Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Chương 12: Bạn tôi hơi yếu
"Cái thằng này! Ăn nói vẫn chẳng có chừng mực gì cả, Tiểu Minh à, cậu đừng để ý nhé!"
"Không đâu ạ, xem ra anh Chu là một người nghĩ gì nói nấy, không khiến người ta ghét như những cậu con nhà giàu khác!", Tần Minh khẽ cười, rất nhanh cũng đã lấy được cảm tình của Chu Thiếu Hoa. Một lúc sau, hai người đã xưng anh xưng em, giống như tri kỷ.
VietWriter
Hàn huyên một hồi, Tần Minh bèn lấy kim châm cứu ra rồi nói: "Giám đốc Chu, phiền chú nằm thẳng xuống, cháu sắp bắt đầu châm rồi!"
Chu Nghĩa Minh gật gật đầu rồi làm theo lời anh, đồng thời còn khách khí nói: "Tiểu Minh à, sau này đừng gọi tôi là giám đốc Chu nữa. Cậu với Hiểu Yến là bạn học, gọi tôi một tiếng chú Chu là được rồi!"
"Đúng đó, giám đốc Chu nghe cũng gượng gạo, không bằng gọi là chú Chu cho thân thiết", Chu Hiểu Yến cũng nói chêm vào.
"Dạ, được ạ, chú Chu!"
Đọc nhanh ở VietWriter
Tần Minh gọi xong một tiếng thì bắt đầu châm. Vẫn là Thái Ất Thần Châm như lần trước, thủ pháp châm vẫn huyền diệu khó đoán như vậy, thậm chí còn mang lại cho người ta một cảm giác hoa mắt chóng mặt.
Cho dù là người ngoài ngành như Chu Thiếu Hoa, nhìn Tần Minh châm cũng không khỏi say mê, gọi thẳng là thấy thần kỳ. Giống như không ngờ rằng dưới bàn tay của Tần Minh, pháp châm cứu của Đông y lại giống như một môn nghệ thuật vậy.
"Bây giờ không thể lấy khí ngự kim, vậy nên chỉ đành dựa vào thuật Thái Ất Thần Châm để ổn định bệnh tình của chú ấy thôi. Việc này sẽ khiến bệnh tình không chuyển biến xấu, đợi đến khi tôi đột phá đến cảnh giới Đoàn Cốt, tôi sẽ loại trừ hoàn toàn khối u trong não đó", Tần Minh dặn dò.
Một tiếng sau, Tần Minh lau lau mồ hôi trên trán: "Được rồi, kim châm cứu tạm thời đừng lấy ra. Tôi kê cho chú Chu một đơn thuốc, nhớ uống đúng giờ vào buổi sáng và buổi tối mỗi ngày nhé",
Vừa dứt lời, Tần Minh bèn cầm giấy bút lên rồi kê một đơn thuốc đưa cho ông Lâm. Ông Lâm xem xong thì suy nghĩ tỉ mỉ một lúc, không khỏi gật gật đầu rồi tỏ ý khen ngợi: "Tiểu Tần, không ngờ trình độ dược lý của cậu lại cao như vậy, khà khà... Bác sĩ Đông y có kinh nghiệm hành nghề chữa bệnh trên ba mươi năm cũng không thể kê được đơn thuốc như cậu. Quả thật là hậu sinh khả úy..."
Thấy ông Lâm khen Tần Minh như vậy, Chu Hiểu Yến dường như còn lộ ra vẻ vui sướng hơn cả Tần Minh, cô ta kiêu ngạo nói: "Hì hì... Cháu đã nói Tần Minh rất giỏi mà? Ban đầu anh cháu còn không tin nữa chứ!"
"Ha ha... ông Lâm quá khen rồi, tôi với ông cùng đi lấy thuốc đi!"
Ông Lâm gật đầu đáp lại: "Được, đúng lúc tôi có một số vấn để muốn hỏi cậu!"
Đi đến phòng thuốc Đông y, ông Lâm vừa bốc thuốc theo đơn vừa thắc mắc: "Tiểu Tần, dựa vào cách chữa bây giờ của cậu, dường như chỉ có thể đảm bảo bệnh tình của giám đốc Chu tạm thời không chuyển biến xấu, còn việc chữa tận gốc bệnh mà cậu đề cập trước đây thì hình như..."
Tần Minh khẽ mỉm cười, anh đương nhiên hiểu được sự lo lắng của ông Lâm, nhưng vẫn cứ úp mở.
"Ông Lâm, đến lúc đó ông sẽ biết phương pháp của tôi, mục đích bây giờ của tôi chính là ổn định bệnh tình của chú Chu. Cú chốt thật sự còn ở phía sau!"
Tần Minh trơ tráo bán đứng tên béo một lần, trong lòng lại chẳng có chút hổ thẹn. Chuyện này trước đây anh đã làm vô số lần, sớm đã thành quen.
Nghe Tần Minh nói xong, ông Lâm nửa tin nửa ngờ mà gật gật đầu, khua khua tay rồi nói với vẻ hào phóng: "Thì ra là như vậy, vậy thì cậu lấy đi đi, coi như là tôi tặng cậu. Cậu cứu giám đốc Chu cũng coi như đã giúp bệnh viện một việc lớn rồi!"
Sắc mặt Tần Minh trở nên vui vẻ, anh cảm kích gật đầu: "Vậy thì cảm ơn ông Lâm nhiều!"
Quay lại phòng bệnh, qua được một lúc thì Tần Minh rút kim châm cứu, sau khi thu dọn xong thì dặn dò vài câu. Anh bất chấp lời mời ở lại của Chu Hiểu Yến và Chu Thiếu Hoa mà vội vã rời khỏi đó...
Chế Long Cốt Thang mới là việc quan trọng.
