Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1045
Chương 1046: Khổ nhục kế
Cầm hít 1 hơi, nhìn về phía Diệp Phong và nói:
- Cảm ơn ông đã giúp ta không mù mờ tìm kiếm, không mù mờ đâm đầu vào chỗ chết. Ta đã biết nên làm như thế nào.
Diệp Phong nghe vậy thì không nói thêm gì mà đứng lên, khẽ vỗ vai Cầm và biến mất vào trong màn đêm.
Cầm ở lại, chỉnh lý lại những thông tin kình bạo mà mình vừa nhận được. Trong đầu anh đang suy nghĩ 1 kế hoạch hoàn chỉnh.
Dù đã xác nhận được mục tiêu nhưng để hoàn thành mục tiêu đó hiển nhiên không dễ dàng chút nào. Lăng tuyết hiển nhiên sẽ không chịu phối hợp với anh. Thậm chí có thể nói mọi thứ đều do cô tạo nên.
Không trách Cầm nghĩ vậy. Bởi điều này không lạ trong tiểu thuyết. Cầm có thể mường tượng ra được Lăng Tuyết khi biết số phận của mình đã tuyệt vọng đến mức nào. Dù đây là gia đình của cô nhưng mà lại coi cô như công cụ. Ý nghĩ phản nghịch hiện lên. Cô làm cách nào đó để thu hút sự chú ý của ma tộc. bị bắt và trồng ma chủng. Vốn nghĩ như vậy đã xong nhưng không ai ngờ những người đó không có từ bỏ mà tìm mọi cách để chữa cho cô, tìm mọi cách để cô có thể tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình.
Lúc đó chẳng hẳn cô nàng Lăng Tuyết sẽ vô cùng tuyệt vọng đi. Cô mặt ngoài phối hợp nhưng bên trong thì không khiến cho mọi cách đều thất bại thậm chí khiến cho tình hình càng bết bát hơn.
Có lẽ cô nàng trở thành như bây giờ hoàn toàn là do 1 tay cô tạo nên.
Chỉ sợ đến khi nó bạo phát thì cô nàng 100% sẽ vẫn lạc đi.
Những điều ở trên đều là do Cầm não bổ đi ra.Nó có rất nhiều điều bất hợp lý như sao cô không trốn đi, mấy lão già ở hội đồng kia sao không nhận ra sự bất thường của cô, quá nhiều trị liệu như vậy sao không có bất cứ bất thường nào. Tuy nhiên, Cầm nghĩ không đúng hết có lẽ cũng đúng trên 1 nửa đi.
Chỉ bằng đó là đã đủ để chứng minh độ khó của việc này. Nghĩ mà xem, 1 người muốn chết thì ngươi có cố cứu được hay không.
Đã thế anh còn không có bất cứ trợ giúp gì, chỉ có thể bằng chính sức mình. Thật sự là khó khăn trùng trùng.
Mà khó khăn còn không chỉ có thế. Không nên quên chính anh cũng chưa biết quá nhiều về ma chủng. Chỉ qua lời của Lão Tam là hoàn toàn không đủ. Anh cần nghiên cứu thêm rất nhiều. Dù cho cô nàng có chịu phối hợp mà anh không có cách nào để chữa trị thì kết quả cuối cùng cũng không thay đổi a.
Quả thật là khó khăn trùng trùng khiến anh vô cùng nhụt trí, khiến anh hoang mang không biết nên bắt đầu từ đâu.
Thở dài 1 hơi, Cầm lắc đầu. So với việc suy nghĩ viển vông rồi tự mình hại mình thì anh càng thích hành động hơn. Dù sao anh cũng có đến 1 tháng a.
Nhìn trời đã khuya, Cầm lên giường đắp chăn trời trời sáng.
Thời gian cứ thế trôi đi, 1 tuần sau. Trong 1 tuần này Cầm yên tĩnh 1 cách lạ thường. Anh hoàn toàn không đả động gì đến việc nghiên cứu hay ma chủng. Việc thường ngày của anh chỉ có nấu ăn, nấu ăn và nấu ăn. Ngày 3 bữa thêm vài ba bữa phụ. Cứ như Cầm có mặt ở đây không phải hỗ trợ hay tìm ra cách để chữa trị cho những người này mà làm đầu bếp. Không chỉ đưa cho những người này mà Cầm còn đặc biệt làm thêm 1 phần mà đưa đến cho LĂng Tuyết. Mặc cho cô nàng lúc nào cũng tỏ ra khó chịu và xua đuổi anh nhưng mà Cầm vẫn không nản trí mà vẫn mặt dày tiếp tục.
