-
Chương 15: Lâm Diệc Vân: Bà đã giết con của tôi, tôi sẽ không tha thứ cho bà đâu, tôi sẽ không bao giờ tha cho bà!
Nhìn thấy Lâm Diệc Vân hốt hoảng bỏ chạy, Lâm Tri Ngải nhanh chóng chạy đến bên Tống Chu Thành, dùng đôi mắt sáng long lanh của mình hỏi anh: "Anh mau mau phân tích giúp tôi xem, lúc nãy bọn họ nói gì vậy hả?"
Tống Chu Thành cúi đầu nhìn Lâm Tri Ngải, không kìm được mà mỉm cười: "Vừa nãy không phải cô nghe thấy hết rồi sao?"
Lâm Tri Ngải cau chặt mày, biểu cảm cũng trở nên ấm ức: "Nhưng mà tôi nghe không hiểu, tôi chỉ thấy cô ta vụng trộm với đàn ông thôi!"
Lâm Tri Ngải biết Lâm Diệc Vân đã làm một việc gì đó rất bất thường, vốn dĩ cô muốn dùng chuyện này để trấn áp Lâm Diệc Vân.
Thế nhưng lúc nãy Lâm Diệc Vân nói quá nhiều, cộng thêm đầu óc của cô không thể nhanh nhạy như vậy được, nghĩ kỹ lại đau hết cả đầu! Chỉ có thể nhờ Tống Chu Thành phân tích giúp cô mà thôi.
Trông thấy Lâm Tri Ngải vô cùng sốt ruột, nụ cười trên mặt Tống Chu Thành càng ngày càng rõ ràng: "Thật ra cũng không có gì đâu, Lâm Diệc Vân tìm một thầy giáo trường nữ sinh làm bạn trai nhưng mà sợ nhà họ Lâm không đồng ý."
Tống Chu Thành đơn giản tóm lược lại câu chuyện, nếu như cô ngốc đã nghe không hiểu vậy thì vẫn là không nên để những thứ dơ bẩn đó làm bẩn tai cô.
Lâm Tri Ngải liếc nhìn Tống Chu Thành, cô hừ một tiếng lạnh nhạt: "Anh nghĩ là tôi có tin không?"
Dù cô có ngốc nhưng cô cũng biết rằng chắc chắn Lâm Diệc Vân đã gây ra sai lầm gì đó nghiêm trọng hơn việc này rất nhiều, nếu không cũng chẳng cần phải hoảng loạn mà bỏ chạy như thế.
Nhưng Tống Chu Thành không nói cho cô biết. Quá đáng thật đấy, lần sau xem kịch hay cũng sẽ chẳng dẫn theo Tống Chu Thành nữa đâu!
Lâm Tri Ngải đi theo sau Tống Chu Thành, đi hết cả một vòng trường nữ sinh cũng không tìm được tiệm may như Tống Chu Thành nói.
Lâm Tri Ngải đi đến mức đau hết cả chân, cộng thêm việc cô vẫn còn đang phân tích chuyện của Lâm Diệc Vân, không nhịn được mà phàn nàn: "Đã tìm lâu lắm rồi, khi nào mới có thể tìm được vậy hả!"
Tống Chu Thành quay đầu nhìn Lâm Tri Ngải trên trán đang đổ đầy mồ hôi, anh chỉ có thể thở dài: "Hay là chúng ta về nhà trước đi, đợi Cảnh Văn có thời gian, chúng ta sẽ bảo cậu ấy dẫn chúng ta đi!"
Nghe thấy cái tên Vương Cảnh Văn, Lâm Tri Ngải bĩu môi, cảm giác khó chịu hơn: "Tại sao phải bảo anh ta dẫn chúng ta, chúng ta tự tìm người hỏi thử không được sao?"
Tống Chu Thành ngẩn người, nghĩ ngợi một lúc, cũng phải ha. Bọn họ đi vòng quanh cổng trường nữ sinh, tại sao không tự tìm người để hỏi nhỉ!
Đúng là ở với cô ngốc lâu quá, anh cảm thấy bản thân mình cũng sắp ngu muội rồi.
Tống Chu Thành bước đến bên dưới một tán cây, mỉm cười cất lời hỏi một cụ già đang hóng mát: "Ông ơi, cho cháu hỏi ở quanh đây có tiệm may nào không ạ?"
Ông cụ đó bèn đưa tay chỉ về phía một con hẻm ở phía Đông: "Ở trong con hẻm đó đó, đi vào trong là thấy rồi."
Tống Chu Thành đưa mắt nhìn theo hướng mà ngón tay của ông cụ chỉ, khoé môi không kìm được khẽ co giật lên. Bởi vì con hẻm đó là nơi mà bọn họ đã đỗ xe.
