Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-92
Công Lược Boss Phản Diện - Quyển 6 - Chương 24: Vai ác ngụy bạch liên hoa (24)
Trong lòng An Tình cũng rõ công ty này có điều uẩn khúc nhưng cô vẫn quyết định đến xem. Mục đích cũng chẳng phải vì phát triển sự nghiệp bản thân, nói trắng ra đó là vì Cố Trạch Thần. Nếu Cố Trạch Thần thật sự có quan tâm tới cô, hắn nhất định sẽ tới tìm cô.
An Tình nghỉ ngơi thời gian dài, cuối cùng công ty cũng liên hệ với cô. Nhưng cô cũng chỉ được gọi tới công ty, còn phim truyền hình, điện ảnh thì vẫn còn tạm hoãn với lý do tránh sự chú ý của truyền thông.
Đã lâu không dậy sớm, An Tình nhanh chóng sửa soạn, một bên nghe điện thoại một bên tùy ý nhai bánh mì trên bàn ăn, lại uống thêm nửa ly sữa bò.
"Được——" mở cửa, vừa ngẩng đầu, cô liền giật mình đứng yên tại chỗ.
"Chị An... chị An?"
Âm thanh từ điện thoại không ngừng phát ra. Lấy lại tinh thần, An Tình đáp vài tiếng rồi cúp điện thoại.
Im lặng một lát, cô hơi cong môi, nhướn mày nhìn người đàn ông trước mặt. Nghĩ đến điều gì cô lại hé môi cười, mặc cho ánh nhìn của đối phương không ngừng càn quét tới.
"Có chuyện gì?"
Không đợi cô phản ứng, đối phương đã nhanh chân bước đến trước mặt.
Nháy mắt bị bao phủ bởi một tầng bóng tối. An Tình sửng sốt, theo bản năng lùi lại phía sau. Cô nhướng mày, nheo mắt nhìn đối phương: "Anh định làm gì?"
Cố trạch Thần không trả lời cô, quanh thân tản mát cỗ hơi thở nguy hiểm, hướng thân mình về phía trước, từng bước từng bước đem cô bức tới góc tường. Hắn nâng cánh tay, một tay chống vào tường đem cô vây lại.
Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn.
Hai người mắt đối mắt.
Thật lâu sau, cô liền tránh đi ánh mắt của hắn, liếc nhìn cánh tay đang giam cô, nhàn nhạt cười: "Anh có ý gì?"
Thanh âm lạnh lùng vang lên khiến trái tim Cố Trạch Thừa căng thẳng.
"Anh đã điều tra, em không thể kí hợp đồng với công ty Lập Minh".
Cô lần nữa ngước mắt nhìn đối phương, im lặng một lát rồi nói: "Đúng không, em nghĩ rằng đã chưa nói rõ ràng."
"Cố tiên sinh, chúng ta đã kết thúc."
"Nếu đã kết thúc, anh lấy tư cách gì quản em?" Cô lạnh lùng liếc nhìn hắn, nâng tay đẩy tay hắn, đi vòng qua.
"Em còn có việc, hy vọng anh có thể buông tha được rồi".
Trái tim Cố Trạch Thần bỗng nhiên thắt chặt, sắc mặt tái nhợt dọa người, hắn chợt xoay người, nhấc chân bước nhanh đuổi theo cô.
"Em không muốn cùng anh chơi trò tình ái." Cô đột nhiên dừng bước, quay đầu nói.
"Em thật sự rất thất vọng về anh".
Hô hấp Cố Trạch Thần đột nhiên cứng lại, trước ngực ẩn ẩn đau, đáy mắt in bóng hình tươi cười chua xót của cô, thật khiến hắn không đành lòng nhìn thẳng. Hắn cũng không dám thừa nhận.
"Rầm——" cửa phòng bị đóng thật mạnh, Cố Trạch Thần có chút mê man một mình đứng giữa hành lang vắng.
Thật lạnh.
Rõ ràng lúc này không phải mùa đông nhưng hắn chỉ cảm thấy toàn thân rét buốt, hàm răng cũng không nhịn được va lập cập, còn có chút khó thở.
Cố Trạch Thần gắt gao siết chặt tay, trong đầu không ngừng nhớ tới khoảng thời gian trước kia ở cùng an Tình.
Hắn từ trước tới giờ đều không tin cái gọi là tình yêu bởi vì nó quá trầm trọng, nhưng bây giờ hắn phải làm sao?
......
