-
Chương 26: Tống Chu Thành: Tôi lại tìm được chiêu thứ hai để khắc chế Lâm Tri Ngải rồi, không đánh lại thì chạy chứ sao!
Sáng hôm sau, sau khi Lâm Tri Ngải thức dậy thì thu xếp đồ đạc cùng với Tống Chu Thành về nhà họ Lâm. Bước vào cổng lớn của nhà họ Lâm, vẫn chưa đi được mấy bước đã bị một người cao cỡ cô chắn mất đường.
Lâm Tri Ngải đưa mắt nhìn người con trai đang chắn trước mặt cô, cậu ấy mặc một bộ âu phục màu đen, xị mặt trông như một "ông cụ non" nhưng trông cậu ấy vẫn chưa đến mười lăm tuổi.
Cậu trai ấy nhìn thấy Lâm Tri Ngải đang ngơ ngác nhìn mình, cậu bất giác chau mày: "Sao thế, mới nửa năm không gặp, chị đã quên tôi rồi sao?"
Lâm Tri Ngải chỉ có thể cố gắng lục tìm ký ức trong đầu, cô hỏi dò đối phương thử một câu: "Lâm Gia Lượng?"
Lâm Gia Lượng bèn trợn mắt nhìn Lâm Tri Ngải, giận dỗi nói: "Tôi là em trai chị mà chị còn gọi cả tên lẫn họ tôi vậy sao!"
Cậu và Lâm Tri Ngải đều được Lâm lão thái thái nuôi dưỡng, dù không có chuyện gì cậu vẫn rất thích ức hiếp cô ngốc này. Nhưng nói thật thì cậu thân thiết với Lâm Tri Ngải còn hơn cả Lâm Diệc Vân.
Lâm Gia Lượng nói xong bèn khoanh tay trước ngực, nghênh ngang đi đến cạnh Tống Chu Thành, việc đầu tiên là quét mắt nhìn từ trên xuống, sau đó cậu sờ cằm của mình rồi lắc đầu nói: "Ngoài việc cao hơn tôi một chút thì trông cũng chẳng ra làm sao hết!"
Tống Chu Thành giận đến mức phì cười, anh đi đến trước mặt Lâm Gia Lượng rồi cúi đầu nhìn xuống, bật cười chất vấn: "Cậu có chắc là chỉ cao một chút thôi không?"
Lâm Gia Lượng ngay lập tức đỏ bừng mặt, bất giác lùi về sau một bước để kéo dài khoảng cách với Tống Chu Thành, cậu mím môi, tức giận thở mạnh nói: "Nghe nói anh học hết cấp ba thì chỉ ở nhà ăn bám thôi, cũng không biết cái bà chị ngốc này sao lại ưng trúng anh nữa!"
Lâm Tri Ngải trừng to đôi mắt, cô còn chưa biết phải làm thế nào nên chỉ có thể chỉ tay vào mũi của mình và hỏi: "Bà chị ngốc? Cậu nói tôi đấy à?"
Lâm Gia Lượng gật đầu, cậu còn thấy có chút phiền: "Chỗ này ngoài chị ra, bộ còn có ai ngốc nữa hả?"
Tống Chu Thành ở bên cạnh cúi thấp đầu, che miệng khẽ cười. Chỉ với hai câu ngắn ngủi, Lâm Gia Lượng đã đắc tội cả hai người, đó cũng là bản lĩnh của cậu ấy.
Vốn dĩ Lâm Tri Ngải còn muốn tranh luận với Lâm Gia Lượng một phen, nói với cậu ấy mình không ngốc.
Thế nhưng Lâm Gia Lượng vừa dứt lời thì vội quay lưng bỏ đi, vừa đi còn vừa lải nhải: "Bà chị ngốc này trước đây còn kiệm lời, cũng không cảm thấy chị ngốc đến thế. Bây giờ kết hôn rồi không những nói nhiều hơn mà cảm giác người cũng ngốc hơn hẳn."
Lâm Tri Ngải chỉ đứng sau Lâm Gia Lượng một bước, cô nghe thấy hết những lời lải nhải của cậu, cô tức giận đến nỗi nắm đấm cũng đang vung về phía Lâm Gia Lượng.
Tống Chu Thành còn ở bên cạnh vội vã giữ Lâm Tri Ngải lại, nhỏ giọng khuyên răn: "Vẫn đang ở nhà họ Lâm mà, nên khoan hẵng ra tay, ít nhất cũng phải đợi đến nơi không có người đã."
Mặc dù Lâm Tri Ngải cũng họ Lâm nhưng nếu như hai người họ đánh nhau, người của nhà họ Lâm sẽ giúp cho Lâm Gia Lượng là chuyện rõ như ban ngày.
