Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lão Tiền này là đồng hương Hứa Quốc Hào quen biết khi ở trong tù. Nghe ông ta nói ông ta vào tù vì tội tống tiền, ra tù sớm hơn Hứa Quốc Hào hai năm.
Sau khi ra tù ông ta còn đi thăm Hứa Quốc Hào một lần, còn cho ông ta phương thức liên lạc của mình, để sau khi ông ta ra ngoài có thể đi tìm ông ta. Hứa Quốc Hào dựa theo dãy số ông ta để lại lúc trước, nhắn tin cho lão Tiền, một lát sau, lão Tiền trả lời.
Lão Tiền: Gần đây đang trang bị nhà cửa cho người ta, sao vậy, anh ra tù sớm hả?
Ánh mắt Hứa Quốc Hào hơi động một chút, ông ta nhớ, trước kia lão Tiền làm việc ở công trường.
Hứa Quốc Hào: Ừ, sau khi anh rời khỏi đây tôi lại nhận được cơ hội giảm hình phạt. Chừng nào anh rảnh, chúng ta gặp mặt.
Lão Tiền: Được
Lúc này, Tạ Chiêu và Lục Thừa Tư vẫn ngồi trên xe đến trang viên.
Lục Thừa Tư cúi đầu nhìn cổ tay phải của Tạ Chiêu, hỏi cô: “Em luyện tập theo video tôi gửi trước đấy không?”
“Luyện rồi.” Tạ Chiêu nói xong, vô ý thức dùng tay trái của mình xoa tay phải, “Anh đừng nói, không hổ là chuyên gia, thật sự có tác dụng.”
“Có tác dụng là được rồi.” Lục Thừa Tư nhìn động tác của cô, bình luận, “Tôi cảm thấy cách làm của em không tiêu chuẩn lắm, nếu không tôi làm mẫu cho em nhé.”
“A, được.”
Tạ Chiêu dừng lại, chuẩn bị xem anh làm mẫu cho mình, Lục Thừa Tư cực kỳ tự nhiên đặt tay mình lên cổ tay Tạ Chiêu và xoa bóp cho cô.
Tạ Chiêu: “…”
Cô im lặng rất lâu, mới chần chờ mở miệng nói: “Anh nói làm mẫu chẳng lẽ không phải làm mẫu trên tay mình?”
Lục Thừa Tư nói rất có lý: “Làm mẫu trên cổ tay em, em mới có thể cảm nhận trực quan sự khác nhau trong cách làm.”
Tạ Chiêu: “…”
Nói đến cô cũng muốn tin.
Lục Thừa Tư thấy cô im lặng không nói, thử mở miệng: “Không thoải mái sao?”
“Vậy cũng không có, giống như thật sự dễ chịu hơn tôi tự làm.” Có lẽ là bởi vì cô không cần tự mình làm đi.
“Dễ chịu là được.”
Tài xế Tiêu và Triệu Khoan ở hàng trước nghe đoạn đối thoại của bọn họ, lặng lẽ nghĩ có phải sau khi đàn ông thích một cô gái, đều sẽ trở nên lưu manh như vậy không.
Trước kia cậu chủ bọn họ không phải như vậy!
Mặc dù ở trong lòng nói xấu, nhưng không thể không nói tài xế Tiêu là tài xế “ruột” nhà Lục Thừa Tư, ông yên lặng thả chậm tốc độ xe để hai người bọn họ có nhiều thời gian tán tỉnh nhau trên xe hơn.
Bởi vì tài xế Tiêu yên lặng cố gắng, xe đến trang viên muộn hơn dự tính. Tạ Chiêu rời đi một đoạn thời gian trở lại nơi này, còn sinh ra mấy phần cảm giác thân thiết. Lý Tuyền đang cắt tỉa hoa cỏ trong vườn hoa, thấy bọn họ tới thì cười nhẹ nhàng chào hỏi Tạ Chiêu: “Cô Tạ tới rồi?”
“Chào Lý tổng.” Tạ Chiêu khách khí chào bà, hơi tò mò nhìn cây kéo trong tay bà: “Lý tổng, bình thường không phải vườn hoa đều có người chuyên quản lý sao? Lần đầu tiên cháu thấy cô tự làm đó.”
Lý Tuyền nói: “Trước kia bởi vì tôi phải chống đỡ mặt ngoài của công ty, không có thời gian và sức lực làm những việc này, hiện giờ tốt rồi, mỗi ngày Tiểu Tư đều sẽ đến công ty, tôi làm chủ tịch cơ bản bị mất quyền lực.”
Lục Thừa Tư nghe bà nói như vậy, nhân tiện nói: “Nếu mẹ bất mãn, con có thể trả công việc lại cho mẹ.”
“Đừng.” Lý Tuyền liên tục từ chối, “Mẹ ở đây cắt tỉa hoa cỏ còn thú vị hơn đối phó hội đồng quản trị nhiều, mẹ còn muốn nuôi con chó giống như cô Tạ nữa kìa.”
“Có thể ạ.” Tạ Chiêu cảm thấy đề nghị này rất được, “Trang viên của mọi người rộng như thế, không nuôi chó rất lãng phí!”
“Đúng không, tôi cũng cảm thấy vậy.” Lý Tuyền càng nói càng rung rinh, “Tôi thấy những tấm ảnh và video cháu đăng trên vòng bạn bè đều rất đáng yêu. Trước kia chúng tôi không dám nuôi là sợ nhắc đến chuyện đau lòng của Tiểu Tư, nay nó đã phẫu thuật rồi, chắc hẳn trái tim không còn yếu ớt như xưa.”
Lục Thừa Tư nói: “Mẹ muốn nuôi con không phản đối.”
“Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai mẹ bảo Khương Vũ lưu ý giúp mẹ.” Lý Tuyền bỏ công cụ trong tay xuống, mời Tạ Chiêu vào trong nhà, “Hôm nay phòng bếp đặc biệt nấu đồ ăn trước đây cô Tạ thích.”
“A?” Tạ Chiêu nhìn Lục Thừa Tư bên cạnh, hỏi Lý Tuyền, “Phòng bếp đã sớm biết cháu sẽ tới ạ?”
“Đúng vậy, hôm nay Tiểu Tư ra ngoài nói buổi tối muốn mời cô Tạ tới nhà ăn cơm, bảo bọn họ làm đồ ăn cháu thích ăn.”
“A…” Tạ Chiêu nhìn Lục Thừa Tư bằng ánh mắt sâu xa, Lục tổng tự tin lắm nhé.
“Khụ, cái kia, chủ cửa hàng tôm cay về chưa?” Lục Thừa Tư cực kỳ cứng nhắc chuyển đề tài. Tạ Chiêu cười một tiếng, cũng không vạch trần anh, thuận theo anh nói: “Còn chưa, hình như chuyện trong nhà rắc rối hơn anh ấy nghĩ, còn phải đợi thêm mấy ngày nữa.”
Lục Thừa Tư hỏi: “Nhà anh ấy xảy ra chuyện gì?”
“Tôi cũng không rõ lắm, hình như có người già bị bệnh, mấy anh chị em bọn họ đều tới.”
Lục Thừa Tư nhíu mày: “Nhiều anh chị em như thế mà không thể xử lý được?”
Tạ Chiêu nói: “Có lẽ cũng bởi nhiều anh chị em, mỗi người đều có ý kiến, rất khó thống nhất với nhau.”
Tạ Chiêu là con một, cũng không hiểu rõ tình huống gia đình nhiều con cái, chỉ là lần trước hỏi ông chủ khi nào trở về mở cửa lại, nghe ông chủ nói qua vài câu.