Khi bước xuống xe, bọn họ không nhìn vào bên trong. Lúc đi tìm thì con hẻm lại bị chiếc xe hơi che mất tầm nhìn.
Tống Chu Thành nói lời cảm ơn ông cụ xong thì nắm lấy tay của Lâm Tri Ngải đi về hướng con hẻm đó: "Chúng ta đi thôi nào!"
Lâm Tri Ngải cũng không còn phàn nàn gì nữa, ngoan ngoãn bước theo sau Tống Chu Thành.
Tiệm may ở tít sâu trong con hẻm, bên ngoài cửa treo đầy quần áo với các kiểu dáng khác nhau. Nhưng những bộ quần áo đó lại làm cho Lâm Tri Ngải chau mày: "Tại sao tiệm may này chỉ treo âu phục với váy ngắn thôi vậy?"
Tống Chu Thành bật cười khẽ: "Nghe Cảnh Văn nói là thợ may ở đây lúc trước có du học ở nước Anh, âu phục nhà Cảnh Văn đều được thợ may ở đây may không đó."
Lâm Tri Ngải nghe vậy bèn dừng lại ở giữa con hẻm, không đi về phía trước nữa: "Tôi không muốn tiệm may này làm nữa!"
Tống Chu Thành chợt quay đầu nhìn Lâm Tri Ngải rồi hỏi nàng: "Sao vậy hả? Không phải cô cứ nhắc đến việc may váy mới à?"
Sao đến cửa tiệm may rồi lại đổi ý không vào nữa vậy!
Lâm Tri Ngải hất cằm lên, gương mặt khinh thường: "Sở trường của họ là váy Tây Dương, tôi không tin họ có thể may được váy dài xếp nếp của tôi!"
Nhìn thấy gương mặt kiên định của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành cũng không khuyên cô nữa: "Vậy thôi được, chút nữa về nhà tôi hỏi Phúc Bá thử, tôi tìm giúp cô một tiệm may lâu đời có sở trường may váy theo phong cách Trung Hoa vậy."
Biết là cô ngốc này có chút cổ hủ nhưng không ngờ là lại cổ hủ bảo thủ đến thế. Ngay cả thợ may may quần áo cũng phải có yêu cầu cao như vậy.
Sau khi Tống Chu Thành dẫn Lâm Tri Ngải về nhà thì bèn tìm đến Phúc Bá, anh hỏi thăm Phúc Bá: "Phúc Bá, ở Thành Đô có thợ may nào có tuổi nghề lâu đời không, tôi muốn giúp Tri Ngải may một vài chiếc váy."
Phúc Bá nhìn thấy Lâm Tri Ngải đang chăm chú nhìn mình, đợi chờ câu trả lời của mình thì mỉm cười cong cong đôi mắt: "Thiếu phu nhân nếu muốn tìm thợ may có tuổi nghề thì phải đến tìm Lão Trần ở đường Hoà Bình, tay nghề may quần áo của ông ấy là được tổ tông mấy đời truyền lại đấy ạ."
Lâm Tri Ngải nghe vậy, đôi mắt sáng hết cả lên, kéo lấy tay của Tống Chu Thành đi ra phía ngoài: "Vậy chúng ta đi đến đường Hoà Bình mau lên!"
Tống Chu Thành ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đang đỏ rực lửa, không khỏi nhíu mày: "Ngày mai chúng ta hẵng đi, bây giờ mặt trời đang nắng gắt lắm, cô không sợ cô làm da cô đen sao?"
Nghe thấy Tống Chu Thành nói vậy, Lâm Tri Ngải bất giác đưa tay lên sờ vào mặt của mình, sau đó lấy ra một chiếc gương nhỏ trong túi rồi soi gương.
Chiếc gương nhỏ này là cô tìm được từ trong chiếc rương mà cô ngốc bỏ đi. Vừa nhìn Lâm Tri Ngải đã rất thích chiếc gương này rồi, không quá to cũng không quá nhỏ, vừa hay có thể đem theo bên người.
Khi Lâm Tri Ngải thấy được gò má ửng đỏ của mình trong gương, cô bèn trừng mắt nhìn Tống Chu Thành: "Sao anh không nói sớm, tôi bị nắng chiếu đỏ au rồi này!"
Tống Chu Thành bật cười: "Chỉ là bị đỏ thôi chứ có phải đen đâu, nghỉ ngơi chút là hết mà."
Lâm Tri Ngải liếc mắt nhìn Tống Chu Thành, khinh bỉ hừ một tiếng: "Anh thì hiểu cái gì, bị đỏ là dấu hiệu trước khi bị đen đó!"
Tống Chu Thành: "..."
