Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Trông mặt bắt hình dong
Quả thực những gì Chu Hiểu Yến nói rất có lý, Tần Minh nghe xong liền gật đầu, sau đó bảo: “Anh cũng có dự định đó, lát nữa anh sẽ tới bộ phận tiêu thụ bất động sản của Bích Thành Thủy Ngạn để chọn một căn nhà nhỏ hơn một chút, tốt nhất là mẫu đã có đầy đủ nội thất thiết bị, chỉ cần vào ở luôn là được!”
“Hì hì… Vậy em đi cùng anh nhé. Còn nữa, chọn nhà nhỏ gì chứ? Bố em cũng làm ngành bất động sản mà, yên tâm đi, không bao giờ thiếu nhà cửa đâu!”
VietWriter
Thấy cô gái họ Chu nào đó nghiễm nhiên bày rõ vẻ mặt của người giàu có, Tần Minh chỉ biết lén cười khổ, khẽ nhéo đôi má mềm mịn của cô nàng, sau đó bảo: “Anh đi một mình cũng được. Nếu để cô chủ của tập đoàn Chu Thị đi theo, khéo khi người ta lại thật sự cho rằng anh chính là gã đàn ông ăn bám được em nuôi đó”.
“Hơn nữa, bây giờ bố em đang cần có người ở cạnh chăm sóc, ông ấy vẫn còn chưa biết chuyện của Liễu Văn Quyên. Thế nên trong khoảng thời gian này, em vẫn nên tìm cách ‘tiêm dự phòng’ cho ông ấy trước nhé. À đúng rồi, anh trai em đâu? Sao hai ngày nay không thấy anh ấy nhỉ?”
Vừa nghe nhắc tới Chu Thiếu Hoa, Chu Hiểu Yến lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Chẳng phải anh ấy lo quản lý sản nghiệp công ty suốt ngày đó sao? Hơn nữa, anh ấy đã biết chuyện tuần sau bố em xuất viện được rồi, thế nên liền đẩy bằng sạch nhiệm vụ chăm sóc bố cho em đó”.
Đọc nhanh ở VietWriter
“Ồ, vậy cũng tốt, he he… Con gái là áo bông nhỏ thân thương của bố mẹ mà, hay bây giờ chúng ta về đó luôn nhé? Bằng không… đợi thêm lát nữa, chưa biết chừng anh sẽ làm gì gì đó với em đấy á!”. Nghe thấy âm thanh xung quanh càng lúc càng lớn, Tần Minh liền khẽ nhướng mày.
“Hừm! Háo… sắc!”
Sau khi mắng khẽ một câu, Chu Hiểu Yến liền đứng dậy, đi theo Tần Minh rời khỏi đó. Cô vẫn còn là cô gái trong trắng dễ ngại ngùng, ở lại sẽ chỉ càng thấy xấu hổ hơn mà thôi.
Sau khi lái xe quay về, Chu Hiểu Yến vốn định chở Tần Minh tới bộ phận tiêu thụ của Bích Thành Thủy Ngạn, nhưng bởi vì nơi đó và bệnh viện là người hướng đông, kẻ nằm Tây nên Tần Minh liền từ chối.
“Mau đi đi, anh ngồi xe bus đến thẳng đó là được, cũng đâu phải anh không biết chỗ!”
Chu Hiểu Yến nghe vậy liền gật đầu, song trước khi đi, cô vẫn không quên dặn dò: “Vậy… À đúng rồi, thế này đi, lúc tới đó anh cứ đưa ra tấm thẻ đen mà bố em đã cho anh lúc trước. Còn về mua căn nhà nào à… Cứ chọn một căn ở tòa 07 khu A đi, vừa hay chúng ta có thể làm hàng xóm. Này, anh có nghe không thế?”
“Okay, anh biết rồi, đại tiểu thư của anh!”
Thấy Tần Minh ngoan ngoãn nghe lời mình, Chu Hiểu Yến mới mỉm cười đắc ý, tiếp đó khởi động xe, nhấn ga và nghênh ngang rời đi…
…
Nghe cô gái của bộ phận tiêu thụ bất động sản càng nói càng quá đáng, thậm chí sau khi cô ta bộc lộ rõ thái độ chanh chua và sỉ nhục nhân cách của mình, Tần Minh đã cố nén cơn kích động muốn tát cô ta, anh đứng ở đại sảnh, hô to: “Ai là quản lý ở đây?”
