Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
a-8.txt
Chương 8: Những khi ly biệt
Thật không ngờ nơi đây lại yên tĩnh như vậy.
Thời Nghi rất thật mừng khi cùng mẹ anh đi dâng hương mặc dù bà không nói gì thêm với cô. Cô thành tâm thắp hương, chắp tay quỳ xuống trước mặt Đức Phật, cúi lạy ba lần.
Ngẩng đầu lên nhìn nụ cười đầy hiền từ trên đài sen, người xưa vẫn thường nói, cách nhìn nhận Phật pháp giữa người tốt, kẻ xấu, người có đức tin và người vô thần là khác nhau. Đức Phật không những từ bi, hỉ xả, mà trong trí nhớ của cô, ngài mãi mãi nở nụ cười hiền từ như vậy, trước nay chưa bao giờ thay đổi.
Cô đột nhiên nghĩ, tại sao ông Trời lại khéo an bài như vậy.
Bản thân cô nhớ rất rõ, nhưng Châu Sinh Thần thì không.
Lúc quỳ lễ Phật, Thời Nghi quên mất chân mình đang bị thương, khi đứng dậy mới thấy đau nhói. Một bàn tay đỡ lấy Thời Nghi, giúp cô đứng dậy: "Lần sau nếu bị thương thì không cần mặc sườn xám. Thực ra em mặc quần áo thể thao cũng rất đẹp." Anh nhớ lần trước ngủ ở nhà cô, khi bước ra phòng khách thấy cô đang đeo tai nghe xem phim, trên người mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh nhạt.
Đặc biệt Châu Sinh Thần còn nhớ rõ cả nụ cười của cô lúc chưa phát hiện ra anh ở sau lưng mình.
Đến tận bây giờ vẫn nhớ như in.
"Không sao mà, em không quỳ hẳn xuống nên không có vấn đề gì." Cô nhẹ giọng đáp lời anh: "Ban nãy em không nhìn thấy anh thì phải?"
"Anh là người vô thần, không có tín ngưỡng cụ thể nào." Châu Sinh Thần cũng thấp giọng. "Vì thế chỉ đứng ngoài đình ngắm phong cảnh."
Hai người cùng bước ra đình nghỉ, dừng chân cảm nhận sự yên tĩnh nơi đây.
"Nhưng em lại rất tin vào Phật." Cô cười "Làm sao bây giờ?"
Anh quay đầu lại, nhìn tượng đức Phật ở bên trong: “Vậy anh tôn trọng em.”
"Anh nhìn thấy gì?" Cô tò mò.
"Nhìn thấy gì ư?"
“Ý của em là, anh thấy gì khi nhìn vào Đức Phật?”
Châu Sinh Thần buồn cười với câu hỏi của cô, khẽ trả lời: "Từ bi."
Thời Nghi nhìn anh đứng đó, cũng không nói thêm bất cứ điều gì.
Có một số người dù đã quên tất cả, bề ngoài, giọng điệu thay đổi, nhưng có một số thứ sẽ không thay đổi.
Khoảnh khắc đó, dáng vẻ của Châu Sinh Thần bỗng trùng khớp với hình bóng trong tâm trí cô, người ấy từng nói rằng, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã từ bỏ vợ con chính bởi sự từ bi và thương xót của đức Phật với chúng sinh, nhân loại. Thời Nghi nhớ rất rõ, vì vậy cũng không trách khi anh đã nói: Không phụ thiên hạ, chỉ phụ Thập Nhất.
Châu Sinh Thần thấy cô im lặng, bèn cúi xuống hỏi: "Sao vậy, chẳng lẽ cách anh nhìn khác với em ư?"
"Không giống nhau."
"Vậy khi nhìn đức Phật em thấy gì?"
"Đức Phật cười." Cô trả lời anh. "Khi nhìn em có cảm giác đức Phật rất thích mình, vì vậy mới cười với em."
Anh kinh ngạc, khẽ cong khóe miệng.
Ánh nhìn của Châu Sinh Thần chuyển từ đôi mắt sang ngón tay đeo nhẫn của Thời Nghi, bàn tay cô trắng nõn mềm mại, có thêm chiếc nhẫn lại càng đẹp hơn.
Nơi họ đứng có những viên đá trắng đã lốm đốm rêu xanh, dường như anh lo bị nắng chiếu đến, vội kéo cô sang chỗ râm mát hơn. Ở bên này lại càng yên tĩnh, Châu Sinh Thần sợ cô một mình buồn chán nên đứng nói chuyện cùng. Thật ra trải qua nhiều ngày tiếp xúc thân mật, Thời Nghi phát hiện Châu Sinh Thần không phải mẫu người thích nói chuyện, đặc biệt là tán gẫu chuyện linh tinh.
Vậy mà anh đứng đây, tìm đề tài nói chuyện cùng cô.
Thời Nghi nhìn thấy ở anh sự cố gắng, nỗ lực, cô cũng cam tâm tình nguyện dốc lòng vì anh.
Họ dùng cơm trưa tại một nhà hàng ở dưới chân núi, Châu Văn Hạnh ngồi cạnh Thời Nghi, thấp giọng kể cho cô nghe, bởi vì mẹ rất tín Phật nên đã cho xây dựng nơi này để tiếp đón người nhà Châu Sinh, cũng như thết đãi bạn bè.
Bữa ăn tất nhiên là cơm chay.
Có khách đến trong bữa cơm, nghe nói Thời Nghi là vợ chưa cưới của Châu Sinh Thần, vì thế vị khách đó đã viết tặng cô một chữ. Châu Sinh Thần cũng không quen người này, mẹ anh bèn nhắc đây là bạn của bố anh, một chữ của ông đáng giá nghìn vàng.
Đột nhiên nhận được quà khiến Thời Nghi bối rối, bản thân lại không có gì đáp lễ.
Cô hỏi nhỏ Châu Sinh Thần xem phải làm sao nhưng anh lại không chú ý, cũng không đáp lời cô. Chuyện lấy chữ làm quà như vậy rất hiếm thấy, nhưng nếu không có gì để tặng lại thì cô thấy thật thất lễ. Thời Nghi suy nghĩ, cười hỏi bác ấy: "Chữ của bác nghìn vàng khó mua, tranh của Thời Nghi cháu dẫu rằng không thể sánh được nhưng cũng xin phép bác cho cháu lấy đó làm quà đáp lễ, không biết liệu bác có ghét bỏ không?"
Giọng Thời Nghi có chút khách sáo, người khách nghe vậy chỉ cười, sai người lấy bút giấy cho cô.
Nơi họ đang đứng nói chuyện là lầu hai, vừa rồi có cơ hội thưởng thức chữ của bác ấy nên rất nhiều khách của nhà họ Châu Sinh cũng đến xem, bây giờ lại nghe nói dâu trưởng của nhà họ Châu Sinh muốn vẽ tranh đáp lễ lại càng thêm tò mò.
Cô gái xinh đẹp sinh ra trong gia đình bình thường, khả năng vẽ tranh của cô ta sẽ như thế nào?
Châu Sinh Thần không ngờ cô sẽ dùng cách này để đáp lễ.
Anh tìm hiểu về cô rất kỹ, biết cả những chuyện từ khi cô còn học mẫu giáo, đến tên của bạn bè cùng lớp, cùng trường. Những tư liệu đó không hề ghi rằng cô đã từng học vẽ.
Anh đứng trước thư án nhìn cô cầm bút, khóe miệng khẽ cười, vẻ như đang suy nghĩ.
Thời Nghi nhớ lại những chủ đề mà anh thích năm xưa khi dạy cô vẽ, rồi rất tự nhiên hạ bút.
Đầu tiên là cỏ lau với nhánh cây xanh lá.
Tầng tầng lớp lớp cỏ đua nhau hiện lên, bút pháp không ngừng nghỉ, giống như thiên biến vạn hóa, thành thạo đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Vẽ xong cỏ lau, Thời Nghi dừng lại, rửa bút cho sạch, rồi lại chấm vào phần mực nhạt hơn. Cô gạt bớt phần mực thừa lên cạnh nghiên, tiếp tục đặt bút, lần này là hoa sen. Tờ giấy trắng ban đầu dần hiện lên một nhành sen đua sắc.
Những người không am hiểu lắm về hội họa chỉ thấy bức tranh nhẹ nhàng, thanh nhã.
Chỉ có vị khách nọ và một vài người bạn am hiểu về hội họa, từ vẻ chế giễu ban đầu đã chuyển thành nụ cười tán thưởng. Cuối cùng, họ không thể giấu nổi kinh ngạc cũng như ánh mắt ngưỡng mộ với cô.
Tranh vẽ hoa sen cỏ lau, bút pháp phóng khoáng nhẹ nhàng, phong cách lạnh lùng mà trong trẻo.
Thời Nghi sợ mình vẽ quá lâu sẽ trễ mất thời gian nên đưa bút nhanh một chút. Đến khi vẽ xong, vị khách không ngừng lắc đầu cảm thán: "Đáng tiếc, đáng tiếc là vẽ có hơi vội vàng, nhưng vẫn là một bức tranh xuất sắc đáng để sưu tầm." Ông cũng rất tự nhiên nói: "Thời Nghi, đừng quên đề tên mình, bức họa này nhất định bác sẽ giữ gìn cẩn thận."
Cô cúi xuống lần nữa đặt bút, viết lên tên mình.
Bút vừa chạm giấy, bác ấy lại hỏi cô có phiền hay không nếu ông đề thêm vào đây một bài thơ? Tất nhiên Thời Nghi không có ý kiến, đưa bút cho ông. Vị khách chậm rãi viết xuống hai câu, lại vì tôn trọng tác giả của bức tranh mà không đề tên mình vào.
Dâu trưởng của nhà họ Châu Sinh có thể vẽ tranh, điều này mọi người đều không ngờ tới.
Các bậc bề trên nhà họ Châu Sinh và những người quen biết đều coi bác ấy là người đáng kính nể, vì vậy với Thời Nghi giờ cũng tỏ ra tán thưởng vài phần, thậm chí còn đùa rằng ngày sau sẽ đích thân tới nhà xin tranh. Thời Nghi không giỏi xã giao, trước những lời nói đùa của mọi người, cô không biết phải trả lời ra sao, cuối cùng đành lén liếc sang Châu Sinh Thần, nhìn anh bằng ánh mắt cầu cứu.
Châu Sinh Thần cảm thấy khá thú vị, nhưng nhìn cô đáng thương lại không nỡ, bèn lấy cớ đưa cô ra ngoài trước.
Ngồi trên ô tô, Châu Sinh Thần nghĩ tới bức họa vừa rồi, lại nhớ đến lời mọi người tán thưởng, anh có phần bất an nhưng vẫn không kìm được mỉm cười, đưa mắt nhìn sang người ngồi cạnh.
Thời Nghi thấy Châu Sinh Thần nhìn, cảm thấy hơi xấu hổ nói: "Đừng cười em nữa."
"Rất thú vị", anh cười, "Rõ ràng vẽ rất đẹp nhưng vẫn tỏ ra khiêm nhường, rất thú vị!"
"Anh thấy em vẽ được không?" Cô nhìn anh.
"Rất đẹp, ai dạy vẽ cho em vậy?"
Cô sững sờ, nhưng rất nhanh liền giấu đi vẻ lúng túng đáp: "Không ai dạy cả, chỉ là có người bạn tặng em mấy tập tranh, em rất thích nên cũng học theo, thỉnh thoảng lại đóng cửa luyện tập một mình, cũng coi như giết thời gian."
Châu Sinh Thần không giấu nổi sự kinh ngạc của mình.
"Có phải thấy em rất giỏi?" Cô tiếp tục đánh lạc hướng sự chú ý của anh.
Anh gật đầu cảm thán: "Chỉ có thể dùng từ thiên tài để nói về em."
Cô cười, mười năm vất vả học vẽ, thứ cô giỏi nhất chính là vẽ hoa sen.
Mà anh, chính là bông hoa sen đó.
Về đến biệt thự vào giữa trưa, Châu Sinh Thần để cô đi thay quần áo, còn mình ngồi lại thư phòng tầng hai, hoàn thành việc bàn giao hạng mục ở Tây An. Nghe lời anh Thời Nghi thay bộ quần áo thể thao, lúc bước ra thấy Châu Sinh Thần đang nghe điện thoại, không hiểu họ nói về chuyện gì.
