Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Tháng mười một, trời nổi bão tuyết. Hai nước Tĩnh, Khương đánh nhau giằng co nửa năm, đúng lúc trời đông giá rét, lương thảo sắp cạn kiệt, hai quân đập nồi dìm thuyền chuẩn bị cho trận quyết đấu cuối cùng.
Sơ thất*, tuyết ngừng. tmm.lqđ Máu tươi chói mắt nhuộm hồng tuyết trắng, thi thể chồng chất, trên chiến trường ngổn ngang chiến kỳ nhuốn máu cắm trên mặt đất và những vết nứt do đao kiếm, thỉnh thoảng kèm theo tiếng kêu bi thương của quạ, phóng tầm nhìn khắp nơi đầy những vết thương và sự lạnh lẽo.
*Sơ thất (初七): Phỏng theo lịch âm Trung Quốc, sơ thất là ngày thứ 7 giữa mỗi tháng.
Quân sư Tô Hoàn của Khương quốc dùng chiêu cuối cùng, một trận bát quái biến hoá khó lường khiến tám vạn Tĩnh quân dưới quyền Thẩm Lương Ca thua trận. Lần này Tô Hoàn bản lĩnh xuất chúng, dẫn đến diễn biến chiến cuộc hiện tại, thực sự so tài đọ sức với sư chất.
“Lương thảo cạn kiệt, chúng ta tuyệt không thể thua nữa.” Quân Mẫn Tâm mở chiết phiến, một chữ “sát” rồng bay phượng múa lập tức đập thẳng vào mắt.
Quân Nhàn gật đầu: “Thành vương bại khấu, tại thử nhất cử*. Không biết bước tiếp theo quân sư định hành động như thế nào?”
*Thành vương bại khấu (成王败寇): Thắng làm vua thua làm giặc. Bại thử nhất cử (在此一举): Chỉ sự tình thành bại quyết định ở hành động ngay bây giờ, đây là thành ngữ trong “Sử ký- Hạng Vũ bản kỷ”
Thẩm Lương Ca khép tay áo, cánh môi duyên dáng chậm rãi phun ra hai chữ: “Phá trận.”
Trần Tịch gẩy than lửa, xen vào nói: “Thẩm đại nhân và Tô Hoàn là sư xuất đồng môn, không biết có phương pháp nào phá Bát Quái trận?”
“Thực ra phương pháp rất đơn giản, chỉ cần một chiếc tỳ bà là đủ.”
“Tỳ bà?” Tất cả mọi người đều kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ ra trong hai chuyện này có gì liên quan đến nhau.
Thẩm Lương Ca cười thần bí, nhìn Quân Mẫn Tâm: “Tỳ bà máu của Tiểu Công chúa, có phải mười một năm trước do một vị lão đạo áo xanh tặng?”
Quân Mẫn Tâm nghi hoặc gật đầu: “Đúng vậy.”
“Trước khi lão đạo kia rời đi có truyền thụ cho người một khúc tỳ bà, có tên là ‘Thiên quân phá’?”
“Sao ngươi biết?!” Quân Mẫn Tâm kinh hãi.
Thẩm Lương Ca không nói gì, chỉ ôn hoà cười: “Vậy, thần hoàn toàn nắm chắc, ngày mai đánh một trận định càn khôn!”
Ngày hôm sau, quân địch vẫn bày bát quái trận.
Quân Mẫn Tâm và Thẩm Lương Ca cùng sóng vai nhau ngồi trên lưng ngựa, nhìn nhau cười. lqđ.tmm Quân Mẫn Tâm nói: “Ví như hôm nay bắt được sư điệt của ngươi, nên xử trí như thế nào?”
Thẩm Lương Ca cười nói: “Chỉ xin Công chúa cho hắn một con đường sống.”
“Ha ha, nếu bắt được hắn, ta mong hắn ở lại cạnh ta còn không được, sao có thể nhẫn tâm làm hại?” Quân Mẫn Tâm cười nhẹ, lại hỏi: “Vậy trận chiến này, nếu chúng ta thua?”
Nghe vậy, Thẩm Lương Ca nghiêm nghị, từng chữ từng câu kiên định: “Tiểu Công chúa, chúng ta sẽ không thua.”
Thùng thùng thùng! Trống trận quân Khương đã nổi, Tô Hoàn cầm cờ lệnh trong tay, cờ lệnh vừa động, Bát Quái trận di hình hoán vị, biến ảo hư thực.
“Tiểu Công chúa, chuẩn bị tỳ bà. lqđ.tmm Những người khác nhìn cờ lệnh của ta!” Dứt lời, Thẩm Lương Ca nhảy xuống lưng ngựa, nhận lấy cờ lệnh màu vàng từ tay thuộc hạ, bước nhanh lên đài chỉ huy, cùng Tô Hoàn đứng đối lập cách xa nhau.
Quân Mẫn Tâm ôm tỳ bà trong ngực, mười ngón tay nhỏ nhắn trắng nón duỗi ra từ trong áo choàng đỏ thẫm, đặt lên dây đàn.
