• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Công Lược Nam Chủ Hắc Hóa (2 Viewers)

  • Chương 68: Trọng sinh ở tận thế 19

Edit: Xanh Lá



Lo lắng của hệ thống không phải không có lý, Sở Việt tuy bị kẻ địch vây quanh, nhưng dưới chân hắn lại nằm đầy thi thể, số thi thể nhiều đến mức khiến người ta giận sôi kia, mặc dù Đường Khanh nhìn cũng không rõ lắm, nhưng cũng có thể cảm nhận được số lượng lớn kinh khủng, tuy vậy người xung quanh lại như không có cảm giác gì, vẫn điên cuồng tung các loại công kích về phía hắn.



Dị năng hấp thụ tuy rằng biến thái, nhưng cũng có hạn mức nhất định, nếu trong khoảng thời gian ngắn hấp thụ một mức quá lớn, sẽ tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng, mà hiện tại…… Sở Việt rõ ràng đã đạt tới hạn mức cao nhất.



“Khanh Khanh, nếu Sở Việt lại tiếp tục hấp thụ, sẽ nổ tan xác mà chết.”



“Ta biết.” Đường Khanh nhíu mày, đám người trước mắt kia chỉ tập trung vào Sở Việt, sự xuất hiện của cô vẫn chưa gây ra sự chú ý quá lớn, vì thế sau khi cô thật cẩn thận tới gần, liền nói với hệ thống: “Đợi lát nữa ngươi yểm hộ ta, nếu có người gây bất lợi cho ta thì lập tức báo cho ta biết. Hiện tại, trước hết nói cho ta phương vị chính xác của người dị năng gần ta nhất đi.”



“Được.” Hệ thống hiếm khi nghiêm túc, nhất nhất báo ra vị trí của người dị năng bên ngoài, “Một thước phía trước, hướng mười hai giờ, dị năng hệ gió, tim ở vị trí cách mặt đất một thước tư ……”



Trong không gian của Đường Khanh có không ít kim châm, lúc trước còn nghĩ làm hơi nhiều, sợ dùng không hết, hiện tại cô lại chỉ cảm thấy không đủ dùng.



Cũng may có hệ thống làm đôi mắt ở đây, rất nhanh cô liền giải quyết mười người dị năng.



Số người bao vây tấn công rất đông đảo, mười người dị năng không nhiều không ít, khi mọi người nhận ra thiếu hụt người, liền lập tức trở nên cảnh giác, mà Đường Khanh sớm đã được hệ thống nhắc nhở mà trốn vào không gian.



Nhất thời, bóng người khi ẩn khi hiện, người dị năng xung quanh ngã xuống đất khiến mọi người ở đây đồng loạt khiếp sợ.



Vốn tưởng Sở Việt đã là nỏ mạnh hết đà, lại không nghĩ rằng hắn vẫn được trợ giúp! Xuất quỷ nhập thần như vậy, so với Sở Việt đứng trước mặt bọn họ lại càng khiến bọn họ hoảng sợ hơn……



“Chẳng lẽ là dị năng hệ ẩn thân?”



Có người nhỏ giọng mở miệng, chẳng qua cũng có người phản bác: “Dù là dị năng hệ ẩn thân chăng nữa, vì sao lại có thể giết người trong vô hình được! Xác người trên đất lại không có nửa điểm vết thương!”



Sợ hãi chậm rãi khuếch tán ra xung quanh, dị năng hệ hấp thụ trước đó đã khiến không ít người sợ hãi, lại thêm một dị năng họ chưa bao giờ gặp, tức khắc khiến không ít người tâm sinh nhút nhát.



Sở Việt cao ngạo đứng giữa vòng vây, đôi mắt đỏ tràn đầy lạnh nhạt, nhưng sau khi hiện tượng khác thường kia xuất hiện, tâm hắn lại bỗng dưng khẩn trương, trước mắt người có khả năng này trong căn cứ chỉ có thể là cô!



Bảo bối của hắn không hề thần bí như lời đám rác rưởi kia nói, chẳng qua là luyện được châm pháp thuần thục cùng hệ không gian có thể trốn người mà thôi, lúc trước không bị ai chú ý còn có thể nhân cơ hội ra tay, hiện giờ nếu lại ra tay nữa chỉ sợ cô sẽ gặp bất lợi.



Không kịp nghĩ nhiều, Sở Việt lập tức dùng tất cả dị năng toàn thân, hiện tại, trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ.











Không thể để cô xảy ra chuyện được!



Đường Khanh tránh trong không gian không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, thậm chí cũng không biết đã trốn bao lâu, đến tận khi hệ thống lại lần nữa phát ra cảnh báo.



“Khanh Khanh, trị số của Sở Việt không ổn định! Mau đi cứu hắn!”



Dứt lời, Đường Khanh lập tức ra khỏi không gian, tuy nhiên, chờ khi cô ra tới, lại hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, đây quả thực chính là địa ngục Tu La! Mùi máu tươi bốn phía đã hấp dẫn zombie xung quanh tới đây, mà số lượng thi thể với tử trạng khủng khiếp nhiều đến mức không đếm được trên đất kia, lại khiến người ta trong thoáng chốc không phân rõ được rốt cuộc đâu là zombie đâu là người, chẳng qua càng đáng sợ hơn chính là thân hình đứng giữa đám thi thể, không người không quỷ tựa như quái vật bước ra từ địa ngục!



“Sở Việt.” Khẽ gọi một tiếng, Đường Khanh nhìn đôi mắt đỏ tươi kia, gân xanh cuồng bạo trên cánh tay sớm đã vượt qua người bình thường, toàn thân trên dưới máu tươi đầm đìa, người đàn ông giống như bước ra từ biển máu, không khỏi khiến tim cô đập nhanh.



