Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Chương 15
Sáng sớm hôm sau Chử Yến liền dẫn người rời đi, lúc hắn ta đi tiếng động không hề nhỏ, Mục Dự Chi cùng Phù Vân đều biết, chỉ là Quý Thính không chủ động nhắc tới việc muốn hắn ta đi làm gì thì bọn họ cũng sẽ không hỏi.
Quý Thính không chỉ không nói cho bọn họ biết Chử Yến đi làm gì, mà ngay cả chuyện Thân Đồ Xuyên đã từng tới cũng không nói, chỉ là sáng sớm đã gọi ám vệ quyền hạn chỉ sau Chử Yến tới.
"Chuyện tên trộm lần trước lẻn vào đã điều tra rõ ràng chưa?" Quý Thính nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nóng.
Tối hôm qua trước khi Thân Đồ Xuyên đi, nàng hỏi hắn có phải trước đó đã từng tới hay không, hắn trực tiếp thừa nhận.
Ám vệ quỳ xuống nói: "Thần vô năng, không thể tra ra tung tích của người kia."
Quý Thính nhìn về phía hắn ta: "Trong phủ canh phòng luôn luôn nghiêm ngặt, vì sao lại có người có thể lặng yên không một tiếng động lẻn vào, còn không để lại một chút dấu vết gì được?"
"Bẩm điện hạ, thần cùng Chử thị vệ đã từng suy đoán, nghi ngờ là người quen thuộc với sự bố trí canh phòng trong phủ nên mới có thể làm được điều này, những người cũ sống ở trong phủ nhiều năm, thần cùng Chử thị vệ đã điều tra từng người một nhưng vẫn chưa phát hiện ra kẻ đáng nghi." Ám vệ cúi đầu nói.
Quý Thính có chút đăm chiêu nhìn hắn ta: "Nói cách khác, người này rất có thể đã quen thuộc với sự bố trí canh phòng trong phủ, nhưng lại không phải là người trong phủ chúng ta."
".......!Thần cho rằng, khả năng này rất nhỏ." Ám vệ cẩn thận trả lời.
Quý Thính nhếch môi, sau một lúc lâu đáy mắt hiện lên một tia chế giễu.
Sao lại không có khả năng? Nếu là người nào đó giống như lời nàng nói, vậy khả năng mười phần mười có thể xảy ra, dù sao hắn cũng từng ở trong phủ của nàng sống vài năm, hiểu rõ nơi này cũng là điều
bình thường.
Càng lý giải tình huống với ám vệ, Quý Thính càng cảm thấy suy đoán của bản thân mình đúng, chỉ là suy đoán cuối cùng vẫn chỉ là suy đoán, trước khi có được chứng cứ, nàng sẽ không trực tiếp phán định.
Nàng buông chén xuống, một lát sau thản nhiên nói: "Nếu việc bố trí canh phòng đã bị phá vỡ, vậy thì lập tức đổi cách thức khác đi."
"Bẩm điện hạ, đã đổi rồi." Ám vệ trả lời.
Quý Thính bật cười: "Tất cả bản vẽ bố trí canh phòng trước giờ không dùng nữa, bản cung sẽ làm một vài cái mới."
Ám vệ suy nghĩ một chút, lập tức chắp tay: "Điện hạ vất vả rồi."
Quý Thính than nhẹ một tiếng, hơi lắc lắc đầu.
Làm một bộ bản vẽ bố trí canh phòng hoàn toàn mới phải suy xét tới thay quân, địa hình cùng với tính chất bí mật, quả thật cũng đủ vất vả rồi, nhưng mà nhất thiết phải làm.
Cái khác bỏ đi không nói, có người có thể tiến vào phủ trưởng công chúa của nàng như vào chỗ không người, điều này khiến cho nàng không thể nhịn được.
Cả một buổi sáng, nàng đều bận rộn trong thư phòng, mãi cho đến thời điểm đã quá trưa mới dùng bữa, vẫn là gọi người trực tiếp mang vào thư phòng.
Phù Vân và Mục Dự Chi biết trong những lúc như này nàng không thích bị người khác làm phiền, cho nên đều không đi tìm nàng, thỉnh thoảng chỉ để cho nha hoàn mang chút đồ ăn vào.
