Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Không thể bạc đãi chính mình
Trời sáng, Tần Minh lái xe đưa Chu Hiểu Yến đến bệnh viện, tất nhiên là anh không hề nhắc đến chuyện của Giả Huyên hôm qua cho Chu Hiểu Yến nghe.
Tuy đây là đây là lần đầu tiên anh yêu đương, nhưng anh vẫn hiểu tính ích kỷ, đa nghi của con gái, nếu nói ra thì chắc chắn sẽ bị tra hỏi.
“Tần Minh, tối qua bố em lại kiểm tra, thể tích của khối u đã nhỏ hơn một nửa rồi, cứ đà này, có phải rất nhanh ông sẽ được ra viện không?”
“Không sai, chắc khoảng ba ngày sau, bố em có thể ra viện được rồi, sau khi ra viện cũng không cần châm cứu nữa, dùng thuốc theo đơn anh kê là được”.
Chu Hiểu Yến vui mừng ra mặt, nhưng sau đó lại bĩu môi: “Có phải anh muốn trốn việc không? Em nói cho anh biết, cho dù ra viện thì hôm nào anh cũng phải đến nhà châm cứu cho bố em”.
Tần Minh cười khổ, bất lực đáp: “Cô Chu, khối u đã biến mất, anh còn châm cứu làm gì? Có điều nếu em đã nói như vậy thì ngày nào anh cũng tới châm cứu giúp bố em điều dưỡng thân thể, được chưa?”
Nghe Tần Minh nói vậy, Chu Hiểu Yến mới hài lòng mỉm cười, ôm lấy tay anh rồi vui vẻ bước vào phòng bệnh.
“Ha ha, con nhóc này, từ xa đã nghe thấy tiếng con nói chuyện, có phải lại bắt nạt Tiểu Tần không? Bây giờ yêu đương rồi, phải biết đường mà bỏ cái tính tiểu thư đi đấy”.
“Bố, con có bắt nạt anh ấy đâu?! Không tin bố hỏi anh ấy xem, Tần Minh, tự anh nói đi, em có bắt nạt anh không?”
Nghe vậy, Tần Minh lắc đầu, cười khổ: “Chú Chu, chú… yên tâm, bình thường Hiểu Yến dịu hiền lắm, nào có bắt nạt cháu, chú nằm xuống đi, cháu châm cứu cho chú”.
Chu Nghĩa Minh bật cười ha hả, nằm xuống, vừa để Tần Minh châm cứu cho mình, vừa nói: “Tiểu Tần à, bây giờ chú không còn thấy khó chịu như trước nữa, có phải sắp được xuất viện không?”
“Vâng, với tốc độ như hiện tại thì hai ba ngày nữa là xuất viện được rồi”, Tần Minh thành thật đáp.
“Ờ, đợi chú xuất viện sẽ dẫn cháu đi gặp bạn cũ của chú, vợ của ông ấy mãi không mang thai, thậm chí đến Thủ đô tìm chuyên gia khám rồi cũng không có hiệu quả, cháu xem có thể dùng đông y chữa không, haiz…”
Tần Minh gật đầu đồng ý, có điều nghe ý của Chu Nghĩa Minh thì hình như bệnh tình của vợ người bạn cũ của ông ta rất nghiêm trọng.
Khoảng ba mươi phút sau, thấy Tần Minh châm cứu xong, Chu Hiểu Yến bèn hỏi: “Dù sao bây giờ anh cũng không có việc, buổi trưa ở lại bệnh viện ăn cơm nhé? Có thể chơi với em, à đúng rồi, còn cả bố em nữa”.
“Được rồi Hiểu Yến, cô nhóc con đừng có bám người quá, để Tiểu Tần đi đi, con ở lại, bố có chuyện muốn hỏi con”.
Tần Minh nghe vậy thì thầm vui sướng trong lòng, nghĩ bố vợ tương lai thực sự hiểu mình, liền nói vài câu rồi ra khỏi bệnh viện, lái xe đến nhà Giả Huyên.
Tuy rằng chuyện tối hôm qua là bất đắc dĩ, hơn nữa anh cũng chưa làm gì Giả Huyên, nhưng Tần Minh luôn cảm thấy mình nên cho Giả Huyên một lời giải thích.