Chỉ thấy trước khi cúp máy, anh đưa máy cho cô, nói có người muốn chào tạm biệt.
Thời Nghi nhận lấy, nghe giọng Hà Thiện có chút nghiêm trang: "Ơ... chị Thời Nghi... À không đúng, bây giờ nên gọi là cô." Cô chỉ "ừ" một tiếng, nhìn sang Châu Sinh Thần, khuôn mặt đỏ lên.
"Tiếc là thầy Châu Sinh lại rời đi, nhưng mà một ngày làm thầy, cả đời làm thầy, vì vậy Thời Nghi, chị mãi mãi vẫn là cô của em." Giọng Hà Thiện cười vang: "Chị biết không? Thầy Châu Sinh chính là thần tượng của chúng em, một nhà khoa học tưởng chừng cả đời sẽ không lấy vợ, vì vậy khi chúng em nghe tin thầy kết hôn đã cảm thấy kỳ lạ vô cùng. Nhưng nghĩ lại nếu là chị, thì hai người quả thật rất đẹp đôi, tài tử giai nhân, đây mới gọi là cảnh giới cao nhất của tài tử giai nhân."
Hà Thiện tiếp tục bô lô ba la.
Cô nghe không nhịn được phải phì cười.
Châu Sinh Thần nhìn cô, quay người ngồi trước mặt, xem cô nói chuyện điện thoại.
Thời Nghi dùng khẩu hình nói với anh: "Cậu ta thật rắc rối."
Anh chỉ cười, giơ tay vỗ vỗ vào trán cô.
Hành động rất tự nhiên nhưng sau đó cũng không có ý định rút tay về. Bàn tay anh dần dần trượt xuống, chạm vào mặt, lại đến môi cô. Thời Nghi không dám động đậy cảm nhận được bàn tay của anh, lại thấy ánh mắt anh hơi tối lại.
Anh nhìn cô như muốn ngỏ ý.
Thời Nghi nhắm mắt lại.
Châu Sinh Thần nhìn cô hồi lâu.
Anh khẽ hôn lên môi cô, cũng không để ý xem điện thoại đã dập hay chưa. Ở khoảng cách gần như vậy, Châu Sinh Thần còn nghe thấy tiếng Hà Thiện đang nói gì đó, cái gì mà tài tử giai nhân, nụ hôn mang theo ý cười đến bên môi cô, rồi rời khỏi, trực tiếp nói với người trong điện thoại: "Được rồi, đưa luận văn của cậu qua đây, tự tôi sẽ xem qua, luận văn lần trước tiếng Anh viết sai quá nhiều."
Anh nói xong, liền cầm tay cô đang giữ điện thoại đặt sang một bên.
"Tiếp tục nhé?" Anh hỏi bên tai cô.
Thời Nghi vừa mới mở mắt, nghe anh nói vậy ngay lập tức nhắm chặt hai mắt.
Rặng mây hồng từ tai cô lan dần sang đôi má.
Trong Lã Thị Xuân Thu mà hồi nhỏ anh đã thuộc có câu "Mỹ nhân yêu kiều, đàn ca chè chén, theo đuổi trầm mê".
Nhưng xứng với bốn chữ "mỹ nhân yêu kiều" ấy thì có mấy người.
Mỗi lần anh hôn cô đều hỏi ý kiến trước. Rõ ràng là rất cứng nhắc, nhưng lúc này cô lại thấy như đang được tán tỉnh, cái cảm giác này thật sự rất... kỳ lạ.
Ánh nắng rơi trên cánh tay cô, ấm áp đến lạ.
Châu Sinh Thần lướt dọc theo cánh tay Thời Nghi, chạm đến cổ tay, khẽ nắm lấy: "Em phải ăn nhiều hơn một chút."
Cô "vâng" một tiếng, khuôn mặt dần ửng đỏ.
"Anh có thể phải đi ra nước ngoài một thời gian."
"Vì chuyện vừa rồi sao?"
"Không phải thế..." Châu Sinh Thần cười, "Chuyện đó chắc chắn là vì muốn đẩy anh ra khỏi đây. Nhưng mục đích chuyến đi lần này của anh là dự án nghiên cứu."
"Silane chống cháy liên kết với vật liệu composite POE?"
Thời Nghi thực sự đã học thuộc lòng và nhớ kĩ cái tên khó đọc này.
Châu Sinh Thần không nghĩ rằng Thời Nghi có thể đọc cái tên đó trôi chảy như vậy. Anh nhìn cô lâu hơn một chút, dường như muốn hỏi gì đó. Sau vài phút, anh nói tiếp, "Đó là dự án nghiên cứu ở Tây An, không phải là dự án anh theo đuổi mấy năm nay."
Cô nhìn anh khó hiểu.
"Nói đơn giản thế này, vài năm nay anh tập trung vào một dự án ở Châu Âu, mô phỏng môi trường sao Kim, nghiên cứu tính khả thi của việc sinh sống ở đó."
Cô nghe mà cứ như vịt nghe sấm.
Vấn đề này lại càng khiến cô không hiểu hơn: "Tính khả thi của việc sống ở sao Kim? Ở sao Kim có thể sống được sao?"
"Mặt đất cực kỳ nóng, nhiệt độ khoảng bốn trăm tám mươi độ C, áp lực bề mặt lớn hơn gần chín mươi lần so với Trái đất." Anh trải lời đơn giản, những điều này tựa như những thông tin khoa học trong sách giáo khoa. "Nhưng cả về chất và lượng, thậm chí là vị trí của nó đều gần với Trái đất nhất, nằm trong hệ Mặt trời, có thể nói là anh em với Trái đất của chúng ta. Vì vậy ở đó hẳn là có khả năng cho con người sinh sống."
Cô lại vâng.
Anh cười: "Em nghe mấy chuyện này có thấy vô vị không?'
"Không ạ!" Cô lắc đầu. "Thú vị lắm, bởi vì em không hiểu nên càng phải nghe để hiểu ý nghĩa của nó."
Anh tiếp tục giải thích thêm.
Trí nhớ của cô không tồi, mặc dù về cơ bản không hiểu nhưng có thể nhớ rất rõ. Ví dụ chu kì chuyển động bốn ngày hay vòng xoáy địa cực của sao Kim, vân vân, hay nghiên cứu anh thực hiện về tình trạng phân bố những nguyên tố vi lượng. Thời Nghi nghĩ trong thời gian anh đi này sẽ dần dần bổ sung kiến thức, ít nhất cho đến lúc gặp lại anh, cô không phải ngồi sưởi nắng lắng nghe một cách ngờ nghệch như thế này nữa.
"Vậy… bao giờ anh về?"
Anh nói: "Ba tháng sau."
Cô gật đầu, nghĩ, ba tháng sẽ trôi qua rất nhanh thôi.
"Thời Nghi?"
Thời Nghi "vâng" một tiếng.
"Tại sao lại là anh?"
Cô vẫn chưa hiểu: "Tại sao gì ạ?"
"Tại sân bay Bạch Vân, tại sao em lại muốn làm quen với anh?"
Lúc Châu Sinh Thần nói, vô ý chạm vào tràng hạt mười tám hạt trên cổ tay cô. Tràng hạt xanh phỉ thúy, cánh tay hơi lạnh khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ. Châu Sinh Thần nhíu mày, chưa thể thích ứng với cảm giác thất thần trong chớp mắt, dường như có gì đó rất sống động, nhưng hoàn toàn không thể nào nắm bắt được phương hướng.
Thời Nghi cũng im lặng, một lúc sau mới nói: "Là tiếng sét ái tình."
"Tiếng sét ái tình?" Anh nhắc lại.
Cô gật đầu, thật sự không có cách nào giải thích những đoạn quá khứ chỉ tồn tại trong sử sách.
Đành phải dùng cách đó để giải thích nguyên nhân của câu chuyện.
Ba tháng.
Châu Sinh Thần thông báo đơn giản về thời gian xong, hai ngày sau anh đi thật.
Anh chỉ nói cho cô đại khái về thời gian đi, từ đầu đến cuối không hề đề cập đến chuyện đưa cô đi cùng.
Cô đoán, cái gọi là dự án đó có thể chỉ là một trong những lí do anh đi. Gia tộc anh thật kỳ lạ, đột nhiên xảy ra một chuyện lớn như thế nhưng dường như đều không có bất kỳ sự xáo trộn nào. Ngoài những vị khách không mời mà đến đêm đó, còn có một loạt các tội danh có dính líu đến những vụ việc nguy hiểm, cũng không có ai nhắc lại Đường Hiểu Phúc nữa.
Gia tộc này dường như đang tồn tại ở một thế giới khác, có những luật lệ của riêng mình.
Nếu không phải cô nhớ ra anh, làm sao có thể dám tiếp cận một gia đình như thế?
Anh đi không lâu, mùa hè cũng sắp đến.
Ngoài việc đều đặn một ngày ba cuộc điện thoại, dường như anh đã rời xa thế giới của cô.
Mỹ Lâm vì được công ty giao cho nhiệm vụ, cả tháng đều xúc tiến hoạt động tuyển chọn những gương mặt lồng tiếng ưu tú. Thời Nghi vì lí do vừa nhận được giải thưởng nên không thể không tham gia hoạt động này, thực ra chỉ cần thu một đoạn tuyên truyền, nhưng cô kiên quyết không tham gia.
Ngày hôm đó Mỹ Lâm đưa cho cô mười mấy đoạn thu âm, phần lớn đều là bản thảo của những người tham gia tự tay viết.
"Năm đó, Phật tổ ngồi kiết già dưới cây bồ đề, bảy bảy bốn chín ngày thì giác ngộ. Điều Phật tổ giác ngộ là tứ đại giai không, tất cả thế gian đều là hư vô, quên đi tất cả yêu, hận, điên, si trên đời. Tôi nghĩ, tôi và em quen nhau bốn trăm chín mươi ngày, bốn nghìn chín trăm ngày, bốn vạn chín nghìn ngày, tôi cũng không đủ dũng khí ngồi kiết già, thà rằng đánh đổi thân mình để quên em..." Thời Nghi nghe bản thu thử, bỗng nhiên thấy cảm động.
Mỹ Lâm cười: "Cũng giống như lần đầu tiên chị nghe thấy bản thu thử của em, có rất nhiều thể loại, nhưng chỉ có mình em đọc Thượng Lâm Phú có cảm giác như đang lạc trong sương mù, rất hay."
Thời Nghi cười: "Em rất thích Thượng Lâm Phú, vì thế đọc có cảm xúc nhất."
"Thời Nghi?"
"Dạ?"
“Cái anh chàng nhà khoa học sắp cưới của em…”
Thời Nghi quay đầu lại, chỉ vào thứ sáng lấp lánh trên tay cô: "Nhìn rõ chiếc nhẫn em đeo ở đây không? Bọn em đã có hôn ước rồi."
"Đã kết hôn rồi?" Mỹ Lâm không dám tin. "Hai tháng gần đây em đều làm việc cùng chị suốt ngày, thế mà đã kết hôn rồi sao? Nhà đâu? Xe đâu? Trăng mật đâu? Quan trọng nhất là, anh chàng nghiên cứu hóa học của em đâu rồi?"
"Anh ấy đang ở Viện nghiên cứu vật lý thiên thể quốc gia La Mã..." Thời Nghi nói thật.
"Vật lý thiên thể?" Mỹ Lâm có chút ngỡ ngàng. "Chàng ấy không phải làm về hóa học sao?"
“Giới hạn không có gì rõ ràng, anh ấy hiện giờ làm công việc phân tích tổ hợp vi lượng của bề mặt sao Kim và công tác khảo thí bán vi lượng…” Thời Nghi cố hết sức nói những vấn đề thuộc khoa học, thực ra cô cũng không thể nói được quá nhiều từ về chuyên ngành.
Mỹ Lâm im lặng phân tích những từ ngữ mà cô vừa nói ra, nhưng vẫn không thể hiểu được sao Kim và hôn lễ của Thời Nghi có liên quan gì đến nhau.
"Chị thật sự không hiểu, em thích nhà khoa học ôm hoài bão về sự phát triển của nhân loại, có tình yêu lớn mà quên đi tình riêng sao? Loại người ấy, chắc chắn nhìn nhận chuyện tình cảm nam nữ là thứ rất nhạt nhẽo."
Chỉ có tình yêu lớn mà quên đi tình riêng của mình?