“Haiz, việc nhà người ta, tôi cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng anh yên tâm, chắc chắn anh ấy sẽ về mở cửa lại.” Tạ Chiêu trấn an Lục Thừa Tư, “Con cái nhà anh ấy còn học tiểu học ở thành phố A, nuôi con tốn kém, toàn bộ nhờ cửa hàng của anh ấy chống đỡ.”
“Ừm.”
Lý Tuyền nghe bọn nói đến chủ đề nuôi con, chủ động nối tiếp chủ đề: “Đúng vậy, nuôi một đứa trẻ tốn kém lắm, nếu trẻ con thông minh hiểu chuyện còn tốt, nếu vừa dốt lại còn nghịch ngợm, có thể làm người ta tức chết. Cô Tạ thích con trai hay con gái?”
“A, cháu á? Cháu thích con gái.”
“Thật là khéo, Tiểu Tư nhà chúng ta cũng thích con gái.”
Tạ Chiêu: “…”
Lục Thừa Tư: “…”
Kỹ thuật chuyển chủ đề này còn cứng nhắc hơn anh.
“Hiện giờ người trẻ tuổi không dễ dàng, áp lực công việc lớn, còn phải giáo dục trẻ con. Vấn đề giáo dục trẻ con cần phải coi trọng, mặt này tôi cảm thấy người trẻ tuổi các cháu có thể giao lưu trao đổi nhiều hơn.”
Tạ Chiêu: “…”
Thế nhưng hai người trẻ tuổi bọn họ đều không có con cái.
A, ý của Lý tổng là bảo hai người bọn họ mau tạo em bé đi chứ gì?
Cái này đúng là không hổ là mẹ ruột.
Lúc trước Tạ Chiêu ở trang viên rất ít khi ngồi ăn cơm cùng Lý Tuyền, hôm nay ngược lại hiếm khi ngồi ăn tối với bà. Tạ Chiêu phát hiện Lý Tuyền rất thích ăn cay, cô bỗng nhiên lờ mờ hiểu vì sao lúc trước bà không ăn cơm cùng Lục Thừa Tư rồi…
Bởi vì bà làm mẹ, lúc ăn cơm cùng anh không tiện ăn cay!
“Lần trước Tiểu Tư đến nhà cháu, ăn đậu hũ Ma Bà cháu làm vẫn luôn nhớ mãi không quên.” Lý Tuyền dùng thìa múc một muôi đậu hũ Ma Bà vào bát Tạ Chiêu, cười nói với cô, “Cháu nếm thử, đây là phòng bếp làm, Tiểu Tư nói không ngon bằng cháu làm, làm đầu bếp không có tự tin.”
“Ha ha ha ha.” Tạ Chiêu bị cách nói của Lý Tuyền chọc cười, cô nhìn Lục Thừa Tư ở bên cạnh, nói với anh, “Hoá ra anh đánh giá cao tay nghề của tôi như vậy? Vậy lúc đó ở trên bàn cơm không thấy anh khen ngợi tôi?”
Lục Thừa Tư nói: “Không phải sợ em đắc ý như này sao?”
Tạ Chiêu chậc chậc hai tiếng, thổi đậu hũ Ma Bà trong bát, sau đó nếm thử một miếng: “Đậu hũ Ma Bà ngon lắm, tươi mềm hơn cháu làm nhiều!”
Lục Thừa Tư cũng nếm một miệng đậu hũ Ma Bà, phần ăn bưng lên hôm nay đã là phiên bản phòng bếp cải tiến một lần. Anh cẩn thận cảm nhận, mở miệng nói: “Đúng là xử lý nguyên liệu tốt hơn em, nhưng tôi luôn cảm thấy hương vị không giống em làm.”
“Cái này bình thường mà, bởi vì tương mà chúng tôi dùng không giống nhau.” Tạ Chiêu nói, “Nhà tôi dùng để nấu ăn đều là tương ớt mẹ tôi tự làm hàng năm, bên ngoài cũng không mua được. Nếu anh thích tương ớt đó, lần sau tôi đưa cho anh mấy chai.”
Ánh mắt Lục Thừa Tư khẽ sáng lên: “Có thể chứ?”
“Cái này có cái gì không thể, cũng không phải đồ gì quý giá.” Tạ Chiêu lại nếm đậu hũ Ma Bà phòng bếp làm, nói với Lục Thừa Tư, “Còn có một khả năng chính là, đậu hũ Ma Bà ăn ở nhà tôi là đậu hũ Ma Bà đầu tiên anh ăn nên anh sẽ cảm thấy cực kì ngon. Cái này ở kinh tế học các anh không phải có cái là gì ấy nhỉ? Gọi là lợi ích cận biên giảm dần gì đó?”
“Ừm.” Lục Thừa Tư gật đầu, nhìn Tạ Chiêu cong môi, “Tri thức của cô Tạ rất rộng.”
“Chắc chắn rồi, chúng tôi làm biên kịch trên thông thiên văn dưới tường địa lý, lúc viết kịch bản tri thức gì cũng có thể dùng đến.” Tạ Chiêu nói đến công việc chuyên môn của mình, lải nhải mãi không hết, “Trước đó tôi viết một nhân vật phụ là luật sư, bên trong dính đến rất nhiều kiến thức luật pháp, mặc dù chúng tôi cũng mời cố vấn chuyên nghiệp, nhưng có khi vẫn sẽ tự mình lên mạng tra cứu. Thời gian đó tôi tôi thường xuyên tra cứu những thứ liên quan đến giết người, tôi còn cảm thấy cảnh sát mạng sẽ để mắt tới tôi cơ!”
Lý Tuyền rất hứng thú với những gì cô nói: “Công việc của cô Tạ thú vị thật, thú vị hơn mỗi ngày họp hội đồng quản trị nhiều.”
Tạ Chiêu nói: “Thật ra phần lớn thời gian cháu ngồi trước máy vi tính viết bản thảo, có khi còn buồn tẻ hơn các cô họp hội đồng quản trị.”
Hơn nữa số tiền bọn họ kiếm được khác biệt một trời một vực, có lẽ đây chính là cuộc sống của người có tiền, giản dị, tự nhiên lại buồn tẻ.
Còn chưa ăn cơm tối xong, Sở Dật đã gọi điện thoại cho Tạ Chiêu. Thật ra cái này cũng chẳng có gì, nhưng đối diện Lý Tuyền và Lục Thừa Tư ngồi bên cạnh, không hiểu sao Tạ Chiêu cảm thấy chột dạ.
Cô ho khẽ một tiếng, hắng giọng một cái, bắt máy: “Đội trưởng Sở, có chuyện gì không?”
Lục Thừa Tư và Lý Tuyền nghe cô nói đội trưởng Sở, đều vô ý thức nhìn sang.
Lúc ấy Tạ Chiêu hối hận, cô gọi đội trưởng Sở cái gì? Nói thẳng “chào anh” không được sao!
Sở Dật ở đầu kia ngược lại không có gì khác thường, anh ta lên tiếng, sau đó hỏi Tạ Chiêu: “Hội ký sách hôm nay kết thúc rồi à?”
“Kết thúc rồi.” Tạ Chiêu đáp, “Có chuyện gì không?”
“Không có, tùy tiện hỏi chút thôi, bây giờ cô về nhà chưa?”
“A… Tôi còn đang ăn cơm ở bên ngoài.”
Sở Dật lại hỏi: “Cô ăn tối ở đâu? Lát tôi đi đón cô.”
Nếu không trải qua chuyện hôm trước, lúc này chắc chắn Tạ Chiêu sẽ suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ cô đã biết chuyện Hứa Quốc Hào từ miệng của Sở Dật, biết anh ta đang lo lắng an toàn của mình.
“Không cần làm phiền, tôi ăn cơm với Lục Thừa Tư, lát nữa tài xế của anh ấy sẽ đưa tôi về nhà.”
Sở Dật bên kia im lặng một lát, đáp cô: “Vậy thì tốt, về đến nơi nhắn tin cho tôi.”
