Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Chiêu đã lớn như vậy, nhưng mới chỉ thấy đấu súng trên phim ảnh, ngay trong đoàn làm phim của cô cũng từng diễn tình tiết này. Người như cô chiếm phần lớn, cho nên khi tin tức đường Vinh Hạnh xảy ra đấu súng vừa được thông báo, lập tức bùng nổ chủ đề trên mạng.
Hiện tại trên hot search có ba cái liên quan đến chuyện này, còn có một cái là “vào nhà trộm cướp” ở tiểu khu bọn họ hôm qua, đều có liên quan đến nhau. Độ thảo luận chủ đề này trên mạng rất cao, còn có người qua đường quay lại video hiện trường, cũng phát trên các nền tảng xã hội lớn.
Tạ Chiêu nhìn thấy video trong nhóm tác giả, lúc xe cảnh sát đi đến đường Vinh Hạnh bỗng nhiên xảy ra trục trặc, nắp động cơ bốc lên khói đặc. Xe cảnh sát bị ép dừng lại, sau đó một cảnh sát đi xuống xe kiểm tra tình huống, trong lúc này đột nhiên vang lên hai tiếng súng. Cảnh sát lập tức rút súng bên hông, Hứa Quốc Hào nhảy xuống xe, trên cổ tay đeo còng tay, trong tay cầm một khẩu súng. Hiện trường lúc này toàn tiếng thét chói tai, ống kính lắc lư dữ dội, sau mấy tiếng súng vang, cảnh sát giằng co với Hứa Quốc Hào bị bắn ngã xuống đất.
Bởi vì video phát tán đầu tiên trên mạng đã dẫn tới độ thảo luận sôi nổi, vì ổn định cảm xúc của người dân thành phố, cơ quan chức năng nhanh chóng đăng một thông báo. Trên thông báo giải thích lúc ấy xe cảnh sát ngang qua đường Vinh Hạnh bất ngờ trục trặc, bị ép dừng xe. Kẻ tình nghi bị áp giải nhân lúc cảnh sát xuống xe kiểm tra tình huống, cướp súng đánh lén cảnh sát rồi chạy trốn. Trước mắt hai cảnh sát bị thương còn đang cấp cứu, tạm thời chưa xuất hiện người bị hại khác. Cảnh sát còn công bố chân dung của Hứa Quốc Hào, đề nghị người dân chú ý an toàn và cung cấp manh mối.
Đây tuyệt đối là vụ án khẩn cấp và nghiêm trọng nhất ở thành phố A mấy năm gần đây, bởi vì lúc Hứa Quốc Hào chạy trốn còn cầm súng, cực kỳ nguy hiểm. Người dân tự nhiên là lòng người bàng hoàng, sợ gặp người điên như thế, xe cảnh sát tuần tra trên đường rõ ràng cũng nhiều hơn.
Trên mạng có rất nhiều phân tích liên quan đến chuyện này, có nói xe cảnh sát bị trục trặc quá trùng hợp, khả năng này là hành động mưu đồ đã lâu, cũng có người chỉ trích cảnh sát thất trách, vậy mà để kẻ tình nghi cướp được súng. Nếu như không phải bây giờ hai cảnh sát này còn đang cấp cứu, sống chết chưa biết, đoán chừng bọn họ có thể mắng khó nghe hơn.
Sau khi tin tức này sôi trào, Tạ Chiêu không ngừng được người thân bạn bè ân cần thăm hỏi, dù sao vụ án “vào nhà trộm cướp” một ngày trước cũng leo lên hot search. Bên mẹ Tạ Chiêu tự nhiên không dối gạt được, bà thật sự mua vé, nói muốn tới thành phố A tìm cô.
“Mẹ, mẹ, mẹ nghe con nói, mẹ với bố con cứ ở yên trong nhà đợi, đừng đi đâu hết, hiện giờ ở chỗ này nguy hiểm lắm…”
“Con biết nguy hiểm con vẫn không về nhà?” Giọng mẹ Tạ Chiêu rất có lực xuyên thấu xuyên qua ống nghe, vang vọng khắp phòng, “Bây giờ cánh của con cứng cáp rồi, có phải con cho rằng mình kiếm được mấy đồng tiền, người mẹ này nói chuyện không có tác dụng gì đúng không?”
