Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Chương 11: Chu Thiếu Hoa
Nắng sớm dần dần kéo ra bức màn che, lại là một buổi sáng rực rỡ tươi mát, mang theo sự trong lành ban phát xuống trần gian.
Tần Minh hơi mở mắt thì thấy bên cạnh đã không còn bóng dáng của Tần Phong. Sau khi lẩm bẩm một lúc, anh vội vã mặc quần áo tử tế rồi đi ra khỏi phòng, nhưng tìm một vòng vẫn không thấy.
VietWriter
"Hơ... Tiểu Minh, mới sáng sớm mà cậu kêu la cái gì vậy? Ồ? Tên nhóc nhà cậu còn chuẩn bị cả bữa sáng rồi à? Đúng rồi, chú Tần đâu?”, Lưu Diệp vừa ra khỏi phòng vừa đi về phía bàn ăn vừa hỏi.
"Tôi đang tìm ông ấy đây, bố tôi có thói quen tập thể dục buổi sáng. Lẽ nào ông ấy xuống dưới nhà tập thể dục rồi sao? Không được, tôi phải nhanh chóng xuống đó. Khu chung cư này lớn như vậy, tránh việc lát nữa ông ấy lạc đường".
Tần Minh vừa định xuống dưới nhà, Lưu Diệp lại nói không cần xuống nữa rồi đưa cho anh một tờ giấy đặt ở dưới cốc sữa bò.
Đọc nhanh ở VietWriter
"Tiểu Minh, bố đi rồi, những lời tối hôm qua, con nhất định phải ghi nhớ trong lòng. Với lại, cô bé tên là Chu Hiểu Yến cũng tốt đó, con bây giờ cũng không cần tự ti, dũng cảm lên một chút, phải mạnh dạn theo đuổi tình yêu của mình nhé!"
Đọc xong, Tần Minh khẽ thở dài một tiếng. Anh không ngờ rằng Tần Phong lại bỏ đi không một lời từ biệt như thế. Tối qua anh còn đặt trước cho ông một vé tàu trên mạng, hôm nay xem ra là uổng công đặt rồi.
Ăn xong hai cái bánh mì, Lưu Diệp bước tới ôm lấy vai của Tần Minh rồi nói với vẻ cợt nhả: "Tiểu Minh, thư của chú Tần, tôi đã đọc được rồi. Xem ra ông ấy cũng ủng hộ cậu và hoa khôi của trường chúng ta ở bên nhau đó! Huống hồ cậu lại cứu bố cô ấy một mạng, theo tôi thấy thì cậu cũng đừng làm bộ làm tịch nữa nhỉ?"
Tần Minh nghe vậy thì cười gượng một tiếng. Đối với Chu Hiểu Yến, một người là kẻ nghèo hèn không có gì cả, một người là con gái nhà giàu, bao nhiêu cái tốt cái đẹp cô ấy đều có, hai người vốn là người của hai thế giới. Tục ngữ nói rằng "Người nghèo chí khí cũng nông, ngựa gầy trông đến bộ lông cũng dài", vì vậy Tần Minh chưa từng nghĩ sẽ tiến thêm một bước với Chu Hiểu Yến.
Mặc dù bây giờ Tần Minh cũng hơi thích Chu Hiểu Yến. Nhưng trong trái tim anh có một giọng nói luôn nói với anh rằng, người anh thích là Liễu Đình. Liễu Đình dịu dàng nho nhã, anh đã yêu thầm cô ta từ rất lâu rồi, cách đây không lâu cuối cùng mới lấy được dũng khí tỏ tình. Lúc đó Liễu Đình chưa đồng ý, nhưng cũng không từ chối, chuyện này khiến Tần Minh thấy được hy vọng.
"Ôi... cậu bạn béo của tôi, cậu biết đấy, tôi đã tỏ tình với Liễu Đình rồi. Cô ấy cũng nói lần này sẽ suy nghĩ nghiêm túc!"
