Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-102
Công Lược Boss Phản Diện - Quyển 7 - Chương 5: Xin chào học trưởng (5)
[Đinh! Đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn]
Đang muốn thoát trò chơi, trên đỉnh đầu Từ San Hô bỗng nhiên hiện ra khung thoại. Ngón tay chợt dừng lại, An Tình ngẩn người. Cứ thuận lợi như vậy?
Nhờ vào lợi thế bản thân có hệ thống, cô liền biết sắc áo của Đêm Trăng Không Sao, nhưng đề nghị thêm bạn chỉ là thử, lấy tính cách của Tần Nguyên Ngăn chưa chắc hắn đã đồng ý.
Nhưng mà sao lại thế này?
......
Non nước hữu tình, phong cảnh tú lệ, quả không hổ là khu nhà dạy học trăm năm danh tiếng. Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh sôi nổi bắt đầu thu dọn sách trên mặt bàn.
"Học trưởng?"
Nghe tiếng gọi, bước chân Tần Nguyên Ngăn chợt dừng lại, mày cũng không nhịn được nhíu lại. Ngẩng đầu lên, hắn chỉ thấy nữ sinh một thân váy dài trang nhã đang đứng giữa đám người huyên náo, hé môi nhìn hắn mỉm cười. Mái tóc dày rậm như rong biển, từng lọn xoăn nhẹ, gương mặt trắng nõn hơi hơi ửng hồng, lúc này cô đang cong môi, ánh mắt trong suốt nhìn hắn.
Theo ánh nhìn của hắn, cô nâng quyển sách trong tay, hỏi: "Em có thể hỏi anh một số vấn đề không?"
Trong dữ liệu trò chơi, Tần Nguyên Ngăn là người không thích tiếp xúc với người khác, hồi cấp ba cũng không dễ nói chuyện, lên đại học càng không có quan hệ tốt với người nào. Gì Tây là một trường hợp đặc biệt, người này tính cách thật kỳ quái, đã dính vào liền đẩy không ra.
Cô đã làm mọi cách nhưng Tần Nguyên Ngăn cũng không thêm cô vào tổ đội, nếu muốn trò chuyện với hắn cũng chỉ có thể đến trường học. Cô đã suy nghĩ một số biện pháp, chỉ cảm thấy có duy nhất một biện pháp khả thi là chủ động tiếp xúc với hắn ở bên ngoài.
Dòng người qua lại hành lang bắt đầu có chút ồn ào, người đến người đi vội vàng còn cô lại an tĩnh đứng đó giống như đứng ngoài đám người đó. Không biết qua bao lâu, cô ngẫu nhiên ngẩng đầu, theo tiếng lạnh băng của hệ thống nhắc nhở, hình ảnh người thiếu niên ưu nhã cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt cô.
An Tình bỗng nhớ không biết ai đó đã từng nói như vậy:
"Phiên nhược kinh hồng,
Uyển nhược du long".
Dịch thơ:
"Nhẹ nhàng như chim hồng,
Uyển chuyển như rồng bay."
(Trích Lạc thần phú 洛 神 賦)
Thiếu niên tuấn tú xinh đẹp hơi cúi đầu, ngẫu nhiên ngẩng đầu, ánh mắt liền phát sáng rực rỡ, đứng trong đám người ồn ào lại phảng phất giống như tiên nhân, phong thái thoát tục ưu nhã. Chưa kể đến dung nhan, có một loại người dù cho chưa từng quen biết nhưng chỉ cần thấy cỗ khí chất kia thì bạn cũng không kìm được bị hắn thu hút. Tần Nguyên Ngăn không chút để ý đi tới, toàn thân toát ra khí chất thanh nhã ngăn cách với thế gian.
Lấy lại tinh thần, An Tình bất chấp mọi thứ bước nhanh lên phía trước, cong khóe miệng, đột nhiên cất tiếng: "Xin chào học trưởng".
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
[Đinh! Đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn]
Đang muốn thoát trò chơi, trên đỉnh đầu Từ San Hô bỗng nhiên hiện ra khung thoại. Ngón tay chợt dừng lại, An Tình ngẩn người. Cứ thuận lợi như vậy?
Nhờ vào lợi thế bản thân có hệ thống, cô liền biết sắc áo của Đêm Trăng Không Sao, nhưng đề nghị thêm bạn chỉ là thử, lấy tính cách của Tần Nguyên Ngăn chưa chắc hắn đã đồng ý.
Nhưng mà sao lại thế này?
......
Non nước hữu tình, phong cảnh tú lệ, quả không hổ là khu nhà dạy học trăm năm danh tiếng. Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh sôi nổi bắt đầu thu dọn sách trên mặt bàn.
"Học trưởng?"
Nghe tiếng gọi, bước chân Tần Nguyên Ngăn chợt dừng lại, mày cũng không nhịn được nhíu lại. Ngẩng đầu lên, hắn chỉ thấy nữ sinh một thân váy dài trang nhã đang đứng giữa đám người huyên náo, hé môi nhìn hắn mỉm cười. Mái tóc dày rậm như rong biển, từng lọn xoăn nhẹ, gương mặt trắng nõn hơi hơi ửng hồng, lúc này cô đang cong môi, ánh mắt trong suốt nhìn hắn.
Theo ánh nhìn của hắn, cô nâng quyển sách trong tay, hỏi: "Em có thể hỏi anh một số vấn đề không?"
Trong dữ liệu trò chơi, Tần Nguyên Ngăn là người không thích tiếp xúc với người khác, hồi cấp ba cũng không dễ nói chuyện, lên đại học càng không có quan hệ tốt với người nào. Gì Tây là một trường hợp đặc biệt, người này tính cách thật kỳ quái, đã dính vào liền đẩy không ra.
Cô đã làm mọi cách nhưng Tần Nguyên Ngăn cũng không thêm cô vào tổ đội, nếu muốn trò chuyện với hắn cũng chỉ có thể đến trường học. Cô đã suy nghĩ một số biện pháp, chỉ cảm thấy có duy nhất một biện pháp khả thi là chủ động tiếp xúc với hắn ở bên ngoài.
Dòng người qua lại hành lang bắt đầu có chút ồn ào, người đến người đi vội vàng còn cô lại an tĩnh đứng đó giống như đứng ngoài đám người đó. Không biết qua bao lâu, cô ngẫu nhiên ngẩng đầu, theo tiếng lạnh băng của hệ thống nhắc nhở, hình ảnh người thiếu niên ưu nhã cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt cô.
An Tình bỗng nhớ không biết ai đó đã từng nói như vậy:
"Phiên nhược kinh hồng,
Uyển nhược du long".
Dịch thơ:
"Nhẹ nhàng như chim hồng,
Uyển chuyển như rồng bay."
(Trích Lạc thần phú 洛 神 賦)
Thiếu niên tuấn tú xinh đẹp hơi cúi đầu, ngẫu nhiên ngẩng đầu, ánh mắt liền phát sáng rực rỡ, đứng trong đám người ồn ào lại phảng phất giống như tiên nhân, phong thái thoát tục ưu nhã. Chưa kể đến dung nhan, có một loại người dù cho chưa từng quen biết nhưng chỉ cần thấy cỗ khí chất kia thì bạn cũng không kìm được bị hắn thu hút. Tần Nguyên Ngăn không chút để ý đi tới, toàn thân toát ra khí chất thanh nhã ngăn cách với thế gian.
Lấy lại tinh thần, An Tình bất chấp mọi thứ bước nhanh lên phía trước, cong khóe miệng, đột nhiên cất tiếng: "Xin chào học trưởng".
Đọc nhanh tại Vietwriter.com