Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Mắt thẩm mỹ của tiểu công chúa được bồi dưỡng từ nhỏ, tuy Đại Ngụy và nơi này không giống nhau nhưng về cơ bản thì không khác nhau là mấy. Bất luận là thời nào, một đôi mắt sáng long lanh cũng đẹp hơn nhiều so với việc đeo một cặp mắt kính ngờ nghệch.
Nhưng ngặt nỗi lên lớp thì phải mang mắt kính.
Cũng có nghĩa là hàng ngày cô phải trưng bộ mặt xấu nhất của mình ra trước thái phó.
Chúc Yểu mặt mày ủ rũ, lòng buồn bực không vui.
Trước kia khi còn là tiểu công chúa Đại Ngụy, mỗi lần “tình cờ” gặp thái phó cô đều mặc những trang phục lộng lẫy nhất, đeo những trang sức tinh xảo nhất, gương mặt càng trang điểm cực kỳ tỉ mỉ, trên người từ đầu đến chân không thể bắt bẻ vào đâu được.
Còn bây giờ, Hành Dương cấm học sinh trang điểm, may mà Chúc Yểu rất đẹp, làn da trắng mịn nõn nà, thói quen ăn uống nghỉ ngơi điều độ khiến cô không có lấy một nốt mụn nào.
Lúc ở cửa hiệu mắt kính, cũng có nhân viên giới thiệu cho cô kính áp tròng, nhưng nghĩ lại thì cô vẫn là học sinh cấp ba, hơn nữa độ cận thấp, không cần lúc nào cũng đeo kính, cho nên đeo kính thường thì thích hợp hơn.
Lúc đầu Chúc Yểu cũng hơi dao động. Nhưng vừa nghe phải bỏ cái tròng kính mềm mềm mỏng mỏng ấy vào trong mắt, cô công chúa vừa từ Đại Ngụy đến này lại không dám thử. Cuối cùng cô lắc đầu, chọn một cặp mắt kính bình thường.
Cắt kính xong, lúc lên lớp Chúc Yểu nhìn thầy cô viết bảng cũng rõ ràng hơn nhiều, nghe giảng cũng chăm chú hơn. Chúc Yểu trước kia không phải là không biết gì, những kiến thức cơ bản vẫn hiểu được.
Tuy nhiên, dù tiểu công chúa đã rất nỗ lực nhưng so với các bạn lớp 12.9 thì khoảng cách vẫn còn rất xa.
Vì lúc cô cố gắng thì người khác cũng đang cố gắng, mà xuất phát điểm của cô thì kém người khác quá nhiều cho nên khoảng cách ấy vẫn luôn tồn tại.
……
Hôm nay, Tưởng Điềm Nha và Chúc Yểu đến thư viện mượn sách như thường ngày.
Trước kia cô mượn ba bốn cuốn tiểu thuyết, cộng thêm một cuốn sách tham khảo, bây giờ thấy Chúc Yểu cố gắng như vậy nên cũng ngại, bèn mượn hai quyển sách tham khảo.
Chưa đến giờ tự học buổi trưa nên trên sân bóng rất đông người. Tưởng Điềm Nha ôm sách, cùng Chúc Yểu đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Bạn cùng bàn của lớp trưởng không phải dễ làm nhỉ, bên cạnh có một bạn học ưu tú như vậy, nếu là mình, mình cũng thấy áp lực rất lớn.” Cô nghĩ rằng Chúc Yểu tự ti, muốn nỗ lực chút nữa để rút ngắn khoảng cách với Nguyên Trạch.
Mà thực tế thì cũng gần như vậy.
Cô muốn vào chung trường đại học với thái phó.
Dựa vào thành tích xuất sắc của thái phó, đến lúc đó chắc chắn sẽ học đại học Tấn Thành. Mà với thành tích của cô bây giờ, muốn thi vào đó, gần như là không có cơ hội.
Tưởng Điềm Nha thấy Chúc Yểu như đang nghĩ ngợi điều gì, vẻ mặt cô rất chăm chú, gương mặt trắng nõn mang theo vẻ kiên nghị.