Dù sao cũng là con trai một của Lâm Chính Hồng, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh Lâm lão thái thái, sau khi tốt nghiệp cấp hai thì được đưa đến Thượng Hải học cấp ba, nghiễm nhiên là được bồi dưỡng để sau này trở thành người thừa kế.
Còn nữa, mặc dù Lâm Gia Lượng nói năng không nể nang ai nhưng Tống Chu Thành không hề cảm thấy bất cứ ác ý gì từ Lâm Gia Lượng, ngược lại còn cảm thấy sự quan tâm của cậu ấy dành cho Lâm Tri Ngải.
Nếu như thật sự là vậy thì rất có khả năng ngoài Lâm lão thái thái ra thì Lâm Gia Lượng là người tốt với Lâm Tri Ngải nhất ở nhà mẹ rồi.
Lâm Gia Lượng quay đầu lại vừa hay nhìn thấy nắm đấm và gương mặt phẫn nộ của Lâm Tri Ngải, cậu sợ đến mức nhanh chóng lùi về sau hai bước, gương mặt hoảng hốt: "Bà chị ngốc này, chị muốn làm gì hả? Không lẽ muốn đánh tôi à!"
Không phải chỉ mới nói đôi ba câu thôi sao, bà chị ngốc này nhỏ nhen như vậy từ lúc nào chứ, nói mấy câu cũng không được!
Lâm Tri Ngải chống hai tay lên hông, nhìn vào gương mặt của Lâm Gia Lượng, cô cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi nói một lần cuối cùng, không được nói tôi ngốc!"
Lâm Gia Lượng đảo mắt rồi quay người bỏ chạy về phía Thanh Viên Trai, vừa chạy vừa hét lớn: "Bà nội, cứu con, bà chị ngốc biến thành kẻ điên mất rồi!"
Nhìn thấy bóng dáng hớt hải chạy của Lâm Gia Lượng, phản ứng đầu tiên của Lâm Tri Ngải là ngẩng người vài giây nhưng khi cô nghe thấy Lâm Gia Lượng lại gọi mình ngốc thêm lần nữa, Lâm Tri Ngải bèn nổi giận đuổi theo sau.
Nhưng mỗi lần cô sắp đuổi kịp Lâm Gia Lượng thì tốc độ của Lâm Gia Lượng lại nhanh hơn một chút, việc này dẫn đến ngay cả vạt áo của Lâm Gia Lượng Tri Ngải cũng chẳng chạm đến được.
Lâm Tri Ngải hì hục thở, cô chỉ có thể đưa mắt nhìn Lâm Gia Lượng đang làm mặt hề đứng cách mình ở vị trí tầm mười mét. Việc này khiến cho Lâm Tri Ngải vô cùng bực tức, cô đứng yên tại chỗ giẫm chân.
Tống Chu Thành còn ở phía sau, đôi mắt anh bỗng dưng lóe sáng, anh lại tìm được chiêu thứ hai để khắc chế Lâm Tri Ngải rồi, không đánh lại thì chạy chứ sao!
Cổng nhà họ Lâm.
Lâm Diệc Vân vẫn luôn canh chừng ở cổng nhà nhà họ Lâm, ngóng chờ bóng dáng của Hạ Linh nhưng chẳng những không nhìn thấy Hạ Linh, ngược lại cô ta còn trông thấy Tống Chu Thành nắm tay Lâm Tri Ngải bước vào nhà họ Lâm.
Nhìn thấy chiếc váy xếp dài trên người Lâm Tri Ngải, rồi lại đưa mắt nhìn cây trâm trên đầu của Tri Ngải, nắm đấm của Lâm Diệc Vân siết chặt rồi lại buông, buông rồi lại nắm chặt.
Bởi vì cây trâm cài đó là của hồi môn của cô ta, là của hồi môn cô ta để lại ở nhà của thầy Trương. Bị Lâm lão thái thái cướp về rồi đưa đến tay của Lâm Tri Ngải.
Khi Lâm Diệc Vân nhìn thấy người gác cửa cúi đầu dạ vâng với Lâm Tri Ngải, cô ta không thể nhịn được nữa. Đều là tiểu thư của nhà họ Lâm, dựa vào đâu lại phân biệt đối xử như vậy chứ, còn chưa kể Lâm Tri Ngải chỉ là một đứa ngốc!
Lâm Diệc Vân quay người bỏ đi, ngọn lửa giận dữ trong tim cô ta giống hệt như một quả cầu lửa lăn không ngừng nghỉ trong lồng ngực. Hai hàm răng trong miệng nghiến lên ken két, tức đến mức tâm can cũng muốn nổ tung rồi!