“Được.”
Sau khi Tạ Chiêu cúp điện thoại, Lý Tuyền mới nhìn cô hỏi: “Vừa rồi là điện thoại của cảnh sát Sở?”
“Dạ.” Tạ Chiêu khẽ cười xấu hổ.
Lý Tuyền nói: “Cảnh sát Sở tìm cháu là xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có, anh ấy lo lắng cháu ở bên ngoài không an toàn thôi.”
“A…” Lý Tuyền chậm rãi gật đầu, nhìn Lục Thừa Tư, “Quan hệ giữa cháu và cảnh sát Sở tốt quá.”
Tạ Chiêu cười nói: “Cũng được ạ, có lẽ bởi vì chúng cháu là đồng hương, cho nên anh ấy khá quan tâm cháu.”
Lý Tuyền hơi kinh ngạc nhìn cô: “Cháu và cảnh sát Sở còn là đồng hương?”
“Dạ, cháu cũng mới biết trước đó không lâu.”
Hai người lại hàn huyên đôi câu về chủ đề cảnh sát Sở, Tạ Chiêu không nhắc chuyện Hứa Quốc Hào với bọn họ.
Hiện tại còn chưa thể xác định rốt cuộc Hứa Quốc Hào muốn làm gì, nhà họ Lục không liên quan đến chuyện này, không cần nhắc đến với bọn họ.
Sau khi Sở Dật gọi điện thoại đến, tâm trạng Lục Thừa Tư rõ ràng không tốt như trước, Tạ Chiêu ăn cơm tối xong, nhân lúc trời còn sáng bảo tài xế Tiêu đưa mình trở về nhà. Lục Thừa Tư tiễn cô lên xe, nhìn xe đi xa, sau lưng Lý Tuyền đi tới nói với anh: “Rốt cuộc con có được không vậy, không giữ cô Tạ ở lại?”
Lục Thừa Tư nói: “Cô ấy muốn trở về với Thịt Ba Chỉ, không thể để Thịt Ba Chỉ qua đêm một mình.”
Lý Tuyền nghe thế cười một tiếng: “Thịt Ba Chỉ đúng là giống trẻ con, trước kia con cũng như thế, nằng nặng đòi mẹ ngủ cùng mới chịu.”
“…” Lục Thừa Tư im lặng giây lát, “Con có ư?”
Rõ ràng trong ấn tượng của anh, anh vẫn luôn là đứa trẻ lạnh lùng.
“Đương nhiên là có, chỉ có điều lúc đó con nhỏ quá, không nhớ rõ.”
“Dạ, cho nên mẹ tuỳ tiện bịa cũng nên.”
Lý Tuyền: “…”
Bà gõ trán Lục Thừa Tư như khi anh còn bé: “Ở trước mặt mẹ con ăn nói giỏi như thế có gì hay? Có bản lĩnh theo đuổi được cô Tạ đi? Con xem cảnh sát Sở người ta đi, người không ở trước mặt cũng hỏi han ân cần, con học tập tí đi.”
Lục Thừa Tư mấp máy môi, không nói một lời quay người trở về phòng.
Lý Tuyền sau lưng anh cười bất đắc dĩ, anh giống khi còn bé, có tâm sự gì sẽ nhốt mình ở trong phòng một mình.
Sau khi Tạ Chiêu về đến nhà, tài xế Tiêu xong việc trở về. Trong tay Tạ Chiêu cầm hộp chuyển phát nhanh, là cô vừa lấy ở trong ngăn tủ, mở hộp ra, bên trong quả nhiên là máy giám sát cô mua mấy ngày trước.
“Gâu gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ ngồi xổm bên cạnh gói hàng, hí hứng sủa với máy giám sát.
Tạ Chiêu xoa xoa đầu nó, nói với nó: “Đây là máy giám sát, không phải đồ chơi mua cho mày.”
“Gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ vẫn tò mò nhìn thứ kỳ lạ kia, thậm chí muốn đi lên liếm một cái, còn may Tạ Chiêu đè nó lại.
“Được rồi, đêm hôm khuya khoắt đừng sủa, để tao nghiên cứu xem cái này lắp thế nào đã.” Gửi cùng kiện hàng còn có sách hướng dẫn lắp đặt và sử dụng chi tiết, bên chăm sóc khách hàng còn để lại lời nhắn gửi video đến địa chỉ của cô, có thể online xem video lắp đặt.
Tạ Chiêu nghiên cứu một hồi, chọn cách đơn giản nhất, xem như thuận lợi lắp đặt máy giám sát.
Sau khi kết nối với wifi trong nhà, Tạ Chiêu đặc biệt thử nghiệm, có thể đưa vào hoạt động.
“Cuối cùng cũng xong rồi.” Bận rộn lâu như vậy, Tạ Chiêu cũng hơi mệt, cô ngồi phịch trên sofa, gửi tin nhắn cho Sở Dật.
Tạ Chiêu: Tôi đến nhà rồi.
Sở Dật rất nhanh trả lời cô: “Muộn như vậy mới trở về? Hai ngươi ăn cái gì?”
Tạ Chiêu: …Không, vừa rồi tôi lắp máy giám sát
Sở Dật: Xong rồi hả?
Tạ Chiêu: Xong rồi, có thể hoạt động bình thường!
Sở Dật: Vậy là tốt rồi, đi ngủ sớm đi
Tạ Chiêu: Ừ! Ngủ ngon!
Sở Dật: Tôi còn ở bên ngoài phá án
Tạ Chiêu: Ha ha ha ha kia, chúc anh làm việc thuận lợi!
Sở Dật cười một tiếng, nghe thấy đồng nghiệp gọi mình, lập tức cất điện thoại không trả lời Tạ Chiêu nữa.
Tạ Chiêu ngược lại không nghe lời đi ngủ sớm, mà trò chuyện với biên tập xuất bản của mình.
“Cô Tạ, ăn cơm với Lục tổng xong chưa? Về nhà chưa?
.”
Tạ Chiêu bĩu môi, trả lời cô ấy: “Cô nhiều chuyện lắm nhé.”
“Cả nhóm chúng tôi đều nhiều chuyện mà
Cho nên cuối cùng là Lục tổng thắng hả? Haiz, cảnh sát Sở cũng không oan, cô xem anh ấy chẳng tích cực gì cả, chỉ tới một lần rồi không tới nữa.”
“…Cô nên đi ngủ sớm đi.”
Tạ Chiêu để điện thoại di động xuống, đi tắm rửa rồi nằm trên giường.
Điện thoại di động ở đầu giường lại rung một cái, Tạ Chiêu với tay lấy, phát hiện là tin nhắn của Lục Thừa Tư.
Lục Thừa Tư: Ngày mai rảnh không?
Tạ Chiêu:? Không phải anh lại muốn mời tôi ăn cơm chứ?
Lục Thừa Tư: Hoặc là em muốn đi nơi khác chơi cũng được
Tạ Chiêu:? Anh không đi làm sao?
Lục Thừa Tư: Thời gian làm việc của tôi rất linh hoạt
Tạ Chiêu: …
Lục Thừa Tư: Em không nói lời nào, tôi sẽ tự chọn chỗ đó
Lục Thừa Tư gửi tin nhắn này xong, gửi thêm một định vị cho cô. Tạ Chiêu nhìn, là một nhà hàng cơm Tây.
Nói đến, cô và Lục Thừa Tư đi ăn ở những nơi linh tinh không ít lần, nhưng chưa lần nào đường đường chính chính ăn cơm Tây.
