Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Chương 3
"......Ngươi chui ra từ bao giờ vậy?" Quý Thính nhìn hắn ta không nói gì.
Nam nhân anh tuấn lãnh khốc trước mắt này chính là ám vệ Chử Yến, lúc trước vì cứu nàng mà mất cả hài cốt.
Chử Yến có đôi lông mày lưỡi mác, đôi mắt mang vẻ xơ xác tiêu điều, nhưng khi trả lời Quý Thính lại chỉ có tàn khốc: "Dĩ nhiên là lúc điện hạ đang chăm chú nhìn Phong Nguyệt Lâu."
"......Nếu ta nói vừa rồi chỉ là muốn ngắm phong cảnh nhưng vừa khéo lại trông thấy Phong Nguyệt Lâu, ngươi có tin không?" Quý Thính để lộ ra vẻ mặt chân thành.
Sắc mặt Chử Yến không chút thay đổi đối diện với nàng.
Sau nháy mắt im lặng, Quý Thính như hiểu ra gì đó liền gật đầu: "Biết rồi."
Hai người đối mặt không nói gì trở lại phủ công chúa, xe ngựa vừa tiến vào trong viện, Quý Thính liền vội vã muốn đi xuống, tránh phải tiếp tục chịu sự truy xét bất kỳ lúc nào của Chử Yến.
"Điện hạ, người làm sao vậy?" Phù Vân đã chờ nàng từ sáng sớm ở trong viện, bước lên phía trước đỡ nàng.
Quý Thính giữ lấy cánh tay y bước xuống xe ngựa, cơ thể thoải mái đi về phía phòng ngủ, Phù Vân vội đi theo sau, nhưng lại nghe thấy Quý Thính nói: "Ta đi ngủ một chút, không ai được phép lại đây."
Phù Vân lập tức dừng bước, nghi hoặc nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng mãi cho đến khi biến mất, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Chử Yến giống như xuất quỷ nhập thần, đôi mắt nheo lại chất vấn: "Ngươi đã làm gì khiến điện hạ không vui?"
"Không có" Chử Yến lạnh như băng, nói xong lại bổ sung một câu: "Nhưng điện hạ chắc chắn là không vui."
"Vì sao?" Phù Vân lập tức truy hỏi.
Chử Yến lạnh nhạt nhìn về phía y: "Vừa rồi trên đường về đi qua Phong Nguyệt Lâu, điện hạ đã nhìn thấy Thân Đồ Xuyên."
"Cái gì?!" Phù Vân sợ hãi kêu một tiếng, ngay lập tức không hài lòng đứng bật dậy: "Có nhiều đường đi vào cung như vậy, vì sao cứ phải chọn đi qua cửa Phong Nguyệt Lâu?"
Chử Yến im lặng một lát: "Là do ta sơ suất."
"Ngươi đúng thật là sơ suất." Phù Vân hừ lạnh một tiếng, sau đó dường như nhớ đến chuyện gì, vẻ mặt mong đợi hỏi: "Ngươi nói điện hạ nhìn thấy Thân Đồ Xuyên nên mới không vui, có phải tình trạng của Thân Đồ Xuyên đặc biệt thê thảm hay không?"
"Không phải, sau khi mở cửa sổ nhìn thấy điện hạ, hắn liền lập tức đóng cửa lại, điện hạ ăn phải bế môn canh*, nên mới cảm thấy không vui." Chử Yến phá vỡ sự vui sướng của y.
*Bế môn canh: Đuổi khách, không cho khách vào nhà.
Phù Vân: "......."
Bên này Quý Thính vừa trở về phòng ngủ thì lập tức tìm kiếm khắp trong phòng, sau khi tìm hồi lâu, ngay cả một khối bạc vụn cũng không tìm được.
Nàng nhíu mày đến bên giường ngồi xuống, sau một lúc lâu đành thở dài một hơi.
Ngày thường mọi thứ đều có người sắp xếp, nàng vốn dĩ không có việc gì phải dùng đến bạc, thỉnh thoảng dùng đến thì cũng là trực tiếp kêu quản gia ghi vào sổ sách là xong, dĩ nhiên nàng cũng không nghĩ đến chuyện sẽ giữ tiền riêng, nhưng hôm nay phải lén lút đi Phong Nguyệt Lâu, dù sao cũng không thể gọi quản gia đi lấy, bọn người Phù Vân mà biết thì chắc chắn không thể nào không ầm ĩ?
Nhưng mà không có tiền bạc thì lại không được, kiếp trước nàng vì cứu Thân Đồ Xuyên nên cũng đã đi vào Phong Nguyệt Lâu, thật sự là cái động tiêu tiền đệ nhất thiên hạ, không có tiền bạc trong người, chỉ sợ ngay cả cửa cũng không thể nào bước vào được.
Quý Thính nhất thời cảm thấy chùn bước, nhưng cứ nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo của Thân Đồ Xuyên hôm nay, lại nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi, hôm nay nhất định phải giáo huấn hắn mới được, nàng nghĩ như vậy, lại đứng lên thêm lần nữa, sau khi xem xét một vòng trong phòng ngủ, ánh mắt dừng lại chỗ đám trang sức châu báu của nàng.
Đêm đó, nàng bước ra từ trong một đống quần áo trang sức lộng lẫy, cố gắng chọn lấy một bộ đồ không bắt mắt nhất thay lên, sau đấy còn đem cả trang sức ngày thường không đeo của mình cất vào bọc nhỏ, dự tính thời gian hợp lý, liền mang theo bọc nhỏ chầm chậm đi ra ngoài.
