Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Chương 67: Lấy thân báo đáp
Người đàn ông vốn đang mệt mỏi, nghe thấy Lâm Tân Ngôn nói thì vẻ mặt căng thẳng.
Hắn đứng thẳng, tựa bên cạnh xe, khẽ cười nói: “Tôi đến thăm vợ tôi, không được sao?”
Lâm Tân Ngôn nhíu mày, sao hắn có thể vô sỉ như vậy?
Bọn họ đã ly hôn rồi mà!
Tông Cảnh Hạo vẫn là dáng vẻ phóng đãng cà lơ phất phơ: “Tôi không ngại, đi vào để nói rõ với con trai cô một chút, quan hệ của chúng ta…”
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Lâm Tân Ngôn nổi giận, hắn giở trò vô lại à?
Nụ cười trên khuôn mặt hắn tắt đi: “Không muốn tôi đi vào gặp con trai cô thì cô đi ra đi.”
Thân thể Lâm Tân Ngôn cứng lại tại chỗ.
Bao lâu nay trái lo phải nghĩ, đứa bé Lâm Hi Thần kia vô cùng nhạy cảm. Trải qua việc lần trước, địch ý của Lâm Hi Thần với hắn rất sâu, nếu để cho hắn vào, cô làm sao có thể nói với bọn trẻ về thân phận của hắn đây?
Tầm mắt của Tông Cảnh Hạo không còn rõ, hắn nhắm mắt lại, vẫn không thể xua tan đám mây mờ trước mắt, hắn hắng giọng: “Thời gian của tôi có hạn, kiên nhẫn có hạn.”
Lâm Tân Ngôn dịch chuyển đôi chân nặng như đeo chì. Hắn hoàn toàn kiên nhẫn, bình tĩnh chờ đợi. Mỗi bước cô tiến gần, hình dáng của hắn lại càng rõ ràng hơn. Hắn trút bỏ hết những dáng vẻ người lừa ta gạt, thương trường đấu đá, chỉ còn sự dịu dàng và chân thực không thể diễn tả thành lời, khuôn mặt của hắn lại không kiên cường như từng lời hắn nói.
Mềm mại nhiều hơn.
Dáng vẻ này của hắn, Lâm Tân Ngôn chưa từng nhìn thấy bao giờ, thế nhưng trong lòng cô biết, hắn vẫn là hắn, không bao giờ thay đổi.
Cô nắm chặt tay, làm dịu cảm xúc, giọng điệu mang vẻ khẩn cầu: “Xin anh, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi được không?”
Tông Cảnh Hạo nhấc đôi mí mắt nặng nề lên, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt: “Xin thế nào?” Sau đó nở một nụ cười nhạt: “Xin người ta thì phải thể hiện thành ý, cô định lấy cái gì để xin, lấy thân báo đáp sao?”
Hắn có ý gì? Coi cô là người phụ nữ tùy tiện lắm à?
Phải, lúc cô 18 tuổi đã không còn thân trong sạch, nhưng không có nghĩa cô là một người phụ nữ phóng đãng!
Khuôn mặt Lâm Tân Ngôn tái xanh, tức giận vô cùng, bả vai không ngừng run rẩy kịch liệt, từ từ đổi giọng: “Anh là đồ vô lại à?”
Vì tức giận, hai gò má cô căng cứng khiến gân xanh trên cổ nổi cả lên, hơi hơi rung nhẹ, mấy sợi tóc bên tai buông xuống quấn quanh cổ, chợt tăng thêm vẻ quyến rũ dịu dàng của người phụ nữ.
Hầu kết của Tông Cảnh Hạo cuộn từ trên xuống dưới, cảm thấy dường như mình sắp phát điên rồi.
Thấy dáng vẻ tức giận của cô, trong đầu đã có suy nghĩ.
Hắn đưa tay ôm lấy eo cô, thân thể Lâm Tân Ngôn liền va vào trong ngực hắn. Sau khi phản ứng kịp, hai tay cô không ngừng đánh vào trong lồng ngực hắn, giãy dụa: “Anh buông tôi ra!”
Tông Cảnh Hạo xuýt xoa một tiếng, hít một hơi lạnh, sức lực trên tay không hề buông lỏng, lại càng dùng sức hơn, ôm lấy eo cô, bắt được hai tay không an phận của cô, thấp giọng nói: “Đừng nghịch.”
