Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Chương 4: Thái Ất Thần Châm
Ánh mắt của Tần Minh khiến Chu Hiểu Yến như mất hồn, ánh mắt của anh vô cùng chân thành và tự tin. Cuối cùng ngay cả Tần Minh cũng hơi kinh ngạc vì Chu Hiểu Yến lại gật đầu một cách lạ kỳ như thế: "Được... Tần Minh, tôi tin cậu!"
Nhận được sự cho phép của Chu Hiểu Yến, Tần Minh cũng không chú ý đến biểu cảm của những người khác nữa mà lập tức muốn đẩy cửa vào.
VietWriter
"Tiểu Minh, khoan đã!", Tần Phong kéo Tần Minh đang đi tới giường bệnh lại: "Tiểu Minh, mặc dù con học y, nhưng một sinh viên như con có thể hoàn thành được một cuộc phẫu thuật có độ khó cao như vậy sao? Đừng làm loạn nữa, muốn cứu người là đúng, nhưng chung quy cũng phải lượng sức mình đã".
"Bố, bố tin con đi, kiến thức Đông y mấy năm nay của con cũng không phải là uổng công học, huống hồ con... còn học được không ít kiến thức ngoài sách vở, con chắc chắn có thể chữa được bệnh của giám đốc Chu".
Tần Minh kiên định như thế, hơn nữa Tần Phong cũng khá hiểu tính của anh nên ông ta không nói nữa, nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi lo lắng cho con trai. Nếu Tần Minh thật sự chữa được cho bệnh nhân thì tốt, nếu không thì trách nhiệm này rất lớn đấy.
"Ông Lâm, xin hãy đưa cho tôi một bộ kim châm cứu!"
Tần Minh chìa tay ra, ông Lâm cau mày lại rồi nhìn về phía Chu Hiểu Yến. Sau khi thấy cô ta khẽ gật đầu, ông ta bất đắc dĩ thở dài một hơi, nếu người nhà bệnh nhân đã đồng ý thì ông ta không nói thêm gì nữa.
Đọc nhanh ở VietWriter
"Lấy cho cậu ấy!". Ông Lâm cúi mặt xuống mà phân phó.
Theo lời dặn dò của ông Lâm, một người y tá nhanh chóng mang tới một bộ châm cứu.
Nhận lấy kim châm cứu, Tần Minh đẩy nhân viên y tế đang chặn đường ra, bắt đầu xem mạch cho bệnh nhân, thủ pháp thành thạo, khuôn mặt điềm tĩnh.
"Cô Chu, quyết định lần này của cô hơi... chủ quan rồi, ôi...". Ông Lâm liên tục thở dài.
Mã Hiên vừa cười hừ hừ vừa lắc đầu: "Gửi gắm hy vọng vào một thằng oắt con vắt mũi chưa sạch, thật sự không biết nghĩ kiểu gì. Nhưng đây là quyết định của người nhà bệnh nhân, tất nhiên bệnh viện chúng ta sẽ không can thiệp!"
Vốn dĩ Mã Hiên muốn hại chết giám đốc Chu, đã như thế thì lão ta có thể thoái thác hết trách nhiệm lên Tần Minh. Đương nhiên lão ta sẽ không phá rối.
"Nếu tôi đã giao cho Tần Minh thì tôi sẽ tin tưởng cậu ấy vô điều kiện!", Chu Hiểu Yến cắn chặt răng.
...
Sau khi bắt mạch xong, Tần Minh châm lần lượt vào sáu huyệt là huyệt Phát Tế, huyệt Đầu Duy, huyệt Tình Minh, huyệt Tứ Bạch, huyệt Thủy Câu, huyệt Nghinh Hương trên đầu Chu Nghĩa Minh. Mỗi một kim thì có huyệt châm nông, có huyệt châm sâu, vô cùng tỉ mỉ.
"Bây giờ tôi vẫn chưa luyện được chân khí mà lão tổ nói đến, không thể lấy khí để điều khiển kim đúng là đáng tiếc. Bằng không chắc chắn sẽ có hiệu quả hơn nhiều, tỷ lệ thành công cũng tăng lên cực lớn!"
