Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1457
Chương 1457: SỰ UY HIẾP TỪ Phó Thanh Ly (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Cung Ngôn Đình thở dài: “Bạn gái anh đúng là một con đà điểu, gặp phải chuyện không chịu nghĩ cách giải quyết mà chỉ biết rụt đầu lại tránh né3, làm vậy sao được chứ?” Anh ôm cổ thật chặt, nói: “Nào, chúng ta cùng tiến hành phân tích một chút.”
Cô hỏi: “Phân tích cái gì?”
Cô thật sự thấy bối rối với cách xưng hô và những mối quan hệ của con người
Vậy anh hỏi em, Cung Cửu Dương thân là a0nh trai, chú ấy có thể cho em cái gì?”
Cung Ngôn Đình cười, “Cung Cửu Dương chẳng hào phóng vậy đâu, một kẻ keo kiệt vắt cổ chày ra nước, nên em đừng hi vọng chú ấy sẽ tặng gì cho em, nhiều nhất cũng chỉ cho em chi phí sinh hoạt mà thôi
Em nói xem?”
Lam Anh mím môi: “Tóm lại là em có một người anh trai rồi.”
“Em nhận lại một người anh, dù sao cũng phải gánh vác trách nhiệm của một người anh, chị ấy có gánh vác chưa?” Cung Ngôn Đình dỗ dành cô: “Vì vậy, nguyên tắc thứ nhất, em không cần người anh trai Cung Cửu Dương, em không nhận chú ấy thì sẽ không có chuyện người lớn hay con cháu gì tồn tại ở đây cả
Còn về người nhà họ Cung và chuyện của nhà họ Cung, đó là chuyện của anh, em giải quyết chuyện phía em, anh giải quyết chuyện phía anh, rất đơn giản.”
Cung Ngôn Đình ôm cô vào lòng nói: “Anh rất thích Lam Anh, không muốn chia tay với em, anh hi vọng suy nghĩ của Lam Anh cũng giống như anh, sẽ không vì chuyện này mà muốn chia tay
Chúng ta có thể chia tay vì không có tình cảm, có thể chia tay vì chán nản, nhưng không thể chia tay vì những áp lực từ bên ngoài này
Ở thời cổ đại không phải có rất nhiều người anh em họ kết hôn với nhau sao? Huống hồ gì chúng ta lại chẳng có quan hệ huyết thống gì? Em nói xem? Anh không sợ, Lam Anh sợ không?”
Lam Anh lắc đầu, trong bóng tối, cô nói: “Em không sợ
Nhưng mà em sợ chuyện này không tốt cho anh, em không muốn vì em mà hại anh...”
Vẫn còn một chuyện, cô rất lo lắng là Phó Thanh Ly sẽ gây bất lợi cho anh
Thậm chí có nghi ngờ tai nạn ô tô của Cung Ngôn Đình là Phó Thanh Ly cố ý tạo ra.
“Ngôn Đình
Có lẽ em là một người không may mắn, ở bên cạnh em, thật sự sẽ có rất nhiều phiền phức không đáng có...”
Cung Ngôn Đình: “Không nhìn ra em lại là người cổ hủ như vậy, đã là thời đại gì rồi, còn cách nói đó sao? Thời bây giờ nếu trên phim truyền hình mà chiếu như vậy, người xem phim nhất định sẽ chê cười em
Em nói xem em gọi quỷ đến hay là gọi ma đến?” “Em mang đến tai nạn ô tô cho anh đấy...”
“Nói bậy! Va chạm xe một chút là chuyện rất bình thường, huống hồ gì lần này anh chỉ bị thương ngoài da
Nếu thật sự nói xui xẻo thì anh cảm thấy người lái chiếc xe đụng trúng anh mới thật sự là xui xẻo, đôi chân có thể giữ được không còn chưa xác định được
Em nói xem có phải anh ta cũng có một người bạn gái không may mắn hay không?” Lam Anh: “Tóm lại, em rất lo lắng.” “Không cần lo lắng
Anh không phải kẻ ngốc
Người bạn trai cũ đó của em cũng không phải là kẻ ngốc
Nếu anh ta thật sự muốn giết anh thì sẽ không chọn cách làm nổ lốp xe, cách thỏa đáng nhất là cùng chết với nhau
Nhưng anh chết rồi thì anh ta cũng chết
Nếu là như vậy, sau này Lam Anh sẽ đi tìm người đàn ông khác, anh ta vẫn không quản được
Anh sẽ sống thật khỏe mạnh, anh chỉ cần trái tim của Lam Anh kiên định, những chuyện khác cứ để anh giải quyết, có được không?” Lam Anh mím môi, rất lâu sau vẫn không nói gì
Cánh tay Cung Ngôn Đình ôm lấy cô siết chặt hơn, “Nói đi.” Cuối cùng cô trả lời: “Vâng.”
“Không phải vâng, mà là trả lời.”
Lam Anh nói: “Em sẽ một lòng kiên định, chỉ cần anh không bỏ em, em cũng sẽ không rời khỏi anh.”
Cung Ngôn Đình cười, “Vậy mới đúng
Em nhớ kĩ đó, có bất kỳ chuyện gì cũng phải bàn bạc với nhau
Trong một mối quan hệ nam nữ, thẳng thắn với nhau quan trọng hơn tất cả mọi thứ.” Lam Anh hơi ngây ra, sau đó cô gật đầu: “Đúng, thẳng thắn quan trọng hơn tất cả mọi thứ.” Cung Ngôn Đình cảm thấy dường như cô đang thất thần, anh càng ôm cổ chặt hơn, “Em đang nghĩ gì đấy?” Cô lắc đầu: “Không có gì.”.
