Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63-2: Thành thân (2)
Quân Mẫn Tâm nương theo bản năng sờ soạng bên hông Trần Tịch, mười ngón lần mò, cởi thắt lưng của hắn. Trong lúc hôn nồng nhiệt Trần Tịch cảm nhận được nhiệt tình của nàng, hắn phối hợp với nàng cởi quần áo của mình. Hai người vội vàng mà trúc trắc vuốt ve lẫn nhau, không đến một lát đã thẳng thắn thành khẩn đối đãi, dưới ánh nến nhu hoà hai thân thể trẻ trung một mạnh mẽ một mềm mại có vẻ hết sức động lòng người.
Hai người ngừng hôn môi nhìn nhau, khi tách ra trên đôi môi sưng đỏ kéo ra một tia chỉ bạc.
Cơ thể Trần Tịch mạnh mẽ hữu lực, cơ bắp cân xứng thon dài mà không rối loạn, xương cốt (thực ra chỗ này là cốt nhục) cả người đúng là hoàn mỹ. L*Q#đ Quân Mẫn Tâm đỏ mặt, Trần Tịch rũ mắt nhìn chòng chọc đôi môi hồng nhuận của nàng, nương theo trọng lượng thân thể thuận thế ép ngã Quân Mẫn Tâm xuống giường, cực nóng bên dưới hiển nhiên đặt giữa hai chân nàng.
Quân Mẫn Tâm hừ mọt tiếng. Trần Tịch vội dừng lại: “Làm sao vậy?”
Nàng cau mày sờ soạn dưới chăn: “Hình như dưới lưng có cái gì…” Dứt lời nàng lôi ra một gộp nhỏ gỗ đàn hương.
“Đây là cái gì?” Quân Mẫn Tâm mở hộp chỉ thấy bên trong có thuốc cao màu trắng ngà, ngửi có hương thơm kì dị.
Quân Mẫn Tâm đang tự hỏi thuốc cai này có tác dụng gì thì thấy Trần Tịch lấy thuốc từ trong tay nàng qua, đưa lên chóp mũi ngửi, sau đó trong ánh mắt mơ màng của Quân Mẫn Tâm, hắn duỗi ngón tay lấy một đống (mình k biết để chữ đống là chữ gì, mn ghĩ ra từ gì thì góp ý giúp mình ) lớn, bôi đều dưới hạ thân.
Giây sau Quân Mẫn Tâm trừng to mắt, coi như hiểu rõ tác dụng của thuốc cao này, không khỏi xấu hổ đỏ mặt: “A Tịch học môn học này cũng chăm nhỉ.”
Thực ra trong lòng Trần Tịch không lạnh nhạt như nét mặt, vành tai đỏ bừng, giọng nói khàn khàn khêu gợi: “Không muốn làm thương nàng.”
Dứt lời, hắn hôn thẳng một đường dọc theo từ vùng bụng bằng phẳng của nàng đi lên, tại cổ và ngực thì dùng sức mút vào, sau đó hôn cánh môi ướt át đỏ mọng của nàng. :?q.đ Một bàn tay lén lút thăm dò xuống dưới, bôi thuốc mỡ xuống hạ thân nàng.
Quân Mẫn Tâm vẫn có chút lúng túng, khi vật thô dài cực nóng của Trần Tịch đặt ngay lối vào của nàng, nàng co rút lại theo bản năng, trong đôi đồng tử ướt át mơ màng tràn ngập bất an. Nàng khẩn trương quét mắt qua bên dưới Trần Tịch, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt.
“Lớn quá.” Nàng nhỏ giọng ngập ngừng.
“Đừng sợ, Mẫn Nhi. Lúc đầu sẽ hơi đau, ngay tức khắc sẽ đỡ hơn thôi.” Trần Tịch khàn giọng trấn an nàng.
Thân mật da thịt cùng nàng là người nàng yêu nhất, tin tưởng nhất. Quân Mẫn Tâm cắn môi, nhìn đăm đắm vào đôi mắt thâm thuý cuảTrần Tịch, hai chân chậm rãi bò lên vòng eo mạnh mẽ, gầy gò hữu lực của hắn.
Nhận thấy thê tử không lời cổ vũ, Trần Tịch nhìn sâu vào đôi mắt dưới người mình, động mạnh thắt lưng, chậm rãi đưa vào thân thể của người âu yếm.
Quân Mẫn Tâm lập tức cau mày, mười ngón tay túm chặt đệm thêu: “Đau!”