"Sao đột nhiên điện hạ lại muốn thay đổi bố trí canh phòng?" Phù Vân nghi hoặc.
Mục Dự Chi cũng nhíu mày: "Đợi điện hạ ra, ta đi hỏi xem sao." Bản vẽ bố trí canh phòng của phủ trưởng công chúa nhiều năm chưa đổi, chưa bao giờ xảy ra sơ suất gì, bây giờ đột nhiên phải thay đổi, chỉ sợ là có cái gì đó không đúng.
Hai người ở bên ngoài thư phòng vẫn đợi cho tới khi trời tối sầm, mới nghe được cửa thư phòng phát ra một âm thanh két két.
"Điện hạ!" Phù Vân bước lên phía trước đỡ nàng.
Quý Thính chuyển động bả vai đi ra, sau khi nhìn thấy hai người thì vô cùng ngạc nhiên: "Các ngươi ở đây làm cái gì?"
"Tất nhiên là chờ điện hạ, Phù Vân cả ngày chưa gặp điện hạ rồi." Phù Vân lập tức ra vẻ thông minh.
Quý Thính buồn cười liếc y một cái, lúc nhìn về phía Mục Dự Chi, đáy mắt hiện ra một tia sáng tỏ: "Muốn hỏi ta vì sao phải thay đổi bố trí canh phòng?"
"Phải." Mục Dự Chi thản nhiên thừa nhận.
Quý Thính thở dài một tiếng: "Chuyện lần trước có kẻ trộm lẻn vào các ngươi biết chứ."
"Biết."
"Phù Vân biết."
"Bản cung hôm nay đột nhiên nghĩ tới, liền gọi người đến hỏi, sau đó nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy bản vẽ bố trí canh phòng có khả năng đã bị lộ nên quyết định vẽ thêm một vài cái nữa." Quý Thính không định vạch trần Thân Đồ Xuyên, cho nên đã nghĩ trước lý do thoái thác.
Mục Dự Chi bình tĩnh nhìn nàng, sau một lúc lâu thì hơi nghi ngờ hỏi: "Chỉ là như vậy?"
"......Không thì sao?" Quý Thính nhìn về phía hắn ta: "Còn có thể có nguyên nhân gì nữa à?"
Mục Dự Chi sau một lúc đắn đo, ôn hòa trả lời: "Không biết, nhưng ta vẫn cảm thấy, điện hạ dường như không nói thật."
Quý Thính: "......." Nói dối người quá hiểu bản thân mình là điều không tốt, hắn ta cho dù không tìm ra được chỗ không đúng nhưng vẫn sẽ phát hiện ra mình đang nói dối.
"Nhưng nếu điện hạ tình nguyện vất vả cũng vẫn muốn thay đổi bản vẽ bố trí canh phòng, có lẽ sự việc cũng rất quan trọng, chỉ cần trong lòng điện hạ hiểu rõ là được." Mục Dự Chi bổ sung thêm phía sau.
Phù Vân nghe vậy cũng gật đầu theo: "Phù Vân cũng vậy, tin tưởng điện hạ."
Quý Thính nghe thấy lời của bọ họ, nơi nào đó trong đáy lòng hơi hơi đau xót, sau một lúc lâu mới mỉm cười nhìn về phía bọn họ: "Nếu hai người đã tin tưởng ta như vậy, ta đây chắc chắn sẽ bảo vệ các ngươi chu toàn để không phụ lại sự tin tưởng này."
"Hì hì điện hạ, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi dùng bữa đi." Phù Vân thúc giục.
Quý Thính vừa muốn gật đầu, liền nghe thấy Mục Dự Chi nói: "Điện hạ hôm nay mệt mỏi cả ngày, chỉ một bữa tối thì không đủ để đỡ mệt được, không bằng đi tìm Lý tướng quân uống một bữa rượu, thỏa sức giải trí một phen."
"Đúng đúng đúng, điện hạ sau mỗi lần mệt nhọc đều dễ bị đau đầu, đi uống chút rượu cũng tốt." Phù Vân lập tức hùa theo.
Quý Thính khó xử liếc mắt nhìn bọn hắn một cái: "Uống rượu quả thật không tồi, chỉ là ta không có bạc......."
