Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Châu Tiểu Manh lại xin nghỉ học hai ngày với lý do đổ bệnh, Tiêu Tư Trí biết chuyện tự nhiên cảm thấy lo nhưng cũng không dám đánh liều liên lạc với cô. Dẫu sao anh ta chỉ sợ mình đã lọt vào tầm ngắm của Châu Diễn Chiếu, nếu như tần suất liên lạc quá dồn dập, nói chưa biết chừng sẽ khiến Châu Diễn Chiếu sinh nghi. Tiêu Tư Trí cân nhắc tình hình chung mấy ngày qua, bụng bảo dạ chưa chắc Châu Tiểu Manh đã gặp nguy hiểm, Tiêu Tư Trí cũng tìm hiểu tình hình xung quanh từ cái lần Châu Tiểu Manh nghỉ học gần đây nhất, nghe nói sức khỏe của Châu Tiểu Manh rất yếu, một học kỳ thường xuyên xin nghỉ phép khoảng tám đến mười lần, nên tạm thời anh cứ phải ổn định tinh thần, tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra cái đã.
Mưa vào tầm chiều muộn lại đúng dịp cuối tuần nên khuôn viên trường càng trở nên vắng vẻ hơn. Sau bữa cơm, Tiêu Tư Trí ra khỏi nhà ăn, vừa về đến cổng ký túc xá dành cho nhân viên trong trường thì đột nhiên có người xông ra chặn đường anh: “Chào thầy Tiêu!”
Nom mặt mũi kẻ cầm ô ấy lạ hoắc, hắn lịch sự đề nghị: “Ông chủ của chúng tôi có chuyện muốn bàn với thầy Tiêu.”
Trong lòng Tiêu Tư Trí luôn đề cao cảnh giác nhưng ngoài mặt lại thoáng hốt hoảng: “Ông chủ của mấy người là ai?”
Hắn quay người nhìn về phía một chiếc Mercedes đang đỗ cách đó không xa, đoạn bảo: “Thầy Tiêu lên xe khắc biết.”
Tiêu Tư Trí theo hắn đi về phía xe, gã đàn ông kia mở cửa xe, nhận lại chiếc ô từ tay anh. Cơn mưa to như trút nước, Tiêu Tư Trí đành khom người leo lên xe, cánh cửa khép lại, chiếc xe khẽ rung lên rồi lướt ra khỏi trường êm như ru.
Lần thứ hai trong đời, ngay trên chiếc xe Mercedes đang lao đi trong màn mưa gió, Tiêu Tư Trí được đối diện với một Châu Diễn Chiếu khét tiếng bằng xương bằng thịt. Sắc đêm ngoài cửa xe sẫm dần, xe chạy ra khỏi khuôn viên trường đại học, đèn hai bên đường được bật sáng choang lấp lánh như một chuỗi ngọc. Thành phố này trở nên sạch sẽ hơn nhờ cơn mưa thu tầm tã, nước mưa gột rửa con đường nhựa mang lại cho nó một màu đen nhánh, thậm chí lằn sơn dành cho khách bộ hành cũng bóng loáng như ngọc. Trong màn mưa xối xả bao phủ lên hết thảy, dường như mọi vật đang thở ra làn hơi mới mẻ của sự phồn vinh.
Châu Diễn Chiếu vẫn tỏ ra nhã nhặn ôn tồn: “Cuối tuần mà thầy Tiêu không đi đâu chơi sao?”
Từ lúc leo lên xe, mọi ý nghĩ của Tiêu Tư Trí chuyển biến rất mau chóng. Đến lúc này đây, anh trả lời bằng một giọng điệu có vẻ qua quýt hời hợt: “Thì tại không có gì hay ho cả.”
Sau một phút trầm ngâm, đột nhiên Châu Diễn Chiếu bật cười: “Thầy Tiêu ạ, như tôi đã nói bữa trước, tôi rất cảm kích vì thầy cứu em gái tôi, nếu tôi giúp được thầy ở bất kỳ phương diện nào, mong thầy cứ nói. Có điều tôi không ngờ thầy Tiêu lại tỏ ra khách sáo như vậy, lúc gặp khó khăn cũng chẳng nhớ gọi tôi.”