“Không phải, mẹ nói đi đâu vậy?”
“Không phải? Vậy chuyện Hứa Quốc Hào ra tù lớn như vậy, con cũng không nói một tiếng cho mẹ với bố con? Nếu không phải hôm nay lên tin tức, bố mẹ còn không hề hay biết!”
“Mẹ, việc này chúng ta tạm thời không nói…”
“Làm sao lại tạm thời không nói rồi? Con không chiếm lý thì không nói đúng không?”
“…” Tạ Chiêu ngoan ngoãn ngậm miệng.
Mẹ Tạ Chiêu nói tiếp: “Mẹ nói con hay, mười mấy năm trước Hứa Quốc Hào này nên chết rồi, vẫn là luật pháp của chúng ta quá nhân từ! Con xem bây giờ ầm ĩ ra bao nhiêu chuyện, còn dám cướp súng bắn cảnh sát, con nói làm sao bây giờ? Hả?”
“…” Tạ Chiêu day huyệt Thái Dương, “Là như thế này mẹ, hiện tại cảnh sát toàn thành phố đều đang tìm ông ta, ông ta khẳng định không dám tới tìm con. Mẹ suy nghĩ một chút, ông ta tới tìm con, có phải tương đương tự chui đầu vào lưới? Mẹ nói có đúng không?”
“…” Mẹ Tạ Chiêu suy nghĩ một chút, còn giống như thật sự là như vậy, “Cho nên bây giờ bên con toàn là cảnh sát?”
“Cũng không có, sau khi xảy ra chuyện cảnh sát đã gọi điện thoại cho con, nói là sẽ mai phục xung quanh con, bây giờ còn chưa đến.”
“Vậy không phải bây giờ con rất nguy hiểm sao?!” Giọng của mẹ Tạ Chiêu lại bỗng nhiên cất cao. Tạ Chiêu đưa di động xa một chút, nói với bà: “Mẹ đừng lo lắng, lúc này con đang ở nhà bạn…”
“Không phải bạn con cũng là con gái sao, như thế có làm được cái gì, đừng để đến lúc đó liên lụy người ta.” Tạ Chiêu còn chưa nói hết đã bị mẹ cô ngắt lời, “Không được, mẹ vẫn nên gọi hết đàn ông trong nhà, bây giờ qua ngay.”
“Ài mẹ đừng đừng đừng, lúc này mấy người đến cũng vô dụng thôi! Cảnh sát khẳng định đến nhanh hơn mấy người!” Tạ Chiêu nhìn Lục Thừa Tư vẫn ngồi bên cạnh nghe mình nói chuyện điện thoại, ho nhẹ một tiếng nói với mẹ cô, “Lại nói, ai nói với mẹ bạn con là nữ.”
“A.” Mẹ Tạ Chiêu cười lạnh một tiếng, “Mẹ còn không biết con ư? Con còn có thể có bạn nam giới? Có cũng vô dụng, mẹ nói con hay, hiện trong tay Hứa Quốc Hào có súng, nam thì cơ thể có thể chống đạn ư?”
Tạ Chiêu: “…”
Cô liếm cánh môi hơi khô, mở miệng nói: “Vậy mẹ gọi hết đàn ông trong nhà tới có làm được cái gì? Cược đàn ông nhà chúng ta nhiều hơn số đạn trong súng của Hứa Quốc Hào à?”
Mẹ Tạ Chiêu: “…”
Triệu Khoan ở bên cạnh nghe toàn bộ hành trình nói chuyện của bọn họ yên lặng cảm thán trong lòng, cô Tạ không hổ được gọi là cô, cả nhà đều là nghệ thuật gia, tranh cãi với mẹ còn như nói tướng thanh.
