Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Chương 15: Iphone 7
Hai người cùng nhau ngồi xuống, Chu Hiểu Yến vẫn luôn cúi đầu, Tần Minh vò đầu bứt tai, không biết nên làm gì, rất mất tự nhiên.
Một lúc lâu sau, vẫn là Chu Hiểu Yến lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí gượng gạo này, đưa hộp quà cho Tần Minh, nói: “Cái này gửi cho cậu, tránh sau này bị người khác chê cười, hừ...”
VietWriter
Tần Minh lặng người, sau khi nhận lấy liền mở ra, lại là chiếc Iphone 7! Anh liền đẩy lại túi quà, vội vàng lắc đầu, nói: “Không được, cái này...đắt quá! Thật sự tôi không nhận được”.
Một chiếc Iphone 7, hiện tại cũng có giá bảy ngàn tệ, tuy nó không là gì đối với Chu Hiểu Yến, nhưng đối với Tần Minh mà nói, đây là con số trên trời, và anh cũng càng không muốn nợ ân tình này.
Thấy Tần Minh từ chối, Chu Hiểu Yến lập tức nghiêm mặt, chỉ vào chiếc Iphone 7, nói: “Cậu lại từ chối tôi sao? Được, không cần thì tôi vứt vào thùng rác, dù sao tôi cũng không thiếu điện thoại, hừ! Phí lòng tốt của tôi”.
“Á? Vứt vào thùng rác á? Đừng đừng...”
Đọc nhanh ở VietWriter
Tần Minh vội vàng xua tay, vội vàng nhận lấy chiếc Iphone 7, điện thoại vừa tốt vừa đắt như vậy, vứt vào thùng rác không phải phí của giời sao! Người có tiền, sao lại tuỳ tiện thế chứ.
“Ừm...vậy tôi sẽ nhận, ha ha, coi như đáp lại lời cảm ơn của cậu”.
Tần Minh vừa nói vừa cười, rồi lấy chiếc điện thoại mới ra, tỏ ra vô cùng hài lòng, càng nhìn càng thích, không biết tốt hơn gấp mấy lần điện thoại cũ của mình.
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Tần Minh, Chu Hiểu Yến cũng khẽ cười, sau đó đã bật được công tắc nói chuyện của Tần Minh.
...
“Ha ha...Hiểu Yến, nói chuyện gì với Tiểu Minh vậy? Nói cười vui vẻ như thế, có phải là bố làm phiền hai đứa rồi không?”
Chu Hiểu Yến, Tần Minh nghe có tiếng người vọng tới, chỉ thấy ông Lâm và Chu Nghĩa Minh mở cửa đi vào phòng bệnh, nét mặt tỏ rõ sự trêu đùa, khiến Chu Hiểu Yến bất giác đỏ mặt.
“Bố! Bố nói cái gì vậy! Đúng rồi, bố đã chụp CT não chưa? Kết quả thế nào rồi ạ? Có tốt hơn trước không ạ?”
“Ha ha...cháu yên tâm, trên phim chụp cho thấy, khối u trong não của giám đốc Chu đã nhỏ hơn một phần sáu trước kia! Với tốc độ như này, tin rằng trong một tuần Tiểu Minh châm cứu, giám đốc Chu sẽ khôi phục hoàn toàn”.
Ông Lâm nói xong, Chu Nghĩa Minh cũng gật đầu, vui vẻ, sau đó rút một tấm thẻ màu vàng, vẫy tay ý bảo Tần Minh đi lại.
“Có việc gì đấy ạ?”, Tần Minh vừa đi tới vừa nói.
“Ha ha...không có gì, cái mạng này của tôi, là do cậu cứu, tôi đương nhiên cũng phải bày tỏ chút thành ý của mình, trong tấm thẻ này có năm triệu tệ, cậu cứ coi như là quà cảm ơn của nhà họ Chu”.
“Cái này...được rồi”.
Nghĩ Chu Hiểu Yến cũng đã nói tới mức này, bản thân cũng ngại từ chối, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi nói thêm vài câu, Tần Minh lại bắt mạch cho Chu Nghĩa Minh, xác định không sao, liền chào tạm biệt.
Chu Hiểu Yến vốn định đi tiễn, nhưng lại bị Chu Nghĩa Minh kéo lại.
Đợi sau khi Tần Minh đi rồi, Chu Nghĩa Minh có chút oán trách con gái, cười nói: “Con nhóc con, cung kéo căng quá sẽ gãy, theo đuổi con trai cũng như vậy, khi người ta còn chưa nói lời đồng ý, đừng lon ton chạy theo như thế”.