Tiêu Tư Trí gãi đầu, bảo: “Bố mẹ tôi vất vả chạy vạy cạy cục người quen mới tìm được cho tôi công việc này, thực lòng mà nói thì tôi… anh lại là phụ huynh học sinh, tôi… thực sự… là… chậc, tôi thấy ngại quá, có điều anh đã chủ động đề nghị như vậy thì tôi cũng đành trơ trẽn một phen vậy… anh có thể cho tôi vay ít tiền được không? Tôi.. mẹ tôi đang bị bệnh rất cần tiền.”
Châu Diễn Chiếu thản nhiên hỏi: “Thầy cần bao nhiêu?”
“Bốn… bốn vạn…”
Châu Diễn Chiếu cười bảo: “Số bốn nghe xui xẻo quá, tôi cho thầy năm vạn. Nếu không đủ thì thầy Tiêu cứ nói luôn. Thầy là ân nhân cứu mạng em gái tôi, bốn năm vạn đã là gì, phải không nào?”
Tiêu Tư Trí tỏ ra giật mình, anh ta quýnh quáng bảo: “Vậy thì ngại quá…”
Châu Diễn Chiếu lại cười: “Thầy Tiêu quả là người hay ngượng, việc này có gì đâu mà phải ngại. Bốn vạn chín mà thầy chỉ mượn có bốn vạn, nhỡ không lo được số còn lại, bọn cho vay nặng lãi sẽ đến tận trường đòi, lúc đó lại chẳng bẽ mặt?”
Tiêu Tư Trí tiếp tục tỏ ra rùng mình, nghẹn họng nghe Châu Diễn Chiếu cười nói: “Tuy tôi học hành chẳng đến đâu, nhưng có câu nói này tôi rất tán thành. Nói thế nào nhỉ, bạn không thể làm bạn với một người không hề có thói xấu nào. Vả lại, Baccarat cũng chỉ là một trò chơi mà thôi, không thể gọi là thói hư tật xấu được. Hôm nay tôi dẫn thầy đi mở mang tầm mắt, để cho thầy thấy được những thú vui đích thực.”
Bên ngoài có vẻ tươi cười nhưng trong lòng Tiêu Tư Trí lại bồn chồn lo lắng. Hơn nữa, chiếc xe đang lao vun vút về phía ngoại ô thành phố, khi ra đến đường vành đai ba, bốn bề càng trở nên vắng lặng. Tiêu Tư Trí thấp thỏm không yên, bụng bảo dạ chẳng nhẽ mình hoặc Châu Tiểu Manh đã lộ sơ hở nên Châu Diễn Chiếu mới giết người diệt khẩu chăng? Nhưng lý nào giết người mà gã cũng phải xuất đầu lộ diện…
Chiếc xe đi qua một cánh cổng sắt chạm trổ hoa văn rồi tiếp tục chạy dọc theo con đường ngoằn nghèo, thấp thoáng đằng xa hình như có một khu trang viên đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn vàng trong suốt rọi khắp sườn núi như thể tự dưng có một chiếc mâm vàng được đặt giữa núi, trên đó là lầu son gác tía xa hoa lộng lẫy. Bất giác, Tiêu Tư Trí buông tiếng thở phào, mặc kệ nó là nơi nào, dẫu sao cũng không phải nơi giết người giấu xác.
Ô tô dừng trước tòa nhà chính toạ lạc trên lưng chừng ngọn núi, người gác cửa đeo găng tay trắng bước ra mở cửa xe, cất giọng sang sảng: “Anh Mười đến rồi ạ.” Tiêu Tư Trí ngước mắt ngó ngang ngó dọc khắp nơi, trong lòng ngẫm, tòa kiến trúc sang trọng này xây giữa rừng cây trên sườn một ngọn núi, nhưng nhìn quanh quất lại không hề bắt gặp bóng dáng của bất kỳ cột mốc hay bảng hiệu nào, khi bọn họ đặt chân vào đại sảnh thì một hàng dài các em xinh tươi khom lưng đứng ngay ngắn, đồng thanh cất tiếng chào yểu điệu: “Chúng em kính chào chào anh Mười ạ!” – Tiêu Tư Trí loáng thoáng đoán ra đây là nơi nào, nhưng lại thấy quản lý cười mủm mỉm bước ra đón tiếp: “Bọn đàn em gọi điện thoại báo anh Mười sắp đến mà em thật chẳng dám tin. Hơn nửa tháng nay anh Mười không lên núi, ắt hẳn là do rượu chỗ bọn em không ngon nghẻ nên anh Mười chê chăng.”