Lâm Tân Ngôn nhìn hắn chằm chằm.
Tại sao lại tới quấy rầy cuộc sống của cô?
Cô chỉ muốn nuôi con của cô, sống một cuộc sống yên ổn, khó khăn đến vậy ư?
“Tôi mệt rồi.” Cằm của Tông Cảnh Hạo tựa lên bờ vai cô, chóp mũi tràn ngập mùi hương trên người cô, hương thơm nhàn nhàn, khuôn mặt hắn vùi vào trong cổ cô, giọng nói trầm thấp đầy lưu luyến: “Tìm một chỗ cho tôi nghỉ ngơi đi.”
Hắn quả thực rất mệt.
Lúc này Lâm Tân Ngôn mới phát hiện khuôn mặt hắn tái nhợt, thân thể cũng không còn sức như trước, hơi mềm như bông: “Anh, anh không khỏe sao?”
Hắn ừ nhẹ một tiếng.
Lâm Tân Ngôn do dự một chút, cuối cùng cũng không đành lòng mặc kệ hắn.
“Tôi tìm khách sạn cho anh nhé?” Lâm Tân Ngôn hỏi.
“Ừ.”
Lâm Tân Ngôn dìu hắn lên xe, thắt dây an toàn cho hắn, đóng cửa xe, sau đó lên ghế lái xe, nổ máy.
Cô vẫn quen nơi này, tìm khách sạn vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Qua khoảng mười phút, Lâm Tân Ngôn dừng xe trước một khách sạn năm sao. Cô xuống xe, đưa chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ rồi đi mở cửa xe đỡ Tông Cảnh Hạo.
“Tôi chỉ chịu trách nhiệm đưa anh đến, anh nộp tiền đi.” Lâm Tân Ngôn công tư phân minh nói.
Hắn có tiền lắm đấy.
Mà mỗi một đồng tiền của cô đều là do cô khó khăn lắm mới có được, cô không thể xài tiền bậy bạ. Cô phải tiết kiệm tiền cho hai đứa trẻ, ăn mặc ngủ nghỉ, đến trường đi học, cái gì cũng cần tiền.
Hiện tại hai đứa cũng lớn dần, cần tiêu tiền nhiều.
Cô phải trở thành hậu thuẫn mạnh mẽ cho chúng.
Không thể để chúng chịu nỗi khổ thiếu thốn được.
Thân hình Tông Cảnh Hạo cao lớn, nếu trọng lượng toàn thân đều dồn lên người cô, cô sẽ rất tốn sức. Hắn cũng không dồn trọng lượng lên người cô, để cô nhẹ nhõm một chút, chưa từng nghĩ người phụ nữ này lúc nào cũng muốn vạch rõ ranh giới với hắn như thế.
Hiện tại cô cũng là một nhà thiết kế nổi tiếng, đâu phải không có tiền đâu, phí ăn ở một đêm thôi mà.
Keo kiệt với hắn quá.
Cánh tay của hắn khoác lên vai Lâm Tân Ngôn, trọng lượng cả người dồn hết lên cô.
Lâm Tân Ngôn hiển nhiên cảm giác được trọng lượng phải gánh nặng thêm không ít.
Hiện tại, mỗi bước đi đều phải dùng hết sức lực.
Cô âm thầm chửi rủa người đàn ông này ở trong lòng, trông có vẻ không mập mà sao lại nặng thế nhỉ, là heo à?
Kiên trì đi đến quầy lễ tân, Lâm Tân Ngôn hỏi: “Chứng minh nhân dân của anh, còn ví tiền nữa.”
Tông Cảnh Hạo nằm sấp trên người cô, chớp mắt: “Chứng minh trong túi quần, tiền thì không có.”
“…”
Lâm Tân Ngôn cắn răng, hận không thể ném quách cái người đàn ông này đi cho rồi.
Đi ra ngoài không mang theo tiền?
Hình như, quả thực là hắn không có thói quen mang theo tiền mặt, bình thường đều có lái xe, Quan Kình đi theo bên cạnh.
Không có tiền thì cũng có thẻ chứ?
