-
Phần II
7.
Trong lúc mơ màng, hồn phách ta được thổi đến sông Vong Xuyên, đứng trước cầu Nại Hà.
Bên bờ sông có rất nhiều phụ nhân giống như ta, vì u mê tin lầm người mà vẫn vương vấn ở đây.
Nhìn từng chuyện từng chuyện được ghi trong sổ sinh tử, ta nhớ lại kiếp trước.
Tống Cảnh Xuyên vốn là chiến thần chuyển thế, hạ phàm mười kiếp để chiêm nghiệm nhân gian chiến loạn, cứu vớt bá tánh khỏi biển lửa khổ đau.
Còn chân thân của ta là một con thỏ giã thuốc ở Nguyệt Cung.
Ta trước nay sùng bái chiến thần.
Ngàn năm trước chỉ nhìn thoáng qua Tống Cảnh Xuyên trong trận chiến thần ma, ta đã si mê tư thế oai hùng của hắn.
Khi biết chiến thần trọng thương, cần hạ phàm lịch kiếp, ta đã cam tâm tình nguyện cùng chiến thần hạ phàm, dẫn độ để hắn lần nữa thăng thiên.
Suốt mười kiếp, ta cùng chiến thần liên tục dây dưa.
Chín kiếp trước, hắn luôn là chiến thần oai hùng như trong trí nhớ của ta.
Hắn không tranh đoạt vì công danh nhất thời, lòng mang thiên hạ nhưng vẫn luôn giữ lại tia dịu dàng cuối cùng trong tim.
“Chàng lấy sát phạt ngăn chiến loạn, ta dùng nghề y cứu thế nhân.”
Mỗi một đời, Tống Cảnh Xuyên đều vì bảo vệ ta cùng thiên hạ, đến ch*t cũng không lùi bước.
Vì một chiến thần như vậy, dù phải ch*t đến chín lần, ta chưa từng hối hận.
Chỉ cần hắn kiên định với tín niệm của bản thân, kiếp này hắn sẽ tiến bộ vượt bậc, phi thăng thành tiên nhân với thần giai cấp ba.
Nhưng đáng tiếc, kiếp này hắn lại thay đổi. Hắn trở nên háo thắng, muốn tranh muốn đoạt, ham mê thể hiện bản thân.
Cuối cùng vì sự ích kỉ của bản thân mà chọn lối tắt sát thê chứng đạo.
Nghĩ tới đây, ta không khỏi choáng váng.
Là đời này Tống Cảnh Xuyên thay đổi, hay là trước đó hắn giấu quá kĩ?
Bây giờ nghĩ lại, trải qua mười kiếp, chiến lực của Tống Cảnh Xuyên thật sự càng ngày càng kém đi.
Kiếp thứ mười, nếu ta không tự chuyển thuật pháp tự lành sang cho hắn, hắn đã sớm bị vị nữ tướng quân dũng mãnh phi thường của Tây Lương gi*t trăm ngàn lần.
Mà trận chiến giữa Khương quốc và Tây Lương quốc, cũng đã sớm kết thúc.
Giờ ta đã ch*t, Tống Cảnh Xuyên thành thần nếu có thể kết thúc hoàn toàn trận chiến loạn này, bá tánh sẽ được an cư lạc nghiệp, những đau khổ mà ta chịu lúc còn sống cũng xem như không uổng.
Nghĩ đến đây, tâm đạo của ta dần dần viên mãn, từng trận tiên quang dần dần bao quanh cơ thể ta, xua đi một phần quỷ khí nồng đậm trên cầu Nại Hà.
Nhưng sát thê chứng đạo chung quy cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì. Nếu Tống Cảnh Xuyên đã phi tiên, sao hắn có thể cho phép một con thỏ giã thuốc nho nhỏ như ta quay lại thiên giới, trở thành nỗi sỉ nhục của hắn?
Ta nghĩ đến đây, bên kia cầu Nại Hà đột nhiên xuất hiện hai tên quỷ sai, ném ra một sợi xích khóa hồn, khóa tiên khiếu của ta lại.
“Con thỏ ngọc nho nhỏ nhà ngươi được trợ giúp chiến thần tiên quân chứng đạo đã là vinh hạnh cực lớn, giờ còn muốn phi tiên à?”
