Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-149
Công Lược Boss Phản Diện - Quyển 8 - Chương 21: Hoạn quan và nữ hoàng (21)
Buổi tối hắn về quay trở lại phủ Nội Vụ để xem xét sự tình vụn vặt trong cung, lúc sau liền gọi đám thái giám trông coi lại. Một đám lúc vào thì tươi cười, lúc sau đều khóc lóc, run rẩy, sắc mặt xanh trắng lui ra.
"Bịch."
Một quyển sách hung hăng nện vào mặt tiểu thái giám, mặt hắn lập tức trắng bệch, vội vàng quỳ xuống khóc lóc xin tha.
Lục Sanh cười lạnh, dùng ánh mắt sai bảo đám người hầu bên cạnh: "Nếu phái đi không làm được việc, vậy thì tìm chết đi."
Người trên mặt đất chưa kịp nói liền có người chặn miệng hắn, kéo lê ra bên ngoài.
Hai mắt nhìn chằm chằm vào ánh nến đang lắc qua lắc lại, thần sắc hắn đạm mạc, dung mạo tinh xảo không biết vì sao lúc này lại lộ ra tia ảm đạm, tối tăm. Nam nhân bên người điện hạ không ít, nếu sau này hắn thất sủng thì phải làm thế nào? Hắn còn muốn lợi dụng tầng quan hệ này làm cái gì? Tuy sự tình không tính là tiến triển nhưng hắn lại không muốn dễ dàng buông tha. Ngẫm nghĩ, ngón tay hắn như có như không gõ gõ trên mặt bàn.
Lâm thái y sao...
......
Lúc Lục Sanh tiến cung làm thái giám, hắn mới chỉ có 8 tuổi. Lúc đó, không bao lâu sau khi phụ thân hắn qua đời, mẫu thân hắn cũng mất. 5 tuổi, Lục Sanh cùng đệ đệ song sinh Lục Thịnh gửi nuôi ở nhà cữu cữu*. Vì đi ăn nhờ ở đậu nên Lục Sanh cùng em trai thường xuyên bị đánh, toàn thân lúc nào cũng xanh với tím.
(*cữu cữu: cậu, em trai của mẹ.)
"Tặc tử, sao không chết đi, lì lợm chiếm mất lương thực trong nhà. Bọn ngươi nên sớm mà hầu hạ thân phụ mẫu dưới âm tào địa phủ mới đúng!"
Từ khi đó, Lục Sanh dần dần từ bướng bỉnh biến thành trầm mặc. Hắn cũng học cách nhẫn, luôn nghĩ sẽ có ngày hắn lớn lên rồi rời khỏi nơi này. Sống cùng với gia đình cữu cữu, Lục Sanh cùng đệ đệ bị đối xử chẳng khác nào đám nô tài. Gánh nước rửa chén bát, nấu cơm quét dọn, ăn đã không đủ no còn thường xuyên bị thẩm* tìm cớ ra sức đánh, hơn nữa biểu đệ* còn lấy thân phụ mẫu đã chết của bọn hắn ra đùa cợt.
(*thẩm: mợ; biểu đệ: em trai họ)
Bọn hắn cũng không thể phản kháng vì càng cố tình chống lại, mợ càng ra tay tàn nhẫn hơn. Cữu cữu mặc kệ, thẩm cứ thế liền đánh bọn họ thừa sống thiếu chết.
Một ngày nọ, hắn chỉ mới ra tiệm tranh một lát, lúc quay về đã không thấy bóng dáng tăm hơi đệ đệ hắn đâu.
"Tiện chủng, ngươi cút ngay. Đệ đệ của ngươi đã sớm đưa vào cung rồi, thật tốn cơm tốn gạo, bán đi cũng chỉ được vài nén bạc..."
Cũng từ ngày ấy, thế giưới của hắn hoàn toàn sụp đổ. Mất đi người thân duy nhất, hắn cũng mất đi hy vọng. Mỗi ngày trôi qua hắn đều như cái xác không hồn. Dù có đối mặt với chửi mắng, đánh đòn của thầm hắn cũng chết lặng.
