Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào - Chương 35: Mọi bất hạnh đều là mày mang tới
Quyết định của Lệ Đế Minh khiến Cố Chiêu Nghi hơi sững ra: “Chuyển tới... nhà họ Lệ ở sao?”
Thật ra, cô đối với quyết định như này, ngược lại cũng không bài xích.
Dù sao cái nhà đó, cô cũng không phải rất muốn quay về.
Mỗi khi đụng phải Nguyễn Bích Phượng, tính tình tốt của cô đều sẽ chịu khiêu chiến, mà người phụ nữ đó mãi mãi đều sẽ không biết sống chết đi khiêu chiến sự nhẫn nại cực hạn của cô.
Giống như thử không ngừng xem quả bóng hơi này của cô, đến khi nào sẽ nổ tung.
Ba gần như đều tăng ca ở công trường, cũng rất ít khi trở về cái nhà đó.
Mà anh trai, càng là cả ngày đều nằm ở trong bệnh viện.
Cho nên bây giờ cái nhà đó, đối với cô mà nói, cũng đã không có gì để lưu luyến rồi.
Cô nếu nhớ ba, có thể trực tiếp rút thời gian rảnh đến công trường thăm ba.
“Ừm.”
“Được... cái tôi muốn hỏi là... có tăng lương cho tôi không?” Đây là điều Cố Chiêu Nghi hiện nay quan tâm nhất.
Cô chính là dung tục như vậy, cái xem trọng nhất chính là tiền lương.
Lệ Đế Minh lần nữa bị vấn đề của cô chọc cho nhếch môi: “Cậu Cố, cậu là người thấy tiền đỏ mắt sao?”
“Ở trước mặt tiền, tôi bắt buộc phải thừa nhận, tôi khá không có cốt khí.” Loại người không thiếu tiền như Lệ Đế Minh, sao có thể hiểu được sự khổ sở và khó khăn của cô chứ?
Lệ Đế Minh để văn kiện trong tay xuống, cơ thể lười nhác dựa vào lưng ghế.
Anh càng lúc càng cảm thấy, Tiểu Cố này là một người có tính cách ngay thẳng, hơn nữa... anh vậy mà có hơi thích sự ngay thẳng này của cậu ta.
Cố Chiêu Nghi bị Lệ Đế Minh nhìn thì có hơi thấp thỏm trong lòng, tên đó cười quỷ dị như vậy, cho nên... rốt cuộc là đáp ứng hay không đáp ứng đây?
Qua một lúc lâu, vào lúc Cố Chiêu Nghi đã đợi gần như không còn kiên nhẫn gì nữa, Lệ Đế Minh đột nhiên mở miệng: “Tiền lương tăng gấp đôi. Như này, coi như vừa lòng rồi chứ?”
Đãi ngộ mà Lệ Đế Minh đưa ra, vượt qua tưởng tượng của Cố Chiêu Nghi.
Cô há miệng có hơi được sủng đâm ra lo sợ, có điều rất nhanh, cô đã lại khôi phục dáng vẻ sét đánh không giật mình của mọi khi: “Cảm ơn Lệ tổng, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc này.”
“Vậy thì trở về thu dọn hành lý đi, hôm nay có thể chuyển tới nhà họ Lệ rồi.” Lệ Đế Minh vừa nói, vừa đã cầm bút máy trên mặt bàn lên, chuẩn bị xem văn kiện.
“Được.” Cố Chiêu Nghi gật đầu, không tiếp tục làm phiền Lệ Đế Minh nữa, mà xoay người rời khỏi phòng làm việc của Lệ Đế Minh.
Bạch Tố Mai luôn đứng ở ngoài phòng làm việc chờ đợi, sau khi Cố Chiêu Nghi đi ra, cô ta liền thử đi vào phòng làm việc.
Không ngờ, trực tiếp bị Trịnh Nhã Nam cản lại rồi.
“Tổng giám Bạch, Lệ tổng đã căn dặn, khoảng thời gian này... không muốn nhìn thấy cô.” Trịnh Nhã Nam không hề nể nang mà nói.
Bạch Tố Mai có hơi ngại ngùng siết tay của mình, cô ta cố tình tới bãi đỗ xe đợi Lệ Đế Minh, anh tránh không gặp.
