Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Vương gia thỉnh ôn nhu 11
Edit: Xanh Lá
Sau khi Đại hội Thần y chấm dứt, Túc Vương vẫn chưa vội vã rời đi mà an tâm ở lại Biện Thành bắt đầu dưỡng thương. Vừa dưỡng một cái liền dưỡng đến hơn nửa năm, mà trong lúc này, danh tiếng thần y của Đường Khanh cũng đột nhiên tăng mạnh, tựa như có người cố tình làm điều này, trong lúc nhất thời toàn bộ Kỳ Quốc đều biết bên cạnh Túc Vương có một thần y, thậm chí đã chữa khỏi một thân quái bệnh kia của hắn.
Đối với việc danh tiếng tăng lên, Đường Khanh lại rất bình thản, mà Túc Vương cũng chưa bao giờ nói đến, cứ như thể hắn hoàn toàn không biết vậy.
Hôm nay, Đường Khanh theo thường lệ châm cứu xong cho Túc Vương, đang chuẩn bị rời đi thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
“Vương gia, người từ kinh thành tới.”
Nghe vậy, Túc Vương ưu nhã đứng lên từ trên giường, bởi vì châm cứu nên thân trên của hắn không một mảnh vải, “Để người tiến vào.” Nói xong, liền tiện tay cầm lấy hoa phục ở một bên khoác lên người.
Đường Khanh nhìn cửa bị mở ra, cực kỳ tự giác chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, vừa mới nhấc chân lên, tay lại bị người kia bắt được.
Cô khó hiểu nhìn đối phương, “Vương gia, dân nữ ở chỗ này hình như không tiện lắm.”
“Có cái gì mà tiện hay không, những việc này một ngày nào đó nàng sẽ phải học.”
Dứt lời, từ ngoài cửa liền có một nam tử rất trẻ tuổi đi tới, nam tử từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, thấy Túc Vương thì lập tức quỳ xuống, chỉ là vừa cất lời, giọng nói lại vang lên the thé, “Vương gia, Hoàng Hậu nương nương mời ngài về kinh.”
Kỳ Quân Túc lạnh nhạt nhìn người quỳ trên đất, “Bổn vương đã biết, ngươi có thể cút rồi.”
Nam tử quỳ trên đất cũng không vội vã rời đi, mà nịnh nọt nói: “Vương gia, Hoàng Hậu nương nương còn nói, long thể Hoàng thượng có bệnh nhẹ, hy vọng lúc ngài vào kinh có thể dẫn theo vị thần y kia.”
Đôi mắt Kỳ Quân Túc thoáng hiện vẻ châm biếm, chẳng qua hắn vẫn nói: “Việc này không phiền Hoàng Hậu nhọc lòng, bổn vương tự biết nên làm như thế nào.”
“Vậy nô tài liền cáo lui.” Nói đoạn, hắn ta cung kính lui ra ngoài.
Nam tử vừa đi, Kỳ Quân Túc đột nhiên duỗi tay ôm Đường Khanh vào lòng, tiếp theo thân mật cọ cọ khuôn mặt nhỏ của cô mà nói: “Chỉ Nhi, nàng có nguyện ý theo bổn vương về kinh không?”
Hai người động tác ái muội, ngoài mặt Đường Khanh tươi cười ôn hòa, nội tâm lại một khuôn mặt liệt, “Đương nhiên, Vương gia ở đâu dân nữ liền ở chỗ đó.”
“Kinh thành cực kỳ nguy hiểm, có lẽ bổn vương sẽ không thể bảo vệ nàng chu toàn, cho dù như vậy, nàng vẫn muốn đi theo bổn vương?”
“Vương gia, dân nữ sao có thể là người tham sống sợ chết?”
Nghe vậy, khóe môi Túc Vương khẽ cong lên, không lên tiếng nữa.
Một khi Kỳ Quân Túc đã quyết định chuyện gì, tất nhiên sẽ không thể nào trì hoãn, cho nên đêm đó liền dẫn theo Đường Khanh tiến thẳng về phía kinh thành.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, cho đến một tháng sau, khi đi vào kinh thành, Đường Khanh đã phải bọc áo choàng lông chồn kín mít, càng làm nổi bật vẻ đẹp yêu kiều của khuôn mặt cô.
Kinh thành trước nay đều phồn hoa náo nhiệt, mặc dù rét lạnh cũng không thể làm giảm đi sự nhộn nhịp của nó, Đường Khanh tuy ngồi bên trong xe ngựa, nhưng vẫn cảm nhận được sự huyên náo trên đường.
“Vương gia, chúng ta trực tiếp đi vào trong cung sao?”