“Nói dối.” Anh lập tức vạch trần.
Cô đành phải nói: “Em đang nghĩ, ban đầu Sài Tranh Vanh mang tâm lý gì để tạo ra nhiều lời nói dối như vậy? Tại sao người với người chẳng giống nhau chút nào? Em thà im lặng không nói gì, cũng không muốn mở miệng nói dối
Tại sao anh ta lại hết lần này đến lần khác xem em như một con ngốc.” Cô giơ cánh tay ra chậm rãi ôm lấy anh, “Ngôn Đình, anh không thể lừa dối em, nếu anh cũng lừa dối em, em không biết trên đời này còn có ai để em tin tưởng được không nữa.” Cung Ngôn Đình mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi cô: “Nhưng phàm là những người nói dối người khác, ai cũng có có nỗi khổ và bí mật không thể nói ra
Tất cả mọi thứ của anh đều liên quan đến Tiểu Ngũ, em biết con bé, đồng nghĩa với việc sẽ biết mọi thứ của anh
Anh không có bí mật và nỗi khổ gì, cho nên cũng không cần phải giấu giếm
Anh lại có đủ sự thẳng thắn, nếu yêu cầu của Lam Anh chỉ có mỗi chuyện là anh đừng lừa dối em, anh nghĩ anh có thể làm đến mức tốt nhất.”
Không đợi cô mở miệng nói tiếp, anh đã nghiêng người qua, dùng thân thể kích thích tất cả tất cả các giác quan của cô, khiến cô biết câu trả lời của anh rất chân thành.
“Anh thích em, thích cơ thể của em, thích sự xinh đẹp của em, anh hi vọng có một tương lai tốt đẹp với em
Chúng ta sẽ không vì chuyện gia đình, thân thế, huyết thống mà chia tay..” Trong màn đêm u tối, anh nói ra những lời này rất rõ ràng rành mạch, “Anh hi vọng sẽ kết hôn với Lam Anh, sinh con và nuôi dạy chúng, tạo thành một gia đình hoàn chỉnh
Anh sẽ không đi vào con đường của ba mẹ anh, không phụ lòng vợ anh, không để con anh cũng giống anh, sống nhiều năm mà không biết mẹ mình là ai, lại chưa từng được nhận tình yêu thương của mẹ...”
Anh nghe thấy tiếng khóc thút thít của cô, cảm nhận được cánh tay cô đang ôm thật chặt lấy cổ của mình
Cô như vừa khóc vừa cười đáp: “Vâng..
Sau này em sẽ làm một người mẹ tốt tận tâm tận lực..
Em không muốn sau này con em cũng giống em..
chưa từng gặp mặt mẹ ruột của mình...” Cung Ngôn Đình vuốt má cô, cúi đầu hôn lên môi cô, “Ừ! Chúng ta sẽ là một người ba người mẹ thật tốt..
Nhưng mà đầu tiên, phải sinh ra một đứa trẻ trước đã...” Đêm xuân ngắn ngủi, mở mắt ra thì trời đã sáng.
Lam Anh luôn cảm thấy giờ giấc của mình rất quy củ
Cô cũng là người thức dậy rất sớm, kết quả lúc cô thức dậy thì bên cạnh không có ai
Bên ngoài truyền tới tiếng động tĩnh, cô trèo xuống giường, mặc quần áo vào, ra khỏi cửa phòng ngủ thì nhìn thấy Cung Ngôn Đình đang bận rộn trong nhà bếp
Anh dường như rất thích nấu ăn
Thường ngày anh không kén chọn trong việc ăn uống, nhưng chỉ cần Lam Anh đến đây, lần nào thức dậy cũng nhìn thấy anh ở trong nhà bếp
Đang trang trí món ăn, nghe thấy động tĩnh, Cung Ngôn Đình thò đầu ra nhìn cô, “Em dậy rồi à? Dậy rồi thì đi đánh răng đi, chuẩn bị ăn sáng.”
Lam Anh nhìn anh, hơi nhíu mày, “Anh dậy sớm vậy sao?” Cung Ngôn Đình mỉm cười, “Anh không ngủ được nên thức dậy luôn.”
Phòng khách rất to, ở trong góc có bày một máy chạy bộ, dãy số hiển thị bên trên cho thấy buổi sáng anh đã dậy chạy bộ, sau đó thì nấu ăn.
Lam Anh đi đánh răng rửa mặt, xong xuôi bước ra thì trên bàn đã bày đầy thức ăn tuyệt đẹp, có bánh mì nướng ăn kèm với thịt xông khói, trứng và rau xà lách, còn có cháo và hoa quả nữa
Cung Ngôn Đình đã ngồi xuống, định bắt đầu ăn, nhìn thấy cô đang đứng ngây ra, anh mỉm cười nói: “Em không đói à? Mau ăn đi, anh vừa mới nấu xong, rất giòn thơm đẩy.” Lam Anh ngồi xuống gật đầu: “Vâng.” Cô lấy bánh mì kẹp thịt xông khói và trứng, lấy xà lách xong, Cung Ngôn Đình lấy sốt đưa qua: “Em cần không?” Lam Anh cầm lấy, xịt một ít lên trên, tiếp tục nghiêm túc ăn, ăn xong một ổ bánh mì cô mới ngẩng đầu nhìn Cung Ngôn Đình, nói: “Em cảm thấy rất ngon.” Cung Ngôn Đình bật cười, “Chồng em nấu mà, có thể không ngon sao?” Vẻ mặt của Lam Anh vì mấy lời anh nói mà lộ vẻ ngại ngùng, cổ lườm anh nói: “Không phải đâu nha.” Cung Ngôn Đình: “Sớm muộn gì cũng phải
Bây giờ anh không cãi nhau với em, nhường em vài câu để tránh việc em nổi giận với anh.”