Lâm Tân Ngôn đưa tay sờ vào túi của hắn, ngón tay cô tinh tế thon dài, mềm mại không xương, mỗi lúc lướt nhẹ trên người hắn một chút là mỗi lúc thân thể của hắn lại căng cứng một phần.
Những nơi cô động vào giống như điện giật, rung động, không thể tự kiềm chế.
Nực cười thay cái khả năng tự kiềm chế này!
Như thể một trò cười trước mặt người phụ nữ này vậy. Cô chỉ đụng nhẹ nhàng một chút mà hắn đã nổi lòng ham muốn rồi.
Tông Cảnh Hạo nặng nề nhắm mắt lại.
Ha.
Lâm Tân Ngôn sờ được ví tiền trong túi hắn, sau khi mở ra thì sửng sốt, không phải nói không có tiền sao?
Tiền mặt này ở đâu ra?
Lâm Tân Ngôn liếc hắn một cái, không cầm tiền mặt mà trực tiếp cầm thẻ đưa cho lễ tân: “Phòng tổng thống, dịch vụ tốt nhất, loại dịch vụ tốn tiền ấy, mỗi loại một lần.”
Dù sao thì hắn cũng có tiền!
Tông Cảnh hạo: “…”
Lễ tân: “…”
Bây giờ kẻ có tiền đều tùy hứng thế sao?
Lễ tân bận rộn với máy tính mãi mới ngẩng đầu hỏi: “Có mật khẩu không ạ?”
Lâm Tân Ngôn thụi vào hắn, vừa hay thụi đúng vào bụng hắn. Lúc trước cô đánh vào ngực hắn còn đang đau đớn không ngừng, bây giờ cả bụng cũng đau, hắn cảm thấy mình sắp chết mất: “Không có.”
“Không có mật khẩu.”
Lễ tân quẹt thẻ xong liền đưa thẻ ngân hàng và thẻ phòng cho Lâm Tân Ngôn: “Tầng cao nhất, phòng số 888, hạng tổng thống hoàng gia, thêm dịch vụ phục vụ riêng, tất cả 108.000 tệ.”
Một đêm một trăm nghìn tệ?
Lâm Tân Ngôn rùng mình một cái, quá đắt.
Cũng may không phải tiêu tiền của cô.
Lâm Tân Ngôn trả thẻ ngân hàng vào trong ví của hắn, cất lại vào trong túi quần, dìu hắn vào thang máy lên tầng cao nhất, sau khi ra khỏi thang máy thì Lâm Tân Ngôn lại dìu hắn đi tìm phòng số 888.
Quẹt thẻ mở cửa.
Tiếng ‘tinh’ mở khóa phòng vang lên, Lâm Tân Ngôn đẩy cửa ra, hai chiếc đèn treo bằng thủy tinh rủ xuống từ trên trần nhà màu đỏ, màu vàng rất cao, đèn thủy tinh chiếu sáng lóa mắt, xuyên qua các chuỗi hạt thủy tinh óng ánh, toát lên vẻ xa hoa, cao quý.
Cửa sổ sát đất ở phía trước mặt có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh thủ đô. Màn che, rèm cửa bằng vải nhung, sofa màu đỏ thẫm với kiểu dáng châu Âu ở chính giữa đại sảnh. Không gian rộng lớn, ghế, tủ tinh xảo, mỗi nơi đều thể hiện rõ vẻ xa hoa.
Như thể cung điện phương Tây vậy.
Lâm Tân Ngôn nghĩ thầm, chỗ tiền kia tiêu vào đâu cũng đáng thật.
Cô dìu Tông Cảnh Hạo đi tới, đẩy cửa phòng ngủ ra, đầu giường, ghế gác chân cuối giường màu đỏ thẫm, thảm trải màu trắng phủ lên chăn gối bằng lụa viền ren màu vàng.
Chỗ nào cũng toát lên vẻ xa hoa trong thị giác và hưởng thụ của cơ thể.
Lâm Tân Ngôn ném người lên giường, cô mệt sắp chết rồi.
Tông Cảnh Hạo ngã lên chăn đệm, dường như động nhẹ vào vết thương, nhíu mày.
“Anh nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi gọi dịch vụ tốt nhất cho anh rồi, anh sẽ trải qua một đêm vui vẻ. Tôi không làm phiền anh nữa nhé.”