“Leng keng…”
Tiếng tỳ bà cất lên, Thẩm Lương Ca giương cao cờ hiệu trên tay, hai vạn bộ binh nghe lệnh di chuyển vị trí, tấm khiên trên tay nghênh tiếp quân thù, mở trận. Tiếng tỳ bà dần dần gấp gáp, như ngọc châu rơi trên khay ngọc. Thẩm Lương Ca nhanh chóng biến đổi cờ hiệu, năm ngàn kỵ binh theo sát nghênh đón. Bên quân Khương trống loạn như điên cuồng, gào thét rung trời. Bên này tứ huyền (dây đàn) vừa đảo, thiếu nữ áo trắng cũng đồng thời vung cờ lệnh, ra lệnh một tiếng, quân Tĩnh phân chia từ tám hướng tụ tập lại, giống như thu lưới chậm rãi thu lại phạm vi hoạt động của quân địch trong bát quái trận.
Một tiếng xé lụa, cờ lệnh trên tay trái Thẩm Lương Ca nhắm thẳng hướng đông, tay phải giơ cao lên trời, quát to: “Cửa bên trái, giết!”
Trong giây lát đó, đao kiếm chạm nhau, huyết nhục văng tung toé! Mặc dù bát quái trận lợi hại nhưng lại có một đạo sinh môn, nếu như để kẻ địch nhìn thấy, đây nhất định là tử huyệt! Cho nên vì để tránh bị kẻ địch nắm chặt tử huyệt, chỉ có thể không ngừng biến đổi trận hình, mê hoặc tầm mắt đối phương. Nhưng lúc này đây, Tô Hoàn tuyệt không nghĩ tới bản thân lại ngã quỵ trong tay Thẩm Lương Ca.
Giằng co chém giết vừa vặn hai canh giờ. Bát quái trận bị chặn kín sinh môn, mười vạn quân Khương bị quân Tĩnh vây vào đường chết, vùng vẫy giãy chết như cá trong lưới. Đại Tướng quân Khương quốc Cừu Sơ Chiếu uy phong một thời chỉ có thể trái tấn công phải phòng thủ, mang theo một nhóm thân tín bảo vệ Tô Hoàn ở phía sau, liều chết mở đường máu, hoạ kích nặng một trăm tám mươi cân lên lên xuống xuống, đến chỗ nào cũng giống như Tu La ghé qua, ngăn đỡ khảm đao như cắt lúa của quân Tĩnh ở phía trước.
Mà đường máu Cừu Sơ Chiếu tạo ra, trong khoảng thời gian ngắn không ai dám đi bổ sung.
Ba ngàn thân tín của Cừu Sơ Chiếu thừa cơ che chở quân sư Tô Hoàn chạy trốn bán sống bán chết, một đường chạy về hướng Nam, nhìn dáng vẻ như muốn vất bỏ Lăng Châu lui về Tố Hà. Tố Hà là nơi hiểm yếu, quân Tĩnh tạm thời chỉ có thể công chứ không bắt được, ngược lại là nơi trốn tránh tốt.
“Quân tướng quân ở lại đối phó tàn binh, Trần tướng quân, Cơ đại nhân và Nam phó tướng theo ta cùng đi đuổi bắt Cừu Sơ Chiếu!” Thẩm Lương Ca ra lệnh, cắm cờ lệnh xuống ba thước đất dưới chân, xoay mình lên ngựa đuổi theo về phía Nam.
Trần Tịch và Cơ Linh mang hai ngàn nhân mã theo sát, Quân Mẫn Tâm cũng giục ngựa đuổi theo.
Bốn ngàn tướng sĩ cùng trốn theo Cừu Sơ Chiếu che chở Tô Hoàn chạy trốn tới Tố Hà, lính thủ thành Tố Hà lập tức thả bè. Ai ngờ tàn binh bại tướng còn chưa kịp lên bè tị nạn, một vạn quân Tĩnh đã đuổi sát tới.
Cơ Linh cưỡi ngựa dẫn đầu nhìn bờ sông một chút, chỉ thấy Cừu Sơ Chiếu đứng đằng trước, bốn ngàn tàn binh và một ngàn quân thủ thành Tố Hà cầm tấm khiên chắn trên tay, giống như một bức tường làm bằng thịt người tầng tầng xúm lại, vây Tô Hoàn ở chính giữa.
“Dội tặc* đây là có ý gì?” Cơ Linh hỏi.
*Dội tặc (泼 贼): Đây là từ chửi mắng, từ ngữ Hán ngữ.
Quân Mẫn Tâm nắm dây cương, đưa tay vuốt ve con ngựa có phần nóng nảy, nói: “Đối với quân sĩ Khương quốc, Cừu Sơ Chiếu chính là một thanh lợi khí, sức mạnh vô địch, mà quân sư Tô Hoàn bày mưu tính kế không nghi ngờ gì chính là trái tim của họ. Tay chân có thể đứt nhưng trái tim không thể mất, đại khái bọn họ cảm thấy chỉ cần quân sư vẫn còn, cơ hội trở mình ắt sẽ có.”
“Hừ, vùng vẫy giẫy chết mà thôi.” Cơ Linh nở nụ cười lạnh khát máu.
“Càng đến lúc cuối cùng, càng không thể khinh địch.” Trần Tịch cau mày, một tay siết chặt đoản kiếm, than thở: “Một đường sinh tử còn có thể khí phách như vậy, Cừu Sơ Chiếu ngược lại là một anh hùng thực thụ!”
Quân Mẫn Tâm gật đầu, hỏi Thẩm Lương Ca: “Quân sư cảm thấy, tấn công như thế nào mới thoả đáng?”
