôm cô vào trong ngực, khóe môi hơi cong lên nhìn cô, “Vậy anh ngược lại phải khám phá cẩn thận rồi.”
Tạ Chiêu: “…”
Vì sao sấy tóc, anh cũng có thể nói ấy là ấy.
Một tay Lục Thừa Tư ôm eo cô, xích lại gần tóc cô khẽ ngửi, sau đó một nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào tai Tạ Chiêu. Tạ Chiêu bị hành động nhỏ bé này kích thích khẽ run một cái, Lục Thừa Tư hôn dọc theo vành tai của cô, chậm rãi kéo dài xuống sườn mặt cô.
Máy sấy trong tay Tạ Chiêu còn kêu vù vù, thậm chí cô còn quên phải tắt máy sấy đi. Lục Thừa Tư lại ôm chặt cô hơn, hơi thở bất ổn nói bên tai cô: “Chiêu Chiêu, tắt máy sấy đi em.”
Lúc này Tạ Chiêu mới tắt máy sấy, Lục Thừa Tư cầm máy sấy trong tay cô, tiện tay đặt sang một bên rồi bế Tạ Chiêu lên.
Sau khi hai người kết hôn, Thịt Ba Chỉ bị cưỡng chế dời xa phòng của Tạ Chiêu. Mọi người đều biết Thịt Ba Chỉ vô cùng dính người, mấy ngày đầu còn tức giận đòi tuyệt thực, thậm chí nửa đêm ầm ĩ trước cửa phòng Tạ Chiêu và Lục Thừa Tư.
Dĩ vãng nó làm ầm ĩ như thế, Tạ Chiêu đều sẽ thỏa hiệp, nhưng lần này Thịt Ba Chỉ ầm ĩ liên tiếp mấy ngày, vẫn không thể chuyển về, nó rốt cuộc ý thức được có lẽ lần này phải học tự lập thật rồi.
Tạ Chiêu nhìn nó không ăn cơm cũng hơi đau lòng, nhưng để nó tiếp tục ở trong phòng của bọn họ khẳng định không ổn, dù sao trong phòng hở một tí lại trình diễn nội đúng hạn chế độ tuổi… giống như bây giờ.
Thịt Ba Chỉ vẫn còn con nít, bọn họ không thể làm hư trẻ nhỏ.
Mấy ngày sau là ngày giỗ của bố Lục Thừa Tư, anh dẫn theo Tạ Chiêu và Lý Tuyền cùng đến mộ tế bái.
Trước khi kết hôn, Tạ Chiêu đã đến thăm bố Lục Thừa Tư một lần, khi đó cô mới biết bố Lục Thừa Tư tên Lục Viễn Lâm. Cũng là khi đó cô mới nghe Lục Thừa Tư nói, chữ “Sâm 森” trong tập đoàn Nặc Sâm được ghép từ chữ “Lâm 林” trong Lục Viễn Lâm và chữ “Mộc 木” trong Lý Tuyền 李璇, mà chữ “Nặc 诺” đại biểu cho hứa hẹn (承诺) của bố Lục Thừa Tư đối với mẹ anh.
Nói thật, lúc cô vừa nghe cách giải thích này đã được ăn một đống thức ăn cho chó.
Nhưng cái này cũng nói rõ tình cảm của bố mẹ Lục Thừa Tư rất tốt, có thể nghĩ lúc trước Lục Viễn Lâm đột ngột qua đời đã tạo thành đả kích lớn thế nào đối với Lý Tuyền.
Ngay cả bản thân Lục Thừa Tư cũng nói, nếu như không phải bởi vì sức khỏe anh không tốt, mẹ anh không yên tâm về anh, có lẽ bà đã nghĩ quẩn đi theo bố anh rồi.
Vật đổi sao dời, bây giờ Lý Tuyền đứng trước mộ Lục Viễn Làm đã có thể cười nói về chuyện của Lục Thừa Tư và Tạ Chiêu với ông, còn cố ý giục bọn hơn mau sinh con ngay trước mặt ông nữa.
Trên đường trở về, Lý Tuyền không đi cùng bọn họ, Lục Thừa Tư biết ngày này hàng năm trong lòng bà vẫn không dễ chịu nên cũng không tiếp tục quấy rầy bà.
Tạ Chiêu ngược lại hơi bận tâm, sợ bỏ lại bà một mình sẽ xảy ra chuyện.