Nói xong, Lâm Tân Ngôn xoay người…”
Người đàn ông vốn đang mệt mỏi, nghe thấy Lâm Tân Ngôn nói thì vẻ mặt căng thẳng.
Hắn đứng thẳng, tựa bên cạnh xe, khẽ cười nói: “Tôi đến thăm vợ tôi, không được sao?”
Lâm Tân Ngôn nhíu mày, sao hắn có thể vô sỉ như vậy?
Bọn họ đã ly hôn rồi mà!
Tông Cảnh Hạo vẫn là dáng vẻ phóng đãng cà lơ phất phơ: “Tôi không ngại, đi vào để nói rõ với con trai cô một chút, quan hệ của chúng ta…”
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Lâm Tân Ngôn nổi giận, hắn giở trò vô lại à?
Nụ cười trên khuôn mặt hắn tắt đi: “Không muốn tôi đi vào gặp con trai cô thì cô đi ra đi.”
Thân thể Lâm Tân Ngôn cứng lại tại chỗ.
Bao lâu nay trái lo phải nghĩ, đứa bé Lâm Hi Thần kia vô cùng nhạy cảm. Trải qua việc lần trước, địch ý của Lâm Hi Thần với hắn rất sâu, nếu để cho hắn vào, cô làm sao có thể nói với bọn trẻ về thân phận của hắn đây?
Tầm mắt của Tông Cảnh Hạo không còn rõ, hắn nhắm mắt lại, vẫn không thể xua tan đám mây mờ trước mắt, hắn hắng giọng: “Thời gian của tôi có hạn, kiên nhẫn có hạn.”
Lâm Tân Ngôn dịch chuyển đôi chân nặng như đeo chì. Hắn hoàn toàn kiên nhẫn, bình tĩnh chờ đợi. Mỗi bước cô tiến gần, hình dáng của hắn lại càng rõ ràng hơn. Hắn trút bỏ hết những dáng vẻ người lừa ta gạt, thương trường đấu đá, chỉ còn sự dịu dàng và chân thực không thể diễn tả thành lời, khuôn mặt của hắn lại không kiên cường như từng lời hắn nói.
Mềm mại nhiều hơn.
Dáng vẻ này của hắn, Lâm Tân Ngôn chưa từng nhìn thấy bao giờ, thế nhưng trong lòng cô biết, hắn vẫn là hắn, không bao giờ thay đổi.
Cô nắm chặt tay, làm dịu cảm xúc, giọng điệu mang vẻ khẩn cầu: “Xin anh, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi được không?”
Tông Cảnh Hạo nhấc đôi mí mắt nặng nề lên, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt: “Xin thế nào?” Sau đó nở một nụ cười nhạt: “Xin người ta thì phải thể hiện thành ý, cô định lấy cái gì để xin, lấy thân báo đáp sao?”
Hắn có ý gì? Coi cô là người phụ nữ tùy tiện lắm à?
Phải, lúc cô 18 tuổi đã không còn thân trong sạch, nhưng không có nghĩa cô là một người phụ nữ phóng đãng!
Khuôn mặt Lâm Tân Ngôn tái xanh, tức giận vô cùng, bả vai không ngừng run rẩy kịch liệt, từ từ đổi giọng: “Anh là đồ vô lại à?”
Vì tức giận, hai gò má cô căng cứng khiến gân xanh trên cổ nổi cả lên, hơi hơi rung nhẹ, mấy sợi tóc bên tai buông xuống quấn quanh cổ, chợt tăng thêm vẻ quyến rũ dịu dàng của người phụ nữ.
Hầu kết của Tông Cảnh Hạo cuộn từ trên xuống dưới, cảm thấy dường như mình sắp phát điên rồi.
Thấy dáng vẻ tức giận của cô, trong đầu đã có suy nghĩ.
Hắn đưa tay ôm lấy eo cô, thân thể Lâm Tân Ngôn liền va vào trong ngực hắn. Sau khi phản ứng kịp, hai tay cô không ngừng đánh vào trong lồng ngực hắn, giãy dụa: “Anh buông tôi ra!”
Tông Cảnh Hạo xuýt xoa một tiếng, hít một hơi lạnh, sức lực trên tay không hề buông lỏng, lại càng dùng sức hơn, ôm lấy eo cô, bắt được hai tay không an phận của cô, thấp giọng nói: “Đừng nghịch.”