Tần Minh khẽ thở dài, đồng thời còn dùng hai ngón tay vê vê đầu kim một cách chăm chú, lúc nhanh lúc chậm, có lúc còn gẩy vài cái. Nhìn như không theo quy luật nào nhưng lại ẩn chứa sự thú vị kỳ diệu mà người bình thường khó mà nói rõ.
Người ngoài nghề đứng xem cảnh tượng náo nhiệt, người trong nghề xem cách thức. Trong mắt các bác sĩ khác hành động của Tần Minh quả thực rất buồn cười. Mấy cái kim châm cứu này có thể chữa được u não? Không khác mấy bọn lừa bịp ngoài đường là mấy.
Còn người hiểu biết sâu rộng như ông Lâm lại nhíu chặt mày. Mặc dù ông ta là bác sĩ Tây y, nhưng Đông y thì cũng có hiểu biết qua. Ông ta luôn cảm thấy phương pháp châm và thủ pháp châm của Tần Minh có gì đó rất quen thuộc.
"Đây là... chẳng lẽ là Thái Ất Thần Châm?"
Suy nghĩ một lúc thì ông Lâm đột nhiên hô khẽ, trên mặt hiện lên vẻ ngờ vực và hoang mang.
"Xùy, tôi đã nói cậu ta không ổn rồi đúng không? Gan lớn thật, lần này coi như là gặp chuyện rồi, gặp chuyện lớn rồi!"
"Hừ, đúng là làm loạn! Thật sự coi mình là cao thủ Đông y, châm qua loa vài cái như thế là có thể khiến người ta hồi phục được sao? Quả là viển vông!"
"Xem phim nhiều quá rồi, không đúng, cho dù là phim truyền hình thì cũng không quay những thứ hão huyền như thế nhỉ?"
Nghe lời bàn luận, lời chất vấn của những người xung quanh, sắc mặt Tần Minh không hề thay đổi. Liếc nhìn sắc mặt của Chu Hiểu Yến dần trở nên tuyệt vọng rồi cô ta lại khóc thành tiếng, anh hé miệng nở một nụ cười, một ngón tay nhanh như chớp mà ấn vào chỗ ấn đường của Chu Nghĩa Minh.
"Tỉnh!"
Ánh mắt của Tần Minh khiến Chu Hiểu Yến như mất hồn, ánh mắt của anh vô cùng chân thành và tự tin. Cuối cùng ngay cả Tần Minh cũng hơi kinh ngạc vì Chu Hiểu Yến lại gật đầu một cách lạ kỳ như thế: "Được... Tần Minh, tôi tin cậu!"
Nhận được sự cho phép của Chu Hiểu Yến, Tần Minh cũng không chú ý đến biểu cảm của những người khác nữa mà lập tức muốn đẩy cửa vào.
VietWriter
"Tiểu Minh, khoan đã!", Tần Phong kéo Tần Minh đang đi tới giường bệnh lại: "Tiểu Minh, mặc dù con học y, nhưng một sinh viên như con có thể hoàn thành được một cuộc phẫu thuật có độ khó cao như vậy sao? Đừng làm loạn nữa, muốn cứu người là đúng, nhưng chung quy cũng phải lượng sức mình đã".
"Bố, bố tin con đi, kiến thức Đông y mấy năm nay của con cũng không phải là uổng công học, huống hồ con... còn học được không ít kiến thức ngoài sách vở, con chắc chắn có thể chữa được bệnh của giám đốc Chu".
Tần Minh kiên định như thế, hơn nữa Tần Phong cũng khá hiểu tính của anh nên ông ta không nói nữa, nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi lo lắng cho con trai. Nếu Tần Minh thật sự chữa được cho bệnh nhân thì tốt, nếu không thì trách nhiệm này rất lớn đấy.
"Ông Lâm, xin hãy đưa cho tôi một bộ kim châm cứu!"
Tần Minh chìa tay ra, ông Lâm cau mày lại rồi nhìn về phía Chu Hiểu Yến. Sau khi thấy cô ta khẽ gật đầu, ông ta bất đắc dĩ thở dài một hơi, nếu người nhà bệnh nhân đã đồng ý thì ông ta không nói thêm gì nữa.
Đọc nhanh ở VietWriter
"Lấy cho cậu ấy!". Ông Lâm cúi mặt xuống mà phân phó.