Vừa bước tới cửa phòng ngủ vẫn đang cẩn thận mở cửa ra, nàng bất ngờ không kịp phòng bị cùng Phù Vân bốn mắt nhìn nhau.
Phù Vân một tay bưng khay, một tay giơ lên, tư thế giống như đang chuẩn bị gõ cửa, lập tức cùng Quý Thính đứng đối diện nhìn nhau đồng thời sửng sốt.
"Điện hạ, sao người biết ta sẽ đến?" Phù Vân khó hiểu.
Quý Thính: ".......Điện hạ ta đây có con mắt thần thông, lúc ngươi vừa mới đi đến trước viện thì ta đã biết rồi."
Ánh mắt Phù Vân dừng ở bọc nhỏ trong tay nàng, Quý Thính im lặng trong chốc lát, lặng lẽ giấu bọc nhỏ ra phía sau.
Một giây sau, Phù Vân dường như hiểu ra hành động của nàng, cực kỳ tức giận nhìn Qúy Thính: "Điện hạ! Hắn ta đóng cửa sổ sỉ nhục người, người vẫn còn muốn gấp gáp đi tìm hắn?!"
"......!Chú ý cách dùng từ của ngươi, ta đi là để làm nhục hắn." Quý Thính sa sầm mặt.
Phù Vân hoàn toàn không tin, tức giận ngồi xuống đối diện nàng, ánh mắt dừng trên bọc nhỏ của nàng, liền xụ mặt bắt đầu cởi nút thắt bên trên bọc nhỏ.
Quý Thính vì muốn chứng minh sự trong sáng của bản thân, liền chủ động nói: "Ta muốn đi Phong Nguyệt Lâu nhưng lại không có bạc, chỉ còn cách lấy chút trang sức châu báu đi, những thứ ta chọn này đều là những thứ bình thường không đáng giá, đồ đẹp quá thì ta lại không nỡ, ta chỉ sợ là không đủ thôi."
Trong lúc nàng đang nói, Phù Vân đã mở xong bọc nhỏ, sau khi nhìn thấy những thứ bên trong thì một chút tức giận cũng không còn: "Điện hạ, đi Phong Nguyệt Lâu chơi một đêm, tiêu hết nhiều nhất là bao nhiêu?"
"Trước kia ta có nghe qua mấy thiếu gia công tử nói, ít nhất cũng phải mấy ngàn lượng, nhiều hơn nữa thì ta cũng không biết, sợ là có thể lên tới mấy vạn lượng vàng." Quý Thính đem những gì mình đã nghe đã trải qua ở kiếp trước, gắn lên người mấy vị thiếu gia công tử có lẽ là có này.
Phù Vân không hề nghi ngờ, chỉ là bất đắc dĩ cầm lấy một chuỗi vòng cổ ngọc trai bình thường không đáng giá: "Nếu nói như vậy, đêm nay người chỉ cần lấy cái này đi, lập tức có thể hưởng thụ kiểu đãi ngộ vạn lượng vàng.".
truyen bac chien
Quý Thính ngẩn người một chút, sau đó nhận lấy vòng cổ quý giá từ trong tay y, ánh mắt trở nên kỳ lạ: "Thứ này nhìn có vẻ cũ kỹ mà lại đáng giá như vậy sao? Ta chỉ biết Mục Dự Chi có tiền, nhưng không ngờ hắn lại có nhiều tiền như vậy."
"......!Toàn bộ tâm tư của điện hạ đều đặt ở trên người Thân Đồ Xuyên, sao có thể quan tâm đến Mục ca ca? Bỏ đi, Phù Vân đi lấy ngân phiếu, đêm nay cùng người đi Phong Nguyệt Lâu." Phù Vân cam chịu thở dài một tiếng.
Quý Thính chấp hai tay lại, bày ra bộ dạng đáng yêu không nói nên lời: "Ngươi muốn đi theo ta?"
"Nếu không đi cùng người, ta sợ đêm nay người sẽ phá hỏng hết cả phủ công chúa." Phù Vân liếc xéo nàng một cái.
Quý Thính cười cười: "Vậy thì ngươi đừng nói cho Chử Yến biết, càng không nên viết thư báo cho Mục Dự Chi." Nàng biết Phù Vân kính trọng Mục ca ca của y nhất, cho nên hết sức nhấn mạnh nửa câu sau.
"Ta không dại gì mà đi nói, nói ra cũng chỉ có ta bị mắng." Phù Vân lẩm bẩm một câu, mặt mày ủ rũ rời đi, không lâu sau đã trở lại, trong hầu bao* cũng nhét một đống căng phồng.
*Hầu bao: Túi nhỏ đeo ở thắt lưng.
Quý Thính sợ y nhất thời lại đổi ý, mau chóng giục y đi nhanh.
Phù Vân bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, ngựa quen đường cũ đi tới chỗ đình viện hẻo lánh, sau khi nhìn một vòng xung quanh xác định không có người, mới bỏ mấy khúc gậy gộc dựng thẳng ở góc tường, để lộ ra một lối đi vừa thấp vừa nhỏ.
"Điện hạ phải chịu thiệt rồi." Phù Vân nói xong, liền tiến lên trước một bước đi về phía lỗ nhỏ chui ra ngoài.
Quý Thính che đậy sự kinh ngạc trong mắt, mau chóng đi theo, không biết Phù Vân lấy đâu ra một chiếc xe ngựa, còn có cả phu xe, khi hai người vừa mới ngồi lên xe, vẻ mặt Quý Thính vô cùng hiếu kỳ, không đợi nàng hỏi, Phù Vân bày ra vẻ mặt cảnh giác trước: "Điện hạ không được nói cho Mục ca ca!"