“Dùng đào tâm pháp.”
Đến giờ phút này, Thẩm Lương Ca luôn mỉm cười lại không mỉm cười. Hai mắt nàng phức tạp nhìn nơi xa, tầm mắt mơ hồ như muốn xuyên qua đám người Khương quốc dày đặc dừng lại ở trên bóng dáng một người khác. Hồi lâu sau, nàng mới cong khoé miệng, nở nụ cười đắng chát, cố gắng ổn địng giọng điệu hạ lệnh: “Trần tướng quân dẫn một ngàn binh tấn công cánh trái, Cơ đại nhân dẫn một ngàn binh tấn công cánh phải. Nhớ không thể ham mê chém giết, mục đích chủ yếu là muốn khiến quân địch phân tán sang hai hướng phải trái khác nhau, trong chốc lát, phòng bị ở giữa ắt sẽ trống, sau đó những người còn lại cùng ta tiến quân thần tốc, đánh thẳng vào lồng ngực quân địch, moi trái tim của họ ra!”
Trần Tịch và Cơ Linh lĩnh mệnh, dẫn một ngàn nhân mã bắt đầu hành động. Binh lực va chạm, Trần Tịch và Cơ Linh thành công dẫn dắt sự chú ý của quân địch, lập tức thừa cơ phân tán qua hai bên. Quả nhiên, quân Khương vội vàng đối phó với Trần Tịch và Cơ Linh, bước tường thành bằng người dần dần tạo thành hai nhóm phân chia qua hai bên, lộ ra Tô Hoàn vốn nên được bảo vệ tại trung tâm.
Việc không thể chậm trễ, Quân Mẫn Tâm quát to một tiếng: “Giết!” Hai ngàn quân Tĩnh còn sót lại tiến thẳng vào trong quân địch, trận pháp của quân địch bị đánh loạn, lòng người hoảng sợ.
Cừu Sơ Chiếu thấy đại thế đã mất, vội hạ lệnh rút lui, thế nhưng bỏ lại Tô Hoàn, mang theo bốn ngàn thân tín còn sót lại vội đi lên bè trúc, chạy về phía bờ sông bên kia!
Hôm đó, quân sư Tô Hoàn của địch quốc bị bắt giữ. Tĩnh quốc lại lần nữa đại thắng, thế cục chiến sự nghiêng về một bên.
Tô Hoàn không bị ngược đãi như một tù binh nên có, ngược lại, nhóm người Quân Mẫn Tâm đối với hắn cung kính có thừa, rượu ngon món ngon ngày ngày không dứt, không dám lười biếng. Tô Hoàn hiểu: Quân Mẫn Tâm đang lôi kéo mình.
“Năm năm trước nhìn thấy Điện hạ, Điện hạ vẫn chỉ là một thiếu nữ nhỏ nhắn say rượu nằm dưới tàng mai. Mà hôm nay…” Tiệc rượu say sưa, Tô Hoàn tiếp tục một hơi cạn sạch ly rượu, lắc đầu cười nhạt: “Vậy mà hôm nay đã là nhật nguyệt thay đổi một ngày mới.”
Quân Mẫn Tâm xa cách kính hắn một ly, cười nói: “Chim khôn lựa cành mà đậu, hiền thần chọn chủ mà theo. Tô tiên sinh có nguyện ở lại Tĩnh quốc?”
Tô Hoàn ngồi ngay ngắn, giữa hàng mày ấm áp xuất hiện tang thương nhàn nhạt: “Nếu như Điện hạ đồng ý thả ba vạn quân Khương quốc bắt được, Tô Hoàn lập tức đồng ý với Điện hạ: Từ nay quên Khương, cuộc đời này nhất định không làm việc cho Khương Hoàng nữa.”
Quân Mẫn Tâm hỉ thượng mi sao*, lập tức đồng ý: “Này tất nhiên là có thể! Nói như vậy, tiên sinh đồng ý quy thuận Tĩnh quốc?”
*Hỉ thượng mi sao (喜上眉梢): tâm tình vui sướng thể hiện hết lên khuôn mặt.
Tô Hoàn lắc đầu cười nói: “Tô Hoàn chỉ đáp ứng không tiếp tục cống hiến sức lực cho Khương quốc, chứ không đáp ứng mưu sự cho Tĩnh quốc.”
“Chuyện này…” Quân Mẫn Tâm có phần bối rối, cầu cứu nhìn Thẩm Lương Ca ở một bên.
Thẩm Lương Ca chỉ lắc đầu cười khổ, tỏ ý bản thân cũng bất lực. Một ly tiếp một ly, Thẩm Lương Ca than thở trong lòng: Mấy hôm nay Tô Hoàn không thèm liếc mắt nhìn nàng một lần, hiển nhiên là hận nàng!
Quân Mẫn Tâm như cũng phát giác được điểm này, vội nới rộng đề tài câu chuyện: “Ta biết Tô tiên sinh canh cánh trong lòng chuyện nổ đê dìm nước ba thành, chuyện này thực sự là ta quản giáo vô phương, khiến thuộc hạ làm ra việc khiến người người rét lạnh như vậy. Nhưng chuyện này không có nửa phần quan hệ với Thẩm Lương Ca, tiên dinh đừng hiểu nhầm.”