Cô ta đến nhà họ Lệ gặp anh, anh càng là trực tiếp bảo vệ sĩ, cản cô ta ở bên ngoài cửa sắt.
Hôm nay, cô ta muốn tới phòng làm việc gặp anh, anh vẫn như vậy, từ chối cô ta ở ngoài.
Trong lòng Bạch Tố Mai tự nhiên là vô cùng bực bội, cô ta thật sự là một lần sảy chân để hận nghìn đời.
“Anh giúp tôi chuyển lời cho Lệ tổng, tôi tìm anh ấy muốn nói chuyện công việc.” Bạch Tố Mai vội trưng ra mấy văn kiện cô ta ôm trong lòng: “Anh xem, tôi thật sự là đến tìm anh ấy bàn chuyện công việc.”
“Xin lỗi, Lệ tổng đã nói, nếu là chuyện công việc cần phải báo cáo thì bảo trợ lý của cô làm thay.” Trịnh Nhã Nam vẫn không có ý để cô ta đi vào.
Tính tình của Bạch Tố Mai bỗng bị đốt lên, cô ta vô cùng tức giận nhìn Trịnh Nhã Nam: “Anh tránh ra cho tôi! Anh chẳng qua chỉ là một trợ lý của Đế Minh, anh dựa vào đâu mà cản tôi?”
“Tổng giám Bạch, tuy tôi chỉ là một trợ lý nhỏ của Đế Minh, nhưng hiện nay... tôi lại là người duy nhất có thể giúp cô ở trước mặt Lệ tổng, nói lời có ích.” Hàm ý của Trịnh Nhã Nam là cô nói chuyện với tôi, tốt nhất cũng nên khách khí một chút.
Cho dù anh ta trông nhìn khá thân thiện, nhưng cũng có tính dễ cáu.
Bạch Tố Mai bị Trịnh Nhã Nam phản bác thì có hơi không được tự nhiên.
Ánh mắt của cô ta rất không cam lòng nhìn cánh cửa phòng làm việc cách cô ta không tới mấy bước chân, trong lòng vô cùng khẩn trương, nhưng một chút cách gì cũng không có.
Cô ta cũng đã gửi nhiều tin nhắn cho Lệ Đế Minh, thừa nhận lần này cô ta đã giẫm vào giới hạn của anh.
Tuy nhiên nhiều ngày trôi qua như vậy, cũng không có nhận được bất cứ lời đáp trả của anh.
Nếu Lệ Đế Minh, thật sự kiên quyết muốn đuổi cô ta ra khỏi thế giới của anh, vậy thì cô ta rất có khả năng sẽ không tìm được lối vào để đi vào thế giới của anh nữa rồi.
Lệ Đế Minh... trước giờ quyết tuyệt tới mức khiến người ta lạnh tâm.
Từ sau khi rời khỏi tòa cao ốc của Quốc tế Thịnh Huy, Cố Chiêu Nghi liền ngồi bus trở về chỗ ở của mình.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn tòa nhà cô ở, đột nhiên cảm thấy hai chân trở nên vô cùng nặng nề.
Đã từng, cô bước ra khỏi cánh cửa này, đều sẽ khẩn trương muốn quay về.
Bởi vì trong nhà, có anh trai và ba mang lại ấm áp cho cô.
Nhưng hiện nay... cô về tới nhà, cái nhận được chỉ có ánh mắt cay nghiệt và lạnh lùng của mẹ.
“Chuyển đi cũng tốt... ít nhất, không cần ngày ngày mắt lớn trừng mắt nhỏ, sống trong đay nghiến.” Ngoài miệng của Cố Chiêu Nghi nói như thế, nhưng trong lòng cô, thật ra đều luôn ở đây mong ngóng một ngày mẹ trở nên tốt hơn.
Nguyễn Bích Phượng nhất định không biết, mỗi lần bước chân khỏi cửa, khi nhìn thấy mẹ của người khác sẽ rất ấm áp ôm lấy con gái của mình, cô đã ngưỡng mộ như nào.
Sự ấm áp này, là thứ cô chưa từng có được từ chỗ của mẹ.
Sau khi đấu tranh tâm lý một phen, Cố Chiêu Nghi mới cất bước đi lên tầng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Nguyễn Bích Phượng ngồi ở trên sô pha bấm móng, lập tức ngước mắt liếc nhìn vị trí cửa.