"Không nói không nói, hiện giờ ngươi và ta đều là châu chấu trên một sợi dây thừng, sao ta lại có thể nói được chứ?" Quý Thính lập tức trấn an lòng y, sau đó nở nụ cười: "Chỉ là ta thật sự không ngờ, ngươi ở sau lưng ta cũng làm nhiều chuyện mờ ám như vậy."
Nàng vừa nói như vậy xong, Phù Vân lập tức kinh hãi, khẽ lẩm bẩm giống như làm nũng: "Phù Vân cũng có lúc muốn ra ngoài chơi mà, Mục ca ca cả ngày muốn ta đọc sách, không chịu cho ta ra ngoài chơi, ta chỉ có thể tự mình nghĩ cách."
"Cách này của người thật ra cũng không tồi." Quý Thính liếc mắt nhìn y một cái.
Phù Vân cười cười lấy lòng, hết đấm chân lại đến bóp vai, ân cần suốt quãng đường đến Phong Nguyệt Lâu.
Đợi đến khi bước xuống xe ngựa, y từ một cái chân chó nhỏ lập tức biến thành miếng thịt béo ngậy trong mắt các cô nương, ai bảo y ngày thường môi hồng răng trắng, đơn thuần đáng yêu, hơn nữa từ đầu đến chân đều toát lên khí chất cao quý không thể miêu tả được, vừa nhìn qua là biết không phải tiểu quý công tử nhà quan lại bình thường, người này chỉ có thể là loại tiểu quý công tử dễ bị lừa.
Các cô nương chen nhau đi lên, y lập tức nhíu mày không vui, vung quạt giấy lên trách mắng: "Tất cả tránh ra hết cho ta! Nếu cản đường khách quý, cẩn thận mạng chó của các ngươi!"
Giọng nói của y tuy rằng trong trẻo, nhưng bản mặt này vẫn có thể hù dọa người khác, các cô nương nghe thấy vậy cũng nhất thời không dám tiến lên, trong lúc không khí đang có chút ngượng ngùng, một giọng nữ vô cùng dịu dàng vang lên: "Phù Vân, không được vô lễ với các cô nương."
Các cô nương có chút sửng sốt, nhìn theo hướng phát ra giọng nói, chỉ thấy tiểu quý công tử giơ tay về phía xe ngựa, tiếp đó là những ngón tay mảnh khảnh nhẵn mịn vén màn xe lên, đặt lên tay tiểu quý công tử.
Mọi người bị mấy ngón tay làm cho dao động, còn chưa kịp phản ứng lại, một cô gái có mái tóc đen mượt như thác nước, da trắng như tuyết bước ra từ trong xe ngựa.
Không giống những nơi khác, Phong Nguyệt Lâu kinh doanh đa dạng hơn, chỉ tiếp khách quý mặc kệ là nam hay nữ, cho nên nơi này cũng có không ít các cô gái đến mua vui, bọn họ cũng không cảm thấy kinh ngạc khi Quý Thính xuất hiện, thứ duy nhất phải kinh ngạc chính là khuôn mặt kia của nàng.
Trong nháy mắt, sự náo nhiệt ồn ào trước đó của Phong Nguyệt Lâu dường như đã bị lắng đọng, đợi tới khi mọi người phản ứng lại, tiểu quý công tử không biết đã lấy đâu ra một chiếc mũ xếp nếp*, đội lên trên đầu cô gái, hoàn toàn che đi nhan sắc khuynh thành này.
* Mũ xếp nếp: loại mũ dành cho phụ nữ xưa, có vành rộng, dưới vành có một tấm lưới bằng lụa hoặc voan rủ xuống, dài đến cổ, để che mặt.
"Mau xin lỗi các cô nương." Nữ tử chậm rãi nói.
Tiểu quý công tử tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn nói một tiếng xin lỗi với các cô nương ở xung quanh.
Các cô nương vừa lo lắng vừa vui mừng, vội vàng lôi kéo hai vị khách quý đi vào Phong Nguyệt Lâu.
Vừa bước vào cửa, Phù Vân đã rút một tờ ngân phiếu ra thưởng, mắt tú bà sáng lên, lập tức đưa hai người lên sương phòng trên lầu hai.
Chờ tới khi bước vào phòng, Phù Vân lập tức cho tất cả những người khác lui xuống, sau khi đóng trái cửa lại, ấm ức đi đến trước mặt Quý Thính: "Điện hạ, là các nàng ấy chen tới ta trước."
Không ngờ y vẫn còn nghĩ tới chuyện vừa rồi, Quý Thính buồn cười liếc y một cái, nhìn qua mũ xếp nếp nên không thấy được rõ ràng, chỉ có thể bỏ chướng ngại vật này xuống: "Dù sao ngươi cũng là nam nhân, nên có khí chất của nam nhân chứ."
Phù Vân bĩu môi, nhỏ giọng đáp.
Quý Thính vỗ vai y an ủi rồi đi thẳng tới bên lan can ngồi xuống.
Phong Nguyệt Lâu thiết kế tinh xảo, chính giữa lầu một là một sân khấu lớn hình tròn, ngày thường dùng cho ca múa hoặc mở ra buổi đấu giá chọn người, phía trên sân khấu không có vật che chắn, toàn bộ tòa nhà được xây dựng vòng quanh sân khấu lớn hình tròn này, từ sương phòng trên lầu hai ra đến gần sân khấu bên này cũng không có tường ngăn cách, chỉ có một lan can được dựng lên vì để giữ sự an toàn, còn có thêm một rèm vải rất dày che cửa sổ, nếu muốn xem lầu một thì chỉ cần kéo rèm vải lên, nếu không muốn xem thì hạ rèm vải xuống.