"Thuốc chuột, không đáng bao nhiêu tiền, một túi chỉ bán một hào.”
Một hào, không tính là tiền, chẳng ngồi được xe, chẳng đi được thuyền, chẳng mua được xì dầu, cũng không mua được muối..."
Tiếng chào hàng của một người bán thuốc chuột khiến cho Lâm Diệc Vân dừng bước, cô ta thất thần ngẩn ngơ nhìn vào hộp thuốc của người bán hàng rong.
"Thuốc này có hiệu quả không?"
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Diệc Vân, việc đầu tiên người bán hàng rong làm là quét mắt quan sát Lâm Diệc Vân từ trên xuống dưới, khi ông ta nhìn thấy mảnh vá trên áo của Lâm Diệc Vân thì bèn bật cười.
"Bộ quần áo này của cô chắc là bị chuột cắn rồi đúng không, con chuột mà ăn thuốc này vào đầu tiên sẽ bị tê miệng, sau đó thì tê chân, mũi và mắt sẽ chảy máu, con lớn ăn vào thì sẽ nhảy ba cái rồi chết, con nhỏ ăn vào thì chết ngay. Chỉ một buổi tối thôi chuột sẽ chết không còn một con."
Trong đôi mắt của Lâm Diệc Vân vụt qua một nét tàn nhẫn, sau đó thì móc ra hai hào, cắn răng và nói: "Cho tôi hai bình."
Nếu các người đã bất nhân, vậy thì đừng trách sao tôi bất nghĩa!
Lâm lão thái thái tuổi đã cao, ngủ rất ít. Mỗi ngày sau khi thức dậy đều có thói quen là dạo một vòng Thanh Viên Trai, xem đó là tập thể dục buổi sáng.
Không ngờ vừa đi ra đến cửa thì đã nghe thấy tiếng hét thất thanh của Lâm Gia Lượng vang lên: "Bà nội, cứu con với, bà chị ngốc thẹn quá hóa giận, muốn đánh người kìa bà!"
Lăng Tú ma ma là người nhìn thấy Lâm Gia Lượng hớt hải chạy đến đầu tiên, bà ấy thấy cũng rất buồn cười: "Tiểu thiếu gia sao lại thích trêu chọc đại tiểu thư như thế chứ, tưởng rằng học cấp ba rồi sẽ đỡ hơn một chút, không ngờ vẫn y vậy."
Trông thấy hai bóng người rượt đuổi, Lâm lão thái thái cũng bật cười: "Bỏ đi, mặc thằng bé, Gia Lượng ở trước mặt ai cũng thích trưng ra dáng vẻ trưởng thành từng trải, chỉ khi nhìn thấy Lâm Tri Ngải mới trẻ con như vậy thôi."
Lâm Gia Lượng chạy một mạch về phía trước, chạy đến trước mặt Lâm lão thái thái rồi trốn sau lưng bà: "Có ngon thì chị qua đây nè!
Nhìn thấy Lâm Gia Lượng thò đầu ra từ sau lưng Lâm lão thái thái, Lâm Tri Ngải bèn chau mày: "Có bản lĩnh thì cậu ra đây đi, trốn sau lưng bà nội như vậy thì có gì đâu mà anh hùng hảo hán!"
Lâm Gia Lượng lại tiếp tục làm mặt hề với Lâm Tri Ngải: "Tôi bảo tôi anh hùng hảo hán lúc nào cơ chứ!"
Lâm Tri Ngải tức giận không nói nên lời, đôi mắt trừng nhìn hệt như mắt cá, một tay dìu lấy Lâm lão thái thái, một tay thì vung đánh ra sau lưng của Lâm lão thái thái.
Lâm Gia Lượng vóc người nhỏ bé, vị trí linh hoạt, cậu vừa dùng động tác để khiêu khích Lâm Tri Ngải vừa cười nhạo Tri Ngải: "Úi, đánh không trúng, không trúng kìa!"
Lâm Tri Ngải bị chọc tức đến khóc, cô chỉ có thể kéo lấy tay của Lâm lão thái thái, tủi thân mà nói: "Bà nội, bà xem cậu ta ức hiếp con kìa!"
Lâm lão thái thái vuốt nhẹ lên gương mặt nhỏ của Lâm Tri Ngải, hiền hậu nở nụ cười: "Không sao đâu, lát nữa bà nội giúp con phạt nó."
Lâm Tri Ngải trừng to đôi mắt, giận dỗi nói: "Phạt cậu ta hôm nay không được ăn cơm, cho đói luôn. Rồi nhốt cậu ta vào trong căn phòng tối, dùng roi đánh thật mạnh vào!"
