Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: Trọng sinh ở tận thế 15
Edit: Xanh Lá
Đường Khanh cũng không biết qua bao lâu, đợi đến khi đối phương dừng lại, cô đã giống như con cá mất nước, không còn chút sức lực phản kháng nào.
Rõ ràng còn chưa làm đến bước cuối cùng, nhưng lại khiến cô cảm thấy khủng bố hơn nhiều so với Lục Trạch kiếp trước……
“Mộc Mộc thật thơm, thật muốn ăn em trọn vẹn.”
Giọng nói trầm trầm rơi vào tai người nghe tựa như tiếng chuông cảnh báo, chẳng qua hiện tại cô đã mất lực phản kháng, chỉ có thể lo lắng suông, về phần hệ thống…… Sớm đã ở trong phòng tối xa xôi kia, thương mà không giúp gì được.
“Anh Việt, em, em biết sai rồi, anh tha cho em đi, em cũng không có cách nào mà.” Đường Khanh đỏ hồng mắt, lại nói ra chuyện cô lén đưa Hứa Văn Thanh ra ngoài, cuối cùng, cô thật cẩn thận nói: “Anh Việt, anh sẽ giúp em có phải không?”
Sở Việt nhìn chằm chằm vào mắt cô, như đang phân biệt thật giả trong lời cô nói, hắn biết cô là người đã từng trải qua một lần tận thế, như vậy, cô hẳn phải biết đời trước hắn đã chết trong tay ai. Rốt cuộc cô ấy coi mình như bàn đạp, hay là gì khác……
Đường Khanh thấy hắn thờ ơ, chỉ có thể khẽ kéo tay hắn, cầu xin: “Anh Việt, anh nhất định sẽ giúp em, có phải không?”
Sở Việt trước đó vẫn còn lý trí, nhưng ngay sau khi cô lộ nét mặt khổ sở, lý trí tức khắc biến mất hoàn toàn, cuối cùng hóa thành một tiếng than nhẹ, “Mộc Mộc, anh hy vọng đây là lần cuối cùng, lần sau, không cho phép rời khỏi anh.”
Đường Khanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, chẳng qua ngoài mặt lại nỗ lực gật đầu, “Về sau sẽ không rời khỏi anh Việt, cho dù có người uy hiếp em đi chăng nữa.”
Nghe vậy, Sở Việt bật cười, “Người phụ nữ kia còn có thể uy hiếp được em?” Lúc trước khi hắn vừa mới trọng sinh trở về, dưới tình huống hắn hoàn toàn nóng nảy cô còn dám nói điều kiện với hắn, thì người phụ nữ kia, còn không phải bị cô chơi đùa trong tay à.
Đường Khanh nghịch ngợm thè lưỡi, nhỏ giọng nói một câu, “Đúng là chẳng gạt được anh Việt điều gì.”
Hệ thống khó khăn lắm mới được thả ra từ bên trong phòng tối, lại nhìn thấy một màn như vậy, có một khoảnh khắc, hắn đột nhiên cảm thấy phòng tối dường như vẫn không tồi, “Khanh Khanh à, đúng là làm khó cho ngươi.”
Diễn loại tiểu loli ngây ngô vô tội này, thật là quá đau mắt.
Đường Khanh dường như tìm được trò chơi mới, nghe hệ thống nói vậy, tiếp tục bán manh nói: “Thống ca ca, vì sao lại nói kiểu như thế, ngươi không thích người ta sao?”
Hệ thống, “……” Một chút áy náy lúc trước, thật sự đã không còn sót lại chút gì.
“Thống ca ca, sao ngươi lại không nói lời nào nha ~”
“Thống ca ca mệt tâm, không muốn nói chuyện.”
“Phi, thống ca ca ngươi còn có tâm à! Chớ có gạt ta!”
Hệ thống: Đối thoại này còn có thể tiếp tục hay không?
Đường Khanh còn muốn trêu hệ thống tiếp, lại thấy Sở Việt đứng lên.
“Anh Việt, chúng ta đi đâu?” Nói xong, cô nhìn Triệu Khải Siêu vẫn đang nằm trên đất, vẻ mặt chết không nhắm mắt, nhỏ giọng nói: “Cái căn cứ này hẳn là không thể tiếp tục ở lại nữa.”