Lam Anh mím môi, cúi đầu ăn cháo, nói: “Em chả thèm nổi giận với anh đâu
Dù sao anh cũng nấu ăn cho em mà.” Từ lâu, Cung Ngôn Đình đã phát hiện Lam Anh đặc biệt dễ hài lòng
Lần nào anh nấu ăn cũng có thể khiến cô vô cùng cảm động
Anh chỉ cảm thấy nếu anh dậy sớm có thời gian nấu một bữa ăn là chuyện đương nhiên, nhưng cô lại cảm thấy cô được lợi từ anh, thậm chí là có chút bất an.
Anh thong thả ung dung ăn cháo: “Trong một gia đình bình thường, bất luận là phương diện nào thì người đàn ông và người phụ nữ đều có nghĩa vụ và trách nhiệm
Ví dụ như những việc vặt trong nhà, ai có thời gian thì người đó làm, cụ thể là những việc nấu ăn rửa bát, chẳng có quy định nào chỉ định rõ là ai phải làm
Bao gồm cả việc chăm sóc con cái, người già sau này, đó đều là những việc mà người vợ, người chồng trong một gia đình nên làm, chẳng có nguyên tắc nào quy định phải để một mình người phụ nữ làm
Có hiểu không?”
Lam Anh trợn tròn mắt nhìn anh, vẻ mặt nghi ngờ, “Không phải nói đàn ông rất bận, vừa đi làm vừa lo việc nhà, rất mệt sao?”
Cung Ngôn Đình mỉm cười với cô, nói: “Nói thì nói như vậy, nhưng mà không có nguyên tắc quy định nào cả
Em xem phụ nữ bây giờ ai chả bận? Vừa đi làm, về nhà lại phải trông con cái, chẳng khác nào siêu nhân, sao lại biến thành đàn ông đi làm mệt mỏi nên về nhà không thể trông con cái? Đàn ông trời sinh thể chất đã mạnh mẽ hơn phụ nữ, khi đứng trước mặt phụ nữ lại yểu điệu, không phải là trò cười sao?”
Cung Ngôn Đình cốc trán cô hỏi: “Ai tẩy não cho em rồi? Ngốc à?”
Lam Anh cũng không biết nói gì, chẳng có ai tẩy não cổ, đó chẳng qua chỉ là những điều mà cô tìm hiểu được khi sống cùng người khác
Người đàn ông duy nhất mà cô từng chung sống chính là Phó Thanh Ly, sau đó cô tiếp xúc với bác sĩ thì mới thay đổi được những điều tiêu cực trong suy nghĩ của cô
Đến bây giờ, Cung Ngôn Đình lại mang đến cho cô những điều hoàn toàn khác với những thứ cô biết được lúc trước, khiến cô nhất thời không biết có nên hay không tin,
Bữa sáng trôi qua dưới sự dạy bảo của Cung Ngôn Đình, ăn xong thì Cung Ngôn Đình đón xe đưa cổ đến trường, sau đó tự mình tiếp tục đón xe về công ty.
Mới sáng sớm đã đến công ty, vừa sắp xếp xong công việc của ngày hôm nay thì thư ký đến gõ cửa phòng làm việc: “Tổng giám đổng, chủ tịch tìm anh.”
Cung Ngôn Đình: “Tôi tới ngay.”
Cung Ngôn Đình gõ cửa phòng làm việc của Cung Cửu Dương, “Chú Út, là cháu.” “Vào đi.” Giọng của Cung Cửu Dương vang lên bên trong, Cung Ngôn Đình đẩy cửa đi vào, Cung Cửu Dương ngẩng đầu nhìn anh: “Vết thương trên tay sao rồi?” “Không sao, đã ổn rồi ạ.” Cung Ngôn Đình cử động cánh tay, “Không có vấn đề gì nghiêm trọng.” “Chuyện đã giải quyết xong chưa?” Hắn lại hỏi
Cung Ngôn Đình gật đầu: “Giải quyết xong rồi.” Cung Cửu Dương ngước quai hàm, ra hiệu bảo anh ngồi xuống: “Ngồi xuống đi
Chú Út tìm cháu là có chuyện muốn nói với cháu.” Cung Ngôn Đình ngồi xuống, nhìn hắn, “Chú Út có chuyện gì thì cứ nói đi ạ.” Cung Cửu Dương đứng dậy: “Ừ, vậy chú Út nói thẳng nhé
Chú Út biết chuyện của cháu và Lam Anh, lại còn đang trong thời gian mới yêu
Đáng lý không nên nói đến chuyện đó vào lúc này, nhưng nếu chú Út không nói vào lúc này, sau này nói thì hai đứa sẽ càng khó giải quyết
Cháu và Lam Anh không phù hợp
Chú không hi vọng hai đứa tiếp tục ở bên nhau.”