“Yên tâm đi, mấy năm đầu đã vượt qua được, bây giờ sẽ không đâu.” Lục Thừa Tư nhìn Tạ Chiêu, “So với cái này, em nên lo lắng mẹ giục sinh con ấy.”
Tạ Chiêu: “…”
Thật ra cũng không phải cô không muốn sinh con, cô vẫn rất thích có bé con của cô và Lục Thừa Tư. Cô chủ yếu là… Sợ hãi.
“Em nói cho anh biết, trong nhóm biên kịch tụi em có một biên kịch gần đây mang thai, anh biết cô ấy thảm thế nào không?” Tạ Chiêu nói sinh động như thật với Lục Thừa Tư, “Xưa nay cô ấy không biết mang thai sẽ bị đau răng!”
“Đau răng?” Lục Thừa Tư hiển nhiên cũng chưa từng nghe nói, hơi nghi ngờ nhìn cô, “Vì sao?”
“Thì do cô ấy có răng khôn đó. Bởi vì bình thường ảnh hưởng không lớn nên cô ấy không đi nhổ, ai biết sau khi mang thai, răng sẽ rất dễ bị nhiễm trùng, răng khôn đang yên đang lành nay lại đau vô cùng, nhưng bởi vì mang thai nên không thể uống thuốc tiêu viêm, chỉ có thể chịu đựng!” Tạ Chiêu nói vô cùng sinh động, “Đây không phải ví dụ, rất nhiều phụ nữ có thai đều có vấn đề này, bao gồm sâu răng gì đó, nhất định phải chữa khỏi trước khi mang thai, nếu không cũng chỉ có thể nửa đêm đau đến không ngủ được gào khóc trong nhóm chat như cô ấy, đúng là thảm quá rồi!”
“…” Lục Thừa Tư cũng bắt đầu lo lắng vì lời cô nói.
“Đây là chỉ là vấn đề rất nhỏ, sau khi mang thai cơ thể người phụ nữ cơ bản như tái tạo lại, sẽ có rất nhiều vấn đề mở rộng…” Tạ Chiêu bô lô bô la phổ cập lượng lớn kiến thức cho Lục Thừa Tư. Sau khi nói xong, cô thành công làm Lục Thừa Tư sợ sinh con.
Sau hôm đó, Lục Thừa Tư tìm rất nhiều tài liệu nghiên cứu liên quan đến vấn đề mang thai. Sau khi nghiên cứu xong, anh bỗng nhiên cảm nhận sâu sắc, sinh con thật sự sẽ chết người đấy.
Mặc dù bây giờ y học phát triển, số ca tử vong do sinh con đã giảm mạnh, nhưng cũng không phải không có. Hơn nữa trong toàn bộ thai kỳ và sau sinh người phụ nữ cũng phải chịu rất nhiều khó khăn, chẳng trách nhiều người mẹ sẽ mắc bệnh trầm cảm sau sinh.
Vấn đề này làm Lục Thừa Tư lo nghĩ rất nhiều trong thời gian gần đây, thậm chí anh còn đặc biệt đi tìm Lý Tuyền tham khảo vấn đề này, nghiên cứu thảo luận chủ đề… Con người có bắt buộc phải sinh con hay không.
Lý Tuyền: “…”
Bà nhìn Lục Thừa Tư mỉm cười nói: “Con hỏi mẹ câu này… Có phải mẹ sinh con ra có hơi nhiều chuyện rồi không?”
“…” Lục Thừa Tư ho nhẹ một tiếng nói, “Con không có ý này, con cho rằng tất cả người phụ nữ lựa chọn sinh con đều vô cùng vĩ đại.”
“Nhưng con không nỡ để vợ con sinh.”
“…Gần đây con tra một ít tài liệu, con phát hiện hiểu biết của con về vấn đề sinh con trước kia quá mức nông cạn.”
Lý Tuyền nói: “Thật ra con nói cũng không sai, sinh con xác thực có ảnh hưởng rất lớn đối với sức khỏe người phụ nữ, cho nên thời kỳ này mới càng cần người nhà quan tâm và che chở, để sức khỏe và tâm lý của họ đều được chữa lành. Điểm ấy mẹ tin tưởng con có thể làm tốt, có người nhà dốc lòng chăm sóc sẽ tốt hơn nhiều. Đương nhiên, tiền đề vẫn là chính các con muốn sinh con, dù sao con cái được sinh ra bằng tình yêu thương của bố mẹ mới có được hạnh phúc.”