“Mộc Mộc, nếu rời khỏi nơi này, em có sợ không?”
“Có anh Việt ở đây, có gì phải sợ chứ.”
Rõ ràng biết tiểu nha đầu vô tội trước mắt này đang lừa hắn, nhưng Sở Việt lại cam tâm bị lừa.
“Đi thôi.”
“Ồ.”
Đường Khanh vốn cho rằng chỉ là rời khỏi Triệu gia, lại không nghĩ rằng Sở Việt cứ thế mà một đường dẫn cô rời khỏi căn cứ.
“Anh Việt, chúng ta đi đâu vậy?”
“Lúc tiến vào thành phố B, anh đã cho người xây một căn cứ loại nhỏ.”
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ, lại khiến Đường Khanh chấn động không nhẹ. Từ lúc bọn họ tiến vào thành phố B, tính toán đâu ra đấy, tổng cộng cũng chỉ mới ba tháng, có thể xây được một căn cứ trong thời gian ngắn như vậy, quả nhiên cũng chỉ có nam chính mới làm được nha!
“Anh Việt thật lợi hại. Đúng rồi, anh Việt có thể giúp em một việc hay không.”
Bản thân cô thì đã đưa nữ chính theo rồi, nhưng đám người giáo sư Vương vẫn còn ở phòng thí nghiệm. Muốn nghiên cứu chế tạo thuốc, thì chỉ dựa vào cô cùng nữ chính sẽ không thể nào làm được.
Sở Việt điểm một cái lên chóp mũi cô, sủng nịch nói: “Mấy giáo sư mà em nói đó, lúc anh rời đi đã để người đi đón bọn họ rồi. Em đấy, về sau cũng đừng chạy loạn.”
Đường Khanh sờ sờ cái múi vừa bị điểm, nhỏ giọng nói: “Sẽ không.”
Nơi này có nam chính còn có nữ chính, cho dù có người lấy súng chỉ vào cô, cô cũng sẽ không rời đi.
Căn cứ này cách căn cứ trước không quá xa, trên đường còn phải đánh không ít zombie, tổng cộng lại cũng mất khoảng ba giờ đồng hồ.
Chuyện đầu tiên khi đi vào căn cứ chính là chuyển Hứa Văn Thanh từ trong không gian ra ngoài. Lúc trước Đường Khanh không thể nào tiếp cận cô ấy, cho nên căn bản không rõ lắm về tình trạng của cô, trước mắt kiểm tra một phen may là vẫn tốt, vấn đề nhỏ duy nhất chính là mất máu quá độ, chẳng qua bồi dưỡng một chút là có thể khôi phục.
“Chính là vì cô ta, nên em mới đáp ứng người phụ nữ kia rời khỏi anh?” Từ lúc trở lại căn cứ, Sở Việt vẫn luôn ở bên cạnh cô, cho nên nhất cử nhất động của cô, hắn đều nhìn thấy được. Hắn nhìn cô lo lắng, nhìn cô vui mừng, kìm nén xúc động cực đại, mới không lập tức giết người phụ nữ trước mắt kia.
Đường Khanh hiện giờ có thể xem như đã nắm được tính tình hắn, lập tức làm nũng nói: “Anh Việt, không thể nói như vậy! Anh biết không, đời trước nhân loại kỳ thật vẫn có hi vọng, chỉ là…… Triệu gia quá đáng giận, huỷ hoại hy vọng của loài người!”
Lời này nửa thật nửa giả, hơn nữa nhìn dáng vẻ cô tức giận, Sở Việt lại không hề hoài nghi, chỉ nói: “Em nói người phụ nữ này?”
“Đúng vậy, Hứa Văn Thanh rất trân quý, không thể để cô ấy rơi vào tay người Triệu gia.”
Đối với việc thế giới này sẽ ra sao, Sở Việt sớm đã không để bụng, chẳng qua nếu cô muốn cứu vớt thế giới, hắn liền không ngại cứu vớt cùng cô.
“Được.”
Bận rộn cả đêm, hơn nữa lúc trước còn bị người nào đó lăn lộn, sau khi kiểm tra xong cho Hứa Văn Thanh, Đường Khanh liền không còn bao nhiêu sức lực nữa.