Tô Hoàn cười cười, không nói gì nữa, không khí lạnh lẽo.
Cuộc tàn người cũng phân ly, bốn phương yên tĩnh. Tô Hoàn đứng một mình ngoài phòng, ngẩn người nhìn vầng trăng tròn vành vạnh trên trời, ánh trăng trong trẻo mà lạnh lẽo rọi vào lớp tuyết đọng mới có, vì thế giới dát lên một tầng ánh sáng bạc ảm đạm.
Chẳng biết tự lúc nào, sau lưng có tiếng bước chân nhỏ nhẹ đến gần, khi cách hắn không xa thì dừng lại.
Tô Hoàn không quay đầu lại, chỉ thở dài: “Các sư tổ tranh đấu cả đời, ta với ngươi cũng tranh đấu cả đời, kêt quả vẫn là ta thua! Không ngờ Nhị sư tổ truyền lại phương pháp phá giải bát quái trận cho ngươi. Chỉ là như vậy cũng tốt, ta thua, từ nay thoái ẩn, không còn nửa phần liên quan tới Thẩm Lương Ca nữa!”
Dứt lời, hắn chậm rãi xoay người lại, ngưng mắt nhìn thiếu nữ áo trắng tóc đen trong bóng đêm. Khổ sở cười một tiếng: “Ngươi nói đúng không, tiểu sư thúc?”
Hơi có men rượu, trên dung nhan tinh xảo trắng nõn của Thẩm Lương Ca hiện ra ửng đỏ nhàn nhạt. Nàng cong môi cười, sắc như hoa xuân: “Nhớ lần đầu hai ta gặp mặt, sư phụ nói với ta, chúng ta đồng môn không đồng phái, giữa hai nhà nhất định phải phân bại thắng thua. Ta không biết điều này có ý nghĩa gì, ta chỉ biết ta không thể làm sư phụ thất vọng. Lão nhân gia cẩn thận hơn nửa đời người, đến già mới thu một đồ đệ là ta đây, ta không thể để ông ấy thất vọng. Cho nên, ta nhất định phải thắng ngươi.”
Tô Hoàn lạnh nhạt nói: “Ngươi thắng.”
“Còn nhớ mùa xuân trước khi xuống núi không? Hoa đào trên núi nở thật đẹp! Sư phụ để chúng ta chọn vua hầu hạ, khi đó toàn thân ngươi thanh y, trêu trọc ta ‘Lần này nếu như ta thắng, nhất định sẽ thú ngươi làm thê, ngày ngày khiến ta xấu hổ’!”
Tô Hoàn nở nụ cười chua xót, thở dài nói: “Tóm lại là tuổi trẻ khinh cuồng, đùa giỡn thôi…”
Lời còn chưa dứt hắn đã ngây dại: Thẩm Lương Ca khóc.
Dưới ánh trắng, giọt nước trong suốt nhanh chóng trượt xuống từ khoé mắt nàng, kéo thành một đoạn thuỷ ngân sáng bóng lộng lẫy, trong giây lát không còn tiếng động. Hắn chưa bao giờ thấy Thẩm Lương Ca khóc, nàng xinh đẹp thông tuệ, bất cứ lúc nào cũng tràn đầy tự tin. Nhưng hiện tại, nàng khóc.
Tại sao vậy, không phải rõ ràng nàng thắng sao?
Tô Hoàn thực sự không hiểu!
Thẩm Lương Ca lau khoé mắt, nhìn hắn cười thê lương: “Ta với ngươi tranh đấu mười năm, duy chỉ có lần này, ta hi vọng là ta thua.”
Một khắc kia, Tô Hoàn hiểu rõ. Hắn hiểu rồi, cái gì cũng hiểu.
Một khắc trống rỗng qua đi, trong nháy mắt máu nóng lập tức xông thẳng đến trái tim mang đến từng trận từng trận sợ hãi, rốt cuộc hắn không kìm được xông lên phía trước, ôm Thẩm Lương Ca, ôm thật chặt, kề sát tai nàng thầm thì:
“Ta sẽ trông chừng mười dặm hoa đào, chờ nàng trở lại.”
Ngày hôm sau, cuối cùng Tô Hoàn vẫn rời đi. Thẩm Lương Ca cũng không để ý như trong tưởng tượng, ngược lại càng thêm hăng hái, khi cười lên khuôn mặt cong cong tràn đầy ngọt ngào say lòng người. Quân Mẫn Tâm âm thầm buồn bực, tối qua nàng bỏ lỡ chuyện gì sao?
Tĩnh quân ngày đêm trông chừng Tố Hà, không thể nghi ngờ gì chính là đang tạo áp lực với Khương quốc: Chỉ cần qua sông lập tức đe doạ đế kinh Khương quốc, vả lại Khương quốc vừa mất đi quân sư, Hoàng đế dĩ nhiên lo lắng!
Mắt thấy không còn cách nắm bắt Tĩnh quốc trong tay, Khương Hoàng bất đắc dĩ đành đưa tới thư nghị hoà, thỉnh cầu nghị hoà tại Tố Hà, hai nước từ đó bãi binh.
Tháng mười hai, gió, tuyết, trời lạnh, rốt cuộc đến ngày nghị hoà. Mà khiến Quân Mẫn Tâm kinh ngạc nhất là, sứ giả nghị hoà của bên kia không phả Cừu Sơ Chiếu, cũng không phải một vị quan văn bất kì nào, mà là Lạc Trường An đã lâu không thấy.
