-
Chương 64: C64: Tống chu thành cậu có nhớ câu nói lúc trước mà cậu nói không
Trước cổng quân doanh, Triệu Dực Thạch cúi đầu chẳng nói năng gì mà đi thẳng về phía trước, vượt qua mặt cả Tống Chu Thành.
Tống Chu Thành cảm thấy kỳ lạ, đành bước nhanh lên phía trước vỗ vào vai của Triệu Dực Thạch, lớn tiếng nói: "Cậu sao vậy? Thấy tôi sao không chào hỏi gì hết vậy."
Triệu Dực Thạch quay đầu, chỉ có điều cậu vẫn cúi xuống, ho một tiếng, trầm giọng nói: "Đi vội quá, em không nhìn thấy."
Tống Chu Thành quét mắt quan sát Triệu Dực Thạch rồi chau mày nói: "Sao hôm nay tôi thấy cậu không được bình thường vậy."
Triệu Dực Thạch lắc đầu: "Làm gì có, hôm nay em tốt lắm!"
Triệu Dực Thạch lắc đầu khiến cho khoé mắt của cậu rơi vào tầm mắt của Tống Chu Thành, nhìn thấy khóe mắt thâm đen mang chút màu đỏ, Tống Chu Thành trừng to mắt: "Cái này là cậu té hay bị ai đánh đây!"
Triệu Dực Thạch cảm thấy không giấu được nữa, bèn dứt khoát nói ra. Cậu ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt của mình dưới ánh mặt trời, hai tay khoanh trước ngực, hét lớn: "Em bị té đó!"
Nếu như Triệu Dực Thạch không nói lớn tiếng như vậy, nói không chừng Tống Chu Thành sẽ tin.
Nhưng trải qua chuỗi ngày cách ba ngày bị Lâm Tri Ngải mắng, cách năm ngày bị cô đánh, Tống Chu Thành bèn trêu Triệu Dực Thạch: "Cậu như này đừng nói là bị vợ đánh đó nha!"
Gương mặt Triệu Dực Thạch bỗng bừng đỏ, còn không quên ngụy biện: "Cảnh Phi nhà em đang có thai, nóng nảy chút thì có sao!"
Trong mắt Tống Chu Thành chỉ ẩn giấu toàn nét cười, anh dùng cánh tay va vào người Triệu Dực Thạch, cố nhịn cười mà nói: "Cậu có nhớ câu nói lúc trước mà cậu nói không? Sau này vợ của cậu nhất định phải ôn hoà dịu dàng."
Triệu Dực Thạch không nói gì nữa, chỉ có điều khóe mắt xém chút thì rơi xuống giọt nước mắt hối hận. Đều trách bản thân lúc đầu quá đơn thuần, không ngờ lại bị vẻ bề ngoài của Vương Cảnh Phi đánh lừa.
Sáng hôm nay chẳng qua là cậu ấy húp cháo to tiếng một chút mà đã bị Vương Cảnh Phi quở mắng.
Bản thân khẽ tiếng phàn nàn vài câu thì Vương Cảnh Phi bỗng xị mặt xuống.
Có điều trước khi rời đi còn quên không nói tạm biệt với cô ấy, Vương Cảnh Phi lập tức đấm vào mặt của cậu ấy một cái.
Lâm Tri Ngải ngủ một giấc đến khi trời sáng, đợi đến khi cô thức dậy thì đột nhiên phát hiện nhiệt độ trở nên thấp đi.
Lâm Tri Ngải đành gọi Tiểu Hoà đến: "Tiểu Hoà, em lấy giúp tôi chiếc áo bông màu xanh nhạt ở trong tủ đồ với."
Khi Tiểu Hoà đi vào còn bưng thêm một chậu nước nóng, cô ấy đặt nó lên bàn rửa mặt, vừa lấy quần áo vừa mỉm cười nói với Lâm Tri Ngải: "Thiếu phu nhân, hôm nay người mặc nhiều một chút, bên ngoài đã bắt đầu có tuyết rơi rồi đó."
"Tuyết rơi?" Lâm Tri Ngải nhướng cao một bên mày. Giống như phát hiện ra một ốc đảo trên sa mạc vậy, mặc quần áo vào xong thì bước ra ngoài xem thử.
Từng bông tuyết rơi xuống từ trên không trung, chúng rơi trên cây, rơi lên mái hiên nhà, còn có một bông tuyết tinh nghịch rơi trên cổ áo của Lâm Tri Ngải nữa.
Lâm Tri Ngải bị lạnh giật bắn cả người, nhanh chóng trốn về phòng: "Trời lạnh quá đi mất!"
Vừa dứt câu, giọng nói của Phúc Bá đã truyền vào từ bên ngoài cửa: "Thiếu phu nhân, tuyết rơi rồi, tôi mang đến cho cô chút than vàng đây."