Cung Ngôn Đình mỉm cười, “Chú Út tìm cháu là vì chuyện này?”
Cung Cửu Dương gật đầu: “Đúng, là vì chuyện này
Cháu nói xem?” “Chẳng có gì để nói, cháu tìm một người phụ nữ còn phải để người ta khua tay múa chân, cháu không thể chấp nhận, là vậy đấy.” Cung Ngôn Đình nói xong thì đứng dậy định bỏ đi
Cung Cửu Dương: “Ngồi xuống
Thân phận của Lam Anh là sự xấu hổ đối với nhà họ Cung.”
Cung Ngôn Đình: “Cháu biết, sau khi người phụ trẻ trung xinh đẹp mà ông nội cháu tái giá được đưa vào bệnh viện tâm thần thì đã ngoại tình với bác sĩ điều trị của mình rồi sinh ra một đứa con
Thân phận như vậy thật sự rất đáng ngại
Nhưng cứ để cháu gánh lấy, sự xấu hổ kia không phải nhắm vào nhà họ Cung, hơn nữa mẹ của Lam Anh lúc đó vẫn còn là người phụ nữ có chồng nên mới khiến đứa trẻ mà bà ấy sinh ra bị xấu hổ.”
Cung Cửu Dương: “Cháu bị tẩy não rồi à? Chú Út chỉ mới nói vài câu thôi mà? Một cầu của cháu mà đánh thẳng vào mười cầu của chú Út rồi.”
“Đây không phải là chuyện chú Út nền quản
Mẹ cháu cũng chẳng quản cháu, người khác càng đừng mong quản
Nếu chú Út không còn chuyện gì nữa thì cháu đi làm việc trước đây
Có chuyện gì thì cứ đến tìm cháu, đừng gây phiền phức cho người phụ nữ của cháu
Cuộc sống lúc nhỏ của cô ấy không giống mọi người, có rất nhiều chuyện của thế giới bên ngoài cô ấy không hiểu được
Đối với cô ấy mà nói, những chuyện người khác vô tình nói đều là đả kích đổi với cô ấy
Cháu hi vọng mọi chuyện sẽ do cháu từ từ nói với cô ấy, chứ không phải là do người khác tự cho mình là đúng mà gây phiền phức cho cô ấy
Còn nữa, cháu sẽ không nghe bất cứ lời khuyên nào từ người của nhà họ Cung
Người là do cháu chọn, không liên quan đến các người, ngày tháng sau này là cháu và cô ấy cùng vượt qua, các người càng không có quyền gây phiền phức cho cô ấy.”
Nói xong anh đứng dậy, đi về phía cửa.
Cung Cửu Dương bị chọc tức điên, “Cái thằng này, cháu không nghe lời người lớn có đúng không? Chuyện này dù chú Út không để tâm, nhưng cháu cảm thấy đám lão già ở nhà họ Cung kia cũng sẽ mặc kệ sao? Đừng quên là ba cháu vẫn còn sống
Lão già cổ hủ đó mà biết được người cháu lấy chính là em gái do mẹ kể của ông ấy đi ngoại tình sinh ra, ông ấy có thể tha cho cháu sao? Đầu óc cháu bị chó ăn rồi à? Sao không nghĩ đến điều này vậy?”
Cung Ngôn Đình nhin Cung Cửu Dương: “Chú Út, chú nói nhiều như vậy, chẳng qua chỉ muốn tạo áp lực cho cháu, để cháu biết bây giờ cháu có nói gì cũng vô dụng, nhưng mà chú Út, bây giờ chú Út nói gì cũng vô ích
Nói không chừng trong bụng cô ấy cũng đã có con của cháu rồi, chú Út cảm thấy cháu sẽ nghe lời sao? Hơn nữa, chú Út nói cô ấy là do mẹ chú sinh với người khác, cô ấy có nhận chú hay không cũng chưa biết được
Chú đừng nói cô ấy là trưởng bối của cháu, trong mắt cháu, không hề có chuyện đó
Khiến cháu không vui, cháu sẽ không cần chú Út nữa, cháu sẽ đổi thành họ của mẹ cháu!”
Cung Ngôn Đình tức giận đùng đùng kéo cửa ra rồi đóng sầm cửa lại, bỏ đi.
Cung Ngôn Đình trở về phòng làm việc của mình
Nhìn đồng hồ, giờ này chắc Lam Anh đang lên lớp, nên anh không gọi điện thoại mà chỉ gửi tin nhắn: [Sáng nay chú Út tìm anh, bị anh đánh bại rồi
Nhớ kĩ, bất luận sau này chú ấy có tìm em, em cứ mặc kệ chú ấy
Anh cảm thấy bây giờ chú ấy đang ra sức nghĩ cách để phá hoại chúng ta
Một lão già độc thân tâm địa xấu xa, bản thân không tìm được đối tượng còn muốn chia cắt người khác
]
Lam Anh nhìn thấy tin nhắn của anh thì suýt chút bật cười thành tiếng, không ngờ anh lại nói Cung Cửu Dương như vậy, hắn mà biết nhất định sẽ tức chết
Nhân lúc giáo viên không chú ý, cô nhắn tin trả lời lại rất nhanh: [Vâng, em biết rồi, em sẽ ghi nhớ
Chúng ta nói rồi đấy nhé, chỉ cần anh không từ bỏ em, em cũng sẽ không từ bỏ anh.]