Thời Nghi nhìn ra xa, hướng tầm mắt ra những khoảng sân trống phía ngoài tòa cao ốc lớn: "Chắc là như thế. Nhiều lúc em đọc những câu chuyện có đề tài lịch sử, đều nghĩ rằng nếu như em sinh ra ở thời cổ đại, nhất định sẽ phải lòng người đàn ông hết lòng vì thiên hạ. Một người đàn ông phải làm những việc như thế, không màng danh lợi tình cảm, ngày ngày đều nói đến chuyện tình cảm... có lẽ không phù hợp với em."
Mỹ Lâm còn nói gì đó, cô không chú ý.
Cô nhìn thấy rất rõ có hai bóng người dưới khoảng sân trống, đó là em trai của anh - Châu Văn Xuyên và Vương Mạn. Trong đám người đông đúc, hai người họ dường như là một đôi tình nhân, thấp giọng nói gì đó rồi nhanh chóng lên xe đi khỏi.
Thời Nghi nhìn rất chăm chú, Mỹ Lâm cũng chú ý đến.
Bỗng nhiên nói: "A, chị có biết người đàn ông đó."
"Chị biết sao?"
Mỹ Lâm giải thích đại khái với cô rằng, có một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học tới công ty, cấp trên trực tiếp thì rất hung dữ, ngày ngày người ấy đều bị mắng, bỗng nhiên có một ngày có một người đàn ông đến công ty, nói muốn tìm ông chủ lớn nhất để bàn một số chuyện. Cụ thể bàn bạc về vấn đề gì, Mỹ Lâm tất nhiên không thể biết, Thời Nghi chỉ biết rằng, sau khi ông chủ nghiêng mình tiễn người đó ra cửa đã trực tiếp phân công cho sinh viên đó vào tổ thực hiện dự án mạnh nhất.
"Sau chuyện đó, ông chủ chỉ cảm thán một câu, Hồng Kông chẳng khác nào Lý gia, là thành phố của Lý gia. Nhưng gia tộc sau lưng người đàn ông này càng khó đụng vào, thế lực của người đàn ông này nhất định không chỉ giới hạn ở khu vực hay thành phố nào..." Mỹ Lâm tiếp tục nói một mình, "Em nói xem, cô gái có thế lực chống lưng mạnh như vậy, làm thế nào để được ở lại công ty, ai làm hài lòng tất cả mọi người thì mới yêu cái chỗ vừa làm vừa chơi này..."
Thời Nghi nhớ lại đêm đó.
Đối mặt với những lời tố cáo bất ngờ ấy, cách giải quyết của Châu Sinh Thần thật sự rất kín kẽ.
Thời Nghi nghĩ, cách nói này hoàn toàn không khoa trương. Dòng họ này thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, thậm chí còn chẳng có người đọc những tin lá cải hay xem phân tích của giới truyền thông về họ.
Dường như sự tồn tại của họ chỉ là một bí mật mà cô đã từng không có cơ hội được biết.
Cô và anh trên pháp luật đã là vợ chồng, cả việc đổi quốc tịch của cô cho đến bây giờ Thời Nghi vẫn chưa dám nói với bố mẹ. Nếu những việc khó có thể tượng tưởng thế này quá nhiều, cô sợ rằng bố mẹ cô sẽ càng có thái độ không hay với gia đình anh.
Sau bữa trưa, cô ở lại giúp Mỹ Lâm nghe bản thu thử nghiệm.
Hai người vừa nghe vừa thảo luận, chẳng mấy chốc đã đến hai giờ. Cuộc điện thoại của Châu Sinh Thần đến rất đúng giờ, cô cầm điện thoại chạy vào gian phòng nhỏ, đóng cửa lại. So với những lần đầu tiên, thời gian nói chuyện của họ không quá ngắn ngủi nữa, thậm chí có lúc anh còn kể những chuyện không liên quan, về những việc thú vị anh làm cho cô nghe.
Tất nhiên, đây đều là yêu cầu của cô.
Suy cho cùng những việc chung trong cuộc sống của hai người rất ít, vì thế không thể tìm ra chủ đề để nói chuyện. Cho đến một ngày, cuối cùng Thời Nghi không chịu nổi nói, thực ra anh có thể kể những việc anh đã làm, ví dụ như hôm nay anh ăn gì, hoặc hôm nay có gì không vui, hoặc về thời tiết, tất cả đều được cả, như thế em sẽ có nhiều câu hỏi hơn, có thể hiểu anh hơn một chút.
Cô nghĩ, các đôi yêu nhau bình thường đều làm như thế, những câu chuyện vụn vặt đều có thể đem ra trao đổi mà cũng không cảm thấy vô vị.
Lúc đầu Châu Sinh Thần không quen, cô đành hỏi anh đáp lại, dần dần cảm thấy tự nhiên hơn nhiều. Nói qua nói lại như thế khiến cho cô cảm thấy gần anh hơn, hơn nữa cô cũng thoải mái khi nghĩ rằng từ trước đến giờ Châu Sinh Thần chưa bao giờ giao tiếp với ai như thế.
"Tuần tới, anh sẽ ở Bremen, Đức." Giọng nói của Châu Sinh Thần mặc dù rất bình thường nhưng đối với cô lại rất dịu dàng. "Em có muốn đến không?"
"Muốn ạ." Cô đáp không do dự. "Vào lúc nào ạ... Nhưng có phải sẽ không kịp làm visa không?"
"Không đâu!" Anh cười. "Em tới Đức sẽ không cần bất cứ giấy tờ gì đâu."
Thời Nghi bừng tỉnh, quên mất rằng quốc tịch của mình đã bị anh thay đổi.
Lần đầu tiên cô phát hiện ra điểm tốt của việc này, đó là có thể gặp được anh mọi lúc mọi nơi.
Châu Sinh Thần giải thích đơn giản mục đích chuyến đi lần này của anh là vì hội nghị quốc tế các nhà nghiên cứu vũ trụ tổ chức từ thứ Hai đến Chủ nhật, lịch trình rất kín. Thời Nghi nghe anh nói, có vẻ như không có nhiều thời gian qua đón mình. Cô hơi phân tâm nghĩ xem nên chuẩn bị gì, lúc gặp anh nên nói thế nào
Đợi đến lúc kết thúc cuộc điện thoại, cô thông báo lại với Mỹ Lâm rằng mình sẽ đi một tuần.
Mỹ Lâm nghe lý do xong vô cùng bất mãn với sự chủ động của cô: "Thời Nghi, em có biết là mối quan hệ giữa nam nữ cần có tiểu xảo không? Cho dù bọn em đã trở thành vợ chồng hợp pháp cũng cần suy nghĩ thỏa đáng, không phải hơi một chút là đuổi theo anh ấy như thế..."
"Mỹ Lâm, Mỹ Lâm..." Thời Nghi cười ngăn những lời dạy dỗ của cô lại. "Hai mươi sáu tuổi em mới gặp được anh ấy, may mắn lắm thì sống được tới năm tám mươi tuổi, vậy là chỉ còn năm mươi tư năm, mười chín nghìn bảy trăm mười ngày. Chị cũng nói rồi đó, anh ấy làm nghiên cứu, rất dễ đi xa vài tháng như bây giờ, thời gian sống được ở cạnh nhau thật sự không đến một vạn ngày." Thời Nghi nửa đùa nửa thật nói với Mỹ Lâm. "Em chẳng còn thời gian mà suy nghĩ, mà dùng tiểu xảo với làm kiêu, em cần tranh thủ từng phút từng giây ở bên cạnh anh ấy, chị hiểu không?"
Chuyến bay hạ cánh xuống Bermen rất đúng giờ.
Theo lời dặn dò của Châu Sinh Thần, cô lấy hành lý rồi ra đứng đợi ở đại sảnh. Chỗ cô ngồi đối diện cửa của một khách sạn, xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy những người chuẩn bị rời đi phía trong, cũng có thể nhìn thấy bóng mờ mờ của chính mình. Cô khẽ nghiêng đầu, tự cười với bản thân, Châu Sinh Thần, chúng ta đã hai tháng không gặp nhau rồi.
Hai tháng, sáu mươi ngày.
Rất nhiều bóng người lẫn lộn với nhau, đến đến đi đi.
Cô thấy trong gương xuất hiện mấy người, trong đó có anh. Hôm nay anh ăn vận rất đơn giản, bình thường, áo sơ mi trắng quần đen, còn đeo kính. Thời Nghi nhanh chóng quay đầu lại, nhìn những người đàn ông mặc áo sơ mi xanh đậm quần âu đen rất nghiêm cẩn còn lại, có hai người còn mang theo cặp đựng tài liệu, duy chỉ có người đàn ông đi cạnh Châu Sinh Thần là có vẻ ung dung thoải mái hơn nhiều, có lẽ chỉ khoảng ba lăm, ba sáu tuổi.
Cô vừa đứng dậy, Châu Sinh Thần đã tới trước mặt cô.
"Vợ tôi, Thời Nghi." Anh đưa tay ra hướng về phía cô, giới thiệu với người đứng cạnh anh, đồng thời nhìn cô: "Đây là bạn thời đại học của anh, cũng là bạn thân của anh, Mai Hành, tên tự là Như Cố." Cái tên này thật đặc biệt, người có tên này rất hiếm gặp. Châu Sinh Thần giới thiệu như thế, cô nghĩ có thể đây là dòng họ nhiều đời kết giao với nhà họ Châu Sinh.
Thời Nghi cười thân thiện: "Mai Như Cố? Liễu tàn sen rụng, mai vẫn vẹn nguyên." Cái tên rất hay, cô ngại ngùng không dám khen trực tiếp chỉ có thể biểu đạt một cách đầy ẩn ý như vậy, rồi nói nhanh: "Chào anh, anh Mai."
Mai Hành hơi bất ngờ, nhìn Châu Sinh Thần rồi dùng khuỷu tay huých nhẹ vào anh.
"Sao thế?" Châu Sinh Thần cười.
"Cậu thật may mắn."
Mai Hành có chút hiếu kỳ, hỏi Thời Nghi rất lịch sự: “Cô Thời Nghi lần đầu tiên gặp tiên sinh của cô có phải đã hiểu ngay ý nghĩa của tên tự của anh ấy không?” Thời Nghi lắc đầu: "Em không biết tên tự của anh ấy."
"Xin lỗi em!" Châu Sinh Thần nói: "Tên tự của anh không hay dùng, anh quên không nói cho em."
Lời xin lỗi của anh rất lịch sự.
Vẻ mặt của người đàn ông đứng trước mặt, từ bất ngờ, tán thưởng rất nhanh chuyển thành hoài nghi.
May thay Mai Hành rất biết chừng mực, không hỏi lại nữa.
Từ sân bay đến khách sạn, anh giao lại Thời Nghi cho Mai Hành, nói rằng có một số giấy tờ sẽ do Mai Hành giúp cô hiểu rõ và thu xếp ổn thỏa. Đợi đến khi Châu Sinh Thần đi khỏi, bốn, năm người đàn ông mới mở cặp đựng giấy tờ, máy tính, Mai Hành bắt đầu giải thích cho cô nên tiếp cận với cái gì, hầu hết đều là tài sản cá nhân của Châu Sinh Thần. Những câu chữ phức tạp, cô lắng nghe mơ màng, cũng bắt đầu hiểu rằng có lẽ Mai Hành là người cố vấn quản lý tài sản cho anh.
Những người này, thực ra chỉ là những trợ thủ cho Mai Hành.
Cuối cùng, Thời Nghi cũng hiểu ra rằng anh muốn nhượng lại cho cô một số tài sản. Cụ thể như thế nào, Mai Hành đã giải thích rất cặn kẽ, tất cả động sản và bất động sản đều không cần cô đích thân quản lý. Những việc hôm nay tiến hành chỉ là theo đúng thủ tục mà thôi.
"Tin tôi đi, những tài sản đứng tên anh ấy đều trong sạch cả." Mai Hành bỏ kính xuống, gấp lại, bỏ vào trong túi.
Thời Nghi không hiểu, nhưng mơ hồ cảm thấy, từ "trong sạch" mà người đàn ông này nói là ám chỉ so sánh với những thành viên còn lại trong nhà họ Châu Sinh. Mai Hành thấy Thời Nghi vẫn còn mơ hồ nhưng không dám hỏi, lại muốn cười: "Thế nào? Nghe không hiểu? Nhưng không dám hỏi?"
Cô gật đầu.