Tiểu Hòa nhận lấy một chiếc khuôn gỗ, Phúc Bá chợt mỉm cười nói với Lâm Tri Ngải: "Bên phía nhà họ Lâm đã đến từ sáng sớm, của hồi môn của mẹ cô đang được đặt ở nhà chính."
Lâm Tri Ngải ngẩn người một lúc, dường như đang bất ngờ vì không nghĩ nhanh như vậy mà nhà họ Lâm đã gom đủ của hồi môn: "Chú giúp tôi đối chiếu lại với sổ sách, rồi cất đi!"
"Ba của cô đang ở nhà chính đợi cô, cô có muốn gặp ông ta không?"
Nghe câu hỏi của Phúc Bá, Lâm Tri Ngải lắc đầu, khẽ bật cười: "Thôi không cần, cứ bảo trời hôm nay lạnh quá, tôi vẫn chưa thức dậy."
Nhìn thấy bóng Phúc Bá rời đi, Lâm Tri Ngải chỉ cảm thấy tim của mình lại đau nhói. Nước mắt rơi xuống một cách kỳ lạ.
Cô cảm thấy, người đau lòng có thể không chỉ mỗi cô mà còn có cô ngốc đang trốn trong cơ thể này.
Chắc cô ngốc rất để tâm đến Lâm Chính Hồng và Lâm lão thái thái nhỉ, nếu không cũng sẽ không buồn đến vậy.
Lần này nhà họ Lâm lựa chọn quang minh chính đại vác của hồi môn đến trước cổng chính của nhà họ Tống, chỉ cần có người hỏi thì Lâm Chính Hồng sẽ cho người trả lời, bọn họ đang mang của hồi môn đến cho Lâm Tri Ngải.
Nhà họ Lâm rêu rao khắp nơi chỉ trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà đã lan truyền khắp cả Thành Đô: "Mọi người biết gì chưa? Không ngờ nhà họ Lâm trả lại của hồi môn cho Lâm Tri Ngải rồi đấy!"
"Tất nhiên là tôi biết chứ, tôi còn đến xem kìa! Của hồi môn đó nhiều lắm luôn, cái bình hoa ở đầu đấy, cũng phải đáng mấy ngàn đồng bạc đó!"
"Lần này đúng là có kịch hay xem rồi, cũng không biết Lâm Tri ngải chọn nhà họ Lâm hay chọn nhà họ Vương ha."
"Còn phải nói, chắc chắn là chọn nhà họ Lâm rồi. Nhà họ Lâm nuôi nấng cô ta mà, bây giờ của hồi môn cũng trả lại cho cô ta rồi, còn có lý do gì mà nhận giặc làm cha nữa chứ..."
Những lời bàn tán của dân chúng không ngừng được truyền đến tai của Lâm Chính Hồng, Lâm Chính Hồng rất hài lòng với sự thức thời của dân chúng.
Nhưng cùng với việc ông ta đã ngồi đợi Lâm Tri Ngải một tiếng đồng hồ ở nhà chính nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng cô đâu, là nụ cười đang dần đơ cứng của mình. Nếu không phải nhớ đến lời căn dặn của Lâm lão thái thái, bằng không ông ta đã phất tay áo mà rời khỏi đó rồi.
"Lão gia thông gia, thật sự ngại quá, tư lệnh và thiếu soái đã đến quân doanh rồi ạ, cũng không ai có thể tiếp đón ngài. Vừa nãy tôi mới đến sân của thiếu phu nhân xem thử, nha hoàn nói rằng bây giờ thiếu phu nhân vẫn chưa thức dậy ạ!"
Sau khi nghe Phúc Bá nói thế, Lâm Chính Hồng sắp không cười nổi nữa rồi. Ông ta đành cắn răng và gật đầu nói với Phúc Bá: "Được rồi, không sao, ông cứ để cho Tri Ngải ngủ đi, tôi về trước đây."
Lâm Chính Hồng về đến nhà họ Lâm thì bắt đầu đập phá đồ đạc, ly trà trên bàn, bình hoa trên kệ đều không thoát được.
"Nó là cái thá gì chứ, tôi nuôi nó khôn lớn, không ngờ lại dám tỏ thái độ đó với tôi à!"
Vẫn là sự xuất hiện của Lâm lão thái thái mới ngăn cản được cơn thịnh nộ của Lâm Chính Hồng: "Cậu không xem nó là con gái của mình, thì đừng trách nó không xem cậu là ba."
Động tác của Lâm Chính Hồng bỗng khựng lại, ông ta đành chau mày nói với Lâm lão thái thái: "Mẹ, rốt cuộc là mẹ đang giúp ai vậy! Con mới là con trai ruột của mẹ, vì đống của hồi môn đó mà gia sản của nhà họ Lâm sắp bị rút sạch rồi đấy."