Châu Diễn Chiếu nói: “Đứa nào lên đây chỉ để uống rượu thế? Mấy con ôn lần trước làm khách của anh mày phật ý, bọn mày không biết ngượng lại còn tặng rượu tặng hoa quả, lát nữa gặp thằng giám đốc, để xem anh mày có đập ngay cái đĩa hoa quả vào mặt nó không!”
Quản lý cười giả lả, đoạn nói: “Mấy đứa nó còn nhỏ nên thiếu hiểu biết, anh Mười hà tất phải chấp bọn nó, hôm đó giám đốc biết chuyện xong thì lập tức dặn dò bọn em ngay, nếu sau này ai dám chọc giận anh Mười sẽ lập tức xắt nhỏ nó thành đĩa hoa quả để tạ lỗi với anh Mười.”
Lúc này nụ cười mới xuất hiện trên vành môi Châu Diễn Chiếu, sáu chùm đèn bằng pha lê trong đại sảnh tỏa sáng lung linh, soi tỏ khuôn mặt gã. Lúc ở trên xe, Tiêu Tư Trí không nhìn rõ nhưng giờ đây chợt nhận ra trên khóe miệng của gã có một vệt xước khá sâu, dài đến tận gò má trông giống như bị cào, cái nhếch mép kéo theo vết xước ấy cũng cong lên, kiểu nửa cười nửa không.
Bước vào phòng riêng, tay quản lý niềm nở kêu mở rượu rồi gọi hoa quả, Châu Diễn Chiếu nói: “Hôm nay chủ yếu muốn dẫn một người bạn mới quen đến để cậu ấy mở mang tầm mắt, cậu ấy khen chỗ này đẹp mà hay, còn anh thấy ngoại trừ giá đắt cắt cổ ra, chẳng có cái đếch gì hay ho cả.” Gã ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm lũn, cả người gần như hõm xuống, thoáng vẻ uể oải như một con báo ẩn mình trong hang, chực đánh một giấc. Nhưng đôi mắt ấy vẫn tỉnh táo lạ thường, nó sáng ngời nổi lên giữa không gian tù mù của phòng hát.
Tay quản lý đảo đưa con mắt đánh giá Tiêu Tư Trí đoạn bụm miệng cười: “Nom anh này lạ mặt quá, lại có cốt cách của bậc tri thức, nếu không phải anh đây còn trẻ thế này thì thể nào em cũng đoán anh ấy là giáo sư ở trường đại học.”
“Cũng sắp làm giáo sư rồi.” Châu Diễn Chiếu nghiêng mặt bảo: “Mau, gọi mấy đứa biết điều đến đây, đừng có mà lập dị quái đản như con ôn lần trước đấy!”
Quản lý cười nói: “Ôi anh Mười ơi, lần đó anh cũng bảo bạn anh thích loại khác thường một tý, nên em mới để con bé Tô Na ấy đến hầu hạ bạn anh…”
“Nhưng con ranh đấy lại dám bảo, vì thằng bạn anh nó thích Ma Thổi Đèn, chê Đạo Mộ Bút Ký nên nó quyết không chịu uống rượu…quái thế thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Ui trời, anh Mười ơi! Anh cũng biết con Tô Na ấy là fan của Nam Phái Tam Thúc, bạn anh bảo không thích Đạo Mộ Bút Ký thì nó dỗi là đúng rồi…”
“Biến mau, đừng lải nhải lắm mồm.”
“Vâng, anh Mười yên tâm, lần này em đảm bảo sẽ tìm cho anh mấy đứa thông minh biết điều, lại hợp cạ để hầu hạ mấy anh!”
Quản lý vừa đi xong thì Tiêu Tư Trí mới ấp úng bảo: “Anh Châu…anh Châu…thế này thì không hay cho lắm…”
“Cái gì?”
Tiêu Tư Trí đỏ mặt tía tai: “Trường chúng tôi có quy định, nếu giáo viên mà… mà có quan hệ với gái… thì sẽ… sẽ bị đuổi việc!”
Châu Diễn Chiếu phì cười: “Ai bảo chơi gái? Chẳng qua chỉ gọi mấy em ấy đến tiếp rượu chơi bài thôi.”
