Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Mất cả chì lẫn chài
“Miếng đá này, tuy lớp bọc bên ngoài là giả, nhưng ở góc độ này, lại lộ ra một vài tia sáng xanh, tần số phát ra của nó cũng rất lớn, hơn nữa... có lẽ vẫn là viên ngọc tốt”.
Nghe xong những suy nghĩ này của ông già kia, ánh sáng trong mắt Tần Minh chợt thu lại, đầu óc chóng váng, lùi về sau hai bước, thấy thế Lưu Diệp vội tới đỡ.
Sau đó Tần Minh liền ghé tai Lưu Đại Sơn khẽ nói: “Chú Lưu, đi mua miếng ngọc đó đi, chỉ có hai mươi ngàn tệ, giá này không đắt, có lẽ cũng không tồi”.
Lưu Đại Sơn nghe vậy, nhìn viên đá mà Tần Minh vừa nói tới, sắc mặt hiện rõ sự do dự, thế nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, đi tới chỗ viên đá đó, lựa chọn tin tưởng Tần Minh.
“Lưu Đại Sơn tôi mua viên đá này, hy vọng các vị nể mặt”.
Nghe vậy, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lưu Đại Sơn lại mua đồ của Lý Lâm Hiên.
Do vết xe đổ trước đó, nên không còn mấy ai tin vào nhân phẩm của Lý Lâm Hiên, cho nên cũng không ai tranh với Lưu Đại Sơn.
Còn ông cụ vừa nghĩ kia lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lưu Đại Sơn, cuối cùng ánh mắt của ông ta dừng lại trên người Tần Minh, và lộ ra vẻ mặt hứng thú, khẽ cười lẩm bẩm nói: “Ha ha...đúng là thằng nhóc thú vị đây”.
“Sao thế ông Long, đang lẩm bẩm gì vậy?”, một người trung niên đi tới chỗ ông cụ cười, hỏi.
“Ha ha...không có gì, chỉ vừa gặp một chàng trai khá tốt, lát nữa có cơ hội, sẽ tới làm quen”.
Nghe ông Long nói như vậy, người trung niên cảm thấy kinh ngạc, vì ông ta biết rõ tiêu chuẩn của ông Long cao đến thế nào, bây giờ lại còn muốn tới kết giao với một thanh niên, chính vì thế đã khơi dậy lòng tò mò trong ông ta, ông ta cũng muốn xem người thanh niên đó rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Đi tới trước viên đá, Lý Lâm Hiên thấy không ai đấu giá thêm, nhìn Lưu Đại Sơn, híp mắt cảnh giác hỏi: “Tại sao ông lại muốn mua viên đá này?”
“Hừ! Anh biết để làm gì, có tiền, thích thì mua không được hả?”
Lưu Đại Sơn đáp lại một cách kỳ quặc, liền khiến cả hội trường cùng ồ lên cười, thấy những người châu lại ngày càng nhiều hơn, và chủ yếu họ muốn xem ông chủ làm ăn không đàng hoàng Lý Lâm Hiên này cuối cùng sẽ có kết cục ra nào.
Nhìn Lưu Đại Sơn một hồi, rồi lại nhìn sang Tần Minh vẫn cười từ trước tới giờ, Lý Lâm Hiên liền xua tay, nói: “Tôi không bán! Ít nhất cũng không bán cho ông!”
“Mất dạy!”
Một giọng tức nộ truyền tới, chỉ thấy ông Long đi xuyên qua đám người, xông tới chỗ Lý Lâm Hiên lạnh lùng nói: “Đây là lần đầu tiên anh tham gia đấu giá đá quý hả? Quy tắc ở đây như thế nào, anh không hiểu hả? Nếu đã mang ra đấu giá, thì vật đấu giá sẽ thuộc quyền sở hữu của chợ đấu giá, tiền cuối cùng bán được sẽ phải trả 10% cho bên tổ chức, anh có tư cách gì để nói không bán chứ?”
Thấy người đi tới, Lý Lâm Hiên đột nhiên im như thóc, co rúm người nói: “Ông...ông Long, ông đừng giận, mấy lời vừa rồi...chỉ là tức giận mà thôi, bán, tôi bán là được chứ gì?”
“Hừ!”
Ông Long lạnh lùng hừ một tiếng, và cũng không thèm để ý tới gã ta, sau đó liền đi về phía Tần Minh, gật đầu cười, coi như chào hỏi.
Tần Minh cũng nhận ra thân phận không hề tầm thường của ông Long, cho nên cũng khiêm tốn cúi đầu hành lễ.
Có lời này của ông Long, Lưu Đại Sơn liền cho viên đá vào trong túi, đồng thời còn mời cả thợ cắt đá tới, chuẩn bị cắt đá.