Lâm lão thái thái lắc đầu, thở dài và nói: "Nếu tôi không xem cậu là con trai của mình thì bây giờ tôi cũng chẳng quan tâm cậu làm gì. Nếu như đã giao chỗ của hồi môn đó ra rồi, có thời gian phát cáu ở đây thì chi bằng hẹn Tống Trạch ra ăn cơm!"
Lâm Chính Hồng cau chặt mày, suy nghĩ một lúc lâu mới gật đầu cười nói với Lâm lão thái thái: "Mặc dù bên ngoài nói rằng chỗ của hồi môn đó là của Tri Ngải, thế nhưng người của nhà họ Tống cũng phải hiểu rằng chỗ của hồi môn đó là chúng ta cho bọn họ."
Vừa hay mấy hôm trước Tống Trạch vừa dẹp yên vùng phía Tây, con đường đó vẫn chưa có người làm. Nếu có thể để cho nhà họ Lâm bọn họ, vậy thì chỗ tổn thất mà đống của hồi môn kia mang lại chẳng đến một năm là có thể kiếm lại được ngay!
Bên ngoài hoa tuyết rơi từng đợt, chẳng mấy chốc mặt đất đã được phủ lên một lớp tuyết. Lúc này Tống Chu Thành vẫn đang ở sân huấn luyện chạy bộ, vừa chạy vừa thốt lên với Ngụy Quân Vũ: "Tuyết rơi càng ngày càng lớn, bộ không thể để cho chúng ta về nhà sao!"
Nguỵ Ngạo Vũ đứng nghiêm người, hai tay chắp ra sau lưng, lớp bông tuyết dày đã đến tận gót chân của Ngụy Ngạo Vũ, thế nhưng giọng nói của Ngụy Ngạo Vũ vẫn mạnh mẽ như vậy: "Mấy con chó này vẫn còn chạy theo các cậu, các cậu có tư cách gì mà từ bỏ!"
Nguỵ Ngạo Vũ vừa mới dứt lời, một đợt gió rét lạnh kéo đến, chú chó nhỏ màu đen đuổi theo Tống Chu Thành rùng mình lạnh cóng, vội vã chạy vào trong quân doanh. Hai chú chó chạy theo sau Triệu Dực Thạch và Nguỵ Quân Vũ thấy thế cũng chạy theo cùng.
Tống Chu Thành cứ thế mà dừng lại, nhướng mày với Ngụy Ngạo Vũ, không khí đột ngột hạ thấp làm cho giọng nói của Tống Chu Thành run run: "Chó cũng chạy rồi, bọn tôi còn chạy nữa không!"
Nét mặt Nguỵ Ngạo Vũ trở nên gượng gạo nhưng vẫn trầm giọng nói với ba người bọn họ: "Các cậu là quân nhân, trời rét lạnh không phải là lý do để cho các cậu trốn tránh!"
Triệu Dực Thạch bèn trợn mắt nhìn Ngụy Ngạo Vũ: "Sáng sớm bọn tôi ra khỏi cửa chỉ mặc mỗi cái áo này, anh có còn tính người nữa không vậy!"
Nguỵ Ngạo Vũ cảm thấy bản thân mình có tính người bỗng chau mày suy nghĩ một hồi lâu, sau đó mới quay về doanh trại lấy ra ba chiếc áo bằng sợi gai dầu.
"Cái gì đây!" Tống Chu Thành nhìn thấy chiếc áo thì hơi ngạc nhiên. Bởi vì mặc chiếc áo này lên cơ thể sẽ rất nặng nề, cũng không ấm áp gì.
Nguỵ Ngạo Vũ nghiêm túc nói: "Đây là quần áo của các binh sĩ vào mùa đông, cho các cậu ba chiếc áo thì bọn họ cũng sẽ thiếu mất ba chiếc áo!"
Tống Chu Thành và Triệu Dực Thạch nhìn nhau xong thì cởi bỏ chiếc áo gai dầu trên người xuống, vứt lên người của Ngụy Ngạo Vũ: "Ai thèm chứ, anh giữ lại cho bọn họ mặc thì hơn!"
Cơn gió lạnh cứ liên tục thổi vào cổ áo của Tống Chu Thành, Tống Chu Thành chỉ có thể chạy nhanh hơn để bản thân mình ấm lên.
Có điều trong lòng lại chẳng ngừng cảm khái, vẫn luôn ngỡ rằng bọn họ dưới sự quản lý của Tống Tạch chắc cũng khá giả nhưng không ngờ rằng các chiến sĩ ngay cả chiếc áo bông cũng chẳng mua nổi.
