Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36: Hối hận vì đã đến thế giới này
Nói rồi, Hoàng Thông không bận tâm tới sự phản kháng bất lực của Giả Huyên mà điên cuồng hôn lên cơ thể cô ta, nhưng vào lúc định tiến thêm một bước thì ngoài cửa vang lên tiếng động lớn.
“Mẹ nó chứ, ai đấy?”
Hoàng Thông giận dữ chửi đổng lên, vừa quay đầu thì thấy Tần Minh đã chạy đến nơi, hắn ta hoảng hốt, vừa muốn giơ tay chỉ Tần Minh chửi vài câu, Tần Minh đã nắm lấy ngón tay hắn ta, bẻ quặt ra sau.
Răng rắc!
Một tiếng giòn giã vang lên, Hoàng Thông đau đớn thở hắt ra, Tần Minh cười lạnh rồi ném mạnh hắn vào góc tường, cưỡi lên người hắn như cách hắn làm với Giả Huyên.
Thấy mặt của Hoàng Thông còn chưa hết sưng tấy sau trận đòn mình đánh hai ngày trước, Tần Minh cười khẩy: “Đúng là oan gia ngõ hẹp, xem ra lần trước tao ra tay quá nhẹ, mới mấy ngày mà mày đã ra ngoài tác oai tác quái?”
“Tần Minh, mẹ cha mày! Thả tao ra, đến tao mày cũng dám… Chát!”
“A! Tần Minh, mày… Chát!”
“Mẹ nhà mày… Chát!”
Mỗi một câu chửi của Hoàng Thông, Tần Minh đều tát cho hắn ta một cái đau điếng, hơn nữa lần này ra tay không hề nhẹ hơn lần trước, đến cuối cùng, hai bên má của Hoàng Thông đã sưng phù lên như đầu heo, đến bố mẹ hắn ta đứng đó cũng khó mà nhận ra.
Thấy Hoàng Thông ngoan ngoãn hơn, phải lúng búng cầu xin, Tần Minh mới đứng dậy, lại bực mình đá mạnh cho hắn ta vài cái, đúng là thằng khốn, trước đó dùng xe đâm mình, bây giờ lại có ý đồ bất chính với Giả Huyên, không dạy dỗ hắn ta một trận thì không thể nguôi cơn giận!
“Cậu chủ Hoàng đúng không? Không phải bình thường mày rất giỏi sao? Không phải nói muốn xử lý tao sao? Sao, bây giờ lại sợ sệt thế? Thành phế vật rồi à? Không giống với mày đâu!”, Tần Minh vừa đánh vừa mắng.
“Hu… đừng… đánh nữa, tôi sai rồi, tôi sợ… tôi… là phế vật! Tha cho tôi, xin cậu… tha cho tôi!”
Không thèm quan tâm lời cầu xin của Hoàng Thông, Tần Minh lạnh lùng nhìn hắn lăn lộn dưới đất, nghĩ đến lúc trước nếu không phải mình mệnh lớn thì đã chết trong tay hắn rồi, anh nảy lên ý nghĩ muốn giết Hoàng Thông!
“Tần… Minh, đừng đánh… hắn ta nữa, gây náo loạn lên không tốt… cho ai cả…”, Giả Huyên thều thào can ngăn.
Tần Minh nghe lời, cố nhịn suy nghĩ giết người trong đầu, anh tóm Hoàng Thông dậy, giọng nói lạnh như băng: “Đừng cho rằng tao không biết việc mày làm trước kia, hôm nay tao cho mày một cơ hội, sau này không động đến tao thì chúng ta bình yên vô sự, nếu động đến tao lần nữa, tin tao đi, tao nhất định sẽ khiến mày phải hối hận vì đã đến thế giới này!”
Nói rồi, Tần Minh kéo Hoàng Thông xuống nhà, sau khi ném hắn ta vào thùng rác như rác rưởi trong tiếng kêu la toán loạn của hắn, anh lại vội chạy lên nhà…
Xông vào phòng, Tần Minh bế Giả Huyên vào phòng ngủ, vỗ vỗ lên mặt cho cô ta tỉnh táo hơn: “Cô Giả, đợi em cứu cô”.