Quý Thính vẫn nhớ rõ kiếp trước tú bà có được bảo bối Thân Đồ Xuyên, không nỡ bán đi sự trong trắng lần đầu tiên của hắn, chỉ dám tạm thời bán quyền uống rượu cùng hắn, giá càng cao càng tốt.
Nói là chỉ uống rượu nhưng khả năng có khách động tay động chân cũng không phải không có, cả gia tộc Thân Đồ đều đang bị lưu đày, Thân Đồ Xuyên vì cha mẹ, cũng không thể tự sát, chỉ có thể chịu đựng mà sống.
Thân Đồ thừa tướng tiếng tăm lừng lẫy khắp thiên hạ, đương nhiên không nỡ để đứa con trai duy nhất của ông ấy chịu sự áp bức lăng nhục như thế này, cho nên mỗi đêm đều sẽ có người đến trước, cho dù táng gia bại sản cũng phải giữ lại sự trong sạch của hắn.
Tính toán thời gian xong, cũng không còn phải chờ lâu lắm.
Quý Thính không lo lắng giống như kiếp trước, thảnh thơi chờ đợi kịch hay sắp diễn ra.
Đèn hoa đã rực sáng, người đã có chút say.
Cuối cùng Thân Đồ Xuyên cũng lên sân khấu, Quý Thính nghiêng người về phía trước, cảm thấy vô cùng thích thú nhìn hắn.
Bốn phía liên tiếp ra giá không ngừng, hắn lại bình tĩnh như thường, khuôn mặt lạnh nhạt, trong mắt không gợn một tia dao động, giống như người đang bị mang ra rao bán như hàng hóa kia không phải là hắn.
Sự thích thú của Quý Thính lập tức bị giảm đi hơn phân nửa.
"Tên Thân Đồ Xuyên này, không cảm thấy nhục nhã sao?" Phù Vân nghi hoặc hỏi.
Bản thân y ghét hắn như vậy nhưng nhìn cảnh này cũng không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng, bản thân người bị mang ra rao bán giống hàng hóa thì lại thờ ơ, giống như tất cả đều không liên quan tới hắn.
Quý Thính đáp lại một câu: "Cho dù hắn cảm thấy nhục nhã, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài."
Phù Vân với vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: "Tâm cơ quá sâu rồi, điện hạ về sau nhất định phải cách xa hắn một chút, tránh bị hắn hãm hại."
"Dĩ nhiên là phải cách xa hắn rồi, nhưng hiện tại, phải để cho ta trút giận mới được." Quý Thính thận trọng nghe tiếng ra giá, giá càng ngày càng cao, số lượng âm thanh của những người ra giá cũng theo đó giảm xuống.
Phù Vân không chịu ngồi yên, nơi này đối với y mà nói rất buồn chán, lập tức kéo tay áo Quý Thính: "Điện hạ, Phù Vân muốn ra ngoài chơi."
"Đi đi." Quý Thính vẫn đang dán mắt nhìn dưới lầu, nghe vậy thì vẫy vẫy tay với Phù Vân.
Phù Vân lo lắng dặn dò: "Phong Nguyệt Lâu canh phòng không tồi, nhiều năm như vậy cũng không để xảy ra sơ suất gì, điện hạ ở trong này thì Phù Vân cũng yên tâm, chỉ là người đừng một mình đi ra ngoài, nhất định phải chờ ta quay lại......"
"Biết rồi, lải nhải nhiều quá đấy, mau đi đi." Cuộc rao bán đã tới thời điểm mấu chốt, Quý Thính nhìn Thân Đồ Xuyên không chớp mắt, còn không quên hất tay đuổi Phù Vân đi.
Phù Vân không hài lòng lẩm bẩm một tiếng, xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Quý Thính, buổi rao bán dưới lầu cũng tới thời khắc cuối, chỉ còn có hai người đang ra giá, một người là con trai của hộ bộ thị lang*, rõ ràng là thay cha ra trận, người còn lại là một quý phu nhân gần hai trăm cân, lúc ra giá ánh mắt đều dính trên người Thân Đồ Xuyên.
*Hộ bộ thị lang: Một chức quan trong triều đình thời xưa.
Hai mắt Quý Thính phát sáng, thầm nghĩ nếu là quý phu nhân giành phần thắng, vậy nàng sẽ không tham gia, vừa có thể xem Thân Đồ Xuyên chịu nhục nhã, lại còn có thể tiết kiệm một món bạc.
Chỉ tiếc là quý phu nhân vẫn khiến nàng thất vọng, lúc con trai Hộ Bộ Thị Lang ra giá năm nghìn lượng, nàng ta lập tức ủ rũ buông bảng hiệu trên tay xuống.
Con trai Hộ bộ Thị Lang thở phào một hơi, trong lúc chuẩn bị đi lên nhận Thân Đồ Xuyên, bất ngờ nghe được một giọng nữ êm ái vang lên ——
"Một vạn lượng."
Âm thanh giọng nói này vừa vang lên, tất cả mọi người được một phen náo loạn, cùng nhau nhìn về phía phát ra âm thanh, Quý Thính không biết từ lúc nào đã đội mũ xếp nếp lên, khuôn mặt đã được che chắn cẩn thận, tao nhã dựa vào lan can.