“Mẹ, trước hết như thế nhé, cảnh sát cũng sắp tới rồi, con cúp trước đây.” Tạ Chiêu nói xong cũng cúp máy, hận không thể thuận tiện block mẹ mình. Cô nhức đầu dựa vào sofa, thở dài thườn thượt, ai có thể nghĩ tới sự việc lại biến thành như này chứ? Làm sao Hứa Quốc Hào lại to gan làm ra chuyện như vậy??
Cô còn không nghĩ ra, chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là mẹ của cô gọi tới.
Tạ Chiêu cảm thấy đầu càng đau đớn hơn, cô tuyệt vọng co rúm lại, không muốn động đậy.
“Để anh nghe cho.” Lục Thừa Tư thấy thế, cầm điện thoại của cô, ấn loa ngoài, “Cháu chào cô ạ.”
Mẹ Tạ Chiêu hơi sửng sốt, qua mấy giây mới truyền đến tiếng của bà: “Cậu là ai?”
Lục Thừa Tư nói: “Cháu là bạn của Tạ Chiêu, cháu tên Lục Thừa Tư, bây giờ cô ấy tạm thời ở chỗ cháu.”
Mẹ Tạ Chiêu lại im lặng hai giây, sau đó nở nụ cười lạnh: “A, cậu lại là bạn trai của con gái tôi đúng không? Hiện giờ các cậu lừa đảo đều thích chơi kiểu này à?”
Lục Thừa Tư: “…”
“Tôi nói cho cậu đừng cho rằng tôi lớn tuổi thì dễ lừa gạt, lần trước cũng có thằng nhãi giả mạo là bạn trai con gái tôi…” Nói đến đây, tiếng mẹ Tạ Chiêu im bặt, “Không đúng, cú điện thoại này là tôi gọi mà.”
Tạ Chiêu: “…”
Mẹ còn biết à.
“Thưa cô, cháu thật sự là bạn của Tạ Chiêu, không phải lừa đảo.” Lục Thừa Tư giải thích, “Bởi vì chỗ cháu khá an toàn, cho nên tạm thời cô ấy ở chỗ của cháu.”
Mẹ Tạ Chiêu tỉnh táo lại, mở miệng hỏi anh: “An toàn? Cậu ở chỗ nào? Có quan hệ gì với con gái tôi? Quen nhau ra làm sao? Trong nhà chỉ có hai người các cậu?”
Tạ Chiêu: “…”
Lục Thừa Tư ngược lại giải thích từng cái một: “Lúc trước chúng cháu quen nhau vì công việc, cô cứ yên tâm, cháu ở trang viên trên núi, người bình thường rất khó vào, hơn nữa chung quanh còn có vệ sĩ. Trang viên có rất nhiều người ở cùng, mẹ cháu cũng ở chỗ này.”
“…” Mẹ Tạ Chiêu dịu lại một chút, mở miệng nói, “Cậu cũng là biên kịch hả? Không thì là diễn viên đoàn làm phim?”
“Trời ạ mẹ, anh ấy thật sự là tổng giám đốc bá đạo, loại tập đoàn đưa ra thị trường đó.” Tạ Chiêu không nhịn được chen vào một câu.
Lục Thừa Tư nói: “Nếu cô vẫn chưa yên tâm, lát nữa cháu có thể quay video, để Tạ Chiêu gửi cho cô.”
“Không, không phải, cậu đợi một lát.” Mẹ Tạ Chiêu bị bọn họ làm cho ngơ luôn, “Cậu là một tổng giám đốc, có thể qua lại công việc gì với Tiểu Chiêu nhà tôi chứ?”
“Thì, anh ấy đầu tư kịch bản của con.” Tạ Chiêu nghĩ, dù sao anh cũng đầu tư thật, cũng không tính nói dối.
“A, thế à, vậy cảm ơn cháu nhé… Tên gì nhỉ?”
Lục Thừa Tư nói: “Lục Thừa Tư ạ.”
“A, Tiểu Lục, cảm ơn cháu nhé Tiểu Lục.”
“…” Tạ Chiêu im lặng, “Mẹ, người ta là Lục tổng.”
