Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Chương 17: Cuộc tra hỏi của tổ điều tra
Nói xong mà vẫn thấy Tần Minh không hề có ý định ngừng bước, đôi mày liễu của Phùng Thiến khẽ nhướng, cơn tức xộc thẳng lên đỉnh đầu, tiếp đó cô ta lập tức nhón mũi chân, nhảy bật rồi lao thẳng về phía Tần Minh, đồng thời còn sử dụng chiêu thức sở trường của mình.
“Hừ! Nếu anh đã thích giả điếc, vậy thì tôi phải cho tên háo sắc nhà anh nếm chút khổ sở mới được!”
VietWriter
Cảm nhận được luồng gió truyền đến từ phía sau, Tần Minh liền quay người lại, đấm ra một quyền theo phản xạ, không ngờ chiêu thức đó của anh còn nhanh hơn cả động tác của Phùng Thiến, mạnh mẽ đánh thẳng vào ngực trái của cô ta.
“Á!”
Phùng Thiến hô đau, bị chiêu thức của Tần Minh đánh lùi về sau mấy mét, nếu không phải phía sau có chiếc bàn làm việc thì chắc chắn cô ta đã bị đánh ngã ra đất, trở thành trò cười cho mọi người.
Thấy vậy, Tần Minh nhìn lại nắm đấm của mình, anh cũng cảm thấy khá bất ngờ vì sức lực hiện giờ của bản thân đã nằm ngoài sức tưởng tượng của mình! Tiếp theo, anh lập tức vận động gân cốt, nhanh chóng thích nghi với luồng sức mạnh bên trong cơ thể mình.
Đọc nhanh ở VietWriter
Sau khi ổn định lại cơ thể, sắc mặt Phùng Thiến đỏ bừng, cơn giận ngập tràn trong đôi mắt: “Mẹ kiếp, không ngờ một tên nghèo kiết xác như anh lại là người luyện võ cơ đấy! Được lắm! Hôm nay tôi đang muốn lĩnh giáo thử xem!”
Nói rồi, Phùng Thiến cũng tỏ ra nghiêm túc hơn hẳn, sau khi chuẩn bị tư thế sẵn sàng, cô ta nhanh chóng tấn công về phía Tần Minh theo bộ võ Krav Maga* mà trước kia mình từng được học ở trường.
*Hệ thống chiến đấu “tay không” của Israel, sử dụng các động tác bản năng để phản công mạnh mẽ. Môn võ này dạy sử dụng các kỹ thuật đấm, đá, đầu gối, cùi chỏ và vật lộn để tự vệ.
“Hê hê… Đây là cô tự ra tay trước đấy. Nếu cô đã tự muốn đâm đầu vào chỗ chết, vậy thì… không thể trách tôi được đâu!”
Đối mặt với chiêu thức của Phùng Thiến, chỉ thấy Tần Minh lật ngược tay lại rồi vỗ một cái, sau đó cong năm đầu ngón tay của mình lại tạo thành “vuốt”, nắm thẳng lấy cần cổ trắng nõn của Phùng Thiến, muốn áp chế kẻ địch trong vòng một chiêu.
Phùng Thiến cũng phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức chồng hai bàn tay lên trước để chặn lại, nhưng đành bất lực, bởi vì sức lực phát ra từ chiêu thức kia của Tần Minh quá mạnh, sau khi phòng ngự bị phá vỡ, Tần Minh vẫn nhanh chóng túm được cổ của cô ta.
Thắng trong một chiêu, Tần Minh cười ha ha, đầu ngón tay hơi tăng lực khiến cho Phùng Thiến có cảm giác bản thân sắp sửa ngạt thở. Nhưng dù vậy, cô ta vẫn không hề có ý xin tha, hai mắt vẫn gắt gao nhìn chòng chọc Tần Minh, dường như trong đôi mắt ấy còn ngân ngấn vài giọt nước mắt…
Tần Minh – người không thể chịu nổi trước ánh mắt của con gái, lập tức mềm lòng, nhanh chóng buông tay ra, rồi nói: “Lần… lần này là cô ra tay trước đó, là do cô tự muốn chuốc lấy cực khổ, không đổ lỗi cho tôi được đâu”.
Phùng Thiến vẫn không hề động đậy, cũng không nói gì, cứ thế nhìn Tần Minh bằng đôi mắt đẫm lệ, nếu để những người khác trong tổ cảnh sát nhìn thấy cái biểu cảm “khiến người nhìn phát yêu ngay” kia, chắc chắn họ sẽ tưởng mình đang nằm mơ mất.