"Cái thằng này! Ăn nói vẫn chẳng có chừng mực gì cả, Tiểu Minh à, cậu đừng để ý nhé!"
"Không đâu ạ, xem ra anh Chu là một người nghĩ gì nói nấy, không khiến người ta ghét như những cậu con nhà giàu khác!", Tần Minh khẽ cười, rất nhanh cũng đã lấy được cảm tình của Chu Thiếu Hoa. Một lúc sau, hai người đã xưng anh xưng em, giống như tri kỷ.
VietWriter
Hàn huyên một hồi, Tần Minh bèn lấy kim châm cứu ra rồi nói: "Giám đốc Chu, phiền chú nằm thẳng xuống, cháu sắp bắt đầu châm rồi!"
Chu Nghĩa Minh gật gật đầu rồi làm theo lời anh, đồng thời còn khách khí nói: "Tiểu Minh à, sau này đừng gọi tôi là giám đốc Chu nữa. Cậu với Hiểu Yến là bạn học, gọi tôi một tiếng chú Chu là được rồi!"
"Đúng đó, giám đốc Chu nghe cũng gượng gạo, không bằng gọi là chú Chu cho thân thiết", Chu Hiểu Yến cũng nói chêm vào.
"Dạ, được ạ, chú Chu!"
Đọc nhanh ở VietWriter
Tần Minh gọi xong một tiếng thì bắt đầu châm. Vẫn là Thái Ất Thần Châm như lần trước, thủ pháp châm vẫn huyền diệu khó đoán như vậy, thậm chí còn mang lại cho người ta một cảm giác hoa mắt chóng mặt.
Cho dù là người ngoài ngành như Chu Thiếu Hoa, nhìn Tần Minh châm cũng không khỏi say mê, gọi thẳng là thấy thần kỳ. Giống như không ngờ rằng dưới bàn tay của Tần Minh, pháp châm cứu của Đông y lại giống như một môn nghệ thuật vậy.
"Bây giờ không thể lấy khí ngự kim, vậy nên chỉ đành dựa vào thuật Thái Ất Thần Châm để ổn định bệnh tình của chú ấy thôi. Việc này sẽ khiến bệnh tình không chuyển biến xấu, đợi đến khi tôi đột phá đến cảnh giới Đoàn Cốt, tôi sẽ loại trừ hoàn toàn khối u trong não đó", Tần Minh dặn dò.
Một tiếng sau, Tần Minh lau lau mồ hôi trên trán: "Được rồi, kim châm cứu tạm thời đừng lấy ra. Tôi kê cho chú Chu một đơn thuốc, nhớ uống đúng giờ vào buổi sáng và buổi tối mỗi ngày nhé",
Vừa dứt lời, Tần Minh bèn cầm giấy bút lên rồi kê một đơn thuốc đưa cho ông Lâm. Ông Lâm xem xong thì suy nghĩ tỉ mỉ một lúc, không khỏi gật gật đầu rồi tỏ ý khen ngợi: "Tiểu Tần, không ngờ trình độ dược lý của cậu lại cao như vậy, khà khà... Bác sĩ Đông y có kinh nghiệm hành nghề chữa bệnh trên ba mươi năm cũng không thể kê được đơn thuốc như cậu. Quả thật là hậu sinh khả úy..."
Thấy ông Lâm khen Tần Minh như vậy, Chu Hiểu Yến dường như còn lộ ra vẻ vui sướng hơn cả Tần Minh, cô ta kiêu ngạo nói: "Hì hì... Cháu đã nói Tần Minh rất giỏi mà? Ban đầu anh cháu còn không tin nữa chứ!"
"Ha ha... ông Lâm quá khen rồi, tôi với ông cùng đi lấy thuốc đi!"
Ông Lâm gật đầu đáp lại: "Được, đúng lúc tôi có một số vấn để muốn hỏi cậu!"
Đi đến phòng thuốc Đông y, ông Lâm vừa bốc thuốc theo đơn vừa thắc mắc: "Tiểu Tần, dựa vào cách chữa bây giờ của cậu, dường như chỉ có thể đảm bảo bệnh tình của giám đốc Chu tạm thời không chuyển biến xấu, còn việc chữa tận gốc bệnh mà cậu đề cập trước đây thì hình như..."
Tần Minh khẽ mỉm cười, anh đương nhiên hiểu được sự lo lắng của ông Lâm, nhưng vẫn cứ úp mở.
"Ông Lâm, đến lúc đó ông sẽ biết phương pháp của tôi, mục đích bây giờ của tôi chính là ổn định bệnh tình của chú Chu. Cú chốt thật sự còn ở phía sau!"
Tần Minh trơ tráo bán đứng tên béo một lần, trong lòng lại chẳng có chút hổ thẹn. Chuyện này trước đây anh đã làm vô số lần, sớm đã thành quen.
Nghe Tần Minh nói xong, ông Lâm nửa tin nửa ngờ mà gật gật đầu, khua khua tay rồi nói với vẻ hào phóng: "Thì ra là như vậy, vậy thì cậu lấy đi đi, coi như là tôi tặng cậu. Cậu cứu giám đốc Chu cũng coi như đã giúp bệnh viện một việc lớn rồi!"
Sắc mặt Tần Minh trở nên vui vẻ, anh cảm kích gật đầu: "Vậy thì cảm ơn ông Lâm nhiều!"
Quay lại phòng bệnh, qua được một lúc thì Tần Minh rút kim châm cứu, sau khi thu dọn xong thì dặn dò vài câu. Anh bất chấp lời mời ở lại của Chu Hiểu Yến và Chu Thiếu Hoa mà vội vã rời khỏi đó...
Chế Long Cốt Thang mới là việc quan trọng.