Ngay lập tức mọi người vây quanh vòng trong vòng ngoài, cảm thấy vô cùng kích thích khi thấy viên đá sắp được cắt ra.
Cược đá là việc rất khích thích, cược đúng, có thể phất lên ngay, nhờ đó mà có nhà lầu xe hơi, hưởng thụ thú vui trên đời, thế nhưng nếu cược sai, rất có thể sẽ rơi vào thảm cảnh tán gia bại sản, nhảy lầu tự tử...
Khi thợ cắt đá cắt viên đá ra làm hai, chỉ thấy bên trong viên đá không phải là màu xanh, mà vẫn là màu tro xám.
Lại cắt tiếp, vẫn không phải màu xanh.
Lại cắt tiếp, vẫn không có...
Cứ như vậy, đã cắt tới bảy tám nhát, vẫn không thấy màu xanh nào, trong biển người, có người hớn hở mừng rỡ, nhưng cũng có người phải thở dài, đây là cảnh thường thấy ở đây.
“Ài...xem ra khả năng ra màu xanh thấp lắm”, Lưu Đại Sơn thở dài nói, thế nhưng cũng không mấy để ý, vì con số hai mươi ngàn này vẫn nằm trong phạm vi cho phép của ông ta.
Còn Lý Lâm Hiên lại thầm thở dài, thế nhưng còn chưa đợi gã ta cười Lưu Đại Sơn mấy tiếng, đã chần chừ thực hiện một cú cắt khác từ một góc rất phức tạp, liền xuất hiện một màu xanh!
“Xanh rồi! Xanh rồi!”
“Đúng vậy! Trời ạ, nhìn viên ngọc biến thành màu xanh này, không phải là Đế Vương Lục chứ?”
Nghe mọi người bàn tán, lại nhìn miếng ngọc nhỏ màu xanh sẫm lẫn trong một góc của viên đá, Lý Lâm Hiên cảm thấy như muốn ngất đi, Đế Vương Lục, không ngờ lại là Đế Vương Lục!
Đế Vương Lục là cực phẩm có màu xanh phỉ thuý, tuy không phải là loại trong suốt, nhưng chỉ cần một một miếng nhỏ cũng có thể bán ra với giá một triệu tệ.
Rẹt rẹt...
Sau khi thợ cắt đá hoàn tất công việc của mình, viên ngọc bích có kích thước bằng nắp chai nước ngọt hoàn toàn lộ ra, tất cả mọi người phải dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Lưu Đại Sơn, song cũng có người tức giận, hai mắt như muốn toé lửa, thầm tự mắng bản thân không có mắt nhìn, ra tay chậm.
Nghe xong những suy nghĩ này của ông già kia, ánh sáng trong mắt Tần Minh chợt thu lại, đầu óc chóng váng, lùi về sau hai bước, thấy thế Lưu Diệp vội tới đỡ.
Sau đó Tần Minh liền ghé tai Lưu Đại Sơn khẽ nói: “Chú Lưu, đi mua miếng ngọc đó đi, chỉ có hai mươi ngàn tệ, giá này không đắt, có lẽ cũng không tồi”.
Lưu Đại Sơn nghe vậy, nhìn viên đá mà Tần Minh vừa nói tới, sắc mặt hiện rõ sự do dự, thế nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, đi tới chỗ viên đá đó, lựa chọn tin tưởng Tần Minh.
“Lưu Đại Sơn tôi mua viên đá này, hy vọng các vị nể mặt”.
Nghe vậy, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lưu Đại Sơn lại mua đồ của Lý Lâm Hiên.
Do vết xe đổ trước đó, nên không còn mấy ai tin vào nhân phẩm của Lý Lâm Hiên, cho nên cũng không ai tranh với Lưu Đại Sơn.
Còn ông cụ vừa nghĩ kia lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lưu Đại Sơn, cuối cùng ánh mắt của ông ta dừng lại trên người Tần Minh, và lộ ra vẻ mặt hứng thú, khẽ cười lẩm bẩm nói: “Ha ha...đúng là thằng nhóc thú vị đây”.
“Sao thế ông Long, đang lẩm bẩm gì vậy?”, một người trung niên đi tới chỗ ông cụ cười, hỏi.
“Ha ha...không có gì, chỉ vừa gặp một chàng trai khá tốt, lát nữa có cơ hội, sẽ tới làm quen”.
Nghe ông Long nói như vậy, người trung niên cảm thấy kinh ngạc, vì ông ta biết rõ tiêu chuẩn của ông Long cao đến thế nào, bây giờ lại còn muốn tới kết giao với một thanh niên, chính vì thế đã khơi dậy lòng tò mò trong ông ta, ông ta cũng muốn xem người thanh niên đó rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Đi tới trước viên đá, Lý Lâm Hiên thấy không ai đấu giá thêm, nhìn Lưu Đại Sơn, híp mắt cảnh giác hỏi: “Tại sao ông lại muốn mua viên đá này?”