Thân Đồ Xuyên vẫn luôn không hề bận tâm, đột nhiên nhìn thẳng về phía lầu hai..
Nam nhân anh tuấn lãnh khốc trước mắt này chính là ám vệ Chử Yến, lúc trước vì cứu nàng mà mất cả hài cốt.
Chử Yến có đôi lông mày lưỡi mác, đôi mắt mang vẻ xơ xác tiêu điều, nhưng khi trả lời Quý Thính lại chỉ có tàn khốc: "Dĩ nhiên là lúc điện hạ đang chăm chú nhìn Phong Nguyệt Lâu."
"......Nếu ta nói vừa rồi chỉ là muốn ngắm phong cảnh nhưng vừa khéo lại trông thấy Phong Nguyệt Lâu, ngươi có tin không?" Quý Thính để lộ ra vẻ mặt chân thành.
Sắc mặt Chử Yến không chút thay đổi đối diện với nàng.
Sau nháy mắt im lặng, Quý Thính như hiểu ra gì đó liền gật đầu: "Biết rồi."
Hai người đối mặt không nói gì trở lại phủ công chúa, xe ngựa vừa tiến vào trong viện, Quý Thính liền vội vã muốn đi xuống, tránh phải tiếp tục chịu sự truy xét bất kỳ lúc nào của Chử Yến.
"Điện hạ, người làm sao vậy?" Phù Vân đã chờ nàng từ sáng sớm ở trong viện, bước lên phía trước đỡ nàng.
Quý Thính giữ lấy cánh tay y bước xuống xe ngựa, cơ thể thoải mái đi về phía phòng ngủ, Phù Vân vội đi theo sau, nhưng lại nghe thấy Quý Thính nói: "Ta đi ngủ một chút, không ai được phép lại đây."
Phù Vân lập tức dừng bước, nghi hoặc nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng mãi cho đến khi biến mất, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Chử Yến giống như xuất quỷ nhập thần, đôi mắt nheo lại chất vấn: "Ngươi đã làm gì khiến điện hạ không vui?"
"Không có" Chử Yến lạnh như băng, nói xong lại bổ sung một câu: "Nhưng điện hạ chắc chắn là không vui."
"Vì sao?" Phù Vân lập tức truy hỏi.
Chử Yến lạnh nhạt nhìn về phía y: "Vừa rồi trên đường về đi qua Phong Nguyệt Lâu, điện hạ đã nhìn thấy Thân Đồ Xuyên."
"Cái gì?!" Phù Vân sợ hãi kêu một tiếng, ngay lập tức không hài lòng đứng bật dậy: "Có nhiều đường đi vào cung như vậy, vì sao cứ phải chọn đi qua cửa Phong Nguyệt Lâu?"
Chử Yến im lặng một lát: "Là do ta sơ suất."
"Ngươi đúng thật là sơ suất." Phù Vân hừ lạnh một tiếng, sau đó dường như nhớ đến chuyện gì, vẻ mặt mong đợi hỏi: "Ngươi nói điện hạ nhìn thấy Thân Đồ Xuyên nên mới không vui, có phải tình trạng của Thân Đồ Xuyên đặc biệt thê thảm hay không?"
"Không phải, sau khi mở cửa sổ nhìn thấy điện hạ, hắn liền lập tức đóng cửa lại, điện hạ ăn phải bế môn canh*, nên mới cảm thấy không vui." Chử Yến phá vỡ sự vui sướng của y.
*Bế môn canh: Đuổi khách, không cho khách vào nhà.
Phù Vân: "......."
Bên này Quý Thính vừa trở về phòng ngủ thì lập tức tìm kiếm khắp trong phòng, sau khi tìm hồi lâu, ngay cả một khối bạc vụn cũng không tìm được.
Nàng nhíu mày đến bên giường ngồi xuống, sau một lúc lâu đành thở dài một hơi.
Ngày thường mọi thứ đều có người sắp xếp, nàng vốn dĩ không có việc gì phải dùng đến bạc, thỉnh thoảng dùng đến thì cũng là trực tiếp kêu quản gia ghi vào sổ sách là xong, dĩ nhiên nàng cũng không nghĩ đến chuyện sẽ giữ tiền riêng, nhưng hôm nay phải lén lút đi Phong Nguyệt Lâu, dù sao cũng không thể gọi quản gia đi lấy, bọn người Phù Vân mà biết thì chắc chắn không thể nào không ầm ĩ?
Nhưng mà không có tiền bạc thì lại không được, kiếp trước nàng vì cứu Thân Đồ Xuyên nên cũng đã đi vào Phong Nguyệt Lâu, thật sự là cái động tiêu tiền đệ nhất thiên hạ, không có tiền bạc trong người, chỉ sợ ngay cả cửa cũng không thể nào bước vào được.
Quý Thính nhất thời cảm thấy chùn bước, nhưng cứ nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo của Thân Đồ Xuyên hôm nay, lại nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi, hôm nay nhất định phải giáo huấn hắn mới được, nàng nghĩ như vậy, lại đứng lên thêm lần nữa, sau khi xem xét một vòng trong phòng ngủ, ánh mắt dừng lại chỗ đám trang sức châu báu của nàng.
Đêm đó, nàng bước ra từ trong một đống quần áo trang sức lộng lẫy, cố gắng chọn lấy một bộ đồ không bắt mắt nhất thay lên, sau đấy còn đem cả trang sức ngày thường không đeo của mình cất vào bọc nhỏ, dự tính thời gian hợp lý, liền mang theo bọc nhỏ chầm chậm đi ra ngoài.