“Cô gọi anh là Tiểu Lục là được rồi.” Lục Thừa Tư mở miệng nói, “Lát nữa cháu sẽ quay video gửi cho cô ạ.”
“Ài được được, ” Mẹ Tạ Chiêu liên tục gật đầu, “Vậy cháu xem có thể thuận tiện gửi hình của cháu cho cô không?”
Tạ Chiêu: “…”
Lục Thừa Tư thật sự gửi ảnh cho Tạ Chiêu, để cô gửi cùng với video vừa quay cho mẹ của cô. Tạ Chiêu quả thực có chút im lặng: “Anh không cần phối hợp với mẹ tôi như vậy đâu, bà ấy chính là yêu cầu vô lý.”
Lục Thừa Tư nói: “Anh đã hứa gửi ảnh cho cô ấy, nếu em không gửi sẽ biến thành anh nuốt lời.”
“…” Tạ Chiêu nhếch miệng nở nụ cười với anh, gửi video và ảnh cho mẹ cô, “Thế này hài lòng chưa?”
Lục Thừa Tư kiểm tra một chút, gật đầu nói: “Ừm.”
Qua hai giây.
“Hình như anh có tấm khác đẹp trai hơn, nếu không cũng gửi cho cô đi.”
Tạ Chiêu: “…”
Lúc mẹ Tạ Chiêu ở bên kia xem video trang viên, cảnh sát đã đến. Nơi này xác thực như lời Lục Thừa Tư nói, người bình thường rất khó vào, hơn nữa nhà họ Lục còn có vệ sĩ riêng, Hứa Quốc Hào tới cũng rất khó chiếm lợi.
“Hiện giờ bởi vì trên người kẻ tình nghi có súng, cho nên chúng tôi hi vọng có người phát hiện ông ta cũng không cần cứng rắn xông tới, nên thông báo cho cảnh sát chúng tôi trước.” Cảnh sát nói với Lục Thừa Tư và Tạ Chiêu, “Nhất là vệ sĩ, tôi tin tưởng thân thủ bọn họ không tệ, nhưng đối đầu với súng thật đạn thật vẫn rất nguy hiểm.”
“Được.” Lục Thừa Tư gật đầu đồng ý, “Vị này là Triệu Khoan, những chuyện liên quan tới bố trí và điều hành vệ sĩ trong trang viên, các anh đều có thể hỏi anh ấy, anh ấy sẽ toàn lực phối hợp với các anh.”
“Được.” Cảnh sát nói, “Trước mắt, xác suất Hứa Quốc Hào tới đây không cao, bởi vì vô cùng mạo hiểm, nhưng cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng này, cho nên chúng tôi vẫn sẽ tăng cường đề phòng. Mặt khác cảnh sát đang toàn lực tìm kiếm hành tung của ông ta, các anh cũng không cần quá lo lắng.”
“Được.”
Cảnh sát trò chuyện với bọn họ xong thì đi sắp xếp, Tạ Chiêu ôm Thịt Ba Chỉ ngồi bên cạnh Lục Thừa Tư, thở dài: “May mắn anh sáng suốt, hôm qua đón Thịt Ba Chỉ về, bằng không hôm nay không ra ngoài được.”
Lục Thừa Tư nghiêng đầu nhìn cô, không nhịn được đưa tay xoa đầu cô: “Yên tâm, có anh ở đây, anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện.”
Lòng bàn tay của anh rất ấm áp, Tạ Chiêu cảm thấy một đường ấm đến lòng của mình.
“Cảm ơn anh Lục Thừa Tư.” Không thể không thừa nhận, ở trang viên với Lục Thừa Tư an tâm hơn một mình cô ở nhà rất nhiều.
“Không cần khách sáo với anh như thế.” Lục Thừa Tư nhìn cô, hơi cong môi, “Dù sao chúng ta là người chia đều tuổi thọ, nếu em không sống tới 125 tuổi, anh cũng sẽ rất bối rối.”
“Phụt.” Tạ Chiêu rốt cuộc bị anh chọc cười.