Tạ Chiêu: Được thôi, dù sao dạo này tôi cũng không có việc gì
Lục Thừa Tư: Vậy buổi trưa tôi đi đón em
Tạ Chiêu: Tôi tự lái xe đi là được, tôi tìm được mà
Lục Thừa Tư bên kia tạm thời không phản ứng, sau một lát lại gửi một tin nhắn: “Vậy tôi bảo tài xế Tiêu đi đón em, tôi chờ em ở nhà hàng.”
Tạ Chiêu: “…”
Cho nên cái này khác gì anh đến đón?
Nhưng Lục tổng muốn tác phong của tổng giám đốc này, cô giúp anh đạt được đi.
Bởi vì là đi nhà hàng Tây, Tạ Chiêu đặc biệt chọn một chiếc váy khá trang trọng, mười một giờ trưa, tài xế Tiêu nhắn tin cho cô, nói xe đã chờ ở dưới lầu.
Tạ Chiêu trang điểm theo phong cách cô khá rành, vén mái tóc dài của mình, xách túi xách xuống lầu. Trên đường, Tạ Chiêu hỏi thăm tài xế Tiêu: “Lục Thừa Tư tan làm chưa chú?”
Tài xế Tiêu nói: “Cậu chủ đã ở nhà hàng chờ cô rồi.”
“A, thế à.” Tạ Chiêu nghĩ ngợi, lại lén lút hỏi tài xế Tiêu, “Tài xế Tiêu, chú nói chúng ta đã quen thuộc như vậy rồi, chú lén nói cho cháu, có phải Lục Thừa Tư đang giở trò gian gì không?”
Tài xế Tiêu: “…”
Cho nên mọi người mới nói trực giác của phụ nữ chuẩn đến đáng sợ?
Thế nhưng ông không thể nói cho cô Tạ, nếu không bất ngờ mà cậu chủ tỉ mỉ chuẩn bị không còn bất ngờ nữa.
Tài xế Tiêu là người thành thật, lúc này vì hạnh phúc của cậu chủ nhà mình, nhắm mắt nói dối: “Cái này tôi cũng không rõ, cô Tạ đi thì biết.”
“A…” Tạ Chiêu nghe ra tài xế Tiêu không muốn nói với mình, cũng không tiếp tục khó xử chú ấy. Nhưng cô sợ Lục Thừa Tư đang giở trò gian gì thật, hơi lo lắng chạy đến nhóm chat hội bạn thân đặt câu hỏi: “Lục Thừa Tư hẹn mình trưa nay đi ăn cơm Tây, mình đang trên đường.”
Cố Chi Chi:?
Cố Chi Chi: Lui ra đi, về sau loại chuyện này không cần đặc biệt báo cáo với trẫm
Tạ Chiêu: Không phải, mình cảm thấy anh ấy lén lút lắm, như đang có âm mưu gì đó!
Đường Hàm: Âm mưu gì? Không phải là cầu hôn chứ?!
Tạ Chiêu: …Vậy không được, tụi mình còn chưa cả yêu đương được không
Đường Hàm: Vậy là tỏ tình rồi!
Cố Chi Chi: Oa, không nhìn ra, Lục tổng còn biết cả những cái này?
Đường Hàm: Có thể là học tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo
Cố Chi Chi: Ha ha ha, vậy lát nữa Tạ Chiêu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt nhé
Tạ Chiêu: …
Cô cầm di động, nghĩ đến nếu lát nữa Lục Thừa Tư tỏ tình với cô thật, cô nên làm cái gì? Cô nên đồng ý hay từ chối?
Tạ Chiêu còn chưa nghĩ ra thì đã đến nhà hàng Tây rồi. Đây là một nhà hàng Tây cảnh biển rất nổi tiếng ở thành phố A, Lục Thừa Tư đặt một bàn có tầm nhìn tốt nhất, chung quanh cũng sẽ không có người quấy rầy.
Sau khi Tạ Chiêu đến, lập tức có nhân viên phục vụ đẹp trai tới dẫn đường cho cô, Tạ Chiêu đi theo nhân viên phục vụ đến trước bàn ăn mà Lục Thừa Tư đặt trước, thấy Lục Thừa Tư mặc một bộ Tây trang rất trang trọng, tay cầm một bó hoa hồng đứng ở đó.
Đầu óc Tạ Chiêu ngơ ngác, hiện tại có phải không cần cô viết, chỉ nghĩ trong lòng, kịch bản cũng có thể trở thành sự thật?
Nhân viên phục vụ đưa Tạ Chiêu đến thì rời đi, Tạ Chiêu còn hơi ngu ngơ đứng tại chỗ. Cô đã lớn như vậy, mặc dù cũng nhận được không ít thư tình, được không ít người xin nick Wechat, nhưng chính thức như thế này, Lục Thừa Tư vẫn là đầu tiên.
“Tặng em.” Lục Thừa Tư đưa bó hoa tới.
Bấy giờ Tạ Chiêu mới lấy lại tinh thần, nhận hoa mỉm cười với anh: “Cảm ơn, hoa rất đẹp.”
“Em cũng thế.” Lục Thừa Tư thình lình nói một câu.
“…” Lần này làm Tạ Chiêu không biết làm sao. Trời ạ trời ạ, đây là Lục Thừa Tư ư! Anh bị thứ gì đó kì lạ chiếm lấy cơ thể đúng không!
“Sao vậy?” Lục Thừa Tư thấy vẻ mặt cô khác thường, cẩn thận hỏi một câu.
“Không có gì…” Tạ Chiêu lắc đầu, bỗng nhiên lưu ý đến một nơi kỳ lạ. Cô sửng sốt một chút, xích lại gần Lục Thừa Tư, lại nhìn kỹ một lúc, sau đó vững tin anh bị thứ gì đó chiếm lấy cơ thể: “Sao dưới mắt phải của anh có thêm một nốt ruồi lệ?? Anh quả nhiên không phải Lục Thừa Tư!”
Lục Thừa Tư: “…”
Bầu không khí lập tức cứng ngắc, cũng may Lục Thừa Tư trải qua sóng to gió lớn chống đỡ được. Anh nhìn Tạ Chiêu, mặt không đổi sắc nói: “A, em nói cái này à, chính là tối hôm qua đột nhiên mọc lên, tôi cũng không biết vì sao.”
Tạ Chiêu: “…”
Thật hay giả?
Bởi vì anh nói rất chững chạc đàng hoàng, đến mức nhất thời Tạ Chiêu cũng không rõ anh nói thật hay giả. Cô lại nhìn chằm chằm nốt ruồi lệ mấy lần, sau đó nói với Lục Thừa Tư: “Nốt ruồi của anh phai màu rồi kìa.”
Lục Thừa Tư sửng sốt, vô ý thức vươn tay lau, vừa lau lập tức làm nốt ruồi vốn không phai màu bị xoá mất.
Lần này Tạ Chiêu có thể khẳng định nốt ruồi lệ này là anh vẽ lên.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Cô cười phá lên, “Hiện giờ tôi xác định anh chính là Lục Thừa Tư, bởi vì ngoại trừ anh, người khác không làm chuyện ngây thơ như vậy.”
Lục Thừa Tư: “…”
“Cười đủ chưa?” Lục Thừa Tư mỉm cười nhìn cô. Tạ Chiêu cố gắng ngừng cười, ôm hoa trong ngực hỏi anh: “Có thể phỏng vấn một chút, anh nghĩ như thế nào không?”
Lục Thừa Tư nói: “Không có gì, chỉ là thấy em thích nốt ruồi lệ như vậy, muốn cảm nhận rốt cuộc có nốt ruồi lệ có gì tốt.”
“Không đến mức đó.” Bởi vì chuyện này quấy rầy, Tạ Chiêu cũng không lo lắng nữa, cô cười nhìn về phía Lục Thừa Tư, “Hôm nay anh làm trang trọng như thế, tôi còn tưởng rằng anh chuẩn bị tỏ tình với tôi chứ.”