Khi nói câu đó Lâm Tri Ngải luôn đăm đăm nhìn Lâm Gia Lượng.
Lâm Gia Lượng trốn ở một bên hừ một tiếng: "Đánh không lại thì đi mách, chị là con nít à?"
Lâm Tri Ngải chống tay lên hông, mím chặt môi, nghiêm túc nói: "Ai nói tôi đánh không lại cậu, có ngon thì đừng có chạy!"
"Tôi không chạy đứng tại chỗ cho chị đánh, chị tưởng tôi ngốc như chị đấy hả?"
Nghe thấy Lâm Gia Lượng nói như phun hạt đậu, liên miên không thôi còn mang theo ngữ khí công kích người khác nữa. Lâm Tri Ngải chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu về phía của Tống Chu Thành.
Tức thật đấy, cô chạy cũng không chạy nhanh như Lâm Gia Lượng, cãi cũng không thắng Lâm Gia Lượng.
Cô tuyên bố rồi, Lâm Gia Lượng thành công bước lên đứng đầu bảng trong danh sách đen của cô.
Cái nhà này sau này có cậu ta thì không có cô, có cô thì không có cậu ta!
Cô cảm thấy sẽ chẳng còn ai đáng ghét như Lâm Gia Lượng nữa đâu.
Tống Chu Thành nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Lâm Tri Ngải, anh mỉm cười khẽ lắc đầu. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy có người có thể làm cho Lâm Tri Ngải tức giận đến mức này, Lâm Gia Lượng đúng là có chút bản lĩnh đấy.
Ngay lúc Lâm Tri Ngải và Lâm Gia Lượng cãi nhau long trời lở đất, không ngờ Hạ Linh lại nhìn thấy bóng dáng của Lâm Diệc Vân ở vườn hoa.
Mặc dù chỉ là một bóng lưng nhưng Hạ Linh vẫn nhận ra đó chính là Lâm Diệc Vân, bèn gọi lớn: "Diệc Vân, sao con vào được đây."
Lâm Diệc Vân quay đầu lại nhìn Hạ Linh ở cách đó không xa, đột nhiên có chút hoảng hốt nhưng cô ta vẫn gượng cười với Hạ Linh và nói: "Nhân lúc gác cửa không chú ý con lén trốn vào."
Thế nhưng thật ra cô ta chui vào từ một lỗ chó. Chỗ đó rất ít người biết, cô ta cũng chỉ là thử vận may, không ngờ lại có thể chui vào trong.
Hạ Linh khẽ gật đầu, gương mặt chẳng có chút biểu cảm nào nhưng trong lòng lại nghĩ, tên gác cửa này chẳng được việc gì cả, đến lúc nên đổi người khác rồi: "Con vào đây làm gì vậy? Bà nội của con đang ở nhà, cẩn thận bị bà phát hiện đấy."
Nghe thấy nhắc đến cái tên của Lâm lão thái thái, Lâm Diệc Vân bị sợ đến nỗi đơ cứng cả người, như thể ngừng đi nhịp thở. Cô ta chỉ đành dùng sức nhéo mạnh vào đùi của mình, không để cho bản thân lộ ra chút sơ hở nào.
"Con nghe tên gác cửa bảo mẹ bệnh rồi nên muốn đến thăm mẹ. Bây giờ nhìn thấy mẹ không sao vậy con đi trước đây."
Nghe thấy câu này của Lâm Diệc Vân, biểu cảm trên mặt của Hạ Linh lộ ra vẻ xúc động, bà ta bèn gỡ cây trâm trên tóc của mình xuống và đưa cho Lâm Diệc Vân: "Bây giờ con ở bên ngoài một mình, phải học cách chăm sóc bản thân mình nha."
Lâm Diệc Vân mặc trên người bộ quần áo rách rưới, không phải bà ta không nhìn thấy chẳng qua bà ta không muốn nhắc đến mà thôi. Hiện giờ việc bà ta có thể giúp không nhiều nữa.
Lâm lão thái thái vẫn luôn muốn đưa bà ta về điền trang dưới quê ở vài hôm, là do bà ta dùng Gia Lượng đổi lại được. Không nhìn thấy mẹ thì học hành sẽ phân tâm, như vậy mới khiến cho Lâm lão thái thái bỏ đi ý nghĩ này.
Lâm Diệc Vân rưng rưng nước mắt, dùng tay còn lại nắm lấy tay Hạ Linh, khẽ giọng nói: "Mẹ ơi, mẹ yên tâm, con sẽ được tự do nhanh thôi."