Mãi một lúc sau, cô quay đầu qua, hỏi một câu chẳng liên quan gì. “Cậu nói xem mình có thể thi vào đại học Tấn Thành không?”
Chậc… Nếu bây giờ mới lớp 10, có lẽ còn có khả năng. Dù là bạn bè thân thiết, lẽ ra nên khích lệ cô, nhưng Tưởng Điềm Nha thật sự không nói nên lời. Đây là chuyện gần như bất khả thi.
Vừa lúc đi ngang qua sân bóng rổ, bên đó đông nghẹt người vây xem, bình thường đều là các bạn nam nhưng lúc này một đám học sinh nữ đều tụ lại, không ngừng hò hét.
“Náo nhiệt quá, chúng ta cũng qua xem đi.” Vừa hay có thể né tránh chủ đề kia, Tưởng Điềm Nha kéo Chúc Yểu chạy về phía sân bóng rổ.
Cũng như bình thường, các bạn nam tạo thành hai đội đánh bóng, cả sân tràn ngập nhiệt huyết, mồ hôi đầm đìa. Có những bạn nóng quá nên cởi hẳn áo ra, để lộ cơ bụng, làm các bạn nữ đỏ bừng mặt.
Không nên nhìn thì đừng nhìn. Lộ ngực lộ bụng như thế, thân là con gái không nên nhìn thẳng.
Chúc Yểu quay đầu đi, không nhìn.
“Yểu Yểu, Yểu Yểu, cậu mau nhìn kìa!” Tưởng Điềm Nha kéo cô thật mạnh.
“Mình không nhìn đâu.” Chúc Yểu lầu bầu một tiếng.
“Bạn cùng bàn cũng không nhìn à?”
Hả? Chúc Yểu lập tức quay đầu qua, ánh mắt lập tức tìm được chàng chiếu niên bắt mắt nhất ở dưới sân bóng.
Trên triều đình Đại Ngụy, Nguyên Trạch luôn ôn hòa và trí tuệ. Ngồi bên cạnh cô, Nguyên Trạch lạnh lùng ít nói. Nhưng bây giờ trên sân bóng, Nguyên Trạch giống một chàng trai nhiệt huyết mà lứa tuổi này nên có nhất.
Thay đồng phục ra, để lộ chiếc áo ngắn tay, anh khom người đập quả bóng trên tay mình, ánh mắt cương nghị, len lỏi di chuyển khắp sân bóng. Người anh mạnh mẽ nhưng nhanh nhẹn, nhảy bật lên cao, “bộp” một tiếng, quả bóng được ném vào rổ.
Động tác quá mạnh nên có thể nhìn thấy được khá rõ cơ bụng bên dưới lớp áo.
“Mẹ ơi…” Tưởng Điềm Nha hét lên một tiếng, sau đó nói với giọng hết sức nghiêm túc: “Yểu Yểu, cậu nhất định phải thi đậu vào đại học Tấn Thành.”
Nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài, trai đẹp cực phẩm thế này để dành xài thì hay hơn.
Ừm… Cô chẳng những nhìn thấy cơ bụng của thái phó mà còn nhìn thấy những sợi tóc bị mồ hôi làm ướt đẫm, dính vào trán anh, thấy gương mặt đỏ bừng vì vận động và cả lồng ngực phập phồng vì thở hổn hển nữa. Chàng thiếu niên nhìn có vẻ thanh tao nho nhã ấy có một dáng người phun máu mũi, được giấu bên dưới lớp áo đồng phục.
Tiểu công chúa mặt ửng hồng, nhưng mắt nhìn không chớp.
Nguyên Trạch vừa ném bóng xong, mắt liếc về phía này liền nhìn thấy tiểu công chúa nhỏ nhắn của Đại Ngụy đứng giữa đám đông.
Trình Gia Úy bên cạnh cũng đã nhìn thấy nên mắt híp lại, trêu ghẹo. “Ồ, đó chẳng phải Chúc Yểu sao?”