Vừa bước tới cửa phòng ngủ vẫn đang cẩn thận mở cửa ra, nàng bất ngờ không kịp phòng bị cùng Phù Vân bốn mắt nhìn nhau.
Phù Vân một tay bưng khay, một tay giơ lên, tư thế giống như đang chuẩn bị gõ cửa, lập tức cùng Quý Thính đứng đối diện nhìn nhau đồng thời sửng sốt.
"Điện hạ, sao người biết ta sẽ đến?" Phù Vân khó hiểu.
Quý Thính: ".......Điện hạ ta đây có con mắt thần thông, lúc ngươi vừa mới đi đến trước viện thì ta đã biết rồi."
Ánh mắt Phù Vân dừng ở bọc nhỏ trong tay nàng, Quý Thính im lặng trong chốc lát, lặng lẽ giấu bọc nhỏ ra phía sau.
Một giây sau, Phù Vân dường như hiểu ra hành động của nàng, cực kỳ tức giận nhìn Qúy Thính: "Điện hạ! Hắn ta đóng cửa sổ sỉ nhục người, người vẫn còn muốn gấp gáp đi tìm hắn?!"
"......!Chú ý cách dùng từ của ngươi, ta đi là để làm nhục hắn." Quý Thính sa sầm mặt.
Phù Vân hoàn toàn không tin, tức giận ngồi xuống đối diện nàng, ánh mắt dừng trên bọc nhỏ của nàng, liền xụ mặt bắt đầu cởi nút thắt bên trên bọc nhỏ.
Quý Thính vì muốn chứng minh sự trong sáng của bản thân, liền chủ động nói: "Ta muốn đi Phong Nguyệt Lâu nhưng lại không có bạc, chỉ còn cách lấy chút trang sức châu báu đi, những thứ ta chọn này đều là những thứ bình thường không đáng giá, đồ đẹp quá thì ta lại không nỡ, ta chỉ sợ là không đủ thôi."
Trong lúc nàng đang nói, Phù Vân đã mở xong bọc nhỏ, sau khi nhìn thấy những thứ bên trong thì một chút tức giận cũng không còn: "Điện hạ, đi Phong Nguyệt Lâu chơi một đêm, tiêu hết nhiều nhất là bao nhiêu?"
"Trước kia ta có nghe qua mấy thiếu gia công tử nói, ít nhất cũng phải mấy ngàn lượng, nhiều hơn nữa thì ta cũng không biết, sợ là có thể lên tới mấy vạn lượng vàng." Quý Thính đem những gì mình đã nghe đã trải qua ở kiếp trước, gắn lên người mấy vị thiếu gia công tử có lẽ là có này.
Phù Vân không hề nghi ngờ, chỉ là bất đắc dĩ cầm lấy một chuỗi vòng cổ ngọc trai bình thường không đáng giá: "Nếu nói như vậy, đêm nay người chỉ cần lấy cái này đi, lập tức có thể hưởng thụ kiểu đãi ngộ vạn lượng vàng.".
truyen bac chien
Quý Thính ngẩn người một chút, sau đó nhận lấy vòng cổ quý giá từ trong tay y, ánh mắt trở nên kỳ lạ: "Thứ này nhìn có vẻ cũ kỹ mà lại đáng giá như vậy sao? Ta chỉ biết Mục Dự Chi có tiền, nhưng không ngờ hắn lại có nhiều tiền như vậy."
"......!Toàn bộ tâm tư của điện hạ đều đặt ở trên người Thân Đồ Xuyên, sao có thể quan tâm đến Mục ca ca? Bỏ đi, Phù Vân đi lấy ngân phiếu, đêm nay cùng người đi Phong Nguyệt Lâu." Phù Vân cam chịu thở dài một tiếng.
Quý Thính chấp hai tay lại, bày ra bộ dạng đáng yêu không nói nên lời: "Ngươi muốn đi theo ta?"
"Nếu không đi cùng người, ta sợ đêm nay người sẽ phá hỏng hết cả phủ công chúa." Phù Vân liếc xéo nàng một cái.
Quý Thính cười cười: "Vậy thì ngươi đừng nói cho Chử Yến biết, càng không nên viết thư báo cho Mục Dự Chi." Nàng biết Phù Vân kính trọng Mục ca ca của y nhất, cho nên hết sức nhấn mạnh nửa câu sau.
"Ta không dại gì mà đi nói, nói ra cũng chỉ có ta bị mắng." Phù Vân lẩm bẩm một câu, mặt mày ủ rũ rời đi, không lâu sau đã trở lại, trong hầu bao* cũng nhét một đống căng phồng.
*Hầu bao: Túi nhỏ đeo ở thắt lưng.
Quý Thính sợ y nhất thời lại đổi ý, mau chóng giục y đi nhanh.
Phù Vân bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, ngựa quen đường cũ đi tới chỗ đình viện hẻo lánh, sau khi nhìn một vòng xung quanh xác định không có người, mới bỏ mấy khúc gậy gộc dựng thẳng ở góc tường, để lộ ra một lối đi vừa thấp vừa nhỏ.
"Điện hạ phải chịu thiệt rồi." Phù Vân nói xong, liền tiến lên trước một bước đi về phía lỗ nhỏ chui ra ngoài.
Quý Thính che đậy sự kinh ngạc trong mắt, mau chóng đi theo, không biết Phù Vân lấy đâu ra một chiếc xe ngựa, còn có cả phu xe, khi hai người vừa mới ngồi lên xe, vẻ mặt Quý Thính vô cùng hiếu kỳ, không đợi nàng hỏi, Phù Vân bày ra vẻ mặt cảnh giác trước: "Điện hạ không được nói cho Mục ca ca!"