Hai mẹ con họ mỗi người đều có việc giấu kín trong lòng, đều muốn nhìn thấy thứ mà mình muốn thấy, tin những điều bản thân mình tin tưởng, đều cố chấp làm theo suy nghĩ của chính mình, hoàn toàn không nhận ra được điểm kỳ lạ ở đối phương.
Lâm Tri Ngải đưa mắt nhìn người con trai đang chắn trước mặt cô, cậu ấy mặc một bộ âu phục màu đen, xị mặt trông như một "ông cụ non" nhưng trông cậu ấy vẫn chưa đến mười lăm tuổi.
Cậu trai ấy nhìn thấy Lâm Tri Ngải đang ngơ ngác nhìn mình, cậu bất giác chau mày: "Sao thế, mới nửa năm không gặp, chị đã quên tôi rồi sao?"
Lâm Tri Ngải chỉ có thể cố gắng lục tìm ký ức trong đầu, cô hỏi dò đối phương thử một câu: "Lâm Gia Lượng?"
Lâm Gia Lượng bèn trợn mắt nhìn Lâm Tri Ngải, giận dỗi nói: "Tôi là em trai chị mà chị còn gọi cả tên lẫn họ tôi vậy sao!"
Cậu và Lâm Tri Ngải đều được Lâm lão thái thái nuôi dưỡng, dù không có chuyện gì cậu vẫn rất thích ức hiếp cô ngốc này. Nhưng nói thật thì cậu thân thiết với Lâm Tri Ngải còn hơn cả Lâm Diệc Vân.
Lâm Gia Lượng nói xong bèn khoanh tay trước ngực, nghênh ngang đi đến cạnh Tống Chu Thành, việc đầu tiên là quét mắt nhìn từ trên xuống, sau đó cậu sờ cằm của mình rồi lắc đầu nói: "Ngoài việc cao hơn tôi một chút thì trông cũng chẳng ra làm sao hết!"
Tống Chu Thành giận đến mức phì cười, anh đi đến trước mặt Lâm Gia Lượng rồi cúi đầu nhìn xuống, bật cười chất vấn: "Cậu có chắc là chỉ cao một chút thôi không?"
Lâm Gia Lượng ngay lập tức đỏ bừng mặt, bất giác lùi về sau một bước để kéo dài khoảng cách với Tống Chu Thành, cậu mím môi, tức giận thở mạnh nói: "Nghe nói anh học hết cấp ba thì chỉ ở nhà ăn bám thôi, cũng không biết cái bà chị ngốc này sao lại ưng trúng anh nữa!"
Lâm Tri Ngải trừng to đôi mắt, cô còn chưa biết phải làm thế nào nên chỉ có thể chỉ tay vào mũi của mình và hỏi: "Bà chị ngốc? Cậu nói tôi đấy à?"
Lâm Gia Lượng gật đầu, cậu còn thấy có chút phiền: "Chỗ này ngoài chị ra, bộ còn có ai ngốc nữa hả?"
Tống Chu Thành ở bên cạnh cúi thấp đầu, che miệng khẽ cười. Chỉ với hai câu ngắn ngủi, Lâm Gia Lượng đã đắc tội cả hai người, đó cũng là bản lĩnh của cậu ấy.
Vốn dĩ Lâm Tri Ngải còn muốn tranh luận với Lâm Gia Lượng một phen, nói với cậu ấy mình không ngốc.
Thế nhưng Lâm Gia Lượng vừa dứt lời thì vội quay lưng bỏ đi, vừa đi còn vừa lải nhải: "Bà chị ngốc này trước đây còn kiệm lời, cũng không cảm thấy chị ngốc đến thế. Bây giờ kết hôn rồi không những nói nhiều hơn mà cảm giác người cũng ngốc hơn hẳn."
Lâm Tri Ngải chỉ đứng sau Lâm Gia Lượng một bước, cô nghe thấy hết những lời lải nhải của cậu, cô tức giận đến nỗi nắm đấm cũng đang vung về phía Lâm Gia Lượng.
Tống Chu Thành còn ở bên cạnh vội vã giữ Lâm Tri Ngải lại, nhỏ giọng khuyên răn: "Vẫn đang ở nhà họ Lâm mà, nên khoan hẵng ra tay, ít nhất cũng phải đợi đến nơi không có người đã."
Mặc dù Lâm Tri Ngải cũng họ Lâm nhưng nếu như hai người họ đánh nhau, người của nhà họ Lâm sẽ giúp cho Lâm Gia Lượng là chuyện rõ như ban ngày.
Dù sao cũng là con trai một của Lâm Chính Hồng, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh Lâm lão thái thái, sau khi tốt nghiệp cấp hai thì được đưa đến Thượng Hải học cấp ba, nghiễm nhiên là được bồi dưỡng để sau này trở thành người thừa kế.