Và rồi, cái gì đến cũng đến, có công mài sắt thì có ngày nên kim. Ban đầu, mỗi khi anh đến thì các đĩa thức ăn đều còn nguyên nhưng bây giờ nó đều vô cùng sạch sẽ. Thái độ của Lăng Tuyết đối với Cầm cũng có chút thay đổi, chí ít thì cô nàng cũng không nói bóng nói gió đuổi anh nữa. Đây có thể nói là 1 bước tiến dài của Cầm.
Nhưng chưa đủ. Lăng Tuyết bây giờ chỉ là không phản cảm anh mà thôi, có lẽ là nhờ những món ăn này. Nhưng mà Cầm vẫn nhận ra địch ý từ cô. Hiển nhiên cô nàng này vẫn còn đề phòng anh, nói khó nghe 1 chút thì hiện giờ cô nàng chỉ coi anh như 1 đầu bếp ngu ngốc mà thôi.
Bây giờ nếu mà anh mon men đến tỏ ý điều tra ma chủng thì mọi thứ anh làm từ trước đến giờ sẽ vỡ thành bong bóng và tan biến.
Tuy nhiên, nó vẫn đủ để thực hiện bước thứ 2 của Cầm. Khổ nhục kế.
1 tuần tiếp theo Cầm vẫn nấu ăn. Nhưng tình trạng lại khác hoàn toàn lúc trước. Nếu như lúc trước, các món anh làm đều được xử lý sạch sẽ, ăn không chừa xương thì nay, dù cho những món này vẫn rất đẹp mắt, trông rất ngon nhưng mà chúng đều chỉ được động vài đũa mà thôi.
Không khí vui vẻ do món ngon mang lại biến mất hoàn toàn. Không khí lại trở nên trầm mặc như trước.
Cầm vẫn nấu nhưng các món anh làm ra không ai ăn.
Cũng không ai đi hỏi anh làm sao. Tất cả đều lựa chọn trầm mặc như 1 cuộc thi chịu đựng.
Ai lên tiếng trước sẽ thua cuộc.
Cứ thế lại 1 tuần trôi qua, cuối cùng cũng có người lên tiếng. Người đó không ngờ chính là Lăng Tuyết.
Đúng giờ, Cầm đưa cơm đến. Nhưng Lăng Tuyết không lánh đi như 1 tuần trước mà đứng đó chờ anh. Cầm không nói gì với cô mà lẳng lặng đặt giỏ cơm xuống và định về.
1 dọng nói vang lên chặn anh lại. Còn ai khác ngoài Lăng Tuyết.
Cầm quay lại, nhìn cô và không nói.
Lăng Tuyết hừ lanh 1 tiếng và nói:
- Đừng có trưng bộ mặt đó với ta. Nói đi, rốt cục mục đích của ngươi là gì.
Cầm nhìn cô lắc đầu nói:
- Mục đích gì, ta có mục đích gì. Sau khi các người tỏ rõ thái độ thì ta cũng tự hiểu lấy mình. Ta không thể nào có thể từ các ngươi đạt được đầy đủ thông tin cũng như có thể nghiên cứu về ma chủng. Nhưng mà dù sao ta cũng phải ở đây 1 tháng. Do đó tất nhiên cần tỏ ra bận rộn 1 chút để che mắt mọi người a. Ta cũng không có am hiểu cái gì, biết 1 chút về âm thực nên chỉ có thể dùng
chút thứ đó để lấy lòng mấy người,mong qua 1 cuộc sống an bình a.
Anh chưa kịp tiếp tục kể khổ thì Lăng Tuyết ngắt lời:
- Đừng có mà ngồi đây kể khổ với ta. Ta cũng không có dễ dàng bị lừa như vậy. Nhưng gì ta đã trải qua ngươi vô pháp có thể tưởng tưởng. Những lời đường mật ta nghe cao cấp hơn ngươi rất nhiều. Nói thẳng đi, ngươi muốn gì khi nấu những món ăn dở tệ như vậy.
Bị vạch mặt 1 cách không thương tiếc nhưng mà Cầm cũng không tỏ ra bối rối, vẻ mặt anh hiện lên sự cô đơn và nói:
- Món ăn thể hiện tinh thần. Ta không vui sao có thể nấu ra được mĩ vị cơ chứ. Chỉ 1 tuần nữa là đến hạn nhưng mà ta cũng không có bất cứ tiến triển gì. Có lẽ ta không nói nhiều về kết cục đi. Với 1 kẻ có thể điều hòa ma khí như ta hiển nhiên không thể nào sống an ổn tại tiên giới. Cô nghĩ 1 Luyện Hư như ta thì có thể sinh tồn bao lâu. 1 người biết mình sắp tử vong liệu có thể nào vui sướng được không.
Không khí cả căn phòng trở nên có chút trầm mặc.