"Khà khà, tên nhóc nhà cậu cuối cùng cũng bước thêm một bước rồi. Nói thật thì bàn về nhan sắc, cô Liễu Đình kia kém xa hoa khôi họ Chu trường chúng ta, nhưng nhìn về khí chất thì cũng tạm ổn. Cậu với cô ta cũng được. Được rồi, bây giờ cậu cũng xuất viện rồi, tôi cũng không cần ngày ngày ở bên cậu nữa, đi chơi với bé yêu của tôi đây".
"Cậu lại trốn học à? Đúng rồi! Trước đây cậu xin nghỉ cho tôi mấy ngày thế?"
"Ớ? Tiểu Minh sớm thế này đã đến rồi à? Được rồi... cậu làm việc đi, tôi đứng bên cạnh xem là được rồi. À đúng rồi, giới thiệu với cậu một chút, người đứng bên cạnh Hiểu Yến là con trai của giám đốc Chu - Chu Thiếu Hoa, vừa du học từ nước ngoài trở về".
Nghe thấy vậy, Tần Minh cũng chào hỏi Chu Thiếu Hoa một tiếng, còn chủ động chìa tay ra.
Chu Thiếu Hoa lại mang vẻ mặt kiêu ngạo, chẳng những không bắt tay Tần Minh mà còn nói: "Chính cậu là người đã cứu bố tôi bằng phương pháp Đông y? Còn cướp mất tâm hồn thiếu nữ của em gái tôi?"
"Anh! Anh... đang nói gì vậy! Thiệt là, không để ý đến anh nữa!"
Thấy dáng vẻ e thẹn của Chu Hiểu Yến, lại thấy sắc mặt Tần Minh vẫn bình tĩnh như cũ, Chu Nghĩa Minh lập tức thay đổi sắc mặt, ông ta cười ha ha: "Tốt lắm tốt lắm, năng lực phán đoán của thằng nhóc này được đấy, không giống như ếch ngồi đáy giếng, ha ha...”
Nắng sớm dần dần kéo ra bức màn che, lại là một buổi sáng rực rỡ tươi mát, mang theo sự trong lành ban phát xuống trần gian.
Tần Minh hơi mở mắt thì thấy bên cạnh đã không còn bóng dáng của Tần Phong. Sau khi lẩm bẩm một lúc, anh vội vã mặc quần áo tử tế rồi đi ra khỏi phòng, nhưng tìm một vòng vẫn không thấy.
VietWriter
"Hơ... Tiểu Minh, mới sáng sớm mà cậu kêu la cái gì vậy? Ồ? Tên nhóc nhà cậu còn chuẩn bị cả bữa sáng rồi à? Đúng rồi, chú Tần đâu?”, Lưu Diệp vừa ra khỏi phòng vừa đi về phía bàn ăn vừa hỏi.
"Tôi đang tìm ông ấy đây, bố tôi có thói quen tập thể dục buổi sáng. Lẽ nào ông ấy xuống dưới nhà tập thể dục rồi sao? Không được, tôi phải nhanh chóng xuống đó. Khu chung cư này lớn như vậy, tránh việc lát nữa ông ấy lạc đường".
Tần Minh vừa định xuống dưới nhà, Lưu Diệp lại nói không cần xuống nữa rồi đưa cho anh một tờ giấy đặt ở dưới cốc sữa bò.
Đọc nhanh ở VietWriter
"Tiểu Minh, bố đi rồi, những lời tối hôm qua, con nhất định phải ghi nhớ trong lòng. Với lại, cô bé tên là Chu Hiểu Yến cũng tốt đó, con bây giờ cũng không cần tự ti, dũng cảm lên một chút, phải mạnh dạn theo đuổi tình yêu của mình nhé!"
Đọc xong, Tần Minh khẽ thở dài một tiếng. Anh không ngờ rằng Tần Phong lại bỏ đi không một lời từ biệt như thế. Tối qua anh còn đặt trước cho ông một vé tàu trên mạng, hôm nay xem ra là uổng công đặt rồi.