Ánh mắt Trình Gia Úy trở nên phức tạp, nói với ẩn ý sâu xa. “Tớ bảo này lớp trưởng, gần đây cậu có vẻ rất quan tâm tới Chúc Yểu, còn giảng bài cho cậu ấy nữa.” Nguyên Trạch trước nay chưa bao giờ giảng bài cho các bạn nữ.
Cậu bạn Nguyên Trạch này chỗ nào cũng tốt, có điều tính cách quá lãnh đạm. Mấy cậu con trai tuổi này, có ai mà không có những xúc cảm xáo động thanh xuân chứ? Vậy mà cậu ta lại giống hệt một nhà sư ăn chay niệm Phật, tu hành khổ hạnh.
Nguyên Trạch hờ hững trả lời một câu: “Chúc Yểu là bạn cùng bàn với tôi.”
“Được rồi được rồi, bạn cùng bàn, bạn thân cùng bàn, tớ hiểu mà.”
Trình Gia Úy cười càng thêm ám muội.
“Ê, có phải lớp trưởng nhìn thấy chúng ta rồi không?” Tưởng Điềm Nha hơi kích động, sau đó nghĩ đến chuyện gì, nói với Chúc Yểu. “Mỗi lần Nguyên Trạch đến đây chơi bóng đều có một đám con gái chờ đưa nước, nhưng bao lâu nay cậu ấy chưa từng nhận nước của bất cứ ai…”
Mắt cô liếc nhìn chai nước vừa mua trên tay Chúc Yểu, cười hì hì, đề nghị. “Yểu Yểu, hay là cậu thử đi đưa nước đi.”
Biết đâu nhận thì sao.
Vẻ ửng hồng trên mặt còn chưa tan hết, Chúc Yểu hoàn hồn lại, nghiêm túc nói một câu: “Mình còn bài tập chưa làm xong.” Thế rồi vội vàng chạy mất.
……
Sắp đến giờ tự học buổi trưa, các bạn nam trên sân bóng rổ cũng dần tản đi hết. Nguyên Trạch mặc lại đồng phục, sang chỗ vòi nước để rửa mặt, chuẩn bị về phòng học.
Vừa lên lầu ba, ngay chỗ ngoặt có một bạn nam gọi anh lại. “Ừm… bạn Nguyên Trạch này.”
Cậu bạn kia học lớp 12.12 ở lầu trên, đeo cặp mắt kính, tướng mạo nhã nhặn lịch sự. Tuy chưa từng tiếp xúc nhưng lúc Nguyên Trạch vừa vào Hành Dương đã tạo nên một tiếng vang lớn, trong trường gần như không ai là không biết anh, cũng biết anh học lớp 12.9.
“Giúp mình chuyện này được không?”
Cậu bạn kia không thấp, chừng một mét bảy lăm nhưng khi đứng bên cạnh Nguyên Trạch thì trông chẳng đáng kể.
Nguyên Trạch dừng bước, đưa mắt nhìn cậu ta.
Cậu bạn tằng hắng một tiếng, sau đó hồi hộp đẩy gọng kính trên mũi, giọng toát ra vẻ không được tự nhiên. “Có thể giúp mình gửi bức thư này cho… Chúc Yểu lớp các cậu không?”
Chàng trai mặt không biểu cảm kia bỗng tối sầm mắt lại, cuối cùng cũng có phản ứng. Nhìn anh không ôn hòa như bình thường, không biết có phải vì trán lòa xòa mấy lọn tóc ướt hay không mà trông anh như có thêm chút hằn học. Anh cúi đầu, liếc nhìn bức thư màu lam nhạt trên tay cậu bạn kia, không nhận lấy mà đưa mắt quan sát gương mặt cậu ta. Khuôn mặt ấy mang theo vẻ ngại ngùng. Đây là thư gì, đã quá rõ ràng.
Cuối cùng Nguyên Trạch cũng lên tiếng. Mắt anh thâm thúy, giọng hơi lạnh, nói: “Chúc Yểu sẽ không yêu sớm đâu.”