Thấy Tiêu Tư Trí ngượng ngùng, Châu Diễn Chiếu liền bảo: “Yên tâm, kể cả thầy có làm thế thật thì cũng chẳng có ai dám xộc vào đây bắt quả tang đâu. Không thấy chiếc xe đỗ ở sân sau à, tuy biển số xe bị che đi rồi nhưng cứ nghĩ mà xem, trong mấy chiếc bentley ở thành phố này, chỉ có duy nhất một chiếc màu sâm banh. Anh Thẩm đang ở đây, đố ai dám xộc vào đây bắt tổ mại dâm?”
Mặt Tiêu Tư Trí càng đỏ hơn, phục vụ mang xì gà vào rồi quỳ một bên giúp bọn họ cắt đầu thuốc, sau đó châm lửa, đoạn cung kính dâng lên hai người. Lần đầu tiên Tiêu Tư Trí hút xì gà nên lúng túng không biết cách, Châu Diễn Chiếu không hề trêu chọc thậm chí còn chỉ cách cho anh: “Đừng rít vào như hút thuốc lá thông thường mà hãy cứ để nó lởn vởn trong khoang miệng.” Gã chưa nói dứt câu thì tay quản lý gõ cửa, dẫn theo một đám gái gú xinh tươi ùa vào. Tuy đông đúc nom tưởng nhốn nhao nhưng từng người trong số bọn họ bẽn lẽn cất tiếng chào hỏi khá quy củ: “Em chào anh Mười!”
“Anh này họ Tiêu.” Khuôn mặt của Châu Diễn Chiếu lúc ẩn lúc hiện sau làn khói thuốc bảng lảng: “Hôm nay em nào mà khiến anh ấy hài lòng, anh sẽ tặng ngay em đó một chiếc Birkin.”
Cô gái đứng đầu liền chu môi bảo: “Anh Mười quả là người rộng rãi hào phóng, nhưng bọn em từng này người mà chỉ có mỗi một chiếc túi, ai báu chứ?”
Châu Diễn Chiếu không hề cáu, trái lại gã còn nheo mắt cười, đoạn hỏi: “Chê à, thế thích gì nào?”
“Thay bằng việc được đi ăn đêm với anh Mười thì kể cả có cho mấy cái túi Birkin em cũng không thèm!”
“Ái chà, dẻo mỏ phết nhỉ, em tên gì?”
“Cơ Na ạ.”
“Hay, cái tên nghe nuột lắm, nào, qua đây ngồi với anh.”
Cơ Na tươi hơn hớn ngồi xuống cạnh Châu Diễn Chiếu trong khi những người khác ngồi ở ghế sô pha quanh đấy, với bản tính ham vui, họ kéo Tiêu Tư Trí chơi trò reo xúc xắc. Cơ Na ngả người sát bên Châu Diễn Chiếu, cất giọng yểu điệu pha thêm vài phần nũng nịu: “Anh Mười thích hát hay chơi bài trước? Để em giúp anh chọn mấy bài nhé?”
“Chơi mạt chước đi, lâu rồi không chơi.” Châu Diễn Chiếu nói: “Anh Thẩm cũng đang ở đây à? Hôm nay tâm trạng của lão thế nào? Nếu đang buồn bực thì để anh sang chơi rồi thua cho lão ít tiền.”
“Ôi khỏi bàn luôn.” Cơ Na ghé sát tai gã, rủ rỉ kể: “Hôm nay nom anh Thẩm có vẻ đang buồn bực chuyện gì ấy, thậm chí giám đốc cũng phải đích thân ra tiếp cơ mà. Anh chớ có sang, kể cả qua đó giả vờ thua cũng chẳng ích gì, chỉ e anh ấy có thắng bạc cũng không vui vẻ là mấy.”
Châu Diễn Chiếu cũng thì thà thì thầm hỏi lại: “Sao anh ấy lại không vui à?”
“Ai dám hỏi đâu cơ chứ, có điều xem chừng là ấm ức với gái gú ở đâu rồi.”
“Ô, con bé nào dám chọc giận anh ấy.”
