Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 204: Sư Phụ Ở Dưới, Thú Vương Ở Trên 18
Edit: Xanh Lá
Vì thế, Bạch Trạch vừa trở về từ ngoại thành Vô Song Thành liền thấy được Chỉ Chỉ nhà mình đang nghiên cứu trận pháp của hắn, dáng vẻ chuyên chú kia, ngay cả hắn trở về cũng đều hoàn toàn không biết. Nhìn dáng vẻ tự hỏi của cô, cũng không biết làm sao, biểu cảm của hắn một chớp mắt trước còn sung sướng, ngay sau đó lại trầm xuống hoàn toàn, mà theo sắc mặt hắn, cảm xúc hoảng sợ phẫn nộ ngập tràn toàn bộ trận pháp.
“Sư phụ đây là đang làm gì? Là muốn thừa dịp ta không ở đây mà muốn rời khỏi ta sao?”
Rõ ràng là giọng nói vô cùng ôn nhu, nhưng Đường Khanh lại nghe đến cả người đều cứng lại, hiểu lầm này rất lớn nha, cô muốn chạy trốn lúc nào, chẳng qua là bị trận pháp tinh diệu này hấp dẫn thôi.
“Ngươi, nghe ta nói.”
Cô thử giải thích, nhưng nụ cười trên khóe miệng Bạch Trạch lại càng sâu, hắn đứng trên bậc thang ngọc thạch ngoài tiểu viện, từ trên cao nhìn xuống Đường Khanh đang ngồi xổm ở cửa, gằn từng chữ: “Sư phụ, Tiểu Cửu chưa đủ tốt với người chỗ nào? Còn chưa đủ dụng tâm chỗ nào? Vì sao, vì sao người luôn muốn rời khỏi ta.”
Hệ thống lúc này đột nhiên lên tiếng, “Ây dà, cho phép ta vào thời khắc này phát ra một chút cảnh cáo nhỏ, giá trị hắc hóa của nam chính liên tục hắc hóa trăm phần trăm, ký chủ cẩn thận bị xóa bỏ, hoặc cẩn thận thế giới này bị xóa bỏ.”
Bạch Trạch sau lần trước hắc hóa đạt tối đa, bởi vì Đường Khanh thuận theo mà mức độ giảm xuống một chút, nhưng lúc này mới chưa đến một tháng, giá trị hắc hóa đã lần nữa bùng nổ.
Đường Khanh: “Ngươi câm miệng đi! Đừng có khiến ta phân tâm!”
Cái hệ thống rách này tuột xích vào thời khắc mấu chốt thì cũng thôi, giờ thế mà lại ở đây vui sướng khi người gặp họa! Thật muốn đánh hắn!
Quát hệ thống xong, cô sống không còn gì luyến tiếc giải thích: “Ta cũng không phải muốn rời đi, chẳng qua là bị trận pháp tinh diệu này hấp dẫn, muốn biết bày trận như thế nào mà thôi.”
Nam chính động một chút liền chơi hắc hóa, tâm thật mệt mà, còn có thể quan tâm một chút tới cuộc đời nữ phụ pháo hôi hay không chứ.
Hiển nhiên, Bạch Trạch từ sau ngày đó cô muốn giải trừ quan hệ thầy trò liền trở nên cực kỳ bất an, cực kỳ không tự tin, mặc dù hắn là thượng cổ thần thú, nhưng vậy thì tính sao, Chỉ Chỉ của hắn cho tới bây giờ vẫn chẳng thèm nhìn tới. Trong thời gian này hắn một tấc không rời, thậm chí khi rời khỏi cũng bày ra trận pháp rắc rối phức tạp như vậy.
Bởi vì hắn sợ hãi, sợ có một ngày cô lại muốn rời khỏi mình.
Dáng vẻ hắn lo được lo mất như vậy, Đường Khanh nhìn mà có chút đau lòng, người lúc trước phong hoa vô song, tự tin như vậy, hiện giờ lại vì cô mà biến thành thế này, rốt cuộc cũng là người mình nuôi dưỡng mười năm, à không, là thú, sao lại nửa điểm tình cảm cũng không có đây. Nghĩ vậy, tất cả bất đắc dĩ hóa thành một tiếng than nhẹ.