"Kỳ thực, tôi cũng có một số chuyện không hiểu, nhưng lại không dám mở lời." Mai Hành đóng nắp chiếc bút máy lại, đặt bên cạnh đống giấy tờ. "Cô biết Châu Sinh Thần được bao lâu rồi? Đã trở thành vợ hợp pháp của anh ấy rồi sao? Nhưng theo những gì tôi biết thì cuộc hôn nhân này vẫn chưa nhận được sự đồng ý của nhà họ Châu Sinh."
Đây là một câu hỏi nằm trong dự liệu.
Duy chỉ có một điều kỳ lạ, Châu Sinh Thần vẫn chưa nói cho anh ấy biết tình cảnh thật sự.
Thời Nghi nghĩ: "Ngoài việc biết anh ấy thích nghiên cứu khoa học ra, thật ra là tôi chẳng hiểu bất cứ thứ gì cả."
Tất cả những điều mà Thời Nghi biết là cảm giác của người khác đối với anh thế nào, ngoài điều đó ra không có bất kỳ điều gì nằm trong dự liệu của cô. Thậm chí cô còn mơ hồ cảm giác rằng, tất cả những gì vừa mới biết chỉ là những thứ râu ria, không quan trọng. Những thứ quan trọng thật sự, như hoàn cảnh của anh, con người anh, thậm chí là sở thích của anh, cô đều không biết.
Ánh mắt của Mai Hành thăm thẳm, nhìn kĩ cô một lúc, rồi anh cười: "Tên tự của anh ấy là Trường Phong."
"Trường Phong." Cô lặp lại.
"Cô nghĩ tới nguồn gốc nào?"
Thời Nghi cười: "Gió mạnh sóng cuộn gầm gào chừ, đẹp tựa ruộng bậc thang trập trùng[1]."
[1] Nguyên văn : Trường phong chí nhi ba khởi hề, nhược lệ sơn chi cô mẫu (长风至而佊起兮, 若丽山之抓亩) trích trong bài Cao Đường phú của Tống Ngọc. (HĐ)
Mai Hành cũng cười, đọc nốt nửa câu cuối: "Thế mạnh bờ đơn sao chống nổi chừ, qua nơi hiểm yếu sóng kia lại ngừng[2]. Cô quả nhiên biết nguồn gốc."
[2] Nguyên văn : Thế bạc ngạn nhi tương kích hề, ải giao dẫn nhi khước hội (势薄岸而相击兮, 隘交引而却会) trích trong bài Cao Đường phú của Tống Ngọc. (HĐ)
Bài thơ Cao Đường Phú nổi tiếng như thế, thật khó để chưa biết tới.
Chỉ có điều nghĩ kĩ hơn về ý nghĩa của cái tên tự này mới thấy không quá giống với tính cách của Châu Sinh Thần. Mấy câu phú này miêu tả núi mây sông nước, khí thế cuộn trào mãnh liệt, không gì địch nổi. Còn tính cách của anh lại rất lạnh lùng, không hồ hởi cũng chẳng lạnh nhạt quá.
Mai Hành cũng là một người có xuất thân truyền thống, có điều anh lại rất dí dỏm hài hước, họ tán gẫu với nhau khá cởi mở. Cuối cùng công việc cũng đã được sắp xếp hoàn tất, anh hỏi Thời Nghi có phải là chưa đến Bermen bao giờ không. Cô lắc đầu, Mai Hành muốn mời cô cùng ra ngoài dùng bữa nhưng Thời Nghi khéo léo từ chối muốn ở một mình trong khách sạn.
Cô thích sự yên tĩnh, hoàn toàn không sợ nhàm chán.
Thời gian rảnh rỗi, Thời Nghi lên mạng xem giới thiệu về thành phố, dự định mấy ngày sắp tới khi Châu Sinh Thần bận việc, cô sẽ tự đi lòng vòng. Cả buổi chiều cô đeo tai nghe lướt các trang mạng, thỉnh thoảng nghe mấy bản thu âm thử cuộc thi được gửi tới hòm thư của cô. Bỗng nhiên có một mùi trà nhàn nhạt bay tới, khi ấy Thời Nghi mới nhận ra trong phòng khách có người.
Cô bước ra xem, là Châu Sinh Thần.
Không biết anh quay về từ bao giờ, mà trà đã pha thơm đến vậy. Trước mặt anh là một bộ dụng cụ pha trà hoàn chỉnh, chắc là vừa mới mang tới, nước đang sôi, bốc hơi nghi ngút.
Anh đổ nước trong ấm trà ra, thêm nước, rồi lại đổ ra.
Động tác rất ung dung thoải mái, dường như bản thân đã quen với việc tự pha trà uống, ánh mắt Thời Nghi rất nhanh dừng lại một điểm, chiếc nhẫn ở ngón áp út của anh. Lúc nãy ở sân bay, cô nhớ anh không đeo, phải chăng vì đã nhìn thấy cô nên cố ý chuẩn bị như thế?
Châu Sinh Thần nghe thấy tiếng bước chân, không ngẩng đầu lên, tay vẫn cầm ấm trà, rót ra chén: "Vừa rồi thấy em nghe rất chăm chú, vì thế anh không muốn làm phiền."
Cô cười thầm nghĩ, vừa nãy cũng không biết bản thân đang nghe gì nữa.
Cả buổi chiều, chỉ chăm chú làm một việc, đó là nhớ anh.
Thời Nghi đến bên ngồi cạnh anh.
Vẫn cứ nhìn chiếc nhẫn trên tay Châu Sinh Thần, anh nhận ra, quay đầu lại. Thấy ánh mắt cô, anh có chút mất tự nhiên xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út tay trái: "Trước đây mấy ngày rửa tay anh có tháo ra nên làm mất chiếc cũ rồi, chiếc này là chiều nay mới được đưa đến."
Cô "ừ" một tiếng.
Một câu nói không đầu không cuối, vậy mà đã giải thích được những hoài nghi trong cô.
"Thời Nghi?"
"Dạ?"
"Tới giờ ăn tối rồi, ra ngoài đi dạo nhé?" Anh gợi ý.
Châu Sinh Thần đề nghị như vậy cô cứ nghĩ anh rất quen thuộc nơi này, muốn cô đi cho đỡ buồn. Kết quả là cô phát hiện ra anh còn không biết về Bremen như mình, thế mà còn đề nghị đưa người ta đi dạo một vòng thành phố, đến cuối cùng cô lại trở thành người dẫn đường cho anh, khiến Thời Nghi cảm thấy chồng mình thật đáng yêu.
Thời Nghi thầm nghĩ, ngoài nghiên cứu và chuyện gia đình ra phải chăng anh quá bận để khám phá thế giới này?
Hay là, cách anh nhìn thế giới này khác với cô?
Hai người như những du khách lần đầu tới đây, những nơi đặt chân tới đều là các thắng cảnh đông người. Lúc này trời sắp tối, dưới ánh tà dương các du khách đang chụp hình lưu niệm trước thắng cảnh. Cô dẫn anh đi sâu vào những con đường quanh co nhỏ xíu: "Vừa rồi em xem chỗ này trên mạng, cảm thấy rất thích."
Những căn nhà nhỏ làm bằng gỗ đã năm, sáu thế kỉ nằm san sát nhau, vô cùng xinh đẹp.
Có những con ngõ nhỏ chỉ một người đi qua được.
Mặt đất lát đá, cao thấp khác nhau khiến cho cô đi dạo khá tốn sức. Gót giày của cô cũng không quá cao, nhưng cứ chốc chốc lại kẹt vào những kẽ đá, cô lảo đảo, lại có một bàn tay đưa ra nắm chặt lấy: "Đi chậm lại một chút."
Thời Nghi đứng lại, một đôi vợ chồng già đi qua trước mặt, Châu Sinh Thần buông tay rất nhanh, cho vào túi quần.
"Anh định bao giờ về nước?"
"Vẫn chưa có kế hoạch cụ thể, anh muốn về, nhưng còn một số chuyện cần phải giải quyết."
Cô nghĩ, rồi đề nghị: "Nếu như anh không về nước, chúng ta sống ở nước ngoài có được không?"
"Được." Châu Sinh Thần đồng ý rất nhanh. “Đợi anh hoàn thành kế hoạch thu hút đầu tư mười năm lần này xong, chúng ta có thể sống ở bất kỳ thành phố nào mà em thích.”
Đây là lần đầu tiên Châu Sinh Thần nói với cô mình muốn làm gì.
Thời Nghi còn nhớ lần đầu tiên cô quan tâm tới dự án đầu tư này là vào tiết Thanh minh, cùng với bố cô thuận miệng nói chuyện vài ba câu. Lúc đó cô và bố đã đánh giá rằng người muốn thay đổi đại cục phải là người có thực lực thực sự, lại có lương tâm, nhưng cô không nghĩ rằng người đàn ông đó là Châu Sinh Thần.
"Những năm gần đây, giá nhân công trong nước rất cao, rất nhiều doanh nghiệp bắt đầu tới Đông Nam Á. Trong vòng năm, sáu năm nữa, chắc chắn sẽ có rất nhiều công xưởng đóng cửa, công nhân thất nghiệp, đúng chứ? Vì vậy anh mới nghĩ đến việc thu hút đầu tư ngược?" Thời Nghi nhớ lại lời bố cô nói, cô không hiểu hoàn toàn những vấn đề kinh tế này, nhưng những chuyện logic, cô có thể nhớ tới bảy, tám phần.
Châu Sinh Thần không ngờ cô quan tâm đến vấn đề này: "Phía sau có rất nhiều nguyên do. Ví dụ, đồng nhân dân tệ tiếp tục lên giá, giá thành sản phẩm xuất ra nước ngoài tăng ba mươi phần trăm. Giá thành tăng ba mươi phần trăm, rất đáng sợ, thời điểm này cần nhất là các chính sách hỗ trợ, lúc đồng đô la Mỹ mất giá, đồng nhân dân tệ sẽ..."
Thời Nghi nhìn anh, cố gắng hiểu.
Châu Sinh Thần bỗng dừng lại, cúi đầu, vẫn cười: "Xin lỗi em, khó lắm mới đưa em đi chơi, cuối cùng lại nói những chuyện vô vị này."
Cô lắc đầu: "Không sao ạ, anh nói tiếp đi."
Châu Sinh Thần nhìn cô chăm chú, rồi lại nói tiếp. Thời Nghi nghe, lại nghĩ bản thân trải qua nhiều kiếp luân hồi như vậy, từ đầu đến cuối vẫn yêu anh. Người đàn ông này không sống vì một người, một gia đình, một dòng tộc, điều anh làm còn cao cả hơn nhiều trong xã hội này, người như anh có thể coi là khờ, khờ tới mức rất ít người có thể hiểu anh.
Cô nghe một hồi, thử tổng kết lại: "Vì thế nói đơn giản là, anh muốn bỏ tiền ra kìm hãm quá trình này?" Nói cách khác sử dụng đồng tiền và các thế lực lớn, kết quả rất khó thay đổi, nhiều nhất chỉ kéo dài sự sụp đổ từ mười năm thành mười lăm, hai mươi năm.
Châu Sinh Thần không đáp, chỉ cảm thán: "Vì thế, giai đoạn này rất khó khăn."
Sự khó khăn mà anh nói đến, chắc chắn là ám chỉ gia quy dòng tộc rắc rối phức tạp, trải qua nhiều năm ở ẩn mới có thể giữ vững gia nghiệp, e là chú và mẹ anh hay bất cứ ai cũng có thể trở thành chướng ngại với anh.
Cô nghĩ tới tên tự của Châu Sinh Thần, đột nhiên cảm thấy cách hiểu của mình đã sai.
Trong người đàn ông này, luôn tồn tại khí thế cuộn trào mãnh liệt, không gì sánh được.
Phía trước có du khách qua lại, đường thì quá hẹp, anh rất tự nhiên lùi lại hai bước, nhường đường cho họ đi qua. Thời Nghi bỗng bước tới chủ động nắm nhẹ lấy tay anh. Họ gần gũi như thế ở bên ngoài, Châu Sinh Thần có vẻ không tự nhiên lắm.
Thời Nghi nói khẽ có chút nũng nịu: "Em mệt rồi, anh nắm tay em đi, được không?"
Châu Sinh Thần của cô khiến người ta cảm động như thế.
Anh vốn không hiểu mối quan hệ nam nữ, vậy nên hãy để anh ấy dần hiểu ra, từng bước tiến đến với anh.
Anh cười tươi: "Được, để anh nắm tay em đi."