Hả? Cậu bạn kia ngẩn ra, vẻ mặt ngơ ngác. “Tại, tại sao vậy?’
“Bởi vì bạn cùng bàn của cậu ấy không đồng ý.”
Nhưng ngặt nỗi lên lớp thì phải mang mắt kính.
Cũng có nghĩa là hàng ngày cô phải trưng bộ mặt xấu nhất của mình ra trước thái phó.
Chúc Yểu mặt mày ủ rũ, lòng buồn bực không vui.
Trước kia khi còn là tiểu công chúa Đại Ngụy, mỗi lần “tình cờ” gặp thái phó cô đều mặc những trang phục lộng lẫy nhất, đeo những trang sức tinh xảo nhất, gương mặt càng trang điểm cực kỳ tỉ mỉ, trên người từ đầu đến chân không thể bắt bẻ vào đâu được.
Còn bây giờ, Hành Dương cấm học sinh trang điểm, may mà Chúc Yểu rất đẹp, làn da trắng mịn nõn nà, thói quen ăn uống nghỉ ngơi điều độ khiến cô không có lấy một nốt mụn nào.
Lúc ở cửa hiệu mắt kính, cũng có nhân viên giới thiệu cho cô kính áp tròng, nhưng nghĩ lại thì cô vẫn là học sinh cấp ba, hơn nữa độ cận thấp, không cần lúc nào cũng đeo kính, cho nên đeo kính thường thì thích hợp hơn.
Lúc đầu Chúc Yểu cũng hơi dao động. Nhưng vừa nghe phải bỏ cái tròng kính mềm mềm mỏng mỏng ấy vào trong mắt, cô công chúa vừa từ Đại Ngụy đến này lại không dám thử. Cuối cùng cô lắc đầu, chọn một cặp mắt kính bình thường.
Cắt kính xong, lúc lên lớp Chúc Yểu nhìn thầy cô viết bảng cũng rõ ràng hơn nhiều, nghe giảng cũng chăm chú hơn. Chúc Yểu trước kia không phải là không biết gì, những kiến thức cơ bản vẫn hiểu được.
Tuy nhiên, dù tiểu công chúa đã rất nỗ lực nhưng so với các bạn lớp 12.9 thì khoảng cách vẫn còn rất xa.
Vì lúc cô cố gắng thì người khác cũng đang cố gắng, mà xuất phát điểm của cô thì kém người khác quá nhiều cho nên khoảng cách ấy vẫn luôn tồn tại.
……
Hôm nay, Tưởng Điềm Nha và Chúc Yểu đến thư viện mượn sách như thường ngày.
Trước kia cô mượn ba bốn cuốn tiểu thuyết, cộng thêm một cuốn sách tham khảo, bây giờ thấy Chúc Yểu cố gắng như vậy nên cũng ngại, bèn mượn hai quyển sách tham khảo.
Chưa đến giờ tự học buổi trưa nên trên sân bóng rất đông người. Tưởng Điềm Nha ôm sách, cùng Chúc Yểu đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Bạn cùng bàn của lớp trưởng không phải dễ làm nhỉ, bên cạnh có một bạn học ưu tú như vậy, nếu là mình, mình cũng thấy áp lực rất lớn.” Cô nghĩ rằng Chúc Yểu tự ti, muốn nỗ lực chút nữa để rút ngắn khoảng cách với Nguyên Trạch.
Mà thực tế thì cũng gần như vậy.
Cô muốn vào chung trường đại học với thái phó.
Dựa vào thành tích xuất sắc của thái phó, đến lúc đó chắc chắn sẽ học đại học Tấn Thành. Mà với thành tích của cô bây giờ, muốn thi vào đó, gần như là không có cơ hội.
Tưởng Điềm Nha thấy Chúc Yểu như đang nghĩ ngợi điều gì, vẻ mặt cô rất chăm chú, gương mặt trắng nõn mang theo vẻ kiên nghị.
Mãi một lúc sau, cô quay đầu qua, hỏi một câu chẳng liên quan gì. “Cậu nói xem mình có thể thi vào đại học Tấn Thành không?”