“Ta sẽ không đi.”
Ít nhất, sẽ không đi bây giờ.
Lời hứa hẹn của Đường Khanh rốt cuộc cũng làm mưa gió sắp đến kia tiêu tán, chẳng qua tức giận tuy không còn, nhưng Bạch Trạch lại bắt đầu không biết xấu hổ.
“Sư phụ, người dọa ta sợ hãi, ta còn tưởng người lại muốn rời khỏi ta.”
Nghe giọng nói tội nghiệp đó, khóe mắt Đường Khanh giật tăng tăng, nhưng rốt cuộc cũng là nam chính hắc hóa, cô chỉ có thể dỗ dành: “Vậy ngươi muốn thế nào.”
Nghe được cô nói như vậy, con ngươi xinh đẹp nháy mắt sáng như sao trời, khóe miệng tràn ra nụ cười xán lạn loá mắt, “Từ sau khi ta theo sư phụ trở về, gần như vẫn đều ở Vô Song Thành. Sư phụ, ta còn chưa thấy được thế giới bên ngoài đâu.”
Đường Khanh nhìn kỹ thuật diễn tinh vi kia mà bội phục sâu sắc. Thần thú Bạch Trạch ấy à, đó chính là thần thú đầu tiên xuất hiện khi thế gian này sơ khai hỗn độn đó! Thượng cổ đại thần như vậy, còn nói với cô là chưa từng thấy chuyện bên ngoài, hù ai chứ!
Yên lặng đỡ trán, chẳng qua cuối cùng cô vẫn gật đầu đáp ứng rồi, rốt cuộc với khả năng gây chuyện của vị này, nếu không đáp ứng, quỷ biết hắn lại muốn bày ra chuyện xấu gì đây!
“Vậy ngươi muốn đi đâu.”
“Chỉ cần ở bên sư phụ, đi đâu cũng được.”
Bạch Trạch trên miệng thì nói như vậy, nhưng cuối cùng lại dẫn cô đi tới Lăng thành. Lăng thành ở thế giới này cũng coi như nổi danh, rốt cuộc cũng có chiêu bài thần y thế gia Mộc gia này. Kia chính là Mộc gia ngay cả quỷ thần cũng có thể chữa trị, tuy cư trú ở Nhân tộc, nhưng phóng mắt nhìn lại, ngoại trừ Nhân tộc, sức ảnh hưởng của họ hầu như đều có ở mọi chủng tộc khác.
Mộc gia tuy là thần y nổi tiếng thiên hạ, nhưng Đường Khanh là Thành chủ Vô Song Thành trận pháp thiên hạ đệ nhất, bởi cô và Bạch Trạch cũng không hề giấu thân phận, nên ngay khi cô vừa bước vào Lăng thành, đã có người hầu Mộc gia tiến lên nghênh đón.
“Bạch Thành chủ.” Người hầu cung kính khom người, “Chủ nhân nhà ta biết ngài tới Lăng thành, cố ý để ta tới mời ngài đến phủ một lần.”
Đường Khanh và Mộc gia thật ra cũng không tính là xa lạ, tuy cũng không thân, chẳng qua lúc trước lúc cô nuôi Bạch Trạch từng có lần nghe nói Mộc gia xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nghĩ rốt cuộc cũng là nữ chính của thế giới này, cô liền thuận tay hỗ trợ giải quyết. Có một ân tình như vậy, cô tới Lăng thành, nói thế nào Mộc gia cũng sẽ làm tròn lễ nghĩa của người làm chủ nhà, nên đối mặt với người hầu Mộc gia phái tới, cô cũng không vội vã phản đối, mà dò hỏi người đi bên cạnh.
“Tiểu Cửu, ngươi có muốn đến Mộc gia không?”
“Ta nói rồi, chỉ cần ở cùng sư phụ, đi đâu đều có thể.”
“Vậy liền tới Mộc gia đi.”