"Ca ca, lần này đệ ra ngoài thuận tiện đến xem huynh một chuyến, huynh phải bảo trọng đấy." Vừa nói, Lục Thịnh vừa nhét vào ngực Lục Sanh một bọc bạc nhỏ. Không ngờ, đó cũng là lần cuối hắn gặp lại đệ đệ của mình. Càng không ngờ, đệ đệ của hắn không phải chết trong hoàn cung, mà là chết trong tay thầm hắn.
Hắn tìm được thi thể đệ đệ trong rừng cách nhà cữu không xa, quần áo hắn toán loạn, có dấu vết bị dao cắt nát, trên mặt đất còn vương bạc vụn, trên ngực hắn bị cắm một cây đao, máu trào ra thấm đẫm quần áo, trên đất cũng toàn vết máu đã sớm khô.
"Cầu ngươi, Lục Sanh, thẩm không biết Lục Thịnh lại đi theo hầu hạ quý nhân, hắn... hắn đã chết như thế nào? Không thể liên quan đến ta được!"
Hắn thờ ơ lạnh nhạt nhìn thẩm bộ dáng hùng hùng hổ hổ, lại nhìn qua dao phay trong bếp, trong lòng nhịn xuốn ý muốn dùng dao giết người. Hắn khinh miệt nhìn đối phương. Đúng vậy, vì một cái mệnh tiện như vậy không đáng ô uế hai tay của hắn, cũng không đáng khiến hắn vào nhà lao.
Cứ cách một ngày, hắn liền dùng gương mặt cơ hồ giống y đúc đệ đệ, mạo danh hắn tiến cung.
......
Hắn thay thế đệ đệ tiến cung. Mặt mũi hay thân hình gần như giống y đúc, như vậy hắn liền miễn được bị khám thân và hoạn mất. Bí mật này chỉ có hắn biết, và thẩm của hắn...
Sau khi tiến cung hắn mới biết đệ đệ sống trong cũng có bao nhiêu khổ sở. Thái giám dạy bọn hắn là kẻ tàn nhẫn, hơi có một chút điên dại bất thường. 5 nắm, hắn vẫn luôn bị lão thái giám ấy tra tấn, có thêm đánh đập cũng là điều bình thường.
Lúc hắn đói mà để bụng vang lên, lão thái giám sẽ xách lỗ tai hắn lên và mắng nhiếc; nếu có việc gì làm sai, lão sẽ đổ lên đầu hắn; không ai vì hắn ra mặt, càng không có người giúp hắn. Cứ thế một lần lại một lần chịu phạt.
Rồi cũng có ngày lão thái giám phạm lỗi lớn, lão lại ném hắn thay thế vào thiên lao. Tay chân hắn đều bị gông xiềng nặng trĩu xích lấy, hai mắt bị bịp chặt, sau đó bị người dùng roi quất. Mỗi trận roi quất qua, hắn lại cảm thấy đau đớn khôn cùng, ra sức cắn đầu lưỡi. Mỗi lẫn hắn không chịu được mà ngất xỉu lại bị nước hắt tỉnh. Lúc đó, hắn đã nghĩ mình sẽ chết thảm ở chỗ này. Lần nữa khi ý thức thanh tỉnh, thân thể hắn đã được tắm sạch sẽ, trước mắt hắn là một nữ hài. Nữ hài kia thoạt nhìn có khi không nhỏ hơn hắn là bao.
"Ngươi tên là gì?"
Nàng nhấc môi mỉm cười nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi.
Lúc sau hắn mới biết được, nữ hài này chính là nữ hoàng tương lại của Đại Hạ cũng là người nắm giữ quyền sống chết của hàng vạn sinh mạng trong tay và là người đứng trên đỉnh quyền lực tối cao. Chỉ trong chốc lát hắn đã hạ quyết tâm, hắn sẽ bò lên trên, đứng ở vị trí tối cao. Hắn muốn những kẻ đã hại hắn cùng thân nhân của hắn đều phải chết!
Mặc kệ là dùng thủ đoạn xu nịnh hay liếm mặt nịnh hót, không màng sống chết, hắn đều phải nắm được một chút thánh tâm*, để có thể trèo lên trên.