Tạ Chiêu đã lớn như vậy, nhưng mới chỉ thấy đấu súng trên phim ảnh, ngay trong đoàn làm phim của cô cũng từng diễn tình tiết này. Người như cô chiếm phần lớn, cho nên khi tin tức đường Vinh Hạnh xảy ra đấu súng vừa được thông báo, lập tức bùng nổ chủ đề trên mạng.
Hiện tại trên hot search có ba cái liên quan đến chuyện này, còn có một cái là “vào nhà trộm cướp” ở tiểu khu bọn họ hôm qua, đều có liên quan đến nhau. Độ thảo luận chủ đề này trên mạng rất cao, còn có người qua đường quay lại video hiện trường, cũng phát trên các nền tảng xã hội lớn.
Tạ Chiêu nhìn thấy video trong nhóm tác giả, lúc xe cảnh sát đi đến đường Vinh Hạnh bỗng nhiên xảy ra trục trặc, nắp động cơ bốc lên khói đặc. Xe cảnh sát bị ép dừng lại, sau đó một cảnh sát đi xuống xe kiểm tra tình huống, trong lúc này đột nhiên vang lên hai tiếng súng. Cảnh sát lập tức rút súng bên hông, Hứa Quốc Hào nhảy xuống xe, trên cổ tay đeo còng tay, trong tay cầm một khẩu súng. Hiện trường lúc này toàn tiếng thét chói tai, ống kính lắc lư dữ dội, sau mấy tiếng súng vang, cảnh sát giằng co với Hứa Quốc Hào bị bắn ngã xuống đất.
Bởi vì video phát tán đầu tiên trên mạng đã dẫn tới độ thảo luận sôi nổi, vì ổn định cảm xúc của người dân thành phố, cơ quan chức năng nhanh chóng đăng một thông báo. Trên thông báo giải thích lúc ấy xe cảnh sát ngang qua đường Vinh Hạnh bất ngờ trục trặc, bị ép dừng xe. Kẻ tình nghi bị áp giải nhân lúc cảnh sát xuống xe kiểm tra tình huống, cướp súng đánh lén cảnh sát rồi chạy trốn. Trước mắt hai cảnh sát bị thương còn đang cấp cứu, tạm thời chưa xuất hiện người bị hại khác. Cảnh sát còn công bố chân dung của Hứa Quốc Hào, đề nghị người dân chú ý an toàn và cung cấp manh mối.
Đây tuyệt đối là vụ án khẩn cấp và nghiêm trọng nhất ở thành phố A mấy năm gần đây, bởi vì lúc Hứa Quốc Hào chạy trốn còn cầm súng, cực kỳ nguy hiểm. Người dân tự nhiên là lòng người bàng hoàng, sợ gặp người điên như thế, xe cảnh sát tuần tra trên đường rõ ràng cũng nhiều hơn.
Trên mạng có rất nhiều phân tích liên quan đến chuyện này, có nói xe cảnh sát bị trục trặc quá trùng hợp, khả năng này là hành động mưu đồ đã lâu, cũng có người chỉ trích cảnh sát thất trách, vậy mà để kẻ tình nghi cướp được súng. Nếu như không phải bây giờ hai cảnh sát này còn đang cấp cứu, sống chết chưa biết, đoán chừng bọn họ có thể mắng khó nghe hơn.
Sau khi tin tức này sôi trào, Tạ Chiêu không ngừng được người thân bạn bè ân cần thăm hỏi, dù sao vụ án “vào nhà trộm cướp” một ngày trước cũng leo lên hot search. Bên mẹ Tạ Chiêu tự nhiên không dối gạt được, bà thật sự mua vé, nói muốn tới thành phố A tìm cô.
“Mẹ, mẹ, mẹ nghe con nói, mẹ với bố con cứ ở yên trong nhà đợi, đừng đi đâu hết, hiện giờ ở chỗ này nguy hiểm lắm…”
“Con biết nguy hiểm con vẫn không về nhà?” Giọng mẹ Tạ Chiêu rất có lực xuyên thấu xuyên qua ống nghe, vang vọng khắp phòng, “Bây giờ cánh của con cứng cáp rồi, có phải con cho rằng mình kiếm được mấy đồng tiền, người mẹ này nói chuyện không có tác dụng gì đúng không?”