Buổi tối, khi Tống Chu Thành quay về nhà thì co người trong tấm chăn, nói chuyện cũng không được lưu loát: "Mau, mau rót giúp anh một ly nước ấm."
Lâm Tri Ngải chau mày rót nước cho Tống Chu Thành còn căn dặn với Tiểu Hoà: "Em đến nhà bếp nấu một bát nước gừng, giúp anh ấy khử hàn khí đi!"
Tống Chu Thành uống xong bát nước gừng mới từ từ ấm lên, anh phàn nàn với Lâm Tri Ngải: "Em không biết đó chứ, cái tên Ngụy Ngạo Vũ không phải người nữa rồi, tuyết rơi thế này mà còn để bọn anh chạy ở trên đường đầy tuyết, bảo bọn anh cầm súng giữa trời tuyết!"
Lâm Tri Ngải bỗng cảm thấy có chút đau lòng: "Hay là anh xin nghỉ vài bữa đi, tôi thấy trời này tuyết sẽ còn phải rơi tận mấy hôm nữa đấy!"
Tống Chu Thành lắc đầu với Lâm Tri Ngải: "Không cần đâu, Triệu Dực Thạch còn chưa xin nghỉ nữa, sao anh lại xin nghỉ được!"
Nghe Tống Chu Thành nói như vậy, Lâm Tri Ngải cũng không nói gì thêm, đành quay người đi rửa mặt.
Còn Tống Chu Thành thì vẫn ngồi trên giường nghĩ ngợi một lúc lâu, đợi sau khi Lâm Tri Ngải quay lại, anh vẫn thở dài và hạ thấp giọng nói với Lâm Tri Ngải: "Tri Ngải, anh muốn thương lượng với em một chuyện!"
Trên tay Lâm Tri Ngải vẫn còn dính đầy nước, đang dùng khăn để lau khô. Nghe Tống Chu Thành nói thế thì gật đầu: "Anh nói đi!"
Tống Chu Thành hít một hơi thật sâu, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc: "Hôm nay tuyết rơi, bọn anh được mặc thử quần áo của các binh sĩ, anh phát hiện quần áo bọn họ mặc qua mùa đông là áo dầu gai, không hề ấm áp chút nào. Anh bèn nghĩ mình sẽ mang tiền sinh hoạt phí tháng này góp cho quân doanh."
Lâm Tri Ngải nhướng mày, suy nghĩ một hồi sau thì nói: "Bà nội mang của hồi môn của mẹ cô ngốc đến cho tôi rồi, hay là chúng ta lấy số của hồi môn đó mua quần áo mùa đông cho các binh sĩ đi!"
Tiền sinh hoạt phí một tháng của Tống Chu Thành cũng không mua được bao nhiêu chiếc áo bông, Dù sao của hồi môn đó cô cầm cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng lấy ra làm những chuyện có ích hơn.
Lâm Tri Ngải đã trải qua binh biến, thế nên cô rất tôn trọng các binh sĩ bảo vệ cho tổ quốc. Có sự hi sinh của bọn họ, bản thân mới có được sự an ổn hiện tại.
Tống Chu Thành bỗng thấy ngạc nhiên, dường như không nghĩ rằng Lâm Tri Ngải sẽ hào phóng như vậy. Nhưng anh vẫn lắc đầu với Lâm Tri Ngải: "Của hồi môn của em dù là lấy hết ra cũng chỉ giải quyết được phần ngọn không giải quyết được tận gốc. Em vẫn là nên giữ lại đi, chuyện quần áo mùa đông anh sẽ nghĩ cách với ba."
Tống Chu Thành nói xong thì đưa mắt nhìn tuyết đọng lại ở bên ngoài, anh mỉm cười với Lâm Tri Ngải: "Chỉ có điều nhiệt độ càng ngày càng thấp đi, ngủ dưới đất sẽ cảm lạnh mất, anh có thể xin được lên giường ngủ không?"
Lâm Tri Ngải mím môi, biểu cảm đồng tình với câu nói của anh: "Lúc sáng tôi đã nghĩ đến vấn đề này rồi, để anh ngủ dưới đất mãi cũng không phải là kế lâu dài."
Tống Chu Thành chợt kích động, bất giác tưởng rằng Lâm Tri Ngải đã đồng ý cho anh lên giường ngủ. Ai ngờ câu nói tiếp theo của Tri Ngải khiến cho nụ cười của anh đơ cứng.
"Thế nên tôi định cho anh ngủ ở chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ kia. Nếu như anh không thích tôi sẽ để Tiểu Hoà giúp anh dọn dẹp căn phòng bên cạnh, anh có thể ngủ ở bên cạnh." Lâm Tri Ngải nói xong thì cười thầm.
Còn Tống Chu Thành lại trợn trắng mắt: "Anh ngủ chiếc giường nhỏ kia vẫn hơn!"