"Nhớ để cho Lý tướng quân tính tiền." Mục Dự Chi đáy mắt mang theo ý cười.
Quý Thính: "......!Ồ."
Bỏ đi bỏ đi, có thể ra ngoài lúc này cũng tốt, kêu xe ngựa đi tới trước cửa Phong Nguyệt Lâu dừng lại một lát, để cho người bên ngoài đều biết nàng đi nhưng không vào cửa, có lẽ cũng có thể có chút hiệu quả, giả dạng đúng lúc đi theo Lý Tráng uống rượu, phải sắp xếp thời gian hoàn hảo.
Nàng cân nhắc một lát, vẫn kêu Phù Vân đi chuẩn bị xe ngựa.
Phù Vân chuẩn bị xong xe ngựa, mới vừa đỡ nàng lên, đang muốn lên theo, lại bị Quý Thính ngăn lại: "Thời gian không còn sớm, ta sẽ không cùng Lý tướng quân ra ngoài uống rượu nữa, trực tiếp đi tới phủ hắn ta dùng bữa, nếu say quá thì ngủ lại luôn, ngươi không cần phải đi theo."
".......Vâng"
Quý Thính một mình ngồi ở trong xe ngựa, mới vừa nhắm mắt định chợp mắt, liền có cảm giác xe ngựa dừng lại.
Nàng nhíu mày, không đợi hỏi, bên ngoài đã truyền tới một giọng nói quen thuộc: "Điện hạ, ta chờ ngài đã lâu."
Quý Thính dừng một chút, nghiêng người vén màn xe lên, sau khi nhìn thấy tú bà thì nhướng mày: "Tìm bản cung có chuyện gì?"
"Đây là đồ Thân Đồ công tử nhờ ta chuyển cho ngài, ngài nhanh nhận lấy đi." Tú bà nói xong, liền bưng một chiếc hộp không lớn dâng lên, lại bị phu xe ngăn cản, nàng ta vội vàng cười lấy lòng.
Quý Thính quét mắt nhìn nàng ta một cái, thản nhiên nói: "Trình lên đây."
"Vâng" phu xe lúc này mới nhận lấy chiếc hộp trong tay tú bà, xoay người trao cho Quý Thính.
Tú bà không đợi Quý Thính mở ra liền nói: "Chuyện trong lầu còn cần ta lo liệu, ta xin cáo lui trước." Nói xong liền vội vàng rời đi.
Quý Thính cũng mặc kệ nàng ta, chỉ là sau khi buông màn xe xuống mở hộp ra, chỉ thấy bên trong gấp mười tấm ngân phiếu, chừng khoảng năm vạn lượng.
Nàng ngẩn người, bỗng dưng nhớ tới đêm qua Thân Đồ Xuyên nói cho nàng bạc, nàng lúc ấy chỉ cho là thuận miệng nói ra, cũng không trông chờ hắn thật sự sẽ đưa, cho nên giờ phút này nhìn đến ngân phiếu quả thật là có chút bất ngờ.
......Chậc, chỗ này nếu thật sự là của hắn ở Phong Nguyệt Lâu tích góp, thật đúng là khó tưởng tượng được.
Con người Quý Thính từ nhỏ lớn lên vô cùng tôn quý, không ai không tâng bốc nàng, điều này cũng sinh thành kiểu mặc kệ là nàng nhận ý tốt của ai, đều có tính chất coi là đương nhiên ở một mức độ nhất định.
Cho nên sau khi nhìn thấy Thân Đồ Xuyên đưa bạc tới, nàng có chút thẳng thừng tự nhiên mà nhận lấy.
"Điện hạ, chúng ta đi đâu?" Phu xe hỏi.
Quý Thính nhếch môi: "Phong Nguyệt Lâu." Hắn đã đưa tiền cho nàng đi nữ phiếu, nàng làm sao có thể phụ ý tốt của hắn được.
Màn đêm đã hoàn toàn bao trùm xuống, phố xá trống vắng không người, ngược lại thanh lâu đã đèn đuốc sáng trưng, một mảnh náo nhiệt.