Nhìn thấy dòng tin nhắn trả lời của cô, Cung Ngôn Đình hơi yên tâm.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Cô hỏi: “Phân tích cái gì?”
Cô thật sự thấy bối rối với cách xưng hô và những mối quan hệ của con người
Vậy anh hỏi em, Cung Cửu Dương thân là a0nh trai, chú ấy có thể cho em cái gì?”
Cung Ngôn Đình cười, “Cung Cửu Dương chẳng hào phóng vậy đâu, một kẻ keo kiệt vắt cổ chày ra nước, nên em đừng hi vọng chú ấy sẽ tặng gì cho em, nhiều nhất cũng chỉ cho em chi phí sinh hoạt mà thôi
Em nói xem?”
Lam Anh mím môi: “Tóm lại là em có một người anh trai rồi.”
“Em nhận lại một người anh, dù sao cũng phải gánh vác trách nhiệm của một người anh, chị ấy có gánh vác chưa?” Cung Ngôn Đình dỗ dành cô: “Vì vậy, nguyên tắc thứ nhất, em không cần người anh trai Cung Cửu Dương, em không nhận chú ấy thì sẽ không có chuyện người lớn hay con cháu gì tồn tại ở đây cả
Còn về người nhà họ Cung và chuyện của nhà họ Cung, đó là chuyện của anh, em giải quyết chuyện phía em, anh giải quyết chuyện phía anh, rất đơn giản.”
Cung Ngôn Đình ôm cô vào lòng nói: “Anh rất thích Lam Anh, không muốn chia tay với em, anh hi vọng suy nghĩ của Lam Anh cũng giống như anh, sẽ không vì chuyện này mà muốn chia tay
Chúng ta có thể chia tay vì không có tình cảm, có thể chia tay vì chán nản, nhưng không thể chia tay vì những áp lực từ bên ngoài này
Ở thời cổ đại không phải có rất nhiều người anh em họ kết hôn với nhau sao? Huống hồ gì chúng ta lại chẳng có quan hệ huyết thống gì? Em nói xem? Anh không sợ, Lam Anh sợ không?”
Lam Anh lắc đầu, trong bóng tối, cô nói: “Em không sợ
Nhưng mà em sợ chuyện này không tốt cho anh, em không muốn vì em mà hại anh...”
Vẫn còn một chuyện, cô rất lo lắng là Phó Thanh Ly sẽ gây bất lợi cho anh
Thậm chí có nghi ngờ tai nạn ô tô của Cung Ngôn Đình là Phó Thanh Ly cố ý tạo ra.
“Ngôn Đình
Có lẽ em là một người không may mắn, ở bên cạnh em, thật sự sẽ có rất nhiều phiền phức không đáng có...”
Cung Ngôn Đình: “Không nhìn ra em lại là người cổ hủ như vậy, đã là thời đại gì rồi, còn cách nói đó sao? Thời bây giờ nếu trên phim truyền hình mà chiếu như vậy, người xem phim nhất định sẽ chê cười em
Em nói xem em gọi quỷ đến hay là gọi ma đến?” “Em mang đến tai nạn ô tô cho anh đấy...”
“Nói bậy! Va chạm xe một chút là chuyện rất bình thường, huống hồ gì lần này anh chỉ bị thương ngoài da
Nếu thật sự nói xui xẻo thì anh cảm thấy người lái chiếc xe đụng trúng anh mới thật sự là xui xẻo, đôi chân có thể giữ được không còn chưa xác định được
Em nói xem có phải anh ta cũng có một người bạn gái không may mắn hay không?” Lam Anh: “Tóm lại, em rất lo lắng.” “Không cần lo lắng
Anh không phải kẻ ngốc
Người bạn trai cũ đó của em cũng không phải là kẻ ngốc
Nếu anh ta thật sự muốn giết anh thì sẽ không chọn cách làm nổ lốp xe, cách thỏa đáng nhất là cùng chết với nhau
Nhưng anh chết rồi thì anh ta cũng chết
Nếu là như vậy, sau này Lam Anh sẽ đi tìm người đàn ông khác, anh ta vẫn không quản được
Anh sẽ sống thật khỏe mạnh, anh chỉ cần trái tim của Lam Anh kiên định, những chuyện khác cứ để anh giải quyết, có được không?” Lam Anh mím môi, rất lâu sau vẫn không nói gì
Cánh tay Cung Ngôn Đình ôm lấy cô siết chặt hơn, “Nói đi.” Cuối cùng cô trả lời: “Vâng.”
“Không phải vâng, mà là trả lời.”
Lam Anh nói: “Em sẽ một lòng kiên định, chỉ cần anh không bỏ em, em cũng sẽ không rời khỏi anh.”
Cung Ngôn Đình cười, “Vậy mới đúng
Em nhớ kĩ đó, có bất kỳ chuyện gì cũng phải bàn bạc với nhau
Trong một mối quan hệ nam nữ, thẳng thắn với nhau quan trọng hơn tất cả mọi thứ.” Lam Anh hơi ngây ra, sau đó cô gật đầu: “Đúng, thẳng thắn quan trọng hơn tất cả mọi thứ.” Cung Ngôn Đình cảm thấy dường như cô đang thất thần, anh càng ôm cổ chặt hơn, “Em đang nghĩ gì đấy?” Cô lắc đầu: “Không có gì.”.