Lại thêm vài phút nữa trôi qua, Tần Minh cũng “bó tay” toàn tập, chẳng biết nên khuyên cô ta ra sao, nhanh chóng giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng, bất đắc dĩ nói: “Oke oke… Cô thắng rồi đấy, chẳng phải vừa nãy cô muốn hỏi gì tôi sao? Nói đi, cô muốn hỏi cái gì?”
Vừa nghe thấy thế, dòng lệ ngân ngấn trong đôi mắt của Phùng Thiến “bay hơi” sạch, cô ta lập tức lộ vẻ đắc ý. Tần Minh thấy vậy lập tức sững sờ, trong lòng thầm nghĩ, má ôi, tốc độ lật mặt của cô gái này… nhanh quá đi mất!
Lúc này, một tia sáng nhàn nhạt khẽ vụt qua trong đôi mắt, Tần Minh lập tức hiểu được suy nghĩ của Phùng Thiến.
“À đúng rồi, vừa nãy anh nói anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi? Anh là đàn ông đàn ang đó, chuẩn bị cái thứ kia làm gì hả?”, Phùng Thiến nghi hoặc hỏi.
Sắc mặt Tần Minh lập tức đen xì, khinh bỉ nói: “Ôi trời… Cô là cảnh sát, còn là cảnh sát hình sự nữa, có chút thường thức đi được không? Tôi đi trả thù tất nhiên là không thể để Mã Hiên nhìn thấy khuôn mặt thật của mình rồi. Đôi tất đó dĩ nhiên là dùng để che mặt rồi!”
Phùng Thiến cười ngượng nghịu, nhỏ giọng nói: “Ầu… Hóa ra là vậy à. Hừ, lấy thứ kia để che mặt… anh cũng được quá nhỉ!”
“Biến… thái?”
Hai mắt Tần Minh trợn trắng, lập tức quay người rời đi ngay, anh bỗng phát hiện hình tượng của bản thân trong lòng Phùng Thiến bị hủy sạch rồi, bất kể anh có làm gì thì cũng đều sẽ liên quan tới mất từ kiểu như háo sắc, biến… thái mà thôi.
Nói xong mà vẫn thấy Tần Minh không hề có ý định ngừng bước, đôi mày liễu của Phùng Thiến khẽ nhướng, cơn tức xộc thẳng lên đỉnh đầu, tiếp đó cô ta lập tức nhón mũi chân, nhảy bật rồi lao thẳng về phía Tần Minh, đồng thời còn sử dụng chiêu thức sở trường của mình.
“Hừ! Nếu anh đã thích giả điếc, vậy thì tôi phải cho tên háo sắc nhà anh nếm chút khổ sở mới được!”
VietWriter
Cảm nhận được luồng gió truyền đến từ phía sau, Tần Minh liền quay người lại, đấm ra một quyền theo phản xạ, không ngờ chiêu thức đó của anh còn nhanh hơn cả động tác của Phùng Thiến, mạnh mẽ đánh thẳng vào ngực trái của cô ta.
“Á!”
Phùng Thiến hô đau, bị chiêu thức của Tần Minh đánh lùi về sau mấy mét, nếu không phải phía sau có chiếc bàn làm việc thì chắc chắn cô ta đã bị đánh ngã ra đất, trở thành trò cười cho mọi người.
Thấy vậy, Tần Minh nhìn lại nắm đấm của mình, anh cũng cảm thấy khá bất ngờ vì sức lực hiện giờ của bản thân đã nằm ngoài sức tưởng tượng của mình! Tiếp theo, anh lập tức vận động gân cốt, nhanh chóng thích nghi với luồng sức mạnh bên trong cơ thể mình.
Đọc nhanh ở VietWriter
Sau khi ổn định lại cơ thể, sắc mặt Phùng Thiến đỏ bừng, cơn giận ngập tràn trong đôi mắt: “Mẹ kiếp, không ngờ một tên nghèo kiết xác như anh lại là người luyện võ cơ đấy! Được lắm! Hôm nay tôi đang muốn lĩnh giáo thử xem!”
Nói rồi, Phùng Thiến cũng tỏ ra nghiêm túc hơn hẳn, sau khi chuẩn bị tư thế sẵn sàng, cô ta nhanh chóng tấn công về phía Tần Minh theo bộ võ Krav Maga* mà trước kia mình từng được học ở trường.