Lúc Quý Thính xuất hiện tại Phong Nguyệt Lâu, vẫn hấp dẫn ánh mắt của mọi người như trước, chỉ là lúc nàng nhìn qua, mọi người đều chuyển ánh mắt.
Đêm nay vẫn như cũ không có ai tranh đoạt với nàng, nàng theo thường lệ dùng năm trăm lượng bạc mua hai canh giờ của Thân Đồ Xuyên.
Lúc Thân Đồ Xuyên vào cửa, nàng trêu ghẹo nói: "Một đêm chỉ có năm trăm lượng, Thân Đồ công tử đưa có hơi nhiều bạc đấy."
"Không đủ lại nói với ta." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh trả lời, dường như không có chút nào coi là hổ thẹn.
Quý Thính nhếch môi một cái, ý tứ sâu xa nói: "Thân Đồ công tử thật sự rất khác trước kia."
Thân Đồ Xuyên im lặng trong phút chốc, một lát sau quay mặt đi: " Chỉ là Thân Đồ nghĩ thông suốt rồi."
"Ồ?" Quý Thính nhướng mày.
Thân Đồ Xuyên rủ mắt: "Nếu chỉ chờ, chỉ sợ đến cuối cùng cũng trở nên công cốc, cho nên Thân Đồ không tính đợi nữa."
Quý Thính có chút nghe không hiểu lời nói của hắn, nhưng cũng không gây trở ngại nàng tiếp tục thăm dò: "Thân Đồ công tử vì sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt, là bởi vì bản cung đối xử lạnh nhạt, hay là còn chuyện gì khác?"
Khi nói câu cuối cùng, giọng điệu nàng cố ý nhấn mạnh thêm.
Nếu Thân Đồ Xuyên thật sự giống như nàng, chỉ sợ sớm đã nhận thấy được nàng bất thường, cho nên hắn cũng không lo giấu giếm, nếu như không giống, cho dù hắn nghĩ đến vỡ đầu, cũng sẽ không hiểu ý tứ thực sự của nàng.
Thân Đồ Xuyên lần này im lặng rất lâu, sau đó mới nói một câu: "Điện hạ đã biết."
Quý Thính xùy một tiếng, nghĩ thầm ta biết cái rắm.
Nàng thấy không hỏi được gì, dứt khoát cũng không hỏi nữa, tự mình rót rượu uống.
Thân Đồ Xuyên yên lặng đến bên cạnh nàng ngồi xuống, nhận lấy bầu rượu trong tay nàng, Quý Thính cũng không cự tuyệt, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của hắn.
Sau khi nàng mệt nhọc quả thật có thói quen uống rượu, Thân Đồ Xuyên lại không cùng nàng uống, một mình nàng rất nhanh liền uống say chuếnh choáng, chê ghế ngồi quá mệt mỏi, lại lười dịch bước tới giường mềm, dứt khoát dựa lên người Thân Đồ Xuyên.
Mùi hương riêng biệt pha trộn từ hoa nhài cùng gỗ tếch đột nhiên bao vây hắn, Thân Đồ Xuyên không tự giác được cả người căng cứng, tai cũng dần đỏ lên, nhưng mà không giống với cơ thể của hắn, giọng nói của hắn vô cùng bình tĩnh: "Điện hạ, người say rồi."
"Ừm." Quý Thính uể oải nhắm mắt lại.
Yết hầu Thân Đồ Xuyên giật giật, một lúc lâu sau mới ngập ngừng hỏi: "Đêm nay......!phải ngủ lại?"
Quý Thính bỗng dưng mở to mắt, yên lặng một lát sau đó bật dậy khỏi người hắn, mùi hoa nhài và gỗ tếch cũng cách xa hắn, Thân Đồ Xuyên trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.
"Nếu ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi sẽ trả lời ta chứ?" Quý Thính nghiêm túc nhìn hắn.
Thân Đồ Xuyên ngẩng đầu đối diện với nàng, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc: "Bất luận là người hỏi cái gì, ta đều sẽ trả lời đúng sự thực."
Quý Thính nghe vậy trong lòng vui vẻ nhếch khóe môi lên, thấy ánh mắt hắn mang theo chút khẩn trương và quyết liệt, nghiêm túc hỏi: "Ngươi ở Phong Nguyệt Lâu có phải kiếm được rất nhiều phải không?"