Vốn đã chẳng được ngủ chung giường rồi, còn dọn ra ngủ nữa thì không biết năm nào tháng nào mới được dọn về!
Tống Chu Thành cảm thấy kỳ lạ, đành bước nhanh lên phía trước vỗ vào vai của Triệu Dực Thạch, lớn tiếng nói: "Cậu sao vậy? Thấy tôi sao không chào hỏi gì hết vậy."
Triệu Dực Thạch quay đầu, chỉ có điều cậu vẫn cúi xuống, ho một tiếng, trầm giọng nói: "Đi vội quá, em không nhìn thấy."
Tống Chu Thành quét mắt quan sát Triệu Dực Thạch rồi chau mày nói: "Sao hôm nay tôi thấy cậu không được bình thường vậy."
Triệu Dực Thạch lắc đầu: "Làm gì có, hôm nay em tốt lắm!"
Triệu Dực Thạch lắc đầu khiến cho khoé mắt của cậu rơi vào tầm mắt của Tống Chu Thành, nhìn thấy khóe mắt thâm đen mang chút màu đỏ, Tống Chu Thành trừng to mắt: "Cái này là cậu té hay bị ai đánh đây!"
Triệu Dực Thạch cảm thấy không giấu được nữa, bèn dứt khoát nói ra. Cậu ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt của mình dưới ánh mặt trời, hai tay khoanh trước ngực, hét lớn: "Em bị té đó!"
Nếu như Triệu Dực Thạch không nói lớn tiếng như vậy, nói không chừng Tống Chu Thành sẽ tin.
Nhưng trải qua chuỗi ngày cách ba ngày bị Lâm Tri Ngải mắng, cách năm ngày bị cô đánh, Tống Chu Thành bèn trêu Triệu Dực Thạch: "Cậu như này đừng nói là bị vợ đánh đó nha!"
Gương mặt Triệu Dực Thạch bỗng bừng đỏ, còn không quên ngụy biện: "Cảnh Phi nhà em đang có thai, nóng nảy chút thì có sao!"
Trong mắt Tống Chu Thành chỉ ẩn giấu toàn nét cười, anh dùng cánh tay va vào người Triệu Dực Thạch, cố nhịn cười mà nói: "Cậu có nhớ câu nói lúc trước mà cậu nói không? Sau này vợ của cậu nhất định phải ôn hoà dịu dàng."
Triệu Dực Thạch không nói gì nữa, chỉ có điều khóe mắt xém chút thì rơi xuống giọt nước mắt hối hận. Đều trách bản thân lúc đầu quá đơn thuần, không ngờ lại bị vẻ bề ngoài của Vương Cảnh Phi đánh lừa.
Sáng hôm nay chẳng qua là cậu ấy húp cháo to tiếng một chút mà đã bị Vương Cảnh Phi quở mắng.
Bản thân khẽ tiếng phàn nàn vài câu thì Vương Cảnh Phi bỗng xị mặt xuống.
Có điều trước khi rời đi còn quên không nói tạm biệt với cô ấy, Vương Cảnh Phi lập tức đấm vào mặt của cậu ấy một cái.
Lâm Tri Ngải ngủ một giấc đến khi trời sáng, đợi đến khi cô thức dậy thì đột nhiên phát hiện nhiệt độ trở nên thấp đi.
Lâm Tri Ngải đành gọi Tiểu Hoà đến: "Tiểu Hoà, em lấy giúp tôi chiếc áo bông màu xanh nhạt ở trong tủ đồ với."
Khi Tiểu Hoà đi vào còn bưng thêm một chậu nước nóng, cô ấy đặt nó lên bàn rửa mặt, vừa lấy quần áo vừa mỉm cười nói với Lâm Tri Ngải: "Thiếu phu nhân, hôm nay người mặc nhiều một chút, bên ngoài đã bắt đầu có tuyết rơi rồi đó."
"Tuyết rơi?" Lâm Tri Ngải nhướng cao một bên mày. Giống như phát hiện ra một ốc đảo trên sa mạc vậy, mặc quần áo vào xong thì bước ra ngoài xem thử.
Từng bông tuyết rơi xuống từ trên không trung, chúng rơi trên cây, rơi lên mái hiên nhà, còn có một bông tuyết tinh nghịch rơi trên cổ áo của Lâm Tri Ngải nữa.
Lâm Tri Ngải bị lạnh giật bắn cả người, nhanh chóng trốn về phòng: "Trời lạnh quá đi mất!"
Vừa dứt câu, giọng nói của Phúc Bá đã truyền vào từ bên ngoài cửa: "Thiếu phu nhân, tuyết rơi rồi, tôi mang đến cho cô chút than vàng đây."