- Hết chương 60 -
Sơ thất*, tuyết ngừng. tmm.lqđ Máu tươi chói mắt nhuộm hồng tuyết trắng, thi thể chồng chất, trên chiến trường ngổn ngang chiến kỳ nhuốn máu cắm trên mặt đất và những vết nứt do đao kiếm, thỉnh thoảng kèm theo tiếng kêu bi thương của quạ, phóng tầm nhìn khắp nơi đầy những vết thương và sự lạnh lẽo.
*Sơ thất (初七): Phỏng theo lịch âm Trung Quốc, sơ thất là ngày thứ 7 giữa mỗi tháng.
Quân sư Tô Hoàn của Khương quốc dùng chiêu cuối cùng, một trận bát quái biến hoá khó lường khiến tám vạn Tĩnh quân dưới quyền Thẩm Lương Ca thua trận. Lần này Tô Hoàn bản lĩnh xuất chúng, dẫn đến diễn biến chiến cuộc hiện tại, thực sự so tài đọ sức với sư chất.
“Lương thảo cạn kiệt, chúng ta tuyệt không thể thua nữa.” Quân Mẫn Tâm mở chiết phiến, một chữ “sát” rồng bay phượng múa lập tức đập thẳng vào mắt.
Quân Nhàn gật đầu: “Thành vương bại khấu, tại thử nhất cử*. Không biết bước tiếp theo quân sư định hành động như thế nào?”
*Thành vương bại khấu (成王败寇): Thắng làm vua thua làm giặc. Bại thử nhất cử (在此一举): Chỉ sự tình thành bại quyết định ở hành động ngay bây giờ, đây là thành ngữ trong “Sử ký- Hạng Vũ bản kỷ”
Thẩm Lương Ca khép tay áo, cánh môi duyên dáng chậm rãi phun ra hai chữ: “Phá trận.”
Trần Tịch gẩy than lửa, xen vào nói: “Thẩm đại nhân và Tô Hoàn là sư xuất đồng môn, không biết có phương pháp nào phá Bát Quái trận?”
“Thực ra phương pháp rất đơn giản, chỉ cần một chiếc tỳ bà là đủ.”
“Tỳ bà?” Tất cả mọi người đều kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ ra trong hai chuyện này có gì liên quan đến nhau.
Thẩm Lương Ca cười thần bí, nhìn Quân Mẫn Tâm: “Tỳ bà máu của Tiểu Công chúa, có phải mười một năm trước do một vị lão đạo áo xanh tặng?”
Quân Mẫn Tâm nghi hoặc gật đầu: “Đúng vậy.”
“Trước khi lão đạo kia rời đi có truyền thụ cho người một khúc tỳ bà, có tên là ‘Thiên quân phá’?”
“Sao ngươi biết?!” Quân Mẫn Tâm kinh hãi.
Thẩm Lương Ca không nói gì, chỉ ôn hoà cười: “Vậy, thần hoàn toàn nắm chắc, ngày mai đánh một trận định càn khôn!”
Ngày hôm sau, quân địch vẫn bày bát quái trận.
Quân Mẫn Tâm và Thẩm Lương Ca cùng sóng vai nhau ngồi trên lưng ngựa, nhìn nhau cười. lqđ.tmm Quân Mẫn Tâm nói: “Ví như hôm nay bắt được sư điệt của ngươi, nên xử trí như thế nào?”
Thẩm Lương Ca cười nói: “Chỉ xin Công chúa cho hắn một con đường sống.”
“Ha ha, nếu bắt được hắn, ta mong hắn ở lại cạnh ta còn không được, sao có thể nhẫn tâm làm hại?” Quân Mẫn Tâm cười nhẹ, lại hỏi: “Vậy trận chiến này, nếu chúng ta thua?”
Nghe vậy, Thẩm Lương Ca nghiêm nghị, từng chữ từng câu kiên định: “Tiểu Công chúa, chúng ta sẽ không thua.”
Thùng thùng thùng! Trống trận quân Khương đã nổi, Tô Hoàn cầm cờ lệnh trong tay, cờ lệnh vừa động, Bát Quái trận di hình hoán vị, biến ảo hư thực.
“Tiểu Công chúa, chuẩn bị tỳ bà. lqđ.tmm Những người khác nhìn cờ lệnh của ta!” Dứt lời, Thẩm Lương Ca nhảy xuống lưng ngựa, nhận lấy cờ lệnh màu vàng từ tay thuộc hạ, bước nhanh lên đài chỉ huy, cùng Tô Hoàn đứng đối lập cách xa nhau.
Quân Mẫn Tâm ôm tỳ bà trong ngực, mười ngón tay nhỏ nhắn trắng nón duỗi ra từ trong áo choàng đỏ thẫm, đặt lên dây đàn.