Nói chuyện với Lý Tuyền xong, Lục Thừa Tư mang vẻ mặt nghiêm túc về phòng. Tạ Chiêu đang ăn đồ ăn vặt xem phim, thấy anh vác khuôn mặt buồn thiu trở về, không nhịn được hỏi một câu: “Sao thế anh?”
Lục Thừa Tư nói: “Không có gì, anh chỉ hơi sợ sinh con.”
Tạ Chiêu: “…”
Không phải, vì sao dáng vẻ của anh cứ như bản thân anh sinh con thế!
Sau khi Tạ Chiêu và Lục Thừa Tư đính hôn một năm thì chính thức đăng ký kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp.
Bộ phim truyền hình mà Thi tổng đều tư cũng xác định lịch chiếu và lấy được tư cách chiếu song song trên đài truyền hình và nền tảng internet vào năm này. Trước khi phát sóng, bởi vì bộ phim này có thành viên tổ chức sản xuất tài giỏi nên rất được chờ mong. Hơn nữa trong năm ấy, nữ số ba trong bộ phim Tống Nghiên Lệ cũng bất ngờ nổi tiếng, cô ấy tham gia ghi hình một show giải trí thu hút được không ít người hâm mộ, bởi vậy cũng tăng độ chú ý cho bộ phim.
Tạ Chiêu biết ôm đùi mấy boss lớn này sẽ không sai, Tống Nghiên Lệ quả nhiên không khiến cô thất vọng! Mới một năm, cô ấy đã từ nữ idol bị toàn mạng bôi đen biến thành chị gái bảo tàng được fan hâm mộ theo đuổi.
Cô cảm thấy bộ phim này muốn không nổi cũng khó.
Dưới sự chờ mong của hàng triệu người, bộ phim đúng giờ phát sóng, ngày phát sóng đầu tiên đã phá kỷ lục tỷ lệ người xem đài truyền hình những năm gần đây, lượng phát theo yêu cầu trên các nền tảng lớn cũng tăng mạnh. Hiện nay trên thị trường không thiếu phim truyền hình lấy đề tài về phụ nữ, nhưng phần lớn đều gãi không đúng chỗ ngứa, thậm chí ông nói gà bà nói vịt. Lúc trước Hoắc Thi quyết định đóng nữ chính của bộ phim này chính là nhìn trúng đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất đều là nữ giới, có thể chân chính kể chuyện dưới thị giác của nữ giới.
Sự thật chứng minh ánh mắt của cô ấy là đúng, sau khi phim truyền hình phát sóng lập tức lấy được sự đồng cảm từ phái nữ, chiếm độ thảo luận siêu cao trên các nền tảng xã hội, một vài câu nói hay của nhân vật nữ trong phim cũng được spam rất nhiều lần.
Nói tóm lại chính là, phim của cô Tạ lại nổi tiếng rồi!
Năm nay Tạ Chiêu vẫn chưa tới hai mươi bảy tuổi, nhưng viết kịch bản nào kịch bản đó nổi, đã thành cá chép sống truyền miệng trong giới, tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ đoàn làm phim khai máy đều muốn đổi thành bái cô Tạ.
Đối với cách nói như vậy, người trong cuộc Tạ Chiêu khiêm tốn bày tỏ: “Không thể mê tín, bộ phim có thể thành công là công lao của mỗi người trong đoàn làm phim.”
Cố Chi Chi: Cô Tạ, xin tips
Đường Hàm: Lần sau cô Tạ còn có phim nhớ mang mình nhé
Tạ Chiêu: Mình đã sớm nói với các cậu, chú ý Tống Nghiên Lệ, thị trường cực tốt!
