-
Chương 35: Lâm Tri Ngải: Anh chắc chắn cô ta không phải là bạch nguyệt quang gì của anh không?
Quyển "Ba mươi sáu kế" Lâm Tri Ngải đã đọc được kha khá rồi, ngay lúc cô lật đến trang cuối cùng thì phát hiện bên trên có một bức vẽ của một cô gái.
Cho dù Tống Chu Thành vẽ chẳng ra làm sao nhưng Lâm Tri Ngải vẫn có thể nhìn ra được vẻ trẻ trung, dáng người yểu điệu của cô gái đó.
Lâm Tri Ngải bỗng nhướng mày rồi cầm lấy quyển sách bước đến trước mặt Tống Chu Thành, chỉ tay vào người con gái trên đó, hỏi anh: "Cô ta là ai?"
Vốn dĩ Tống Chu Thành vẫn còn nằm trên ghế lắc nghỉ ngơi, bỗng nhiên bị Lâm Tri Ngải gọi tỉnh, gương mặt ngờ vực quay đầu nhìn.
Khi anh nhìn thấy cô gái trên quyển sách đó, phản ứng đầu tiên là ngẩn người, sau đó thì đôi mày bắt đầu lạnh đi. Phải mất một lúc lâu anh mới trầm giọng nói với Lâm Tri Ngải: "Là một người đã chết."
Lâm Tri Ngải chớp mắt, đưa mắt nhìn Tống Chu Thành từ trên xuống: "Anh chắc chắn cô ta không phải là bạch nguyệt quang gì của anh không?"
Trong truyện thường nói, mối tình đầu của người con trai gọi là bạch nguyệt quang, là người mà mỗi một người con trai đều luôn nhớ nhung.
Tống Chu Thành bật cười khẩy: "Lúc mà tôi vẽ bức tranh này còn chưa được mười tuổi nữa. Một đứa nhóc mười tuổi thì hiểu cái gì chứ?"
Còn bạch nguyệt quang gì ở đây nữa, vậy mà cũng nghĩ ra được!
Nhìn là biết đọc nhiều truyện quá rồi đó, cũng đến lúc nên khống chế một chút việc đọc truyện của Lâm Tri Ngải rồi.
Lâm Tri Ngải bèn ngồi xuống bên cạnh Tống Chu Thành, chau mày nói: "Nhưng mà một đứa nhóc mười tuổi đã hiểu được rất nhiều chuyện rồi mà." Ở nước Thục là đã có thể có nha hoàn thông phòng luôn rồi đó.
Tống Chu Thành liếc nhìn Lâm Tri Ngải, cười nhạt: "Em đề cao tôi quá nhỉ!"
Mặc dù Lâm Tri Ngải phản ứng chậm chạp nhưng cũng cảm nhận được tâm trạng lúc này của Tống Chu Thành không tốt, vậy nên cũng không hỏi thêm nữa mà chỉ giấu vấn đề này lại vào trong.
Có thể do lúc ra ngoài mặc đồ quá dày khiến cho lúc Trương Mậu quay về nhà, cả người đều là mồ hôi.
Toàn thân bết dính, Trương Mậu chỉ có thể cởi áo khoác ra rồi đến nhà vệ sinh tắm.
Lâm Diệc Vân lấy một chậu nước bước vào, vốn dĩ muốn giúp Trương Mậu giặt áo khoác ngoài lại đột ngột phát hiện bên trong áo khoác có thứ gì đó.
Lâm Diệc Vân lấy nó ra, đó là một vé tàu hoả từ Thành Đô đến Bắc Kinh, thời gian là ngày mai và hơn nữa chỉ có một vé duy nhất.
Nhìn thấy chiếc vé tàu hoả này, con tim của Lâm Diệc Vân đã buốt lạnh, đôi mắt cũng trở nên ảm đạm đi.
Trương Mậu tắm xong và bước ra từ nhà vệ sinh, bỗng phát hiện Lâm Diệc Vân đang giặt quần áo ở ngoài sân, khiến cho anh ta sợ hãi quay về phòng kiểm tra lại chiếc áo khoác của mình.
Khi anh ta nhìn thấy chiếc áo khoác được vắt ở trên đầu giường và sờ được tấm vé tàu trong túi áo, Trương Mậu mới thở phào.
Nếu như để Lâm Diệc Vân phát hiện vé tàu hoả này thì sẽ làm lớn chuyện lên.
Trương Mậu muốn bỏ đi, muốn âm thầm rời đi, không muốn bị bất cứ ai phát hiện và không mang theo bất cứ gánh nặng gì.
"Sao thế? Chiếc áo khoác này cũng phải giặt sao?"
Giọng nói của Lâm Diệc Vân bỗng vang lên phía sau lưng, Trương Mậu đứng hình trong giây lát, chỉ có thể giả về bình tĩnh với Lâm Diệc Vân: "Không... Không cần đâu, lát nữa tôi tự giặt."
Lâm Diệc Vân khẽ gật đầu, biểu cảm dịu dàng: "Thôi được, em ra ngoài mua ít thức ăn, thầy muốn ăn chút gì không?"
Trương Mậu quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Diệc Vân trong bộ quần áo rách rưới, trong đôi mắt anh ta vụt qua đôi chút áy náy, nói cho cùng, Lâm Diệc Vân cũng vì anh mới biến thành bộ dạng như bây giờ.
Trương Mậu đi đến trước tủ quần áo lấy ra năm mươi đồng bạc đưa cho Lâm Diệc Vân: "Cũng lâu lắm rồi chúng ta không ăn được bữa ngon, tối nay ăn chút thịt đi!"