“Leng keng…”
Tiếng tỳ bà cất lên, Thẩm Lương Ca giương cao cờ hiệu trên tay, hai vạn bộ binh nghe lệnh di chuyển vị trí, tấm khiên trên tay nghênh tiếp quân thù, mở trận. Tiếng tỳ bà dần dần gấp gáp, như ngọc châu rơi trên khay ngọc. Thẩm Lương Ca nhanh chóng biến đổi cờ hiệu, năm ngàn kỵ binh theo sát nghênh đón. Bên quân Khương trống loạn như điên cuồng, gào thét rung trời. Bên này tứ huyền (dây đàn) vừa đảo, thiếu nữ áo trắng cũng đồng thời vung cờ lệnh, ra lệnh một tiếng, quân Tĩnh phân chia từ tám hướng tụ tập lại, giống như thu lưới chậm rãi thu lại phạm vi hoạt động của quân địch trong bát quái trận.
Một tiếng xé lụa, cờ lệnh trên tay trái Thẩm Lương Ca nhắm thẳng hướng đông, tay phải giơ cao lên trời, quát to: “Cửa bên trái, giết!”
Trong giây lát đó, đao kiếm chạm nhau, huyết nhục văng tung toé! Mặc dù bát quái trận lợi hại nhưng lại có một đạo sinh môn, nếu như để kẻ địch nhìn thấy, đây nhất định là tử huyệt! Cho nên vì để tránh bị kẻ địch nắm chặt tử huyệt, chỉ có thể không ngừng biến đổi trận hình, mê hoặc tầm mắt đối phương. Nhưng lúc này đây, Tô Hoàn tuyệt không nghĩ tới bản thân lại ngã quỵ trong tay Thẩm Lương Ca.
Giằng co chém giết vừa vặn hai canh giờ. Bát quái trận bị chặn kín sinh môn, mười vạn quân Khương bị quân Tĩnh vây vào đường chết, vùng vẫy giãy chết như cá trong lưới. Đại Tướng quân Khương quốc Cừu Sơ Chiếu uy phong một thời chỉ có thể trái tấn công phải phòng thủ, mang theo một nhóm thân tín bảo vệ Tô Hoàn ở phía sau, liều chết mở đường máu, hoạ kích nặng một trăm tám mươi cân lên lên xuống xuống, đến chỗ nào cũng giống như Tu La ghé qua, ngăn đỡ khảm đao như cắt lúa của quân Tĩnh ở phía trước.
Mà đường máu Cừu Sơ Chiếu tạo ra, trong khoảng thời gian ngắn không ai dám đi bổ sung.
Ba ngàn thân tín của Cừu Sơ Chiếu thừa cơ che chở quân sư Tô Hoàn chạy trốn bán sống bán chết, một đường chạy về hướng Nam, nhìn dáng vẻ như muốn vất bỏ Lăng Châu lui về Tố Hà. Tố Hà là nơi hiểm yếu, quân Tĩnh tạm thời chỉ có thể công chứ không bắt được, ngược lại là nơi trốn tránh tốt.
“Quân tướng quân ở lại đối phó tàn binh, Trần tướng quân, Cơ đại nhân và Nam phó tướng theo ta cùng đi đuổi bắt Cừu Sơ Chiếu!” Thẩm Lương Ca ra lệnh, cắm cờ lệnh xuống ba thước đất dưới chân, xoay mình lên ngựa đuổi theo về phía Nam.
Trần Tịch và Cơ Linh mang hai ngàn nhân mã theo sát, Quân Mẫn Tâm cũng giục ngựa đuổi theo.
Bốn ngàn tướng sĩ cùng trốn theo Cừu Sơ Chiếu che chở Tô Hoàn chạy trốn tới Tố Hà, lính thủ thành Tố Hà lập tức thả bè. Ai ngờ tàn binh bại tướng còn chưa kịp lên bè tị nạn, một vạn quân Tĩnh đã đuổi sát tới.
Cơ Linh cưỡi ngựa dẫn đầu nhìn bờ sông một chút, chỉ thấy Cừu Sơ Chiếu đứng đằng trước, bốn ngàn tàn binh và một ngàn quân thủ thành Tố Hà cầm tấm khiên chắn trên tay, giống như một bức tường làm bằng thịt người tầng tầng xúm lại, vây Tô Hoàn ở chính giữa.
“Dội tặc* đây là có ý gì?” Cơ Linh hỏi.
*Dội tặc (泼 贼): Đây là từ chửi mắng, từ ngữ Hán ngữ.
Quân Mẫn Tâm nắm dây cương, đưa tay vuốt ve con ngựa có phần nóng nảy, nói: “Đối với quân sĩ Khương quốc, Cừu Sơ Chiếu chính là một thanh lợi khí, sức mạnh vô địch, mà quân sư Tô Hoàn bày mưu tính kế không nghi ngờ gì chính là trái tim của họ. Tay chân có thể đứt nhưng trái tim không thể mất, đại khái bọn họ cảm thấy chỉ cần quân sư vẫn còn, cơ hội trở mình ắt sẽ có.”
“Hừ, vùng vẫy giẫy chết mà thôi.” Cơ Linh nở nụ cười lạnh khát máu.
“Càng đến lúc cuối cùng, càng không thể khinh địch.” Trần Tịch cau mày, một tay siết chặt đoản kiếm, than thở: “Một đường sinh tử còn có thể khí phách như vậy, Cừu Sơ Chiếu ngược lại là một anh hùng thực thụ!”
Quân Mẫn Tâm gật đầu, hỏi Thẩm Lương Ca: “Quân sư cảm thấy, tấn công như thế nào mới thoả đáng?”
“Dùng đào tâm pháp.”