Khi nhìn thấy người trở về là Cố Chiêu Nghi, mặt mày của bà ta tối sầm lại, bộ dạng như Cố Chiêu Nghi nợ bà ta.
Đối diện với vẻ mặt này của Nguyễn Bích Phượng, Cố Chiêu Nghi ngược lại đã sớm quen rồi.
Cô không có nói chuyện với Nguyễn Bích Phượng, chỉ nhấc chân đi về phía phòng của mình.
Cô không đóng cửa phòng lại, cho nên Nguyễn Bích Phượng rất nhanh liền nghe thấy tiếng thu dọn đồ đạc của Cố Chiêu Nghi.
Bà ta lập tức nghển cổ, nhìn về phòng của Cố Chiêu Nghi.
Quả nhiên nhìn thấy Cố Chiêu Nghi đang thu dọn hành lý.
Nguyễn Bích Phượng thấy vậy, liền vội vàng đứng dậy xông vào, dùng giọng nói chanh chua bất mãn oán trách: “Sao hả, sống không nổi với tao nữa? Bây giờ định bỏ nhà ra đi rồi sao? Có cốt khí như vậy hả?”
“Không phải là đã tìm được một công việc có lương không tồi sao? Trước đây không có thấy mày có cốt khí như vậy! Muốn chuyển đi sao không chuyển đi từ sớm đi?”
“Mày nếu như chuyển đi sớm hơn, không chừng anh mày sẽ không xảy ra chuyện như này! Ba mày cũng không cần cả ngày tăng ca ở công trường!”
Cố Chiêu Nghi đang khuỵu xuống thu dọn hành lý ở trước vali, khi nghe thấy lời nói này, động tác của cô bỗng dừng lại.
Khi cô ngước mắt nhìn Nguyễn Bích Phượng, Nguyễn Bích Phượng bị ánh mắt sắc bén như dao đó dọa cho không nhẹ.
Bà ta vô thức lùi lại một bước, lời nói cay độc lại vẫn nói: “Lẽ nào tao nói sai sao? Cố Chiêu Nghi, bất hạnh của toàn bộ cái nhà này, đều là mày mang tới! Bắt đầu từ cái ngày ba mày dẫn mày trở về...”
Thật ra, cô đối với quyết định như này, ngược lại cũng không bài xích.
Dù sao cái nhà đó, cô cũng không phải rất muốn quay về.
Mỗi khi đụng phải Nguyễn Bích Phượng, tính tình tốt của cô đều sẽ chịu khiêu chiến, mà người phụ nữ đó mãi mãi đều sẽ không biết sống chết đi khiêu chiến sự nhẫn nại cực hạn của cô.
Giống như thử không ngừng xem quả bóng hơi này của cô, đến khi nào sẽ nổ tung.
Ba gần như đều tăng ca ở công trường, cũng rất ít khi trở về cái nhà đó.
Mà anh trai, càng là cả ngày đều nằm ở trong bệnh viện.
Cho nên bây giờ cái nhà đó, đối với cô mà nói, cũng đã không có gì để lưu luyến rồi.
Cô nếu nhớ ba, có thể trực tiếp rút thời gian rảnh đến công trường thăm ba.
“Ừm.”
“Được... cái tôi muốn hỏi là... có tăng lương cho tôi không?” Đây là điều Cố Chiêu Nghi hiện nay quan tâm nhất.
Cô chính là dung tục như vậy, cái xem trọng nhất chính là tiền lương.
Lệ Đế Minh lần nữa bị vấn đề của cô chọc cho nhếch môi: “Cậu Cố, cậu là người thấy tiền đỏ mắt sao?”
“Ở trước mặt tiền, tôi bắt buộc phải thừa nhận, tôi khá không có cốt khí.” Loại người không thiếu tiền như Lệ Đế Minh, sao có thể hiểu được sự khổ sở và khó khăn của cô chứ?
Lệ Đế Minh để văn kiện trong tay xuống, cơ thể lười nhác dựa vào lưng ghế.
Anh càng lúc càng cảm thấy, Tiểu Cố này là một người có tính cách ngay thẳng, hơn nữa... anh vậy mà có hơi thích sự ngay thẳng này của cậu ta.