Lâm Tân Ngôn nhìn hắn chằm chằm.
Tại sao lại tới quấy rầy cuộc sống của cô?
Cô chỉ muốn nuôi con của cô, sống một cuộc sống yên ổn, khó khăn đến vậy ư?
“Tôi mệt rồi.” Cằm của Tông Cảnh Hạo tựa lên bờ vai cô, chóp mũi tràn ngập mùi hương trên người cô, hương thơm nhàn nhàn, khuôn mặt hắn vùi vào trong cổ cô, giọng nói trầm thấp đầy lưu luyến: “Tìm một chỗ cho tôi nghỉ ngơi đi.”
Hắn quả thực rất mệt.
Lúc này Lâm Tân Ngôn mới phát hiện khuôn mặt hắn tái nhợt, thân thể cũng không còn sức như trước, hơi mềm như bông: “Anh, anh không khỏe sao?”
Hắn ừ nhẹ một tiếng.
Lâm Tân Ngôn do dự một chút, cuối cùng cũng không đành lòng mặc kệ hắn.
“Tôi tìm khách sạn cho anh nhé?” Lâm Tân Ngôn hỏi.
“Ừ.”
Lâm Tân Ngôn dìu hắn lên xe, thắt dây an toàn cho hắn, đóng cửa xe, sau đó lên ghế lái xe, nổ máy.
Cô vẫn quen nơi này, tìm khách sạn vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Qua khoảng mười phút, Lâm Tân Ngôn dừng xe trước một khách sạn năm sao. Cô xuống xe, đưa chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ rồi đi mở cửa xe đỡ Tông Cảnh Hạo.
“Tôi chỉ chịu trách nhiệm đưa anh đến, anh nộp tiền đi.” Lâm Tân Ngôn công tư phân minh nói.
Hắn có tiền lắm đấy.
Mà mỗi một đồng tiền của cô đều là do cô khó khăn lắm mới có được, cô không thể xài tiền bậy bạ. Cô phải tiết kiệm tiền cho hai đứa trẻ, ăn mặc ngủ nghỉ, đến trường đi học, cái gì cũng cần tiền.
Hiện tại hai đứa cũng lớn dần, cần tiêu tiền nhiều.
Cô phải trở thành hậu thuẫn mạnh mẽ cho chúng.
Không thể để chúng chịu nỗi khổ thiếu thốn được.
Thân hình Tông Cảnh Hạo cao lớn, nếu trọng lượng toàn thân đều dồn lên người cô, cô sẽ rất tốn sức. Hắn cũng không dồn trọng lượng lên người cô, để cô nhẹ nhõm một chút, chưa từng nghĩ người phụ nữ này lúc nào cũng muốn vạch rõ ranh giới với hắn như thế.
Hiện tại cô cũng là một nhà thiết kế nổi tiếng, đâu phải không có tiền đâu, phí ăn ở một đêm thôi mà.
Keo kiệt với hắn quá.
Cánh tay của hắn khoác lên vai Lâm Tân Ngôn, trọng lượng cả người dồn hết lên cô.
Lâm Tân Ngôn hiển nhiên cảm giác được trọng lượng phải gánh nặng thêm không ít.
Hiện tại, mỗi bước đi đều phải dùng hết sức lực.
Cô âm thầm chửi rủa người đàn ông này ở trong lòng, trông có vẻ không mập mà sao lại nặng thế nhỉ, là heo à?
Kiên trì đi đến quầy lễ tân, Lâm Tân Ngôn hỏi: “Chứng minh nhân dân của anh, còn ví tiền nữa.”
Tông Cảnh Hạo nằm sấp trên người cô, chớp mắt: “Chứng minh trong túi quần, tiền thì không có.”
“…”
Lâm Tân Ngôn cắn răng, hận không thể ném quách cái người đàn ông này đi cho rồi.
Đi ra ngoài không mang theo tiền?
Hình như, quả thực là hắn không có thói quen mang theo tiền mặt, bình thường đều có lái xe, Quan Kình đi theo bên cạnh.
Không có tiền thì cũng có thẻ chứ?
