Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1488
Chương 1488: Lần gặp nhau cuối cùng (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Băng dính trói chân cô không chặt như ở tay, nhưng đó là chân, ở trong xe lại càng không dễ cử động cho nên cô tiếp tục lựa chọn yên tĩnh làm c3on tin.
Dựa vào cảm giác, Lam Anh cảm thấy xe cứ chạy mãi, hơn nữa xe cộ qua lại hình như cũng càng ngày càng ít, có vẻ những người nà2y muốn đưa cô đến một nơi hẻo lánh vắng người.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng xe cũng dừng lại
Cửa xe kéo ra, Lam Anh bị5 kéo xuống xe
Cho dù không nhìn thấy gì nhưng cô cũng có thể cảm nhận được xung quanh là nơi thưa thớt người
Mắt bị bịt kín, t4hính giác bén nhạy giúp cô nhận ra người xung quanh hình như sợ bị cô nghe thấy, chủ yếu là dùng ánh mắt trao đổi chứ không nói chuyện
Lam Anh bị kéo đi sau đó bị trói vào một cái ghế, xung quanh trừ tiếng bước chân ra, thỉnh thoảng có người họ khù khụ.
Người qua người lại, cuối cùng trong phòng yên tĩnh lại.
Thời gian trôi qua, Cung Ngôn Đình chặc lưỡi, thức ăn nguội hết cả rồi, anh cầm điện thoại lên gọi cho Lam Anh nhưng không có ai nghe máy, không biết cô đang làm gì
Lại qua mười phút vẫn chưa thấy cô về, Cung Ngôn Đình cảm chìa khóa và điện thoại lên
Anh đi từ cổng khu chung cư đến trường học cũng không thấy Lam Anh đâu, vẻ mặt Cung Ngôn Đình biến từ thả lỏng thành nghiêm túc.
Anh nhớ lần trước cô cũng nói là anh ở nhà đợi, cuối cùng Cung Cửu Dương gọi điện thoại đến nói với anh Lam Anh bị bắt cóc rồi
Lần này anh vẫn ở nhà đợi cô về ăn cơm, trước đó còn nói sắp về đến nơi, bây giờ lại hoàn toàn không có tin tức.
Anh hoảng loạn, bắt đầu cuống lên.
Xung quanh Lam Anh rất yên tĩnh, cô thử cử động nhưng không có ai quát cô dừng lại
Lúc cố định có động tác tiếp theo thì tiếng đạp cửa lớn vang lên
Tiếng bước chân nhớn nhác đi đến phía cô, cô nghe thấy tiếng một gã đàn ông vang lên bên tai mình: “Vậy tao sẽ cho mày thấy! Vậy tao sẽ cho mày thấy!”
Một bàn tay túm lấy tóc Lam Anh nhấc lên, cô nghe thấy giọng nói kia gầm thét: “Mày biết bây giờ cô ta như thế nào không? Bây giờ cô ta đang đau đớn, không thể nói chuyện, không thể lên tiếng, đợi lát nữa tao sẽ truyền trực tiếp hiện trường cho mày xem tao chơi chết cô ta thế nào.”
Tai Lam Anh khẽ động, mặc dù người đó cố ý thay đổi giọng nói nhưng cô vẫn nhận ra được
Tang Cung cho là mình ẩn nấp rất kĩ nhưng hắn không phải là người thông minh như vậy.
Phó Thanh Ly nhìn ảnh Tang Cung gửi đến, cô gái ở trong ảnh mặc váy dài màu xám, kiểu ăn mặc thảnh thơi của cô chứng tỏ cô bị bắt lúc không có chút phòng bị nào
Cô luôn muốn có một cuộc sống bình yên, nếu như có biết lại bị hắn liên luỵ đến, có phải chút ký ức cuối cùng với hắn cũng sẽ biến mất không?
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Dựa vào cảm giác, Lam Anh cảm thấy xe cứ chạy mãi, hơn nữa xe cộ qua lại hình như cũng càng ngày càng ít, có vẻ những người nà2y muốn đưa cô đến một nơi hẻo lánh vắng người.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng xe cũng dừng lại
Cửa xe kéo ra, Lam Anh bị5 kéo xuống xe
Cho dù không nhìn thấy gì nhưng cô cũng có thể cảm nhận được xung quanh là nơi thưa thớt người
Mắt bị bịt kín, t4hính giác bén nhạy giúp cô nhận ra người xung quanh hình như sợ bị cô nghe thấy, chủ yếu là dùng ánh mắt trao đổi chứ không nói chuyện
Lam Anh bị kéo đi sau đó bị trói vào một cái ghế, xung quanh trừ tiếng bước chân ra, thỉnh thoảng có người họ khù khụ.
Người qua người lại, cuối cùng trong phòng yên tĩnh lại.
Thời gian trôi qua, Cung Ngôn Đình chặc lưỡi, thức ăn nguội hết cả rồi, anh cầm điện thoại lên gọi cho Lam Anh nhưng không có ai nghe máy, không biết cô đang làm gì
Lại qua mười phút vẫn chưa thấy cô về, Cung Ngôn Đình cảm chìa khóa và điện thoại lên
Anh đi từ cổng khu chung cư đến trường học cũng không thấy Lam Anh đâu, vẻ mặt Cung Ngôn Đình biến từ thả lỏng thành nghiêm túc.
Anh nhớ lần trước cô cũng nói là anh ở nhà đợi, cuối cùng Cung Cửu Dương gọi điện thoại đến nói với anh Lam Anh bị bắt cóc rồi
Lần này anh vẫn ở nhà đợi cô về ăn cơm, trước đó còn nói sắp về đến nơi, bây giờ lại hoàn toàn không có tin tức.
Anh hoảng loạn, bắt đầu cuống lên.
Xung quanh Lam Anh rất yên tĩnh, cô thử cử động nhưng không có ai quát cô dừng lại
Lúc cố định có động tác tiếp theo thì tiếng đạp cửa lớn vang lên
Tiếng bước chân nhớn nhác đi đến phía cô, cô nghe thấy tiếng một gã đàn ông vang lên bên tai mình: “Vậy tao sẽ cho mày thấy! Vậy tao sẽ cho mày thấy!”
Một bàn tay túm lấy tóc Lam Anh nhấc lên, cô nghe thấy giọng nói kia gầm thét: “Mày biết bây giờ cô ta như thế nào không? Bây giờ cô ta đang đau đớn, không thể nói chuyện, không thể lên tiếng, đợi lát nữa tao sẽ truyền trực tiếp hiện trường cho mày xem tao chơi chết cô ta thế nào.”
Tai Lam Anh khẽ động, mặc dù người đó cố ý thay đổi giọng nói nhưng cô vẫn nhận ra được
Tang Cung cho là mình ẩn nấp rất kĩ nhưng hắn không phải là người thông minh như vậy.
Phó Thanh Ly nhìn ảnh Tang Cung gửi đến, cô gái ở trong ảnh mặc váy dài màu xám, kiểu ăn mặc thảnh thơi của cô chứng tỏ cô bị bắt lúc không có chút phòng bị nào
Cô luôn muốn có một cuộc sống bình yên, nếu như có biết lại bị hắn liên luỵ đến, có phải chút ký ức cuối cùng với hắn cũng sẽ biến mất không?