Cố Chiêu Nghi bị Lệ Đế Minh nhìn thì có hơi thấp thỏm trong lòng, tên đó cười quỷ dị như vậy, cho nên... rốt cuộc là đáp ứng hay không đáp ứng đây?
Qua một lúc lâu, vào lúc Cố Chiêu Nghi đã đợi gần như không còn kiên nhẫn gì nữa, Lệ Đế Minh đột nhiên mở miệng: “Tiền lương tăng gấp đôi. Như này, coi như vừa lòng rồi chứ?”
Đãi ngộ mà Lệ Đế Minh đưa ra, vượt qua tưởng tượng của Cố Chiêu Nghi.
Cô há miệng có hơi được sủng đâm ra lo sợ, có điều rất nhanh, cô đã lại khôi phục dáng vẻ sét đánh không giật mình của mọi khi: “Cảm ơn Lệ tổng, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc này.”
“Vậy thì trở về thu dọn hành lý đi, hôm nay có thể chuyển tới nhà họ Lệ rồi.” Lệ Đế Minh vừa nói, vừa đã cầm bút máy trên mặt bàn lên, chuẩn bị xem văn kiện.
“Được.” Cố Chiêu Nghi gật đầu, không tiếp tục làm phiền Lệ Đế Minh nữa, mà xoay người rời khỏi phòng làm việc của Lệ Đế Minh.
Bạch Tố Mai luôn đứng ở ngoài phòng làm việc chờ đợi, sau khi Cố Chiêu Nghi đi ra, cô ta liền thử đi vào phòng làm việc.
Không ngờ, trực tiếp bị Trịnh Nhã Nam cản lại rồi.
“Tổng giám Bạch, Lệ tổng đã căn dặn, khoảng thời gian này... không muốn nhìn thấy cô.” Trịnh Nhã Nam không hề nể nang mà nói.
Bạch Tố Mai có hơi ngại ngùng siết tay của mình, cô ta cố tình tới bãi đỗ xe đợi Lệ Đế Minh, anh tránh không gặp.
Cô ta đến nhà họ Lệ gặp anh, anh càng là trực tiếp bảo vệ sĩ, cản cô ta ở bên ngoài cửa sắt.
Hôm nay, cô ta muốn tới phòng làm việc gặp anh, anh vẫn như vậy, từ chối cô ta ở ngoài.
Trong lòng Bạch Tố Mai tự nhiên là vô cùng bực bội, cô ta thật sự là một lần sảy chân để hận nghìn đời.
“Anh giúp tôi chuyển lời cho Lệ tổng, tôi tìm anh ấy muốn nói chuyện công việc.” Bạch Tố Mai vội trưng ra mấy văn kiện cô ta ôm trong lòng: “Anh xem, tôi thật sự là đến tìm anh ấy bàn chuyện công việc.”
“Xin lỗi, Lệ tổng đã nói, nếu là chuyện công việc cần phải báo cáo thì bảo trợ lý của cô làm thay.” Trịnh Nhã Nam vẫn không có ý để cô ta đi vào.
Tính tình của Bạch Tố Mai bỗng bị đốt lên, cô ta vô cùng tức giận nhìn Trịnh Nhã Nam: “Anh tránh ra cho tôi! Anh chẳng qua chỉ là một trợ lý của Đế Minh, anh dựa vào đâu mà cản tôi?”
“Tổng giám Bạch, tuy tôi chỉ là một trợ lý nhỏ của Đế Minh, nhưng hiện nay... tôi lại là người duy nhất có thể giúp cô ở trước mặt Lệ tổng, nói lời có ích.” Hàm ý của Trịnh Nhã Nam là cô nói chuyện với tôi, tốt nhất cũng nên khách khí một chút.
Cho dù anh ta trông nhìn khá thân thiện, nhưng cũng có tính dễ cáu.
Bạch Tố Mai bị Trịnh Nhã Nam phản bác thì có hơi không được tự nhiên.
Ánh mắt của cô ta rất không cam lòng nhìn cánh cửa phòng làm việc cách cô ta không tới mấy bước chân, trong lòng vô cùng khẩn trương, nhưng một chút cách gì cũng không có.
Cô ta cũng đã gửi nhiều tin nhắn cho Lệ Đế Minh, thừa nhận lần này cô ta đã giẫm vào giới hạn của anh.