“Nói dối.” Anh lập tức vạch trần.
Cô đành phải nói: “Em đang nghĩ, ban đầu Sài Tranh Vanh mang tâm lý gì để tạo ra nhiều lời nói dối như vậy? Tại sao người với người chẳng giống nhau chút nào? Em thà im lặng không nói gì, cũng không muốn mở miệng nói dối
Tại sao anh ta lại hết lần này đến lần khác xem em như một con ngốc.” Cô giơ cánh tay ra chậm rãi ôm lấy anh, “Ngôn Đình, anh không thể lừa dối em, nếu anh cũng lừa dối em, em không biết trên đời này còn có ai để em tin tưởng được không nữa.” Cung Ngôn Đình mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi cô: “Nhưng phàm là những người nói dối người khác, ai cũng có có nỗi khổ và bí mật không thể nói ra
Tất cả mọi thứ của anh đều liên quan đến Tiểu Ngũ, em biết con bé, đồng nghĩa với việc sẽ biết mọi thứ của anh
Anh không có bí mật và nỗi khổ gì, cho nên cũng không cần phải giấu giếm
Anh lại có đủ sự thẳng thắn, nếu yêu cầu của Lam Anh chỉ có mỗi chuyện là anh đừng lừa dối em, anh nghĩ anh có thể làm đến mức tốt nhất.”
Không đợi cô mở miệng nói tiếp, anh đã nghiêng người qua, dùng thân thể kích thích tất cả tất cả các giác quan của cô, khiến cô biết câu trả lời của anh rất chân thành.
“Anh thích em, thích cơ thể của em, thích sự xinh đẹp của em, anh hi vọng có một tương lai tốt đẹp với em
Chúng ta sẽ không vì chuyện gia đình, thân thế, huyết thống mà chia tay..” Trong màn đêm u tối, anh nói ra những lời này rất rõ ràng rành mạch, “Anh hi vọng sẽ kết hôn với Lam Anh, sinh con và nuôi dạy chúng, tạo thành một gia đình hoàn chỉnh
Anh sẽ không đi vào con đường của ba mẹ anh, không phụ lòng vợ anh, không để con anh cũng giống anh, sống nhiều năm mà không biết mẹ mình là ai, lại chưa từng được nhận tình yêu thương của mẹ...”
Anh nghe thấy tiếng khóc thút thít của cô, cảm nhận được cánh tay cô đang ôm thật chặt lấy cổ của mình
Cô như vừa khóc vừa cười đáp: “Vâng..
Sau này em sẽ làm một người mẹ tốt tận tâm tận lực..
Em không muốn sau này con em cũng giống em..
chưa từng gặp mặt mẹ ruột của mình...” Cung Ngôn Đình vuốt má cô, cúi đầu hôn lên môi cô, “Ừ! Chúng ta sẽ là một người ba người mẹ thật tốt..
Nhưng mà đầu tiên, phải sinh ra một đứa trẻ trước đã...” Đêm xuân ngắn ngủi, mở mắt ra thì trời đã sáng.
Lam Anh luôn cảm thấy giờ giấc của mình rất quy củ
Cô cũng là người thức dậy rất sớm, kết quả lúc cô thức dậy thì bên cạnh không có ai
Bên ngoài truyền tới tiếng động tĩnh, cô trèo xuống giường, mặc quần áo vào, ra khỏi cửa phòng ngủ thì nhìn thấy Cung Ngôn Đình đang bận rộn trong nhà bếp
Anh dường như rất thích nấu ăn
Thường ngày anh không kén chọn trong việc ăn uống, nhưng chỉ cần Lam Anh đến đây, lần nào thức dậy cũng nhìn thấy anh ở trong nhà bếp
Đang trang trí món ăn, nghe thấy động tĩnh, Cung Ngôn Đình thò đầu ra nhìn cô, “Em dậy rồi à? Dậy rồi thì đi đánh răng đi, chuẩn bị ăn sáng.”
Lam Anh nhìn anh, hơi nhíu mày, “Anh dậy sớm vậy sao?” Cung Ngôn Đình mỉm cười, “Anh không ngủ được nên thức dậy luôn.”
Phòng khách rất to, ở trong góc có bày một máy chạy bộ, dãy số hiển thị bên trên cho thấy buổi sáng anh đã dậy chạy bộ, sau đó thì nấu ăn.
Lam Anh đi đánh răng rửa mặt, xong xuôi bước ra thì trên bàn đã bày đầy thức ăn tuyệt đẹp, có bánh mì nướng ăn kèm với thịt xông khói, trứng và rau xà lách, còn có cháo và hoa quả nữa
Cung Ngôn Đình đã ngồi xuống, định bắt đầu ăn, nhìn thấy cô đang đứng ngây ra, anh mỉm cười nói: “Em không đói à? Mau ăn đi, anh vừa mới nấu xong, rất giòn thơm đẩy.” Lam Anh ngồi xuống gật đầu: “Vâng.” Cô lấy bánh mì kẹp thịt xông khói và trứng, lấy xà lách xong, Cung Ngôn Đình lấy sốt đưa qua: “Em cần không?” Lam Anh cầm lấy, xịt một ít lên trên, tiếp tục nghiêm túc ăn, ăn xong một ổ bánh mì cô mới ngẩng đầu nhìn Cung Ngôn Đình, nói: “Em cảm thấy rất ngon.” Cung Ngôn Đình bật cười, “Chồng em nấu mà, có thể không ngon sao?” Vẻ mặt của Lam Anh vì mấy lời anh nói mà lộ vẻ ngại ngùng, cổ lườm anh nói: “Không phải đâu nha.” Cung Ngôn Đình: “Sớm muộn gì cũng phải
Bây giờ anh không cãi nhau với em, nhường em vài câu để tránh việc em nổi giận với anh.”