Lục Thừa Tư im lặng giây lát, nhìn cô nói: “Đúng là tôi chuẩn bị tỏ tình với em.”
Lão Tiền này là đồng hương Hứa Quốc Hào quen biết khi ở trong tù. Nghe ông ta nói ông ta vào tù vì tội tống tiền, ra tù sớm hơn Hứa Quốc Hào hai năm.
Sau khi ra tù ông ta còn đi thăm Hứa Quốc Hào một lần, còn cho ông ta phương thức liên lạc của mình, để sau khi ông ta ra ngoài có thể đi tìm ông ta. Hứa Quốc Hào dựa theo dãy số ông ta để lại lúc trước, nhắn tin cho lão Tiền, một lát sau, lão Tiền trả lời.
Lão Tiền: Gần đây đang trang bị nhà cửa cho người ta, sao vậy, anh ra tù sớm hả?
Ánh mắt Hứa Quốc Hào hơi động một chút, ông ta nhớ, trước kia lão Tiền làm việc ở công trường.
Hứa Quốc Hào: Ừ, sau khi anh rời khỏi đây tôi lại nhận được cơ hội giảm hình phạt. Chừng nào anh rảnh, chúng ta gặp mặt.
Lão Tiền: Được
Lúc này, Tạ Chiêu và Lục Thừa Tư vẫn ngồi trên xe đến trang viên.
Lục Thừa Tư cúi đầu nhìn cổ tay phải của Tạ Chiêu, hỏi cô: “Em luyện tập theo video tôi gửi trước đấy không?”
“Luyện rồi.” Tạ Chiêu nói xong, vô ý thức dùng tay trái của mình xoa tay phải, “Anh đừng nói, không hổ là chuyên gia, thật sự có tác dụng.”
“Có tác dụng là được rồi.” Lục Thừa Tư nhìn động tác của cô, bình luận, “Tôi cảm thấy cách làm của em không tiêu chuẩn lắm, nếu không tôi làm mẫu cho em nhé.”
“A, được.”
Tạ Chiêu dừng lại, chuẩn bị xem anh làm mẫu cho mình, Lục Thừa Tư cực kỳ tự nhiên đặt tay mình lên cổ tay Tạ Chiêu và xoa bóp cho cô.
Tạ Chiêu: “…”
Cô im lặng rất lâu, mới chần chờ mở miệng nói: “Anh nói làm mẫu chẳng lẽ không phải làm mẫu trên tay mình?”
Lục Thừa Tư nói rất có lý: “Làm mẫu trên cổ tay em, em mới có thể cảm nhận trực quan sự khác nhau trong cách làm.”
Tạ Chiêu: “…”
Nói đến cô cũng muốn tin.
Lục Thừa Tư thấy cô im lặng không nói, thử mở miệng: “Không thoải mái sao?”
“Vậy cũng không có, giống như thật sự dễ chịu hơn tôi tự làm.” Có lẽ là bởi vì cô không cần tự mình làm đi.
“Dễ chịu là được.”
Tài xế Tiêu và Triệu Khoan ở hàng trước nghe đoạn đối thoại của bọn họ, lặng lẽ nghĩ có phải sau khi đàn ông thích một cô gái, đều sẽ trở nên lưu manh như vậy không.
Trước kia cậu chủ bọn họ không phải như vậy!
Mặc dù ở trong lòng nói xấu, nhưng không thể không nói tài xế Tiêu là tài xế “ruột” nhà Lục Thừa Tư, ông yên lặng thả chậm tốc độ xe để hai người bọn họ có nhiều thời gian tán tỉnh nhau trên xe hơn.
Bởi vì tài xế Tiêu yên lặng cố gắng, xe đến trang viên muộn hơn dự tính. Tạ Chiêu rời đi một đoạn thời gian trở lại nơi này, còn sinh ra mấy phần cảm giác thân thiết. Lý Tuyền đang cắt tỉa hoa cỏ trong vườn hoa, thấy bọn họ tới thì cười nhẹ nhàng chào hỏi Tạ Chiêu: “Cô Tạ tới rồi?”
“Chào Lý tổng.” Tạ Chiêu khách khí chào bà, hơi tò mò nhìn cây kéo trong tay bà: “Lý tổng, bình thường không phải vườn hoa đều có người chuyên quản lý sao? Lần đầu tiên cháu thấy cô tự làm đó.”
Lý Tuyền nói: “Trước kia bởi vì tôi phải chống đỡ mặt ngoài của công ty, không có thời gian và sức lực làm những việc này, hiện giờ tốt rồi, mỗi ngày Tiểu Tư đều sẽ đến công ty, tôi làm chủ tịch cơ bản bị mất quyền lực.”
Lục Thừa Tư nghe bà nói như vậy, nhân tiện nói: “Nếu mẹ bất mãn, con có thể trả công việc lại cho mẹ.”
“Đừng.” Lý Tuyền liên tục từ chối, “Mẹ ở đây cắt tỉa hoa cỏ còn thú vị hơn đối phó hội đồng quản trị nhiều, mẹ còn muốn nuôi con chó giống như cô Tạ nữa kìa.”
“Có thể ạ.” Tạ Chiêu cảm thấy đề nghị này rất được, “Trang viên của mọi người rộng như thế, không nuôi chó rất lãng phí!”
“Đúng không, tôi cũng cảm thấy vậy.” Lý Tuyền càng nói càng rung rinh, “Tôi thấy những tấm ảnh và video cháu đăng trên vòng bạn bè đều rất đáng yêu. Trước kia chúng tôi không dám nuôi là sợ nhắc đến chuyện đau lòng của Tiểu Tư, nay nó đã phẫu thuật rồi, chắc hẳn trái tim không còn yếu ớt như xưa.”
Lục Thừa Tư nói: “Mẹ muốn nuôi con không phản đối.”
“Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai mẹ bảo Khương Vũ lưu ý giúp mẹ.” Lý Tuyền bỏ công cụ trong tay xuống, mời Tạ Chiêu vào trong nhà, “Hôm nay phòng bếp đặc biệt nấu đồ ăn trước đây cô Tạ thích.”
“A?” Tạ Chiêu nhìn Lục Thừa Tư bên cạnh, hỏi Lý Tuyền, “Phòng bếp đã sớm biết cháu sẽ tới ạ?”
“Đúng vậy, hôm nay Tiểu Tư ra ngoài nói buổi tối muốn mời cô Tạ tới nhà ăn cơm, bảo bọn họ làm đồ ăn cháu thích ăn.”
“A…” Tạ Chiêu nhìn Lục Thừa Tư bằng ánh mắt sâu xa, Lục tổng tự tin lắm nhé.
“Khụ, cái kia, chủ cửa hàng tôm cay về chưa?” Lục Thừa Tư cực kỳ cứng nhắc chuyển đề tài. Tạ Chiêu cười một tiếng, cũng không vạch trần anh, thuận theo anh nói: “Còn chưa, hình như chuyện trong nhà rắc rối hơn anh ấy nghĩ, còn phải đợi thêm mấy ngày nữa.”
Lục Thừa Tư hỏi: “Nhà anh ấy xảy ra chuyện gì?”
“Tôi cũng không rõ lắm, hình như có người già bị bệnh, mấy anh chị em bọn họ đều tới.”
Lục Thừa Tư nhíu mày: “Nhiều anh chị em như thế mà không thể xử lý được?”
Tạ Chiêu nói: “Có lẽ cũng bởi nhiều anh chị em, mỗi người đều có ý kiến, rất khó thống nhất với nhau.”
Tạ Chiêu là con một, cũng không hiểu rõ tình huống gia đình nhiều con cái, chỉ là lần trước hỏi ông chủ khi nào trở về mở cửa lại, nghe ông chủ nói qua vài câu.