Thân Đồ Xuyên đã định chuẩn bị nói ra toàn bộ bí mật: ".......".
Quý Thính không chỉ không nói cho bọn họ biết Chử Yến đi làm gì, mà ngay cả chuyện Thân Đồ Xuyên đã từng tới cũng không nói, chỉ là sáng sớm đã gọi ám vệ quyền hạn chỉ sau Chử Yến tới.
"Chuyện tên trộm lần trước lẻn vào đã điều tra rõ ràng chưa?" Quý Thính nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nóng.
Tối hôm qua trước khi Thân Đồ Xuyên đi, nàng hỏi hắn có phải trước đó đã từng tới hay không, hắn trực tiếp thừa nhận.
Ám vệ quỳ xuống nói: "Thần vô năng, không thể tra ra tung tích của người kia."
Quý Thính nhìn về phía hắn ta: "Trong phủ canh phòng luôn luôn nghiêm ngặt, vì sao lại có người có thể lặng yên không một tiếng động lẻn vào, còn không để lại một chút dấu vết gì được?"
"Bẩm điện hạ, thần cùng Chử thị vệ đã từng suy đoán, nghi ngờ là người quen thuộc với sự bố trí canh phòng trong phủ nên mới có thể làm được điều này, những người cũ sống ở trong phủ nhiều năm, thần cùng Chử thị vệ đã điều tra từng người một nhưng vẫn chưa phát hiện ra kẻ đáng nghi." Ám vệ cúi đầu nói.
Quý Thính có chút đăm chiêu nhìn hắn ta: "Nói cách khác, người này rất có thể đã quen thuộc với sự bố trí canh phòng trong phủ, nhưng lại không phải là người trong phủ chúng ta."
".......!Thần cho rằng, khả năng này rất nhỏ." Ám vệ cẩn thận trả lời.
Quý Thính nhếch môi, sau một lúc lâu đáy mắt hiện lên một tia chế giễu.
Sao lại không có khả năng? Nếu là người nào đó giống như lời nàng nói, vậy khả năng mười phần mười có thể xảy ra, dù sao hắn cũng từng ở trong phủ của nàng sống vài năm, hiểu rõ nơi này cũng là điều
bình thường.
Càng lý giải tình huống với ám vệ, Quý Thính càng cảm thấy suy đoán của bản thân mình đúng, chỉ là suy đoán cuối cùng vẫn chỉ là suy đoán, trước khi có được chứng cứ, nàng sẽ không trực tiếp phán định.
Nàng buông chén xuống, một lát sau thản nhiên nói: "Nếu việc bố trí canh phòng đã bị phá vỡ, vậy thì lập tức đổi cách thức khác đi."
"Bẩm điện hạ, đã đổi rồi." Ám vệ trả lời.
Quý Thính bật cười: "Tất cả bản vẽ bố trí canh phòng trước giờ không dùng nữa, bản cung sẽ làm một vài cái mới."
Ám vệ suy nghĩ một chút, lập tức chắp tay: "Điện hạ vất vả rồi."
Quý Thính than nhẹ một tiếng, hơi lắc lắc đầu.
Làm một bộ bản vẽ bố trí canh phòng hoàn toàn mới phải suy xét tới thay quân, địa hình cùng với tính chất bí mật, quả thật cũng đủ vất vả rồi, nhưng mà nhất thiết phải làm.
Cái khác bỏ đi không nói, có người có thể tiến vào phủ trưởng công chúa của nàng như vào chỗ không người, điều này khiến cho nàng không thể nhịn được.
Cả một buổi sáng, nàng đều bận rộn trong thư phòng, mãi cho đến thời điểm đã quá trưa mới dùng bữa, vẫn là gọi người trực tiếp mang vào thư phòng.
Phù Vân và Mục Dự Chi biết trong những lúc như này nàng không thích bị người khác làm phiền, cho nên đều không đi tìm nàng, thỉnh thoảng chỉ để cho nha hoàn mang chút đồ ăn vào.
"Sao đột nhiên điện hạ lại muốn thay đổi bố trí canh phòng?" Phù Vân nghi hoặc.