- Hết chương 8
Thật không ngờ nơi đây lại yên tĩnh như vậy.
Thời Nghi rất thật mừng khi cùng mẹ anh đi dâng hương mặc dù bà không nói gì thêm với cô. Cô thành tâm thắp hương, chắp tay quỳ xuống trước mặt Đức Phật, cúi lạy ba lần.
Ngẩng đầu lên nhìn nụ cười đầy hiền từ trên đài sen, người xưa vẫn thường nói, cách nhìn nhận Phật pháp giữa người tốt, kẻ xấu, người có đức tin và người vô thần là khác nhau. Đức Phật không những từ bi, hỉ xả, mà trong trí nhớ của cô, ngài mãi mãi nở nụ cười hiền từ như vậy, trước nay chưa bao giờ thay đổi.
Cô đột nhiên nghĩ, tại sao ông Trời lại khéo an bài như vậy.
Bản thân cô nhớ rất rõ, nhưng Châu Sinh Thần thì không.
Lúc quỳ lễ Phật, Thời Nghi quên mất chân mình đang bị thương, khi đứng dậy mới thấy đau nhói. Một bàn tay đỡ lấy Thời Nghi, giúp cô đứng dậy: "Lần sau nếu bị thương thì không cần mặc sườn xám. Thực ra em mặc quần áo thể thao cũng rất đẹp." Anh nhớ lần trước ngủ ở nhà cô, khi bước ra phòng khách thấy cô đang đeo tai nghe xem phim, trên người mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh nhạt.
Đặc biệt Châu Sinh Thần còn nhớ rõ cả nụ cười của cô lúc chưa phát hiện ra anh ở sau lưng mình.
Đến tận bây giờ vẫn nhớ như in.
"Không sao mà, em không quỳ hẳn xuống nên không có vấn đề gì." Cô nhẹ giọng đáp lời anh: "Ban nãy em không nhìn thấy anh thì phải?"
"Anh là người vô thần, không có tín ngưỡng cụ thể nào." Châu Sinh Thần cũng thấp giọng. "Vì thế chỉ đứng ngoài đình ngắm phong cảnh."
Hai người cùng bước ra đình nghỉ, dừng chân cảm nhận sự yên tĩnh nơi đây.
"Nhưng em lại rất tin vào Phật." Cô cười "Làm sao bây giờ?"
Anh quay đầu lại, nhìn tượng đức Phật ở bên trong: “Vậy anh tôn trọng em.”
"Anh nhìn thấy gì?" Cô tò mò.
"Nhìn thấy gì ư?"
“Ý của em là, anh thấy gì khi nhìn vào Đức Phật?”
Châu Sinh Thần buồn cười với câu hỏi của cô, khẽ trả lời: "Từ bi."
Thời Nghi nhìn anh đứng đó, cũng không nói thêm bất cứ điều gì.
Có một số người dù đã quên tất cả, bề ngoài, giọng điệu thay đổi, nhưng có một số thứ sẽ không thay đổi.
Khoảnh khắc đó, dáng vẻ của Châu Sinh Thần bỗng trùng khớp với hình bóng trong tâm trí cô, người ấy từng nói rằng, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã từ bỏ vợ con chính bởi sự từ bi và thương xót của đức Phật với chúng sinh, nhân loại. Thời Nghi nhớ rất rõ, vì vậy cũng không trách khi anh đã nói: Không phụ thiên hạ, chỉ phụ Thập Nhất.
Châu Sinh Thần thấy cô im lặng, bèn cúi xuống hỏi: "Sao vậy, chẳng lẽ cách anh nhìn khác với em ư?"
"Không giống nhau."
"Vậy khi nhìn đức Phật em thấy gì?"
"Đức Phật cười." Cô trả lời anh. "Khi nhìn em có cảm giác đức Phật rất thích mình, vì vậy mới cười với em."
Anh kinh ngạc, khẽ cong khóe miệng.
Ánh nhìn của Châu Sinh Thần chuyển từ đôi mắt sang ngón tay đeo nhẫn của Thời Nghi, bàn tay cô trắng nõn mềm mại, có thêm chiếc nhẫn lại càng đẹp hơn.
Nơi họ đứng có những viên đá trắng đã lốm đốm rêu xanh, dường như anh lo bị nắng chiếu đến, vội kéo cô sang chỗ râm mát hơn. Ở bên này lại càng yên tĩnh, Châu Sinh Thần sợ cô một mình buồn chán nên đứng nói chuyện cùng. Thật ra trải qua nhiều ngày tiếp xúc thân mật, Thời Nghi phát hiện Châu Sinh Thần không phải mẫu người thích nói chuyện, đặc biệt là tán gẫu chuyện linh tinh.
Vậy mà anh đứng đây, tìm đề tài nói chuyện cùng cô.
Thời Nghi nhìn thấy ở anh sự cố gắng, nỗ lực, cô cũng cam tâm tình nguyện dốc lòng vì anh.
Họ dùng cơm trưa tại một nhà hàng ở dưới chân núi, Châu Văn Hạnh ngồi cạnh Thời Nghi, thấp giọng kể cho cô nghe, bởi vì mẹ rất tín Phật nên đã cho xây dựng nơi này để tiếp đón người nhà Châu Sinh, cũng như thết đãi bạn bè.
Bữa ăn tất nhiên là cơm chay.
Có khách đến trong bữa cơm, nghe nói Thời Nghi là vợ chưa cưới của Châu Sinh Thần, vì thế vị khách đó đã viết tặng cô một chữ. Châu Sinh Thần cũng không quen người này, mẹ anh bèn nhắc đây là bạn của bố anh, một chữ của ông đáng giá nghìn vàng.
Đột nhiên nhận được quà khiến Thời Nghi bối rối, bản thân lại không có gì đáp lễ.
Cô hỏi nhỏ Châu Sinh Thần xem phải làm sao nhưng anh lại không chú ý, cũng không đáp lời cô. Chuyện lấy chữ làm quà như vậy rất hiếm thấy, nhưng nếu không có gì để tặng lại thì cô thấy thật thất lễ. Thời Nghi suy nghĩ, cười hỏi bác ấy: "Chữ của bác nghìn vàng khó mua, tranh của Thời Nghi cháu dẫu rằng không thể sánh được nhưng cũng xin phép bác cho cháu lấy đó làm quà đáp lễ, không biết liệu bác có ghét bỏ không?"
Giọng Thời Nghi có chút khách sáo, người khách nghe vậy chỉ cười, sai người lấy bút giấy cho cô.
Nơi họ đang đứng nói chuyện là lầu hai, vừa rồi có cơ hội thưởng thức chữ của bác ấy nên rất nhiều khách của nhà họ Châu Sinh cũng đến xem, bây giờ lại nghe nói dâu trưởng của nhà họ Châu Sinh muốn vẽ tranh đáp lễ lại càng thêm tò mò.
Cô gái xinh đẹp sinh ra trong gia đình bình thường, khả năng vẽ tranh của cô ta sẽ như thế nào?
Châu Sinh Thần không ngờ cô sẽ dùng cách này để đáp lễ.
Anh tìm hiểu về cô rất kỹ, biết cả những chuyện từ khi cô còn học mẫu giáo, đến tên của bạn bè cùng lớp, cùng trường. Những tư liệu đó không hề ghi rằng cô đã từng học vẽ.
Anh đứng trước thư án nhìn cô cầm bút, khóe miệng khẽ cười, vẻ như đang suy nghĩ.
Thời Nghi nhớ lại những chủ đề mà anh thích năm xưa khi dạy cô vẽ, rồi rất tự nhiên hạ bút.
Đầu tiên là cỏ lau với nhánh cây xanh lá.
Tầng tầng lớp lớp cỏ đua nhau hiện lên, bút pháp không ngừng nghỉ, giống như thiên biến vạn hóa, thành thạo đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Vẽ xong cỏ lau, Thời Nghi dừng lại, rửa bút cho sạch, rồi lại chấm vào phần mực nhạt hơn. Cô gạt bớt phần mực thừa lên cạnh nghiên, tiếp tục đặt bút, lần này là hoa sen. Tờ giấy trắng ban đầu dần hiện lên một nhành sen đua sắc.
Những người không am hiểu lắm về hội họa chỉ thấy bức tranh nhẹ nhàng, thanh nhã.
Chỉ có vị khách nọ và một vài người bạn am hiểu về hội họa, từ vẻ chế giễu ban đầu đã chuyển thành nụ cười tán thưởng. Cuối cùng, họ không thể giấu nổi kinh ngạc cũng như ánh mắt ngưỡng mộ với cô.
Tranh vẽ hoa sen cỏ lau, bút pháp phóng khoáng nhẹ nhàng, phong cách lạnh lùng mà trong trẻo.
Thời Nghi sợ mình vẽ quá lâu sẽ trễ mất thời gian nên đưa bút nhanh một chút. Đến khi vẽ xong, vị khách không ngừng lắc đầu cảm thán: "Đáng tiếc, đáng tiếc là vẽ có hơi vội vàng, nhưng vẫn là một bức tranh xuất sắc đáng để sưu tầm." Ông cũng rất tự nhiên nói: "Thời Nghi, đừng quên đề tên mình, bức họa này nhất định bác sẽ giữ gìn cẩn thận."
Cô cúi xuống lần nữa đặt bút, viết lên tên mình.
Bút vừa chạm giấy, bác ấy lại hỏi cô có phiền hay không nếu ông đề thêm vào đây một bài thơ? Tất nhiên Thời Nghi không có ý kiến, đưa bút cho ông. Vị khách chậm rãi viết xuống hai câu, lại vì tôn trọng tác giả của bức tranh mà không đề tên mình vào.
Dâu trưởng của nhà họ Châu Sinh có thể vẽ tranh, điều này mọi người đều không ngờ tới.
Các bậc bề trên nhà họ Châu Sinh và những người quen biết đều coi bác ấy là người đáng kính nể, vì vậy với Thời Nghi giờ cũng tỏ ra tán thưởng vài phần, thậm chí còn đùa rằng ngày sau sẽ đích thân tới nhà xin tranh. Thời Nghi không giỏi xã giao, trước những lời nói đùa của mọi người, cô không biết phải trả lời ra sao, cuối cùng đành lén liếc sang Châu Sinh Thần, nhìn anh bằng ánh mắt cầu cứu.
Châu Sinh Thần cảm thấy khá thú vị, nhưng nhìn cô đáng thương lại không nỡ, bèn lấy cớ đưa cô ra ngoài trước.
Ngồi trên ô tô, Châu Sinh Thần nghĩ tới bức họa vừa rồi, lại nhớ đến lời mọi người tán thưởng, anh có phần bất an nhưng vẫn không kìm được mỉm cười, đưa mắt nhìn sang người ngồi cạnh.
Thời Nghi thấy Châu Sinh Thần nhìn, cảm thấy hơi xấu hổ nói: "Đừng cười em nữa."
"Rất thú vị", anh cười, "Rõ ràng vẽ rất đẹp nhưng vẫn tỏ ra khiêm nhường, rất thú vị!"
"Anh thấy em vẽ được không?" Cô nhìn anh.
"Rất đẹp, ai dạy vẽ cho em vậy?"
Cô sững sờ, nhưng rất nhanh liền giấu đi vẻ lúng túng đáp: "Không ai dạy cả, chỉ là có người bạn tặng em mấy tập tranh, em rất thích nên cũng học theo, thỉnh thoảng lại đóng cửa luyện tập một mình, cũng coi như giết thời gian."
Châu Sinh Thần không giấu nổi sự kinh ngạc của mình.
"Có phải thấy em rất giỏi?" Cô tiếp tục đánh lạc hướng sự chú ý của anh.
Anh gật đầu cảm thán: "Chỉ có thể dùng từ thiên tài để nói về em."
Cô cười, mười năm vất vả học vẽ, thứ cô giỏi nhất chính là vẽ hoa sen.
Mà anh, chính là bông hoa sen đó.
Về đến biệt thự vào giữa trưa, Châu Sinh Thần để cô đi thay quần áo, còn mình ngồi lại thư phòng tầng hai, hoàn thành việc bàn giao hạng mục ở Tây An. Nghe lời anh Thời Nghi thay bộ quần áo thể thao, lúc bước ra thấy Châu Sinh Thần đang nghe điện thoại, không hiểu họ nói về chuyện gì.
Chỉ thấy trước khi cúp máy, anh đưa máy cho cô, nói có người muốn chào tạm biệt.