Chậc… Nếu bây giờ mới lớp 10, có lẽ còn có khả năng. Dù là bạn bè thân thiết, lẽ ra nên khích lệ cô, nhưng Tưởng Điềm Nha thật sự không nói nên lời. Đây là chuyện gần như bất khả thi.
Vừa lúc đi ngang qua sân bóng rổ, bên đó đông nghẹt người vây xem, bình thường đều là các bạn nam nhưng lúc này một đám học sinh nữ đều tụ lại, không ngừng hò hét.
“Náo nhiệt quá, chúng ta cũng qua xem đi.” Vừa hay có thể né tránh chủ đề kia, Tưởng Điềm Nha kéo Chúc Yểu chạy về phía sân bóng rổ.
Cũng như bình thường, các bạn nam tạo thành hai đội đánh bóng, cả sân tràn ngập nhiệt huyết, mồ hôi đầm đìa. Có những bạn nóng quá nên cởi hẳn áo ra, để lộ cơ bụng, làm các bạn nữ đỏ bừng mặt.
Không nên nhìn thì đừng nhìn. Lộ ngực lộ bụng như thế, thân là con gái không nên nhìn thẳng.
Chúc Yểu quay đầu đi, không nhìn.
“Yểu Yểu, Yểu Yểu, cậu mau nhìn kìa!” Tưởng Điềm Nha kéo cô thật mạnh.
“Mình không nhìn đâu.” Chúc Yểu lầu bầu một tiếng.
“Bạn cùng bàn cũng không nhìn à?”
Hả? Chúc Yểu lập tức quay đầu qua, ánh mắt lập tức tìm được chàng chiếu niên bắt mắt nhất ở dưới sân bóng.
Trên triều đình Đại Ngụy, Nguyên Trạch luôn ôn hòa và trí tuệ. Ngồi bên cạnh cô, Nguyên Trạch lạnh lùng ít nói. Nhưng bây giờ trên sân bóng, Nguyên Trạch giống một chàng trai nhiệt huyết mà lứa tuổi này nên có nhất.
Thay đồng phục ra, để lộ chiếc áo ngắn tay, anh khom người đập quả bóng trên tay mình, ánh mắt cương nghị, len lỏi di chuyển khắp sân bóng. Người anh mạnh mẽ nhưng nhanh nhẹn, nhảy bật lên cao, “bộp” một tiếng, quả bóng được ném vào rổ.
Động tác quá mạnh nên có thể nhìn thấy được khá rõ cơ bụng bên dưới lớp áo.
“Mẹ ơi…” Tưởng Điềm Nha hét lên một tiếng, sau đó nói với giọng hết sức nghiêm túc: “Yểu Yểu, cậu nhất định phải thi đậu vào đại học Tấn Thành.”
Nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài, trai đẹp cực phẩm thế này để dành xài thì hay hơn.
Ừm… Cô chẳng những nhìn thấy cơ bụng của thái phó mà còn nhìn thấy những sợi tóc bị mồ hôi làm ướt đẫm, dính vào trán anh, thấy gương mặt đỏ bừng vì vận động và cả lồng ngực phập phồng vì thở hổn hển nữa. Chàng thiếu niên nhìn có vẻ thanh tao nho nhã ấy có một dáng người phun máu mũi, được giấu bên dưới lớp áo đồng phục.
Tiểu công chúa mặt ửng hồng, nhưng mắt nhìn không chớp.
Nguyên Trạch vừa ném bóng xong, mắt liếc về phía này liền nhìn thấy tiểu công chúa nhỏ nhắn của Đại Ngụy đứng giữa đám đông.
Trình Gia Úy bên cạnh cũng đã nhìn thấy nên mắt híp lại, trêu ghẹo. “Ồ, đó chẳng phải Chúc Yểu sao?”
Ánh mắt Trình Gia Úy trở nên phức tạp, nói với ẩn ý sâu xa. “Tớ bảo này lớp trưởng, gần đây cậu có vẻ rất quan tâm tới Chúc Yểu, còn giảng bài cho cậu ấy nữa.” Nguyên Trạch trước nay chưa bao giờ giảng bài cho các bạn nữ.