Đến nhà Giả Huyên, thấy cánh cửa hôm qua bị mình đá hỏng vẫn chưa được sửa bèn đi vào thẳng luôn, anh đứng trong phòng khách gọi vài tiếng rồi vào phòng ngủ của Giả Huyên.
Thấy Tần Minh đi vào, Giả Huyên mặc quần áo ngủ đang nằm trên giường bật ngồi dậy, nhìn anh một cái rồi cúi thấp đầu không nói.
“Khụ khụ…”
Tần Minh ho khan một tiếng để xóa tan bầu không khí ngượng ngùng, anh cười tươi: “Cô Tần, em châm cứu giúp cô nhé? Trải qua chuyện hôm qua, bệnh hen suyễn của cô lại nặng thêm rồi”.
“Châm cứu? Hừ, vậy có phải cô lại phải cởi quần áo không?”
“Ừm, vâng”, Tần Minh thành thật gật đầu.
“Em!”
Giả Huyên tức tối, hừ mũi nói: “Hôm qua vẫn chưa nhìn chán sao! Em ra ngoài đi, cô không muốn nhìn thấy em”.
“Haiz, cô Giả, cô nói chuyện phải có tâm chứ, chuyện hôm qua cô không thể trách em được, em cũng đâu làm gì cô”.
“Em còn nói! Câm miệng!”
Giả Huyên cắt lời Tần Minh, hai má sớm đã đỏ bừng lên, cứ nghĩ đến chuyện tối qua, cô ta liền vừa tức vừa ngại!
Thấy Giả Huyên như vậy, Tần Minh thở dài bảo: “Thật sự hôm qua em không còn cách nào khác, thuốc tên khốn Hoàng Thông cho cô uống có dược tính quá mạnh, em không còn cách nào, hơn nữa, kết quả vẫn còn hơn cô bị tên Hoàng Thông kia giở trò đồi bại còn gì?”
“Nói tóm lại, cô không không thể bạc đãi chính mình, để em châm cứu cho cô trước, được chứ?”
Tần Minh khuyên một hồi, Giả Huyên mới bình tĩnh lại, lườm anh một cái rồi từ từ cởi áo nằm xuống giường.
Cô ta nhắm mắt, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Vậy em… châm cứu đi, nhưng đừng có sờ soạng lung tung!”
Tuy đây là đây là lần đầu tiên anh yêu đương, nhưng anh vẫn hiểu tính ích kỷ, đa nghi của con gái, nếu nói ra thì chắc chắn sẽ bị tra hỏi.
“Tần Minh, tối qua bố em lại kiểm tra, thể tích của khối u đã nhỏ hơn một nửa rồi, cứ đà này, có phải rất nhanh ông sẽ được ra viện không?”
“Không sai, chắc khoảng ba ngày sau, bố em có thể ra viện được rồi, sau khi ra viện cũng không cần châm cứu nữa, dùng thuốc theo đơn anh kê là được”.
Chu Hiểu Yến vui mừng ra mặt, nhưng sau đó lại bĩu môi: “Có phải anh muốn trốn việc không? Em nói cho anh biết, cho dù ra viện thì hôm nào anh cũng phải đến nhà châm cứu cho bố em”.
Tần Minh cười khổ, bất lực đáp: “Cô Chu, khối u đã biến mất, anh còn châm cứu làm gì? Có điều nếu em đã nói như vậy thì ngày nào anh cũng tới châm cứu giúp bố em điều dưỡng thân thể, được chưa?”
Nghe Tần Minh nói vậy, Chu Hiểu Yến mới hài lòng mỉm cười, ôm lấy tay anh rồi vui vẻ bước vào phòng bệnh.
“Ha ha, con nhóc này, từ xa đã nghe thấy tiếng con nói chuyện, có phải lại bắt nạt Tiểu Tần không? Bây giờ yêu đương rồi, phải biết đường mà bỏ cái tính tiểu thư đi đấy”.
“Bố, con có bắt nạt anh ấy đâu?! Không tin bố hỏi anh ấy xem, Tần Minh, tự anh nói đi, em có bắt nạt anh không?”
Nghe vậy, Tần Minh lắc đầu, cười khổ: “Chú Chu, chú… yên tâm, bình thường Hiểu Yến dịu hiền lắm, nào có bắt nạt cháu, chú nằm xuống đi, cháu châm cứu cho chú”.