“Haiz, việc nhà người ta, tôi cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng anh yên tâm, chắc chắn anh ấy sẽ về mở cửa lại.” Tạ Chiêu trấn an Lục Thừa Tư, “Con cái nhà anh ấy còn học tiểu học ở thành phố A, nuôi con tốn kém, toàn bộ nhờ cửa hàng của anh ấy chống đỡ.”
“Ừm.”
Lý Tuyền nghe bọn nói đến chủ đề nuôi con, chủ động nối tiếp chủ đề: “Đúng vậy, nuôi một đứa trẻ tốn kém lắm, nếu trẻ con thông minh hiểu chuyện còn tốt, nếu vừa dốt lại còn nghịch ngợm, có thể làm người ta tức chết. Cô Tạ thích con trai hay con gái?”
“A, cháu á? Cháu thích con gái.”
“Thật là khéo, Tiểu Tư nhà chúng ta cũng thích con gái.”
Tạ Chiêu: “…”
Lục Thừa Tư: “…”
Kỹ thuật chuyển chủ đề này còn cứng nhắc hơn anh.
“Hiện giờ người trẻ tuổi không dễ dàng, áp lực công việc lớn, còn phải giáo dục trẻ con. Vấn đề giáo dục trẻ con cần phải coi trọng, mặt này tôi cảm thấy người trẻ tuổi các cháu có thể giao lưu trao đổi nhiều hơn.”
Tạ Chiêu: “…”
Thế nhưng hai người trẻ tuổi bọn họ đều không có con cái.
A, ý của Lý tổng là bảo hai người bọn họ mau tạo em bé đi chứ gì?
Cái này đúng là không hổ là mẹ ruột.
Lúc trước Tạ Chiêu ở trang viên rất ít khi ngồi ăn cơm cùng Lý Tuyền, hôm nay ngược lại hiếm khi ngồi ăn tối với bà. Tạ Chiêu phát hiện Lý Tuyền rất thích ăn cay, cô bỗng nhiên lờ mờ hiểu vì sao lúc trước bà không ăn cơm cùng Lục Thừa Tư rồi…
Bởi vì bà làm mẹ, lúc ăn cơm cùng anh không tiện ăn cay!
“Lần trước Tiểu Tư đến nhà cháu, ăn đậu hũ Ma Bà cháu làm vẫn luôn nhớ mãi không quên.” Lý Tuyền dùng thìa múc một muôi đậu hũ Ma Bà vào bát Tạ Chiêu, cười nói với cô, “Cháu nếm thử, đây là phòng bếp làm, Tiểu Tư nói không ngon bằng cháu làm, làm đầu bếp không có tự tin.”
“Ha ha ha ha.” Tạ Chiêu bị cách nói của Lý Tuyền chọc cười, cô nhìn Lục Thừa Tư ở bên cạnh, nói với anh, “Hoá ra anh đánh giá cao tay nghề của tôi như vậy? Vậy lúc đó ở trên bàn cơm không thấy anh khen ngợi tôi?”
Lục Thừa Tư nói: “Không phải sợ em đắc ý như này sao?”
Tạ Chiêu chậc chậc hai tiếng, thổi đậu hũ Ma Bà trong bát, sau đó nếm thử một miếng: “Đậu hũ Ma Bà ngon lắm, tươi mềm hơn cháu làm nhiều!”
Lục Thừa Tư cũng nếm một miệng đậu hũ Ma Bà, phần ăn bưng lên hôm nay đã là phiên bản phòng bếp cải tiến một lần. Anh cẩn thận cảm nhận, mở miệng nói: “Đúng là xử lý nguyên liệu tốt hơn em, nhưng tôi luôn cảm thấy hương vị không giống em làm.”
“Cái này bình thường mà, bởi vì tương mà chúng tôi dùng không giống nhau.” Tạ Chiêu nói, “Nhà tôi dùng để nấu ăn đều là tương ớt mẹ tôi tự làm hàng năm, bên ngoài cũng không mua được. Nếu anh thích tương ớt đó, lần sau tôi đưa cho anh mấy chai.”
Ánh mắt Lục Thừa Tư khẽ sáng lên: “Có thể chứ?”
“Cái này có cái gì không thể, cũng không phải đồ gì quý giá.” Tạ Chiêu lại nếm đậu hũ Ma Bà phòng bếp làm, nói với Lục Thừa Tư, “Còn có một khả năng chính là, đậu hũ Ma Bà ăn ở nhà tôi là đậu hũ Ma Bà đầu tiên anh ăn nên anh sẽ cảm thấy cực kì ngon. Cái này ở kinh tế học các anh không phải có cái là gì ấy nhỉ? Gọi là lợi ích cận biên giảm dần gì đó?”
“Ừm.” Lục Thừa Tư gật đầu, nhìn Tạ Chiêu cong môi, “Tri thức của cô Tạ rất rộng.”
“Chắc chắn rồi, chúng tôi làm biên kịch trên thông thiên văn dưới tường địa lý, lúc viết kịch bản tri thức gì cũng có thể dùng đến.” Tạ Chiêu nói đến công việc chuyên môn của mình, lải nhải mãi không hết, “Trước đó tôi viết một nhân vật phụ là luật sư, bên trong dính đến rất nhiều kiến thức luật pháp, mặc dù chúng tôi cũng mời cố vấn chuyên nghiệp, nhưng có khi vẫn sẽ tự mình lên mạng tra cứu. Thời gian đó tôi tôi thường xuyên tra cứu những thứ liên quan đến giết người, tôi còn cảm thấy cảnh sát mạng sẽ để mắt tới tôi cơ!”
Lý Tuyền rất hứng thú với những gì cô nói: “Công việc của cô Tạ thú vị thật, thú vị hơn mỗi ngày họp hội đồng quản trị nhiều.”
Tạ Chiêu nói: “Thật ra phần lớn thời gian cháu ngồi trước máy vi tính viết bản thảo, có khi còn buồn tẻ hơn các cô họp hội đồng quản trị.”
Hơn nữa số tiền bọn họ kiếm được khác biệt một trời một vực, có lẽ đây chính là cuộc sống của người có tiền, giản dị, tự nhiên lại buồn tẻ.
Còn chưa ăn cơm tối xong, Sở Dật đã gọi điện thoại cho Tạ Chiêu. Thật ra cái này cũng chẳng có gì, nhưng đối diện Lý Tuyền và Lục Thừa Tư ngồi bên cạnh, không hiểu sao Tạ Chiêu cảm thấy chột dạ.
Cô ho khẽ một tiếng, hắng giọng một cái, bắt máy: “Đội trưởng Sở, có chuyện gì không?”
Lục Thừa Tư và Lý Tuyền nghe cô nói đội trưởng Sở, đều vô ý thức nhìn sang.
Lúc ấy Tạ Chiêu hối hận, cô gọi đội trưởng Sở cái gì? Nói thẳng “chào anh” không được sao!
Sở Dật ở đầu kia ngược lại không có gì khác thường, anh ta lên tiếng, sau đó hỏi Tạ Chiêu: “Hội ký sách hôm nay kết thúc rồi à?”
“Kết thúc rồi.” Tạ Chiêu đáp, “Có chuyện gì không?”
“Không có, tùy tiện hỏi chút thôi, bây giờ cô về nhà chưa?”
“A… Tôi còn đang ăn cơm ở bên ngoài.”
Sở Dật lại hỏi: “Cô ăn tối ở đâu? Lát tôi đi đón cô.”
Nếu không trải qua chuyện hôm trước, lúc này chắc chắn Tạ Chiêu sẽ suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ cô đã biết chuyện Hứa Quốc Hào từ miệng của Sở Dật, biết anh ta đang lo lắng an toàn của mình.
“Không cần làm phiền, tôi ăn cơm với Lục Thừa Tư, lát nữa tài xế của anh ấy sẽ đưa tôi về nhà.”