Cậu bạn Nguyên Trạch này chỗ nào cũng tốt, có điều tính cách quá lãnh đạm. Mấy cậu con trai tuổi này, có ai mà không có những xúc cảm xáo động thanh xuân chứ? Vậy mà cậu ta lại giống hệt một nhà sư ăn chay niệm Phật, tu hành khổ hạnh.
Nguyên Trạch hờ hững trả lời một câu: “Chúc Yểu là bạn cùng bàn với tôi.”
“Được rồi được rồi, bạn cùng bàn, bạn thân cùng bàn, tớ hiểu mà.”
Trình Gia Úy cười càng thêm ám muội.
“Ê, có phải lớp trưởng nhìn thấy chúng ta rồi không?” Tưởng Điềm Nha hơi kích động, sau đó nghĩ đến chuyện gì, nói với Chúc Yểu. “Mỗi lần Nguyên Trạch đến đây chơi bóng đều có một đám con gái chờ đưa nước, nhưng bao lâu nay cậu ấy chưa từng nhận nước của bất cứ ai…”
Mắt cô liếc nhìn chai nước vừa mua trên tay Chúc Yểu, cười hì hì, đề nghị. “Yểu Yểu, hay là cậu thử đi đưa nước đi.”
Biết đâu nhận thì sao.
Vẻ ửng hồng trên mặt còn chưa tan hết, Chúc Yểu hoàn hồn lại, nghiêm túc nói một câu: “Mình còn bài tập chưa làm xong.” Thế rồi vội vàng chạy mất.
……
Sắp đến giờ tự học buổi trưa, các bạn nam trên sân bóng rổ cũng dần tản đi hết. Nguyên Trạch mặc lại đồng phục, sang chỗ vòi nước để rửa mặt, chuẩn bị về phòng học.
Vừa lên lầu ba, ngay chỗ ngoặt có một bạn nam gọi anh lại. “Ừm… bạn Nguyên Trạch này.”
Cậu bạn kia học lớp 12.12 ở lầu trên, đeo cặp mắt kính, tướng mạo nhã nhặn lịch sự. Tuy chưa từng tiếp xúc nhưng lúc Nguyên Trạch vừa vào Hành Dương đã tạo nên một tiếng vang lớn, trong trường gần như không ai là không biết anh, cũng biết anh học lớp 12.9.
“Giúp mình chuyện này được không?”
Cậu bạn kia không thấp, chừng một mét bảy lăm nhưng khi đứng bên cạnh Nguyên Trạch thì trông chẳng đáng kể.
Nguyên Trạch dừng bước, đưa mắt nhìn cậu ta.
Cậu bạn tằng hắng một tiếng, sau đó hồi hộp đẩy gọng kính trên mũi, giọng toát ra vẻ không được tự nhiên. “Có thể giúp mình gửi bức thư này cho… Chúc Yểu lớp các cậu không?”
Chàng trai mặt không biểu cảm kia bỗng tối sầm mắt lại, cuối cùng cũng có phản ứng. Nhìn anh không ôn hòa như bình thường, không biết có phải vì trán lòa xòa mấy lọn tóc ướt hay không mà trông anh như có thêm chút hằn học. Anh cúi đầu, liếc nhìn bức thư màu lam nhạt trên tay cậu bạn kia, không nhận lấy mà đưa mắt quan sát gương mặt cậu ta. Khuôn mặt ấy mang theo vẻ ngại ngùng. Đây là thư gì, đã quá rõ ràng.
Cuối cùng Nguyên Trạch cũng lên tiếng. Mắt anh thâm thúy, giọng hơi lạnh, nói: “Chúc Yểu sẽ không yêu sớm đâu.”
Hả? Cậu bạn kia ngẩn ra, vẻ mặt ngơ ngác. “Tại, tại sao vậy?’
“Bởi vì bạn cùng bàn của cậu ấy không đồng ý.”