Thấy thế, Sở Việt lập tức bế ngang cô lên, “Đi nghỉ ngơi.”
Nghe vậy, Đường Khanh cười nheo mắt lại, “Nghe lời anh Việt.”
Chỉ là trên mặt như thế, nội tâm lại vô cùng nóng nảy, rất sợ vị sát thần này tiếp tục lăn lộn mình, cũng may, sát thần tuy nhìn có vẻ khủng bố, nhưng rốt cuộc vẫn không tiếp tục ……
Ngày hôm sau, Đường Khanh ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh, nhìn ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, cô có chút hoảng thần. Cô đã bao lâu không ngủ một giấc an tâm như vậy?
“Hệ thống, chỉ số hoàn thành nhiệm vụ của thế giới?”
“50%.”
“Giá trị hắc hóa của nam chính thì sao?”
“Không đến 30%.”
Lời hệ thống nói khiến Đường Khanh có một tia hy vọng, hiện tại chỉ cần nghiên cứu chế tạo ra thuốc chữa trị, sau khi công lược nam chính xong, hẳn là là có thể rời khỏi cái thế giới khiến người ta buồn bực này.
Hôm qua cô tới căn cứ lúc rạng sáng, nên cũng không nhìn rõ căn cứ trông như thế nào, bây giờ nhìn kỹ, thật ra cực kỳ không tệ, căn cứ tuy nhỏ nhưng những gì cần có đều có, hơn nữa trong lúc cô không hề nhận ra, Sở Việt thế mà lại chiêu mộ được nhiều người như thế. Nếu không đoán sai, căn cứ này ngoại trừ cô và thím Vương, phỏng chừng đều không phải người thường.
Khi Sở Việt tỉnh lại vào buổi sáng, thấy cô còn đang ngủ say liền không quấy rầy cô, lúc này có người báo rằng cô đã tỉnh lại, hắn lập tức buông chuyện trong tay, đi tới bên cạnh cô.
“Mộc Mộc, ăn sáng chưa?”
“Chờ anh Việt ăn cùng.” Đường Khanh cười, vẻ mặt xán lạn, cũng không hỏi trước đó hắn rốt cuộc đã ăn chưa.
“Được.”
Đường Khanh cũng không biết qua bao lâu, đợi đến khi đối phương dừng lại, cô đã giống như con cá mất nước, không còn chút sức lực phản kháng nào.
Rõ ràng còn chưa làm đến bước cuối cùng, nhưng lại khiến cô cảm thấy khủng bố hơn nhiều so với Lục Trạch kiếp trước……
“Mộc Mộc thật thơm, thật muốn ăn em trọn vẹn.”
Giọng nói trầm trầm rơi vào tai người nghe tựa như tiếng chuông cảnh báo, chẳng qua hiện tại cô đã mất lực phản kháng, chỉ có thể lo lắng suông, về phần hệ thống…… Sớm đã ở trong phòng tối xa xôi kia, thương mà không giúp gì được.
“Anh Việt, em, em biết sai rồi, anh tha cho em đi, em cũng không có cách nào mà.” Đường Khanh đỏ hồng mắt, lại nói ra chuyện cô lén đưa Hứa Văn Thanh ra ngoài, cuối cùng, cô thật cẩn thận nói: “Anh Việt, anh sẽ giúp em có phải không?”
Sở Việt nhìn chằm chằm vào mắt cô, như đang phân biệt thật giả trong lời cô nói, hắn biết cô là người đã từng trải qua một lần tận thế, như vậy, cô hẳn phải biết đời trước hắn đã chết trong tay ai. Rốt cuộc cô ấy coi mình như bàn đạp, hay là gì khác……
Đường Khanh thấy hắn thờ ơ, chỉ có thể khẽ kéo tay hắn, cầu xin: “Anh Việt, anh nhất định sẽ giúp em, có phải không?”
Sở Việt trước đó vẫn còn lý trí, nhưng ngay sau khi cô lộ nét mặt khổ sở, lý trí tức khắc biến mất hoàn toàn, cuối cùng hóa thành một tiếng than nhẹ, “Mộc Mộc, anh hy vọng đây là lần cuối cùng, lần sau, không cho phép rời khỏi anh.”