Nhìn thấy số tiền Trương Mậu đưa sang, Lâm Diệc Vân mỉm cười nhận lấy: "Được, lát nữa mua thêm cho thầy một chai rượu, buổi tối chúng ta còn có thể uống một ly."
Nghĩ đến chuyến tàu của ngày mai, Trương Mậu huơ tay: "Thôi khỏi, uống rượu dễ làm lỡ việc, mua nhiều rau thịt vào là được."
Lâm Diệc Vân đặt chậu trong tay của mình xuống, mỉm cười quay người: "Vâng, được ạ."
Ở một góc mà Trương Mậu không nhìn thấy, Lâm Diệc Vân đang đưa đôi mắt âm trầm trong im lặng quan sát từ xa, trông rất đáng sợ và u ám.
Là do anh ta bất nhân trước, vậy nên đừng trách sao cô ta bất nghĩa!
Tống Chu Thành nằm trên ghế lật đật, sau đó rất nhanh thì thiếp đi. Còn Lâm Tri Ngải ở bên cạnh thì cầm quyển sách đi tìm Phúc Bá.
"Phúc Bá, người ở trên đây là ai vậy?"
Nhìn vào quyển sách mà Lâm Tri Ngải đưa sang, biểu cảm của Phúc Bá đơ cứng: "Người hỏi thiếu gia vẫn hơn!"
Lâm Tri Ngải bĩu môi, không vui: "Anh ấy không chịu nói, tôi nghi ngờ đây là tình đầu của anh ấy."
Nghe Lâm Tri Ngải nói như vậy, Phúc Bá cũng thấy dở khóc dở cười: "Thật ra đây là phu nhân, cũng là mẹ của thiếu gia đấy ạ."
Lâm Tri Ngải mới chợt nhận ra rằng mình đã được gả sang nhà họ Tống lâu như vậy rồi mà vẫn chưa nhìn thấy mẹ của của Tống Chu Thành bao giờ. Vậy nên Lâm Tri Ngải mới hiếu kỳ hỏi: "Vậy bà ấy đâu?"
Đôi mày của Phúc Bá khẽ chau, thở dài một hơi rồi nói: "Bà ấy đi rồi."
"Chết rồi sao?" Tống Chu Thành nói bà ấy chết rồi, vậy nên Lâm Tri Ngải có chút đau lòng. Thì ra Tống Chu Thành và cô ngốc giống nhau, đều không có mẹ.
Phúc Bá lắc đầu: "Không phải ạ, lúc thiếu gia mười tuổi thì phu nhân và lão gia ly hôn, bà ấy gả cho một sĩ quan người Mỹ."
Biểu cảm của Lâm Tri Ngải đột nhiên biến từ đau xót thành ghét bỏ: "Ồ, thì ra là vậy, thế thì cứ xem như chết rồi đi!" Người bỏ chồng bỏ con không đáng được tha thứ!
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải quay người bỏ đi, Phúc Bá nhanh chóng kéo áo của Lâm Tri Ngải lại và tiếp tục nói: "Lúc nhỏ thiếu gia thật sự rất nghe lời, rất hiểu chuyện, những người đã từng gặp cậu ấy đều nói cậu thông minh. Nhưng từ lúc xảy ra chuyện này xong thì thiếu gia lại trở nên ngỗ nghịch."
Lâm Tri Ngải nhướng mày: "Con không nghe lời thì đánh thôi! Đánh nhiều lần sẽ nghe lời ngay."
Phúc Bá gượng gạo khẽ ho một tiếng: "Lúc đầu lão gia cũng nghĩ như vậy, sau đó thì thiếu gia trở thành bộ dạng như hiện tại."
Lâm Tri Ngải với gương mặt hoài nghi nhìn Phúc Bá: "Anh ta bây giờ không tốt sao? Tôi thấy tốt lắm mà, mỗi lần ăn cơm đều đợi ba ăn cùng, ra ngoài cũng rất biết quan tâm đến tâm trạng của bạn bè, cho dù có tức giận đến đâu cũng không ra tay với tôi..."
Sau khi Tống Chu Thành tỉnh dậy thì không thấy Lâm Tri Ngải đâu nữa.
Vốn dĩ muốn đi ra ngoài tìm Lâm Tri Ngải nhưng vừa hay nghe thấy Lâm Tri Ngải khen mình như thế.
Đôi mắt Tống Chu Thành chợt đỏ au, đây là lần đầu tiên có người hiểu được anh.
Tống Chu Thành hét lớn về phía Lâm Tri Ngải: "Tri Ngải, quay lại đây, tôi bảo đầu bếp làm bánh trôi lạnh cho em rồi!"
Từ lần trước Lâm Tri Ngải ăn que kem của Vương Cảnh Văn thì cứ nhớ hoài thôi, mỗi ngày đều làm ầm lên muốn ăn kem.
Tống Chu Thành cảm thấy bên ngoài làm không vệ sinh lại quá lạnh nên bảo nhà bếp học làm bánh trôi lạnh.
Không ngờ ăn vẫn rất ngon, rất hợp với khẩu vị của Lâm Tri Ngải. Tống Chu Thành cứ cách một khoảng thời gian sẽ bảo nhà bếp làm một bát bánh trôi lạnh.
Nghe đến bánh trôi lạnh thì đôi mắt của Lâm Tri Ngải như phát sáng, cầm lấy quyển sách chạy về phía Tống Chu Thành, vừa đi vừa cười nói: "Tôi muốn ăn hai bát!"
Tống Chu Thành lắc đầu với Tri Ngải, trầm giọng nói: "Không được, ăn lạnh nhiều em sẽ đau bụng tiếp cho xem!"
Nghe thấy Tống Chu Thành nói như vậy, Lâm Tri Ngải nhướng mày: "Vậy tôi ăn một bát to!"