Đến đêm, người đại diện đưa An Tình tới dưới nhà, dặn dò cô trong khoảng thời gian này nên chú ý hành động. Cô gật đầu đáp ứng, bước xuống xe, đột nhiên cảm thấy chóp mũi có chút lạnh lẽo. Nhấc tay ra hứng, rất nhanh, từng giọt nước mưa ướt át rơi xuống bàn tay cô.
Trời đang mưa.
Bất chấp mọi thứ, cô ôm ba lô lên che đầu, nhanh chóng nhấc chân chạy tới cửa nhà——
Cố Trạch Thần?
Cô hơi thở dốc, kinh ngạc nhìn người đàn ông vẫn còn đứng trước cửa.
Không biết hắn đã đứng chỗ này bao lâu. Giờ phút này hắn một đầu tóc ướt nhẹp, áo sơ mi cũng ướt sũng dán vào da thịt. sắc mặt hắn tái nhợt dọa người, môi cũng tím tái run rẩy.
An Tình nhìn hắn cúi mắt, một lời cũng không nói.
Một lát, cô móc chìa khóa, bước qua không để ý tới hắn, mở cửa rồi lập tức đóng cửa cái "rầm".
Một mình đứng giữa hành lang, Cố Trạch Thần đến dựa lưng vào vách tường, hai tròng mắt vô thần nửa khép, mái tóc màu đay ướt rượt dính trên má, thân thể cũng không ngừng run rẩy.
Hắn dường như không cảm giác được nước từ gò má rơi xuống đất, chỉ chăm chú nhìn vào cánh cửa đang khép chặt, ánh mắt dần dần ảm đạm.
......
Trong phòng, An Tình đã chuẩn bị xong nước ấm. Đang cầm lấy khăn lông, cô chợt nghĩ, đi đến cạnh cửa ghé vào mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Cố Trạch Thần vẫn chưa rời đi. Hắn đang ôm lấy thân mình ngồi xổm giữa hành lang, hơi cúi đầu, sợi tóc ướt rối dính hai bên thái dương.
"Ai đế ——" đang nói, hắn đột nhiên che miệng.
"Bịch", hành lang yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng va chạm kim loại.
Cố Trạch Thần sửng sốt, có chút thất thần chậm rãi ngước mắt, ngay lập tức thấy đôi mắt cô đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, mái tóc ướt sũng xõa hai bên vai.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Trong lòng An Tình cũng rõ công ty này có điều uẩn khúc nhưng cô vẫn quyết định đến xem. Mục đích cũng chẳng phải vì phát triển sự nghiệp bản thân, nói trắng ra đó là vì Cố Trạch Thần. Nếu Cố Trạch Thần thật sự có quan tâm tới cô, hắn nhất định sẽ tới tìm cô.
An Tình nghỉ ngơi thời gian dài, cuối cùng công ty cũng liên hệ với cô. Nhưng cô cũng chỉ được gọi tới công ty, còn phim truyền hình, điện ảnh thì vẫn còn tạm hoãn với lý do tránh sự chú ý của truyền thông.
Đã lâu không dậy sớm, An Tình nhanh chóng sửa soạn, một bên nghe điện thoại một bên tùy ý nhai bánh mì trên bàn ăn, lại uống thêm nửa ly sữa bò.
"Được——" mở cửa, vừa ngẩng đầu, cô liền giật mình đứng yên tại chỗ.
"Chị An... chị An?"
Âm thanh từ điện thoại không ngừng phát ra. Lấy lại tinh thần, An Tình đáp vài tiếng rồi cúp điện thoại.
Im lặng một lát, cô hơi cong môi, nhướn mày nhìn người đàn ông trước mặt. Nghĩ đến điều gì cô lại hé môi cười, mặc cho ánh nhìn của đối phương không ngừng càn quét tới.
"Có chuyện gì?"
Không đợi cô phản ứng, đối phương đã nhanh chân bước đến trước mặt.
Nháy mắt bị bao phủ bởi một tầng bóng tối. An Tình sửng sốt, theo bản năng lùi lại phía sau. Cô nhướng mày, nheo mắt nhìn đối phương: "Anh định làm gì?"
Cố trạch Thần không trả lời cô, quanh thân tản mát cỗ hơi thở nguy hiểm, hướng thân mình về phía trước, từng bước từng bước đem cô bức tới góc tường. Hắn nâng cánh tay, một tay chống vào tường đem cô vây lại.
Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn.
Hai người mắt đối mắt.