Nói rồi, Tần Minh lấy kim châm ra, chuẩn bị châm cứu để đẩy tác dụng của thuốc ra ngoài, nhưng lúc này Giả Huyên đã hoàn toàn mất tỉnh táo, hai tay cào cấu lên người Tần Minh, hổn hển nói: “Muốn… mau… cho tôi…”
Thấy Giả Huyên đã tự mình cởi quần áo, Tần Minh chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên não, nhưng rất nhanh anh đã tự mắng chửi mình, khống chế suy nghĩ đó xuống, chuẩn bị châm cứu.
Song Giả Huyên không hề phối hợp, thân thể vặn vẹo khiến Tần Minh không thể bắt được vị trí của huyệt đạo, anh bắt mạch lại phát hiện dược tính trong cơ thể Giả Huyên vô cùng mạnh, nếu không giải phóng kịp thời, có thể… sẽ gây tổn hại cho cơ thể về sau mà không cách nào bù đắp được!
“Mẹ chứ, thằng chó Hoàng Thông, trận đánh vừa rồi đúng là còn nhẹ chán!”
Đến lúc này Tần Minh cũng không nghĩ nhiều nữa, anh bế Giả Huyên vào phòng tắm, bật vòi hoa sen lên phun nước lạnh vào người Giả Huyên, sau đó lại châm cứu nửa tiếng.
Vật lộn nửa ngày trời, tình hình mới tốt hơn, Giả Huyên đã mệt đến mức ngã khụy xuống sàn rồi ngủ thiếp đi.
Sắc trời tối dần, lúc này đã là hoàng hôn.
Giả Huyên từ từ tỉnh lại, Tần Minh bên cạnh sớm đã không thấy đâu, nhớ lại chuyện xảy ra, mặt cô lập tức đỏ ửng lên, tuy hai người chưa xảy ra chuyện gì nhưng dáng vẻ làm trò của cô ta đã bị thấy hết, say này làm sao đối mặt với Tần Minh đây?
“Mẹ nó chứ, ai đấy?”
Hoàng Thông giận dữ chửi đổng lên, vừa quay đầu thì thấy Tần Minh đã chạy đến nơi, hắn ta hoảng hốt, vừa muốn giơ tay chỉ Tần Minh chửi vài câu, Tần Minh đã nắm lấy ngón tay hắn ta, bẻ quặt ra sau.
Răng rắc!
Một tiếng giòn giã vang lên, Hoàng Thông đau đớn thở hắt ra, Tần Minh cười lạnh rồi ném mạnh hắn vào góc tường, cưỡi lên người hắn như cách hắn làm với Giả Huyên.
Thấy mặt của Hoàng Thông còn chưa hết sưng tấy sau trận đòn mình đánh hai ngày trước, Tần Minh cười khẩy: “Đúng là oan gia ngõ hẹp, xem ra lần trước tao ra tay quá nhẹ, mới mấy ngày mà mày đã ra ngoài tác oai tác quái?”
“Tần Minh, mẹ cha mày! Thả tao ra, đến tao mày cũng dám… Chát!”
“A! Tần Minh, mày… Chát!”
“Mẹ nhà mày… Chát!”
Mỗi một câu chửi của Hoàng Thông, Tần Minh đều tát cho hắn ta một cái đau điếng, hơn nữa lần này ra tay không hề nhẹ hơn lần trước, đến cuối cùng, hai bên má của Hoàng Thông đã sưng phù lên như đầu heo, đến bố mẹ hắn ta đứng đó cũng khó mà nhận ra.
Thấy Hoàng Thông ngoan ngoãn hơn, phải lúng búng cầu xin, Tần Minh mới đứng dậy, lại bực mình đá mạnh cho hắn ta vài cái, đúng là thằng khốn, trước đó dùng xe đâm mình, bây giờ lại có ý đồ bất chính với Giả Huyên, không dạy dỗ hắn ta một trận thì không thể nguôi cơn giận!