“Phong Đô đế quân của chúng ta niệm công đức chín kiếp của ngươi, chỉ rút tiên căn của ngươi, phạt ngươi vào địa ngục Vô Gián trăm năm, trăm năm sau ngươi sẽ luân hồi vào nhân giới, đừng mơ đến chuyện trở lại thiên giới nữa.”
Ta nhìn bọn họ cười lạnh: “Hậu thổ nương nương hóa đạo, năm đó sau đại chiến thần ma Phong Đô Đại Đế cũng đã ngã xuống, hiện giờ lại có vị Phong Đô đế quân mới nào vậy? Còn ra vẻ đường hoàng, thật khiến người ta buồn nôn.”
“Tiểu thỏ ngọc kia, dám xuất khẩu cuồng ngôn! Nếu ngươi không chịu nhập luân hồn, vậy thì cứ ở địa ngục Vô Gián chịu tội đi!”
“Chỉ bằng mấy kẻ như các ngươi mà đòi bắt ta? Ta thật sự muốn xem các ngươi có bản lĩnh này hay không?”
Dù ta chỉ là một con thỏ giã thuốc nhưng vẫn dư khả năng đối phó với hai tên quỷ sai này.
Huống chi trải qua đủ loại kiếp nạn trong mười kiếp, tuy chưa tu thành thượng thần nhưng thần giai của ta cũng không thấp.
Ta khẽ niệm trong lòng, gọi ra chày ngọc.
Đang muốn ra tay, địa phủ lại xảy ra chấn động.
m phong nổi lên bốn phía, rú rít từng hồi, một sợi hồn phách mờ mờ mịt mịt bay về phía cầu Nại Hà.
“Chiến… chiến thần tiên quân?”
Hai tên quỷ sai khó tin mở miệng.
“Không phải ngài đã phi tiên rồi sao? Kẻ nào có thể đánh tan thần hồn, khiến ngài biếm nhập luân hồi thế này!”
Tống Cảnh Xuyên không để ý đến bọn chúng, khi sợi hồn phách của hắn bay qua người ta, hai mắt hắn bỗng đỏ ngàu.
Quỷ khí quanh thân cuồn cuộn, có dấu hiệu như sắp biến thành lệ quỷ.
“Hằng Nga ch*t tiệt! Dám hủy hoại mười kiếp khổ tu, tuyệt đường về thiên giới của ta, ta sẽ sống ch*t với ngươi!”
Kiếp số đã tận, Tống Cảnh Xuyên hẳn đã khôi phục ký ức chiến thần.
Nhưng giờ phút này trong mắt hắn tràn ngập oán hận.
Không hề có bóng dáng uy dũng khí phách của chiến thần nữa.
8.
Mặt ta lộ vẻ giễu cợt: “Ngươi đường đường là chiến thần thiên giới, lại không dám thừa nhận bản thân suy đồi, chọn hy sinh người vô tội, thỏa mãn d/ụ/c vọng háo thắng của bản thân. Rõ ràng chính ngươi đã tự tuyệt đường lên thiên giới của mình!”
“Nói láo! Ta là chiến thần mạnh nhất thiên giới, sao có thể chịu bại trận! Huống chi kẻ kia chỉ là nữ tướng nho nhỏ của một tiểu quốc, nếu ta bại trận, chẳng phải sẽ phụ danh chiến thần hay sao?”
“Mà ngươi cùng lắm cũng chỉ là một con thỏ vô danh tiểu tốt, giúp ta độ kiếp thành thần là phúc phận của ngươi!”
“Mười kiếp, ta thương hại ngươi khuynh mộ ta, ký khế ước cho ngươi cùng ta hạ phàm, được lấy cái ch*t trợ ta chứng đạo, ngươi nên biết ơn mới phải.”
Tống Cảnh Xuyên coi mọi chuyện như lẽ đương nhiên, như tất cả là hắn đang bố thí cho ta.
“Giờ thần khu của ta đã bị hủy, ngươi hãy nhập luân hồi lần nữa, trợ ta độ kiếp, dựng lại nguyên thần!”
Giọng hắn cao cao tại thượng, bâng quơ nói vài câu đã quyết định vận mệnh của ta.