“Không phải, mẹ nói đi đâu vậy?”
“Không phải? Vậy chuyện Hứa Quốc Hào ra tù lớn như vậy, con cũng không nói một tiếng cho mẹ với bố con? Nếu không phải hôm nay lên tin tức, bố mẹ còn không hề hay biết!”
“Mẹ, việc này chúng ta tạm thời không nói…”
“Làm sao lại tạm thời không nói rồi? Con không chiếm lý thì không nói đúng không?”
“…” Tạ Chiêu ngoan ngoãn ngậm miệng.
Mẹ Tạ Chiêu nói tiếp: “Mẹ nói con hay, mười mấy năm trước Hứa Quốc Hào này nên chết rồi, vẫn là luật pháp của chúng ta quá nhân từ! Con xem bây giờ ầm ĩ ra bao nhiêu chuyện, còn dám cướp súng bắn cảnh sát, con nói làm sao bây giờ? Hả?”
“…” Tạ Chiêu day huyệt Thái Dương, “Là như thế này mẹ, hiện tại cảnh sát toàn thành phố đều đang tìm ông ta, ông ta khẳng định không dám tới tìm con. Mẹ suy nghĩ một chút, ông ta tới tìm con, có phải tương đương tự chui đầu vào lưới? Mẹ nói có đúng không?”
“…” Mẹ Tạ Chiêu suy nghĩ một chút, còn giống như thật sự là như vậy, “Cho nên bây giờ bên con toàn là cảnh sát?”
“Cũng không có, sau khi xảy ra chuyện cảnh sát đã gọi điện thoại cho con, nói là sẽ mai phục xung quanh con, bây giờ còn chưa đến.”
“Vậy không phải bây giờ con rất nguy hiểm sao?!” Giọng của mẹ Tạ Chiêu lại bỗng nhiên cất cao. Tạ Chiêu đưa di động xa một chút, nói với bà: “Mẹ đừng lo lắng, lúc này con đang ở nhà bạn…”
“Không phải bạn con cũng là con gái sao, như thế có làm được cái gì, đừng để đến lúc đó liên lụy người ta.” Tạ Chiêu còn chưa nói hết đã bị mẹ cô ngắt lời, “Không được, mẹ vẫn nên gọi hết đàn ông trong nhà, bây giờ qua ngay.”
“Ài mẹ đừng đừng đừng, lúc này mấy người đến cũng vô dụng thôi! Cảnh sát khẳng định đến nhanh hơn mấy người!” Tạ Chiêu nhìn Lục Thừa Tư vẫn ngồi bên cạnh nghe mình nói chuyện điện thoại, ho nhẹ một tiếng nói với mẹ cô, “Lại nói, ai nói với mẹ bạn con là nữ.”
“A.” Mẹ Tạ Chiêu cười lạnh một tiếng, “Mẹ còn không biết con ư? Con còn có thể có bạn nam giới? Có cũng vô dụng, mẹ nói con hay, hiện trong tay Hứa Quốc Hào có súng, nam thì cơ thể có thể chống đạn ư?”
Tạ Chiêu: “…”
Cô liếm cánh môi hơi khô, mở miệng nói: “Vậy mẹ gọi hết đàn ông trong nhà tới có làm được cái gì? Cược đàn ông nhà chúng ta nhiều hơn số đạn trong súng của Hứa Quốc Hào à?”
Mẹ Tạ Chiêu: “…”
Triệu Khoan ở bên cạnh nghe toàn bộ hành trình nói chuyện của bọn họ yên lặng cảm thán trong lòng, cô Tạ không hổ được gọi là cô, cả nhà đều là nghệ thuật gia, tranh cãi với mẹ còn như nói tướng thanh.