Còn nữa, mặc dù Lâm Gia Lượng nói năng không nể nang ai nhưng Tống Chu Thành không hề cảm thấy bất cứ ác ý gì từ Lâm Gia Lượng, ngược lại còn cảm thấy sự quan tâm của cậu ấy dành cho Lâm Tri Ngải.
Nếu như thật sự là vậy thì rất có khả năng ngoài Lâm lão thái thái ra thì Lâm Gia Lượng là người tốt với Lâm Tri Ngải nhất ở nhà mẹ rồi.
Lâm Gia Lượng quay đầu lại vừa hay nhìn thấy nắm đấm và gương mặt phẫn nộ của Lâm Tri Ngải, cậu sợ đến mức nhanh chóng lùi về sau hai bước, gương mặt hoảng hốt: "Bà chị ngốc này, chị muốn làm gì hả? Không lẽ muốn đánh tôi à!"
Không phải chỉ mới nói đôi ba câu thôi sao, bà chị ngốc này nhỏ nhen như vậy từ lúc nào chứ, nói mấy câu cũng không được!
Lâm Tri Ngải chống hai tay lên hông, nhìn vào gương mặt của Lâm Gia Lượng, cô cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi nói một lần cuối cùng, không được nói tôi ngốc!"
Lâm Gia Lượng đảo mắt rồi quay người bỏ chạy về phía Thanh Viên Trai, vừa chạy vừa hét lớn: "Bà nội, cứu con, bà chị ngốc biến thành kẻ điên mất rồi!"
Nhìn thấy bóng dáng hớt hải chạy của Lâm Gia Lượng, phản ứng đầu tiên của Lâm Tri Ngải là ngẩng người vài giây nhưng khi cô nghe thấy Lâm Gia Lượng lại gọi mình ngốc thêm lần nữa, Lâm Tri Ngải bèn nổi giận đuổi theo sau.
Nhưng mỗi lần cô sắp đuổi kịp Lâm Gia Lượng thì tốc độ của Lâm Gia Lượng lại nhanh hơn một chút, việc này dẫn đến ngay cả vạt áo của Lâm Gia Lượng Tri Ngải cũng chẳng chạm đến được.
Lâm Tri Ngải hì hục thở, cô chỉ có thể đưa mắt nhìn Lâm Gia Lượng đang làm mặt hề đứng cách mình ở vị trí tầm mười mét. Việc này khiến cho Lâm Tri Ngải vô cùng bực tức, cô đứng yên tại chỗ giẫm chân.
Tống Chu Thành còn ở phía sau, đôi mắt anh bỗng dưng lóe sáng, anh lại tìm được chiêu thứ hai để khắc chế Lâm Tri Ngải rồi, không đánh lại thì chạy chứ sao!
Cổng nhà họ Lâm.
Lâm Diệc Vân vẫn luôn canh chừng ở cổng nhà nhà họ Lâm, ngóng chờ bóng dáng của Hạ Linh nhưng chẳng những không nhìn thấy Hạ Linh, ngược lại cô ta còn trông thấy Tống Chu Thành nắm tay Lâm Tri Ngải bước vào nhà họ Lâm.
Nhìn thấy chiếc váy xếp dài trên người Lâm Tri Ngải, rồi lại đưa mắt nhìn cây trâm trên đầu của Tri Ngải, nắm đấm của Lâm Diệc Vân siết chặt rồi lại buông, buông rồi lại nắm chặt.
Bởi vì cây trâm cài đó là của hồi môn của cô ta, là của hồi môn cô ta để lại ở nhà của thầy Trương. Bị Lâm lão thái thái cướp về rồi đưa đến tay của Lâm Tri Ngải.
Khi Lâm Diệc Vân nhìn thấy người gác cửa cúi đầu dạ vâng với Lâm Tri Ngải, cô ta không thể nhịn được nữa. Đều là tiểu thư của nhà họ Lâm, dựa vào đâu lại phân biệt đối xử như vậy chứ, còn chưa kể Lâm Tri Ngải chỉ là một đứa ngốc!
Lâm Diệc Vân quay người bỏ đi, ngọn lửa giận dữ trong tim cô ta giống hệt như một quả cầu lửa lăn không ngừng nghỉ trong lồng ngực. Hai hàm răng trong miệng nghiến lên ken két, tức đến mức tâm can cũng muốn nổ tung rồi!
"Thuốc chuột, không đáng bao nhiêu tiền, một túi chỉ bán một hào.”
Một hào, không tính là tiền, chẳng ngồi được xe, chẳng đi được thuyền, chẳng mua được xì dầu, cũng không mua được muối..."