(*thánh tâm: tâm tư của vua chúa, giống thánh ý)
Lão thái giám bị hắn đâm chủy thủ vào ngực, từng chút từng chút cắm ngập vào lồng ngực, run rẩy chậm rãi chết đi. Máu theo cánh tay hắn chảy xuống đầy đất. Nhìn đối phương lúc chết hai mắt trợn trừng, hắn lại bỗng nhiên mỉm cười.
"Kéo ra ngoài, đem cho chó hoang ăn."
Hắn nhàn nhạt nói, sau đó cực kỳ bình tĩnh lấy khăn chà lau ngón tay, giống như nhiều năm về trước, thi thể của đệ đệ hắn ở trước mặt, nhưng hắn lại bình tĩnh đến dọa người.
Đó là lần đầu tiên hắn giết người. Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai. Chỉ trong vài năm, người chết trên tay hắn càng nhiều, tay hắn dính bao nhiêu máu cũng không thể đếm hết. Thậm chí, bộ dáng người hắn giết hắn cũng không nhớ. Dù cô hồn dã quỳ đến đòi mạng, hắn cũng chỉ khinh miệt cười nhạo. Mạng hắn ở chỗ này, muốn giết, cứ lại đây.
"Đại nhân, bên ngoài có người nói là thân thích của ngài, muốn gặp ngài ạ."
Hắn đi theo quý nhân ra ngoài cung, thời điểm đi ngang qua, một tùy tùng bỗng nghi hoặc báo cáo.
Thân thích? Hắn bộn bề nhiều việc, trong lúc nhất thời khó có thể nghĩ ra người này. Lúc tối dùng bữa xong, không biết thế nào, kỹ ức bám bụi nhiều năm của hắn bỗng được phủi đi.
Lục Sanh lạnh lùng câu môi cười, trong mắt lóe lãnh quang. Nhưng hắn cũng không vội vã xử lý, dù sao thì người cũng đã tìm tới cửa.
"Hài tử ngoan, mau lại đây để thẩm xem. Lớn lên thật anh tuấn, bộ dáng này của ngươi thật khiến nười ta yêu thích."
Sau đó, một bàn tay đầy vết chai tiến lên muốn chạm vào hắn.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Buổi tối hắn về quay trở lại phủ Nội Vụ để xem xét sự tình vụn vặt trong cung, lúc sau liền gọi đám thái giám trông coi lại. Một đám lúc vào thì tươi cười, lúc sau đều khóc lóc, run rẩy, sắc mặt xanh trắng lui ra.
"Bịch."
Một quyển sách hung hăng nện vào mặt tiểu thái giám, mặt hắn lập tức trắng bệch, vội vàng quỳ xuống khóc lóc xin tha.
Lục Sanh cười lạnh, dùng ánh mắt sai bảo đám người hầu bên cạnh: "Nếu phái đi không làm được việc, vậy thì tìm chết đi."
Người trên mặt đất chưa kịp nói liền có người chặn miệng hắn, kéo lê ra bên ngoài.
Hai mắt nhìn chằm chằm vào ánh nến đang lắc qua lắc lại, thần sắc hắn đạm mạc, dung mạo tinh xảo không biết vì sao lúc này lại lộ ra tia ảm đạm, tối tăm. Nam nhân bên người điện hạ không ít, nếu sau này hắn thất sủng thì phải làm thế nào? Hắn còn muốn lợi dụng tầng quan hệ này làm cái gì? Tuy sự tình không tính là tiến triển nhưng hắn lại không muốn dễ dàng buông tha. Ngẫm nghĩ, ngón tay hắn như có như không gõ gõ trên mặt bàn.
Lâm thái y sao...
......
Lúc Lục Sanh tiến cung làm thái giám, hắn mới chỉ có 8 tuổi. Lúc đó, không bao lâu sau khi phụ thân hắn qua đời, mẫu thân hắn cũng mất. 5 tuổi, Lục Sanh cùng đệ đệ song sinh Lục Thịnh gửi nuôi ở nhà cữu cữu*. Vì đi ăn nhờ ở đậu nên Lục Sanh cùng em trai thường xuyên bị đánh, toàn thân lúc nào cũng xanh với tím.
(*cữu cữu: cậu, em trai của mẹ.)