Nhìn thấy hai người trẻ tay khoác tay mỉm cười rời đi, Phúc Bá cũng mỉm cười, xem ra ông đã nghĩ nhiều rồi.
Giống hệt như những gì Lâm Tri Ngải nói, mặc dù trước mặt lão gia thiếu gia rất ương bướng nhưng mấy năm nay vẫn luôn là một người vô cùng ôn hoà.
Còn nhớ khi mà chân của ông bị gãy, mỗi ngày thiếu gia đều đỏ hoe đôi mắt đưa thuốc đến cho mình. Chu Thành lúc đấy cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi mà thôi!
Điều gì làm cho ông lại cảm thấy rằng một đứa trẻ ương ngạnh thì sẽ không phải là một đứa trẻ tốt vậy chứ!
Khi Lâm Diệc Vân quay về thì mang theo một con gà quay và một chân giò ngâm tương. Mặc dù Trương Mậu dặn cô ta đừng mua rượu nhưng cô ta vẫn mua một vò Nữ nhi hồng.
"Nhiều đồ ăn như vậy, không uống rượu thì tiếc lắm."
Nhìn thấy rượu mà Lâm Diệc Vân đưa sang, Trương Mậu thấy có vẻ cô ta nói cũng đúng, hơn nữa tửu lượng của anh ta cũng tốt, uống một hai ly chắc cũng không đến nỗi say.
Trương Mậu một miếng gà một ngụm rượu, Lâm Diệc Vân ngồi bên cạnh, yên lặng ăn dưa chuột đập dập ở trước mặt.
Trương Mậu nhìn thấy Lâm Diệc Vân chỉ ăn rau mà không ăn thịt, anh ta bất giác chau mày: "Em cũng ăn thịt đi này, nhiều thịt như vậy, tối nay ăn không hết sáng mai phải bỏ đi đấy."
Lâm Diệc Vân bèn lắc đầu với Trương Mậu: "Không ăn đâu, dạo này bao tử em không tốt, không ăn mặn được."
Trương Mậu chán ghét bĩu môi, đúng thật là không biết tận hưởng, khó khăn lắm mới muốn đối xử tốt với cô ta một chút, kết quả cô ta lại không biết cảm kích.
Uống một ly rượu, gà quay trước mặt Trương Mậu cũng đã ăn được hơn nửa. Bụng của anh ta bỗng nhiên đau lên quặn thắt, sau đó tràn lên đến cổ, giống hệt như có một cây dao đang cứa loạn xạ bên trong bụng.
Gương mặt Trương Mậu trắng hệt như tờ giấy, trán toát mồ hôi lạnh, hơi thở cũng trở nên dồn dập, một tay ôm lấy bụng mình, một tay thì cầm lấy tay của Lâm Diệc Vân, đau đớn nói: "Tôi đau bụng quá, mau... mau tìm đại phu giúp tôi!"
Lâm Diệc Vân vẫn ngồi yên tại chỗ chậm rãi ăn chỗ dưa chuột trước mặt mình, lạnh lùng nhìn Trương Mậu đau đớn, khoé môi cô ta từ từ cong lên.
"Em cho thầy một cơ hội, nói thật mọi chuyện và xin lỗi em, em sẽ suy nghĩ đến việc tha cho thầy!"
Trương Mậu ngẩn người, không hiểu sao đến mức này rồi mà Lâm Diệc Vân còn nói ra được những lời đó.
Nhìn vào mắt của Lâm Diệc Vân rồi lại nhìn vào ly rượu ở trước mặt, anh ta bỗng trừng to đôi mắt há hốc, lùi về sau vài bước: “Em… Em hạ độc tôi ư!"
Lâm Diệc Vân đứng lên chầm chậm tiến đến gần Trương Mậu, khoé môi lộ ra một nét cười: "Còn không chịu nhận sai sao?"
Thuốc của lần này là do cô ta cố tình đến tiệm thuốc mua đó, không thể nào giả được. Nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Trương Mậu, Lâm Diệc Vân vô cùng vui sướng.
Toàn thân Trương Mậu mềm nhũn, chỉ cảm thấy bụng mình ngày càng đau, hô hấp cũng trở nên khó khăn: "Tôi... Tôi sai rồi!"
"Sai ở đâu?"
Dùng ngữ khí dịu dàng nhất mà lời Lâm Diệc Vân nói ra lại khiến cho con tim Trương Mậu kinh hồn bạt vía. Nhưng những việc Trương Mậu làm lỗi với Lâm Diệc Vân quá nhiều, anh ta cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Trương Mậu chỉ có thể đổ hết mọi trách nhiệm cho người khác: "Không phải là tôi có ý muốn hại em, là có người lấy chuyện tôi qu an h ệ với nữ sinh uy hiếp tôi, bảo tôi phải theo đuổi được em trước ngày em kết hôn!"
Đôi mắt Lâm Diệc Vân đột nhiên tối sầm lại, dường như không nghĩ là lại có thể có được tin tức bất ngờ từ miệng Trương Mậu.
Mối quan hệ xã hội của cô ta rất đơn giản, bình thường cũng chẳng đắc tội với ai. Vậy nên người này không muốn mình kết hôn, tám phần là vì Tống Chu Thành.
Lâm Diệc Vân bèn nghiến răng nói: "Còn chuyện gì khác không?"
Trương Mậu ấp úng: "Tôi... Tôi không nên lấy của hồi môn mà em để ở chỗ tôi để đến hỏi cưới em, không nên dùng chuyện em đã mang thai ra để uy hiếp bắt bà nội em gả em cho tôi, không nên tham lam đống trang sức của em..."