Cố Chi Chi: Cô Tạ nhìn Tống Nghiên Lệ cứ như mình nhìn quỹ ngân sách…
Tạ Chiêu: Đó không giống, quỹ ngân sách của cậu toàn màu xanh lá (lỗ), Tống Nghiên Lệ là đỏ (nổi tiếng)
Cố Chi Chi:
Đường Hàm: Tống Nghiên Lệ đợt này khả năng bay vọt, nói không chừng bộ phim này cô ấy lời nhiều nhất
Tạ Chiêu: Đúng vậy, có lẽ về sau cô ấy sẽ dựa vào con đường diễn viên, nói không chừng tương lai có thể giành được giải thưởng
“Vẫn đang nghịch điện thoại?” Lục Thừa Tư tắm rửa xong đi ra, Tạ Chiêu còn dựa đầu giường nghịch điện thoại vui vẻ. Tạ Chiêu ngẩng đầu nhìn anh một cái, trả lời một câu: “A, đang tám với mấy người Cố Chi Chi, không phải hai ngày nay bộ phim phát sóng rất tốt sao, tất cả mọi người đều vui vẻ.”
“Ừm, vui vẻ thật.” Lục Thừa Tư nói xong lấy máy sấy tóc, đứng trước gương bắt đầu sấy tóc. Tạ Chiêu đứng từ trên giường dậy, dương dương đắc ý đến trước mặt anh: “Sao thế, có phải bây giờ Lục tổng đang hối hận lúc trước đầu tư ít không?”
Lục Thừa Tư cười một tiếng, cầm máy sấy trên tay thổi về phía đối phương: “Không sao, anh sẽ đầu tư bộ phim tiếp theo của em.”
Tạ Chiêu bị gió nóng trong máy sấy thổi nhắm lại mắt, cô đẩy tay Lục Thừa Tư ra, nhìn anh nói: “Em cũng không thể cam đoan bộ phim tiếp theo của em có thể nổi, nhỡ lỗ anh cũng không nên trách em.”
Lục Thừa Tư không ầm ĩ với cô, cầm máy sấy sấy mái tóc ẩm ướt của mình: “Đầu tư có lãi có lỗ rất bình thường, tập đoàn Nặc Sâm cũng không phải chưa từng làm ăn thua lỗ. Lại nói đầu tư cho vợ mình, anh rất vui lòng.”
Tạ Chiêu ra vẻ “chân chó” lại gần, bóp vai cho Lục Thừa Tư: “Em thích người như sếp Lục, hào phóng!”
Lục Thừa Tư bị cô chọc cười: “Được rồi, đừng quậy, anh đang sấy tóc.”
“Em sấy tóc cho sếp Lục, tay nghề của em tốt lắm.” Tạ Chiêu không đợi Lục Thừa Tư đồng ý, cầm lấy máy sấy tóc trong tay anh, “Anh ngồi xuống đi, em sấy cho anh.”
Lục Thừa Tư ngồi xuống ghế, Tạ Chiêu đứng sau lưng anh, bắt chước tay nghề của thầy Tony tiệm cắt tóc, bắt đầu sấy tóc cho Lục Thừa Tư: “Chất tóc của chàng trai không tệ, vừa mềm vừa đen.”
“Cảm ơn.”
“Nhưng mà người như thế tới tuổi trung niên dễ bị rụng tóc, anh phải bảo vệ đường chân tóc của mình nhé.”
“…Cô Tạ nên lo cho mình trước đi, nghe nói biên kịch là nghề tốn nhiều tóc nhất.”
Tạ Chiêu: “…”
Xin lỗi, cô nghĩ tới nỗi sợ hãi khi bị Thi tổng chi phối.
“Em không sợ, em là người phụ nữ từng làm review về thuốc mọc tóc.” Tạ Chiêu hừ hừ hai tiếng, ngón tay luồn vào mái tóc ngắn mềm mại của Lục Thừa Tư, “Đến lúc đó nếu anh rụng tóc, có thể bảo em gửi bản đánh giá cho anh.”
“…Em có không ít thứ kỳ lạ nhỉ.”
“Em còn nhiều bất ngờ mà anh không biết lắm.”
“Thật sao?” Lục Thừa Tư bỗng nhiên vươn tay ôm cô vào trong ngực, khóe môi hơi cong lên nhìn cô, “Vậy anh ngược lại phải khám phá cẩn thận rồi.”
Tạ Chiêu: “…”
Vì sao sấy tóc, anh cũng có thể nói ấy là ấy.
Một tay Lục Thừa Tư ôm eo cô, xích lại gần tóc cô khẽ ngửi, sau đó một nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào tai Tạ Chiêu. Tạ Chiêu bị hành động nhỏ bé này kích thích khẽ run một cái, Lục Thừa Tư hôn dọc theo vành tai của cô, chậm rãi kéo dài xuống sườn mặt cô.