Túc Vương nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô liền biết cô muốn ra ngoài chơi, chỉ là…… Khuôn mặt diễm lệ như vậy, hắn quả thật không muốn để bất luận kẻ nào nhìn thấy nha.
“Đợi giải quyết xong chuyện trong cung, bổn vương liền cùng nàng ra ngoài đi dạo.” Che giấu ý tưởng trong lòng, Túc Vương rất ôn nhu nói.
Đường Khanh đang nghe được lời này, liền nở nụ cười xán lạn, “Được.”
***
Hoàng cung, bên trong cung Càn Thanh.
Lão hoàng đế sắc mặt vàng như nến nằm trên long sàng xa hoa, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa.
Một bên, Hoàng Hậu trong mắt đầy vẻ u buồn, chẳng qua vẫn ôn nhu khuyên nhủ: “Hoàng thượng, Túc Vương đã có mặt ở kinh thành, hẳn là đang trên đường vào cung, ngài đừng sốt ruột.”
Vừa dứt lời, liền có thái giám vội vội vàng vàng chạy vào, nói: “Hoàng thượng, Túc Vương điện hạ tới.”
Nghe vậy, hai mắt vẩn đục của lão hoàng đế lập tức có chút thần thái, nói với giọng dùng khàn khàn đầy kích động: “Mau tuyên vào.”
Kỳ Quân Túc dẫn theo Đường Khanh thong thả ung dung đi vào trong điện, nhìn vị lão hoàng đế có quan hệ huyết thống với mình trên giường kia, đáy mắt cũng không có bất cứ tình cảm gì, nhưng Đường Khanh thì khẽ ngửi ngửi, lại lén nhìn lão hoàng đế trên long sàng, cô dám khẳng định, thuốc mà đám thuộc hạ cho lão hoàng đế uống, có vấn đề.
Chẳng qua, lão hoàng đế dù sao cũng phải chết, cô còn lâu mới vạch trần chuyện này, nếu không cốt truyện làm sao mà tiếp tục? Cô còn hoàn thành nhiệm vụ thế nào?
Hoàng Hậu cực kỳ nhiệt tình tiến lên, tuy mặc hoa phục ung dung hoa quý, nhưng trên mặt lại tươi cười dịu dàng, đầu tiên bà ta hàn huyên một trận, tiếp theo mới lo lắng sốt ruột nói ra bệnh tình của lão hoàng đế. Nói xong lời cuối cùng, bà ta rất kích động bắt lấy tay Đường Khanh, “Vị này hẳn chính là thần y Vân Chỉ, ngươi mau lại đây xem Hoàng thượng thế này là làm sao?”
Đường Khanh tuy không muốn cứu hoàng đế, chẳng qua ngoài mặt vẫn phải tỏ ra sẵn lòng, vì thế ngoan ngoãn tiến lên, tùy ý kê chút thuốc giảm đau cho lão hoàng đế. Đương nhiên, đối với bên ngoài cô vẫn phải nói hoàng đế còn có thể cứu được.
Lão hoàng đế từ đầu đến cuối vẫn chưa liếc mắt nhìn con trai mình lấy một cái, sau khi biết mình vẫn còn hy vọng chữa được, ông ta liền lập tức thưởng lớn.
Được một đống đồ ban thưởng, Đường Khanh liền cùng Túc Vương ở lại trong cung.
Sự có mặt của Túc Vương và thần y đã khiến trong cung dấy lên động tĩnh không nhỏ, không ít người ào ào chuyển mắt qua đây, ví dụ như Thái Tử ôn hòa khiêm tốn, lại ví dụ như Tam hoàng tử đang có thế lực như mặt trời ban trưa.
Đường Khanh làm thần y, trong khoảng thời gian ngắn liền nhận được không ít người mời, ví dụ như Hoàng Hậu, lại ví dụ như Vinh quý phi, thậm chí còn có Thái tử phi. Những người này đều là quý nhân cao cao tại thượng, Đường Khanh tuy là thần y nhưng rốt cuộc vẫn là dân thường, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn tiến đến. Chỗ Hoàng Hậu còn ổn, chỉ hỏi thăm bệnh tình của Hoàng thượng bình thường mà thôi, nhưng tới chỗ Vinh quý phi, hết thảy đều đổi vị.
Đặc biệt là chén trà nhìn có vẻ thơm mát trong tay này.
Vinh quý phi cao cao tại thượng nhìn cô, thấy cô chỉ bưng chén trà mà không uống, ngược lại cũng không vội, “Nếu Vân cô nương không thích uống trà, hay là ăn chút điểm tâm đi.”