Lâm Diệc Vân gật đầu, trong lòng hệt như được thanh tẩy đi, bình lặng không chút gợn sóng: "Ồ, vậy còn có chuyện gì khác nữa không!"
Lâm Diệc Vân bước lên ép chặt, Trương Mậu đã lùi đến đầu giường, gương mặt đỏ au, nói chuyện càng lúc càng phí sức: "Tôi... Tôi sai thật rồi, em tha thứ cho tôi, cứu tôi đi!"
Ánh mắt của Lâm Diệc Vân bỗng thay đổi, bèn cầm lấy chiếc gối ở bên cạnh, mạnh tay bịt lên mũi của Trương Mậu, khiến cho anh ta không thể thở được.
Vốn dĩ muốn khiến cho Trương Mậu trúng độc mà chết nhưng cô ta phát hiện làm như vậy hoàn toàn không xả được cơn giận, vẫn là nên chính tay mình giết chết thì sẽ sảng khoái hơn.
"Ưm... Ưm...Thả tôi ra!"
Cảm nhận Trương Mậu đang cố gắng vùng vẫy trong bàn tay mình, cảm nhận được hơi thở của anh ta đang dần yếu ớt, đợi đến khi Trương Mậu không còn động đậy nữa, thì khoé mắt của Lâm Diệc Vân chợt rơi xuống một giọt nước mắt.
Bản thân vốn dĩ nên được sống một cuộc sống tươi đẹp, thế nhưng tất cả đều bị người đàn ông này huỷ hoại hết. Rõ ràng bản thân cô ta vẫn chưa được mười tám, sao lại cảm thấy trái tim của mình đã giống hệt như một bà lão tám mươi!
Lâm Diệc Vân đưa mắt liếc nhìn Trương Mậu đang nằm dưới đất, lại nhìn vào màn đêm đen, cô ta lấy bao tải đã được chuẩn bị từ trước và đặt Trương Mậu vào trong đó.
Rồi dùng xe ba gác mượn được của nhà hàng xóm, kéo Trương Mậu đến sau núi và tìm một nơi nào đó kín đáo, đào một chiếc hố chôn anh ta.
Sau khi làm xong hết những việc này thì trời cũng đã ửng sáng, trên người Lâm Diệc Vân dính toàn là bùn đất. Việc đầu tiên phải làm là trả lại chiếc xe cho hàng xóm đã, sau đó trở về nhà tắm rửa.
Nhìn thấy chiếc tủ quần áo đóng chặt cửa, Lâm Diệc Vân chau mày một lúc lâu vẫn quyết định tiến lên trước, cầm lấy một chiếc rìu để phá khoá. Cô ta lấy ra chiếc túi màu đen mà Trương Mậu quý như vật báu.
Trông thấy một chồng tiền dày bên trong đó, Lâm Diệc Vân lại bật cười, nước mắt cũng bất giác rơi xuống từ đôi gò má. Cả cuộc đời của cô ta, chỉ đáng với cái giá ít ỏi vậy thôi sao.
Bên trong túi vẫn còn có một bức thư, Lâm Diệc Vân mở nó ra, lớp sương mù u ám dưới đáy mắt chợt tan đi, để lộ ra một chút hy vọng. Chẳng trách Trương Mậu lại gấp gáp rời đi như vậy, hoá ra là có một nơi tốt hơn ở Bắc Kinh.
Lâm Diệc Vân đơn giản thu xếp đồ đạc rồi chạy ra ga tàu hoả. Thật ra thì cũng chẳng có hành lý gì cả, cái quan trọng là chỗ tiền và bức thư giới thiệu kia.
Trong lúc đợi tàu hoả đến, trong lòng Lâm Diệc Vân có chút do dự, bèn đi đến quầy mượn một cây bút và viết một bức thư.
Cô ta đưa nó cho một phu xe kéo: "Làm phiền ông gửi bức thư này đến nhà họ Lâm, đưa nó cho Hạ phu nhân."
Khi Hạ Linh nhận được bức thư đó đã là chín giờ sáng. Nhìn thấy bức thư Lâm Diệc Vân viết cho mình, Hạ Linh chỉ cảm thấy con tim mình giống như bị một con dao cứa vào thật sâu, từng nhát từng nhát một khiến con tim không ngừng chảy máu.
"Mẹ, con chưa chết.
Con đã biết được mẹ là người nói với bà nội, chỉ có điều con không muốn nói ra, cũng không dám nói ra.
Mẹ là người sinh con ra và nuôi con lớn, là người mà con yêu thương nhất. Vậy nên xin mẹ đừng sợ hãi con.
Con của quá khứ tin tưởng vào thứ tình yêu chân thành, tin tưởng chỉ cần có tình yêu là đủ. Con của quá khứ đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, con của hiện tại đã học được bài học đắt giá cho chính mình.
Có một số người luôn phải trải qua chuyện gì đó mới có thể trưởng thành, bây giờ con đã lớn rồi. Bây giờ con sẽ đi đến một nơi tốt đẹp khác, mẹ không cần lo cho con."
Trong khi Hạ Linh đọc bức thư này, Lâm Diệc Vân đã ngồi lên trên chuyến tàu hoả đến Bắc Kinh. Cảnh vật ở bên ngoài cửa kính không ngừng lùi về sau, Lâm Diệc Vân hệt như một bức tượng, không buồn không vui, không chút lo lắng.
Thật ra khi ở trong hoa viên, cô đã vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của hai nha hoàn và cũng biết được chuyện Hạ Linh nói cho Lâm lão thái thái việc mình mang thai.
Lại liên tưởng đến ánh mắt mà Hạ Linh nhìn mình, Lâm Diệc Vân vẫn có chút khó hiểu. Chỉ có điều cô ta không có gan để nói ra, cô ta sợ sau khi bản thân mình nói hết ra thì ngay cả người mẹ duy nhất cũng chẳng còn.