Lâm Tri Ngải chau mày suy nghĩ một lúc lâu, vội quay trở về sau sân của cô và Tống Chu Thành rồi căn dặn Tiểu Hòa: "Tiểu Hoà, em giúp tôi đến nhà bếp lấy một đĩa dưa leo, loại cắt mỏng thành lát rồi ấy."
Tống Chu Thành bất giác nhíu mày: "Cô đói rồi hả? Tôi còn hai quả quýt này, có muốn ăn không?"
Lâm Tri Ngải khẽ lắc đầu: "Không cần, tôi không đói."
Đợi đến khi Tiểu Hoà bê lên một đĩa dưa leo đã cắt lát, Tống Chu Thành bỗng thấy được cảnh tưởng như phá vỡ thế giới quan của anh: "Cô lấy dưa leo đắp lên mặt làm cái gì vậy!" Cái này không phải để ăn à?
Lâm Tri Ngải nằm trên ghế nằm ở hành lang, vừa đong đưa, vừa đắp dưa leo lên mặt: "Anh thì hiểu cái gì, tôi dùng cái này để cấp ẩm đó!"
Tống Chu Thành: "..."
Anh cũng hiểu tại sao đầu óc của cô ngốc không được mấy linh hoạt rồi, trong đầu cô có nhiều suy nghĩ kỳ quái như vậy, có thể suy nghĩ linh hoạt thì cũng lạ lùng lắm!
Tiểu Hòa còn ở bên cạnh, đôi mắt bỗng vụt qua một nét suy nghĩ sâu xa, cô bèn bật cười nói với Lâm Tri Ngải: "Thiếu phu nhân, nếu như cô muốn cấp ẩm cho da, có thể mua kem dưỡng da ạ!"
Lâm Tri Ngải xoay qua nhìn Tiểu Hoà rồi hỏi cô ấy: "Kem dưỡng da là cái gì vậy?"
Tiểu Hoà mỉm cười: "Kem dưỡng da là một loại mỹ phẩm của Thượng Hải ạ, các phu nhân tiểu thư ở Thành Đô rất thích dùng cái này, dùng xong da mặt láng mượt hệt như trứng gà đã bóc vỏ rồi ấy ạ."
Nghe thấy Tiểu Hoà nói như vậy, Tống Chu Thành cảm thấy tình hình không được ổn lắm, vậy mà vẫn chưa quay người bỏ đi thì đã thấy đôi mắt của Lâm Tri Ngải cứ chăm chăm nhìn mình, bên trên hiện lên "Tôi thích nó, tôi muốn có nó!".
Tống Chu Thành sờ vào túi tiền đã mất đi hơn một nửa của mình, anh trừng mắt nhìn Lâm Tri Ngải nhưng vẫn thở dài rồi nói với cô: "Ngày mai ra ngoài tôi mua cho!"
Lâm Tri Ngải lập tức nở nụ cười hớn hở, lát dưa leo trên mặt cũng sắp rơi xuống rồi: "Cảm ơn anh nha, anh tốt quá đi!"
Tống Chu Thành chỉ có thể ngồi bịch xuống bên cạnh bậc thềm, dáng vẻ như thể nhân sinh chẳng còn gì luyến tiếc nữa, anh thuận tay lấy một lát dưa leo trong đĩa rồi bỏ vào miệng.
Nhìn thấy Tống Chu Thành ăn lát dưa leo, Lâm Tri Ngải bèn lấy dưa leo trên mặt mình xuống và bỏ lại vào đĩa.
Đắp lâu vậy rồi, cô cảm thấy hơi nóng trên mặt mình cũng đã tan đi nhiều rồi. Hơn nữa, sắp có kem dưỡng da rồi, còn đắp dưa leo làm gì nữa!
"Nếu anh thích cái này, vậy thì tôi cho anh ăn hết luôn nè!"
Nhìn thấy đĩa dưa leo Lâm Tri Ngải đưa qua, Tống Chu Thành khóc không được cười cũng không xong, chỉ có thể ra sức tự nhủ trong đầu rằng thôi bỏ đi, đằng nào cô ấy cũng chỉ là một cô ngốc!
Lâm Diệc Vân bên này chầm chậm lê bước quanh cổng nhà họ Lâm lâu lắm rồi, đợi đến khi trời sắp sập tối mời từ từ đi vào nhà.
Mở cửa ra bèn cảm giác bầu không khí này không đúng lắm, Lâm lão thái thái một mình ngồi ở trong sân, còn Lâm Chính Hồng thì đứng ở bên cạnh Lâm lão thái thái.
Lâm Diệc Vân quay người muốn bỏ chạy ngược về sau nhưng cổng lớn lại đột nhiên đóng sầm lại, nhìn thấy có tận mấy nha hoàn và bà mụ đứng gác ở cửa, Lâm Diệc Vân chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang Hạ Linh.
"Mẹ, cứu con!"