“Hả? Ngươi xứng sao?”
Ta muốn nhìn xem chiến thần như hắn, có thật sự bách chiến bách thắng không!
Dường như bị ánh mắt khinh thường của ta kích động, Tống Cảnh Xuyên càng thêm điên cuồng, mưu mô định đạp thẳng ta vào con đường luân hồi.
Nhưng thần khu của hắn đã bị hủy, thần cách bị đánh nát, căn bản không địch lại được ta.
Ta múa chày ngọc một phát, hồn phách hắn loãng ra như sắp tan.
Ta cười lạnh thu chày lại: “Chiến thần thiên giới, cũng chỉ thế mà thôi.”
Tống Cảnh Xuyên đã lên lưng cọp khó leo xuống, một lát sau lại như khôi phục bộ dáng khi còn ở nhân giới, hai mắt chứa đầy thâm tình.
“A Thường, nàng lại giúp ta một lần nữa được không? Chờ ta thành thần rồi, ta hứa sẽ để nàng làm phi.”
Ta lùi về sau hai bước, chán ghét kéo giãn khoảng cách với hắn.
Những thứ bẩn thỉu, đừng nên dính vào!
Tống Cảnh Xuyên bị nhục nhã, mặt biến sắc.
“Tiện nhân, cho ngươi mặt mũi ngươi còn không biết phận!”
Thấy ta mềm cứng không ăn, Tống Cảnh Xuyên cũng không diễn nữa.
“Vậy ngươi đi ch*t đi! Đến lúc đó bổn quân đương nhiên sẽ tìm được người khác trợ bổn quân độ kiếp!”
Hắn dùng mắt ra hiệu, Phong Đô đế quân thao túng sổ sinh tử đã tiến lên trấn áp ta.
Chúng sinh tam giới, chưa siêu độ thành thượng thần đều không thể cãi lại sổ sinh tử.
Vào khoảnh khắc ta hấp hối, ánh trăng chiếu xuống, sổ sinh tử bị đánh bay.
“Ta xem kẻ nào dám!”
Hạ Hòa mặt lạnh lùng, tay cầm trường kiếm, đạp trên ánh trăng bay đến.
Không… Có lẽ giờ phút này, ta phải gọi tên thật của nàng —— Hằng Nga.
9.
“A Thường, tỷ đến đưa muội về nhà.”
Ta nhớ ra rồi, ta cùng nàng trước nay không phải là tình địch đối chọi gay gắt gì cả.
Chúng ta là hai người bạn dựa vào nhau mà sống trong Nguyệt Cung lạnh lẽo.
Năm đó khi nàng chưa phi tiên, chỉ là một bé gái mồ côi nơi sơn dã.
Ta là con thỏ tinh được nàng tiện tay cứu về khi lên núi hái thuốc.
Sau đó nàng phi tiên, trước khi nàng tương ngộ với vị thượng thần kia, chính là ta đã bồi nàng ở Quảng Hàn Cung vượt qua vô số ngày đêm.
Sau đó, thiếu niên thần quân cùng tuyệt đại tiên tử tương ngộ, ta là người chứng kiến tình yêu của bọn họ.
Cho đến khi phía chân trời xuất hiện mười mặt trời, vị thượng thần của nàng lên đường đi bắn hạ mặt trời.
Trong điện lại chỉ còn ta với nàng, ta hàng đêm nghe nàng thủ thỉ những lời nhớ thương lang quân.
Sau đó, để thưởng cho Hậu Nghệ thần quân có công bắn hạ mặt trời, Tây Vương Mẫu nương nương ban cho ngài một viên đan dược bất tử.
Nhưng vẫn còn một mặt trời chưa bị bắn hạ, Hậu Nghệ thần quân vì bá tánh, chỉ có thể chia lìa nàng lần nữa.
Nàng không muốn, nhưng vì thiên hạ bá tánh vẫn nhịn đau tiễn ngài lên đường.
Nhìn bóng dáng vị thần quân rời đi, lúc đó ta nghĩ.
Sau này ta cũng sẽ trở thành một đại anh hùng như vậy.
Sau đó, Hậu Nghệ thần quân không về, nhưng kẻ trộm đan dược bất tử lại đến.