Cho dù Tống Chu Thành vẽ chẳng ra làm sao nhưng Lâm Tri Ngải vẫn có thể nhìn ra được vẻ trẻ trung, dáng người yểu điệu của cô gái đó.
Lâm Tri Ngải bỗng nhướng mày rồi cầm lấy quyển sách bước đến trước mặt Tống Chu Thành, chỉ tay vào người con gái trên đó, hỏi anh: "Cô ta là ai?"
Vốn dĩ Tống Chu Thành vẫn còn nằm trên ghế lắc nghỉ ngơi, bỗng nhiên bị Lâm Tri Ngải gọi tỉnh, gương mặt ngờ vực quay đầu nhìn.
Khi anh nhìn thấy cô gái trên quyển sách đó, phản ứng đầu tiên là ngẩn người, sau đó thì đôi mày bắt đầu lạnh đi. Phải mất một lúc lâu anh mới trầm giọng nói với Lâm Tri Ngải: "Là một người đã chết."
Lâm Tri Ngải chớp mắt, đưa mắt nhìn Tống Chu Thành từ trên xuống: "Anh chắc chắn cô ta không phải là bạch nguyệt quang gì của anh không?"
Trong truyện thường nói, mối tình đầu của người con trai gọi là bạch nguyệt quang, là người mà mỗi một người con trai đều luôn nhớ nhung.
Tống Chu Thành bật cười khẩy: "Lúc mà tôi vẽ bức tranh này còn chưa được mười tuổi nữa. Một đứa nhóc mười tuổi thì hiểu cái gì chứ?"
Còn bạch nguyệt quang gì ở đây nữa, vậy mà cũng nghĩ ra được!
Nhìn là biết đọc nhiều truyện quá rồi đó, cũng đến lúc nên khống chế một chút việc đọc truyện của Lâm Tri Ngải rồi.
Lâm Tri Ngải bèn ngồi xuống bên cạnh Tống Chu Thành, chau mày nói: "Nhưng mà một đứa nhóc mười tuổi đã hiểu được rất nhiều chuyện rồi mà." Ở nước Thục là đã có thể có nha hoàn thông phòng luôn rồi đó.
Tống Chu Thành liếc nhìn Lâm Tri Ngải, cười nhạt: "Em đề cao tôi quá nhỉ!"
Mặc dù Lâm Tri Ngải phản ứng chậm chạp nhưng cũng cảm nhận được tâm trạng lúc này của Tống Chu Thành không tốt, vậy nên cũng không hỏi thêm nữa mà chỉ giấu vấn đề này lại vào trong.
Có thể do lúc ra ngoài mặc đồ quá dày khiến cho lúc Trương Mậu quay về nhà, cả người đều là mồ hôi.
Toàn thân bết dính, Trương Mậu chỉ có thể cởi áo khoác ra rồi đến nhà vệ sinh tắm.
Lâm Diệc Vân lấy một chậu nước bước vào, vốn dĩ muốn giúp Trương Mậu giặt áo khoác ngoài lại đột ngột phát hiện bên trong áo khoác có thứ gì đó.
Lâm Diệc Vân lấy nó ra, đó là một vé tàu hoả từ Thành Đô đến Bắc Kinh, thời gian là ngày mai và hơn nữa chỉ có một vé duy nhất.
Nhìn thấy chiếc vé tàu hoả này, con tim của Lâm Diệc Vân đã buốt lạnh, đôi mắt cũng trở nên ảm đạm đi.
Trương Mậu tắm xong và bước ra từ nhà vệ sinh, bỗng phát hiện Lâm Diệc Vân đang giặt quần áo ở ngoài sân, khiến cho anh ta sợ hãi quay về phòng kiểm tra lại chiếc áo khoác của mình.
Khi anh ta nhìn thấy chiếc áo khoác được vắt ở trên đầu giường và sờ được tấm vé tàu trong túi áo, Trương Mậu mới thở phào.
Nếu như để Lâm Diệc Vân phát hiện vé tàu hoả này thì sẽ làm lớn chuyện lên.
Trương Mậu muốn bỏ đi, muốn âm thầm rời đi, không muốn bị bất cứ ai phát hiện và không mang theo bất cứ gánh nặng gì.
"Sao thế? Chiếc áo khoác này cũng phải giặt sao?"
Giọng nói của Lâm Diệc Vân bỗng vang lên phía sau lưng, Trương Mậu đứng hình trong giây lát, chỉ có thể giả về bình tĩnh với Lâm Diệc Vân: "Không... Không cần đâu, lát nữa tôi tự giặt."
Lâm Diệc Vân khẽ gật đầu, biểu cảm dịu dàng: "Thôi được, em ra ngoài mua ít thức ăn, thầy muốn ăn chút gì không?"
Trương Mậu quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Diệc Vân trong bộ quần áo rách rưới, trong đôi mắt anh ta vụt qua đôi chút áy náy, nói cho cùng, Lâm Diệc Vân cũng vì anh mới biến thành bộ dạng như bây giờ.
Trương Mậu đi đến trước tủ quần áo lấy ra năm mươi đồng bạc đưa cho Lâm Diệc Vân: "Cũng lâu lắm rồi chúng ta không ăn được bữa ngon, tối nay ăn chút thịt đi!"
Nhìn thấy số tiền Trương Mậu đưa sang, Lâm Diệc Vân mỉm cười nhận lấy: "Được, lát nữa mua thêm cho thầy một chai rượu, buổi tối chúng ta còn có thể uống một ly."