Máy sấy trong tay Tạ Chiêu còn kêu vù vù, thậm chí cô còn quên phải tắt máy sấy đi. Lục Thừa Tư lại ôm chặt cô hơn, hơi thở bất ổn nói bên tai cô: “Chiêu Chiêu, tắt máy sấy đi em.”
Lúc này Tạ Chiêu mới tắt máy sấy, Lục Thừa Tư cầm máy sấy trong tay cô, tiện tay đặt sang một bên rồi bế Tạ Chiêu lên.
Sau khi hai người kết hôn, Thịt Ba Chỉ bị cưỡng chế dời xa phòng của Tạ Chiêu. Mọi người đều biết Thịt Ba Chỉ vô cùng dính người, mấy ngày đầu còn tức giận đòi tuyệt thực, thậm chí nửa đêm ầm ĩ trước cửa phòng Tạ Chiêu và Lục Thừa Tư.
Dĩ vãng nó làm ầm ĩ như thế, Tạ Chiêu đều sẽ thỏa hiệp, nhưng lần này Thịt Ba Chỉ ầm ĩ liên tiếp mấy ngày, vẫn không thể chuyển về, nó rốt cuộc ý thức được có lẽ lần này phải học tự lập thật rồi.
Tạ Chiêu nhìn nó không ăn cơm cũng hơi đau lòng, nhưng để nó tiếp tục ở trong phòng của bọn họ khẳng định không ổn, dù sao trong phòng hở một tí lại trình diễn nội đúng hạn chế độ tuổi… giống như bây giờ.
Thịt Ba Chỉ vẫn còn con nít, bọn họ không thể làm hư trẻ nhỏ.
Mấy ngày sau là ngày giỗ của bố Lục Thừa Tư, anh dẫn theo Tạ Chiêu và Lý Tuyền cùng đến mộ tế bái.
Trước khi kết hôn, Tạ Chiêu đã đến thăm bố Lục Thừa Tư một lần, khi đó cô mới biết bố Lục Thừa Tư tên Lục Viễn Lâm. Cũng là khi đó cô mới nghe Lục Thừa Tư nói, chữ “Sâm 森” trong tập đoàn Nặc Sâm được ghép từ chữ “Lâm 林” trong Lục Viễn Lâm và chữ “Mộc 木” trong Lý Tuyền 李璇, mà chữ “Nặc 诺” đại biểu cho hứa hẹn (承诺) của bố Lục Thừa Tư đối với mẹ anh.
Nói thật, lúc cô vừa nghe cách giải thích này đã được ăn một đống thức ăn cho chó.
Nhưng cái này cũng nói rõ tình cảm của bố mẹ Lục Thừa Tư rất tốt, có thể nghĩ lúc trước Lục Viễn Lâm đột ngột qua đời đã tạo thành đả kích lớn thế nào đối với Lý Tuyền.
Ngay cả bản thân Lục Thừa Tư cũng nói, nếu như không phải bởi vì sức khỏe anh không tốt, mẹ anh không yên tâm về anh, có lẽ bà đã nghĩ quẩn đi theo bố anh rồi.
Vật đổi sao dời, bây giờ Lý Tuyền đứng trước mộ Lục Viễn Làm đã có thể cười nói về chuyện của Lục Thừa Tư và Tạ Chiêu với ông, còn cố ý giục bọn hơn mau sinh con ngay trước mặt ông nữa.
Trên đường trở về, Lý Tuyền không đi cùng bọn họ, Lục Thừa Tư biết ngày này hàng năm trong lòng bà vẫn không dễ chịu nên cũng không tiếp tục quấy rầy bà.
Tạ Chiêu ngược lại hơi bận tâm, sợ bỏ lại bà một mình sẽ xảy ra chuyện.
“Yên tâm đi, mấy năm đầu đã vượt qua được, bây giờ sẽ không đâu.” Lục Thừa Tư nhìn Tạ Chiêu, “So với cái này, em nên lo lắng mẹ giục sinh con ấy.”
Tạ Chiêu: “…”
Thật ra cũng không phải cô không muốn sinh con, cô vẫn rất thích có bé con của cô và Lục Thừa Tư. Cô chủ yếu là… Sợ hãi.
“Em nói cho anh biết, trong nhóm biên kịch tụi em có một biên kịch gần đây mang thai, anh biết cô ấy thảm thế nào không?” Tạ Chiêu nói sinh động như thật với Lục Thừa Tư, “Xưa nay cô ấy không biết mang thai sẽ bị đau răng!”