Hắn còn dám có ý định trộm sắc Hằng Nga tỷ tỷ.
Trong lúc cấp bách ta đã cắn hắn một ngụm, bị hắn đá bay ra, thở thoi thóp.
Vì tránh cho đan dược bị trộm, cũng là vì cứu mạng ta, Hằng Nga tỷ tỷ đã cắn nửa viên đan dược.
Nửa còn lại đút cho ta.
Vậy nên thứ gọi là tiên nhân chúc phúc mà ta sinh ra đã có, thực ra chính là dược lực còn lưu lại của nửa viên đan dược kia.
Từ đó, trong Nguyệt Cung có thêm một tiên tử ngày đêm tưởng niệm lang quân, cùng một con có thỏ ngày đêm giã thuốc.
Ta nghĩ có một ngày, ta sẽ phối chế ra được thần đan giống như của Tây Vương Mẫu nương nương.
Đến lúc đó Hậu Nghệ thần quân cùng Hằng Nga tỷ tỷ sẽ được đoàn tụ.
Nhưng cuối cùng, chưa chờ được đến ngày ta phối chế ra đan dược, Hậu Nghệ thần quân đã ch*t.
Hằng Nga tỷ tỷ mang tiếng nữ nhân tham lam, vì đan dược bất tử mà phụ lòng lang quân.
Nguyệt Cung lạnh lẽo, lại chỉ có ta cùng nàng dựa vào nhau, sống qua từng tháng từng năm.
10.
“Muội đã thấy chưa? Ta đã nói hắn không phải thứ gì tốt đẹp đâu mà!”
Hằng Nga tỷ tỷ nắm chặt tay ta, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia bất đắc dĩ, hận sắt không thành thép.
“Tỷ tỷ, thực xin lỗi……”
Bên nàng vô số ngày đêm ở Nguyệt Cung, ta chứng kiến bộ dáng ảm đạm thương xót của nàng.
Ta không hiểu, vì sao lại phải vì một nam nhân mà nhớ thương ngàn năm không quên?
Cho đến khi đại chiến thần ma nổ ra, ta trên chiến trường thoáng nhìn qua bóng dáng oai hùng của Tống Cảnh Xuyên.
Giờ nghĩ lại ký ức đó, ta chỉ cảm thấy thật nực cười.
11.
Thần ma đại chiến.
“Ngài chính là chiến thần điện hạ đại danh đỉnh đỉnh thiên giới sao?”
Ta ôm chày ngọc, nhìn nam nhân trọng thương, cả người đầy máu trước mặt.
“Ta cùng lắm chỉ là một con thỏ giã thuốc mà thôi, vì cứu ta… đáng giá sao?”
Đến nay, ta vẫn nhớ rõ cảm giác khi Tống Cảnh Xuyên dịu dàng vuốt ve đôi tai dài của ta, sau đó ho ra máu.
“Ta là chiến thần thiên giới, trách nhiệm của ta là bảo hộ tiên nhân trên thiên giới! Khụ khụ khụ… Huống chi, ngươi một con thỏ đáng yêu thế này, bị ăn mất thì tiếc lắm?”
Trong lúc hoảng hốt, hình ảnh hắn anh dũng lại dịu dàng như hòa làm một vời Hậu Nghệ thần quân trong trí nhớ của ta.
Trong thời gian lịch kiếp ở nhân gian, Hậu Nghệ ca ca cũng vô số lần bảo hộ Hằng Nga tỷ tỷ như vậy.
Nhìn thảm trạng của hắn, ta không nhịn được khóc toáng lên, tay chân luống cuồng móc hết đan dược chữa thương trong túi bố đeo bên mình ra, nhét hết vào miệng Tống Cảnh Xuyên.
Nhưng đan dược còn chưa vào miệng, hắn đã lại há miệng ho ra máu.
“Vô dụng thôi, thần hồn ta bị hao tổn rồi! Ta chỉ có thể nhập luân hồi khổ tu lại.”
“Nhập luân hồi, ngài còn về được không?” Ta khóc lóc hỏi.
Hắn nhìn ta, bỗng nhiên lộ ra một ý cười khó hiểu: “Thế ngươi có muốn ta trở về không?”