Mộc gia tiền nhiều thế lớn, cũng đỡ cho cô phải tìm chỗ ở.
Sau khi Đường Khanh đến, gia chủ Mộc gia có vẻ đặc biệt nhiệt tình. Nên biết lúc trước cô chỉ tiện tay mà thôi nhưng lại cứu bọn họ từ trong cơn nước lửa, năm đó tiểu thư Mộc gia nuông chiều nhất xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, dù thế nào cũng cứu không tỉnh, tuy không đến mức bị mất mạng, nhưng loại nửa chết nửa sống này cũng khiến mọi người lo lắng. Cũng may cuối cùng được Thành chủ Vô Song Thành cứu giúp, phái người đưa thuốc tới, lúc này mới hóa giải tình cảnh lửa sém lông mày của bọn họ.
Có thể tiếp đón ân nhân đã cứu con gái mình, gia chủ Mộc gia có thể nói là thịnh tình hết mức, thậm chí cuối cùng còn để vị tiểu thư Mộc gia kia, cũng chính là nữ chính Mộc Nhan bước ra tự mình cảm tạ.
Hiện giờ Mộc Nhan chẳng qua mới mười lăm mười sáu tuổi, ở Mộc gia đặc biệt được nuông chiều, tính cách ngây thơ hồn nhiên, gắn với khuôn mặt nhỏ đáng yêu đến cực điểm kia của nàng, thật ra không hề gây chút cảm giác khó chịu nào, ngược lại khiến người ta muốn dung túng vô hạn.
Mộc Nhan đã một đường chạy chậm tới đây, bởi vì chạy bộ, lúc này khuôn mặt nhỏ trắng nõn mượt mà của nàng ấy đỏ ửng nhàn nhạt, có vẻ đặc biệt đáng yêu. Nàng ấy mở to hai mắt, vẻ mặt vui vẻ nói với Đường Khanh: “Tiểu tỷ tỷ, năm đó chính tỷ đã cứu ta phải không?”
Đường Khanh vốn thích sinh vật đáng yêu, dáng vẻ này của Mộc Nhan quả thực đã chọc trúng cơn cuồng đáng yêu của cô rồi, vì thế cô hiếm khi dỡ xuống vẻ lạnh nhạt, gật gật đầu, khẽ cười nói: “Chẳng qua chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần nói cảm ơn.”
So sánh với kiểu đáng yêu của Mộc Nhan, Đường Khanh vì hình tượng của Bạch Chỉ mà trước nay đều lạnh băng cao ngạo, lúc này cô lại bỏ sự cao ngạo này xuống mà cười rộ lên, mặc dù chỉ là cười nhẹ, nhưng nụ cười kia tức khắc đã khiến thiên địa đều thất sắc.
Mộc Nhan dại ra một lát, cuối cùng giương cái miệng nhỏ, vẻ mặt kinh diễm nói: “Tiểu tỷ tỷ thật đẹp.”
Được người khen trực tiếp như vậy, Đường Khanh nhất thời có chút ngượng ngùng khụ khụ, tiếp theo đáp lại nàng ấy: “Muội cũng rất đáng yêu.”
Vị cô nương Mộc gia này hoàn toàn chính là thành phần cuồng mặt đẹp, trong cốt truyện cũ, nàng ấy sở dĩ cứu Bạch Trạch cũng chỉ vì bị dung nhan tuấn mỹ của hắn mê hoặc, hiện giờ thấy Đường Khanh, nhất thời lại không bước nổi chân, cuối cùng còn cực kỳ không biết xấu hổ mà tự tiến cử: “Tiểu tỷ tỷ, nhà tỷ còn thiếu thần y không? Ví dụ như kiểu đáng yêu giống ta này.”
Không đợi Đường Khanh trả lời, bên cạnh liền truyền đến giọng nói lạnh băng, “Không thiếu.”
Bạch Trạch đứng ở một bên, sắc mặt tối tăm, Chỉ Chỉ của hắn còn chưa bao giờ tươi cười với hắn như vậy đâu! Nhưng hôm nay lại cười với nha đầu thúi chướng mắt như vậy, thật sự tức giận mà!