“Dân nữ không đói bụng.” Đường Khanh buông chén trà trong tay, còn về đám điểm tâm kia, cô vẫn chưa từng liếc mắt nhìn một cái.
Vinh quý phi thấy thế, cũng không tức giận, chỉ khinh miệt nói: “Vân cô nương cho rằng như vậy thì bổn cung liền không có cách nắm giữ được ngươi sao?”
“Ồ? Không biết dân nữ làm cái gì, mà khiến Quý Phi nương nương không có cách?” Đường Khanh bình thản cười ngẩng đầu, trong mắt không có nửa điểm tức giận hay nôn nóng.
Vinh quý phi vẫn chưa trực tiếp trả lời, chỉ đánh giá cô như đánh giá hàng hóa, “Tuy nói xuất thân kém chút, chẳng qua nếu có thể nói chuyện trước mặt Hoàng thượng, thì làm trắc phi của hoàng nhi bổn cung hẳn cũng miễn cưỡng tạm ổn.”
Đường Khanh giả bộ không hiểu, cười nhạt nói: “Dân nữ không hiểu Quý Phi nương nương có ý gì, nếu như không còn việc gì nữa, dân nữ còn phải thỉnh mạch cho Hoàng thượng, liền cáo từ trước.” Nói xong, cô liền xoay người đi, chỉ là khi cô tới cửa đại điện, lại đột nhiên bị một nam tử mặc hoa phục chắn đường.
Người tới vừa tiến lên đã nâng cằm cô, nói với vẻ cợt nhả: “Nói vậy hẳn vị này chính là thần y Vân Chỉ, dáng vẻ nhìn cũng được lắm, chỉ là, Nhị ca kia của ta e rằng không có phúc hưởng thụ.”
Trong mắt Đường Khanh hiện vẻ chán ghét, “Mong Tam hoàng tử tự trọng.”
“Tự trọng? Ta nói chuyện với trắc phi tương lai của ta, vì sao phải tự trọng?” Nói xong, hắn thế mà chẳng hề bận tâm đến sự có mặt của Vinh quý phi, lập tức bế ngang người cô lên.
Vinh quý phi thấy thế, không có nửa điểm tức giận, chỉ nói, “Con mau chút, người của bổn cung không giữ chân được tên chó điên Túc Vương kia bao lâu đâu.” Nói xong, liền dẫn người rời khỏi cung điện.
Sau khi Đại hội Thần y chấm dứt, Túc Vương vẫn chưa vội vã rời đi mà an tâm ở lại Biện Thành bắt đầu dưỡng thương. Vừa dưỡng một cái liền dưỡng đến hơn nửa năm, mà trong lúc này, danh tiếng thần y của Đường Khanh cũng đột nhiên tăng mạnh, tựa như có người cố tình làm điều này, trong lúc nhất thời toàn bộ Kỳ Quốc đều biết bên cạnh Túc Vương có một thần y, thậm chí đã chữa khỏi một thân quái bệnh kia của hắn.
Đối với việc danh tiếng tăng lên, Đường Khanh lại rất bình thản, mà Túc Vương cũng chưa bao giờ nói đến, cứ như thể hắn hoàn toàn không biết vậy.
Hôm nay, Đường Khanh theo thường lệ châm cứu xong cho Túc Vương, đang chuẩn bị rời đi thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
“Vương gia, người từ kinh thành tới.”
Nghe vậy, Túc Vương ưu nhã đứng lên từ trên giường, bởi vì châm cứu nên thân trên của hắn không một mảnh vải, “Để người tiến vào.” Nói xong, liền tiện tay cầm lấy hoa phục ở một bên khoác lên người.
Đường Khanh nhìn cửa bị mở ra, cực kỳ tự giác chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, vừa mới nhấc chân lên, tay lại bị người kia bắt được.
Cô khó hiểu nhìn đối phương, “Vương gia, dân nữ ở chỗ này hình như không tiện lắm.”
“Có cái gì mà tiện hay không, những việc này một ngày nào đó nàng sẽ phải học.”
Dứt lời, từ ngoài cửa liền có một nam tử rất trẻ tuổi đi tới, nam tử từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, thấy Túc Vương thì lập tức quỳ xuống, chỉ là vừa cất lời, giọng nói lại vang lên the thé, “Vương gia, Hoàng Hậu nương nương mời ngài về kinh.”
Kỳ Quân Túc lạnh nhạt nhìn người quỳ trên đất, “Bổn vương đã biết, ngươi có thể cút rồi.”