Tuy nhiên nhiều ngày trôi qua như vậy, cũng không có nhận được bất cứ lời đáp trả của anh.
Nếu Lệ Đế Minh, thật sự kiên quyết muốn đuổi cô ta ra khỏi thế giới của anh, vậy thì cô ta rất có khả năng sẽ không tìm được lối vào để đi vào thế giới của anh nữa rồi.
Lệ Đế Minh... trước giờ quyết tuyệt tới mức khiến người ta lạnh tâm.
Từ sau khi rời khỏi tòa cao ốc của Quốc tế Thịnh Huy, Cố Chiêu Nghi liền ngồi bus trở về chỗ ở của mình.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn tòa nhà cô ở, đột nhiên cảm thấy hai chân trở nên vô cùng nặng nề.
Đã từng, cô bước ra khỏi cánh cửa này, đều sẽ khẩn trương muốn quay về.
Bởi vì trong nhà, có anh trai và ba mang lại ấm áp cho cô.
Nhưng hiện nay... cô về tới nhà, cái nhận được chỉ có ánh mắt cay nghiệt và lạnh lùng của mẹ.
“Chuyển đi cũng tốt... ít nhất, không cần ngày ngày mắt lớn trừng mắt nhỏ, sống trong đay nghiến.” Ngoài miệng của Cố Chiêu Nghi nói như thế, nhưng trong lòng cô, thật ra đều luôn ở đây mong ngóng một ngày mẹ trở nên tốt hơn.
Nguyễn Bích Phượng nhất định không biết, mỗi lần bước chân khỏi cửa, khi nhìn thấy mẹ của người khác sẽ rất ấm áp ôm lấy con gái của mình, cô đã ngưỡng mộ như nào.
Sự ấm áp này, là thứ cô chưa từng có được từ chỗ của mẹ.
Sau khi đấu tranh tâm lý một phen, Cố Chiêu Nghi mới cất bước đi lên tầng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Nguyễn Bích Phượng ngồi ở trên sô pha bấm móng, lập tức ngước mắt liếc nhìn vị trí cửa.
Khi nhìn thấy người trở về là Cố Chiêu Nghi, mặt mày của bà ta tối sầm lại, bộ dạng như Cố Chiêu Nghi nợ bà ta.
Đối diện với vẻ mặt này của Nguyễn Bích Phượng, Cố Chiêu Nghi ngược lại đã sớm quen rồi.
Cô không có nói chuyện với Nguyễn Bích Phượng, chỉ nhấc chân đi về phía phòng của mình.
Cô không đóng cửa phòng lại, cho nên Nguyễn Bích Phượng rất nhanh liền nghe thấy tiếng thu dọn đồ đạc của Cố Chiêu Nghi.
Bà ta lập tức nghển cổ, nhìn về phòng của Cố Chiêu Nghi.
Quả nhiên nhìn thấy Cố Chiêu Nghi đang thu dọn hành lý.
Nguyễn Bích Phượng thấy vậy, liền vội vàng đứng dậy xông vào, dùng giọng nói chanh chua bất mãn oán trách: “Sao hả, sống không nổi với tao nữa? Bây giờ định bỏ nhà ra đi rồi sao? Có cốt khí như vậy hả?”
“Không phải là đã tìm được một công việc có lương không tồi sao? Trước đây không có thấy mày có cốt khí như vậy! Muốn chuyển đi sao không chuyển đi từ sớm đi?”
“Mày nếu như chuyển đi sớm hơn, không chừng anh mày sẽ không xảy ra chuyện như này! Ba mày cũng không cần cả ngày tăng ca ở công trường!”
Cố Chiêu Nghi đang khuỵu xuống thu dọn hành lý ở trước vali, khi nghe thấy lời nói này, động tác của cô bỗng dừng lại.
Khi cô ngước mắt nhìn Nguyễn Bích Phượng, Nguyễn Bích Phượng bị ánh mắt sắc bén như dao đó dọa cho không nhẹ.
Bà ta vô thức lùi lại một bước, lời nói cay độc lại vẫn nói: “Lẽ nào tao nói sai sao? Cố Chiêu Nghi, bất hạnh của toàn bộ cái nhà này, đều là mày mang tới! Bắt đầu từ cái ngày ba mày dẫn mày trở về...”