Vì thế, Bạch Trạch vừa trở về từ ngoại thành Vô Song Thành liền thấy được Chỉ Chỉ nhà mình đang nghiên cứu trận pháp của hắn, dáng vẻ chuyên chú kia, ngay cả hắn trở về cũng đều hoàn toàn không biết. Nhìn dáng vẻ tự hỏi của cô, cũng không biết làm sao, biểu cảm của hắn một chớp mắt trước còn sung sướng, ngay sau đó lại trầm xuống hoàn toàn, mà theo sắc mặt hắn, cảm xúc hoảng sợ phẫn nộ ngập tràn toàn bộ trận pháp.
“Sư phụ đây là đang làm gì? Là muốn thừa dịp ta không ở đây mà muốn rời khỏi ta sao?”
Rõ ràng là giọng nói vô cùng ôn nhu, nhưng Đường Khanh lại nghe đến cả người đều cứng lại, hiểu lầm này rất lớn nha, cô muốn chạy trốn lúc nào, chẳng qua là bị trận pháp tinh diệu này hấp dẫn thôi.
“Ngươi, nghe ta nói.”
Cô thử giải thích, nhưng nụ cười trên khóe miệng Bạch Trạch lại càng sâu, hắn đứng trên bậc thang ngọc thạch ngoài tiểu viện, từ trên cao nhìn xuống Đường Khanh đang ngồi xổm ở cửa, gằn từng chữ: “Sư phụ, Tiểu Cửu chưa đủ tốt với người chỗ nào? Còn chưa đủ dụng tâm chỗ nào? Vì sao, vì sao người luôn muốn rời khỏi ta.”
Hệ thống lúc này đột nhiên lên tiếng, “Ây dà, cho phép ta vào thời khắc này phát ra một chút cảnh cáo nhỏ, giá trị hắc hóa của nam chính liên tục hắc hóa trăm phần trăm, ký chủ cẩn thận bị xóa bỏ, hoặc cẩn thận thế giới này bị xóa bỏ.”
Bạch Trạch sau lần trước hắc hóa đạt tối đa, bởi vì Đường Khanh thuận theo mà mức độ giảm xuống một chút, nhưng lúc này mới chưa đến một tháng, giá trị hắc hóa đã lần nữa bùng nổ.
Đường Khanh: “Ngươi câm miệng đi! Đừng có khiến ta phân tâm!”
Cái hệ thống rách này tuột xích vào thời khắc mấu chốt thì cũng thôi, giờ thế mà lại ở đây vui sướng khi người gặp họa! Thật muốn đánh hắn!
Quát hệ thống xong, cô sống không còn gì luyến tiếc giải thích: “Ta cũng không phải muốn rời đi, chẳng qua là bị trận pháp tinh diệu này hấp dẫn, muốn biết bày trận như thế nào mà thôi.”
Nam chính động một chút liền chơi hắc hóa, tâm thật mệt mà, còn có thể quan tâm một chút tới cuộc đời nữ phụ pháo hôi hay không chứ.
Hiển nhiên, Bạch Trạch từ sau ngày đó cô muốn giải trừ quan hệ thầy trò liền trở nên cực kỳ bất an, cực kỳ không tự tin, mặc dù hắn là thượng cổ thần thú, nhưng vậy thì tính sao, Chỉ Chỉ của hắn cho tới bây giờ vẫn chẳng thèm nhìn tới. Trong thời gian này hắn một tấc không rời, thậm chí khi rời khỏi cũng bày ra trận pháp rắc rối phức tạp như vậy.
Bởi vì hắn sợ hãi, sợ có một ngày cô lại muốn rời khỏi mình.
Dáng vẻ hắn lo được lo mất như vậy, Đường Khanh nhìn mà có chút đau lòng, người lúc trước phong hoa vô song, tự tin như vậy, hiện giờ lại vì cô mà biến thành thế này, rốt cuộc cũng là người mình nuôi dưỡng mười năm, à không, là thú, sao lại nửa điểm tình cảm cũng không có đây. Nghĩ vậy, tất cả bất đắc dĩ hóa thành một tiếng than nhẹ.