Thời Nghi nhận lấy, nghe giọng Hà Thiện có chút nghiêm trang: "Ơ... chị Thời Nghi... À không đúng, bây giờ nên gọi là cô." Cô chỉ "ừ" một tiếng, nhìn sang Châu Sinh Thần, khuôn mặt đỏ lên.
"Tiếc là thầy Châu Sinh lại rời đi, nhưng mà một ngày làm thầy, cả đời làm thầy, vì vậy Thời Nghi, chị mãi mãi vẫn là cô của em." Giọng Hà Thiện cười vang: "Chị biết không? Thầy Châu Sinh chính là thần tượng của chúng em, một nhà khoa học tưởng chừng cả đời sẽ không lấy vợ, vì vậy khi chúng em nghe tin thầy kết hôn đã cảm thấy kỳ lạ vô cùng. Nhưng nghĩ lại nếu là chị, thì hai người quả thật rất đẹp đôi, tài tử giai nhân, đây mới gọi là cảnh giới cao nhất của tài tử giai nhân."
Hà Thiện tiếp tục bô lô ba la.
Cô nghe không nhịn được phải phì cười.
Châu Sinh Thần nhìn cô, quay người ngồi trước mặt, xem cô nói chuyện điện thoại.
Thời Nghi dùng khẩu hình nói với anh: "Cậu ta thật rắc rối."
Anh chỉ cười, giơ tay vỗ vỗ vào trán cô.
Hành động rất tự nhiên nhưng sau đó cũng không có ý định rút tay về. Bàn tay anh dần dần trượt xuống, chạm vào mặt, lại đến môi cô. Thời Nghi không dám động đậy cảm nhận được bàn tay của anh, lại thấy ánh mắt anh hơi tối lại.
Anh nhìn cô như muốn ngỏ ý.
Thời Nghi nhắm mắt lại.
Châu Sinh Thần nhìn cô hồi lâu.
Anh khẽ hôn lên môi cô, cũng không để ý xem điện thoại đã dập hay chưa. Ở khoảng cách gần như vậy, Châu Sinh Thần còn nghe thấy tiếng Hà Thiện đang nói gì đó, cái gì mà tài tử giai nhân, nụ hôn mang theo ý cười đến bên môi cô, rồi rời khỏi, trực tiếp nói với người trong điện thoại: "Được rồi, đưa luận văn của cậu qua đây, tự tôi sẽ xem qua, luận văn lần trước tiếng Anh viết sai quá nhiều."
Anh nói xong, liền cầm tay cô đang giữ điện thoại đặt sang một bên.
"Tiếp tục nhé?" Anh hỏi bên tai cô.
Thời Nghi vừa mới mở mắt, nghe anh nói vậy ngay lập tức nhắm chặt hai mắt.
Rặng mây hồng từ tai cô lan dần sang đôi má.
Trong Lã Thị Xuân Thu mà hồi nhỏ anh đã thuộc có câu "Mỹ nhân yêu kiều, đàn ca chè chén, theo đuổi trầm mê".
Nhưng xứng với bốn chữ "mỹ nhân yêu kiều" ấy thì có mấy người.
Mỗi lần anh hôn cô đều hỏi ý kiến trước. Rõ ràng là rất cứng nhắc, nhưng lúc này cô lại thấy như đang được tán tỉnh, cái cảm giác này thật sự rất... kỳ lạ.
Ánh nắng rơi trên cánh tay cô, ấm áp đến lạ.
Châu Sinh Thần lướt dọc theo cánh tay Thời Nghi, chạm đến cổ tay, khẽ nắm lấy: "Em phải ăn nhiều hơn một chút."
Cô "vâng" một tiếng, khuôn mặt dần ửng đỏ.
"Anh có thể phải đi ra nước ngoài một thời gian."
"Vì chuyện vừa rồi sao?"
"Không phải thế..." Châu Sinh Thần cười, "Chuyện đó chắc chắn là vì muốn đẩy anh ra khỏi đây. Nhưng mục đích chuyến đi lần này của anh là dự án nghiên cứu."
"Silane chống cháy liên kết với vật liệu composite POE?"
Thời Nghi thực sự đã học thuộc lòng và nhớ kĩ cái tên khó đọc này.
Châu Sinh Thần không nghĩ rằng Thời Nghi có thể đọc cái tên đó trôi chảy như vậy. Anh nhìn cô lâu hơn một chút, dường như muốn hỏi gì đó. Sau vài phút, anh nói tiếp, "Đó là dự án nghiên cứu ở Tây An, không phải là dự án anh theo đuổi mấy năm nay."
Cô nhìn anh khó hiểu.
"Nói đơn giản thế này, vài năm nay anh tập trung vào một dự án ở Châu Âu, mô phỏng môi trường sao Kim, nghiên cứu tính khả thi của việc sinh sống ở đó."
Cô nghe mà cứ như vịt nghe sấm.
Vấn đề này lại càng khiến cô không hiểu hơn: "Tính khả thi của việc sống ở sao Kim? Ở sao Kim có thể sống được sao?"
"Mặt đất cực kỳ nóng, nhiệt độ khoảng bốn trăm tám mươi độ C, áp lực bề mặt lớn hơn gần chín mươi lần so với Trái đất." Anh trải lời đơn giản, những điều này tựa như những thông tin khoa học trong sách giáo khoa. "Nhưng cả về chất và lượng, thậm chí là vị trí của nó đều gần với Trái đất nhất, nằm trong hệ Mặt trời, có thể nói là anh em với Trái đất của chúng ta. Vì vậy ở đó hẳn là có khả năng cho con người sinh sống."
Cô lại vâng.
Anh cười: "Em nghe mấy chuyện này có thấy vô vị không?'
"Không ạ!" Cô lắc đầu. "Thú vị lắm, bởi vì em không hiểu nên càng phải nghe để hiểu ý nghĩa của nó."
Anh tiếp tục giải thích thêm.
Trí nhớ của cô không tồi, mặc dù về cơ bản không hiểu nhưng có thể nhớ rất rõ. Ví dụ chu kì chuyển động bốn ngày hay vòng xoáy địa cực của sao Kim, vân vân, hay nghiên cứu anh thực hiện về tình trạng phân bố những nguyên tố vi lượng. Thời Nghi nghĩ trong thời gian anh đi này sẽ dần dần bổ sung kiến thức, ít nhất cho đến lúc gặp lại anh, cô không phải ngồi sưởi nắng lắng nghe một cách ngờ nghệch như thế này nữa.
"Vậy… bao giờ anh về?"
Anh nói: "Ba tháng sau."
Cô gật đầu, nghĩ, ba tháng sẽ trôi qua rất nhanh thôi.
"Thời Nghi?"
Thời Nghi "vâng" một tiếng.
"Tại sao lại là anh?"
Cô vẫn chưa hiểu: "Tại sao gì ạ?"
"Tại sân bay Bạch Vân, tại sao em lại muốn làm quen với anh?"
Lúc Châu Sinh Thần nói, vô ý chạm vào tràng hạt mười tám hạt trên cổ tay cô. Tràng hạt xanh phỉ thúy, cánh tay hơi lạnh khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ. Châu Sinh Thần nhíu mày, chưa thể thích ứng với cảm giác thất thần trong chớp mắt, dường như có gì đó rất sống động, nhưng hoàn toàn không thể nào nắm bắt được phương hướng.
Thời Nghi cũng im lặng, một lúc sau mới nói: "Là tiếng sét ái tình."
"Tiếng sét ái tình?" Anh nhắc lại.
Cô gật đầu, thật sự không có cách nào giải thích những đoạn quá khứ chỉ tồn tại trong sử sách.
Đành phải dùng cách đó để giải thích nguyên nhân của câu chuyện.
Ba tháng.
Châu Sinh Thần thông báo đơn giản về thời gian xong, hai ngày sau anh đi thật.
Anh chỉ nói cho cô đại khái về thời gian đi, từ đầu đến cuối không hề đề cập đến chuyện đưa cô đi cùng.
Cô đoán, cái gọi là dự án đó có thể chỉ là một trong những lí do anh đi. Gia tộc anh thật kỳ lạ, đột nhiên xảy ra một chuyện lớn như thế nhưng dường như đều không có bất kỳ sự xáo trộn nào. Ngoài những vị khách không mời mà đến đêm đó, còn có một loạt các tội danh có dính líu đến những vụ việc nguy hiểm, cũng không có ai nhắc lại Đường Hiểu Phúc nữa.
Gia tộc này dường như đang tồn tại ở một thế giới khác, có những luật lệ của riêng mình.
Nếu không phải cô nhớ ra anh, làm sao có thể dám tiếp cận một gia đình như thế?
Anh đi không lâu, mùa hè cũng sắp đến.
Ngoài việc đều đặn một ngày ba cuộc điện thoại, dường như anh đã rời xa thế giới của cô.
Mỹ Lâm vì được công ty giao cho nhiệm vụ, cả tháng đều xúc tiến hoạt động tuyển chọn những gương mặt lồng tiếng ưu tú. Thời Nghi vì lí do vừa nhận được giải thưởng nên không thể không tham gia hoạt động này, thực ra chỉ cần thu một đoạn tuyên truyền, nhưng cô kiên quyết không tham gia.
Ngày hôm đó Mỹ Lâm đưa cho cô mười mấy đoạn thu âm, phần lớn đều là bản thảo của những người tham gia tự tay viết.
"Năm đó, Phật tổ ngồi kiết già dưới cây bồ đề, bảy bảy bốn chín ngày thì giác ngộ. Điều Phật tổ giác ngộ là tứ đại giai không, tất cả thế gian đều là hư vô, quên đi tất cả yêu, hận, điên, si trên đời. Tôi nghĩ, tôi và em quen nhau bốn trăm chín mươi ngày, bốn nghìn chín trăm ngày, bốn vạn chín nghìn ngày, tôi cũng không đủ dũng khí ngồi kiết già, thà rằng đánh đổi thân mình để quên em..." Thời Nghi nghe bản thu thử, bỗng nhiên thấy cảm động.
Mỹ Lâm cười: "Cũng giống như lần đầu tiên chị nghe thấy bản thu thử của em, có rất nhiều thể loại, nhưng chỉ có mình em đọc Thượng Lâm Phú có cảm giác như đang lạc trong sương mù, rất hay."
Thời Nghi cười: "Em rất thích Thượng Lâm Phú, vì thế đọc có cảm xúc nhất."
"Thời Nghi?"
"Dạ?"
“Cái anh chàng nhà khoa học sắp cưới của em…”
Thời Nghi quay đầu lại, chỉ vào thứ sáng lấp lánh trên tay cô: "Nhìn rõ chiếc nhẫn em đeo ở đây không? Bọn em đã có hôn ước rồi."
"Đã kết hôn rồi?" Mỹ Lâm không dám tin. "Hai tháng gần đây em đều làm việc cùng chị suốt ngày, thế mà đã kết hôn rồi sao? Nhà đâu? Xe đâu? Trăng mật đâu? Quan trọng nhất là, anh chàng nghiên cứu hóa học của em đâu rồi?"
"Anh ấy đang ở Viện nghiên cứu vật lý thiên thể quốc gia La Mã..." Thời Nghi nói thật.
"Vật lý thiên thể?" Mỹ Lâm có chút ngỡ ngàng. "Chàng ấy không phải làm về hóa học sao?"
“Giới hạn không có gì rõ ràng, anh ấy hiện giờ làm công việc phân tích tổ hợp vi lượng của bề mặt sao Kim và công tác khảo thí bán vi lượng…” Thời Nghi cố hết sức nói những vấn đề thuộc khoa học, thực ra cô cũng không thể nói được quá nhiều từ về chuyên ngành.
Mỹ Lâm im lặng phân tích những từ ngữ mà cô vừa nói ra, nhưng vẫn không thể hiểu được sao Kim và hôn lễ của Thời Nghi có liên quan gì đến nhau.
"Chị thật sự không hiểu, em thích nhà khoa học ôm hoài bão về sự phát triển của nhân loại, có tình yêu lớn mà quên đi tình riêng sao? Loại người ấy, chắc chắn nhìn nhận chuyện tình cảm nam nữ là thứ rất nhạt nhẽo."
Chỉ có tình yêu lớn mà quên đi tình riêng của mình?