"Không nói không nói, hiện giờ ngươi và ta đều là châu chấu trên một sợi dây thừng, sao ta lại có thể nói được chứ?" Quý Thính lập tức trấn an lòng y, sau đó nở nụ cười: "Chỉ là ta thật sự không ngờ, ngươi ở sau lưng ta cũng làm nhiều chuyện mờ ám như vậy."
Nàng vừa nói như vậy xong, Phù Vân lập tức kinh hãi, khẽ lẩm bẩm giống như làm nũng: "Phù Vân cũng có lúc muốn ra ngoài chơi mà, Mục ca ca cả ngày muốn ta đọc sách, không chịu cho ta ra ngoài chơi, ta chỉ có thể tự mình nghĩ cách."
"Cách này của người thật ra cũng không tồi." Quý Thính liếc mắt nhìn y một cái.
Phù Vân cười cười lấy lòng, hết đấm chân lại đến bóp vai, ân cần suốt quãng đường đến Phong Nguyệt Lâu.
Đợi đến khi bước xuống xe ngựa, y từ một cái chân chó nhỏ lập tức biến thành miếng thịt béo ngậy trong mắt các cô nương, ai bảo y ngày thường môi hồng răng trắng, đơn thuần đáng yêu, hơn nữa từ đầu đến chân đều toát lên khí chất cao quý không thể miêu tả được, vừa nhìn qua là biết không phải tiểu quý công tử nhà quan lại bình thường, người này chỉ có thể là loại tiểu quý công tử dễ bị lừa.
Các cô nương chen nhau đi lên, y lập tức nhíu mày không vui, vung quạt giấy lên trách mắng: "Tất cả tránh ra hết cho ta! Nếu cản đường khách quý, cẩn thận mạng chó của các ngươi!"
Giọng nói của y tuy rằng trong trẻo, nhưng bản mặt này vẫn có thể hù dọa người khác, các cô nương nghe thấy vậy cũng nhất thời không dám tiến lên, trong lúc không khí đang có chút ngượng ngùng, một giọng nữ vô cùng dịu dàng vang lên: "Phù Vân, không được vô lễ với các cô nương."
Các cô nương có chút sửng sốt, nhìn theo hướng phát ra giọng nói, chỉ thấy tiểu quý công tử giơ tay về phía xe ngựa, tiếp đó là những ngón tay mảnh khảnh nhẵn mịn vén màn xe lên, đặt lên tay tiểu quý công tử.
Mọi người bị mấy ngón tay làm cho dao động, còn chưa kịp phản ứng lại, một cô gái có mái tóc đen mượt như thác nước, da trắng như tuyết bước ra từ trong xe ngựa.
Không giống những nơi khác, Phong Nguyệt Lâu kinh doanh đa dạng hơn, chỉ tiếp khách quý mặc kệ là nam hay nữ, cho nên nơi này cũng có không ít các cô gái đến mua vui, bọn họ cũng không cảm thấy kinh ngạc khi Quý Thính xuất hiện, thứ duy nhất phải kinh ngạc chính là khuôn mặt kia của nàng.
Trong nháy mắt, sự náo nhiệt ồn ào trước đó của Phong Nguyệt Lâu dường như đã bị lắng đọng, đợi tới khi mọi người phản ứng lại, tiểu quý công tử không biết đã lấy đâu ra một chiếc mũ xếp nếp*, đội lên trên đầu cô gái, hoàn toàn che đi nhan sắc khuynh thành này.
* Mũ xếp nếp: loại mũ dành cho phụ nữ xưa, có vành rộng, dưới vành có một tấm lưới bằng lụa hoặc voan rủ xuống, dài đến cổ, để che mặt.
"Mau xin lỗi các cô nương." Nữ tử chậm rãi nói.
Tiểu quý công tử tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn nói một tiếng xin lỗi với các cô nương ở xung quanh.
Các cô nương vừa lo lắng vừa vui mừng, vội vàng lôi kéo hai vị khách quý đi vào Phong Nguyệt Lâu.
Vừa bước vào cửa, Phù Vân đã rút một tờ ngân phiếu ra thưởng, mắt tú bà sáng lên, lập tức đưa hai người lên sương phòng trên lầu hai.
Chờ tới khi bước vào phòng, Phù Vân lập tức cho tất cả những người khác lui xuống, sau khi đóng trái cửa lại, ấm ức đi đến trước mặt Quý Thính: "Điện hạ, là các nàng ấy chen tới ta trước."
Không ngờ y vẫn còn nghĩ tới chuyện vừa rồi, Quý Thính buồn cười liếc y một cái, nhìn qua mũ xếp nếp nên không thấy được rõ ràng, chỉ có thể bỏ chướng ngại vật này xuống: "Dù sao ngươi cũng là nam nhân, nên có khí chất của nam nhân chứ."
Phù Vân bĩu môi, nhỏ giọng đáp.
Quý Thính vỗ vai y an ủi rồi đi thẳng tới bên lan can ngồi xuống.
Phong Nguyệt Lâu thiết kế tinh xảo, chính giữa lầu một là một sân khấu lớn hình tròn, ngày thường dùng cho ca múa hoặc mở ra buổi đấu giá chọn người, phía trên sân khấu không có vật che chắn, toàn bộ tòa nhà được xây dựng vòng quanh sân khấu lớn hình tròn này, từ sương phòng trên lầu hai ra đến gần sân khấu bên này cũng không có tường ngăn cách, chỉ có một lan can được dựng lên vì để giữ sự an toàn, còn có thêm một rèm vải rất dày che cửa sổ, nếu muốn xem lầu một thì chỉ cần kéo rèm vải lên, nếu không muốn xem thì hạ rèm vải xuống.