Tiểu Hòa nhận lấy một chiếc khuôn gỗ, Phúc Bá chợt mỉm cười nói với Lâm Tri Ngải: "Bên phía nhà họ Lâm đã đến từ sáng sớm, của hồi môn của mẹ cô đang được đặt ở nhà chính."
Lâm Tri Ngải ngẩn người một lúc, dường như đang bất ngờ vì không nghĩ nhanh như vậy mà nhà họ Lâm đã gom đủ của hồi môn: "Chú giúp tôi đối chiếu lại với sổ sách, rồi cất đi!"
"Ba của cô đang ở nhà chính đợi cô, cô có muốn gặp ông ta không?"
Nghe câu hỏi của Phúc Bá, Lâm Tri Ngải lắc đầu, khẽ bật cười: "Thôi không cần, cứ bảo trời hôm nay lạnh quá, tôi vẫn chưa thức dậy."
Nhìn thấy bóng Phúc Bá rời đi, Lâm Tri Ngải chỉ cảm thấy tim của mình lại đau nhói. Nước mắt rơi xuống một cách kỳ lạ.
Cô cảm thấy, người đau lòng có thể không chỉ mỗi cô mà còn có cô ngốc đang trốn trong cơ thể này.
Chắc cô ngốc rất để tâm đến Lâm Chính Hồng và Lâm lão thái thái nhỉ, nếu không cũng sẽ không buồn đến vậy.
Lần này nhà họ Lâm lựa chọn quang minh chính đại vác của hồi môn đến trước cổng chính của nhà họ Tống, chỉ cần có người hỏi thì Lâm Chính Hồng sẽ cho người trả lời, bọn họ đang mang của hồi môn đến cho Lâm Tri Ngải.
Nhà họ Lâm rêu rao khắp nơi chỉ trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà đã lan truyền khắp cả Thành Đô: "Mọi người biết gì chưa? Không ngờ nhà họ Lâm trả lại của hồi môn cho Lâm Tri Ngải rồi đấy!"
"Tất nhiên là tôi biết chứ, tôi còn đến xem kìa! Của hồi môn đó nhiều lắm luôn, cái bình hoa ở đầu đấy, cũng phải đáng mấy ngàn đồng bạc đó!"
"Lần này đúng là có kịch hay xem rồi, cũng không biết Lâm Tri ngải chọn nhà họ Lâm hay chọn nhà họ Vương ha."
"Còn phải nói, chắc chắn là chọn nhà họ Lâm rồi. Nhà họ Lâm nuôi nấng cô ta mà, bây giờ của hồi môn cũng trả lại cho cô ta rồi, còn có lý do gì mà nhận giặc làm cha nữa chứ..."
Những lời bàn tán của dân chúng không ngừng được truyền đến tai của Lâm Chính Hồng, Lâm Chính Hồng rất hài lòng với sự thức thời của dân chúng.
Nhưng cùng với việc ông ta đã ngồi đợi Lâm Tri Ngải một tiếng đồng hồ ở nhà chính nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng cô đâu, là nụ cười đang dần đơ cứng của mình. Nếu không phải nhớ đến lời căn dặn của Lâm lão thái thái, bằng không ông ta đã phất tay áo mà rời khỏi đó rồi.
"Lão gia thông gia, thật sự ngại quá, tư lệnh và thiếu soái đã đến quân doanh rồi ạ, cũng không ai có thể tiếp đón ngài. Vừa nãy tôi mới đến sân của thiếu phu nhân xem thử, nha hoàn nói rằng bây giờ thiếu phu nhân vẫn chưa thức dậy ạ!"
Sau khi nghe Phúc Bá nói thế, Lâm Chính Hồng sắp không cười nổi nữa rồi. Ông ta đành cắn răng và gật đầu nói với Phúc Bá: "Được rồi, không sao, ông cứ để cho Tri Ngải ngủ đi, tôi về trước đây."
Lâm Chính Hồng về đến nhà họ Lâm thì bắt đầu đập phá đồ đạc, ly trà trên bàn, bình hoa trên kệ đều không thoát được.
"Nó là cái thá gì chứ, tôi nuôi nó khôn lớn, không ngờ lại dám tỏ thái độ đó với tôi à!"
Vẫn là sự xuất hiện của Lâm lão thái thái mới ngăn cản được cơn thịnh nộ của Lâm Chính Hồng: "Cậu không xem nó là con gái của mình, thì đừng trách nó không xem cậu là ba."
Động tác của Lâm Chính Hồng bỗng khựng lại, ông ta đành chau mày nói với Lâm lão thái thái: "Mẹ, rốt cuộc là mẹ đang giúp ai vậy! Con mới là con trai ruột của mẹ, vì đống của hồi môn đó mà gia sản của nhà họ Lâm sắp bị rút sạch rồi đấy."