Hai người cùng nhau ngồi xuống, Chu Hiểu Yến vẫn luôn cúi đầu, Tần Minh vò đầu bứt tai, không biết nên làm gì, rất mất tự nhiên.
Một lúc lâu sau, vẫn là Chu Hiểu Yến lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí gượng gạo này, đưa hộp quà cho Tần Minh, nói: “Cái này gửi cho cậu, tránh sau này bị người khác chê cười, hừ...”
VietWriter
Tần Minh lặng người, sau khi nhận lấy liền mở ra, lại là chiếc Iphone 7! Anh liền đẩy lại túi quà, vội vàng lắc đầu, nói: “Không được, cái này...đắt quá! Thật sự tôi không nhận được”.
Một chiếc Iphone 7, hiện tại cũng có giá bảy ngàn tệ, tuy nó không là gì đối với Chu Hiểu Yến, nhưng đối với Tần Minh mà nói, đây là con số trên trời, và anh cũng càng không muốn nợ ân tình này.
Thấy Tần Minh từ chối, Chu Hiểu Yến lập tức nghiêm mặt, chỉ vào chiếc Iphone 7, nói: “Cậu lại từ chối tôi sao? Được, không cần thì tôi vứt vào thùng rác, dù sao tôi cũng không thiếu điện thoại, hừ! Phí lòng tốt của tôi”.
“Á? Vứt vào thùng rác á? Đừng đừng...”
Đọc nhanh ở VietWriter
Tần Minh vội vàng xua tay, vội vàng nhận lấy chiếc Iphone 7, điện thoại vừa tốt vừa đắt như vậy, vứt vào thùng rác không phải phí của giời sao! Người có tiền, sao lại tuỳ tiện thế chứ.
“Ừm...vậy tôi sẽ nhận, ha ha, coi như đáp lại lời cảm ơn của cậu”.
Tần Minh vừa nói vừa cười, rồi lấy chiếc điện thoại mới ra, tỏ ra vô cùng hài lòng, càng nhìn càng thích, không biết tốt hơn gấp mấy lần điện thoại cũ của mình.
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Tần Minh, Chu Hiểu Yến cũng khẽ cười, sau đó đã bật được công tắc nói chuyện của Tần Minh.
...
“Ha ha...Hiểu Yến, nói chuyện gì với Tiểu Minh vậy? Nói cười vui vẻ như thế, có phải là bố làm phiền hai đứa rồi không?”
Chu Hiểu Yến, Tần Minh nghe có tiếng người vọng tới, chỉ thấy ông Lâm và Chu Nghĩa Minh mở cửa đi vào phòng bệnh, nét mặt tỏ rõ sự trêu đùa, khiến Chu Hiểu Yến bất giác đỏ mặt.
“Bố! Bố nói cái gì vậy! Đúng rồi, bố đã chụp CT não chưa? Kết quả thế nào rồi ạ? Có tốt hơn trước không ạ?”
“Ha ha...cháu yên tâm, trên phim chụp cho thấy, khối u trong não của giám đốc Chu đã nhỏ hơn một phần sáu trước kia! Với tốc độ như này, tin rằng trong một tuần Tiểu Minh châm cứu, giám đốc Chu sẽ khôi phục hoàn toàn”.
Ông Lâm nói xong, Chu Nghĩa Minh cũng gật đầu, vui vẻ, sau đó rút một tấm thẻ màu vàng, vẫy tay ý bảo Tần Minh đi lại.
“Có việc gì đấy ạ?”, Tần Minh vừa đi tới vừa nói.
“Ha ha...không có gì, cái mạng này của tôi, là do cậu cứu, tôi đương nhiên cũng phải bày tỏ chút thành ý của mình, trong tấm thẻ này có năm triệu tệ, cậu cứ coi như là quà cảm ơn của nhà họ Chu”.
“Cái này...được rồi”.
Nghĩ Chu Hiểu Yến cũng đã nói tới mức này, bản thân cũng ngại từ chối, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi nói thêm vài câu, Tần Minh lại bắt mạch cho Chu Nghĩa Minh, xác định không sao, liền chào tạm biệt.
Chu Hiểu Yến vốn định đi tiễn, nhưng lại bị Chu Nghĩa Minh kéo lại.
Đợi sau khi Tần Minh đi rồi, Chu Nghĩa Minh có chút oán trách con gái, cười nói: “Con nhóc con, cung kéo căng quá sẽ gãy, theo đuổi con trai cũng như vậy, khi người ta còn chưa nói lời đồng ý, đừng lon ton chạy theo như thế”.