Cầm hít 1 hơi, nhìn về phía Diệp Phong và nói:
- Cảm ơn ông đã giúp ta không mù mờ tìm kiếm, không mù mờ đâm đầu vào chỗ chết. Ta đã biết nên làm như thế nào.
Diệp Phong nghe vậy thì không nói thêm gì mà đứng lên, khẽ vỗ vai Cầm và biến mất vào trong màn đêm.
Cầm ở lại, chỉnh lý lại những thông tin kình bạo mà mình vừa nhận được. Trong đầu anh đang suy nghĩ 1 kế hoạch hoàn chỉnh.
Dù đã xác nhận được mục tiêu nhưng để hoàn thành mục tiêu đó hiển nhiên không dễ dàng chút nào. Lăng tuyết hiển nhiên sẽ không chịu phối hợp với anh. Thậm chí có thể nói mọi thứ đều do cô tạo nên.
Không trách Cầm nghĩ vậy. Bởi điều này không lạ trong tiểu thuyết. Cầm có thể mường tượng ra được Lăng Tuyết khi biết số phận của mình đã tuyệt vọng đến mức nào. Dù đây là gia đình của cô nhưng mà lại coi cô như công cụ. Ý nghĩ phản nghịch hiện lên. Cô làm cách nào đó để thu hút sự chú ý của ma tộc. bị bắt và trồng ma chủng. Vốn nghĩ như vậy đã xong nhưng không ai ngờ những người đó không có từ bỏ mà tìm mọi cách để chữa cho cô, tìm mọi cách để cô có thể tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình.
Lúc đó chẳng hẳn cô nàng Lăng Tuyết sẽ vô cùng tuyệt vọng đi. Cô mặt ngoài phối hợp nhưng bên trong thì không khiến cho mọi cách đều thất bại thậm chí khiến cho tình hình càng bết bát hơn.
Có lẽ cô nàng trở thành như bây giờ hoàn toàn là do 1 tay cô tạo nên.
Chỉ sợ đến khi nó bạo phát thì cô nàng 100% sẽ vẫn lạc đi.
Những điều ở trên đều là do Cầm não bổ đi ra.Nó có rất nhiều điều bất hợp lý như sao cô không trốn đi, mấy lão già ở hội đồng kia sao không nhận ra sự bất thường của cô, quá nhiều trị liệu như vậy sao không có bất cứ bất thường nào. Tuy nhiên, Cầm nghĩ không đúng hết có lẽ cũng đúng trên 1 nửa đi.
Chỉ bằng đó là đã đủ để chứng minh độ khó của việc này. Nghĩ mà xem, 1 người muốn chết thì ngươi có cố cứu được hay không.
Đã thế anh còn không có bất cứ trợ giúp gì, chỉ có thể bằng chính sức mình. Thật sự là khó khăn trùng trùng.
Mà khó khăn còn không chỉ có thế. Không nên quên chính anh cũng chưa biết quá nhiều về ma chủng. Chỉ qua lời của Lão Tam là hoàn toàn không đủ. Anh cần nghiên cứu thêm rất nhiều. Dù cho cô nàng có chịu phối hợp mà anh không có cách nào để chữa trị thì kết quả cuối cùng cũng không thay đổi a.
Quả thật là khó khăn trùng trùng khiến anh vô cùng nhụt trí, khiến anh hoang mang không biết nên bắt đầu từ đâu.
Thở dài 1 hơi, Cầm lắc đầu. So với việc suy nghĩ viển vông rồi tự mình hại mình thì anh càng thích hành động hơn. Dù sao anh cũng có đến 1 tháng a.
Nhìn trời đã khuya, Cầm lên giường đắp chăn trời trời sáng.
Thời gian cứ thế trôi đi, 1 tuần sau. Trong 1 tuần này Cầm yên tĩnh 1 cách lạ thường. Anh hoàn toàn không đả động gì đến việc nghiên cứu hay ma chủng. Việc thường ngày của anh chỉ có nấu ăn, nấu ăn và nấu ăn. Ngày 3 bữa thêm vài ba bữa phụ. Cứ như Cầm có mặt ở đây không phải hỗ trợ hay tìm ra cách để chữa trị cho những người này mà làm đầu bếp. Không chỉ đưa cho những người này mà Cầm còn đặc biệt làm thêm 1 phần mà đưa đến cho LĂng Tuyết. Mặc cho cô nàng lúc nào cũng tỏ ra khó chịu và xua đuổi anh nhưng mà Cầm vẫn không nản trí mà vẫn mặt dày tiếp tục.