Sở Dật bên kia im lặng một lát, đáp cô: “Vậy thì tốt, về đến nơi nhắn tin cho tôi.”
“Được.”
Sau khi Tạ Chiêu cúp điện thoại, Lý Tuyền mới nhìn cô hỏi: “Vừa rồi là điện thoại của cảnh sát Sở?”
“Dạ.” Tạ Chiêu khẽ cười xấu hổ.
Lý Tuyền nói: “Cảnh sát Sở tìm cháu là xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có, anh ấy lo lắng cháu ở bên ngoài không an toàn thôi.”
“A…” Lý Tuyền chậm rãi gật đầu, nhìn Lục Thừa Tư, “Quan hệ giữa cháu và cảnh sát Sở tốt quá.”
Tạ Chiêu cười nói: “Cũng được ạ, có lẽ bởi vì chúng cháu là đồng hương, cho nên anh ấy khá quan tâm cháu.”
Lý Tuyền hơi kinh ngạc nhìn cô: “Cháu và cảnh sát Sở còn là đồng hương?”
“Dạ, cháu cũng mới biết trước đó không lâu.”
Hai người lại hàn huyên đôi câu về chủ đề cảnh sát Sở, Tạ Chiêu không nhắc chuyện Hứa Quốc Hào với bọn họ.
Hiện tại còn chưa thể xác định rốt cuộc Hứa Quốc Hào muốn làm gì, nhà họ Lục không liên quan đến chuyện này, không cần nhắc đến với bọn họ.
Sau khi Sở Dật gọi điện thoại đến, tâm trạng Lục Thừa Tư rõ ràng không tốt như trước, Tạ Chiêu ăn cơm tối xong, nhân lúc trời còn sáng bảo tài xế Tiêu đưa mình trở về nhà. Lục Thừa Tư tiễn cô lên xe, nhìn xe đi xa, sau lưng Lý Tuyền đi tới nói với anh: “Rốt cuộc con có được không vậy, không giữ cô Tạ ở lại?”
Lục Thừa Tư nói: “Cô ấy muốn trở về với Thịt Ba Chỉ, không thể để Thịt Ba Chỉ qua đêm một mình.”
Lý Tuyền nghe thế cười một tiếng: “Thịt Ba Chỉ đúng là giống trẻ con, trước kia con cũng như thế, nằng nặng đòi mẹ ngủ cùng mới chịu.”
“…” Lục Thừa Tư im lặng giây lát, “Con có ư?”
Rõ ràng trong ấn tượng của anh, anh vẫn luôn là đứa trẻ lạnh lùng.
“Đương nhiên là có, chỉ có điều lúc đó con nhỏ quá, không nhớ rõ.”
“Dạ, cho nên mẹ tuỳ tiện bịa cũng nên.”
Lý Tuyền: “…”
Bà gõ trán Lục Thừa Tư như khi anh còn bé: “Ở trước mặt mẹ con ăn nói giỏi như thế có gì hay? Có bản lĩnh theo đuổi được cô Tạ đi? Con xem cảnh sát Sở người ta đi, người không ở trước mặt cũng hỏi han ân cần, con học tập tí đi.”
Lục Thừa Tư mấp máy môi, không nói một lời quay người trở về phòng.
Lý Tuyền sau lưng anh cười bất đắc dĩ, anh giống khi còn bé, có tâm sự gì sẽ nhốt mình ở trong phòng một mình.
Sau khi Tạ Chiêu về đến nhà, tài xế Tiêu xong việc trở về. Trong tay Tạ Chiêu cầm hộp chuyển phát nhanh, là cô vừa lấy ở trong ngăn tủ, mở hộp ra, bên trong quả nhiên là máy giám sát cô mua mấy ngày trước.
“Gâu gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ ngồi xổm bên cạnh gói hàng, hí hứng sủa với máy giám sát.
Tạ Chiêu xoa xoa đầu nó, nói với nó: “Đây là máy giám sát, không phải đồ chơi mua cho mày.”
“Gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ vẫn tò mò nhìn thứ kỳ lạ kia, thậm chí muốn đi lên liếm một cái, còn may Tạ Chiêu đè nó lại.
“Được rồi, đêm hôm khuya khoắt đừng sủa, để tao nghiên cứu xem cái này lắp thế nào đã.” Gửi cùng kiện hàng còn có sách hướng dẫn lắp đặt và sử dụng chi tiết, bên chăm sóc khách hàng còn để lại lời nhắn gửi video đến địa chỉ của cô, có thể online xem video lắp đặt.
Tạ Chiêu nghiên cứu một hồi, chọn cách đơn giản nhất, xem như thuận lợi lắp đặt máy giám sát.
Sau khi kết nối với wifi trong nhà, Tạ Chiêu đặc biệt thử nghiệm, có thể đưa vào hoạt động.
“Cuối cùng cũng xong rồi.” Bận rộn lâu như vậy, Tạ Chiêu cũng hơi mệt, cô ngồi phịch trên sofa, gửi tin nhắn cho Sở Dật.
Tạ Chiêu: Tôi đến nhà rồi.
Sở Dật rất nhanh trả lời cô: “Muộn như vậy mới trở về? Hai ngươi ăn cái gì?”
Tạ Chiêu: …Không, vừa rồi tôi lắp máy giám sát
Sở Dật: Xong rồi hả?
Tạ Chiêu: Xong rồi, có thể hoạt động bình thường!
Sở Dật: Vậy là tốt rồi, đi ngủ sớm đi
Tạ Chiêu: Ừ! Ngủ ngon!
Sở Dật: Tôi còn ở bên ngoài phá án
Tạ Chiêu: Ha ha ha ha kia, chúc anh làm việc thuận lợi!
Sở Dật cười một tiếng, nghe thấy đồng nghiệp gọi mình, lập tức cất điện thoại không trả lời Tạ Chiêu nữa.
Tạ Chiêu ngược lại không nghe lời đi ngủ sớm, mà trò chuyện với biên tập xuất bản của mình.
“Cô Tạ, ăn cơm với Lục tổng xong chưa? Về nhà chưa?
Tạ Chiêu bĩu môi, trả lời cô ấy: “Cô nhiều chuyện lắm nhé.”
“Cả nhóm chúng tôi đều nhiều chuyện mà
“…Cô nên đi ngủ sớm đi.”
Tạ Chiêu để điện thoại di động xuống, đi tắm rửa rồi nằm trên giường.
Điện thoại di động ở đầu giường lại rung một cái, Tạ Chiêu với tay lấy, phát hiện là tin nhắn của Lục Thừa Tư.
Lục Thừa Tư: Ngày mai rảnh không?
Tạ Chiêu:? Không phải anh lại muốn mời tôi ăn cơm chứ?
Lục Thừa Tư: Hoặc là em muốn đi nơi khác chơi cũng được
Tạ Chiêu:? Anh không đi làm sao?
Lục Thừa Tư: Thời gian làm việc của tôi rất linh hoạt
Tạ Chiêu: …
Lục Thừa Tư: Em không nói lời nào, tôi sẽ tự chọn chỗ đó
Lục Thừa Tư gửi tin nhắn này xong, gửi thêm một định vị cho cô. Tạ Chiêu nhìn, là một nhà hàng cơm Tây.
Nói đến, cô và Lục Thừa Tư đi ăn ở những nơi linh tinh không ít lần, nhưng chưa lần nào đường đường chính chính ăn cơm Tây.
Tạ Chiêu: Được thôi, dù sao dạo này tôi cũng không có việc gì
Lục Thừa Tư: Vậy buổi trưa tôi đi đón em
Tạ Chiêu: Tôi tự lái xe đi là được, tôi tìm được mà
Lục Thừa Tư bên kia tạm thời không phản ứng, sau một lát lại gửi một tin nhắn: “Vậy tôi bảo tài xế Tiêu đi đón em, tôi chờ em ở nhà hàng.”