Trần Tịch kìm chế, dừng lại, cúi đầu nhìn xuống dưới, mới đi vào hơn phân nửa đầu. Tuy đã được bôi trơn trước đó nhưng nơi chưa ai khám phá của nàng* thực sự quá chặt, siết bản thân cũng hơi đau . l[Q\đ Dưới ánh nến mồ hôi phát ra ánh sáng lộng lẫy, Trần Tịch hôn nàng tỉ mỉ trấn an, hai tay vuốt ve hồng mai trước ngực nàng, giọng khàn khàn: “Thả lỏng, Mẫn Nhi, lập tức sẽ khá hơn thôi.”
*Thực ra chỗ này là chưa nhân- sự địa phương 未经人 - 事的地方
Cảm giác lực cản trong người nàng không lớn như trước nữa, hắn lại dùng sức, chậm rãi thăm dò vào trong. Không được, vẫn chặt quá.
Vào được một nữa, thấy trên trán Quân Mẫn Tâm thấm ra lớp mồ hôi tinh mịn, Trần Tịch vô cùng đau lòng, liên tục dừng lại không dám động. Quân Mẫn Tâm mở mắt nhìn hắn, thấy nam nhân anh tuấn trên mình là dáng vẻ có nén dục vọng, nàng cắn môi, chậm chạp nhoẻn miệng cười.
Nụ cười tươi tắn tựa ánh nắng mềm mại nhất trong ngày xuân từ từ nở rộ, ấm áp mắt nhau.
Đau dài không bằng đau ngắn, nàng nói: “Vào đi, A Tịch.”
Cả người Trần Tịch chấn động, cuối cùng không kìm được, nhất cổ tác khí* đâm vào nơi sâu thẳm mềm mại nhất của nàng. Quân Mẫn Tâm cắn môi vẫn không ngăn được tiếng rên ngâm bên môi, chớp mắt sâu trong thân thể được lấp đầy, không kìm chế được tiếng thét chói tai, nàng vừa thống khổ vừa vui thích ưỡn cần cổ trắng mịn!
*Nhất cổ tác khí (一鼓作气):
“Rất đau sao?” Trần Tịch vén mái tóc dài ẩm ướt của nàng lên, đè thấp giọng hỏi.
Tóc đen của nàng đan xen với mái tóc xoăn đen của Trần Tịch, không phân biệt rõ ràng. Sắc mặt Quân Mẫn Tâm ửng hồng, cười quyến rũ, thở dốc nói: “A Tịch, chàng khiến ta thể nghiệm loại đau đớn dịu dàng nhất trên đời này.”
Dịu dàng nói lời tình cảm khiến thanh niên tuấn tú thất thần trong chớp mắt. Hắn cúi người dịu dàng hôn nữ nhân hắn suốt đời yêu say đắm, mập mờ không rõ nói: “Mẫn Nhi, ta muốn động.”
Dứt lời, quái vật to lớn trong cơ thể bắt đầu chuyển động, đau đớn qua đi là một khoái cảm tê dại tràn từ trong ra ăn mòn lý trí. Quân Mẫn Tâm cảm giác bản thân thành một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển lớn, bị sóng to gió lớn không ngừng tàn phá, từng đợt rồi lại từng đợt sóng cả đánh úp về phía nàng, nàng bị lạc phương hướng, chỉ có thể buông trôi bản thân theo dòng chảy.
Nàng thở hổn hển, không kìm được tiếng nức nở nghẹn ngào, một lần lại một lần gọi tên của hắn. Như cảm nhận được bất an của nàng, ngón tay thon dài ấm áp của Trần Tịch tìm tòi tay nàng, cùng nàng đan chặt mười ngón vào nhau. Thân thể, da thịt và tóc đen quấn quýt triền miên, khoảnh khắc này, linh hồn và thể xác bọn họ hợp hai thành một, linh hồn trùng khít, cuối cùng không phân rõ lẫn nhau.
Một trận kích tình nồng nhiệt qua đi, Quân Mẫn Tâm cảm giác bản thân như bị tháo tung ra, hơi sức nhúc nhích đầu ngón tay cũng không có. Hạ thân tê dại mang theo cảm giác hơi đau đớn, loại cảm giác kỳ lạ này khiến nàng thể nghiệm hạnh phúc và thoả mãn chưa bao giờ có được.
Hơi bình phục lại hô hấp, Trần Tịch rút thân mình ra từ trong người nàng, cau mày nhìn nơi vừa hoan ái, thấp giọng nói: “Vẫn là chảy máu.”
Trên đệm giường có vệt hồng mờ mờ, chỉ có một chút lại khiến Quân Mẫn Tâm nóng mặt, vội kéo chăn che kín thân hình không mảnh vải của mình.
Trần Tịch vén chăn, thương yêu hôn môi nàng, nhu tình trong mắt. Trong người lại có một dòng điện đột kích, Quân Mẫn Tâm hôn lại hắn.
Đúng lúc này, cửa bên ngoài két một tiếng, nhẹ nhàng mở ra. Hai cung nữ trẻ tuổi bưng nước ấm và khăn lông, rón ra rón rén đi vào, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, Vương Gia, nô tì đặt nước ấm lau người bên người, có cần nô tì hầu hạ không?”
Quân Mẫn Tâm hỏ mặt, hắng giọng một cái rồi nói: “Miễn, các ngươi đi ra ngoài đi.”
Nghe vậy, hai tiểu nha đầu đỏ mặt nhanh chóng bước ra, còn không quên săn sóc đóng cửa.
Sao các nàng biết xong việc rồi hả? Quân Mẫn Tâm ghé vào ngực Trần Tịch, chớp đôi mắt to, rầu rĩ nói: “A Tịch, giọng ta rất lớn sao?”
Trần Tịch cười tủm tỉm, hôn chóp mũi nàng: “Giọng Mẫn Nhi rất êm tai, ta thích nàng kêu thành tiếng.”
Dứt lời, hắn xốc chăn lên, thân hình loã lồ tinh tráng thon dài xuống giường. Lưu lại một mình Quân Mẫn Tâm làm ổ trong chăn ấm, đỏ mặt vì câu nói vừa rồi của hắn.
Trần Tịch lau người sạch sẽ, sau đó đổi một chiếc khăn ướt sạch sẽ, xoay người đi đến cạnh giường, ấm giọng nói: “Ta lau giúp nàng.”
“Tự ta làm.” Quân Mẫn Tâm cười mềm mại, ngồi dậy, chăn mềm trượt xuống lộ ra dấu hôn đỏ tươi trên ngực nàng.
Đôi mắt sắc của Trần Tịch tối sầm lại, vội ấn nàng vào chăn, dùng khăn lông nhẹ nhàng lau sạch người nàng. Dưới ánh nến màu cam, Trần Tịch cong môi cười, nói: “Nương tử vất vả, vi phu hầu hạ là chuyện đương nhiên.”
Trần Tịch chuẩn xác không sai một tí ti ném khăn lông trúng vào chậu đồng, búng tay tắt nến. Trong bóng đêm, nam nhân khiển trách đè trên người nữ nhân, thấp giọng nỉ non: “Mẫn Nhi, ca muốn nói cho nàng biết, trên giường không có vua tôi, chỉ có phu thê chi đạo.”
Hai người ngừng hôn môi nhìn nhau, khi tách ra trên đôi môi sưng đỏ kéo ra một tia chỉ bạc.
Cơ thể Trần Tịch mạnh mẽ hữu lực, cơ bắp cân xứng thon dài mà không rối loạn, xương cốt (thực ra chỗ này là cốt nhục) cả người đúng là hoàn mỹ. L*Q#đ Quân Mẫn Tâm đỏ mặt, Trần Tịch rũ mắt nhìn chòng chọc đôi môi hồng nhuận của nàng, nương theo trọng lượng thân thể thuận thế ép ngã Quân Mẫn Tâm xuống giường, cực nóng bên dưới hiển nhiên đặt giữa hai chân nàng.
Quân Mẫn Tâm hừ mọt tiếng. Trần Tịch vội dừng lại: “Làm sao vậy?”
Nàng cau mày sờ soạn dưới chăn: “Hình như dưới lưng có cái gì…” Dứt lời nàng lôi ra một gộp nhỏ gỗ đàn hương.
“Đây là cái gì?” Quân Mẫn Tâm mở hộp chỉ thấy bên trong có thuốc cao màu trắng ngà, ngửi có hương thơm kì dị.
Quân Mẫn Tâm đang tự hỏi thuốc cai này có tác dụng gì thì thấy Trần Tịch lấy thuốc từ trong tay nàng qua, đưa lên chóp mũi ngửi, sau đó trong ánh mắt mơ màng của Quân Mẫn Tâm, hắn duỗi ngón tay lấy một đống (mình k biết để chữ đống là chữ gì, mn ghĩ ra từ gì thì góp ý giúp mình
Giây sau Quân Mẫn Tâm trừng to mắt, coi như hiểu rõ tác dụng của thuốc cao này, không khỏi xấu hổ đỏ mặt: “A Tịch học môn học này cũng chăm nhỉ.”
Thực ra trong lòng Trần Tịch không lạnh nhạt như nét mặt, vành tai đỏ bừng, giọng nói khàn khàn khêu gợi: “Không muốn làm thương nàng.”
Dứt lời, hắn hôn thẳng một đường dọc theo từ vùng bụng bằng phẳng của nàng đi lên, tại cổ và ngực thì dùng sức mút vào, sau đó hôn cánh môi ướt át đỏ mọng của nàng. :?q.đ Một bàn tay lén lút thăm dò xuống dưới, bôi thuốc mỡ xuống hạ thân nàng.
Quân Mẫn Tâm vẫn có chút lúng túng, khi vật thô dài cực nóng của Trần Tịch đặt ngay lối vào của nàng, nàng co rút lại theo bản năng, trong đôi đồng tử ướt át mơ màng tràn ngập bất an. Nàng khẩn trương quét mắt qua bên dưới Trần Tịch, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt.
“Lớn quá.” Nàng nhỏ giọng ngập ngừng.
“Đừng sợ, Mẫn Nhi. Lúc đầu sẽ hơi đau, ngay tức khắc sẽ đỡ hơn thôi.” Trần Tịch khàn giọng trấn an nàng.
Thân mật da thịt cùng nàng là người nàng yêu nhất, tin tưởng nhất. Quân Mẫn Tâm cắn môi, nhìn đăm đắm vào đôi mắt thâm thuý cuảTrần Tịch, hai chân chậm rãi bò lên vòng eo mạnh mẽ, gầy gò hữu lực của hắn.
Nhận thấy thê tử không lời cổ vũ, Trần Tịch nhìn sâu vào đôi mắt dưới người mình, động mạnh thắt lưng, chậm rãi đưa vào thân thể của người âu yếm.
Quân Mẫn Tâm lập tức cau mày, mười ngón tay túm chặt đệm thêu: “Đau!”
Trần Tịch kìm chế, dừng lại, cúi đầu nhìn xuống dưới, mới đi vào hơn phân nửa đầu. Tuy đã được bôi trơn trước đó nhưng nơi chưa ai khám phá của nàng* thực sự quá chặt, siết bản thân cũng hơi đau . l[Q\đ Dưới ánh nến mồ hôi phát ra ánh sáng lộng lẫy, Trần Tịch hôn nàng tỉ mỉ trấn an, hai tay vuốt ve hồng mai trước ngực nàng, giọng khàn khàn: “Thả lỏng, Mẫn Nhi, lập tức sẽ khá hơn thôi.”
*Thực ra chỗ này là chưa nhân- sự địa phương 未经人 - 事的地方
Cảm giác lực cản trong người nàng không lớn như trước nữa, hắn lại dùng sức, chậm rãi thăm dò vào trong. Không được, vẫn chặt quá.
Vào được một nữa, thấy trên trán Quân Mẫn Tâm thấm ra lớp mồ hôi tinh mịn, Trần Tịch vô cùng đau lòng, liên tục dừng lại không dám động. Quân Mẫn Tâm mở mắt nhìn hắn, thấy nam nhân anh tuấn trên mình là dáng vẻ có nén dục vọng, nàng cắn môi, chậm chạp nhoẻn miệng cười.
Nụ cười tươi tắn tựa ánh nắng mềm mại nhất trong ngày xuân từ từ nở rộ, ấm áp mắt nhau.
Đau dài không bằng đau ngắn, nàng nói: “Vào đi, A Tịch.”
Cả người Trần Tịch chấn động, cuối cùng không kìm được, nhất cổ tác khí* đâm vào nơi sâu thẳm mềm mại nhất của nàng. Quân Mẫn Tâm cắn môi vẫn không ngăn được tiếng rên ngâm bên môi, chớp mắt sâu trong thân thể được lấp đầy, không kìm chế được tiếng thét chói tai, nàng vừa thống khổ vừa vui thích ưỡn cần cổ trắng mịn!
*Nhất cổ tác khí (一鼓作气):
“Rất đau sao?” Trần Tịch vén mái tóc dài ẩm ướt của nàng lên, đè thấp giọng hỏi.
Tóc đen của nàng đan xen với mái tóc xoăn đen của Trần Tịch, không phân biệt rõ ràng. Sắc mặt Quân Mẫn Tâm ửng hồng, cười quyến rũ, thở dốc nói: “A Tịch, chàng khiến ta thể nghiệm loại đau đớn dịu dàng nhất trên đời này.”
Dịu dàng nói lời tình cảm khiến thanh niên tuấn tú thất thần trong chớp mắt. Hắn cúi người dịu dàng hôn nữ nhân hắn suốt đời yêu say đắm, mập mờ không rõ nói: “Mẫn Nhi, ta muốn động.”
Dứt lời, quái vật to lớn trong cơ thể bắt đầu chuyển động, đau đớn qua đi là một khoái cảm tê dại tràn từ trong ra ăn mòn lý trí. Quân Mẫn Tâm cảm giác bản thân thành một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển lớn, bị sóng to gió lớn không ngừng tàn phá, từng đợt rồi lại từng đợt sóng cả đánh úp về phía nàng, nàng bị lạc phương hướng, chỉ có thể buông trôi bản thân theo dòng chảy.
Nàng thở hổn hển, không kìm được tiếng nức nở nghẹn ngào, một lần lại một lần gọi tên của hắn. Như cảm nhận được bất an của nàng, ngón tay thon dài ấm áp của Trần Tịch tìm tòi tay nàng, cùng nàng đan chặt mười ngón vào nhau. Thân thể, da thịt và tóc đen quấn quýt triền miên, khoảnh khắc này, linh hồn và thể xác bọn họ hợp hai thành một, linh hồn trùng khít, cuối cùng không phân rõ lẫn nhau.
Một trận kích tình nồng nhiệt qua đi, Quân Mẫn Tâm cảm giác bản thân như bị tháo tung ra, hơi sức nhúc nhích đầu ngón tay cũng không có. Hạ thân tê dại mang theo cảm giác hơi đau đớn, loại cảm giác kỳ lạ này khiến nàng thể nghiệm hạnh phúc và thoả mãn chưa bao giờ có được.
Hơi bình phục lại hô hấp, Trần Tịch rút thân mình ra từ trong người nàng, cau mày nhìn nơi vừa hoan ái, thấp giọng nói: “Vẫn là chảy máu.”
Trên đệm giường có vệt hồng mờ mờ, chỉ có một chút lại khiến Quân Mẫn Tâm nóng mặt, vội kéo chăn che kín thân hình không mảnh vải của mình.
Trần Tịch vén chăn, thương yêu hôn môi nàng, nhu tình trong mắt. Trong người lại có một dòng điện đột kích, Quân Mẫn Tâm hôn lại hắn.
Đúng lúc này, cửa bên ngoài két một tiếng, nhẹ nhàng mở ra. Hai cung nữ trẻ tuổi bưng nước ấm và khăn lông, rón ra rón rén đi vào, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, Vương Gia, nô tì đặt nước ấm lau người bên người, có cần nô tì hầu hạ không?”
Quân Mẫn Tâm hỏ mặt, hắng giọng một cái rồi nói: “Miễn, các ngươi đi ra ngoài đi.”
Nghe vậy, hai tiểu nha đầu đỏ mặt nhanh chóng bước ra, còn không quên săn sóc đóng cửa.
Sao các nàng biết xong việc rồi hả? Quân Mẫn Tâm ghé vào ngực Trần Tịch, chớp đôi mắt to, rầu rĩ nói: “A Tịch, giọng ta rất lớn sao?”
Trần Tịch cười tủm tỉm, hôn chóp mũi nàng: “Giọng Mẫn Nhi rất êm tai, ta thích nàng kêu thành tiếng.”
Dứt lời, hắn xốc chăn lên, thân hình loã lồ tinh tráng thon dài xuống giường. Lưu lại một mình Quân Mẫn Tâm làm ổ trong chăn ấm, đỏ mặt vì câu nói vừa rồi của hắn.
Trần Tịch lau người sạch sẽ, sau đó đổi một chiếc khăn ướt sạch sẽ, xoay người đi đến cạnh giường, ấm giọng nói: “Ta lau giúp nàng.”
“Tự ta làm.” Quân Mẫn Tâm cười mềm mại, ngồi dậy, chăn mềm trượt xuống lộ ra dấu hôn đỏ tươi trên ngực nàng.
Đôi mắt sắc của Trần Tịch tối sầm lại, vội ấn nàng vào chăn, dùng khăn lông nhẹ nhàng lau sạch người nàng. Dưới ánh nến màu cam, Trần Tịch cong môi cười, nói: “Nương tử vất vả, vi phu hầu hạ là chuyện đương nhiên.”
Trần Tịch chuẩn xác không sai một tí ti ném khăn lông trúng vào chậu đồng, búng tay tắt nến. Trong bóng đêm, nam nhân khiển trách đè trên người nữ nhân, thấp giọng nỉ non: “Mẫn Nhi, ca muốn nói cho nàng biết, trên giường không có vua tôi, chỉ có phu thê chi đạo.”