*Hệ thống chiến đấu “tay không” của Israel, sử dụng các động tác bản năng để phản công mạnh mẽ. Môn võ này dạy sử dụng các kỹ thuật đấm, đá, đầu gối, cùi chỏ và vật lộn để tự vệ.
“Hê hê… Đây là cô tự ra tay trước đấy. Nếu cô đã tự muốn đâm đầu vào chỗ chết, vậy thì… không thể trách tôi được đâu!”
Đối mặt với chiêu thức của Phùng Thiến, chỉ thấy Tần Minh lật ngược tay lại rồi vỗ một cái, sau đó cong năm đầu ngón tay của mình lại tạo thành “vuốt”, nắm thẳng lấy cần cổ trắng nõn của Phùng Thiến, muốn áp chế kẻ địch trong vòng một chiêu.
Phùng Thiến cũng phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức chồng hai bàn tay lên trước để chặn lại, nhưng đành bất lực, bởi vì sức lực phát ra từ chiêu thức kia của Tần Minh quá mạnh, sau khi phòng ngự bị phá vỡ, Tần Minh vẫn nhanh chóng túm được cổ của cô ta.
Thắng trong một chiêu, Tần Minh cười ha ha, đầu ngón tay hơi tăng lực khiến cho Phùng Thiến có cảm giác bản thân sắp sửa ngạt thở. Nhưng dù vậy, cô ta vẫn không hề có ý xin tha, hai mắt vẫn gắt gao nhìn chòng chọc Tần Minh, dường như trong đôi mắt ấy còn ngân ngấn vài giọt nước mắt…
Tần Minh – người không thể chịu nổi trước ánh mắt của con gái, lập tức mềm lòng, nhanh chóng buông tay ra, rồi nói: “Lần… lần này là cô ra tay trước đó, là do cô tự muốn chuốc lấy cực khổ, không đổ lỗi cho tôi được đâu”.
Phùng Thiến vẫn không hề động đậy, cũng không nói gì, cứ thế nhìn Tần Minh bằng đôi mắt đẫm lệ, nếu để những người khác trong tổ cảnh sát nhìn thấy cái biểu cảm “khiến người nhìn phát yêu ngay” kia, chắc chắn họ sẽ tưởng mình đang nằm mơ mất.
Lại thêm vài phút nữa trôi qua, Tần Minh cũng “bó tay” toàn tập, chẳng biết nên khuyên cô ta ra sao, nhanh chóng giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng, bất đắc dĩ nói: “Oke oke… Cô thắng rồi đấy, chẳng phải vừa nãy cô muốn hỏi gì tôi sao? Nói đi, cô muốn hỏi cái gì?”
Vừa nghe thấy thế, dòng lệ ngân ngấn trong đôi mắt của Phùng Thiến “bay hơi” sạch, cô ta lập tức lộ vẻ đắc ý. Tần Minh thấy vậy lập tức sững sờ, trong lòng thầm nghĩ, má ôi, tốc độ lật mặt của cô gái này… nhanh quá đi mất!
Lúc này, một tia sáng nhàn nhạt khẽ vụt qua trong đôi mắt, Tần Minh lập tức hiểu được suy nghĩ của Phùng Thiến.
“À đúng rồi, vừa nãy anh nói anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi? Anh là đàn ông đàn ang đó, chuẩn bị cái thứ kia làm gì hả?”, Phùng Thiến nghi hoặc hỏi.
Sắc mặt Tần Minh lập tức đen xì, khinh bỉ nói: “Ôi trời… Cô là cảnh sát, còn là cảnh sát hình sự nữa, có chút thường thức đi được không? Tôi đi trả thù tất nhiên là không thể để Mã Hiên nhìn thấy khuôn mặt thật của mình rồi. Đôi tất đó dĩ nhiên là dùng để che mặt rồi!”
Phùng Thiến cười ngượng nghịu, nhỏ giọng nói: “Ầu… Hóa ra là vậy à. Hừ, lấy thứ kia để che mặt… anh cũng được quá nhỉ!”
“Biến… thái?”
Hai mắt Tần Minh trợn trắng, lập tức quay người rời đi ngay, anh bỗng phát hiện hình tượng của bản thân trong lòng Phùng Thiến bị hủy sạch rồi, bất kể anh có làm gì thì cũng đều sẽ liên quan tới mất từ kiểu như háo sắc, biến… thái mà thôi.