Mục Dự Chi cũng nhíu mày: "Đợi điện hạ ra, ta đi hỏi xem sao." Bản vẽ bố trí canh phòng của phủ trưởng công chúa nhiều năm chưa đổi, chưa bao giờ xảy ra sơ suất gì, bây giờ đột nhiên phải thay đổi, chỉ sợ là có cái gì đó không đúng.
Hai người ở bên ngoài thư phòng vẫn đợi cho tới khi trời tối sầm, mới nghe được cửa thư phòng phát ra một âm thanh két két.
"Điện hạ!" Phù Vân bước lên phía trước đỡ nàng.
Quý Thính chuyển động bả vai đi ra, sau khi nhìn thấy hai người thì vô cùng ngạc nhiên: "Các ngươi ở đây làm cái gì?"
"Tất nhiên là chờ điện hạ, Phù Vân cả ngày chưa gặp điện hạ rồi." Phù Vân lập tức ra vẻ thông minh.
Quý Thính buồn cười liếc y một cái, lúc nhìn về phía Mục Dự Chi, đáy mắt hiện ra một tia sáng tỏ: "Muốn hỏi ta vì sao phải thay đổi bố trí canh phòng?"
"Phải." Mục Dự Chi thản nhiên thừa nhận.
Quý Thính thở dài một tiếng: "Chuyện lần trước có kẻ trộm lẻn vào các ngươi biết chứ."
"Biết."
"Phù Vân biết."
"Bản cung hôm nay đột nhiên nghĩ tới, liền gọi người đến hỏi, sau đó nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy bản vẽ bố trí canh phòng có khả năng đã bị lộ nên quyết định vẽ thêm một vài cái nữa." Quý Thính không định vạch trần Thân Đồ Xuyên, cho nên đã nghĩ trước lý do thoái thác.
Mục Dự Chi bình tĩnh nhìn nàng, sau một lúc lâu thì hơi nghi ngờ hỏi: "Chỉ là như vậy?"
"......Không thì sao?" Quý Thính nhìn về phía hắn ta: "Còn có thể có nguyên nhân gì nữa à?"
Mục Dự Chi sau một lúc đắn đo, ôn hòa trả lời: "Không biết, nhưng ta vẫn cảm thấy, điện hạ dường như không nói thật."
Quý Thính: "......." Nói dối người quá hiểu bản thân mình là điều không tốt, hắn ta cho dù không tìm ra được chỗ không đúng nhưng vẫn sẽ phát hiện ra mình đang nói dối.
"Nhưng nếu điện hạ tình nguyện vất vả cũng vẫn muốn thay đổi bản vẽ bố trí canh phòng, có lẽ sự việc cũng rất quan trọng, chỉ cần trong lòng điện hạ hiểu rõ là được." Mục Dự Chi bổ sung thêm phía sau.
Phù Vân nghe vậy cũng gật đầu theo: "Phù Vân cũng vậy, tin tưởng điện hạ."
Quý Thính nghe thấy lời của bọ họ, nơi nào đó trong đáy lòng hơi hơi đau xót, sau một lúc lâu mới mỉm cười nhìn về phía bọn họ: "Nếu hai người đã tin tưởng ta như vậy, ta đây chắc chắn sẽ bảo vệ các ngươi chu toàn để không phụ lại sự tin tưởng này."
"Hì hì điện hạ, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi dùng bữa đi." Phù Vân thúc giục.
Quý Thính vừa muốn gật đầu, liền nghe thấy Mục Dự Chi nói: "Điện hạ hôm nay mệt mỏi cả ngày, chỉ một bữa tối thì không đủ để đỡ mệt được, không bằng đi tìm Lý tướng quân uống một bữa rượu, thỏa sức giải trí một phen."
"Đúng đúng đúng, điện hạ sau mỗi lần mệt nhọc đều dễ bị đau đầu, đi uống chút rượu cũng tốt." Phù Vân lập tức hùa theo.
Quý Thính khó xử liếc mắt nhìn bọn hắn một cái: "Uống rượu quả thật không tồi, chỉ là ta không có bạc......."
"Nhớ để cho Lý tướng quân tính tiền." Mục Dự Chi đáy mắt mang theo ý cười.