Nghĩ đến chuyến tàu của ngày mai, Trương Mậu huơ tay: "Thôi khỏi, uống rượu dễ làm lỡ việc, mua nhiều rau thịt vào là được."
Lâm Diệc Vân đặt chậu trong tay của mình xuống, mỉm cười quay người: "Vâng, được ạ."
Ở một góc mà Trương Mậu không nhìn thấy, Lâm Diệc Vân đang đưa đôi mắt âm trầm trong im lặng quan sát từ xa, trông rất đáng sợ và u ám.
Là do anh ta bất nhân trước, vậy nên đừng trách sao cô ta bất nghĩa!
Tống Chu Thành nằm trên ghế lật đật, sau đó rất nhanh thì thiếp đi. Còn Lâm Tri Ngải ở bên cạnh thì cầm quyển sách đi tìm Phúc Bá.
"Phúc Bá, người ở trên đây là ai vậy?"
Nhìn vào quyển sách mà Lâm Tri Ngải đưa sang, biểu cảm của Phúc Bá đơ cứng: "Người hỏi thiếu gia vẫn hơn!"
Lâm Tri Ngải bĩu môi, không vui: "Anh ấy không chịu nói, tôi nghi ngờ đây là tình đầu của anh ấy."
Nghe Lâm Tri Ngải nói như vậy, Phúc Bá cũng thấy dở khóc dở cười: "Thật ra đây là phu nhân, cũng là mẹ của thiếu gia đấy ạ."
Lâm Tri Ngải mới chợt nhận ra rằng mình đã được gả sang nhà họ Tống lâu như vậy rồi mà vẫn chưa nhìn thấy mẹ của của Tống Chu Thành bao giờ. Vậy nên Lâm Tri Ngải mới hiếu kỳ hỏi: "Vậy bà ấy đâu?"
Đôi mày của Phúc Bá khẽ chau, thở dài một hơi rồi nói: "Bà ấy đi rồi."
"Chết rồi sao?" Tống Chu Thành nói bà ấy chết rồi, vậy nên Lâm Tri Ngải có chút đau lòng. Thì ra Tống Chu Thành và cô ngốc giống nhau, đều không có mẹ.
Phúc Bá lắc đầu: "Không phải ạ, lúc thiếu gia mười tuổi thì phu nhân và lão gia ly hôn, bà ấy gả cho một sĩ quan người Mỹ."
Biểu cảm của Lâm Tri Ngải đột nhiên biến từ đau xót thành ghét bỏ: "Ồ, thì ra là vậy, thế thì cứ xem như chết rồi đi!" Người bỏ chồng bỏ con không đáng được tha thứ!
Nhìn thấy Lâm Tri Ngải quay người bỏ đi, Phúc Bá nhanh chóng kéo áo của Lâm Tri Ngải lại và tiếp tục nói: "Lúc nhỏ thiếu gia thật sự rất nghe lời, rất hiểu chuyện, những người đã từng gặp cậu ấy đều nói cậu thông minh. Nhưng từ lúc xảy ra chuyện này xong thì thiếu gia lại trở nên ngỗ nghịch."
Lâm Tri Ngải nhướng mày: "Con không nghe lời thì đánh thôi! Đánh nhiều lần sẽ nghe lời ngay."
Phúc Bá gượng gạo khẽ ho một tiếng: "Lúc đầu lão gia cũng nghĩ như vậy, sau đó thì thiếu gia trở thành bộ dạng như hiện tại."
Lâm Tri Ngải với gương mặt hoài nghi nhìn Phúc Bá: "Anh ta bây giờ không tốt sao? Tôi thấy tốt lắm mà, mỗi lần ăn cơm đều đợi ba ăn cùng, ra ngoài cũng rất biết quan tâm đến tâm trạng của bạn bè, cho dù có tức giận đến đâu cũng không ra tay với tôi..."
Sau khi Tống Chu Thành tỉnh dậy thì không thấy Lâm Tri Ngải đâu nữa.
Vốn dĩ muốn đi ra ngoài tìm Lâm Tri Ngải nhưng vừa hay nghe thấy Lâm Tri Ngải khen mình như thế.
Đôi mắt Tống Chu Thành chợt đỏ au, đây là lần đầu tiên có người hiểu được anh.
Tống Chu Thành hét lớn về phía Lâm Tri Ngải: "Tri Ngải, quay lại đây, tôi bảo đầu bếp làm bánh trôi lạnh cho em rồi!"
Từ lần trước Lâm Tri Ngải ăn que kem của Vương Cảnh Văn thì cứ nhớ hoài thôi, mỗi ngày đều làm ầm lên muốn ăn kem.
Tống Chu Thành cảm thấy bên ngoài làm không vệ sinh lại quá lạnh nên bảo nhà bếp học làm bánh trôi lạnh.
Không ngờ ăn vẫn rất ngon, rất hợp với khẩu vị của Lâm Tri Ngải. Tống Chu Thành cứ cách một khoảng thời gian sẽ bảo nhà bếp làm một bát bánh trôi lạnh.
Nghe đến bánh trôi lạnh thì đôi mắt của Lâm Tri Ngải như phát sáng, cầm lấy quyển sách chạy về phía Tống Chu Thành, vừa đi vừa cười nói: "Tôi muốn ăn hai bát!"
Tống Chu Thành lắc đầu với Tri Ngải, trầm giọng nói: "Không được, ăn lạnh nhiều em sẽ đau bụng tiếp cho xem!"
Nghe thấy Tống Chu Thành nói như vậy, Lâm Tri Ngải nhướng mày: "Vậy tôi ăn một bát to!"
Nhìn thấy hai người trẻ tay khoác tay mỉm cười rời đi, Phúc Bá cũng mỉm cười, xem ra ông đã nghĩ nhiều rồi.