Theo lời dặn dò của ông Lâm, một người y tá nhanh chóng mang tới một bộ châm cứu.
Nhận lấy kim châm cứu, Tần Minh đẩy nhân viên y tế đang chặn đường ra, bắt đầu xem mạch cho bệnh nhân, thủ pháp thành thạo, khuôn mặt điềm tĩnh.
"Cô Chu, quyết định lần này của cô hơi... chủ quan rồi, ôi...". Ông Lâm liên tục thở dài.
Mã Hiên vừa cười hừ hừ vừa lắc đầu: "Gửi gắm hy vọng vào một thằng oắt con vắt mũi chưa sạch, thật sự không biết nghĩ kiểu gì. Nhưng đây là quyết định của người nhà bệnh nhân, tất nhiên bệnh viện chúng ta sẽ không can thiệp!"
Vốn dĩ Mã Hiên muốn hại chết giám đốc Chu, đã như thế thì lão ta có thể thoái thác hết trách nhiệm lên Tần Minh. Đương nhiên lão ta sẽ không phá rối.
"Nếu tôi đã giao cho Tần Minh thì tôi sẽ tin tưởng cậu ấy vô điều kiện!", Chu Hiểu Yến cắn chặt răng.
...
Sau khi bắt mạch xong, Tần Minh châm lần lượt vào sáu huyệt là huyệt Phát Tế, huyệt Đầu Duy, huyệt Tình Minh, huyệt Tứ Bạch, huyệt Thủy Câu, huyệt Nghinh Hương trên đầu Chu Nghĩa Minh. Mỗi một kim thì có huyệt châm nông, có huyệt châm sâu, vô cùng tỉ mỉ.
"Bây giờ tôi vẫn chưa luyện được chân khí mà lão tổ nói đến, không thể lấy khí để điều khiển kim đúng là đáng tiếc. Bằng không chắc chắn sẽ có hiệu quả hơn nhiều, tỷ lệ thành công cũng tăng lên cực lớn!"
Tần Minh khẽ thở dài, đồng thời còn dùng hai ngón tay vê vê đầu kim một cách chăm chú, lúc nhanh lúc chậm, có lúc còn gẩy vài cái. Nhìn như không theo quy luật nào nhưng lại ẩn chứa sự thú vị kỳ diệu mà người bình thường khó mà nói rõ.
Người ngoài nghề đứng xem cảnh tượng náo nhiệt, người trong nghề xem cách thức. Trong mắt các bác sĩ khác hành động của Tần Minh quả thực rất buồn cười. Mấy cái kim châm cứu này có thể chữa được u não? Không khác mấy bọn lừa bịp ngoài đường là mấy.
Còn người hiểu biết sâu rộng như ông Lâm lại nhíu chặt mày. Mặc dù ông ta là bác sĩ Tây y, nhưng Đông y thì cũng có hiểu biết qua. Ông ta luôn cảm thấy phương pháp châm và thủ pháp châm của Tần Minh có gì đó rất quen thuộc.
"Đây là... chẳng lẽ là Thái Ất Thần Châm?"
Suy nghĩ một lúc thì ông Lâm đột nhiên hô khẽ, trên mặt hiện lên vẻ ngờ vực và hoang mang.
"Xùy, tôi đã nói cậu ta không ổn rồi đúng không? Gan lớn thật, lần này coi như là gặp chuyện rồi, gặp chuyện lớn rồi!"
"Hừ, đúng là làm loạn! Thật sự coi mình là cao thủ Đông y, châm qua loa vài cái như thế là có thể khiến người ta hồi phục được sao? Quả là viển vông!"
"Xem phim nhiều quá rồi, không đúng, cho dù là phim truyền hình thì cũng không quay những thứ hão huyền như thế nhỉ?"
Nghe lời bàn luận, lời chất vấn của những người xung quanh, sắc mặt Tần Minh không hề thay đổi. Liếc nhìn sắc mặt của Chu Hiểu Yến dần trở nên tuyệt vọng rồi cô ta lại khóc thành tiếng, anh hé miệng nở một nụ cười, một ngón tay nhanh như chớp mà ấn vào chỗ ấn đường của Chu Nghĩa Minh.
"Tỉnh!"