Nam tử quỳ trên đất cũng không vội vã rời đi, mà nịnh nọt nói: “Vương gia, Hoàng Hậu nương nương còn nói, long thể Hoàng thượng có bệnh nhẹ, hy vọng lúc ngài vào kinh có thể dẫn theo vị thần y kia.”
Đôi mắt Kỳ Quân Túc thoáng hiện vẻ châm biếm, chẳng qua hắn vẫn nói: “Việc này không phiền Hoàng Hậu nhọc lòng, bổn vương tự biết nên làm như thế nào.”
“Vậy nô tài liền cáo lui.” Nói đoạn, hắn ta cung kính lui ra ngoài.
Nam tử vừa đi, Kỳ Quân Túc đột nhiên duỗi tay ôm Đường Khanh vào lòng, tiếp theo thân mật cọ cọ khuôn mặt nhỏ của cô mà nói: “Chỉ Nhi, nàng có nguyện ý theo bổn vương về kinh không?”
Hai người động tác ái muội, ngoài mặt Đường Khanh tươi cười ôn hòa, nội tâm lại một khuôn mặt liệt, “Đương nhiên, Vương gia ở đâu dân nữ liền ở chỗ đó.”
“Kinh thành cực kỳ nguy hiểm, có lẽ bổn vương sẽ không thể bảo vệ nàng chu toàn, cho dù như vậy, nàng vẫn muốn đi theo bổn vương?”
“Vương gia, dân nữ sao có thể là người tham sống sợ chết?”
Nghe vậy, khóe môi Túc Vương khẽ cong lên, không lên tiếng nữa.
Một khi Kỳ Quân Túc đã quyết định chuyện gì, tất nhiên sẽ không thể nào trì hoãn, cho nên đêm đó liền dẫn theo Đường Khanh tiến thẳng về phía kinh thành.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, cho đến một tháng sau, khi đi vào kinh thành, Đường Khanh đã phải bọc áo choàng lông chồn kín mít, càng làm nổi bật vẻ đẹp yêu kiều của khuôn mặt cô.
Kinh thành trước nay đều phồn hoa náo nhiệt, mặc dù rét lạnh cũng không thể làm giảm đi sự nhộn nhịp của nó, Đường Khanh tuy ngồi bên trong xe ngựa, nhưng vẫn cảm nhận được sự huyên náo trên đường.
“Vương gia, chúng ta trực tiếp đi vào trong cung sao?”
Túc Vương nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô liền biết cô muốn ra ngoài chơi, chỉ là…… Khuôn mặt diễm lệ như vậy, hắn quả thật không muốn để bất luận kẻ nào nhìn thấy nha.
“Đợi giải quyết xong chuyện trong cung, bổn vương liền cùng nàng ra ngoài đi dạo.” Che giấu ý tưởng trong lòng, Túc Vương rất ôn nhu nói.
Đường Khanh đang nghe được lời này, liền nở nụ cười xán lạn, “Được.”
***
Hoàng cung, bên trong cung Càn Thanh.
Lão hoàng đế sắc mặt vàng như nến nằm trên long sàng xa hoa, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa.
Một bên, Hoàng Hậu trong mắt đầy vẻ u buồn, chẳng qua vẫn ôn nhu khuyên nhủ: “Hoàng thượng, Túc Vương đã có mặt ở kinh thành, hẳn là đang trên đường vào cung, ngài đừng sốt ruột.”
Vừa dứt lời, liền có thái giám vội vội vàng vàng chạy vào, nói: “Hoàng thượng, Túc Vương điện hạ tới.”
Nghe vậy, hai mắt vẩn đục của lão hoàng đế lập tức có chút thần thái, nói với giọng dùng khàn khàn đầy kích động: “Mau tuyên vào.”
Kỳ Quân Túc dẫn theo Đường Khanh thong thả ung dung đi vào trong điện, nhìn vị lão hoàng đế có quan hệ huyết thống với mình trên giường kia, đáy mắt cũng không có bất cứ tình cảm gì, nhưng Đường Khanh thì khẽ ngửi ngửi, lại lén nhìn lão hoàng đế trên long sàng, cô dám khẳng định, thuốc mà đám thuộc hạ cho lão hoàng đế uống, có vấn đề.
Chẳng qua, lão hoàng đế dù sao cũng phải chết, cô còn lâu mới vạch trần chuyện này, nếu không cốt truyện làm sao mà tiếp tục? Cô còn hoàn thành nhiệm vụ thế nào?
Hoàng Hậu cực kỳ nhiệt tình tiến lên, tuy mặc hoa phục ung dung hoa quý, nhưng trên mặt lại tươi cười dịu dàng, đầu tiên bà ta hàn huyên một trận, tiếp theo mới lo lắng sốt ruột nói ra bệnh tình của lão hoàng đế. Nói xong lời cuối cùng, bà ta rất kích động bắt lấy tay Đường Khanh, “Vị này hẳn chính là thần y Vân Chỉ, ngươi mau lại đây xem Hoàng thượng thế này là làm sao?”