Lâm Tân Ngôn đưa tay sờ vào túi của hắn, ngón tay cô tinh tế thon dài, mềm mại không xương, mỗi lúc lướt nhẹ trên người hắn một chút là mỗi lúc thân thể của hắn lại căng cứng một phần.
Những nơi cô động vào giống như điện giật, rung động, không thể tự kiềm chế.
Nực cười thay cái khả năng tự kiềm chế này!
Như thể một trò cười trước mặt người phụ nữ này vậy. Cô chỉ đụng nhẹ nhàng một chút mà hắn đã nổi lòng ham muốn rồi.
Tông Cảnh Hạo nặng nề nhắm mắt lại.
Ha.
Lâm Tân Ngôn sờ được ví tiền trong túi hắn, sau khi mở ra thì sửng sốt, không phải nói không có tiền sao?
Tiền mặt này ở đâu ra?
Lâm Tân Ngôn liếc hắn một cái, không cầm tiền mặt mà trực tiếp cầm thẻ đưa cho lễ tân: “Phòng tổng thống, dịch vụ tốt nhất, loại dịch vụ tốn tiền ấy, mỗi loại một lần.”
Dù sao thì hắn cũng có tiền!
Tông Cảnh hạo: “…”
Lễ tân: “…”
Bây giờ kẻ có tiền đều tùy hứng thế sao?
Lễ tân bận rộn với máy tính mãi mới ngẩng đầu hỏi: “Có mật khẩu không ạ?”
Lâm Tân Ngôn thụi vào hắn, vừa hay thụi đúng vào bụng hắn. Lúc trước cô đánh vào ngực hắn còn đang đau đớn không ngừng, bây giờ cả bụng cũng đau, hắn cảm thấy mình sắp chết mất: “Không có.”
“Không có mật khẩu.”
Lễ tân quẹt thẻ xong liền đưa thẻ ngân hàng và thẻ phòng cho Lâm Tân Ngôn: “Tầng cao nhất, phòng số 888, hạng tổng thống hoàng gia, thêm dịch vụ phục vụ riêng, tất cả 108.000 tệ.”
Một đêm một trăm nghìn tệ?
Lâm Tân Ngôn rùng mình một cái, quá đắt.
Cũng may không phải tiêu tiền của cô.
Lâm Tân Ngôn trả thẻ ngân hàng vào trong ví của hắn, cất lại vào trong túi quần, dìu hắn vào thang máy lên tầng cao nhất, sau khi ra khỏi thang máy thì Lâm Tân Ngôn lại dìu hắn đi tìm phòng số 888.
Quẹt thẻ mở cửa.
Tiếng ‘tinh’ mở khóa phòng vang lên, Lâm Tân Ngôn đẩy cửa ra, hai chiếc đèn treo bằng thủy tinh rủ xuống từ trên trần nhà màu đỏ, màu vàng rất cao, đèn thủy tinh chiếu sáng lóa mắt, xuyên qua các chuỗi hạt thủy tinh óng ánh, toát lên vẻ xa hoa, cao quý.
Cửa sổ sát đất ở phía trước mặt có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh thủ đô. Màn che, rèm cửa bằng vải nhung, sofa màu đỏ thẫm với kiểu dáng châu Âu ở chính giữa đại sảnh. Không gian rộng lớn, ghế, tủ tinh xảo, mỗi nơi đều thể hiện rõ vẻ xa hoa.
Như thể cung điện phương Tây vậy.
Lâm Tân Ngôn nghĩ thầm, chỗ tiền kia tiêu vào đâu cũng đáng thật.
Cô dìu Tông Cảnh Hạo đi tới, đẩy cửa phòng ngủ ra, đầu giường, ghế gác chân cuối giường màu đỏ thẫm, thảm trải màu trắng phủ lên chăn gối bằng lụa viền ren màu vàng.
Chỗ nào cũng toát lên vẻ xa hoa trong thị giác và hưởng thụ của cơ thể.
Lâm Tân Ngôn ném người lên giường, cô mệt sắp chết rồi.
Tông Cảnh Hạo ngã lên chăn đệm, dường như động nhẹ vào vết thương, nhíu mày.
“Anh nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi gọi dịch vụ tốt nhất cho anh rồi, anh sẽ trải qua một đêm vui vẻ. Tôi không làm phiền anh nữa nhé.”
Nói xong, Lâm Tân Ngôn xoay người…”