Đến giờ phút này, Thẩm Lương Ca luôn mỉm cười lại không mỉm cười. Hai mắt nàng phức tạp nhìn nơi xa, tầm mắt mơ hồ như muốn xuyên qua đám người Khương quốc dày đặc dừng lại ở trên bóng dáng một người khác. Hồi lâu sau, nàng mới cong khoé miệng, nở nụ cười đắng chát, cố gắng ổn địng giọng điệu hạ lệnh: “Trần tướng quân dẫn một ngàn binh tấn công cánh trái, Cơ đại nhân dẫn một ngàn binh tấn công cánh phải. Nhớ không thể ham mê chém giết, mục đích chủ yếu là muốn khiến quân địch phân tán sang hai hướng phải trái khác nhau, trong chốc lát, phòng bị ở giữa ắt sẽ trống, sau đó những người còn lại cùng ta tiến quân thần tốc, đánh thẳng vào lồng ngực quân địch, moi trái tim của họ ra!”
Trần Tịch và Cơ Linh lĩnh mệnh, dẫn một ngàn nhân mã bắt đầu hành động. Binh lực va chạm, Trần Tịch và Cơ Linh thành công dẫn dắt sự chú ý của quân địch, lập tức thừa cơ phân tán qua hai bên. Quả nhiên, quân Khương vội vàng đối phó với Trần Tịch và Cơ Linh, bước tường thành bằng người dần dần tạo thành hai nhóm phân chia qua hai bên, lộ ra Tô Hoàn vốn nên được bảo vệ tại trung tâm.
Việc không thể chậm trễ, Quân Mẫn Tâm quát to một tiếng: “Giết!” Hai ngàn quân Tĩnh còn sót lại tiến thẳng vào trong quân địch, trận pháp của quân địch bị đánh loạn, lòng người hoảng sợ.
Cừu Sơ Chiếu thấy đại thế đã mất, vội hạ lệnh rút lui, thế nhưng bỏ lại Tô Hoàn, mang theo bốn ngàn thân tín còn sót lại vội đi lên bè trúc, chạy về phía bờ sông bên kia!
Hôm đó, quân sư Tô Hoàn của địch quốc bị bắt giữ. Tĩnh quốc lại lần nữa đại thắng, thế cục chiến sự nghiêng về một bên.
Tô Hoàn không bị ngược đãi như một tù binh nên có, ngược lại, nhóm người Quân Mẫn Tâm đối với hắn cung kính có thừa, rượu ngon món ngon ngày ngày không dứt, không dám lười biếng. Tô Hoàn hiểu: Quân Mẫn Tâm đang lôi kéo mình.
“Năm năm trước nhìn thấy Điện hạ, Điện hạ vẫn chỉ là một thiếu nữ nhỏ nhắn say rượu nằm dưới tàng mai. Mà hôm nay…” Tiệc rượu say sưa, Tô Hoàn tiếp tục một hơi cạn sạch ly rượu, lắc đầu cười nhạt: “Vậy mà hôm nay đã là nhật nguyệt thay đổi một ngày mới.”
Quân Mẫn Tâm xa cách kính hắn một ly, cười nói: “Chim khôn lựa cành mà đậu, hiền thần chọn chủ mà theo. Tô tiên sinh có nguyện ở lại Tĩnh quốc?”
Tô Hoàn ngồi ngay ngắn, giữa hàng mày ấm áp xuất hiện tang thương nhàn nhạt: “Nếu như Điện hạ đồng ý thả ba vạn quân Khương quốc bắt được, Tô Hoàn lập tức đồng ý với Điện hạ: Từ nay quên Khương, cuộc đời này nhất định không làm việc cho Khương Hoàng nữa.”
Quân Mẫn Tâm hỉ thượng mi sao*, lập tức đồng ý: “Này tất nhiên là có thể! Nói như vậy, tiên sinh đồng ý quy thuận Tĩnh quốc?”
*Hỉ thượng mi sao (喜上眉梢): tâm tình vui sướng thể hiện hết lên khuôn mặt.
Tô Hoàn lắc đầu cười nói: “Tô Hoàn chỉ đáp ứng không tiếp tục cống hiến sức lực cho Khương quốc, chứ không đáp ứng mưu sự cho Tĩnh quốc.”
“Chuyện này…” Quân Mẫn Tâm có phần bối rối, cầu cứu nhìn Thẩm Lương Ca ở một bên.
Thẩm Lương Ca chỉ lắc đầu cười khổ, tỏ ý bản thân cũng bất lực. Một ly tiếp một ly, Thẩm Lương Ca than thở trong lòng: Mấy hôm nay Tô Hoàn không thèm liếc mắt nhìn nàng một lần, hiển nhiên là hận nàng!
Quân Mẫn Tâm như cũng phát giác được điểm này, vội nới rộng đề tài câu chuyện: “Ta biết Tô tiên sinh canh cánh trong lòng chuyện nổ đê dìm nước ba thành, chuyện này thực sự là ta quản giáo vô phương, khiến thuộc hạ làm ra việc khiến người người rét lạnh như vậy. Nhưng chuyện này không có nửa phần quan hệ với Thẩm Lương Ca, tiên dinh đừng hiểu nhầm.”
Tô Hoàn cười cười, không nói gì nữa, không khí lạnh lẽo.