“Nhưng mà chuyện lịch kiếp, há một tiểu thỏ tiên như ngươi có thể quản? Ngươi cứ chiếu cố bản thân cho tốt, ta nhập luân hồi rồi, nếu không có người dẫn độ, chỉ sợ sẽ khó về lại được thiên giới.”
Dứt lời, hắn không màng ta còn đang khóc lóc, lê thân tàn trở về Chiến Thần Điện.
Không lâu ra, tin chiến thần chuẩn bị hạ giới lịch kiếp truyền ra.
Ta một mình xông vào Tư Mệnh Điện, lớn tiếng nói mình tự nguyên hạ phàm phò trợ chiến thần độ kiếp.
Bây giờ nghĩ lại, sự xuất hiện của tên ma lang đ/á/nh ta có chút bất thường.
Mệnh bộ —— tức người tiếp dẫn độ kiếp, phải cam tâm tình nguyện thì mới có thể ký khế ước, tuân theo vận mệnh, kết thành nhân quả.
12.
Kiếp thứ mười.
Ngày thứ ba sau khi Tống Cảnh Xuyên mang theo Hạ Hòa trở về, Hạ Hòa lại đến tìm ta lần nữa.
Lần này, biểu tình của nàng ta so với ngày thường càng lạnh lùng hơn.
“Tống Cảnh Xuyên không phải người tốt đâu, hắn vĩnh viễn chỉ yêu bản thân hắn.”
Ta hơi ngạc nhiên, xong xét lại thủ đoạn trước đó của nàng ta, ta nghĩ lần này nàng ta lại có trò mới để chọc tức ta.
Ta cười giễu cợt: “Hắn không phải người tốt, sao ngươi còn chờ hắn mười kiếp.”
“Ta không phải chờ hắn! Ta chờ ——” Hạ Hòa há miệng thở dốc, muốn nói tiếp gì đó nhưng cuối cùng đành nuốt trở lại.
Nàng ta lạnh lùng hỏi ta: “Ngươi có biết ta với hắn quen biết nhau thế nào không?”
Không đợi ta hỏi, nàng ta tiếp tục nói:
“Thật ra ta vốn sống rất hạnh phúc, cha ta là truyền nhân Thần Nông, thôn chúng ta nhiều thế hệ đều ẩn cư trong sơn cốc ngoài biên quan, không can dự vào ngoại giới phân tranh.”
“Dù là man nhân quan ngoại, dù là chiến loạn liên miên, cũng chưa bao giờ xâm phạm đến sơn cốc của chúng ta.”
Cho đến một ngày, Tống Cảnh Xuyên mang theo một đội quan binh xông vào sơn cốc.
“Thỉnh thần y rời núi, cứu độ cho tướng sĩ trong quân.”
Hóa ra, chiến loạn kéo dài, dẫn đến ôn dịch nổi lên tứ phía, vô số tướng sĩ đều mắc bệnh.
Dần dần thất bại trước Tây Lương quốc.
Nhưng cha Hạ Hòa lại bất mãn với Tống Cảnh Xuyên, không muốn ra tay cứu giúp.
“Tây Lương đã cố thủ ngoài biên quan, hà tất tướng quân phải hùng hổ tiến lên nữa? Biên quan khổ sở, bá tánh Tây Lương cũng vô tội mà.”
“Bệ hạ Khương quốc hoang d(â)m vô đạo, tướng quân tội gì phải tiếp tục phò trợ một vị vua ngang ngược?”
Ngày ấy, Tống Cảnh Xuyên rời đi với vẻ mặt đầy phẫn hận.
Đến đêm, một đám binh lính Tây Lương che kín mặt xâm nhập sơn cốc, gi*t sạch người dân trong thôn.
Khi dao chuẩn bị đ(â)m xuống người Hạ Hòa, Tống Cảnh Xuyên mang theo binh lính xông tới, gi*t sạch binh lính Tây Lương, cứu nàng.
Để báo đáp hắn, nàng ta trở thành quân y, thái độ của Tống Cảnh Xuyên với Hạ Hòa cũng ngày càng ái muội quan tâm.
Hắn nói, chờ hắn thắng trận trở về, nhất định sẽ lo cho nàng một đời chu toàn.