Giống hệt như những gì Lâm Tri Ngải nói, mặc dù trước mặt lão gia thiếu gia rất ương bướng nhưng mấy năm nay vẫn luôn là một người vô cùng ôn hoà.
Còn nhớ khi mà chân của ông bị gãy, mỗi ngày thiếu gia đều đỏ hoe đôi mắt đưa thuốc đến cho mình. Chu Thành lúc đấy cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi mà thôi!
Điều gì làm cho ông lại cảm thấy rằng một đứa trẻ ương ngạnh thì sẽ không phải là một đứa trẻ tốt vậy chứ!
Khi Lâm Diệc Vân quay về thì mang theo một con gà quay và một chân giò ngâm tương. Mặc dù Trương Mậu dặn cô ta đừng mua rượu nhưng cô ta vẫn mua một vò Nữ nhi hồng.
"Nhiều đồ ăn như vậy, không uống rượu thì tiếc lắm."
Nhìn thấy rượu mà Lâm Diệc Vân đưa sang, Trương Mậu thấy có vẻ cô ta nói cũng đúng, hơn nữa tửu lượng của anh ta cũng tốt, uống một hai ly chắc cũng không đến nỗi say.
Trương Mậu một miếng gà một ngụm rượu, Lâm Diệc Vân ngồi bên cạnh, yên lặng ăn dưa chuột đập dập ở trước mặt.
Trương Mậu nhìn thấy Lâm Diệc Vân chỉ ăn rau mà không ăn thịt, anh ta bất giác chau mày: "Em cũng ăn thịt đi này, nhiều thịt như vậy, tối nay ăn không hết sáng mai phải bỏ đi đấy."
Lâm Diệc Vân bèn lắc đầu với Trương Mậu: "Không ăn đâu, dạo này bao tử em không tốt, không ăn mặn được."
Trương Mậu chán ghét bĩu môi, đúng thật là không biết tận hưởng, khó khăn lắm mới muốn đối xử tốt với cô ta một chút, kết quả cô ta lại không biết cảm kích.
Uống một ly rượu, gà quay trước mặt Trương Mậu cũng đã ăn được hơn nửa. Bụng của anh ta bỗng nhiên đau lên quặn thắt, sau đó tràn lên đến cổ, giống hệt như có một cây dao đang cứa loạn xạ bên trong bụng.
Gương mặt Trương Mậu trắng hệt như tờ giấy, trán toát mồ hôi lạnh, hơi thở cũng trở nên dồn dập, một tay ôm lấy bụng mình, một tay thì cầm lấy tay của Lâm Diệc Vân, đau đớn nói: "Tôi đau bụng quá, mau... mau tìm đại phu giúp tôi!"
Lâm Diệc Vân vẫn ngồi yên tại chỗ chậm rãi ăn chỗ dưa chuột trước mặt mình, lạnh lùng nhìn Trương Mậu đau đớn, khoé môi cô ta từ từ cong lên.
"Em cho thầy một cơ hội, nói thật mọi chuyện và xin lỗi em, em sẽ suy nghĩ đến việc tha cho thầy!"
Trương Mậu ngẩn người, không hiểu sao đến mức này rồi mà Lâm Diệc Vân còn nói ra được những lời đó.
Nhìn vào mắt của Lâm Diệc Vân rồi lại nhìn vào ly rượu ở trước mặt, anh ta bỗng trừng to đôi mắt há hốc, lùi về sau vài bước: “Em… Em hạ độc tôi ư!"
Lâm Diệc Vân đứng lên chầm chậm tiến đến gần Trương Mậu, khoé môi lộ ra một nét cười: "Còn không chịu nhận sai sao?"
Thuốc của lần này là do cô ta cố tình đến tiệm thuốc mua đó, không thể nào giả được. Nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Trương Mậu, Lâm Diệc Vân vô cùng vui sướng.
Toàn thân Trương Mậu mềm nhũn, chỉ cảm thấy bụng mình ngày càng đau, hô hấp cũng trở nên khó khăn: "Tôi... Tôi sai rồi!"
"Sai ở đâu?"
Dùng ngữ khí dịu dàng nhất mà lời Lâm Diệc Vân nói ra lại khiến cho con tim Trương Mậu kinh hồn bạt vía. Nhưng những việc Trương Mậu làm lỗi với Lâm Diệc Vân quá nhiều, anh ta cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Trương Mậu chỉ có thể đổ hết mọi trách nhiệm cho người khác: "Không phải là tôi có ý muốn hại em, là có người lấy chuyện tôi qu an h ệ với nữ sinh uy hiếp tôi, bảo tôi phải theo đuổi được em trước ngày em kết hôn!"
Đôi mắt Lâm Diệc Vân đột nhiên tối sầm lại, dường như không nghĩ là lại có thể có được tin tức bất ngờ từ miệng Trương Mậu.
Mối quan hệ xã hội của cô ta rất đơn giản, bình thường cũng chẳng đắc tội với ai. Vậy nên người này không muốn mình kết hôn, tám phần là vì Tống Chu Thành.
Lâm Diệc Vân bèn nghiến răng nói: "Còn chuyện gì khác không?"
Trương Mậu ấp úng: "Tôi... Tôi không nên lấy của hồi môn mà em để ở chỗ tôi để đến hỏi cưới em, không nên dùng chuyện em đã mang thai ra để uy hiếp bắt bà nội em gả em cho tôi, không nên tham lam đống trang sức của em..."
Lâm Diệc Vân gật đầu, trong lòng hệt như được thanh tẩy đi, bình lặng không chút gợn sóng: "Ồ, vậy còn có chuyện gì khác nữa không!"