“Hỏi thế gian tình là gì, chẳng qua có người này liêu xiêu trước người kia.” Ánh mắt Cơ Na lúng liếc đầy quyến rũ, đoạn tươi cười bảo: “Cũng giống như vết xước trên khóe miệng anh Mười đây này… có ăn gan hùm em cũng chẳng dám hỏi, là cô nào cào anh đây?”
Châu Diễn Chiếu hơi sững lại song ngay lập tức gã liền phá ra cười.
—
Lời tác giả muốn nói: Cái giường to khiếp nhở…to quá đi mất… to tới nỗi em Tiểu Manh phải xin nghĩ học những hai ngày, còn bạn Mười đeo sẹo trên khóe miệng…
Mưa vào tầm chiều muộn lại đúng dịp cuối tuần nên khuôn viên trường càng trở nên vắng vẻ hơn. Sau bữa cơm, Tiêu Tư Trí ra khỏi nhà ăn, vừa về đến cổng ký túc xá dành cho nhân viên trong trường thì đột nhiên có người xông ra chặn đường anh: “Chào thầy Tiêu!”
Nom mặt mũi kẻ cầm ô ấy lạ hoắc, hắn lịch sự đề nghị: “Ông chủ của chúng tôi có chuyện muốn bàn với thầy Tiêu.”
Trong lòng Tiêu Tư Trí luôn đề cao cảnh giác nhưng ngoài mặt lại thoáng hốt hoảng: “Ông chủ của mấy người là ai?”
Hắn quay người nhìn về phía một chiếc Mercedes đang đỗ cách đó không xa, đoạn bảo: “Thầy Tiêu lên xe khắc biết.”
Tiêu Tư Trí theo hắn đi về phía xe, gã đàn ông kia mở cửa xe, nhận lại chiếc ô từ tay anh. Cơn mưa to như trút nước, Tiêu Tư Trí đành khom người leo lên xe, cánh cửa khép lại, chiếc xe khẽ rung lên rồi lướt ra khỏi trường êm như ru.
Lần thứ hai trong đời, ngay trên chiếc xe Mercedes đang lao đi trong màn mưa gió, Tiêu Tư Trí được đối diện với một Châu Diễn Chiếu khét tiếng bằng xương bằng thịt. Sắc đêm ngoài cửa xe sẫm dần, xe chạy ra khỏi khuôn viên trường đại học, đèn hai bên đường được bật sáng choang lấp lánh như một chuỗi ngọc. Thành phố này trở nên sạch sẽ hơn nhờ cơn mưa thu tầm tã, nước mưa gột rửa con đường nhựa mang lại cho nó một màu đen nhánh, thậm chí lằn sơn dành cho khách bộ hành cũng bóng loáng như ngọc. Trong màn mưa xối xả bao phủ lên hết thảy, dường như mọi vật đang thở ra làn hơi mới mẻ của sự phồn vinh.
Châu Diễn Chiếu vẫn tỏ ra nhã nhặn ôn tồn: “Cuối tuần mà thầy Tiêu không đi đâu chơi sao?”
Từ lúc leo lên xe, mọi ý nghĩ của Tiêu Tư Trí chuyển biến rất mau chóng. Đến lúc này đây, anh trả lời bằng một giọng điệu có vẻ qua quýt hời hợt: “Thì tại không có gì hay ho cả.”
Sau một phút trầm ngâm, đột nhiên Châu Diễn Chiếu bật cười: “Thầy Tiêu ạ, như tôi đã nói bữa trước, tôi rất cảm kích vì thầy cứu em gái tôi, nếu tôi giúp được thầy ở bất kỳ phương diện nào, mong thầy cứ nói. Có điều tôi không ngờ thầy Tiêu lại tỏ ra khách sáo như vậy, lúc gặp khó khăn cũng chẳng nhớ gọi tôi.”
Tiêu Tư Trí gãi đầu, bảo: “Bố mẹ tôi vất vả chạy vạy cạy cục người quen mới tìm được cho tôi công việc này, thực lòng mà nói thì tôi… anh lại là phụ huynh học sinh, tôi… thực sự… là… chậc, tôi thấy ngại quá, có điều anh đã chủ động đề nghị như vậy thì tôi cũng đành trơ trẽn một phen vậy… anh có thể cho tôi vay ít tiền được không? Tôi.. mẹ tôi đang bị bệnh rất cần tiền.”
Châu Diễn Chiếu thản nhiên hỏi: “Thầy cần bao nhiêu?”