Lâm lão thái thái lắc đầu, thở dài và nói: "Nếu tôi không xem cậu là con trai của mình thì bây giờ tôi cũng chẳng quan tâm cậu làm gì. Nếu như đã giao chỗ của hồi môn đó ra rồi, có thời gian phát cáu ở đây thì chi bằng hẹn Tống Trạch ra ăn cơm!"
Lâm Chính Hồng cau chặt mày, suy nghĩ một lúc lâu mới gật đầu cười nói với Lâm lão thái thái: "Mặc dù bên ngoài nói rằng chỗ của hồi môn đó là của Tri Ngải, thế nhưng người của nhà họ Tống cũng phải hiểu rằng chỗ của hồi môn đó là chúng ta cho bọn họ."
Vừa hay mấy hôm trước Tống Trạch vừa dẹp yên vùng phía Tây, con đường đó vẫn chưa có người làm. Nếu có thể để cho nhà họ Lâm bọn họ, vậy thì chỗ tổn thất mà đống của hồi môn kia mang lại chẳng đến một năm là có thể kiếm lại được ngay!
Bên ngoài hoa tuyết rơi từng đợt, chẳng mấy chốc mặt đất đã được phủ lên một lớp tuyết. Lúc này Tống Chu Thành vẫn đang ở sân huấn luyện chạy bộ, vừa chạy vừa thốt lên với Ngụy Quân Vũ: "Tuyết rơi càng ngày càng lớn, bộ không thể để cho chúng ta về nhà sao!"
Nguỵ Ngạo Vũ đứng nghiêm người, hai tay chắp ra sau lưng, lớp bông tuyết dày đã đến tận gót chân của Ngụy Ngạo Vũ, thế nhưng giọng nói của Ngụy Ngạo Vũ vẫn mạnh mẽ như vậy: "Mấy con chó này vẫn còn chạy theo các cậu, các cậu có tư cách gì mà từ bỏ!"
Nguỵ Ngạo Vũ vừa mới dứt lời, một đợt gió rét lạnh kéo đến, chú chó nhỏ màu đen đuổi theo Tống Chu Thành rùng mình lạnh cóng, vội vã chạy vào trong quân doanh. Hai chú chó chạy theo sau Triệu Dực Thạch và Nguỵ Quân Vũ thấy thế cũng chạy theo cùng.
Tống Chu Thành cứ thế mà dừng lại, nhướng mày với Ngụy Ngạo Vũ, không khí đột ngột hạ thấp làm cho giọng nói của Tống Chu Thành run run: "Chó cũng chạy rồi, bọn tôi còn chạy nữa không!"
Nét mặt Nguỵ Ngạo Vũ trở nên gượng gạo nhưng vẫn trầm giọng nói với ba người bọn họ: "Các cậu là quân nhân, trời rét lạnh không phải là lý do để cho các cậu trốn tránh!"
Triệu Dực Thạch bèn trợn mắt nhìn Ngụy Ngạo Vũ: "Sáng sớm bọn tôi ra khỏi cửa chỉ mặc mỗi cái áo này, anh có còn tính người nữa không vậy!"
Nguỵ Ngạo Vũ cảm thấy bản thân mình có tính người bỗng chau mày suy nghĩ một hồi lâu, sau đó mới quay về doanh trại lấy ra ba chiếc áo bằng sợi gai dầu.
"Cái gì đây!" Tống Chu Thành nhìn thấy chiếc áo thì hơi ngạc nhiên. Bởi vì mặc chiếc áo này lên cơ thể sẽ rất nặng nề, cũng không ấm áp gì.
Nguỵ Ngạo Vũ nghiêm túc nói: "Đây là quần áo của các binh sĩ vào mùa đông, cho các cậu ba chiếc áo thì bọn họ cũng sẽ thiếu mất ba chiếc áo!"
Tống Chu Thành và Triệu Dực Thạch nhìn nhau xong thì cởi bỏ chiếc áo gai dầu trên người xuống, vứt lên người của Ngụy Ngạo Vũ: "Ai thèm chứ, anh giữ lại cho bọn họ mặc thì hơn!"
Cơn gió lạnh cứ liên tục thổi vào cổ áo của Tống Chu Thành, Tống Chu Thành chỉ có thể chạy nhanh hơn để bản thân mình ấm lên.
Có điều trong lòng lại chẳng ngừng cảm khái, vẫn luôn ngỡ rằng bọn họ dưới sự quản lý của Tống Tạch chắc cũng khá giả nhưng không ngờ rằng các chiến sĩ ngay cả chiếc áo bông cũng chẳng mua nổi.
Buổi tối, khi Tống Chu Thành quay về nhà thì co người trong tấm chăn, nói chuyện cũng không được lưu loát: "Mau, mau rót giúp anh một ly nước ấm."