Ăn xong hai cái bánh mì, Lưu Diệp bước tới ôm lấy vai của Tần Minh rồi nói với vẻ cợt nhả: "Tiểu Minh, thư của chú Tần, tôi đã đọc được rồi. Xem ra ông ấy cũng ủng hộ cậu và hoa khôi của trường chúng ta ở bên nhau đó! Huống hồ cậu lại cứu bố cô ấy một mạng, theo tôi thấy thì cậu cũng đừng làm bộ làm tịch nữa nhỉ?"
Tần Minh nghe vậy thì cười gượng một tiếng. Đối với Chu Hiểu Yến, một người là kẻ nghèo hèn không có gì cả, một người là con gái nhà giàu, bao nhiêu cái tốt cái đẹp cô ấy đều có, hai người vốn là người của hai thế giới. Tục ngữ nói rằng "Người nghèo chí khí cũng nông, ngựa gầy trông đến bộ lông cũng dài", vì vậy Tần Minh chưa từng nghĩ sẽ tiến thêm một bước với Chu Hiểu Yến.
Mặc dù bây giờ Tần Minh cũng hơi thích Chu Hiểu Yến. Nhưng trong trái tim anh có một giọng nói luôn nói với anh rằng, người anh thích là Liễu Đình. Liễu Đình dịu dàng nho nhã, anh đã yêu thầm cô ta từ rất lâu rồi, cách đây không lâu cuối cùng mới lấy được dũng khí tỏ tình. Lúc đó Liễu Đình chưa đồng ý, nhưng cũng không từ chối, chuyện này khiến Tần Minh thấy được hy vọng.
"Ôi... cậu bạn béo của tôi, cậu biết đấy, tôi đã tỏ tình với Liễu Đình rồi. Cô ấy cũng nói lần này sẽ suy nghĩ nghiêm túc!"
"Khà khà, tên nhóc nhà cậu cuối cùng cũng bước thêm một bước rồi. Nói thật thì bàn về nhan sắc, cô Liễu Đình kia kém xa hoa khôi họ Chu trường chúng ta, nhưng nhìn về khí chất thì cũng tạm ổn. Cậu với cô ta cũng được. Được rồi, bây giờ cậu cũng xuất viện rồi, tôi cũng không cần ngày ngày ở bên cậu nữa, đi chơi với bé yêu của tôi đây".
"Cậu lại trốn học à? Đúng rồi! Trước đây cậu xin nghỉ cho tôi mấy ngày thế?"
"Ớ? Tiểu Minh sớm thế này đã đến rồi à? Được rồi... cậu làm việc đi, tôi đứng bên cạnh xem là được rồi. À đúng rồi, giới thiệu với cậu một chút, người đứng bên cạnh Hiểu Yến là con trai của giám đốc Chu - Chu Thiếu Hoa, vừa du học từ nước ngoài trở về".
Nghe thấy vậy, Tần Minh cũng chào hỏi Chu Thiếu Hoa một tiếng, còn chủ động chìa tay ra.
Chu Thiếu Hoa lại mang vẻ mặt kiêu ngạo, chẳng những không bắt tay Tần Minh mà còn nói: "Chính cậu là người đã cứu bố tôi bằng phương pháp Đông y? Còn cướp mất tâm hồn thiếu nữ của em gái tôi?"
"Anh! Anh... đang nói gì vậy! Thiệt là, không để ý đến anh nữa!"
Thấy dáng vẻ e thẹn của Chu Hiểu Yến, lại thấy sắc mặt Tần Minh vẫn bình tĩnh như cũ, Chu Nghĩa Minh lập tức thay đổi sắc mặt, ông ta cười ha ha: "Tốt lắm tốt lắm, năng lực phán đoán của thằng nhóc này được đấy, không giống như ếch ngồi đáy giếng, ha ha...”