Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30: Một người làm quan, cả họ được nhờ
“Ừm, vậy cũng được, sáng mai em sẽ đưa xe tới cho anh”.
Nói xong, Chu Hiểu Yến tắt máy, còn Tần Minh lại tiến vào trạng thái tu luyện, gần đây không biết tại sao anh như chìm đắm vào tu luyện, hơn nữa còn cảm thấy bản thân cách kỳ giữa của cảnh giới Đoán Cốt không còn xa nữa.
Trời hửng sáng, mặt trời lấp ló đằng đông, thời tiết tuyệt đẹp.
Tắm nước lạnh xong, Tần Minh lấy va li mà mấy ngày trước Hàn Lộ mang về, muốn tìm bộ quần áo tử tế để mặc, tham gia hội đấu giá, đương nhiên không thể ăn mặc quá quê mùa.
Tần Minh vừa mở va li ra thì thấy một chiếc đồ lót màu đen! Lấy ra nhìn thì thấy bên trên còn dán một tờ giấy!
“Năm ngày sau, phòng 505 khách sạn Tây Phong, tôi đợi cậu ở đó…”
Đọc xong tờ giấy, Tần Minh nheo mắt, không cần phải nghi ngờ, đây chính là Hàn Lộ đặc biệt gửi cho mình, tính toán thời gian, năm ngày sau mà cô ta nói cũng tức là… ngày mai!
“Đúng là người không chịu yên phận, nếu để Diệp béo nhìn thấy tờ giấy này thì không biết cậu ấy có suy nghĩ gì”.
Nghĩ đến đây Tần Minh liền cất tờ giấy đi, anh chọn chiếc áo gió duy nhất của mình, cùng với một chiếc quần bò xịn một chút để mặc, rồi rời khỏi biệt thự.
“Chào buổi sáng anh Tần, đây là xe cô chủ chuẩn bị cho anh, sau này anh đi đâu đều có thể lái nó”, một người đàn ông mặc vest trông giống tài xế cúi người nói.
Nhìn thấy chiếc Audi A7 trước mặt, Tần Minh cười khổ, thầm nghĩ Chu Hiểu Yến đúng là hào phóng, chiếc xe mấy triệu tệ nói cho là cho, cuộc sống của người giàu thật là tùy hứng!
Cầm lấy chìa khóa, Tần Minh lái xe rời đi, anh chưa từng được động vào một chiếc xe sang nhập khẩu nào như chiếc Audi A7 này, tốc độ nhanh như chớp của nó khiến trái tim Tần Minh rung lên sảng khoái.
Khi đến điểm hẹn với Lưu Diệp, trong chốc lát Tần Minh đã nhận ra chiếc Volkswagen Passat đang đậu phía trước là xe của bố Lưu Diệp - Lưu Đại Sơn, anh liền bấm còi mấy lần.
Lưu Diệp từ trên xe bước ra nhìn, khi thấy Tần Minh trong chiếc Audi A7, cậu ta lập tức bật thốt lên kinh ngạc, cậu ta nói với bố mình một tiếng rồi trèo vào xe Tần Minh.
Tần Minh vừa lái theo xe của Lưu Đại Sơn, vừa nghe Diệp béo ngồi bên lải nhải không ngừng.
“Mẹ ơi! Một người làm quan cả họ được nhờ, tôi đây cũng được tận hưởng cảm giác ngồi Audi A7 rồi! Không hỏi cũng biết, chắc chắn là người đẹp Chu cho cậu đúng không?”
“Hơ hơ, đương nhiên là cô ấy cho, bây giờ tôi đâu mua nổi xe này”.
“Hề hề… sớm muộn gì cậu cũng mua được! Tôi tin cậu, đến lúc đó cũng cho anh đây một chiếc Land Rover, nhìn đã thấy thích mắt, có thể chạy thoải mái trên đường”.
Nghe mấy lời ngông cuồng của Lưu Diệp, Tần Minh cạn lời, cậu ta mà lái xe trên đường chắc chắn là sát thủ đường phố, hơn nữa còn là hung thần cấp cao luôn!
Khoảng tiếng sau, Tần Minh theo Lưu Đại Sơn dừng xe trong bãi đỗ của một câu lạc bộ sang trọng, đỗ xe xong, Lưu Đại Sơn bước tới cười cười vỗ vai Tần Minh: “Tần Minh, Lưu Diệp đã nói chuyện của cháu cho chú nghe rồi, không tồi nha nhóc con, bây giờ tương lai rộng mở đấy!”