Lâm Tri Ngải chau mày rót nước cho Tống Chu Thành còn căn dặn với Tiểu Hoà: "Em đến nhà bếp nấu một bát nước gừng, giúp anh ấy khử hàn khí đi!"
Tống Chu Thành uống xong bát nước gừng mới từ từ ấm lên, anh phàn nàn với Lâm Tri Ngải: "Em không biết đó chứ, cái tên Ngụy Ngạo Vũ không phải người nữa rồi, tuyết rơi thế này mà còn để bọn anh chạy ở trên đường đầy tuyết, bảo bọn anh cầm súng giữa trời tuyết!"
Lâm Tri Ngải bỗng cảm thấy có chút đau lòng: "Hay là anh xin nghỉ vài bữa đi, tôi thấy trời này tuyết sẽ còn phải rơi tận mấy hôm nữa đấy!"
Tống Chu Thành lắc đầu với Lâm Tri Ngải: "Không cần đâu, Triệu Dực Thạch còn chưa xin nghỉ nữa, sao anh lại xin nghỉ được!"
Nghe Tống Chu Thành nói như vậy, Lâm Tri Ngải cũng không nói gì thêm, đành quay người đi rửa mặt.
Còn Tống Chu Thành thì vẫn ngồi trên giường nghĩ ngợi một lúc lâu, đợi sau khi Lâm Tri Ngải quay lại, anh vẫn thở dài và hạ thấp giọng nói với Lâm Tri Ngải: "Tri Ngải, anh muốn thương lượng với em một chuyện!"
Trên tay Lâm Tri Ngải vẫn còn dính đầy nước, đang dùng khăn để lau khô. Nghe Tống Chu Thành nói thế thì gật đầu: "Anh nói đi!"
Tống Chu Thành hít một hơi thật sâu, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc: "Hôm nay tuyết rơi, bọn anh được mặc thử quần áo của các binh sĩ, anh phát hiện quần áo bọn họ mặc qua mùa đông là áo dầu gai, không hề ấm áp chút nào. Anh bèn nghĩ mình sẽ mang tiền sinh hoạt phí tháng này góp cho quân doanh."
Lâm Tri Ngải nhướng mày, suy nghĩ một hồi sau thì nói: "Bà nội mang của hồi môn của mẹ cô ngốc đến cho tôi rồi, hay là chúng ta lấy số của hồi môn đó mua quần áo mùa đông cho các binh sĩ đi!"
Tiền sinh hoạt phí một tháng của Tống Chu Thành cũng không mua được bao nhiêu chiếc áo bông, Dù sao của hồi môn đó cô cầm cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng lấy ra làm những chuyện có ích hơn.
Lâm Tri Ngải đã trải qua binh biến, thế nên cô rất tôn trọng các binh sĩ bảo vệ cho tổ quốc. Có sự hi sinh của bọn họ, bản thân mới có được sự an ổn hiện tại.
Tống Chu Thành bỗng thấy ngạc nhiên, dường như không nghĩ rằng Lâm Tri Ngải sẽ hào phóng như vậy. Nhưng anh vẫn lắc đầu với Lâm Tri Ngải: "Của hồi môn của em dù là lấy hết ra cũng chỉ giải quyết được phần ngọn không giải quyết được tận gốc. Em vẫn là nên giữ lại đi, chuyện quần áo mùa đông anh sẽ nghĩ cách với ba."
Tống Chu Thành nói xong thì đưa mắt nhìn tuyết đọng lại ở bên ngoài, anh mỉm cười với Lâm Tri Ngải: "Chỉ có điều nhiệt độ càng ngày càng thấp đi, ngủ dưới đất sẽ cảm lạnh mất, anh có thể xin được lên giường ngủ không?"
Lâm Tri Ngải mím môi, biểu cảm đồng tình với câu nói của anh: "Lúc sáng tôi đã nghĩ đến vấn đề này rồi, để anh ngủ dưới đất mãi cũng không phải là kế lâu dài."
Tống Chu Thành chợt kích động, bất giác tưởng rằng Lâm Tri Ngải đã đồng ý cho anh lên giường ngủ. Ai ngờ câu nói tiếp theo của Tri Ngải khiến cho nụ cười của anh đơ cứng.
"Thế nên tôi định cho anh ngủ ở chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ kia. Nếu như anh không thích tôi sẽ để Tiểu Hoà giúp anh dọn dẹp căn phòng bên cạnh, anh có thể ngủ ở bên cạnh." Lâm Tri Ngải nói xong thì cười thầm.
Còn Tống Chu Thành lại trợn trắng mắt: "Anh ngủ chiếc giường nhỏ kia vẫn hơn!"
Vốn đã chẳng được ngủ chung giường rồi, còn dọn ra ngủ nữa thì không biết năm nào tháng nào mới được dọn về!