“Hừ! Anh biết để làm gì, có tiền, thích thì mua không được hả?”
Lưu Đại Sơn đáp lại một cách kỳ quặc, liền khiến cả hội trường cùng ồ lên cười, thấy những người châu lại ngày càng nhiều hơn, và chủ yếu họ muốn xem ông chủ làm ăn không đàng hoàng Lý Lâm Hiên này cuối cùng sẽ có kết cục ra nào.
Nhìn Lưu Đại Sơn một hồi, rồi lại nhìn sang Tần Minh vẫn cười từ trước tới giờ, Lý Lâm Hiên liền xua tay, nói: “Tôi không bán! Ít nhất cũng không bán cho ông!”
“Mất dạy!”
Một giọng tức nộ truyền tới, chỉ thấy ông Long đi xuyên qua đám người, xông tới chỗ Lý Lâm Hiên lạnh lùng nói: “Đây là lần đầu tiên anh tham gia đấu giá đá quý hả? Quy tắc ở đây như thế nào, anh không hiểu hả? Nếu đã mang ra đấu giá, thì vật đấu giá sẽ thuộc quyền sở hữu của chợ đấu giá, tiền cuối cùng bán được sẽ phải trả 10% cho bên tổ chức, anh có tư cách gì để nói không bán chứ?”
Thấy người đi tới, Lý Lâm Hiên đột nhiên im như thóc, co rúm người nói: “Ông...ông Long, ông đừng giận, mấy lời vừa rồi...chỉ là tức giận mà thôi, bán, tôi bán là được chứ gì?”
“Hừ!”
Ông Long lạnh lùng hừ một tiếng, và cũng không thèm để ý tới gã ta, sau đó liền đi về phía Tần Minh, gật đầu cười, coi như chào hỏi.
Tần Minh cũng nhận ra thân phận không hề tầm thường của ông Long, cho nên cũng khiêm tốn cúi đầu hành lễ.
Có lời này của ông Long, Lưu Đại Sơn liền cho viên đá vào trong túi, đồng thời còn mời cả thợ cắt đá tới, chuẩn bị cắt đá.
Ngay lập tức mọi người vây quanh vòng trong vòng ngoài, cảm thấy vô cùng kích thích khi thấy viên đá sắp được cắt ra.
Cược đá là việc rất khích thích, cược đúng, có thể phất lên ngay, nhờ đó mà có nhà lầu xe hơi, hưởng thụ thú vui trên đời, thế nhưng nếu cược sai, rất có thể sẽ rơi vào thảm cảnh tán gia bại sản, nhảy lầu tự tử...
Khi thợ cắt đá cắt viên đá ra làm hai, chỉ thấy bên trong viên đá không phải là màu xanh, mà vẫn là màu tro xám.
Lại cắt tiếp, vẫn không phải màu xanh.
Lại cắt tiếp, vẫn không có...
Cứ như vậy, đã cắt tới bảy tám nhát, vẫn không thấy màu xanh nào, trong biển người, có người hớn hở mừng rỡ, nhưng cũng có người phải thở dài, đây là cảnh thường thấy ở đây.
“Ài...xem ra khả năng ra màu xanh thấp lắm”, Lưu Đại Sơn thở dài nói, thế nhưng cũng không mấy để ý, vì con số hai mươi ngàn này vẫn nằm trong phạm vi cho phép của ông ta.
Còn Lý Lâm Hiên lại thầm thở dài, thế nhưng còn chưa đợi gã ta cười Lưu Đại Sơn mấy tiếng, đã chần chừ thực hiện một cú cắt khác từ một góc rất phức tạp, liền xuất hiện một màu xanh!
“Xanh rồi! Xanh rồi!”
“Đúng vậy! Trời ạ, nhìn viên ngọc biến thành màu xanh này, không phải là Đế Vương Lục chứ?”
Nghe mọi người bàn tán, lại nhìn miếng ngọc nhỏ màu xanh sẫm lẫn trong một góc của viên đá, Lý Lâm Hiên cảm thấy như muốn ngất đi, Đế Vương Lục, không ngờ lại là Đế Vương Lục!
Đế Vương Lục là cực phẩm có màu xanh phỉ thuý, tuy không phải là loại trong suốt, nhưng chỉ cần một một miếng nhỏ cũng có thể bán ra với giá một triệu tệ.
Rẹt rẹt...
Sau khi thợ cắt đá hoàn tất công việc của mình, viên ngọc bích có kích thước bằng nắp chai nước ngọt hoàn toàn lộ ra, tất cả mọi người phải dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Lưu Đại Sơn, song cũng có người tức giận, hai mắt như muốn toé lửa, thầm tự mắng bản thân không có mắt nhìn, ra tay chậm.