Thời Nghi nhìn ra xa, hướng tầm mắt ra những khoảng sân trống phía ngoài tòa cao ốc lớn: "Chắc là như thế. Nhiều lúc em đọc những câu chuyện có đề tài lịch sử, đều nghĩ rằng nếu như em sinh ra ở thời cổ đại, nhất định sẽ phải lòng người đàn ông hết lòng vì thiên hạ. Một người đàn ông phải làm những việc như thế, không màng danh lợi tình cảm, ngày ngày đều nói đến chuyện tình cảm... có lẽ không phù hợp với em."
Mỹ Lâm còn nói gì đó, cô không chú ý.
Cô nhìn thấy rất rõ có hai bóng người dưới khoảng sân trống, đó là em trai của anh - Châu Văn Xuyên và Vương Mạn. Trong đám người đông đúc, hai người họ dường như là một đôi tình nhân, thấp giọng nói gì đó rồi nhanh chóng lên xe đi khỏi.
Thời Nghi nhìn rất chăm chú, Mỹ Lâm cũng chú ý đến.
Bỗng nhiên nói: "A, chị có biết người đàn ông đó."
"Chị biết sao?"
Mỹ Lâm giải thích đại khái với cô rằng, có một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học tới công ty, cấp trên trực tiếp thì rất hung dữ, ngày ngày người ấy đều bị mắng, bỗng nhiên có một ngày có một người đàn ông đến công ty, nói muốn tìm ông chủ lớn nhất để bàn một số chuyện. Cụ thể bàn bạc về vấn đề gì, Mỹ Lâm tất nhiên không thể biết, Thời Nghi chỉ biết rằng, sau khi ông chủ nghiêng mình tiễn người đó ra cửa đã trực tiếp phân công cho sinh viên đó vào tổ thực hiện dự án mạnh nhất.
"Sau chuyện đó, ông chủ chỉ cảm thán một câu, Hồng Kông chẳng khác nào Lý gia, là thành phố của Lý gia. Nhưng gia tộc sau lưng người đàn ông này càng khó đụng vào, thế lực của người đàn ông này nhất định không chỉ giới hạn ở khu vực hay thành phố nào..." Mỹ Lâm tiếp tục nói một mình, "Em nói xem, cô gái có thế lực chống lưng mạnh như vậy, làm thế nào để được ở lại công ty, ai làm hài lòng tất cả mọi người thì mới yêu cái chỗ vừa làm vừa chơi này..."
Thời Nghi nhớ lại đêm đó.
Đối mặt với những lời tố cáo bất ngờ ấy, cách giải quyết của Châu Sinh Thần thật sự rất kín kẽ.
Thời Nghi nghĩ, cách nói này hoàn toàn không khoa trương. Dòng họ này thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, thậm chí còn chẳng có người đọc những tin lá cải hay xem phân tích của giới truyền thông về họ.
Dường như sự tồn tại của họ chỉ là một bí mật mà cô đã từng không có cơ hội được biết.
Cô và anh trên pháp luật đã là vợ chồng, cả việc đổi quốc tịch của cô cho đến bây giờ Thời Nghi vẫn chưa dám nói với bố mẹ. Nếu những việc khó có thể tượng tưởng thế này quá nhiều, cô sợ rằng bố mẹ cô sẽ càng có thái độ không hay với gia đình anh.
Sau bữa trưa, cô ở lại giúp Mỹ Lâm nghe bản thu thử nghiệm.
Hai người vừa nghe vừa thảo luận, chẳng mấy chốc đã đến hai giờ. Cuộc điện thoại của Châu Sinh Thần đến rất đúng giờ, cô cầm điện thoại chạy vào gian phòng nhỏ, đóng cửa lại. So với những lần đầu tiên, thời gian nói chuyện của họ không quá ngắn ngủi nữa, thậm chí có lúc anh còn kể những chuyện không liên quan, về những việc thú vị anh làm cho cô nghe.
Tất nhiên, đây đều là yêu cầu của cô.
Suy cho cùng những việc chung trong cuộc sống của hai người rất ít, vì thế không thể tìm ra chủ đề để nói chuyện. Cho đến một ngày, cuối cùng Thời Nghi không chịu nổi nói, thực ra anh có thể kể những việc anh đã làm, ví dụ như hôm nay anh ăn gì, hoặc hôm nay có gì không vui, hoặc về thời tiết, tất cả đều được cả, như thế em sẽ có nhiều câu hỏi hơn, có thể hiểu anh hơn một chút.
Cô nghĩ, các đôi yêu nhau bình thường đều làm như thế, những câu chuyện vụn vặt đều có thể đem ra trao đổi mà cũng không cảm thấy vô vị.
Lúc đầu Châu Sinh Thần không quen, cô đành hỏi anh đáp lại, dần dần cảm thấy tự nhiên hơn nhiều. Nói qua nói lại như thế khiến cho cô cảm thấy gần anh hơn, hơn nữa cô cũng thoải mái khi nghĩ rằng từ trước đến giờ Châu Sinh Thần chưa bao giờ giao tiếp với ai như thế.
"Tuần tới, anh sẽ ở Bremen, Đức." Giọng nói của Châu Sinh Thần mặc dù rất bình thường nhưng đối với cô lại rất dịu dàng. "Em có muốn đến không?"
"Muốn ạ." Cô đáp không do dự. "Vào lúc nào ạ... Nhưng có phải sẽ không kịp làm visa không?"
"Không đâu!" Anh cười. "Em tới Đức sẽ không cần bất cứ giấy tờ gì đâu."
Thời Nghi bừng tỉnh, quên mất rằng quốc tịch của mình đã bị anh thay đổi.
Lần đầu tiên cô phát hiện ra điểm tốt của việc này, đó là có thể gặp được anh mọi lúc mọi nơi.
Châu Sinh Thần giải thích đơn giản mục đích chuyến đi lần này của anh là vì hội nghị quốc tế các nhà nghiên cứu vũ trụ tổ chức từ thứ Hai đến Chủ nhật, lịch trình rất kín. Thời Nghi nghe anh nói, có vẻ như không có nhiều thời gian qua đón mình. Cô hơi phân tâm nghĩ xem nên chuẩn bị gì, lúc gặp anh nên nói thế nào
Đợi đến lúc kết thúc cuộc điện thoại, cô thông báo lại với Mỹ Lâm rằng mình sẽ đi một tuần.
Mỹ Lâm nghe lý do xong vô cùng bất mãn với sự chủ động của cô: "Thời Nghi, em có biết là mối quan hệ giữa nam nữ cần có tiểu xảo không? Cho dù bọn em đã trở thành vợ chồng hợp pháp cũng cần suy nghĩ thỏa đáng, không phải hơi một chút là đuổi theo anh ấy như thế..."
"Mỹ Lâm, Mỹ Lâm..." Thời Nghi cười ngăn những lời dạy dỗ của cô lại. "Hai mươi sáu tuổi em mới gặp được anh ấy, may mắn lắm thì sống được tới năm tám mươi tuổi, vậy là chỉ còn năm mươi tư năm, mười chín nghìn bảy trăm mười ngày. Chị cũng nói rồi đó, anh ấy làm nghiên cứu, rất dễ đi xa vài tháng như bây giờ, thời gian sống được ở cạnh nhau thật sự không đến một vạn ngày." Thời Nghi nửa đùa nửa thật nói với Mỹ Lâm. "Em chẳng còn thời gian mà suy nghĩ, mà dùng tiểu xảo với làm kiêu, em cần tranh thủ từng phút từng giây ở bên cạnh anh ấy, chị hiểu không?"
Chuyến bay hạ cánh xuống Bermen rất đúng giờ.
Theo lời dặn dò của Châu Sinh Thần, cô lấy hành lý rồi ra đứng đợi ở đại sảnh. Chỗ cô ngồi đối diện cửa của một khách sạn, xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy những người chuẩn bị rời đi phía trong, cũng có thể nhìn thấy bóng mờ mờ của chính mình. Cô khẽ nghiêng đầu, tự cười với bản thân, Châu Sinh Thần, chúng ta đã hai tháng không gặp nhau rồi.
Hai tháng, sáu mươi ngày.
Rất nhiều bóng người lẫn lộn với nhau, đến đến đi đi.
Cô thấy trong gương xuất hiện mấy người, trong đó có anh. Hôm nay anh ăn vận rất đơn giản, bình thường, áo sơ mi trắng quần đen, còn đeo kính. Thời Nghi nhanh chóng quay đầu lại, nhìn những người đàn ông mặc áo sơ mi xanh đậm quần âu đen rất nghiêm cẩn còn lại, có hai người còn mang theo cặp đựng tài liệu, duy chỉ có người đàn ông đi cạnh Châu Sinh Thần là có vẻ ung dung thoải mái hơn nhiều, có lẽ chỉ khoảng ba lăm, ba sáu tuổi.
Cô vừa đứng dậy, Châu Sinh Thần đã tới trước mặt cô.
"Vợ tôi, Thời Nghi." Anh đưa tay ra hướng về phía cô, giới thiệu với người đứng cạnh anh, đồng thời nhìn cô: "Đây là bạn thời đại học của anh, cũng là bạn thân của anh, Mai Hành, tên tự là Như Cố." Cái tên này thật đặc biệt, người có tên này rất hiếm gặp. Châu Sinh Thần giới thiệu như thế, cô nghĩ có thể đây là dòng họ nhiều đời kết giao với nhà họ Châu Sinh.
Thời Nghi cười thân thiện: "Mai Như Cố? Liễu tàn sen rụng, mai vẫn vẹn nguyên." Cái tên rất hay, cô ngại ngùng không dám khen trực tiếp chỉ có thể biểu đạt một cách đầy ẩn ý như vậy, rồi nói nhanh: "Chào anh, anh Mai."
Mai Hành hơi bất ngờ, nhìn Châu Sinh Thần rồi dùng khuỷu tay huých nhẹ vào anh.
"Sao thế?" Châu Sinh Thần cười.
"Cậu thật may mắn."
Mai Hành có chút hiếu kỳ, hỏi Thời Nghi rất lịch sự: “Cô Thời Nghi lần đầu tiên gặp tiên sinh của cô có phải đã hiểu ngay ý nghĩa của tên tự của anh ấy không?” Thời Nghi lắc đầu: "Em không biết tên tự của anh ấy."
"Xin lỗi em!" Châu Sinh Thần nói: "Tên tự của anh không hay dùng, anh quên không nói cho em."
Lời xin lỗi của anh rất lịch sự.
Vẻ mặt của người đàn ông đứng trước mặt, từ bất ngờ, tán thưởng rất nhanh chuyển thành hoài nghi.
May thay Mai Hành rất biết chừng mực, không hỏi lại nữa.
Từ sân bay đến khách sạn, anh giao lại Thời Nghi cho Mai Hành, nói rằng có một số giấy tờ sẽ do Mai Hành giúp cô hiểu rõ và thu xếp ổn thỏa. Đợi đến khi Châu Sinh Thần đi khỏi, bốn, năm người đàn ông mới mở cặp đựng giấy tờ, máy tính, Mai Hành bắt đầu giải thích cho cô nên tiếp cận với cái gì, hầu hết đều là tài sản cá nhân của Châu Sinh Thần. Những câu chữ phức tạp, cô lắng nghe mơ màng, cũng bắt đầu hiểu rằng có lẽ Mai Hành là người cố vấn quản lý tài sản cho anh.
Những người này, thực ra chỉ là những trợ thủ cho Mai Hành.
Cuối cùng, Thời Nghi cũng hiểu ra rằng anh muốn nhượng lại cho cô một số tài sản. Cụ thể như thế nào, Mai Hành đã giải thích rất cặn kẽ, tất cả động sản và bất động sản đều không cần cô đích thân quản lý. Những việc hôm nay tiến hành chỉ là theo đúng thủ tục mà thôi.
"Tin tôi đi, những tài sản đứng tên anh ấy đều trong sạch cả." Mai Hành bỏ kính xuống, gấp lại, bỏ vào trong túi.
Thời Nghi không hiểu, nhưng mơ hồ cảm thấy, từ "trong sạch" mà người đàn ông này nói là ám chỉ so sánh với những thành viên còn lại trong nhà họ Châu Sinh. Mai Hành thấy Thời Nghi vẫn còn mơ hồ nhưng không dám hỏi, lại muốn cười: "Thế nào? Nghe không hiểu? Nhưng không dám hỏi?"
Cô gật đầu.