Lâm Diệc Vân bước lên ép chặt, Trương Mậu đã lùi đến đầu giường, gương mặt đỏ au, nói chuyện càng lúc càng phí sức: "Tôi... Tôi sai thật rồi, em tha thứ cho tôi, cứu tôi đi!"
Ánh mắt của Lâm Diệc Vân bỗng thay đổi, bèn cầm lấy chiếc gối ở bên cạnh, mạnh tay bịt lên mũi của Trương Mậu, khiến cho anh ta không thể thở được.
Vốn dĩ muốn khiến cho Trương Mậu trúng độc mà chết nhưng cô ta phát hiện làm như vậy hoàn toàn không xả được cơn giận, vẫn là nên chính tay mình giết chết thì sẽ sảng khoái hơn.
"Ưm... Ưm...Thả tôi ra!"
Cảm nhận Trương Mậu đang cố gắng vùng vẫy trong bàn tay mình, cảm nhận được hơi thở của anh ta đang dần yếu ớt, đợi đến khi Trương Mậu không còn động đậy nữa, thì khoé mắt của Lâm Diệc Vân chợt rơi xuống một giọt nước mắt.
Bản thân vốn dĩ nên được sống một cuộc sống tươi đẹp, thế nhưng tất cả đều bị người đàn ông này huỷ hoại hết. Rõ ràng bản thân cô ta vẫn chưa được mười tám, sao lại cảm thấy trái tim của mình đã giống hệt như một bà lão tám mươi!
Lâm Diệc Vân đưa mắt liếc nhìn Trương Mậu đang nằm dưới đất, lại nhìn vào màn đêm đen, cô ta lấy bao tải đã được chuẩn bị từ trước và đặt Trương Mậu vào trong đó.
Rồi dùng xe ba gác mượn được của nhà hàng xóm, kéo Trương Mậu đến sau núi và tìm một nơi nào đó kín đáo, đào một chiếc hố chôn anh ta.
Sau khi làm xong hết những việc này thì trời cũng đã ửng sáng, trên người Lâm Diệc Vân dính toàn là bùn đất. Việc đầu tiên phải làm là trả lại chiếc xe cho hàng xóm đã, sau đó trở về nhà tắm rửa.
Nhìn thấy chiếc tủ quần áo đóng chặt cửa, Lâm Diệc Vân chau mày một lúc lâu vẫn quyết định tiến lên trước, cầm lấy một chiếc rìu để phá khoá. Cô ta lấy ra chiếc túi màu đen mà Trương Mậu quý như vật báu.
Trông thấy một chồng tiền dày bên trong đó, Lâm Diệc Vân lại bật cười, nước mắt cũng bất giác rơi xuống từ đôi gò má. Cả cuộc đời của cô ta, chỉ đáng với cái giá ít ỏi vậy thôi sao.
Bên trong túi vẫn còn có một bức thư, Lâm Diệc Vân mở nó ra, lớp sương mù u ám dưới đáy mắt chợt tan đi, để lộ ra một chút hy vọng. Chẳng trách Trương Mậu lại gấp gáp rời đi như vậy, hoá ra là có một nơi tốt hơn ở Bắc Kinh.
Lâm Diệc Vân đơn giản thu xếp đồ đạc rồi chạy ra ga tàu hoả. Thật ra thì cũng chẳng có hành lý gì cả, cái quan trọng là chỗ tiền và bức thư giới thiệu kia.
Trong lúc đợi tàu hoả đến, trong lòng Lâm Diệc Vân có chút do dự, bèn đi đến quầy mượn một cây bút và viết một bức thư.
Cô ta đưa nó cho một phu xe kéo: "Làm phiền ông gửi bức thư này đến nhà họ Lâm, đưa nó cho Hạ phu nhân."
Khi Hạ Linh nhận được bức thư đó đã là chín giờ sáng. Nhìn thấy bức thư Lâm Diệc Vân viết cho mình, Hạ Linh chỉ cảm thấy con tim mình giống như bị một con dao cứa vào thật sâu, từng nhát từng nhát một khiến con tim không ngừng chảy máu.
"Mẹ, con chưa chết.
Con đã biết được mẹ là người nói với bà nội, chỉ có điều con không muốn nói ra, cũng không dám nói ra.
Mẹ là người sinh con ra và nuôi con lớn, là người mà con yêu thương nhất. Vậy nên xin mẹ đừng sợ hãi con.
Con của quá khứ tin tưởng vào thứ tình yêu chân thành, tin tưởng chỉ cần có tình yêu là đủ. Con của quá khứ đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, con của hiện tại đã học được bài học đắt giá cho chính mình.
Có một số người luôn phải trải qua chuyện gì đó mới có thể trưởng thành, bây giờ con đã lớn rồi. Bây giờ con sẽ đi đến một nơi tốt đẹp khác, mẹ không cần lo cho con."
Trong khi Hạ Linh đọc bức thư này, Lâm Diệc Vân đã ngồi lên trên chuyến tàu hoả đến Bắc Kinh. Cảnh vật ở bên ngoài cửa kính không ngừng lùi về sau, Lâm Diệc Vân hệt như một bức tượng, không buồn không vui, không chút lo lắng.
Thật ra khi ở trong hoa viên, cô đã vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của hai nha hoàn và cũng biết được chuyện Hạ Linh nói cho Lâm lão thái thái việc mình mang thai.
Lại liên tưởng đến ánh mắt mà Hạ Linh nhìn mình, Lâm Diệc Vân vẫn có chút khó hiểu. Chỉ có điều cô ta không có gan để nói ra, cô ta sợ sau khi bản thân mình nói hết ra thì ngay cả người mẹ duy nhất cũng chẳng còn.