Đường Khanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, chẳng qua ngoài mặt lại nỗ lực gật đầu, “Về sau sẽ không rời khỏi anh Việt, cho dù có người uy hiếp em đi chăng nữa.”
Nghe vậy, Sở Việt bật cười, “Người phụ nữ kia còn có thể uy hiếp được em?” Lúc trước khi hắn vừa mới trọng sinh trở về, dưới tình huống hắn hoàn toàn nóng nảy cô còn dám nói điều kiện với hắn, thì người phụ nữ kia, còn không phải bị cô chơi đùa trong tay à.
Đường Khanh nghịch ngợm thè lưỡi, nhỏ giọng nói một câu, “Đúng là chẳng gạt được anh Việt điều gì.”
Hệ thống khó khăn lắm mới được thả ra từ bên trong phòng tối, lại nhìn thấy một màn như vậy, có một khoảnh khắc, hắn đột nhiên cảm thấy phòng tối dường như vẫn không tồi, “Khanh Khanh à, đúng là làm khó cho ngươi.”
Diễn loại tiểu loli ngây ngô vô tội này, thật là quá đau mắt.
Đường Khanh dường như tìm được trò chơi mới, nghe hệ thống nói vậy, tiếp tục bán manh nói: “Thống ca ca, vì sao lại nói kiểu như thế, ngươi không thích người ta sao?”
Hệ thống, “……” Một chút áy náy lúc trước, thật sự đã không còn sót lại chút gì.
“Thống ca ca, sao ngươi lại không nói lời nào nha ~”
“Thống ca ca mệt tâm, không muốn nói chuyện.”
“Phi, thống ca ca ngươi còn có tâm à! Chớ có gạt ta!”
Hệ thống: Đối thoại này còn có thể tiếp tục hay không?
Đường Khanh còn muốn trêu hệ thống tiếp, lại thấy Sở Việt đứng lên.
“Anh Việt, chúng ta đi đâu?” Nói xong, cô nhìn Triệu Khải Siêu vẫn đang nằm trên đất, vẻ mặt chết không nhắm mắt, nhỏ giọng nói: “Cái căn cứ này hẳn là không thể tiếp tục ở lại nữa.”
“Mộc Mộc, nếu rời khỏi nơi này, em có sợ không?”
“Có anh Việt ở đây, có gì phải sợ chứ.”
Rõ ràng biết tiểu nha đầu vô tội trước mắt này đang lừa hắn, nhưng Sở Việt lại cam tâm bị lừa.
“Đi thôi.”
“Ồ.”
Đường Khanh vốn cho rằng chỉ là rời khỏi Triệu gia, lại không nghĩ rằng Sở Việt cứ thế mà một đường dẫn cô rời khỏi căn cứ.
“Anh Việt, chúng ta đi đâu vậy?”
“Lúc tiến vào thành phố B, anh đã cho người xây một căn cứ loại nhỏ.”
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ, lại khiến Đường Khanh chấn động không nhẹ. Từ lúc bọn họ tiến vào thành phố B, tính toán đâu ra đấy, tổng cộng cũng chỉ mới ba tháng, có thể xây được một căn cứ trong thời gian ngắn như vậy, quả nhiên cũng chỉ có nam chính mới làm được nha!
“Anh Việt thật lợi hại. Đúng rồi, anh Việt có thể giúp em một việc hay không.”
Bản thân cô thì đã đưa nữ chính theo rồi, nhưng đám người giáo sư Vương vẫn còn ở phòng thí nghiệm. Muốn nghiên cứu chế tạo thuốc, thì chỉ dựa vào cô cùng nữ chính sẽ không thể nào làm được.
Sở Việt điểm một cái lên chóp mũi cô, sủng nịch nói: “Mấy giáo sư mà em nói đó, lúc anh rời đi đã để người đi đón bọn họ rồi. Em đấy, về sau cũng đừng chạy loạn.”
Đường Khanh sờ sờ cái múi vừa bị điểm, nhỏ giọng nói: “Sẽ không.”
Nơi này có nam chính còn có nữ chính, cho dù có người lấy súng chỉ vào cô, cô cũng sẽ không rời đi.
Căn cứ này cách căn cứ trước không quá xa, trên đường còn phải đánh không ít zombie, tổng cộng lại cũng mất khoảng ba giờ đồng hồ.