Và rồi, cái gì đến cũng đến, có công mài sắt thì có ngày nên kim. Ban đầu, mỗi khi anh đến thì các đĩa thức ăn đều còn nguyên nhưng bây giờ nó đều vô cùng sạch sẽ. Thái độ của Lăng Tuyết đối với Cầm cũng có chút thay đổi, chí ít thì cô nàng cũng không nói bóng nói gió đuổi anh nữa. Đây có thể nói là 1 bước tiến dài của Cầm.
Nhưng chưa đủ. Lăng Tuyết bây giờ chỉ là không phản cảm anh mà thôi, có lẽ là nhờ những món ăn này. Nhưng mà Cầm vẫn nhận ra địch ý từ cô. Hiển nhiên cô nàng này vẫn còn đề phòng anh, nói khó nghe 1 chút thì hiện giờ cô nàng chỉ coi anh như 1 đầu bếp ngu ngốc mà thôi.
Bây giờ nếu mà anh mon men đến tỏ ý điều tra ma chủng thì mọi thứ anh làm từ trước đến giờ sẽ vỡ thành bong bóng và tan biến.
Tuy nhiên, nó vẫn đủ để thực hiện bước thứ 2 của Cầm. Khổ nhục kế.
1 tuần tiếp theo Cầm vẫn nấu ăn. Nhưng tình trạng lại khác hoàn toàn lúc trước. Nếu như lúc trước, các món anh làm đều được xử lý sạch sẽ, ăn không chừa xương thì nay, dù cho những món này vẫn rất đẹp mắt, trông rất ngon nhưng mà chúng đều chỉ được động vài đũa mà thôi.
Không khí vui vẻ do món ngon mang lại biến mất hoàn toàn. Không khí lại trở nên trầm mặc như trước.
Cầm vẫn nấu nhưng các món anh làm ra không ai ăn.
Cũng không ai đi hỏi anh làm sao. Tất cả đều lựa chọn trầm mặc như 1 cuộc thi chịu đựng.
Ai lên tiếng trước sẽ thua cuộc.
Cứ thế lại 1 tuần trôi qua, cuối cùng cũng có người lên tiếng. Người đó không ngờ chính là Lăng Tuyết.
Đúng giờ, Cầm đưa cơm đến. Nhưng Lăng Tuyết không lánh đi như 1 tuần trước mà đứng đó chờ anh. Cầm không nói gì với cô mà lẳng lặng đặt giỏ cơm xuống và định về.
1 dọng nói vang lên chặn anh lại. Còn ai khác ngoài Lăng Tuyết.
Cầm quay lại, nhìn cô và không nói.
Lăng Tuyết hừ lanh 1 tiếng và nói:
- Đừng có trưng bộ mặt đó với ta. Nói đi, rốt cục mục đích của ngươi là gì.
Cầm nhìn cô lắc đầu nói:
- Mục đích gì, ta có mục đích gì. Sau khi các người tỏ rõ thái độ thì ta cũng tự hiểu lấy mình. Ta không thể nào có thể từ các ngươi đạt được đầy đủ thông tin cũng như có thể nghiên cứu về ma chủng. Nhưng mà dù sao ta cũng phải ở đây 1 tháng. Do đó tất nhiên cần tỏ ra bận rộn 1 chút để che mắt mọi người a. Ta cũng không có am hiểu cái gì, biết 1 chút về âm thực nên chỉ có thể dùng
chút thứ đó để lấy lòng mấy người,mong qua 1 cuộc sống an bình a.
Anh chưa kịp tiếp tục kể khổ thì Lăng Tuyết ngắt lời:
- Đừng có mà ngồi đây kể khổ với ta. Ta cũng không có dễ dàng bị lừa như vậy. Nhưng gì ta đã trải qua ngươi vô pháp có thể tưởng tưởng. Những lời đường mật ta nghe cao cấp hơn ngươi rất nhiều. Nói thẳng đi, ngươi muốn gì khi nấu những món ăn dở tệ như vậy.
Bị vạch mặt 1 cách không thương tiếc nhưng mà Cầm cũng không tỏ ra bối rối, vẻ mặt anh hiện lên sự cô đơn và nói:
- Món ăn thể hiện tinh thần. Ta không vui sao có thể nấu ra được mĩ vị cơ chứ. Chỉ 1 tuần nữa là đến hạn nhưng mà ta cũng không có bất cứ tiến triển gì. Có lẽ ta không nói nhiều về kết cục đi. Với 1 kẻ có thể điều hòa ma khí như ta hiển nhiên không thể nào sống an ổn tại tiên giới. Cô nghĩ 1 Luyện Hư như ta thì có thể sinh tồn bao lâu. 1 người biết mình sắp tử vong liệu có thể nào vui sướng được không.
Không khí cả căn phòng trở nên có chút trầm mặc.