Quý Thính: "......!Ồ."
Bỏ đi bỏ đi, có thể ra ngoài lúc này cũng tốt, kêu xe ngựa đi tới trước cửa Phong Nguyệt Lâu dừng lại một lát, để cho người bên ngoài đều biết nàng đi nhưng không vào cửa, có lẽ cũng có thể có chút hiệu quả, giả dạng đúng lúc đi theo Lý Tráng uống rượu, phải sắp xếp thời gian hoàn hảo.
Nàng cân nhắc một lát, vẫn kêu Phù Vân đi chuẩn bị xe ngựa.
Phù Vân chuẩn bị xong xe ngựa, mới vừa đỡ nàng lên, đang muốn lên theo, lại bị Quý Thính ngăn lại: "Thời gian không còn sớm, ta sẽ không cùng Lý tướng quân ra ngoài uống rượu nữa, trực tiếp đi tới phủ hắn ta dùng bữa, nếu say quá thì ngủ lại luôn, ngươi không cần phải đi theo."
".......Vâng"
Quý Thính một mình ngồi ở trong xe ngựa, mới vừa nhắm mắt định chợp mắt, liền có cảm giác xe ngựa dừng lại.
Nàng nhíu mày, không đợi hỏi, bên ngoài đã truyền tới một giọng nói quen thuộc: "Điện hạ, ta chờ ngài đã lâu."
Quý Thính dừng một chút, nghiêng người vén màn xe lên, sau khi nhìn thấy tú bà thì nhướng mày: "Tìm bản cung có chuyện gì?"
"Đây là đồ Thân Đồ công tử nhờ ta chuyển cho ngài, ngài nhanh nhận lấy đi." Tú bà nói xong, liền bưng một chiếc hộp không lớn dâng lên, lại bị phu xe ngăn cản, nàng ta vội vàng cười lấy lòng.
Quý Thính quét mắt nhìn nàng ta một cái, thản nhiên nói: "Trình lên đây."
"Vâng" phu xe lúc này mới nhận lấy chiếc hộp trong tay tú bà, xoay người trao cho Quý Thính.
Tú bà không đợi Quý Thính mở ra liền nói: "Chuyện trong lầu còn cần ta lo liệu, ta xin cáo lui trước." Nói xong liền vội vàng rời đi.
Quý Thính cũng mặc kệ nàng ta, chỉ là sau khi buông màn xe xuống mở hộp ra, chỉ thấy bên trong gấp mười tấm ngân phiếu, chừng khoảng năm vạn lượng.
Nàng ngẩn người, bỗng dưng nhớ tới đêm qua Thân Đồ Xuyên nói cho nàng bạc, nàng lúc ấy chỉ cho là thuận miệng nói ra, cũng không trông chờ hắn thật sự sẽ đưa, cho nên giờ phút này nhìn đến ngân phiếu quả thật là có chút bất ngờ.
......Chậc, chỗ này nếu thật sự là của hắn ở Phong Nguyệt Lâu tích góp, thật đúng là khó tưởng tượng được.
Con người Quý Thính từ nhỏ lớn lên vô cùng tôn quý, không ai không tâng bốc nàng, điều này cũng sinh thành kiểu mặc kệ là nàng nhận ý tốt của ai, đều có tính chất coi là đương nhiên ở một mức độ nhất định.
Cho nên sau khi nhìn thấy Thân Đồ Xuyên đưa bạc tới, nàng có chút thẳng thừng tự nhiên mà nhận lấy.
"Điện hạ, chúng ta đi đâu?" Phu xe hỏi.
Quý Thính nhếch môi: "Phong Nguyệt Lâu." Hắn đã đưa tiền cho nàng đi nữ phiếu, nàng làm sao có thể phụ ý tốt của hắn được.
Màn đêm đã hoàn toàn bao trùm xuống, phố xá trống vắng không người, ngược lại thanh lâu đã đèn đuốc sáng trưng, một mảnh náo nhiệt.
Lúc Quý Thính xuất hiện tại Phong Nguyệt Lâu, vẫn hấp dẫn ánh mắt của mọi người như trước, chỉ là lúc nàng nhìn qua, mọi người đều chuyển ánh mắt.