Đường Khanh tuy không muốn cứu hoàng đế, chẳng qua ngoài mặt vẫn phải tỏ ra sẵn lòng, vì thế ngoan ngoãn tiến lên, tùy ý kê chút thuốc giảm đau cho lão hoàng đế. Đương nhiên, đối với bên ngoài cô vẫn phải nói hoàng đế còn có thể cứu được.
Lão hoàng đế từ đầu đến cuối vẫn chưa liếc mắt nhìn con trai mình lấy một cái, sau khi biết mình vẫn còn hy vọng chữa được, ông ta liền lập tức thưởng lớn.
Được một đống đồ ban thưởng, Đường Khanh liền cùng Túc Vương ở lại trong cung.
Sự có mặt của Túc Vương và thần y đã khiến trong cung dấy lên động tĩnh không nhỏ, không ít người ào ào chuyển mắt qua đây, ví dụ như Thái Tử ôn hòa khiêm tốn, lại ví dụ như Tam hoàng tử đang có thế lực như mặt trời ban trưa.
Đường Khanh làm thần y, trong khoảng thời gian ngắn liền nhận được không ít người mời, ví dụ như Hoàng Hậu, lại ví dụ như Vinh quý phi, thậm chí còn có Thái tử phi. Những người này đều là quý nhân cao cao tại thượng, Đường Khanh tuy là thần y nhưng rốt cuộc vẫn là dân thường, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn tiến đến. Chỗ Hoàng Hậu còn ổn, chỉ hỏi thăm bệnh tình của Hoàng thượng bình thường mà thôi, nhưng tới chỗ Vinh quý phi, hết thảy đều đổi vị.
Đặc biệt là chén trà nhìn có vẻ thơm mát trong tay này.
Vinh quý phi cao cao tại thượng nhìn cô, thấy cô chỉ bưng chén trà mà không uống, ngược lại cũng không vội, “Nếu Vân cô nương không thích uống trà, hay là ăn chút điểm tâm đi.”
“Dân nữ không đói bụng.” Đường Khanh buông chén trà trong tay, còn về đám điểm tâm kia, cô vẫn chưa từng liếc mắt nhìn một cái.
Vinh quý phi thấy thế, cũng không tức giận, chỉ khinh miệt nói: “Vân cô nương cho rằng như vậy thì bổn cung liền không có cách nắm giữ được ngươi sao?”
“Ồ? Không biết dân nữ làm cái gì, mà khiến Quý Phi nương nương không có cách?” Đường Khanh bình thản cười ngẩng đầu, trong mắt không có nửa điểm tức giận hay nôn nóng.
Vinh quý phi vẫn chưa trực tiếp trả lời, chỉ đánh giá cô như đánh giá hàng hóa, “Tuy nói xuất thân kém chút, chẳng qua nếu có thể nói chuyện trước mặt Hoàng thượng, thì làm trắc phi của hoàng nhi bổn cung hẳn cũng miễn cưỡng tạm ổn.”
Đường Khanh giả bộ không hiểu, cười nhạt nói: “Dân nữ không hiểu Quý Phi nương nương có ý gì, nếu như không còn việc gì nữa, dân nữ còn phải thỉnh mạch cho Hoàng thượng, liền cáo từ trước.” Nói xong, cô liền xoay người đi, chỉ là khi cô tới cửa đại điện, lại đột nhiên bị một nam tử mặc hoa phục chắn đường.
Người tới vừa tiến lên đã nâng cằm cô, nói với vẻ cợt nhả: “Nói vậy hẳn vị này chính là thần y Vân Chỉ, dáng vẻ nhìn cũng được lắm, chỉ là, Nhị ca kia của ta e rằng không có phúc hưởng thụ.”
Trong mắt Đường Khanh hiện vẻ chán ghét, “Mong Tam hoàng tử tự trọng.”
“Tự trọng? Ta nói chuyện với trắc phi tương lai của ta, vì sao phải tự trọng?” Nói xong, hắn thế mà chẳng hề bận tâm đến sự có mặt của Vinh quý phi, lập tức bế ngang người cô lên.
Vinh quý phi thấy thế, không có nửa điểm tức giận, chỉ nói, “Con mau chút, người của bổn cung không giữ chân được tên chó điên Túc Vương kia bao lâu đâu.” Nói xong, liền dẫn người rời khỏi cung điện.