Chu Nghĩa Minh bật cười ha hả, nằm xuống, vừa để Tần Minh châm cứu cho mình, vừa nói: “Tiểu Tần à, bây giờ chú không còn thấy khó chịu như trước nữa, có phải sắp được xuất viện không?”
“Vâng, với tốc độ như hiện tại thì hai ba ngày nữa là xuất viện được rồi”, Tần Minh thành thật đáp.
“Ờ, đợi chú xuất viện sẽ dẫn cháu đi gặp bạn cũ của chú, vợ của ông ấy mãi không mang thai, thậm chí đến Thủ đô tìm chuyên gia khám rồi cũng không có hiệu quả, cháu xem có thể dùng đông y chữa không, haiz…”
Tần Minh gật đầu đồng ý, có điều nghe ý của Chu Nghĩa Minh thì hình như bệnh tình của vợ người bạn cũ của ông ta rất nghiêm trọng.
Khoảng ba mươi phút sau, thấy Tần Minh châm cứu xong, Chu Hiểu Yến bèn hỏi: “Dù sao bây giờ anh cũng không có việc, buổi trưa ở lại bệnh viện ăn cơm nhé? Có thể chơi với em, à đúng rồi, còn cả bố em nữa”.
“Được rồi Hiểu Yến, cô nhóc con đừng có bám người quá, để Tiểu Tần đi đi, con ở lại, bố có chuyện muốn hỏi con”.
Tần Minh nghe vậy thì thầm vui sướng trong lòng, nghĩ bố vợ tương lai thực sự hiểu mình, liền nói vài câu rồi ra khỏi bệnh viện, lái xe đến nhà Giả Huyên.
Tuy rằng chuyện tối hôm qua là bất đắc dĩ, hơn nữa anh cũng chưa làm gì Giả Huyên, nhưng Tần Minh luôn cảm thấy mình nên cho Giả Huyên một lời giải thích.
Đến nhà Giả Huyên, thấy cánh cửa hôm qua bị mình đá hỏng vẫn chưa được sửa bèn đi vào thẳng luôn, anh đứng trong phòng khách gọi vài tiếng rồi vào phòng ngủ của Giả Huyên.
Thấy Tần Minh đi vào, Giả Huyên mặc quần áo ngủ đang nằm trên giường bật ngồi dậy, nhìn anh một cái rồi cúi thấp đầu không nói.
“Khụ khụ…”
Tần Minh ho khan một tiếng để xóa tan bầu không khí ngượng ngùng, anh cười tươi: “Cô Tần, em châm cứu giúp cô nhé? Trải qua chuyện hôm qua, bệnh hen suyễn của cô lại nặng thêm rồi”.
“Châm cứu? Hừ, vậy có phải cô lại phải cởi quần áo không?”
“Ừm, vâng”, Tần Minh thành thật gật đầu.
“Em!”
Giả Huyên tức tối, hừ mũi nói: “Hôm qua vẫn chưa nhìn chán sao! Em ra ngoài đi, cô không muốn nhìn thấy em”.
“Haiz, cô Giả, cô nói chuyện phải có tâm chứ, chuyện hôm qua cô không thể trách em được, em cũng đâu làm gì cô”.
“Em còn nói! Câm miệng!”
Giả Huyên cắt lời Tần Minh, hai má sớm đã đỏ bừng lên, cứ nghĩ đến chuyện tối qua, cô ta liền vừa tức vừa ngại!
Thấy Giả Huyên như vậy, Tần Minh thở dài bảo: “Thật sự hôm qua em không còn cách nào khác, thuốc tên khốn Hoàng Thông cho cô uống có dược tính quá mạnh, em không còn cách nào, hơn nữa, kết quả vẫn còn hơn cô bị tên Hoàng Thông kia giở trò đồi bại còn gì?”
“Nói tóm lại, cô không không thể bạc đãi chính mình, để em châm cứu cho cô trước, được chứ?”
Tần Minh khuyên một hồi, Giả Huyên mới bình tĩnh lại, lườm anh một cái rồi từ từ cởi áo nằm xuống giường.
Cô ta nhắm mắt, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Vậy em… châm cứu đi, nhưng đừng có sờ soạng lung tung!”