Tiếng chào hàng của một người bán thuốc chuột khiến cho Lâm Diệc Vân dừng bước, cô ta thất thần ngẩn ngơ nhìn vào hộp thuốc của người bán hàng rong.
"Thuốc này có hiệu quả không?"
Nghe thấy câu hỏi của Lâm Diệc Vân, việc đầu tiên người bán hàng rong làm là quét mắt quan sát Lâm Diệc Vân từ trên xuống dưới, khi ông ta nhìn thấy mảnh vá trên áo của Lâm Diệc Vân thì bèn bật cười.
"Bộ quần áo này của cô chắc là bị chuột cắn rồi đúng không, con chuột mà ăn thuốc này vào đầu tiên sẽ bị tê miệng, sau đó thì tê chân, mũi và mắt sẽ chảy máu, con lớn ăn vào thì sẽ nhảy ba cái rồi chết, con nhỏ ăn vào thì chết ngay. Chỉ một buổi tối thôi chuột sẽ chết không còn một con."
Trong đôi mắt của Lâm Diệc Vân vụt qua một nét tàn nhẫn, sau đó thì móc ra hai hào, cắn răng và nói: "Cho tôi hai bình."
Nếu các người đã bất nhân, vậy thì đừng trách sao tôi bất nghĩa!
Lâm lão thái thái tuổi đã cao, ngủ rất ít. Mỗi ngày sau khi thức dậy đều có thói quen là dạo một vòng Thanh Viên Trai, xem đó là tập thể dục buổi sáng.
Không ngờ vừa đi ra đến cửa thì đã nghe thấy tiếng hét thất thanh của Lâm Gia Lượng vang lên: "Bà nội, cứu con với, bà chị ngốc thẹn quá hóa giận, muốn đánh người kìa bà!"
Lăng Tú ma ma là người nhìn thấy Lâm Gia Lượng hớt hải chạy đến đầu tiên, bà ấy thấy cũng rất buồn cười: "Tiểu thiếu gia sao lại thích trêu chọc đại tiểu thư như thế chứ, tưởng rằng học cấp ba rồi sẽ đỡ hơn một chút, không ngờ vẫn y vậy."
Trông thấy hai bóng người rượt đuổi, Lâm lão thái thái cũng bật cười: "Bỏ đi, mặc thằng bé, Gia Lượng ở trước mặt ai cũng thích trưng ra dáng vẻ trưởng thành từng trải, chỉ khi nhìn thấy Lâm Tri Ngải mới trẻ con như vậy thôi."
Lâm Gia Lượng chạy một mạch về phía trước, chạy đến trước mặt Lâm lão thái thái rồi trốn sau lưng bà: "Có ngon thì chị qua đây nè!
Nhìn thấy Lâm Gia Lượng thò đầu ra từ sau lưng Lâm lão thái thái, Lâm Tri Ngải bèn chau mày: "Có bản lĩnh thì cậu ra đây đi, trốn sau lưng bà nội như vậy thì có gì đâu mà anh hùng hảo hán!"
Lâm Gia Lượng lại tiếp tục làm mặt hề với Lâm Tri Ngải: "Tôi bảo tôi anh hùng hảo hán lúc nào cơ chứ!"
Lâm Tri Ngải tức giận không nói nên lời, đôi mắt trừng nhìn hệt như mắt cá, một tay dìu lấy Lâm lão thái thái, một tay thì vung đánh ra sau lưng của Lâm lão thái thái.
Lâm Gia Lượng vóc người nhỏ bé, vị trí linh hoạt, cậu vừa dùng động tác để khiêu khích Lâm Tri Ngải vừa cười nhạo Tri Ngải: "Úi, đánh không trúng, không trúng kìa!"
Lâm Tri Ngải bị chọc tức đến khóc, cô chỉ có thể kéo lấy tay của Lâm lão thái thái, tủi thân mà nói: "Bà nội, bà xem cậu ta ức hiếp con kìa!"
Lâm lão thái thái vuốt nhẹ lên gương mặt nhỏ của Lâm Tri Ngải, hiền hậu nở nụ cười: "Không sao đâu, lát nữa bà nội giúp con phạt nó."
Lâm Tri Ngải trừng to đôi mắt, giận dỗi nói: "Phạt cậu ta hôm nay không được ăn cơm, cho đói luôn. Rồi nhốt cậu ta vào trong căn phòng tối, dùng roi đánh thật mạnh vào!"
Khi nói câu đó Lâm Tri Ngải luôn đăm đăm nhìn Lâm Gia Lượng.
Lâm Gia Lượng trốn ở một bên hừ một tiếng: "Đánh không lại thì đi mách, chị là con nít à?"