Sở Việt thong thả ngẩng đầu, hai tròng mắt đỏ tươi không có lấy một chút tình cảm nhân loại, rõ ràng biểu lộ sự cao ngạo cùng tàn bạo của mãnh thú, hắn nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, ánh mắt như thấm vào người, dường như chỉ cần cô dám động một chút, hắn sẽ lập tức cắn xuyên cổ cô.



“Sở Việt, anh bình tĩnh một chút.” Đường Khanh vừa nói, vừa từ từ tới gần hắn, zombie xung quanh càng ngày càng nhiều, cô cần tranh thủ đưa hắn vào không gian của mình thật nhanh chóng.



Nhưng cô tới gần lại khiến Sở Việt có chút phát cuồng, thậm chí còn phát ra một tiếng gào rống như dã thú……



Tiếng gào rống này khác với tiếng gầm rú bình thường, ngay cả zombie xung quanh cũng đều dừng bước, ánh mắt của chúng rõ ràng trống rỗng, nhưng lại khiến người ta nhìn ra một tia do dự và kinh hãi.



Đường Khanh đã té ngã giữa đám thi thể, đầu đau như muốn nứt ra, trong một chớp mắt đầu cô như trống rỗng. Cảm giác kia nếu đổi lại trong tình huống bình thường, cô đã sớm tức đến giậm chân, nhưng trước mắt lại chỉ có thể cắn răng thật chặt, trong lúc hắn phát động công kích, nhanh chóng chạy đến trước mặt hắn, sau đó dùng kim châm khiến hắn bất động, mang vào không gian.



Kim châm không lệch chút nào, nhưng lần này lại dường như có chút mất khống chế, nhìn người nào đó đang dần thoát khỏi ảnh hưởng của kim châm, Đường Khanh lập tức ném hắn vào trong nước linh tuyền.



Nước linh tuyền có công dụng trấn an, dần dần, động tác giãy giụa của Sở Việt cũng bắt đầu ngày càng nhỏ……



Thấy thế, Đường Khanh lúc này mới khẽ thở ra một nửa. Sao lại nói thở ra một nửa, vì khi cô nhìn đến máu tươi cùng thịt vụn từ thi thể dính trên người mình, tức khắc cả người đều không thoải mái.



“A!!! Thật ghê tởm!!! Ọe!!!”



Nôn khan nửa ngày, cũng không màng đến việc trong linh tuyền vẫn còn người khác, cô lập tức nhảy vào, sau đó lột toàn bộ quần áo trên người xuống.



Đợi cô cởi xong quần áo của mình, ánh mắt lại bị khóa chặt vào người nào đó đang nhắm hai mắt cách đó không xa.



Sở Việt trước đó còn là người trong mắt bão, dĩ nhiên tình trạng quần áo trên người hắn còn tệ hơn cả của cô.











Tự hỏi một hồi, cô hơi cắn răng, quyết định phải cởi bộ đồ kinh dị chướng mắt kia ra!



Nói làm liền làm, chẳng qua quần áo của Sở Việt là loại được chế tác đặc biệt, rốt cuộc cũng là dành để chiến đấu với người dị năng, cho nên cực kỳ khó cởi, Đường Khanh phí sức chín trâu hai hổ, cũng mới vất cả cởi được áo trên ra, chỉ là áo trên cởi xong vẫn còn quần nữa……



“Đậu má, đây là cái kiểu quần chết tiệt gì nha! Khó cởi như vậy!”



Dứt lời, cô vốn còn đang cúi đầu, lại đột nhiên nghe được giọng nói cực khàn từ đỉnh đầu truyền đến.



“Mộc Mộc, đây là em đang làm gì thế?”



Nghe vậy, cô bỗng dưng ngẩng đầu lên, thấy màu đỏ tươi trong mắt đối phương đã bớt đi không ít, lúc này mới cắn răng nói: “Đương nhiên là cởi quần anh!”



Sở Việt đột nhiên cong khóe môi, mỉm cười, rõ ràng trong mắt còn mang theo chút màu đỏ tươi khiến cho người ta sợ hãi, nhưng kết hợp với nụ cười này lại khiến người ta ngoài ý muốn cảm thấy được một sự tà tứ ung dung.



“Mộc Mộc, muốn cởi quần anh cứ trực tiếp nói với anh là được, không cần phiền toái em đích thân động thủ.”



Đường Khanh cực kỳ không có tiền đồ mà ngây người trong chớp mắt, nụ cười như vậy quả thực phạm quy mà! Chẳng qua nháy mắt tiếp theo, cô lại hung tợn nói: “Anh tưởng em thích cởi lắm chắc? Anh nhìn xem anh đều đã làm ô nhiễm cả nước linh tuyền của em rồi!”



Sở Việt nhìn cô gái sức sống bắn ra bốn phía trước mắt mình, ý cười nơi khóe miệng càng lúc càng sâu, lúc trước hắn đã sợ hãi mình sẽ vĩnh viễn mất cô đến chừng nào, chỉ cần tưởng tượng đến việc cô sẽ xảy ra chuyện, cả người đều mất đi khống chế.



Vẫn may là, cô còn tồn tại.



“Không việc gì, anh đền cho em.”



“Anh lấy cái gì mà đền!”



“Thân thể anh đó.”



Đường Khanh còn đang nổi nóng, nhưng sau khi nghe được lời này, khóe miệng cô lập tức giật giật, “Cảm ơn ngài, tôi không dám muốn.”



“Hàng đã bán ra, không nhận trả về.” Nói xong, hắn đột nhiên duỗi tay, ôm cô vào trong ngực.



Đường Khanh ngẩn ra, “Anh……”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom