Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63-1: Thành thân (1)
Tĩnh Lịch mười lăm tháng giêng năm thứ ba mươi tám, Tĩnh Vương truyền ngôi cho Quân Mẫn Tâm. Nữ hoàng trẻ tuổi đăng cơ, sửa lại quốc hiệu là “Ngu (lo nghĩ, lo âu)”, niện hiệu là Khánh An.
Đại điển đăng cơ cũng là ngày đại hôn của Nữ hoàng và An Vương Trần Tịch, hai chuyện tốt song hỉ lâm môn, toàn bộ Tĩnh cung đều sôi trào hừng hực. L)
[email protected]Đ Kèn vang hùng hồn không dứt, tuyết dầy rơi trước cổng cung được quét dọn sạch sẽ, hơn trăm thị vệ anh tuấn trẻ tuổi cưỡi tuấn mã xếp thành hàng hai bên, mấy chục cung nữ thanh lệ tay cầm giỏ hoa như ý, rải rắc cánh hoa trên đất.
Công chúa Văn Hi và Công chúa Nghĩa Thành một trái một phải, che chở một đôi bích nhân hỉ phục đỏ thẫm bước từng bước trên đài cao. Mà trên đài cao là Thái thượng hoàng Quân Tuyết Lâu cầm ngọc tỷ truyền quốc trên tay, cùng với đệ đệ Quân Nhàn ngồi sóng vai nhau, mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ bước đến từ phía đối diện.
Toàn thân Trần Tịch là hỉ phục đỏ thẫm, nền đỏ hoa văn màu đen, trước ngực thêu Giao Long vượt biển, bên trong là tay áo đỏ thẫm, gắn liến với bao cổ tay màu đen. Đai lưng mặc ngọc, một bên đeo truỵ ngọc, giày đen viền vàng sạch sẽ, tóc xoăn đen nhánh được bao cao bằng vương miện mạ vàng. l/q'đ Có lẽ bởi kích động và khẩn trương, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn kà đôi mắt dịu dàng như nước phiến ánh sáng màu xanh sâu thăm thẳm.
Mà Quân Mẫn Tâm cũng là một thân trường bào kéo đất đỏ rực, làn váy phù dung tầng tầng nở rộ. Mái tóc dài đen nhánh búi thành búi tóc kinh hồng, đỉnh đầu là mũ phượng tượng trưng cho Chí Tôn Hồng Nhan, lưu tô* vàng rủ xuống hai bên thái dương, trên vành tai trắng nõn là khuyên tai khổng tước linh, đong đưa theo gió.
*Lưu tô: Một loại tơ được làm từ sợi tơ hoặc lông chim nhiều màu, thường dùng ở vạt áo trang phục biểu diễn. Là một loại trâm cài phổ biến của con gái thời Đường. Còn cõ chuỗi ngọc trên mũ miện, lưu tô trên đầu đế vương, dùng trân châu xuyên thành, chứng tỏ đẳng cấp xã hội, số lượng có sự khác nhau. (Theo baike)
Má đào môi đỏ làm nổi bật lên khuôn mặt trắng ngần còn lóng lánh hơn ba thước thuỵ tuyết (Thuỵ là may mắn, thuận lợi, điềm lành, tốt lành). l_1=đ Hai hàng mày màu khói đẹp bắt, một đôi đồng tử đen nhánh gợn ra từng vòng sóng nước.
Nhoẻn miệng cười, nàng và hắn bốn mắt nhìn nhau, mười ngón đan xen, tay nắm tay bước từng bước như đi trên đài cao cửu trọng vân khuyết.
Truyền ngôi, tế tổ, bái thiên. Nàng vái đất một lúc lâu, đôi tay vô cùng cung kính nhận lấy ngọc tỷ nặng trĩu trong tay phụ thân, dập dầu lần nữa, sau đó đứng dậy. Bách quan hô to vạn tuế, vạn dân triêu bái, tay áo dài đỏ thẫm vung lên, nàng chậm rãi nâng tay về phía đám người đông nghìn nghịt đang quỳ, trầm giọng nói: “Các khanh bình thân!”
Trong bóng lưng đỏ rực mà nhỏ nhắn này, lay động là uy nghiêm củamột đế quốc!
Tầm mắt Quân Tuyết Lâu và Trần Tịch chạm vào nhau, bỗng nhiên Trần Tịch phát hiện, nam nhân luôn ôn hoà lạnh nhạt kia, ấy vậy mà giờ phút này vành mắt ửng đỏ ướt át.
Trong tiệc tối không ngừng có người đến mời rượu đôi vợ chồng son. Tửu lượng Quân Mẫn Tâm không tốt, Trần Tịch thương tiếc nàng nên phần lớn rượu đều bị cản trở lại, có vài quan viên thích ồn ào lập tức rời mục tiêu, một ly tiếp một ly mời Trần Tịch.
Ai ai cũng biết thanh niên anh tuấn hỗn huyết trước mặt này là trượng phu nữ hoàng, dưới một người trên vạn người, một câu nói của hắn không chừng có thể thao túng tương lai của quốc gia này. Nhân vật lớn như vậy ai không muốn lôi kéo?
Đối với người khác mời rượu, Trần Tịch một mực ai đến cũng không từ chối, một ly tiếp một ly uống đến hơn nửa đêm. Quân Mẫn Tâm vụng trộm bảo hắn uống ít một chút, Trần Tịch lại là say đỏ mặt, đôi mắt màu lam thâm thuý đăm đắm nhìn nàng, tràn ngập ý cười.
Hắn nói: “Mẫn Nhi, hôm nay ta rất vui vẻ, thực sự rất vui vẻ!”
Đúng vậy, bọn họ thật vất vả mới đi đến bước này, quá khó khăn. Kiếp trước kiếp này, nhiều lần sống chết, nàng gả lầm hai lần, rốt cuộc lần này cỹng gả đúng người – một người nên sớm thuộc về nàng, nhưng lại hết lần này tới lần khác trải qua đau khổ!
Nghĩ vậy, Quân Mẫn Tâm vừa vừa ngọt ngào vừa xót xa, không nói gì nữa, để hắn uống tận hứng.
Giờ tý tàn yến tiệc, chén bát ngổn ngang. Trong tẩm điện to lớn giăng đèn kết hoa, lụe đỏ tràn ngập cả sảnh đường, nến đỏ hắt lên chữ hỷ to lớn trên cửa sổ vô cùng chói mắt. Các cung nữ đỡ đôi tân nhân vào động phòng, Trần Tịch đã có bảy phần men say.
“Đi lấy ly trà giả rượu đến đây cho Vương Gia.” Quân Mẫn Tâm cởi ngoại bào, dặn dò một thị nữ.
Rất nhanh trà giải rượu được mang đến, ấm áp, tràn ngập hương trà thoang thoảng. Quân MẪn Tâm nhận lấy, Trần Tịch đang cởi ngoại bào bèn từ trên tay nàng uống hai ngụm.
Hầu hạ bọn họ rửa mặt xòn, các cung nữ đều có lòng ăn ý nhìn nhau một cái, khom người rời khỏi tẩm điện, nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa phòng.
Nhất thời trong tẩm điện chỉ còn lại đôi tân nhân trẻ tuổi yên lặng nhìn nhau.
Quân Mẫn Tâm chỉ mặc áo trong đơn bạc, tẩy rửa hết lớp trang điểm tinh xảo, tóc đen mềm mại xoã xuống quanh co, dán lên dáng người lung linh tuyệt diệu, Trần Tịch nhìn mà ngây người, không áp chế được nóng ran trên người.
Quân Mẫn Tâm hơi lo lắng, cười ngồi bên giường. Vừa ngồi xuống thì có cảm giác như dưới chăn có cái gì đó, xốc lên thì thấy một trục cuốn tranh卷轴 lăn ra, lăn thẳng một đường xuống dưới chân Trần Tịch rồi mở ra hoàn toàn.
Quân Mẫn Tâm tập trung nhìn, nhất thời ngây người, hai má phiếm hồng: mười tám kiểu xuân cung đồ!
Đại cung nữ thật sự rất tẫn chức tẫn trách.
Nàng hơi thẹn thùng ngẩng đầu, phát hiện tầm mắt Trần Tịch dán chặt tại nơi nào đó trên xuân cung đồ, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt sâu thăm thẳm, vành tai càng đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu. Quân Mẫn Tâm ra vẻ trấn tĩnh, chỉ vào một chỗ nói rõ ràng: “Tư thế này rất khó… Ưm!”
Lời còn chưa dứt, một nụ hôn triền miên cực nóng đã nuốt toàn bộ lời nói của nàng vào trong bụng.
Đổi góc độ, Trần Tịch hôn nàng thật sâu, chóp mũi đặt ngay gò má nàng, đầu lưỡi thăm dò vào miệng nàng cuốn đi chất lỏng ngọt ngào, khí thô粗气 ướt át bổ nhào phủ xuống, giữa răng với môi tràn ngập hương rượu mát lành. Quân Mẫn Tâm ôm chặt hắn, như người chết đuối vớ lấy cọng rơm cuối cùng, tình (情 ừa là tình yêu vừa là tình dục╮(╯3╰)╭) thâm, nàng thử vươn đầu lưỡi, chạm vào chiếc lưỡi hữu lực của người yêu.
Cảm giác được thiên hạ trong lòng khiêu khích, Trần Tịch ngẩn ra, sau đó càng thêm dùng sức hôn lại, lưỡi hai người lật chuyể, khuấy đảo, truy đuổi, nhiệt huyết bừng bừng, gần như sắp nghẹt thở, ngón tay thon dài mạnh mẽ của Trần Tịch mới bắt đầu chu du, di chuyển trên thân thể mềm mại trong ngực, chậm rãi vuốt ve đến ngực, vén vạt áo thê tử mình ra.
Quần áo đơn bạc rơi xuống đầu vai, bàn tay mang theo vết chai thô ráp chậm rãi xoa nắn bộ ngực mềm mại, xúc cảm tràn đầy băng cơ ngọc cốt, cảm giác thơm nhẵn thơm mềm đánh sâu vào cảm xúc của Trần Tịch. Thân thể khô nóng cuồn cuộn, kêu gào, Quân Mẫn Tâm nhíu mày, nàng cảm thấy tim Trần Tịch đập hỗn loạn va chạm ngực nhau, mà ngón tay hắn vẫn luôn dao động xung quanh cực nóng như bắt lửa, suýt nữa hoà tan nàng.
Đại điển đăng cơ cũng là ngày đại hôn của Nữ hoàng và An Vương Trần Tịch, hai chuyện tốt song hỉ lâm môn, toàn bộ Tĩnh cung đều sôi trào hừng hực. L)
[email protected]Đ Kèn vang hùng hồn không dứt, tuyết dầy rơi trước cổng cung được quét dọn sạch sẽ, hơn trăm thị vệ anh tuấn trẻ tuổi cưỡi tuấn mã xếp thành hàng hai bên, mấy chục cung nữ thanh lệ tay cầm giỏ hoa như ý, rải rắc cánh hoa trên đất.
Công chúa Văn Hi và Công chúa Nghĩa Thành một trái một phải, che chở một đôi bích nhân hỉ phục đỏ thẫm bước từng bước trên đài cao. Mà trên đài cao là Thái thượng hoàng Quân Tuyết Lâu cầm ngọc tỷ truyền quốc trên tay, cùng với đệ đệ Quân Nhàn ngồi sóng vai nhau, mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ bước đến từ phía đối diện.
Toàn thân Trần Tịch là hỉ phục đỏ thẫm, nền đỏ hoa văn màu đen, trước ngực thêu Giao Long vượt biển, bên trong là tay áo đỏ thẫm, gắn liến với bao cổ tay màu đen. Đai lưng mặc ngọc, một bên đeo truỵ ngọc, giày đen viền vàng sạch sẽ, tóc xoăn đen nhánh được bao cao bằng vương miện mạ vàng. l/q'đ Có lẽ bởi kích động và khẩn trương, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn kà đôi mắt dịu dàng như nước phiến ánh sáng màu xanh sâu thăm thẳm.
Mà Quân Mẫn Tâm cũng là một thân trường bào kéo đất đỏ rực, làn váy phù dung tầng tầng nở rộ. Mái tóc dài đen nhánh búi thành búi tóc kinh hồng, đỉnh đầu là mũ phượng tượng trưng cho Chí Tôn Hồng Nhan, lưu tô* vàng rủ xuống hai bên thái dương, trên vành tai trắng nõn là khuyên tai khổng tước linh, đong đưa theo gió.
*Lưu tô: Một loại tơ được làm từ sợi tơ hoặc lông chim nhiều màu, thường dùng ở vạt áo trang phục biểu diễn. Là một loại trâm cài phổ biến của con gái thời Đường. Còn cõ chuỗi ngọc trên mũ miện, lưu tô trên đầu đế vương, dùng trân châu xuyên thành, chứng tỏ đẳng cấp xã hội, số lượng có sự khác nhau. (Theo baike)
Má đào môi đỏ làm nổi bật lên khuôn mặt trắng ngần còn lóng lánh hơn ba thước thuỵ tuyết (Thuỵ là may mắn, thuận lợi, điềm lành, tốt lành). l_1=đ Hai hàng mày màu khói đẹp bắt, một đôi đồng tử đen nhánh gợn ra từng vòng sóng nước.
Nhoẻn miệng cười, nàng và hắn bốn mắt nhìn nhau, mười ngón đan xen, tay nắm tay bước từng bước như đi trên đài cao cửu trọng vân khuyết.
Truyền ngôi, tế tổ, bái thiên. Nàng vái đất một lúc lâu, đôi tay vô cùng cung kính nhận lấy ngọc tỷ nặng trĩu trong tay phụ thân, dập dầu lần nữa, sau đó đứng dậy. Bách quan hô to vạn tuế, vạn dân triêu bái, tay áo dài đỏ thẫm vung lên, nàng chậm rãi nâng tay về phía đám người đông nghìn nghịt đang quỳ, trầm giọng nói: “Các khanh bình thân!”
Trong bóng lưng đỏ rực mà nhỏ nhắn này, lay động là uy nghiêm củamột đế quốc!
Tầm mắt Quân Tuyết Lâu và Trần Tịch chạm vào nhau, bỗng nhiên Trần Tịch phát hiện, nam nhân luôn ôn hoà lạnh nhạt kia, ấy vậy mà giờ phút này vành mắt ửng đỏ ướt át.
Trong tiệc tối không ngừng có người đến mời rượu đôi vợ chồng son. Tửu lượng Quân Mẫn Tâm không tốt, Trần Tịch thương tiếc nàng nên phần lớn rượu đều bị cản trở lại, có vài quan viên thích ồn ào lập tức rời mục tiêu, một ly tiếp một ly mời Trần Tịch.
Ai ai cũng biết thanh niên anh tuấn hỗn huyết trước mặt này là trượng phu nữ hoàng, dưới một người trên vạn người, một câu nói của hắn không chừng có thể thao túng tương lai của quốc gia này. Nhân vật lớn như vậy ai không muốn lôi kéo?
Đối với người khác mời rượu, Trần Tịch một mực ai đến cũng không từ chối, một ly tiếp một ly uống đến hơn nửa đêm. Quân Mẫn Tâm vụng trộm bảo hắn uống ít một chút, Trần Tịch lại là say đỏ mặt, đôi mắt màu lam thâm thuý đăm đắm nhìn nàng, tràn ngập ý cười.
Hắn nói: “Mẫn Nhi, hôm nay ta rất vui vẻ, thực sự rất vui vẻ!”
Đúng vậy, bọn họ thật vất vả mới đi đến bước này, quá khó khăn. Kiếp trước kiếp này, nhiều lần sống chết, nàng gả lầm hai lần, rốt cuộc lần này cỹng gả đúng người – một người nên sớm thuộc về nàng, nhưng lại hết lần này tới lần khác trải qua đau khổ!
Nghĩ vậy, Quân Mẫn Tâm vừa vừa ngọt ngào vừa xót xa, không nói gì nữa, để hắn uống tận hứng.
Giờ tý tàn yến tiệc, chén bát ngổn ngang. Trong tẩm điện to lớn giăng đèn kết hoa, lụe đỏ tràn ngập cả sảnh đường, nến đỏ hắt lên chữ hỷ to lớn trên cửa sổ vô cùng chói mắt. Các cung nữ đỡ đôi tân nhân vào động phòng, Trần Tịch đã có bảy phần men say.
“Đi lấy ly trà giả rượu đến đây cho Vương Gia.” Quân Mẫn Tâm cởi ngoại bào, dặn dò một thị nữ.
Rất nhanh trà giải rượu được mang đến, ấm áp, tràn ngập hương trà thoang thoảng. Quân MẪn Tâm nhận lấy, Trần Tịch đang cởi ngoại bào bèn từ trên tay nàng uống hai ngụm.
Hầu hạ bọn họ rửa mặt xòn, các cung nữ đều có lòng ăn ý nhìn nhau một cái, khom người rời khỏi tẩm điện, nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa phòng.
Nhất thời trong tẩm điện chỉ còn lại đôi tân nhân trẻ tuổi yên lặng nhìn nhau.
Quân Mẫn Tâm chỉ mặc áo trong đơn bạc, tẩy rửa hết lớp trang điểm tinh xảo, tóc đen mềm mại xoã xuống quanh co, dán lên dáng người lung linh tuyệt diệu, Trần Tịch nhìn mà ngây người, không áp chế được nóng ran trên người.
Quân Mẫn Tâm hơi lo lắng, cười ngồi bên giường. Vừa ngồi xuống thì có cảm giác như dưới chăn có cái gì đó, xốc lên thì thấy một trục cuốn tranh卷轴 lăn ra, lăn thẳng một đường xuống dưới chân Trần Tịch rồi mở ra hoàn toàn.
Quân Mẫn Tâm tập trung nhìn, nhất thời ngây người, hai má phiếm hồng: mười tám kiểu xuân cung đồ!
Đại cung nữ thật sự rất tẫn chức tẫn trách.
Nàng hơi thẹn thùng ngẩng đầu, phát hiện tầm mắt Trần Tịch dán chặt tại nơi nào đó trên xuân cung đồ, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt sâu thăm thẳm, vành tai càng đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu. Quân Mẫn Tâm ra vẻ trấn tĩnh, chỉ vào một chỗ nói rõ ràng: “Tư thế này rất khó… Ưm!”
Lời còn chưa dứt, một nụ hôn triền miên cực nóng đã nuốt toàn bộ lời nói của nàng vào trong bụng.
Đổi góc độ, Trần Tịch hôn nàng thật sâu, chóp mũi đặt ngay gò má nàng, đầu lưỡi thăm dò vào miệng nàng cuốn đi chất lỏng ngọt ngào, khí thô粗气 ướt át bổ nhào phủ xuống, giữa răng với môi tràn ngập hương rượu mát lành. Quân Mẫn Tâm ôm chặt hắn, như người chết đuối vớ lấy cọng rơm cuối cùng, tình (情
Cảm giác được thiên hạ trong lòng khiêu khích, Trần Tịch ngẩn ra, sau đó càng thêm dùng sức hôn lại, lưỡi hai người lật chuyể, khuấy đảo, truy đuổi, nhiệt huyết bừng bừng, gần như sắp nghẹt thở, ngón tay thon dài mạnh mẽ của Trần Tịch mới bắt đầu chu du, di chuyển trên thân thể mềm mại trong ngực, chậm rãi vuốt ve đến ngực, vén vạt áo thê tử mình ra.
Quần áo đơn bạc rơi xuống đầu vai, bàn tay mang theo vết chai thô ráp chậm rãi xoa nắn bộ ngực mềm mại, xúc cảm tràn đầy băng cơ ngọc cốt, cảm giác thơm nhẵn thơm mềm đánh sâu vào cảm xúc của Trần Tịch. Thân thể khô nóng cuồn cuộn, kêu gào, Quân Mẫn Tâm nhíu mày, nàng cảm thấy tim Trần Tịch đập hỗn loạn va chạm ngực nhau, mà ngón tay hắn vẫn luôn dao động xung quanh cực nóng như bắt lửa, suýt nữa hoà tan nàng.