Tần Minh cũng không tin trong cả bộ phận tiêu thụ bất động sản lớn như vậy chỉ có những nhân viên thiếu tố chất như người đang ở trước mặt anh.
Thấy vậy, cô
“Hì hì… Vậy em đi cùng anh nhé. Còn nữa, chọn nhà nhỏ gì chứ? Bố em cũng làm ngành bất động sản mà, yên tâm đi, không bao giờ thiếu nhà cửa đâu!”
VietWriter
Thấy cô gái họ Chu nào đó nghiễm nhiên bày rõ vẻ mặt của người giàu có, Tần Minh chỉ biết lén cười khổ, khẽ nhéo đôi má mềm mịn của cô nàng, sau đó bảo: “Anh đi một mình cũng được. Nếu để cô chủ của tập đoàn Chu Thị đi theo, khéo khi người ta lại thật sự cho rằng anh chính là gã đàn ông ăn bám được em nuôi đó”.
“Hơn nữa, bây giờ bố em đang cần có người ở cạnh chăm sóc, ông ấy vẫn còn chưa biết chuyện của Liễu Văn Quyên. Thế nên trong khoảng thời gian này, em vẫn nên tìm cách ‘tiêm dự phòng’ cho ông ấy trước nhé. À đúng rồi, anh trai em đâu? Sao hai ngày nay không thấy anh ấy nhỉ?”
Vừa nghe nhắc tới Chu Thiếu Hoa, Chu Hiểu Yến lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Chẳng phải anh ấy lo quản lý sản nghiệp công ty suốt ngày đó sao? Hơn nữa, anh ấy đã biết chuyện tuần sau bố em xuất viện được rồi, thế nên liền đẩy bằng sạch nhiệm vụ chăm sóc bố cho em đó”.
Đọc nhanh ở VietWriter
“Ồ, vậy cũng tốt, he he… Con gái là áo bông nhỏ thân thương của bố mẹ mà, hay bây giờ chúng ta về đó luôn nhé? Bằng không… đợi thêm lát nữa, chưa biết chừng anh sẽ làm gì gì đó với em đấy á!”. Nghe thấy âm thanh xung quanh càng lúc càng lớn, Tần Minh liền khẽ nhướng mày.
“Hừm! Háo… sắc!”
Sau khi mắng khẽ một câu, Chu Hiểu Yến liền đứng dậy, đi theo Tần Minh rời khỏi đó. Cô vẫn còn là cô gái trong trắng dễ ngại ngùng, ở lại sẽ chỉ càng thấy xấu hổ hơn mà thôi.
Sau khi lái xe quay về, Chu Hiểu Yến vốn định chở Tần Minh tới bộ phận tiêu thụ của Bích Thành Thủy Ngạn, nhưng bởi vì nơi đó và bệnh viện là người hướng đông, kẻ nằm Tây nên Tần Minh liền từ chối.
“Mau đi đi, anh ngồi xe bus đến thẳng đó là được, cũng đâu phải anh không biết chỗ!”
Chu Hiểu Yến nghe vậy liền gật đầu, song trước khi đi, cô vẫn không quên dặn dò: “Vậy… À đúng rồi, thế này đi, lúc tới đó anh cứ đưa ra tấm thẻ đen mà bố em đã cho anh lúc trước. Còn về mua căn nhà nào à… Cứ chọn một căn ở tòa 07 khu A đi, vừa hay chúng ta có thể làm hàng xóm. Này, anh có nghe không thế?”
“Okay, anh biết rồi, đại tiểu thư của anh!”
Thấy Tần Minh ngoan ngoãn nghe lời mình, Chu Hiểu Yến mới mỉm cười đắc ý, tiếp đó khởi động xe, nhấn ga và nghênh ngang rời đi…
…
Nghe cô gái của bộ phận tiêu thụ bất động sản càng nói càng quá đáng, thậm chí sau khi cô ta bộc lộ rõ thái độ chanh chua và sỉ nhục nhân cách của mình, Tần Minh đã cố nén cơn kích động muốn tát cô ta, anh đứng ở đại sảnh, hô to: “Ai là quản lý ở đây?”
Tần Minh cũng không tin trong cả bộ phận tiêu thụ bất động sản lớn như vậy chỉ có những nhân viên thiếu tố chất như người đang ở trước mặt anh.
Thấy vậy, cô