“Ta sẽ không đi.”
Ít nhất, sẽ không đi bây giờ.
Lời hứa hẹn của Đường Khanh rốt cuộc cũng làm mưa gió sắp đến kia tiêu tán, chẳng qua tức giận tuy không còn, nhưng Bạch Trạch lại bắt đầu không biết xấu hổ.
“Sư phụ, người dọa ta sợ hãi, ta còn tưởng người lại muốn rời khỏi ta.”
Nghe giọng nói tội nghiệp đó, khóe mắt Đường Khanh giật tăng tăng, nhưng rốt cuộc cũng là nam chính hắc hóa, cô chỉ có thể dỗ dành: “Vậy ngươi muốn thế nào.”
Nghe được cô nói như vậy, con ngươi xinh đẹp nháy mắt sáng như sao trời, khóe miệng tràn ra nụ cười xán lạn loá mắt, “Từ sau khi ta theo sư phụ trở về, gần như vẫn đều ở Vô Song Thành. Sư phụ, ta còn chưa thấy được thế giới bên ngoài đâu.”
Đường Khanh nhìn kỹ thuật diễn tinh vi kia mà bội phục sâu sắc. Thần thú Bạch Trạch ấy à, đó chính là thần thú đầu tiên xuất hiện khi thế gian này sơ khai hỗn độn đó! Thượng cổ đại thần như vậy, còn nói với cô là chưa từng thấy chuyện bên ngoài, hù ai chứ!
Yên lặng đỡ trán, chẳng qua cuối cùng cô vẫn gật đầu đáp ứng rồi, rốt cuộc với khả năng gây chuyện của vị này, nếu không đáp ứng, quỷ biết hắn lại muốn bày ra chuyện xấu gì đây!
“Vậy ngươi muốn đi đâu.”
“Chỉ cần ở bên sư phụ, đi đâu cũng được.”
Bạch Trạch trên miệng thì nói như vậy, nhưng cuối cùng lại dẫn cô đi tới Lăng thành. Lăng thành ở thế giới này cũng coi như nổi danh, rốt cuộc cũng có chiêu bài thần y thế gia Mộc gia này. Kia chính là Mộc gia ngay cả quỷ thần cũng có thể chữa trị, tuy cư trú ở Nhân tộc, nhưng phóng mắt nhìn lại, ngoại trừ Nhân tộc, sức ảnh hưởng của họ hầu như đều có ở mọi chủng tộc khác.
Mộc gia tuy là thần y nổi tiếng thiên hạ, nhưng Đường Khanh là Thành chủ Vô Song Thành trận pháp thiên hạ đệ nhất, bởi cô và Bạch Trạch cũng không hề giấu thân phận, nên ngay khi cô vừa bước vào Lăng thành, đã có người hầu Mộc gia tiến lên nghênh đón.
“Bạch Thành chủ.” Người hầu cung kính khom người, “Chủ nhân nhà ta biết ngài tới Lăng thành, cố ý để ta tới mời ngài đến phủ một lần.”
Đường Khanh và Mộc gia thật ra cũng không tính là xa lạ, tuy cũng không thân, chẳng qua lúc trước lúc cô nuôi Bạch Trạch từng có lần nghe nói Mộc gia xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nghĩ rốt cuộc cũng là nữ chính của thế giới này, cô liền thuận tay hỗ trợ giải quyết. Có một ân tình như vậy, cô tới Lăng thành, nói thế nào Mộc gia cũng sẽ làm tròn lễ nghĩa của người làm chủ nhà, nên đối mặt với người hầu Mộc gia phái tới, cô cũng không vội vã phản đối, mà dò hỏi người đi bên cạnh.
“Tiểu Cửu, ngươi có muốn đến Mộc gia không?”
“Ta nói rồi, chỉ cần ở cùng sư phụ, đi đâu đều có thể.”
“Vậy liền tới Mộc gia đi.”
Mộc gia tiền nhiều thế lớn, cũng đỡ cho cô phải tìm chỗ ở.