“Mẹ, trước hết như thế nhé, cảnh sát cũng sắp tới rồi, con cúp trước đây.” Tạ Chiêu nói xong cũng cúp máy, hận không thể thuận tiện block mẹ mình. Cô nhức đầu dựa vào sofa, thở dài thườn thượt, ai có thể nghĩ tới sự việc lại biến thành như này chứ? Làm sao Hứa Quốc Hào lại to gan làm ra chuyện như vậy??
Cô còn không nghĩ ra, chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là mẹ của cô gọi tới.
Tạ Chiêu cảm thấy đầu càng đau đớn hơn, cô tuyệt vọng co rúm lại, không muốn động đậy.
“Để anh nghe cho.” Lục Thừa Tư thấy thế, cầm điện thoại của cô, ấn loa ngoài, “Cháu chào cô ạ.”
Mẹ Tạ Chiêu hơi sửng sốt, qua mấy giây mới truyền đến tiếng của bà: “Cậu là ai?”
Lục Thừa Tư nói: “Cháu là bạn của Tạ Chiêu, cháu tên Lục Thừa Tư, bây giờ cô ấy tạm thời ở chỗ cháu.”
Mẹ Tạ Chiêu lại im lặng hai giây, sau đó nở nụ cười lạnh: “A, cậu lại là bạn trai của con gái tôi đúng không? Hiện giờ các cậu lừa đảo đều thích chơi kiểu này à?”
Lục Thừa Tư: “…”
“Tôi nói cho cậu đừng cho rằng tôi lớn tuổi thì dễ lừa gạt, lần trước cũng có thằng nhãi giả mạo là bạn trai con gái tôi…” Nói đến đây, tiếng mẹ Tạ Chiêu im bặt, “Không đúng, cú điện thoại này là tôi gọi mà.”
Tạ Chiêu: “…”
Mẹ còn biết à.
“Thưa cô, cháu thật sự là bạn của Tạ Chiêu, không phải lừa đảo.” Lục Thừa Tư giải thích, “Bởi vì chỗ cháu khá an toàn, cho nên tạm thời cô ấy ở chỗ của cháu.”
Mẹ Tạ Chiêu tỉnh táo lại, mở miệng hỏi anh: “An toàn? Cậu ở chỗ nào? Có quan hệ gì với con gái tôi? Quen nhau ra làm sao? Trong nhà chỉ có hai người các cậu?”
Tạ Chiêu: “…”
Lục Thừa Tư ngược lại giải thích từng cái một: “Lúc trước chúng cháu quen nhau vì công việc, cô cứ yên tâm, cháu ở trang viên trên núi, người bình thường rất khó vào, hơn nữa chung quanh còn có vệ sĩ. Trang viên có rất nhiều người ở cùng, mẹ cháu cũng ở chỗ này.”
“…” Mẹ Tạ Chiêu dịu lại một chút, mở miệng nói, “Cậu cũng là biên kịch hả? Không thì là diễn viên đoàn làm phim?”
“Trời ạ mẹ, anh ấy thật sự là tổng giám đốc bá đạo, loại tập đoàn đưa ra thị trường đó.” Tạ Chiêu không nhịn được chen vào một câu.
Lục Thừa Tư nói: “Nếu cô vẫn chưa yên tâm, lát nữa cháu có thể quay video, để Tạ Chiêu gửi cho cô.”
“Không, không phải, cậu đợi một lát.” Mẹ Tạ Chiêu bị bọn họ làm cho ngơ luôn, “Cậu là một tổng giám đốc, có thể qua lại công việc gì với Tiểu Chiêu nhà tôi chứ?”
“Thì, anh ấy đầu tư kịch bản của con.” Tạ Chiêu nghĩ, dù sao anh cũng đầu tư thật, cũng không tính nói dối.
“A, thế à, vậy cảm ơn cháu nhé… Tên gì nhỉ?”
Lục Thừa Tư nói: “Lục Thừa Tư ạ.”
“A, Tiểu Lục, cảm ơn cháu nhé Tiểu Lục.”
“…” Tạ Chiêu im lặng, “Mẹ, người ta là Lục tổng.”