Đêm nay vẫn như cũ không có ai tranh đoạt với nàng, nàng theo thường lệ dùng năm trăm lượng bạc mua hai canh giờ của Thân Đồ Xuyên.
Lúc Thân Đồ Xuyên vào cửa, nàng trêu ghẹo nói: "Một đêm chỉ có năm trăm lượng, Thân Đồ công tử đưa có hơi nhiều bạc đấy."
"Không đủ lại nói với ta." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh trả lời, dường như không có chút nào coi là hổ thẹn.
Quý Thính nhếch môi một cái, ý tứ sâu xa nói: "Thân Đồ công tử thật sự rất khác trước kia."
Thân Đồ Xuyên im lặng trong phút chốc, một lát sau quay mặt đi: " Chỉ là Thân Đồ nghĩ thông suốt rồi."
"Ồ?" Quý Thính nhướng mày.
Thân Đồ Xuyên rủ mắt: "Nếu chỉ chờ, chỉ sợ đến cuối cùng cũng trở nên công cốc, cho nên Thân Đồ không tính đợi nữa."
Quý Thính có chút nghe không hiểu lời nói của hắn, nhưng cũng không gây trở ngại nàng tiếp tục thăm dò: "Thân Đồ công tử vì sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt, là bởi vì bản cung đối xử lạnh nhạt, hay là còn chuyện gì khác?"
Khi nói câu cuối cùng, giọng điệu nàng cố ý nhấn mạnh thêm.
Nếu Thân Đồ Xuyên thật sự giống như nàng, chỉ sợ sớm đã nhận thấy được nàng bất thường, cho nên hắn cũng không lo giấu giếm, nếu như không giống, cho dù hắn nghĩ đến vỡ đầu, cũng sẽ không hiểu ý tứ thực sự của nàng.
Thân Đồ Xuyên lần này im lặng rất lâu, sau đó mới nói một câu: "Điện hạ đã biết."
Quý Thính xùy một tiếng, nghĩ thầm ta biết cái rắm.
Nàng thấy không hỏi được gì, dứt khoát cũng không hỏi nữa, tự mình rót rượu uống.
Thân Đồ Xuyên yên lặng đến bên cạnh nàng ngồi xuống, nhận lấy bầu rượu trong tay nàng, Quý Thính cũng không cự tuyệt, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của hắn.
Sau khi nàng mệt nhọc quả thật có thói quen uống rượu, Thân Đồ Xuyên lại không cùng nàng uống, một mình nàng rất nhanh liền uống say chuếnh choáng, chê ghế ngồi quá mệt mỏi, lại lười dịch bước tới giường mềm, dứt khoát dựa lên người Thân Đồ Xuyên.
Mùi hương riêng biệt pha trộn từ hoa nhài cùng gỗ tếch đột nhiên bao vây hắn, Thân Đồ Xuyên không tự giác được cả người căng cứng, tai cũng dần đỏ lên, nhưng mà không giống với cơ thể của hắn, giọng nói của hắn vô cùng bình tĩnh: "Điện hạ, người say rồi."
"Ừm." Quý Thính uể oải nhắm mắt lại.
Yết hầu Thân Đồ Xuyên giật giật, một lúc lâu sau mới ngập ngừng hỏi: "Đêm nay......!phải ngủ lại?"
Quý Thính bỗng dưng mở to mắt, yên lặng một lát sau đó bật dậy khỏi người hắn, mùi hoa nhài và gỗ tếch cũng cách xa hắn, Thân Đồ Xuyên trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.
"Nếu ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi sẽ trả lời ta chứ?" Quý Thính nghiêm túc nhìn hắn.
Thân Đồ Xuyên ngẩng đầu đối diện với nàng, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc: "Bất luận là người hỏi cái gì, ta đều sẽ trả lời đúng sự thực."
Quý Thính nghe vậy trong lòng vui vẻ nhếch khóe môi lên, thấy ánh mắt hắn mang theo chút khẩn trương và quyết liệt, nghiêm túc hỏi: "Ngươi ở Phong Nguyệt Lâu có phải kiếm được rất nhiều phải không?"
Thân Đồ Xuyên đã định chuẩn bị nói ra toàn bộ bí mật: ".......".