Cuộc tàn người cũng phân ly, bốn phương yên tĩnh. Tô Hoàn đứng một mình ngoài phòng, ngẩn người nhìn vầng trăng tròn vành vạnh trên trời, ánh trăng trong trẻo mà lạnh lẽo rọi vào lớp tuyết đọng mới có, vì thế giới dát lên một tầng ánh sáng bạc ảm đạm.
Chẳng biết tự lúc nào, sau lưng có tiếng bước chân nhỏ nhẹ đến gần, khi cách hắn không xa thì dừng lại.
Tô Hoàn không quay đầu lại, chỉ thở dài: “Các sư tổ tranh đấu cả đời, ta với ngươi cũng tranh đấu cả đời, kêt quả vẫn là ta thua! Không ngờ Nhị sư tổ truyền lại phương pháp phá giải bát quái trận cho ngươi. Chỉ là như vậy cũng tốt, ta thua, từ nay thoái ẩn, không còn nửa phần liên quan tới Thẩm Lương Ca nữa!”
Dứt lời, hắn chậm rãi xoay người lại, ngưng mắt nhìn thiếu nữ áo trắng tóc đen trong bóng đêm. Khổ sở cười một tiếng: “Ngươi nói đúng không, tiểu sư thúc?”
Hơi có men rượu, trên dung nhan tinh xảo trắng nõn của Thẩm Lương Ca hiện ra ửng đỏ nhàn nhạt. Nàng cong môi cười, sắc như hoa xuân: “Nhớ lần đầu hai ta gặp mặt, sư phụ nói với ta, chúng ta đồng môn không đồng phái, giữa hai nhà nhất định phải phân bại thắng thua. Ta không biết điều này có ý nghĩa gì, ta chỉ biết ta không thể làm sư phụ thất vọng. Lão nhân gia cẩn thận hơn nửa đời người, đến già mới thu một đồ đệ là ta đây, ta không thể để ông ấy thất vọng. Cho nên, ta nhất định phải thắng ngươi.”
Tô Hoàn lạnh nhạt nói: “Ngươi thắng.”
“Còn nhớ mùa xuân trước khi xuống núi không? Hoa đào trên núi nở thật đẹp! Sư phụ để chúng ta chọn vua hầu hạ, khi đó toàn thân ngươi thanh y, trêu trọc ta ‘Lần này nếu như ta thắng, nhất định sẽ thú ngươi làm thê, ngày ngày khiến ta xấu hổ’!”
Tô Hoàn nở nụ cười chua xót, thở dài nói: “Tóm lại là tuổi trẻ khinh cuồng, đùa giỡn thôi…”
Lời còn chưa dứt hắn đã ngây dại: Thẩm Lương Ca khóc.
Dưới ánh trắng, giọt nước trong suốt nhanh chóng trượt xuống từ khoé mắt nàng, kéo thành một đoạn thuỷ ngân sáng bóng lộng lẫy, trong giây lát không còn tiếng động. Hắn chưa bao giờ thấy Thẩm Lương Ca khóc, nàng xinh đẹp thông tuệ, bất cứ lúc nào cũng tràn đầy tự tin. Nhưng hiện tại, nàng khóc.
Tại sao vậy, không phải rõ ràng nàng thắng sao?
Tô Hoàn thực sự không hiểu!
Thẩm Lương Ca lau khoé mắt, nhìn hắn cười thê lương: “Ta với ngươi tranh đấu mười năm, duy chỉ có lần này, ta hi vọng là ta thua.”
Một khắc kia, Tô Hoàn hiểu rõ. Hắn hiểu rồi, cái gì cũng hiểu.
Một khắc trống rỗng qua đi, trong nháy mắt máu nóng lập tức xông thẳng đến trái tim mang đến từng trận từng trận sợ hãi, rốt cuộc hắn không kìm được xông lên phía trước, ôm Thẩm Lương Ca, ôm thật chặt, kề sát tai nàng thầm thì:
“Ta sẽ trông chừng mười dặm hoa đào, chờ nàng trở lại.”
Ngày hôm sau, cuối cùng Tô Hoàn vẫn rời đi. Thẩm Lương Ca cũng không để ý như trong tưởng tượng, ngược lại càng thêm hăng hái, khi cười lên khuôn mặt cong cong tràn đầy ngọt ngào say lòng người. Quân Mẫn Tâm âm thầm buồn bực, tối qua nàng bỏ lỡ chuyện gì sao?
Tĩnh quân ngày đêm trông chừng Tố Hà, không thể nghi ngờ gì chính là đang tạo áp lực với Khương quốc: Chỉ cần qua sông lập tức đe doạ đế kinh Khương quốc, vả lại Khương quốc vừa mất đi quân sư, Hoàng đế dĩ nhiên lo lắng!
Mắt thấy không còn cách nắm bắt Tĩnh quốc trong tay, Khương Hoàng bất đắc dĩ đành đưa tới thư nghị hoà, thỉnh cầu nghị hoà tại Tố Hà, hai nước từ đó bãi binh.
Tháng mười hai, gió, tuyết, trời lạnh, rốt cuộc đến ngày nghị hoà. Mà khiến Quân Mẫn Tâm kinh ngạc nhất là, sứ giả nghị hoà của bên kia không phả Cừu Sơ Chiếu, cũng không phải một vị quan văn bất kì nào, mà là Lạc Trường An đã lâu không thấy.
- Hết chương 60 -