“Bốn… bốn vạn…”
Châu Diễn Chiếu cười bảo: “Số bốn nghe xui xẻo quá, tôi cho thầy năm vạn. Nếu không đủ thì thầy Tiêu cứ nói luôn. Thầy là ân nhân cứu mạng em gái tôi, bốn năm vạn đã là gì, phải không nào?”
Tiêu Tư Trí tỏ ra giật mình, anh ta quýnh quáng bảo: “Vậy thì ngại quá…”
Châu Diễn Chiếu lại cười: “Thầy Tiêu quả là người hay ngượng, việc này có gì đâu mà phải ngại. Bốn vạn chín mà thầy chỉ mượn có bốn vạn, nhỡ không lo được số còn lại, bọn cho vay nặng lãi sẽ đến tận trường đòi, lúc đó lại chẳng bẽ mặt?”
Tiêu Tư Trí tiếp tục tỏ ra rùng mình, nghẹn họng nghe Châu Diễn Chiếu cười nói: “Tuy tôi học hành chẳng đến đâu, nhưng có câu nói này tôi rất tán thành. Nói thế nào nhỉ, bạn không thể làm bạn với một người không hề có thói xấu nào. Vả lại, Baccarat cũng chỉ là một trò chơi mà thôi, không thể gọi là thói hư tật xấu được. Hôm nay tôi dẫn thầy đi mở mang tầm mắt, để cho thầy thấy được những thú vui đích thực.”
Bên ngoài có vẻ tươi cười nhưng trong lòng Tiêu Tư Trí lại bồn chồn lo lắng. Hơn nữa, chiếc xe đang lao vun vút về phía ngoại ô thành phố, khi ra đến đường vành đai ba, bốn bề càng trở nên vắng lặng. Tiêu Tư Trí thấp thỏm không yên, bụng bảo dạ chẳng nhẽ mình hoặc Châu Tiểu Manh đã lộ sơ hở nên Châu Diễn Chiếu mới giết người diệt khẩu chăng? Nhưng lý nào giết người mà gã cũng phải xuất đầu lộ diện…
Chiếc xe đi qua một cánh cổng sắt chạm trổ hoa văn rồi tiếp tục chạy dọc theo con đường ngoằn nghèo, thấp thoáng đằng xa hình như có một khu trang viên đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn vàng trong suốt rọi khắp sườn núi như thể tự dưng có một chiếc mâm vàng được đặt giữa núi, trên đó là lầu son gác tía xa hoa lộng lẫy. Bất giác, Tiêu Tư Trí buông tiếng thở phào, mặc kệ nó là nơi nào, dẫu sao cũng không phải nơi giết người giấu xác.
Ô tô dừng trước tòa nhà chính toạ lạc trên lưng chừng ngọn núi, người gác cửa đeo găng tay trắng bước ra mở cửa xe, cất giọng sang sảng: “Anh Mười đến rồi ạ.” Tiêu Tư Trí ngước mắt ngó ngang ngó dọc khắp nơi, trong lòng ngẫm, tòa kiến trúc sang trọng này xây giữa rừng cây trên sườn một ngọn núi, nhưng nhìn quanh quất lại không hề bắt gặp bóng dáng của bất kỳ cột mốc hay bảng hiệu nào, khi bọn họ đặt chân vào đại sảnh thì một hàng dài các em xinh tươi khom lưng đứng ngay ngắn, đồng thanh cất tiếng chào yểu điệu: “Chúng em kính chào chào anh Mười ạ!” – Tiêu Tư Trí loáng thoáng đoán ra đây là nơi nào, nhưng lại thấy quản lý cười mủm mỉm bước ra đón tiếp: “Bọn đàn em gọi điện thoại báo anh Mười sắp đến mà em thật chẳng dám tin. Hơn nửa tháng nay anh Mười không lên núi, ắt hẳn là do rượu chỗ bọn em không ngon nghẻ nên anh Mười chê chăng.”
Châu Diễn Chiếu nói: “Đứa nào lên đây chỉ để uống rượu thế? Mấy con ôn lần trước làm khách của anh mày phật ý, bọn mày không biết ngượng lại còn tặng rượu tặng hoa quả, lát nữa gặp thằng giám đốc, để xem anh mày có đập ngay cái đĩa hoa quả vào mặt nó không!”