Chuyện đầu tiên khi đi vào căn cứ chính là chuyển Hứa Văn Thanh từ trong không gian ra ngoài. Lúc trước Đường Khanh không thể nào tiếp cận cô ấy, cho nên căn bản không rõ lắm về tình trạng của cô, trước mắt kiểm tra một phen may là vẫn tốt, vấn đề nhỏ duy nhất chính là mất máu quá độ, chẳng qua bồi dưỡng một chút là có thể khôi phục.
“Chính là vì cô ta, nên em mới đáp ứng người phụ nữ kia rời khỏi anh?” Từ lúc trở lại căn cứ, Sở Việt vẫn luôn ở bên cạnh cô, cho nên nhất cử nhất động của cô, hắn đều nhìn thấy được. Hắn nhìn cô lo lắng, nhìn cô vui mừng, kìm nén xúc động cực đại, mới không lập tức giết người phụ nữ trước mắt kia.
Đường Khanh hiện giờ có thể xem như đã nắm được tính tình hắn, lập tức làm nũng nói: “Anh Việt, không thể nói như vậy! Anh biết không, đời trước nhân loại kỳ thật vẫn có hi vọng, chỉ là…… Triệu gia quá đáng giận, huỷ hoại hy vọng của loài người!”
Lời này nửa thật nửa giả, hơn nữa nhìn dáng vẻ cô tức giận, Sở Việt lại không hề hoài nghi, chỉ nói: “Em nói người phụ nữ này?”
“Đúng vậy, Hứa Văn Thanh rất trân quý, không thể để cô ấy rơi vào tay người Triệu gia.”
Đối với việc thế giới này sẽ ra sao, Sở Việt sớm đã không để bụng, chẳng qua nếu cô muốn cứu vớt thế giới, hắn liền không ngại cứu vớt cùng cô.
“Được.”
Bận rộn cả đêm, hơn nữa lúc trước còn bị người nào đó lăn lộn, sau khi kiểm tra xong cho Hứa Văn Thanh, Đường Khanh liền không còn bao nhiêu sức lực nữa.
Thấy thế, Sở Việt lập tức bế ngang cô lên, “Đi nghỉ ngơi.”
Nghe vậy, Đường Khanh cười nheo mắt lại, “Nghe lời anh Việt.”
Chỉ là trên mặt như thế, nội tâm lại vô cùng nóng nảy, rất sợ vị sát thần này tiếp tục lăn lộn mình, cũng may, sát thần tuy nhìn có vẻ khủng bố, nhưng rốt cuộc vẫn không tiếp tục ……
Ngày hôm sau, Đường Khanh ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh, nhìn ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, cô có chút hoảng thần. Cô đã bao lâu không ngủ một giấc an tâm như vậy?
“Hệ thống, chỉ số hoàn thành nhiệm vụ của thế giới?”
“50%.”
“Giá trị hắc hóa của nam chính thì sao?”
“Không đến 30%.”
Lời hệ thống nói khiến Đường Khanh có một tia hy vọng, hiện tại chỉ cần nghiên cứu chế tạo ra thuốc chữa trị, sau khi công lược nam chính xong, hẳn là là có thể rời khỏi cái thế giới khiến người ta buồn bực này.
Hôm qua cô tới căn cứ lúc rạng sáng, nên cũng không nhìn rõ căn cứ trông như thế nào, bây giờ nhìn kỹ, thật ra cực kỳ không tệ, căn cứ tuy nhỏ nhưng những gì cần có đều có, hơn nữa trong lúc cô không hề nhận ra, Sở Việt thế mà lại chiêu mộ được nhiều người như thế. Nếu không đoán sai, căn cứ này ngoại trừ cô và thím Vương, phỏng chừng đều không phải người thường.
Khi Sở Việt tỉnh lại vào buổi sáng, thấy cô còn đang ngủ say liền không quấy rầy cô, lúc này có người báo rằng cô đã tỉnh lại, hắn lập tức buông chuyện trong tay, đi tới bên cạnh cô.
“Mộc Mộc, ăn sáng chưa?”
“Chờ anh Việt ăn cùng.” Đường Khanh cười, vẻ mặt xán lạn, cũng không hỏi trước đó hắn rốt cuộc đã ăn chưa.
“Được.”