“Đau răng?” Lục Thừa Tư hiển nhiên cũng chưa từng nghe nói, hơi nghi ngờ nhìn cô, “Vì sao?”
“Thì do cô ấy có răng khôn đó. Bởi vì bình thường ảnh hưởng không lớn nên cô ấy không đi nhổ, ai biết sau khi mang thai, răng sẽ rất dễ bị nhiễm trùng, răng khôn đang yên đang lành nay lại đau vô cùng, nhưng bởi vì mang thai nên không thể uống thuốc tiêu viêm, chỉ có thể chịu đựng!” Tạ Chiêu nói vô cùng sinh động, “Đây không phải ví dụ, rất nhiều phụ nữ có thai đều có vấn đề này, bao gồm sâu răng gì đó, nhất định phải chữa khỏi trước khi mang thai, nếu không cũng chỉ có thể nửa đêm đau đến không ngủ được gào khóc trong nhóm chat như cô ấy, đúng là thảm quá rồi!”
“…” Lục Thừa Tư cũng bắt đầu lo lắng vì lời cô nói.
“Đây là chỉ là vấn đề rất nhỏ, sau khi mang thai cơ thể người phụ nữ cơ bản như tái tạo lại, sẽ có rất nhiều vấn đề mở rộng…” Tạ Chiêu bô lô bô la phổ cập lượng lớn kiến thức cho Lục Thừa Tư. Sau khi nói xong, cô thành công làm Lục Thừa Tư sợ sinh con.
Sau hôm đó, Lục Thừa Tư tìm rất nhiều tài liệu nghiên cứu liên quan đến vấn đề mang thai. Sau khi nghiên cứu xong, anh bỗng nhiên cảm nhận sâu sắc, sinh con thật sự sẽ chết người đấy.
Mặc dù bây giờ y học phát triển, số ca tử vong do sinh con đã giảm mạnh, nhưng cũng không phải không có. Hơn nữa trong toàn bộ thai kỳ và sau sinh người phụ nữ cũng phải chịu rất nhiều khó khăn, chẳng trách nhiều người mẹ sẽ mắc bệnh trầm cảm sau sinh.
Vấn đề này làm Lục Thừa Tư lo nghĩ rất nhiều trong thời gian gần đây, thậm chí anh còn đặc biệt đi tìm Lý Tuyền tham khảo vấn đề này, nghiên cứu thảo luận chủ đề… Con người có bắt buộc phải sinh con hay không.
Lý Tuyền: “…”
Bà nhìn Lục Thừa Tư mỉm cười nói: “Con hỏi mẹ câu này… Có phải mẹ sinh con ra có hơi nhiều chuyện rồi không?”
“…” Lục Thừa Tư ho nhẹ một tiếng nói, “Con không có ý này, con cho rằng tất cả người phụ nữ lựa chọn sinh con đều vô cùng vĩ đại.”
“Nhưng con không nỡ để vợ con sinh.”
“…Gần đây con tra một ít tài liệu, con phát hiện hiểu biết của con về vấn đề sinh con trước kia quá mức nông cạn.”
Lý Tuyền nói: “Thật ra con nói cũng không sai, sinh con xác thực có ảnh hưởng rất lớn đối với sức khỏe người phụ nữ, cho nên thời kỳ này mới càng cần người nhà quan tâm và che chở, để sức khỏe và tâm lý của họ đều được chữa lành. Điểm ấy mẹ tin tưởng con có thể làm tốt, có người nhà dốc lòng chăm sóc sẽ tốt hơn nhiều. Đương nhiên, tiền đề vẫn là chính các con muốn sinh con, dù sao con cái được sinh ra bằng tình yêu thương của bố mẹ mới có được hạnh phúc.”
Nói chuyện với Lý Tuyền xong, Lục Thừa Tư mang vẻ mặt nghiêm túc về phòng. Tạ Chiêu đang ăn đồ ăn vặt xem phim, thấy anh vác khuôn mặt buồn thiu trở về, không nhịn được hỏi một câu: “Sao thế anh?”
Lục Thừa Tư nói: “Không có gì, anh chỉ hơi sợ sinh con.”
Tạ Chiêu: “…”
Không phải, vì sao dáng vẻ của anh cứ như bản thân anh sinh con thế!