Lâm Tri Ngải chống tay lên hông, mím chặt môi, nghiêm túc nói: "Ai nói tôi đánh không lại cậu, có ngon thì đừng có chạy!"
"Tôi không chạy đứng tại chỗ cho chị đánh, chị tưởng tôi ngốc như chị đấy hả?"
Nghe thấy Lâm Gia Lượng nói như phun hạt đậu, liên miên không thôi còn mang theo ngữ khí công kích người khác nữa. Lâm Tri Ngải chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu về phía của Tống Chu Thành.
Tức thật đấy, cô chạy cũng không chạy nhanh như Lâm Gia Lượng, cãi cũng không thắng Lâm Gia Lượng.
Cô tuyên bố rồi, Lâm Gia Lượng thành công bước lên đứng đầu bảng trong danh sách đen của cô.
Cái nhà này sau này có cậu ta thì không có cô, có cô thì không có cậu ta!
Cô cảm thấy sẽ chẳng còn ai đáng ghét như Lâm Gia Lượng nữa đâu.
Tống Chu Thành nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Lâm Tri Ngải, anh mỉm cười khẽ lắc đầu. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy có người có thể làm cho Lâm Tri Ngải tức giận đến mức này, Lâm Gia Lượng đúng là có chút bản lĩnh đấy.
Ngay lúc Lâm Tri Ngải và Lâm Gia Lượng cãi nhau long trời lở đất, không ngờ Hạ Linh lại nhìn thấy bóng dáng của Lâm Diệc Vân ở vườn hoa.
Mặc dù chỉ là một bóng lưng nhưng Hạ Linh vẫn nhận ra đó chính là Lâm Diệc Vân, bèn gọi lớn: "Diệc Vân, sao con vào được đây."
Lâm Diệc Vân quay đầu lại nhìn Hạ Linh ở cách đó không xa, đột nhiên có chút hoảng hốt nhưng cô ta vẫn gượng cười với Hạ Linh và nói: "Nhân lúc gác cửa không chú ý con lén trốn vào."
Thế nhưng thật ra cô ta chui vào từ một lỗ chó. Chỗ đó rất ít người biết, cô ta cũng chỉ là thử vận may, không ngờ lại có thể chui vào trong.
Hạ Linh khẽ gật đầu, gương mặt chẳng có chút biểu cảm nào nhưng trong lòng lại nghĩ, tên gác cửa này chẳng được việc gì cả, đến lúc nên đổi người khác rồi: "Con vào đây làm gì vậy? Bà nội của con đang ở nhà, cẩn thận bị bà phát hiện đấy."
Nghe thấy nhắc đến cái tên của Lâm lão thái thái, Lâm Diệc Vân bị sợ đến nỗi đơ cứng cả người, như thể ngừng đi nhịp thở. Cô ta chỉ đành dùng sức nhéo mạnh vào đùi của mình, không để cho bản thân lộ ra chút sơ hở nào.
"Con nghe tên gác cửa bảo mẹ bệnh rồi nên muốn đến thăm mẹ. Bây giờ nhìn thấy mẹ không sao vậy con đi trước đây."
Nghe thấy câu này của Lâm Diệc Vân, biểu cảm trên mặt của Hạ Linh lộ ra vẻ xúc động, bà ta bèn gỡ cây trâm trên tóc của mình xuống và đưa cho Lâm Diệc Vân: "Bây giờ con ở bên ngoài một mình, phải học cách chăm sóc bản thân mình nha."
Lâm Diệc Vân mặc trên người bộ quần áo rách rưới, không phải bà ta không nhìn thấy chẳng qua bà ta không muốn nhắc đến mà thôi. Hiện giờ việc bà ta có thể giúp không nhiều nữa.
Lâm lão thái thái vẫn luôn muốn đưa bà ta về điền trang dưới quê ở vài hôm, là do bà ta dùng Gia Lượng đổi lại được. Không nhìn thấy mẹ thì học hành sẽ phân tâm, như vậy mới khiến cho Lâm lão thái thái bỏ đi ý nghĩ này.
Lâm Diệc Vân rưng rưng nước mắt, dùng tay còn lại nắm lấy tay Hạ Linh, khẽ giọng nói: "Mẹ ơi, mẹ yên tâm, con sẽ được tự do nhanh thôi."
Hai mẹ con họ mỗi người đều có việc giấu kín trong lòng, đều muốn nhìn thấy thứ mà mình muốn thấy, tin những điều bản thân mình tin tưởng, đều cố chấp làm theo suy nghĩ của chính mình, hoàn toàn không nhận ra được điểm kỳ lạ ở đối phương.