"Tặc tử, sao không chết đi, lì lợm chiếm mất lương thực trong nhà. Bọn ngươi nên sớm mà hầu hạ thân phụ mẫu dưới âm tào địa phủ mới đúng!"
Từ khi đó, Lục Sanh dần dần từ bướng bỉnh biến thành trầm mặc. Hắn cũng học cách nhẫn, luôn nghĩ sẽ có ngày hắn lớn lên rồi rời khỏi nơi này. Sống cùng với gia đình cữu cữu, Lục Sanh cùng đệ đệ bị đối xử chẳng khác nào đám nô tài. Gánh nước rửa chén bát, nấu cơm quét dọn, ăn đã không đủ no còn thường xuyên bị thẩm* tìm cớ ra sức đánh, hơn nữa biểu đệ* còn lấy thân phụ mẫu đã chết của bọn hắn ra đùa cợt.
(*thẩm: mợ; biểu đệ: em trai họ)
Bọn hắn cũng không thể phản kháng vì càng cố tình chống lại, mợ càng ra tay tàn nhẫn hơn. Cữu cữu mặc kệ, thẩm cứ thế liền đánh bọn họ thừa sống thiếu chết.
Một ngày nọ, hắn chỉ mới ra tiệm tranh một lát, lúc quay về đã không thấy bóng dáng tăm hơi đệ đệ hắn đâu.
"Tiện chủng, ngươi cút ngay. Đệ đệ của ngươi đã sớm đưa vào cung rồi, thật tốn cơm tốn gạo, bán đi cũng chỉ được vài nén bạc..."
Cũng từ ngày ấy, thế giưới của hắn hoàn toàn sụp đổ. Mất đi người thân duy nhất, hắn cũng mất đi hy vọng. Mỗi ngày trôi qua hắn đều như cái xác không hồn. Dù có đối mặt với chửi mắng, đánh đòn của thầm hắn cũng chết lặng.
"Ca ca, lần này đệ ra ngoài thuận tiện đến xem huynh một chuyến, huynh phải bảo trọng đấy." Vừa nói, Lục Thịnh vừa nhét vào ngực Lục Sanh một bọc bạc nhỏ. Không ngờ, đó cũng là lần cuối hắn gặp lại đệ đệ của mình. Càng không ngờ, đệ đệ của hắn không phải chết trong hoàn cung, mà là chết trong tay thầm hắn.
Hắn tìm được thi thể đệ đệ trong rừng cách nhà cữu không xa, quần áo hắn toán loạn, có dấu vết bị dao cắt nát, trên mặt đất còn vương bạc vụn, trên ngực hắn bị cắm một cây đao, máu trào ra thấm đẫm quần áo, trên đất cũng toàn vết máu đã sớm khô.
"Cầu ngươi, Lục Sanh, thẩm không biết Lục Thịnh lại đi theo hầu hạ quý nhân, hắn... hắn đã chết như thế nào? Không thể liên quan đến ta được!"
Hắn thờ ơ lạnh nhạt nhìn thẩm bộ dáng hùng hùng hổ hổ, lại nhìn qua dao phay trong bếp, trong lòng nhịn xuốn ý muốn dùng dao giết người. Hắn khinh miệt nhìn đối phương. Đúng vậy, vì một cái mệnh tiện như vậy không đáng ô uế hai tay của hắn, cũng không đáng khiến hắn vào nhà lao.
Cứ cách một ngày, hắn liền dùng gương mặt cơ hồ giống y đúc đệ đệ, mạo danh hắn tiến cung.
......
Hắn thay thế đệ đệ tiến cung. Mặt mũi hay thân hình gần như giống y đúc, như vậy hắn liền miễn được bị khám thân và hoạn mất. Bí mật này chỉ có hắn biết, và thẩm của hắn...
Sau khi tiến cung hắn mới biết đệ đệ sống trong cũng có bao nhiêu khổ sở. Thái giám dạy bọn hắn là kẻ tàn nhẫn, hơi có một chút điên dại bất thường. 5 nắm, hắn vẫn luôn bị lão thái giám ấy tra tấn, có thêm đánh đập cũng là điều bình thường.