Tạ Chiêu: “…”
Cho nên cái này khác gì anh đến đón?
Nhưng Lục tổng muốn tác phong của tổng giám đốc này, cô giúp anh đạt được đi.
Bởi vì là đi nhà hàng Tây, Tạ Chiêu đặc biệt chọn một chiếc váy khá trang trọng, mười một giờ trưa, tài xế Tiêu nhắn tin cho cô, nói xe đã chờ ở dưới lầu.
Tạ Chiêu trang điểm theo phong cách cô khá rành, vén mái tóc dài của mình, xách túi xách xuống lầu. Trên đường, Tạ Chiêu hỏi thăm tài xế Tiêu: “Lục Thừa Tư tan làm chưa chú?”
Tài xế Tiêu nói: “Cậu chủ đã ở nhà hàng chờ cô rồi.”
“A, thế à.” Tạ Chiêu nghĩ ngợi, lại lén lút hỏi tài xế Tiêu, “Tài xế Tiêu, chú nói chúng ta đã quen thuộc như vậy rồi, chú lén nói cho cháu, có phải Lục Thừa Tư đang giở trò gian gì không?”
Tài xế Tiêu: “…”
Cho nên mọi người mới nói trực giác của phụ nữ chuẩn đến đáng sợ?
Thế nhưng ông không thể nói cho cô Tạ, nếu không bất ngờ mà cậu chủ tỉ mỉ chuẩn bị không còn bất ngờ nữa.
Tài xế Tiêu là người thành thật, lúc này vì hạnh phúc của cậu chủ nhà mình, nhắm mắt nói dối: “Cái này tôi cũng không rõ, cô Tạ đi thì biết.”
“A…” Tạ Chiêu nghe ra tài xế Tiêu không muốn nói với mình, cũng không tiếp tục khó xử chú ấy. Nhưng cô sợ Lục Thừa Tư đang giở trò gian gì thật, hơi lo lắng chạy đến nhóm chat hội bạn thân đặt câu hỏi: “Lục Thừa Tư hẹn mình trưa nay đi ăn cơm Tây, mình đang trên đường.”
Cố Chi Chi:?
Cố Chi Chi: Lui ra đi, về sau loại chuyện này không cần đặc biệt báo cáo với trẫm
Tạ Chiêu: Không phải, mình cảm thấy anh ấy lén lút lắm, như đang có âm mưu gì đó!
Đường Hàm: Âm mưu gì? Không phải là cầu hôn chứ?!
Tạ Chiêu: …Vậy không được, tụi mình còn chưa cả yêu đương được không
Đường Hàm: Vậy là tỏ tình rồi!
Cố Chi Chi: Oa, không nhìn ra, Lục tổng còn biết cả những cái này?
Đường Hàm: Có thể là học tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo
Cố Chi Chi: Ha ha ha, vậy lát nữa Tạ Chiêu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt nhé
Tạ Chiêu: …
Cô cầm di động, nghĩ đến nếu lát nữa Lục Thừa Tư tỏ tình với cô thật, cô nên làm cái gì? Cô nên đồng ý hay từ chối?
Tạ Chiêu còn chưa nghĩ ra thì đã đến nhà hàng Tây rồi. Đây là một nhà hàng Tây cảnh biển rất nổi tiếng ở thành phố A, Lục Thừa Tư đặt một bàn có tầm nhìn tốt nhất, chung quanh cũng sẽ không có người quấy rầy.
Sau khi Tạ Chiêu đến, lập tức có nhân viên phục vụ đẹp trai tới dẫn đường cho cô, Tạ Chiêu đi theo nhân viên phục vụ đến trước bàn ăn mà Lục Thừa Tư đặt trước, thấy Lục Thừa Tư mặc một bộ Tây trang rất trang trọng, tay cầm một bó hoa hồng đứng ở đó.
Đầu óc Tạ Chiêu ngơ ngác, hiện tại có phải không cần cô viết, chỉ nghĩ trong lòng, kịch bản cũng có thể trở thành sự thật?
Nhân viên phục vụ đưa Tạ Chiêu đến thì rời đi, Tạ Chiêu còn hơi ngu ngơ đứng tại chỗ. Cô đã lớn như vậy, mặc dù cũng nhận được không ít thư tình, được không ít người xin nick Wechat, nhưng chính thức như thế này, Lục Thừa Tư vẫn là đầu tiên.
“Tặng em.” Lục Thừa Tư đưa bó hoa tới.
Bấy giờ Tạ Chiêu mới lấy lại tinh thần, nhận hoa mỉm cười với anh: “Cảm ơn, hoa rất đẹp.”
“Em cũng thế.” Lục Thừa Tư thình lình nói một câu.
“…” Lần này làm Tạ Chiêu không biết làm sao. Trời ạ trời ạ, đây là Lục Thừa Tư ư! Anh bị thứ gì đó kì lạ chiếm lấy cơ thể đúng không!
“Sao vậy?” Lục Thừa Tư thấy vẻ mặt cô khác thường, cẩn thận hỏi một câu.
“Không có gì…” Tạ Chiêu lắc đầu, bỗng nhiên lưu ý đến một nơi kỳ lạ. Cô sửng sốt một chút, xích lại gần Lục Thừa Tư, lại nhìn kỹ một lúc, sau đó vững tin anh bị thứ gì đó chiếm lấy cơ thể: “Sao dưới mắt phải của anh có thêm một nốt ruồi lệ?? Anh quả nhiên không phải Lục Thừa Tư!”
Lục Thừa Tư: “…”
Bầu không khí lập tức cứng ngắc, cũng may Lục Thừa Tư trải qua sóng to gió lớn chống đỡ được. Anh nhìn Tạ Chiêu, mặt không đổi sắc nói: “A, em nói cái này à, chính là tối hôm qua đột nhiên mọc lên, tôi cũng không biết vì sao.”
Tạ Chiêu: “…”
Thật hay giả?
Bởi vì anh nói rất chững chạc đàng hoàng, đến mức nhất thời Tạ Chiêu cũng không rõ anh nói thật hay giả. Cô lại nhìn chằm chằm nốt ruồi lệ mấy lần, sau đó nói với Lục Thừa Tư: “Nốt ruồi của anh phai màu rồi kìa.”
Lục Thừa Tư sửng sốt, vô ý thức vươn tay lau, vừa lau lập tức làm nốt ruồi vốn không phai màu bị xoá mất.
Lần này Tạ Chiêu có thể khẳng định nốt ruồi lệ này là anh vẽ lên.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Cô cười phá lên, “Hiện giờ tôi xác định anh chính là Lục Thừa Tư, bởi vì ngoại trừ anh, người khác không làm chuyện ngây thơ như vậy.”
Lục Thừa Tư: “…”
“Cười đủ chưa?” Lục Thừa Tư mỉm cười nhìn cô. Tạ Chiêu cố gắng ngừng cười, ôm hoa trong ngực hỏi anh: “Có thể phỏng vấn một chút, anh nghĩ như thế nào không?”
Lục Thừa Tư nói: “Không có gì, chỉ là thấy em thích nốt ruồi lệ như vậy, muốn cảm nhận rốt cuộc có nốt ruồi lệ có gì tốt.”
“Không đến mức đó.” Bởi vì chuyện này quấy rầy, Tạ Chiêu cũng không lo lắng nữa, cô cười nhìn về phía Lục Thừa Tư, “Hôm nay anh làm trang trọng như thế, tôi còn tưởng rằng anh chuẩn bị tỏ tình với tôi chứ.”
Lục Thừa Tư im lặng giây lát, nhìn cô nói: “Đúng là tôi chuẩn bị tỏ tình với em.”