“Cậu chủ Hoàng đúng không? Không phải bình thường mày rất giỏi sao? Không phải nói muốn xử lý tao sao? Sao, bây giờ lại sợ sệt thế? Thành phế vật rồi à? Không giống với mày đâu!”, Tần Minh vừa đánh vừa mắng.
“Hu… đừng… đánh nữa, tôi sai rồi, tôi sợ… tôi… là phế vật! Tha cho tôi, xin cậu… tha cho tôi!”
Không thèm quan tâm lời cầu xin của Hoàng Thông, Tần Minh lạnh lùng nhìn hắn lăn lộn dưới đất, nghĩ đến lúc trước nếu không phải mình mệnh lớn thì đã chết trong tay hắn rồi, anh nảy lên ý nghĩ muốn giết Hoàng Thông!
“Tần… Minh, đừng đánh… hắn ta nữa, gây náo loạn lên không tốt… cho ai cả…”, Giả Huyên thều thào can ngăn.
Tần Minh nghe lời, cố nhịn suy nghĩ giết người trong đầu, anh tóm Hoàng Thông dậy, giọng nói lạnh như băng: “Đừng cho rằng tao không biết việc mày làm trước kia, hôm nay tao cho mày một cơ hội, sau này không động đến tao thì chúng ta bình yên vô sự, nếu động đến tao lần nữa, tin tao đi, tao nhất định sẽ khiến mày phải hối hận vì đã đến thế giới này!”
Nói rồi, Tần Minh kéo Hoàng Thông xuống nhà, sau khi ném hắn ta vào thùng rác như rác rưởi trong tiếng kêu la toán loạn của hắn, anh lại vội chạy lên nhà…
Xông vào phòng, Tần Minh bế Giả Huyên vào phòng ngủ, vỗ vỗ lên mặt cho cô ta tỉnh táo hơn: “Cô Giả, đợi em cứu cô”.
Nói rồi, Tần Minh lấy kim châm ra, chuẩn bị châm cứu để đẩy tác dụng của thuốc ra ngoài, nhưng lúc này Giả Huyên đã hoàn toàn mất tỉnh táo, hai tay cào cấu lên người Tần Minh, hổn hển nói: “Muốn… mau… cho tôi…”
Thấy Giả Huyên đã tự mình cởi quần áo, Tần Minh chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên não, nhưng rất nhanh anh đã tự mắng chửi mình, khống chế suy nghĩ đó xuống, chuẩn bị châm cứu.
Song Giả Huyên không hề phối hợp, thân thể vặn vẹo khiến Tần Minh không thể bắt được vị trí của huyệt đạo, anh bắt mạch lại phát hiện dược tính trong cơ thể Giả Huyên vô cùng mạnh, nếu không giải phóng kịp thời, có thể… sẽ gây tổn hại cho cơ thể về sau mà không cách nào bù đắp được!
“Mẹ chứ, thằng chó Hoàng Thông, trận đánh vừa rồi đúng là còn nhẹ chán!”
Đến lúc này Tần Minh cũng không nghĩ nhiều nữa, anh bế Giả Huyên vào phòng tắm, bật vòi hoa sen lên phun nước lạnh vào người Giả Huyên, sau đó lại châm cứu nửa tiếng.
Vật lộn nửa ngày trời, tình hình mới tốt hơn, Giả Huyên đã mệt đến mức ngã khụy xuống sàn rồi ngủ thiếp đi.
Sắc trời tối dần, lúc này đã là hoàng hôn.
Giả Huyên từ từ tỉnh lại, Tần Minh bên cạnh sớm đã không thấy đâu, nhớ lại chuyện xảy ra, mặt cô lập tức đỏ ửng lên, tuy hai người chưa xảy ra chuyện gì nhưng dáng vẻ làm trò của cô ta đã bị thấy hết, say này làm sao đối mặt với Tần Minh đây?