Thật lâu sau, cô liền tránh đi ánh mắt của hắn, liếc nhìn cánh tay đang giam cô, nhàn nhạt cười: "Anh có ý gì?"
Thanh âm lạnh lùng vang lên khiến trái tim Cố Trạch Thừa căng thẳng.
"Anh đã điều tra, em không thể kí hợp đồng với công ty Lập Minh".
Cô lần nữa ngước mắt nhìn đối phương, im lặng một lát rồi nói: "Đúng không, em nghĩ rằng đã chưa nói rõ ràng."
"Cố tiên sinh, chúng ta đã kết thúc."
"Nếu đã kết thúc, anh lấy tư cách gì quản em?" Cô lạnh lùng liếc nhìn hắn, nâng tay đẩy tay hắn, đi vòng qua.
"Em còn có việc, hy vọng anh có thể buông tha được rồi".
Trái tim Cố Trạch Thần bỗng nhiên thắt chặt, sắc mặt tái nhợt dọa người, hắn chợt xoay người, nhấc chân bước nhanh đuổi theo cô.
"Em không muốn cùng anh chơi trò tình ái." Cô đột nhiên dừng bước, quay đầu nói.
"Em thật sự rất thất vọng về anh".
Hô hấp Cố Trạch Thần đột nhiên cứng lại, trước ngực ẩn ẩn đau, đáy mắt in bóng hình tươi cười chua xót của cô, thật khiến hắn không đành lòng nhìn thẳng. Hắn cũng không dám thừa nhận.
"Rầm——" cửa phòng bị đóng thật mạnh, Cố Trạch Thần có chút mê man một mình đứng giữa hành lang vắng.
Thật lạnh.
Rõ ràng lúc này không phải mùa đông nhưng hắn chỉ cảm thấy toàn thân rét buốt, hàm răng cũng không nhịn được va lập cập, còn có chút khó thở.
Cố Trạch Thần gắt gao siết chặt tay, trong đầu không ngừng nhớ tới khoảng thời gian trước kia ở cùng an Tình.
Hắn từ trước tới giờ đều không tin cái gọi là tình yêu bởi vì nó quá trầm trọng, nhưng bây giờ hắn phải làm sao?
......
Đến đêm, người đại diện đưa An Tình tới dưới nhà, dặn dò cô trong khoảng thời gian này nên chú ý hành động. Cô gật đầu đáp ứng, bước xuống xe, đột nhiên cảm thấy chóp mũi có chút lạnh lẽo. Nhấc tay ra hứng, rất nhanh, từng giọt nước mưa ướt át rơi xuống bàn tay cô.
Trời đang mưa.
Bất chấp mọi thứ, cô ôm ba lô lên che đầu, nhanh chóng nhấc chân chạy tới cửa nhà——
Cố Trạch Thần?
Cô hơi thở dốc, kinh ngạc nhìn người đàn ông vẫn còn đứng trước cửa.
Không biết hắn đã đứng chỗ này bao lâu. Giờ phút này hắn một đầu tóc ướt nhẹp, áo sơ mi cũng ướt sũng dán vào da thịt. sắc mặt hắn tái nhợt dọa người, môi cũng tím tái run rẩy.
An Tình nhìn hắn cúi mắt, một lời cũng không nói.
Một lát, cô móc chìa khóa, bước qua không để ý tới hắn, mở cửa rồi lập tức đóng cửa cái "rầm".
Một mình đứng giữa hành lang, Cố Trạch Thần đến dựa lưng vào vách tường, hai tròng mắt vô thần nửa khép, mái tóc màu đay ướt rượt dính trên má, thân thể cũng không ngừng run rẩy.
Hắn dường như không cảm giác được nước từ gò má rơi xuống đất, chỉ chăm chú nhìn vào cánh cửa đang khép chặt, ánh mắt dần dần ảm đạm.
......
Trong phòng, An Tình đã chuẩn bị xong nước ấm. Đang cầm lấy khăn lông, cô chợt nghĩ, đi đến cạnh cửa ghé vào mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Cố Trạch Thần vẫn chưa rời đi. Hắn đang ôm lấy thân mình ngồi xổm giữa hành lang, hơi cúi đầu, sợi tóc ướt rối dính hai bên thái dương.
"Ai đế ——" đang nói, hắn đột nhiên che miệng.
"Bịch", hành lang yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng va chạm kim loại.
Cố Trạch Thần sửng sốt, có chút thất thần chậm rãi ngước mắt, ngay lập tức thấy đôi mắt cô đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, mái tóc ướt sũng xõa hai bên vai.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com