Lam Anh mím môi, cúi đầu ăn cháo, nói: “Em chả thèm nổi giận với anh đâu
Dù sao anh cũng nấu ăn cho em mà.” Từ lâu, Cung Ngôn Đình đã phát hiện Lam Anh đặc biệt dễ hài lòng
Lần nào anh nấu ăn cũng có thể khiến cô vô cùng cảm động
Anh chỉ cảm thấy nếu anh dậy sớm có thời gian nấu một bữa ăn là chuyện đương nhiên, nhưng cô lại cảm thấy cô được lợi từ anh, thậm chí là có chút bất an.
Anh thong thả ung dung ăn cháo: “Trong một gia đình bình thường, bất luận là phương diện nào thì người đàn ông và người phụ nữ đều có nghĩa vụ và trách nhiệm
Ví dụ như những việc vặt trong nhà, ai có thời gian thì người đó làm, cụ thể là những việc nấu ăn rửa bát, chẳng có quy định nào chỉ định rõ là ai phải làm
Bao gồm cả việc chăm sóc con cái, người già sau này, đó đều là những việc mà người vợ, người chồng trong một gia đình nên làm, chẳng có nguyên tắc nào quy định phải để một mình người phụ nữ làm
Có hiểu không?”
Lam Anh trợn tròn mắt nhìn anh, vẻ mặt nghi ngờ, “Không phải nói đàn ông rất bận, vừa đi làm vừa lo việc nhà, rất mệt sao?”
Cung Ngôn Đình mỉm cười với cô, nói: “Nói thì nói như vậy, nhưng mà không có nguyên tắc quy định nào cả
Em xem phụ nữ bây giờ ai chả bận? Vừa đi làm, về nhà lại phải trông con cái, chẳng khác nào siêu nhân, sao lại biến thành đàn ông đi làm mệt mỏi nên về nhà không thể trông con cái? Đàn ông trời sinh thể chất đã mạnh mẽ hơn phụ nữ, khi đứng trước mặt phụ nữ lại yểu điệu, không phải là trò cười sao?”
Cung Ngôn Đình cốc trán cô hỏi: “Ai tẩy não cho em rồi? Ngốc à?”
Lam Anh cũng không biết nói gì, chẳng có ai tẩy não cổ, đó chẳng qua chỉ là những điều mà cô tìm hiểu được khi sống cùng người khác
Người đàn ông duy nhất mà cô từng chung sống chính là Phó Thanh Ly, sau đó cô tiếp xúc với bác sĩ thì mới thay đổi được những điều tiêu cực trong suy nghĩ của cô
Đến bây giờ, Cung Ngôn Đình lại mang đến cho cô những điều hoàn toàn khác với những thứ cô biết được lúc trước, khiến cô nhất thời không biết có nên hay không tin,
Bữa sáng trôi qua dưới sự dạy bảo của Cung Ngôn Đình, ăn xong thì Cung Ngôn Đình đón xe đưa cổ đến trường, sau đó tự mình tiếp tục đón xe về công ty.
Mới sáng sớm đã đến công ty, vừa sắp xếp xong công việc của ngày hôm nay thì thư ký đến gõ cửa phòng làm việc: “Tổng giám đổng, chủ tịch tìm anh.”
Cung Ngôn Đình: “Tôi tới ngay.”
Cung Ngôn Đình gõ cửa phòng làm việc của Cung Cửu Dương, “Chú Út, là cháu.” “Vào đi.” Giọng của Cung Cửu Dương vang lên bên trong, Cung Ngôn Đình đẩy cửa đi vào, Cung Cửu Dương ngẩng đầu nhìn anh: “Vết thương trên tay sao rồi?” “Không sao, đã ổn rồi ạ.” Cung Ngôn Đình cử động cánh tay, “Không có vấn đề gì nghiêm trọng.” “Chuyện đã giải quyết xong chưa?” Hắn lại hỏi
Cung Ngôn Đình gật đầu: “Giải quyết xong rồi.” Cung Cửu Dương ngước quai hàm, ra hiệu bảo anh ngồi xuống: “Ngồi xuống đi
Chú Út tìm cháu là có chuyện muốn nói với cháu.” Cung Ngôn Đình ngồi xuống, nhìn hắn, “Chú Út có chuyện gì thì cứ nói đi ạ.” Cung Cửu Dương đứng dậy: “Ừ, vậy chú Út nói thẳng nhé
Chú Út biết chuyện của cháu và Lam Anh, lại còn đang trong thời gian mới yêu
Đáng lý không nên nói đến chuyện đó vào lúc này, nhưng nếu chú Út không nói vào lúc này, sau này nói thì hai đứa sẽ càng khó giải quyết
Cháu và Lam Anh không phù hợp
Chú không hi vọng hai đứa tiếp tục ở bên nhau.”
Cung Ngôn Đình mỉm cười, “Chú Út tìm cháu là vì chuyện này?”