“Hi hi… chú Lưu quá khen rồi, nửa năm không gặp mà trông chú ngày càng rắn rỏi, còn khỏe hơn cả Lưu Diệp đấy chứ!”, Tần Minh cười xòa đáp.
Trước kia mỗi lần đến kỳ nghỉ, Lưu Đại Sơn đều sẽ giúp Tần Minh tìm việc, thỉnh thoảng còn giúp đỡ anh, cho nên quan hệ giữa Tần Minh và Lưu Đại Sơn vô cùng thân thiết.
“Được rồi, không nói nữa, mau vào đi, đại hội đấu giá sắp bắt đầu rồi!”
Vừa bước vào câu lạc bộ Minh Châu, Lưu Đại Sơn đưa thiệp mời cho phục vụ, sau khi xác nhận xong thì phục vụ liền đưa ba người Lưu Đại Sơn lên sảnh tầng hai.
Trong sảnh, đèn sáng rực rỡ, rường cột chạm trổ, cực kỳ rộng rãi.
Lúc này nơi đây đã có không ít người, chia thành từng nhóm bàn bạc nói chuyện, có không dưới một trăm kệ tủ pha lê, trong mỗi tủ đều đặt một viên đá thô, phần lớn đều có màu sắc tốt, có thể xuất hiện trong đại hội đấu giá, ắt hẳn đã phải trải qua tuyển chọn kỹ càng.
“Tần Minh, Lưu Diệp, lát nữa hai đứa theo bố, đừng đi lung tung, hôm nay chúng ta đến, chủ yếu để gặp mặt, đương nhiên nếu có thể kiếm được ít lộc thì càng tốt”.
Lưu Đại Sơn vừa nói xong, một người đàn ông trung niên đeo nhẫn ngọc ở ngón tay cái bước đến, chào hỏi: “Đây không phải anh Lưu sao? Sao rồi? Nghe anh vừa nói là muốn đến đây kiếm ít lộc à?”
Lưu Đại Sơn vừa nghe nói thì quay nhìn, thấy người đi tới, sắc mặt ông ta sầm xuống, hừ lạnh một tiếng, cũng không đáp lời mà quay đầu đi luôn…
Nói xong, Chu Hiểu Yến tắt máy, còn Tần Minh lại tiến vào trạng thái tu luyện, gần đây không biết tại sao anh như chìm đắm vào tu luyện, hơn nữa còn cảm thấy bản thân cách kỳ giữa của cảnh giới Đoán Cốt không còn xa nữa.
Trời hửng sáng, mặt trời lấp ló đằng đông, thời tiết tuyệt đẹp.
Tắm nước lạnh xong, Tần Minh lấy va li mà mấy ngày trước Hàn Lộ mang về, muốn tìm bộ quần áo tử tế để mặc, tham gia hội đấu giá, đương nhiên không thể ăn mặc quá quê mùa.
Tần Minh vừa mở va li ra thì thấy một chiếc đồ lót màu đen! Lấy ra nhìn thì thấy bên trên còn dán một tờ giấy!
“Năm ngày sau, phòng 505 khách sạn Tây Phong, tôi đợi cậu ở đó…”
Đọc xong tờ giấy, Tần Minh nheo mắt, không cần phải nghi ngờ, đây chính là Hàn Lộ đặc biệt gửi cho mình, tính toán thời gian, năm ngày sau mà cô ta nói cũng tức là… ngày mai!
“Đúng là người không chịu yên phận, nếu để Diệp béo nhìn thấy tờ giấy này thì không biết cậu ấy có suy nghĩ gì”.
Nghĩ đến đây Tần Minh liền cất tờ giấy đi, anh chọn chiếc áo gió duy nhất của mình, cùng với một chiếc quần bò xịn một chút để mặc, rồi rời khỏi biệt thự.
“Chào buổi sáng anh Tần, đây là xe cô chủ chuẩn bị cho anh, sau này anh đi đâu đều có thể lái nó”, một người đàn ông mặc vest trông giống tài xế cúi người nói.
Nhìn thấy chiếc Audi A7 trước mặt, Tần Minh cười khổ, thầm nghĩ Chu Hiểu Yến đúng là hào phóng, chiếc xe mấy triệu tệ nói cho là cho, cuộc sống của người giàu thật là tùy hứng!