Quản lý cười giả lả, đoạn nói: “Mấy đứa nó còn nhỏ nên thiếu hiểu biết, anh Mười hà tất phải chấp bọn nó, hôm đó giám đốc biết chuyện xong thì lập tức dặn dò bọn em ngay, nếu sau này ai dám chọc giận anh Mười sẽ lập tức xắt nhỏ nó thành đĩa hoa quả để tạ lỗi với anh Mười.”
Lúc này nụ cười mới xuất hiện trên vành môi Châu Diễn Chiếu, sáu chùm đèn bằng pha lê trong đại sảnh tỏa sáng lung linh, soi tỏ khuôn mặt gã. Lúc ở trên xe, Tiêu Tư Trí không nhìn rõ nhưng giờ đây chợt nhận ra trên khóe miệng của gã có một vệt xước khá sâu, dài đến tận gò má trông giống như bị cào, cái nhếch mép kéo theo vết xước ấy cũng cong lên, kiểu nửa cười nửa không.
Bước vào phòng riêng, tay quản lý niềm nở kêu mở rượu rồi gọi hoa quả, Châu Diễn Chiếu nói: “Hôm nay chủ yếu muốn dẫn một người bạn mới quen đến để cậu ấy mở mang tầm mắt, cậu ấy khen chỗ này đẹp mà hay, còn anh thấy ngoại trừ giá đắt cắt cổ ra, chẳng có cái đếch gì hay ho cả.” Gã ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm lũn, cả người gần như hõm xuống, thoáng vẻ uể oải như một con báo ẩn mình trong hang, chực đánh một giấc. Nhưng đôi mắt ấy vẫn tỉnh táo lạ thường, nó sáng ngời nổi lên giữa không gian tù mù của phòng hát.
Tay quản lý đảo đưa con mắt đánh giá Tiêu Tư Trí đoạn bụm miệng cười: “Nom anh này lạ mặt quá, lại có cốt cách của bậc tri thức, nếu không phải anh đây còn trẻ thế này thì thể nào em cũng đoán anh ấy là giáo sư ở trường đại học.”
“Cũng sắp làm giáo sư rồi.” Châu Diễn Chiếu nghiêng mặt bảo: “Mau, gọi mấy đứa biết điều đến đây, đừng có mà lập dị quái đản như con ôn lần trước đấy!”
Quản lý cười nói: “Ôi anh Mười ơi, lần đó anh cũng bảo bạn anh thích loại khác thường một tý, nên em mới để con bé Tô Na ấy đến hầu hạ bạn anh…”
“Nhưng con ranh đấy lại dám bảo, vì thằng bạn anh nó thích Ma Thổi Đèn, chê Đạo Mộ Bút Ký nên nó quyết không chịu uống rượu…quái thế thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Ui trời, anh Mười ơi! Anh cũng biết con Tô Na ấy là fan của Nam Phái Tam Thúc, bạn anh bảo không thích Đạo Mộ Bút Ký thì nó dỗi là đúng rồi…”
“Biến mau, đừng lải nhải lắm mồm.”
“Vâng, anh Mười yên tâm, lần này em đảm bảo sẽ tìm cho anh mấy đứa thông minh biết điều, lại hợp cạ để hầu hạ mấy anh!”
Quản lý vừa đi xong thì Tiêu Tư Trí mới ấp úng bảo: “Anh Châu…anh Châu…thế này thì không hay cho lắm…”
“Cái gì?”
Tiêu Tư Trí đỏ mặt tía tai: “Trường chúng tôi có quy định, nếu giáo viên mà… mà có quan hệ với gái… thì sẽ… sẽ bị đuổi việc!”
Châu Diễn Chiếu phì cười: “Ai bảo chơi gái? Chẳng qua chỉ gọi mấy em ấy đến tiếp rượu chơi bài thôi.”
Thấy Tiêu Tư Trí ngượng ngùng, Châu Diễn Chiếu liền bảo: “Yên tâm, kể cả thầy có làm thế thật thì cũng chẳng có ai dám xộc vào đây bắt quả tang đâu. Không thấy chiếc xe đỗ ở sân sau à, tuy biển số xe bị che đi rồi nhưng cứ nghĩ mà xem, trong mấy chiếc bentley ở thành phố này, chỉ có duy nhất một chiếc màu sâm banh. Anh Thẩm đang ở đây, đố ai dám xộc vào đây bắt tổ mại dâm?”