Quý Thính vẫn nhớ rõ kiếp trước tú bà có được bảo bối Thân Đồ Xuyên, không nỡ bán đi sự trong trắng lần đầu tiên của hắn, chỉ dám tạm thời bán quyền uống rượu cùng hắn, giá càng cao càng tốt.
Nói là chỉ uống rượu nhưng khả năng có khách động tay động chân cũng không phải không có, cả gia tộc Thân Đồ đều đang bị lưu đày, Thân Đồ Xuyên vì cha mẹ, cũng không thể tự sát, chỉ có thể chịu đựng mà sống.
Thân Đồ thừa tướng tiếng tăm lừng lẫy khắp thiên hạ, đương nhiên không nỡ để đứa con trai duy nhất của ông ấy chịu sự áp bức lăng nhục như thế này, cho nên mỗi đêm đều sẽ có người đến trước, cho dù táng gia bại sản cũng phải giữ lại sự trong sạch của hắn.
Tính toán thời gian xong, cũng không còn phải chờ lâu lắm.
Quý Thính không lo lắng giống như kiếp trước, thảnh thơi chờ đợi kịch hay sắp diễn ra.
Đèn hoa đã rực sáng, người đã có chút say.
Cuối cùng Thân Đồ Xuyên cũng lên sân khấu, Quý Thính nghiêng người về phía trước, cảm thấy vô cùng thích thú nhìn hắn.
Bốn phía liên tiếp ra giá không ngừng, hắn lại bình tĩnh như thường, khuôn mặt lạnh nhạt, trong mắt không gợn một tia dao động, giống như người đang bị mang ra rao bán như hàng hóa kia không phải là hắn.
Sự thích thú của Quý Thính lập tức bị giảm đi hơn phân nửa.
"Tên Thân Đồ Xuyên này, không cảm thấy nhục nhã sao?" Phù Vân nghi hoặc hỏi.
Bản thân y ghét hắn như vậy nhưng nhìn cảnh này cũng không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng, bản thân người bị mang ra rao bán giống hàng hóa thì lại thờ ơ, giống như tất cả đều không liên quan tới hắn.
Quý Thính đáp lại một câu: "Cho dù hắn cảm thấy nhục nhã, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài."
Phù Vân với vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: "Tâm cơ quá sâu rồi, điện hạ về sau nhất định phải cách xa hắn một chút, tránh bị hắn hãm hại."
"Dĩ nhiên là phải cách xa hắn rồi, nhưng hiện tại, phải để cho ta trút giận mới được." Quý Thính thận trọng nghe tiếng ra giá, giá càng ngày càng cao, số lượng âm thanh của những người ra giá cũng theo đó giảm xuống.
Phù Vân không chịu ngồi yên, nơi này đối với y mà nói rất buồn chán, lập tức kéo tay áo Quý Thính: "Điện hạ, Phù Vân muốn ra ngoài chơi."
"Đi đi." Quý Thính vẫn đang dán mắt nhìn dưới lầu, nghe vậy thì vẫy vẫy tay với Phù Vân.
Phù Vân lo lắng dặn dò: "Phong Nguyệt Lâu canh phòng không tồi, nhiều năm như vậy cũng không để xảy ra sơ suất gì, điện hạ ở trong này thì Phù Vân cũng yên tâm, chỉ là người đừng một mình đi ra ngoài, nhất định phải chờ ta quay lại......"
"Biết rồi, lải nhải nhiều quá đấy, mau đi đi." Cuộc rao bán đã tới thời điểm mấu chốt, Quý Thính nhìn Thân Đồ Xuyên không chớp mắt, còn không quên hất tay đuổi Phù Vân đi.
Phù Vân không hài lòng lẩm bẩm một tiếng, xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Quý Thính, buổi rao bán dưới lầu cũng tới thời khắc cuối, chỉ còn có hai người đang ra giá, một người là con trai của hộ bộ thị lang*, rõ ràng là thay cha ra trận, người còn lại là một quý phu nhân gần hai trăm cân, lúc ra giá ánh mắt đều dính trên người Thân Đồ Xuyên.
*Hộ bộ thị lang: Một chức quan trong triều đình thời xưa.
Hai mắt Quý Thính phát sáng, thầm nghĩ nếu là quý phu nhân giành phần thắng, vậy nàng sẽ không tham gia, vừa có thể xem Thân Đồ Xuyên chịu nhục nhã, lại còn có thể tiết kiệm một món bạc.
Chỉ tiếc là quý phu nhân vẫn khiến nàng thất vọng, lúc con trai Hộ Bộ Thị Lang ra giá năm nghìn lượng, nàng ta lập tức ủ rũ buông bảng hiệu trên tay xuống.
Con trai Hộ bộ Thị Lang thở phào một hơi, trong lúc chuẩn bị đi lên nhận Thân Đồ Xuyên, bất ngờ nghe được một giọng nữ êm ái vang lên ——
"Một vạn lượng."
Âm thanh giọng nói này vừa vang lên, tất cả mọi người được một phen náo loạn, cùng nhau nhìn về phía phát ra âm thanh, Quý Thính không biết từ lúc nào đã đội mũ xếp nếp lên, khuôn mặt đã được che chắn cẩn thận, tao nhã dựa vào lan can.
Thân Đồ Xuyên vẫn luôn không hề bận tâm, đột nhiên nhìn thẳng về phía lầu hai..