Sau khi Đường Khanh đến, gia chủ Mộc gia có vẻ đặc biệt nhiệt tình. Nên biết lúc trước cô chỉ tiện tay mà thôi nhưng lại cứu bọn họ từ trong cơn nước lửa, năm đó tiểu thư Mộc gia nuông chiều nhất xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, dù thế nào cũng cứu không tỉnh, tuy không đến mức bị mất mạng, nhưng loại nửa chết nửa sống này cũng khiến mọi người lo lắng. Cũng may cuối cùng được Thành chủ Vô Song Thành cứu giúp, phái người đưa thuốc tới, lúc này mới hóa giải tình cảnh lửa sém lông mày của bọn họ.
Có thể tiếp đón ân nhân đã cứu con gái mình, gia chủ Mộc gia có thể nói là thịnh tình hết mức, thậm chí cuối cùng còn để vị tiểu thư Mộc gia kia, cũng chính là nữ chính Mộc Nhan bước ra tự mình cảm tạ.
Hiện giờ Mộc Nhan chẳng qua mới mười lăm mười sáu tuổi, ở Mộc gia đặc biệt được nuông chiều, tính cách ngây thơ hồn nhiên, gắn với khuôn mặt nhỏ đáng yêu đến cực điểm kia của nàng, thật ra không hề gây chút cảm giác khó chịu nào, ngược lại khiến người ta muốn dung túng vô hạn.
Mộc Nhan đã một đường chạy chậm tới đây, bởi vì chạy bộ, lúc này khuôn mặt nhỏ trắng nõn mượt mà của nàng ấy đỏ ửng nhàn nhạt, có vẻ đặc biệt đáng yêu. Nàng ấy mở to hai mắt, vẻ mặt vui vẻ nói với Đường Khanh: “Tiểu tỷ tỷ, năm đó chính tỷ đã cứu ta phải không?”
Đường Khanh vốn thích sinh vật đáng yêu, dáng vẻ này của Mộc Nhan quả thực đã chọc trúng cơn cuồng đáng yêu của cô rồi, vì thế cô hiếm khi dỡ xuống vẻ lạnh nhạt, gật gật đầu, khẽ cười nói: “Chẳng qua chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần nói cảm ơn.”
So sánh với kiểu đáng yêu của Mộc Nhan, Đường Khanh vì hình tượng của Bạch Chỉ mà trước nay đều lạnh băng cao ngạo, lúc này cô lại bỏ sự cao ngạo này xuống mà cười rộ lên, mặc dù chỉ là cười nhẹ, nhưng nụ cười kia tức khắc đã khiến thiên địa đều thất sắc.
Mộc Nhan dại ra một lát, cuối cùng giương cái miệng nhỏ, vẻ mặt kinh diễm nói: “Tiểu tỷ tỷ thật đẹp.”
Được người khen trực tiếp như vậy, Đường Khanh nhất thời có chút ngượng ngùng khụ khụ, tiếp theo đáp lại nàng ấy: “Muội cũng rất đáng yêu.”
Vị cô nương Mộc gia này hoàn toàn chính là thành phần cuồng mặt đẹp, trong cốt truyện cũ, nàng ấy sở dĩ cứu Bạch Trạch cũng chỉ vì bị dung nhan tuấn mỹ của hắn mê hoặc, hiện giờ thấy Đường Khanh, nhất thời lại không bước nổi chân, cuối cùng còn cực kỳ không biết xấu hổ mà tự tiến cử: “Tiểu tỷ tỷ, nhà tỷ còn thiếu thần y không? Ví dụ như kiểu đáng yêu giống ta này.”
Không đợi Đường Khanh trả lời, bên cạnh liền truyền đến giọng nói lạnh băng, “Không thiếu.”
Bạch Trạch đứng ở một bên, sắc mặt tối tăm, Chỉ Chỉ của hắn còn chưa bao giờ tươi cười với hắn như vậy đâu! Nhưng hôm nay lại cười với nha đầu thúi chướng mắt như vậy, thật sự tức giận mà!