Mặt Tiêu Tư Trí càng đỏ hơn, phục vụ mang xì gà vào rồi quỳ một bên giúp bọn họ cắt đầu thuốc, sau đó châm lửa, đoạn cung kính dâng lên hai người. Lần đầu tiên Tiêu Tư Trí hút xì gà nên lúng túng không biết cách, Châu Diễn Chiếu không hề trêu chọc thậm chí còn chỉ cách cho anh: “Đừng rít vào như hút thuốc lá thông thường mà hãy cứ để nó lởn vởn trong khoang miệng.” Gã chưa nói dứt câu thì tay quản lý gõ cửa, dẫn theo một đám gái gú xinh tươi ùa vào. Tuy đông đúc nom tưởng nhốn nhao nhưng từng người trong số bọn họ bẽn lẽn cất tiếng chào hỏi khá quy củ: “Em chào anh Mười!”
“Anh này họ Tiêu.” Khuôn mặt của Châu Diễn Chiếu lúc ẩn lúc hiện sau làn khói thuốc bảng lảng: “Hôm nay em nào mà khiến anh ấy hài lòng, anh sẽ tặng ngay em đó một chiếc Birkin.”
Cô gái đứng đầu liền chu môi bảo: “Anh Mười quả là người rộng rãi hào phóng, nhưng bọn em từng này người mà chỉ có mỗi một chiếc túi, ai báu chứ?”
Châu Diễn Chiếu không hề cáu, trái lại gã còn nheo mắt cười, đoạn hỏi: “Chê à, thế thích gì nào?”
“Thay bằng việc được đi ăn đêm với anh Mười thì kể cả có cho mấy cái túi Birkin em cũng không thèm!”
“Ái chà, dẻo mỏ phết nhỉ, em tên gì?”
“Cơ Na ạ.”
“Hay, cái tên nghe nuột lắm, nào, qua đây ngồi với anh.”
Cơ Na tươi hơn hớn ngồi xuống cạnh Châu Diễn Chiếu trong khi những người khác ngồi ở ghế sô pha quanh đấy, với bản tính ham vui, họ kéo Tiêu Tư Trí chơi trò reo xúc xắc. Cơ Na ngả người sát bên Châu Diễn Chiếu, cất giọng yểu điệu pha thêm vài phần nũng nịu: “Anh Mười thích hát hay chơi bài trước? Để em giúp anh chọn mấy bài nhé?”
“Chơi mạt chước đi, lâu rồi không chơi.” Châu Diễn Chiếu nói: “Anh Thẩm cũng đang ở đây à? Hôm nay tâm trạng của lão thế nào? Nếu đang buồn bực thì để anh sang chơi rồi thua cho lão ít tiền.”
“Ôi khỏi bàn luôn.” Cơ Na ghé sát tai gã, rủ rỉ kể: “Hôm nay nom anh Thẩm có vẻ đang buồn bực chuyện gì ấy, thậm chí giám đốc cũng phải đích thân ra tiếp cơ mà. Anh chớ có sang, kể cả qua đó giả vờ thua cũng chẳng ích gì, chỉ e anh ấy có thắng bạc cũng không vui vẻ là mấy.”
Châu Diễn Chiếu cũng thì thà thì thầm hỏi lại: “Sao anh ấy lại không vui à?”
“Ai dám hỏi đâu cơ chứ, có điều xem chừng là ấm ức với gái gú ở đâu rồi.”
“Ô, con bé nào dám chọc giận anh ấy.”
“Hỏi thế gian tình là gì, chẳng qua có người này liêu xiêu trước người kia.” Ánh mắt Cơ Na lúng liếc đầy quyến rũ, đoạn tươi cười bảo: “Cũng giống như vết xước trên khóe miệng anh Mười đây này… có ăn gan hùm em cũng chẳng dám hỏi, là cô nào cào anh đây?”
Châu Diễn Chiếu hơi sững lại song ngay lập tức gã liền phá ra cười.
—
Lời tác giả muốn nói: Cái giường to khiếp nhở…to quá đi mất… to tới nỗi em Tiểu Manh phải xin nghĩ học những hai ngày, còn bạn Mười đeo sẹo trên khóe miệng…