"Kỳ thực, tôi cũng có một số chuyện không hiểu, nhưng lại không dám mở lời." Mai Hành đóng nắp chiếc bút máy lại, đặt bên cạnh đống giấy tờ. "Cô biết Châu Sinh Thần được bao lâu rồi? Đã trở thành vợ hợp pháp của anh ấy rồi sao? Nhưng theo những gì tôi biết thì cuộc hôn nhân này vẫn chưa nhận được sự đồng ý của nhà họ Châu Sinh."
Đây là một câu hỏi nằm trong dự liệu.
Duy chỉ có một điều kỳ lạ, Châu Sinh Thần vẫn chưa nói cho anh ấy biết tình cảnh thật sự.
Thời Nghi nghĩ: "Ngoài việc biết anh ấy thích nghiên cứu khoa học ra, thật ra là tôi chẳng hiểu bất cứ thứ gì cả."
Tất cả những điều mà Thời Nghi biết là cảm giác của người khác đối với anh thế nào, ngoài điều đó ra không có bất kỳ điều gì nằm trong dự liệu của cô. Thậm chí cô còn mơ hồ cảm giác rằng, tất cả những gì vừa mới biết chỉ là những thứ râu ria, không quan trọng. Những thứ quan trọng thật sự, như hoàn cảnh của anh, con người anh, thậm chí là sở thích của anh, cô đều không biết.
Ánh mắt của Mai Hành thăm thẳm, nhìn kĩ cô một lúc, rồi anh cười: "Tên tự của anh ấy là Trường Phong."
"Trường Phong." Cô lặp lại.
"Cô nghĩ tới nguồn gốc nào?"
Thời Nghi cười: "Gió mạnh sóng cuộn gầm gào chừ, đẹp tựa ruộng bậc thang trập trùng[1]."
[1] Nguyên văn : Trường phong chí nhi ba khởi hề, nhược lệ sơn chi cô mẫu (长风至而佊起兮, 若丽山之抓亩) trích trong bài Cao Đường phú của Tống Ngọc. (HĐ)
Mai Hành cũng cười, đọc nốt nửa câu cuối: "Thế mạnh bờ đơn sao chống nổi chừ, qua nơi hiểm yếu sóng kia lại ngừng[2]. Cô quả nhiên biết nguồn gốc."
[2] Nguyên văn : Thế bạc ngạn nhi tương kích hề, ải giao dẫn nhi khước hội (势薄岸而相击兮, 隘交引而却会) trích trong bài Cao Đường phú của Tống Ngọc. (HĐ)
Bài thơ Cao Đường Phú nổi tiếng như thế, thật khó để chưa biết tới.
Chỉ có điều nghĩ kĩ hơn về ý nghĩa của cái tên tự này mới thấy không quá giống với tính cách của Châu Sinh Thần. Mấy câu phú này miêu tả núi mây sông nước, khí thế cuộn trào mãnh liệt, không gì địch nổi. Còn tính cách của anh lại rất lạnh lùng, không hồ hởi cũng chẳng lạnh nhạt quá.
Mai Hành cũng là một người có xuất thân truyền thống, có điều anh lại rất dí dỏm hài hước, họ tán gẫu với nhau khá cởi mở. Cuối cùng công việc cũng đã được sắp xếp hoàn tất, anh hỏi Thời Nghi có phải là chưa đến Bermen bao giờ không. Cô lắc đầu, Mai Hành muốn mời cô cùng ra ngoài dùng bữa nhưng Thời Nghi khéo léo từ chối muốn ở một mình trong khách sạn.
Cô thích sự yên tĩnh, hoàn toàn không sợ nhàm chán.
Thời gian rảnh rỗi, Thời Nghi lên mạng xem giới thiệu về thành phố, dự định mấy ngày sắp tới khi Châu Sinh Thần bận việc, cô sẽ tự đi lòng vòng. Cả buổi chiều cô đeo tai nghe lướt các trang mạng, thỉnh thoảng nghe mấy bản thu âm thử cuộc thi được gửi tới hòm thư của cô. Bỗng nhiên có một mùi trà nhàn nhạt bay tới, khi ấy Thời Nghi mới nhận ra trong phòng khách có người.
Cô bước ra xem, là Châu Sinh Thần.
Không biết anh quay về từ bao giờ, mà trà đã pha thơm đến vậy. Trước mặt anh là một bộ dụng cụ pha trà hoàn chỉnh, chắc là vừa mới mang tới, nước đang sôi, bốc hơi nghi ngút.
Anh đổ nước trong ấm trà ra, thêm nước, rồi lại đổ ra.
Động tác rất ung dung thoải mái, dường như bản thân đã quen với việc tự pha trà uống, ánh mắt Thời Nghi rất nhanh dừng lại một điểm, chiếc nhẫn ở ngón áp út của anh. Lúc nãy ở sân bay, cô nhớ anh không đeo, phải chăng vì đã nhìn thấy cô nên cố ý chuẩn bị như thế?
Châu Sinh Thần nghe thấy tiếng bước chân, không ngẩng đầu lên, tay vẫn cầm ấm trà, rót ra chén: "Vừa rồi thấy em nghe rất chăm chú, vì thế anh không muốn làm phiền."
Cô cười thầm nghĩ, vừa nãy cũng không biết bản thân đang nghe gì nữa.
Cả buổi chiều, chỉ chăm chú làm một việc, đó là nhớ anh.
Thời Nghi đến bên ngồi cạnh anh.
Vẫn cứ nhìn chiếc nhẫn trên tay Châu Sinh Thần, anh nhận ra, quay đầu lại. Thấy ánh mắt cô, anh có chút mất tự nhiên xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út tay trái: "Trước đây mấy ngày rửa tay anh có tháo ra nên làm mất chiếc cũ rồi, chiếc này là chiều nay mới được đưa đến."
Cô "ừ" một tiếng.
Một câu nói không đầu không cuối, vậy mà đã giải thích được những hoài nghi trong cô.
"Thời Nghi?"
"Dạ?"
"Tới giờ ăn tối rồi, ra ngoài đi dạo nhé?" Anh gợi ý.
Châu Sinh Thần đề nghị như vậy cô cứ nghĩ anh rất quen thuộc nơi này, muốn cô đi cho đỡ buồn. Kết quả là cô phát hiện ra anh còn không biết về Bremen như mình, thế mà còn đề nghị đưa người ta đi dạo một vòng thành phố, đến cuối cùng cô lại trở thành người dẫn đường cho anh, khiến Thời Nghi cảm thấy chồng mình thật đáng yêu.
Thời Nghi thầm nghĩ, ngoài nghiên cứu và chuyện gia đình ra phải chăng anh quá bận để khám phá thế giới này?
Hay là, cách anh nhìn thế giới này khác với cô?
Hai người như những du khách lần đầu tới đây, những nơi đặt chân tới đều là các thắng cảnh đông người. Lúc này trời sắp tối, dưới ánh tà dương các du khách đang chụp hình lưu niệm trước thắng cảnh. Cô dẫn anh đi sâu vào những con đường quanh co nhỏ xíu: "Vừa rồi em xem chỗ này trên mạng, cảm thấy rất thích."
Những căn nhà nhỏ làm bằng gỗ đã năm, sáu thế kỉ nằm san sát nhau, vô cùng xinh đẹp.
Có những con ngõ nhỏ chỉ một người đi qua được.
Mặt đất lát đá, cao thấp khác nhau khiến cho cô đi dạo khá tốn sức. Gót giày của cô cũng không quá cao, nhưng cứ chốc chốc lại kẹt vào những kẽ đá, cô lảo đảo, lại có một bàn tay đưa ra nắm chặt lấy: "Đi chậm lại một chút."
Thời Nghi đứng lại, một đôi vợ chồng già đi qua trước mặt, Châu Sinh Thần buông tay rất nhanh, cho vào túi quần.
"Anh định bao giờ về nước?"
"Vẫn chưa có kế hoạch cụ thể, anh muốn về, nhưng còn một số chuyện cần phải giải quyết."
Cô nghĩ, rồi đề nghị: "Nếu như anh không về nước, chúng ta sống ở nước ngoài có được không?"
"Được." Châu Sinh Thần đồng ý rất nhanh. “Đợi anh hoàn thành kế hoạch thu hút đầu tư mười năm lần này xong, chúng ta có thể sống ở bất kỳ thành phố nào mà em thích.”
Đây là lần đầu tiên Châu Sinh Thần nói với cô mình muốn làm gì.
Thời Nghi còn nhớ lần đầu tiên cô quan tâm tới dự án đầu tư này là vào tiết Thanh minh, cùng với bố cô thuận miệng nói chuyện vài ba câu. Lúc đó cô và bố đã đánh giá rằng người muốn thay đổi đại cục phải là người có thực lực thực sự, lại có lương tâm, nhưng cô không nghĩ rằng người đàn ông đó là Châu Sinh Thần.
"Những năm gần đây, giá nhân công trong nước rất cao, rất nhiều doanh nghiệp bắt đầu tới Đông Nam Á. Trong vòng năm, sáu năm nữa, chắc chắn sẽ có rất nhiều công xưởng đóng cửa, công nhân thất nghiệp, đúng chứ? Vì vậy anh mới nghĩ đến việc thu hút đầu tư ngược?" Thời Nghi nhớ lại lời bố cô nói, cô không hiểu hoàn toàn những vấn đề kinh tế này, nhưng những chuyện logic, cô có thể nhớ tới bảy, tám phần.
Châu Sinh Thần không ngờ cô quan tâm đến vấn đề này: "Phía sau có rất nhiều nguyên do. Ví dụ, đồng nhân dân tệ tiếp tục lên giá, giá thành sản phẩm xuất ra nước ngoài tăng ba mươi phần trăm. Giá thành tăng ba mươi phần trăm, rất đáng sợ, thời điểm này cần nhất là các chính sách hỗ trợ, lúc đồng đô la Mỹ mất giá, đồng nhân dân tệ sẽ..."
Thời Nghi nhìn anh, cố gắng hiểu.
Châu Sinh Thần bỗng dừng lại, cúi đầu, vẫn cười: "Xin lỗi em, khó lắm mới đưa em đi chơi, cuối cùng lại nói những chuyện vô vị này."
Cô lắc đầu: "Không sao ạ, anh nói tiếp đi."
Châu Sinh Thần nhìn cô chăm chú, rồi lại nói tiếp. Thời Nghi nghe, lại nghĩ bản thân trải qua nhiều kiếp luân hồi như vậy, từ đầu đến cuối vẫn yêu anh. Người đàn ông này không sống vì một người, một gia đình, một dòng tộc, điều anh làm còn cao cả hơn nhiều trong xã hội này, người như anh có thể coi là khờ, khờ tới mức rất ít người có thể hiểu anh.
Cô nghe một hồi, thử tổng kết lại: "Vì thế nói đơn giản là, anh muốn bỏ tiền ra kìm hãm quá trình này?" Nói cách khác sử dụng đồng tiền và các thế lực lớn, kết quả rất khó thay đổi, nhiều nhất chỉ kéo dài sự sụp đổ từ mười năm thành mười lăm, hai mươi năm.
Châu Sinh Thần không đáp, chỉ cảm thán: "Vì thế, giai đoạn này rất khó khăn."
Sự khó khăn mà anh nói đến, chắc chắn là ám chỉ gia quy dòng tộc rắc rối phức tạp, trải qua nhiều năm ở ẩn mới có thể giữ vững gia nghiệp, e là chú và mẹ anh hay bất cứ ai cũng có thể trở thành chướng ngại với anh.
Cô nghĩ tới tên tự của Châu Sinh Thần, đột nhiên cảm thấy cách hiểu của mình đã sai.
Trong người đàn ông này, luôn tồn tại khí thế cuộn trào mãnh liệt, không gì sánh được.
Phía trước có du khách qua lại, đường thì quá hẹp, anh rất tự nhiên lùi lại hai bước, nhường đường cho họ đi qua. Thời Nghi bỗng bước tới chủ động nắm nhẹ lấy tay anh. Họ gần gũi như thế ở bên ngoài, Châu Sinh Thần có vẻ không tự nhiên lắm.
Thời Nghi nói khẽ có chút nũng nịu: "Em mệt rồi, anh nắm tay em đi, được không?"
Châu Sinh Thần của cô khiến người ta cảm động như thế.
Anh vốn không hiểu mối quan hệ nam nữ, vậy nên hãy để anh ấy dần hiểu ra, từng bước tiến đến với anh.
Anh cười tươi: "Được, để anh nắm tay em đi."
- Hết chương 8