Cung Cửu Dương gật đầu: “Đúng, là vì chuyện này
Cháu nói xem?” “Chẳng có gì để nói, cháu tìm một người phụ nữ còn phải để người ta khua tay múa chân, cháu không thể chấp nhận, là vậy đấy.” Cung Ngôn Đình nói xong thì đứng dậy định bỏ đi
Cung Cửu Dương: “Ngồi xuống
Thân phận của Lam Anh là sự xấu hổ đối với nhà họ Cung.”
Cung Ngôn Đình: “Cháu biết, sau khi người phụ trẻ trung xinh đẹp mà ông nội cháu tái giá được đưa vào bệnh viện tâm thần thì đã ngoại tình với bác sĩ điều trị của mình rồi sinh ra một đứa con
Thân phận như vậy thật sự rất đáng ngại
Nhưng cứ để cháu gánh lấy, sự xấu hổ kia không phải nhắm vào nhà họ Cung, hơn nữa mẹ của Lam Anh lúc đó vẫn còn là người phụ nữ có chồng nên mới khiến đứa trẻ mà bà ấy sinh ra bị xấu hổ.”
Cung Cửu Dương: “Cháu bị tẩy não rồi à? Chú Út chỉ mới nói vài câu thôi mà? Một cầu của cháu mà đánh thẳng vào mười cầu của chú Út rồi.”
“Đây không phải là chuyện chú Út nền quản
Mẹ cháu cũng chẳng quản cháu, người khác càng đừng mong quản
Nếu chú Út không còn chuyện gì nữa thì cháu đi làm việc trước đây
Có chuyện gì thì cứ đến tìm cháu, đừng gây phiền phức cho người phụ nữ của cháu
Cuộc sống lúc nhỏ của cô ấy không giống mọi người, có rất nhiều chuyện của thế giới bên ngoài cô ấy không hiểu được
Đối với cô ấy mà nói, những chuyện người khác vô tình nói đều là đả kích đổi với cô ấy
Cháu hi vọng mọi chuyện sẽ do cháu từ từ nói với cô ấy, chứ không phải là do người khác tự cho mình là đúng mà gây phiền phức cho cô ấy
Còn nữa, cháu sẽ không nghe bất cứ lời khuyên nào từ người của nhà họ Cung
Người là do cháu chọn, không liên quan đến các người, ngày tháng sau này là cháu và cô ấy cùng vượt qua, các người càng không có quyền gây phiền phức cho cô ấy.”
Nói xong anh đứng dậy, đi về phía cửa.
Cung Cửu Dương bị chọc tức điên, “Cái thằng này, cháu không nghe lời người lớn có đúng không? Chuyện này dù chú Út không để tâm, nhưng cháu cảm thấy đám lão già ở nhà họ Cung kia cũng sẽ mặc kệ sao? Đừng quên là ba cháu vẫn còn sống
Lão già cổ hủ đó mà biết được người cháu lấy chính là em gái do mẹ kể của ông ấy đi ngoại tình sinh ra, ông ấy có thể tha cho cháu sao? Đầu óc cháu bị chó ăn rồi à? Sao không nghĩ đến điều này vậy?”
Cung Ngôn Đình nhin Cung Cửu Dương: “Chú Út, chú nói nhiều như vậy, chẳng qua chỉ muốn tạo áp lực cho cháu, để cháu biết bây giờ cháu có nói gì cũng vô dụng, nhưng mà chú Út, bây giờ chú Út nói gì cũng vô ích
Nói không chừng trong bụng cô ấy cũng đã có con của cháu rồi, chú Út cảm thấy cháu sẽ nghe lời sao? Hơn nữa, chú Út nói cô ấy là do mẹ chú sinh với người khác, cô ấy có nhận chú hay không cũng chưa biết được
Chú đừng nói cô ấy là trưởng bối của cháu, trong mắt cháu, không hề có chuyện đó
Khiến cháu không vui, cháu sẽ không cần chú Út nữa, cháu sẽ đổi thành họ của mẹ cháu!”
Cung Ngôn Đình tức giận đùng đùng kéo cửa ra rồi đóng sầm cửa lại, bỏ đi.
Cung Ngôn Đình trở về phòng làm việc của mình
Nhìn đồng hồ, giờ này chắc Lam Anh đang lên lớp, nên anh không gọi điện thoại mà chỉ gửi tin nhắn: [Sáng nay chú Út tìm anh, bị anh đánh bại rồi
Nhớ kĩ, bất luận sau này chú ấy có tìm em, em cứ mặc kệ chú ấy
Anh cảm thấy bây giờ chú ấy đang ra sức nghĩ cách để phá hoại chúng ta
Một lão già độc thân tâm địa xấu xa, bản thân không tìm được đối tượng còn muốn chia cắt người khác
]
Lam Anh nhìn thấy tin nhắn của anh thì suýt chút bật cười thành tiếng, không ngờ anh lại nói Cung Cửu Dương như vậy, hắn mà biết nhất định sẽ tức chết
Nhân lúc giáo viên không chú ý, cô nhắn tin trả lời lại rất nhanh: [Vâng, em biết rồi, em sẽ ghi nhớ
Chúng ta nói rồi đấy nhé, chỉ cần anh không từ bỏ em, em cũng sẽ không từ bỏ anh.]
Nhìn thấy dòng tin nhắn trả lời của cô, Cung Ngôn Đình hơi yên tâm.