“Cô gọi anh là Tiểu Lục là được rồi.” Lục Thừa Tư mở miệng nói, “Lát nữa cháu sẽ quay video gửi cho cô ạ.”
“Ài được được, ” Mẹ Tạ Chiêu liên tục gật đầu, “Vậy cháu xem có thể thuận tiện gửi hình của cháu cho cô không?”
Tạ Chiêu: “…”
Lục Thừa Tư thật sự gửi ảnh cho Tạ Chiêu, để cô gửi cùng với video vừa quay cho mẹ của cô. Tạ Chiêu quả thực có chút im lặng: “Anh không cần phối hợp với mẹ tôi như vậy đâu, bà ấy chính là yêu cầu vô lý.”
Lục Thừa Tư nói: “Anh đã hứa gửi ảnh cho cô ấy, nếu em không gửi sẽ biến thành anh nuốt lời.”
“…” Tạ Chiêu nhếch miệng nở nụ cười với anh, gửi video và ảnh cho mẹ cô, “Thế này hài lòng chưa?”
Lục Thừa Tư kiểm tra một chút, gật đầu nói: “Ừm.”
Qua hai giây.
“Hình như anh có tấm khác đẹp trai hơn, nếu không cũng gửi cho cô đi.”
Tạ Chiêu: “…”
Lúc mẹ Tạ Chiêu ở bên kia xem video trang viên, cảnh sát đã đến. Nơi này xác thực như lời Lục Thừa Tư nói, người bình thường rất khó vào, hơn nữa nhà họ Lục còn có vệ sĩ riêng, Hứa Quốc Hào tới cũng rất khó chiếm lợi.
“Hiện giờ bởi vì trên người kẻ tình nghi có súng, cho nên chúng tôi hi vọng có người phát hiện ông ta cũng không cần cứng rắn xông tới, nên thông báo cho cảnh sát chúng tôi trước.” Cảnh sát nói với Lục Thừa Tư và Tạ Chiêu, “Nhất là vệ sĩ, tôi tin tưởng thân thủ bọn họ không tệ, nhưng đối đầu với súng thật đạn thật vẫn rất nguy hiểm.”
“Được.” Lục Thừa Tư gật đầu đồng ý, “Vị này là Triệu Khoan, những chuyện liên quan tới bố trí và điều hành vệ sĩ trong trang viên, các anh đều có thể hỏi anh ấy, anh ấy sẽ toàn lực phối hợp với các anh.”
“Được.” Cảnh sát nói, “Trước mắt, xác suất Hứa Quốc Hào tới đây không cao, bởi vì vô cùng mạo hiểm, nhưng cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng này, cho nên chúng tôi vẫn sẽ tăng cường đề phòng. Mặt khác cảnh sát đang toàn lực tìm kiếm hành tung của ông ta, các anh cũng không cần quá lo lắng.”
“Được.”
Cảnh sát trò chuyện với bọn họ xong thì đi sắp xếp, Tạ Chiêu ôm Thịt Ba Chỉ ngồi bên cạnh Lục Thừa Tư, thở dài: “May mắn anh sáng suốt, hôm qua đón Thịt Ba Chỉ về, bằng không hôm nay không ra ngoài được.”
Lục Thừa Tư nghiêng đầu nhìn cô, không nhịn được đưa tay xoa đầu cô: “Yên tâm, có anh ở đây, anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện.”
Lòng bàn tay của anh rất ấm áp, Tạ Chiêu cảm thấy một đường ấm đến lòng của mình.
“Cảm ơn anh Lục Thừa Tư.” Không thể không thừa nhận, ở trang viên với Lục Thừa Tư an tâm hơn một mình cô ở nhà rất nhiều.
“Không cần khách sáo với anh như thế.” Lục Thừa Tư nhìn cô, hơi cong môi, “Dù sao chúng ta là người chia đều tuổi thọ, nếu em không sống tới 125 tuổi, anh cũng sẽ rất bối rối.”
“Phụt.” Tạ Chiêu rốt cuộc bị anh chọc cười.