Ta trầm mặc một hồi lâu, cảm thấy cuộc gặp gỡ của hắn với Hạ Hòa có rất nhiều điểm giống ta.
Sau một hồi lâu, ta ngước mắt nhìn về phía Hạ Hòa: “Nếu đã như vậy, ta càng không thể rời xa hắn.”
Ta vốn đang tính quyết liệt rời xa Tống Cảnh Xuyên, mang theo tài sản vài năm nay ta tích góp cao chạy xa bay.
Dù sao thì cái mạng ch(ó) này của hắn, vẫn có chỗ hữu dụng với lê dân bá tánh Khương quốc.
Nhưng nếu lời Hạ Hòa nói là thật, vậy mạng ch(ó) của hắn, ta cũng không định để lại nữa.
Hạ Hòa không hiểu ý ta, chỉ cảm thấy ta u mê không thức tỉnh nổi, nhìn ta chằm chằm rồi nghiến răng nghiến lợi rời đi.
“Ta sẽ không để ngươi được như ý nguyện.”
Bắt đầu từ hôm đó, ta liền âm thầm hạ dược trong thức ăn của Tống Cảnh Xuyên.
Nhưng chưa chờ ta lấy được mạng hắn.
Trong ngày đại hôn đã bị hắn ch(ặ)t thành tám mảnh, trở thành đá kê chân cho hắn độ kiếp phi tiên.
13.
Tống Cảnh Xuyên chắc đến ch*t cũng không tưởng tượng được, vì hắn thương tổn ta mà bị Hằng Nga tỷ tỷ hủy hoại thần khu, đ/á/nh tan thần hồn.
“Thỏ ngốc, muội cũng coi như trong họa có phúc rồi, giờ đã chịu về Nguyệt Cung với ta chưa?”
Hằng Nga tỷ tỷ bất đắc dĩ gõ gõ đầu ta, tiếp dẫn ánh trăng đầy trời định hình lại thần khu cho ta.
Sau đó trường kiếm vung lên, đánh bay một đám âm binh đang vây quanh sông Vong Xuyên.
Phong Đô đế quân thấy mọi chuyện loạn lên, đã biến mất tăm hơi từ lúc nào.
Dù sao cũng là hắn động thủ với ta trước, Hằng Nga tỷ tỷ chỉ diệt mấy ngàn âm binh của hắn đã là cho hắn mặt mũi lắm rồi.
“Hằng Nga, ngươi giỏi tính kế lắm!”
Tống Cảnh Xuyên bỗng nhiên cười lạnh: “Hậu Nghệ thần quân cũng không biết đang lưu lạc chốn luân hồi nào, ngươi cần gì phải thủ trong Nguyệt Cung, nhớ mãi không quên? Ta là tân chiến thần thiên giới, ta có gì không xứng với ngươi?”
“Dù ta có say rượu khinh nhờn ngươi, cũng là vinh hạnh của ngươi! Ngươi sao phải vì vậy mà hủy hết tiên đồ của ta?”
Ta nhìn Tống Cảnh Xuyên đang phát đi.ê.n trước mắt, trong lòng sớm đã không còn nửa điểm ái mộ, chỉ càng thêm chán ghét cùng ghê tởm hắn.
“Không có gương sao ngươi không tiểu ra một bãi mà soi mặt mình vào? Hậu Nghệ thần quân xả thân vì thương sinh, ngươi cũng dám so với ngài ấy!”
“Còn nữa, ta với Hằng Nga tỷ tỷ chưa bao giờ hủy tiên đồ của ngươi, hết thảy đều là bản thân ngươi gieo gió gặt bão!”
“Ngươi thân là chiến thần mà mưu mô xảo quyệt, không có chút nhân từ độ lượng nào, ta nghĩ ngươi tốt nhất đừng gọi là chiến thần nữa, gọi là tâm thần luôn đi!”
Tống Cảnh Xuyên bị ta chửi mắng, tức đến mức suýt nữa hồn phi phách tán.
Nhưng ta với Hằng Nga tỷ tỷ cũng không buông tha cho hắn dễ dàng như vậy, lập tức thu hồn phách của hắn lại mang lên thiên giới, cáo trạng hắn với thiên đình.