Lúc hắn đói mà để bụng vang lên, lão thái giám sẽ xách lỗ tai hắn lên và mắng nhiếc; nếu có việc gì làm sai, lão sẽ đổ lên đầu hắn; không ai vì hắn ra mặt, càng không có người giúp hắn. Cứ thế một lần lại một lần chịu phạt.
Rồi cũng có ngày lão thái giám phạm lỗi lớn, lão lại ném hắn thay thế vào thiên lao. Tay chân hắn đều bị gông xiềng nặng trĩu xích lấy, hai mắt bị bịp chặt, sau đó bị người dùng roi quất. Mỗi trận roi quất qua, hắn lại cảm thấy đau đớn khôn cùng, ra sức cắn đầu lưỡi. Mỗi lẫn hắn không chịu được mà ngất xỉu lại bị nước hắt tỉnh. Lúc đó, hắn đã nghĩ mình sẽ chết thảm ở chỗ này. Lần nữa khi ý thức thanh tỉnh, thân thể hắn đã được tắm sạch sẽ, trước mắt hắn là một nữ hài. Nữ hài kia thoạt nhìn có khi không nhỏ hơn hắn là bao.
"Ngươi tên là gì?"
Nàng nhấc môi mỉm cười nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi.
Lúc sau hắn mới biết được, nữ hài này chính là nữ hoàng tương lại của Đại Hạ cũng là người nắm giữ quyền sống chết của hàng vạn sinh mạng trong tay và là người đứng trên đỉnh quyền lực tối cao. Chỉ trong chốc lát hắn đã hạ quyết tâm, hắn sẽ bò lên trên, đứng ở vị trí tối cao. Hắn muốn những kẻ đã hại hắn cùng thân nhân của hắn đều phải chết!
Mặc kệ là dùng thủ đoạn xu nịnh hay liếm mặt nịnh hót, không màng sống chết, hắn đều phải nắm được một chút thánh tâm*, để có thể trèo lên trên.
(*thánh tâm: tâm tư của vua chúa, giống thánh ý)
Lão thái giám bị hắn đâm chủy thủ vào ngực, từng chút từng chút cắm ngập vào lồng ngực, run rẩy chậm rãi chết đi. Máu theo cánh tay hắn chảy xuống đầy đất. Nhìn đối phương lúc chết hai mắt trợn trừng, hắn lại bỗng nhiên mỉm cười.
"Kéo ra ngoài, đem cho chó hoang ăn."
Hắn nhàn nhạt nói, sau đó cực kỳ bình tĩnh lấy khăn chà lau ngón tay, giống như nhiều năm về trước, thi thể của đệ đệ hắn ở trước mặt, nhưng hắn lại bình tĩnh đến dọa người.
Đó là lần đầu tiên hắn giết người. Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai. Chỉ trong vài năm, người chết trên tay hắn càng nhiều, tay hắn dính bao nhiêu máu cũng không thể đếm hết. Thậm chí, bộ dáng người hắn giết hắn cũng không nhớ. Dù cô hồn dã quỳ đến đòi mạng, hắn cũng chỉ khinh miệt cười nhạo. Mạng hắn ở chỗ này, muốn giết, cứ lại đây.
"Đại nhân, bên ngoài có người nói là thân thích của ngài, muốn gặp ngài ạ."
Hắn đi theo quý nhân ra ngoài cung, thời điểm đi ngang qua, một tùy tùng bỗng nghi hoặc báo cáo.
Thân thích? Hắn bộn bề nhiều việc, trong lúc nhất thời khó có thể nghĩ ra người này. Lúc tối dùng bữa xong, không biết thế nào, kỹ ức bám bụi nhiều năm của hắn bỗng được phủi đi.
Lục Sanh lạnh lùng câu môi cười, trong mắt lóe lãnh quang. Nhưng hắn cũng không vội vã xử lý, dù sao thì người cũng đã tìm tới cửa.
"Hài tử ngoan, mau lại đây để thẩm xem. Lớn lên thật anh tuấn, bộ dáng này của ngươi thật khiến nười ta yêu thích."
Sau đó, một bàn tay đầy vết chai tiến lên muốn chạm vào hắn.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com