Cầm lấy chìa khóa, Tần Minh lái xe rời đi, anh chưa từng được động vào một chiếc xe sang nhập khẩu nào như chiếc Audi A7 này, tốc độ nhanh như chớp của nó khiến trái tim Tần Minh rung lên sảng khoái.
Khi đến điểm hẹn với Lưu Diệp, trong chốc lát Tần Minh đã nhận ra chiếc Volkswagen Passat đang đậu phía trước là xe của bố Lưu Diệp - Lưu Đại Sơn, anh liền bấm còi mấy lần.
Lưu Diệp từ trên xe bước ra nhìn, khi thấy Tần Minh trong chiếc Audi A7, cậu ta lập tức bật thốt lên kinh ngạc, cậu ta nói với bố mình một tiếng rồi trèo vào xe Tần Minh.
Tần Minh vừa lái theo xe của Lưu Đại Sơn, vừa nghe Diệp béo ngồi bên lải nhải không ngừng.
“Mẹ ơi! Một người làm quan cả họ được nhờ, tôi đây cũng được tận hưởng cảm giác ngồi Audi A7 rồi! Không hỏi cũng biết, chắc chắn là người đẹp Chu cho cậu đúng không?”
“Hơ hơ, đương nhiên là cô ấy cho, bây giờ tôi đâu mua nổi xe này”.
“Hề hề… sớm muộn gì cậu cũng mua được! Tôi tin cậu, đến lúc đó cũng cho anh đây một chiếc Land Rover, nhìn đã thấy thích mắt, có thể chạy thoải mái trên đường”.
Nghe mấy lời ngông cuồng của Lưu Diệp, Tần Minh cạn lời, cậu ta mà lái xe trên đường chắc chắn là sát thủ đường phố, hơn nữa còn là hung thần cấp cao luôn!
Khoảng tiếng sau, Tần Minh theo Lưu Đại Sơn dừng xe trong bãi đỗ của một câu lạc bộ sang trọng, đỗ xe xong, Lưu Đại Sơn bước tới cười cười vỗ vai Tần Minh: “Tần Minh, Lưu Diệp đã nói chuyện của cháu cho chú nghe rồi, không tồi nha nhóc con, bây giờ tương lai rộng mở đấy!”
“Hi hi… chú Lưu quá khen rồi, nửa năm không gặp mà trông chú ngày càng rắn rỏi, còn khỏe hơn cả Lưu Diệp đấy chứ!”, Tần Minh cười xòa đáp.
Trước kia mỗi lần đến kỳ nghỉ, Lưu Đại Sơn đều sẽ giúp Tần Minh tìm việc, thỉnh thoảng còn giúp đỡ anh, cho nên quan hệ giữa Tần Minh và Lưu Đại Sơn vô cùng thân thiết.
“Được rồi, không nói nữa, mau vào đi, đại hội đấu giá sắp bắt đầu rồi!”
Vừa bước vào câu lạc bộ Minh Châu, Lưu Đại Sơn đưa thiệp mời cho phục vụ, sau khi xác nhận xong thì phục vụ liền đưa ba người Lưu Đại Sơn lên sảnh tầng hai.
Trong sảnh, đèn sáng rực rỡ, rường cột chạm trổ, cực kỳ rộng rãi.
Lúc này nơi đây đã có không ít người, chia thành từng nhóm bàn bạc nói chuyện, có không dưới một trăm kệ tủ pha lê, trong mỗi tủ đều đặt một viên đá thô, phần lớn đều có màu sắc tốt, có thể xuất hiện trong đại hội đấu giá, ắt hẳn đã phải trải qua tuyển chọn kỹ càng.
“Tần Minh, Lưu Diệp, lát nữa hai đứa theo bố, đừng đi lung tung, hôm nay chúng ta đến, chủ yếu để gặp mặt, đương nhiên nếu có thể kiếm được ít lộc thì càng tốt”.
Lưu Đại Sơn vừa nói xong, một người đàn ông trung niên đeo nhẫn ngọc ở ngón tay cái bước đến, chào hỏi: “Đây không phải anh Lưu sao? Sao rồi? Nghe anh vừa nói là muốn đến đây kiếm ít lộc à?”
Lưu Đại Sơn vừa nghe nói thì quay nhìn, thấy người đi tới, sắc mặt ông ta sầm xuống, hừ lạnh một tiếng, cũng không đáp lời mà quay đầu đi luôn…