Giọng nói của Lâm Diệc Vân mang theo tiếng khóc nghẹn, Hạ Linh cũng cảm thấy đau xót không thôi, dù gì đây cũng là đứa con mà mình chính tay nuôi lớn.
Thế nhưng nghĩ đến bức thư mà Lâm Diệc Vân để lại lúc chiều, Hạ Linh cố ép bản thân đưa mắt nhìn sang nơi khác, không nhìn vào gương mặt của Lâm Diệc Vân nữa.
Lâm lão thái thái ngồi trên ghế phát ra tiếng hừ lạnh nhạt: "Cô đừng nhìn mẹ cô làm gì, nuôi nấng ra một đứa con gái không biết xấu hổ như cô, bây giờ bản thân cô ta còn khó mà bảo toàn đấy."
Đôi mắt Lâm Diệc Vân chỉ toàn là nước mắt: "Bà nội, con và thầy Trương là thật lòng yêu nhau, bà hãy tác thành cho chúng con đi!"
Lâm lão thái thái không nói thêm gì nữa, chỉ quăng cho Lăng Tú ma ma đang đứng ở sau lưng một ánh nhìn. Lăng Tú ma ma sau khi nhận được tín hiệu thì quay người đi đến nhà bếp.
Còn Lâm Diệc Vân ở đây thì bị dọa đến nỗi cả người đơ cứng, hơi thở như ngừng lại. Khi cô ta nhìn thấy Lăng Tú ma ma cầm ra một bát thuốc màu đỏ đi đến, Lâm Diệc Vân ngay lập tức chạy thục mạng về phía cánh cửa: "Các người đúng là xem mạng người như cỏ rác mà, tôi phải đến đồn cảnh sát tố cáo các người!"
Chỉ một ánh nhìn của Lâm lão thái thái, nha hoàn và bà mụ ở cửa đã ấn giữ Lâm Diệc Vân lại: "Cô sinh ra ở nhà họ Lâm, lớn lên ở nhà họ Lâm, cô làm ra được chuyện khiến cho nhà họ Lâm mất hết thể diện, vậy mà cô còn mặt mũi nói tôi xem mạng người như cỏ rác ư!"
Hai bà mụ giữ chặt lấy Lâm Diệc Vân, Lăng Tú ma ma thì mang bát thuốc nóng hổi ấy đến rồi đổ vào miệng của Lâm Diệc Vân.
Lâm Diệc Vân liều mạng vùng vẫy nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì, sức lực của một thiên kim đại tiểu thư như cô ta thì làm sao có thể chống lại với những bà mụ quanh năm làm việc nặng nhọc.
Nửa bát thuốc bị rơi vãi khắp nơi, nửa bát còn lại đều ở trong miệng của Lâm Diệc Vân. Lăng Tú ma ma nhìn thấy Lâm Diệc Vân cũng uống được kha khá rồi bèn ra hiệu cho hai bà mụ ấy buông tay của Lâm Tri Ngải ra, còn bà ấy thì tay cầm bát thuốc quay trở về phía sau lưng của Lâm lão thái thái.
Lâm Diệc Vân chỉ có thể bò dưới nền nôn khan, muốn nôn ra hết chỗ thuốc uống vào lúc nãy, vậy nhưng nôn thế nào cũng chỉ nôn ra nước chua.
Chưa đến mười phút, Lâm Diệc Vân cảm thấy bụng của mình đau lên dữ dội, sau đó một luồng nước ấm ồ ạt chảy ra từ bên dưới.
Lúc đó Lâm Diệc Vân biết, đứa con của cô ta đã không còn nữa, kết tinh tình yêu của cô ta và thầy Trương cũng đã bị Lâm lão thái thái tàn nhẫn bóp ch ết.
Lâm Diệc Vân một tay chống dưới nền đất, một tay đặt lên trên bụng của mình, đôi mắt nhìn về phía Lâm lão thái thái phóng ra một ngọn lửa đầy thù hận.
"Bà đã giết con của tôi, tôi sẽ không tha thứ cho bà đâu, tôi sẽ không bao giờ tha cho bà!"
Lâm lão thái thái nhìn thấy vệt máu đỏ tươi trên nền đất, biểu cảm từ đầu đến cuối không hề thay đổi, ngữ khí của bà lãnh đạm: "Đưa nó xuống điền trang dưới quê sống đi, không có sự cho phép của tôi thì không được quay về đây!"
Lời nói của Lâm lão thái thái hệt như một phán quyết tử hình với Lâm Diệc Vân, sống trong đại gia tộc mà lại bị đưa đến vùng quê hẻo lánh, điều đó cũng đồng nghĩa với việc bị gia tộc từ bỏ.
Lâm Diệc Vân cảm thấy mọi sức lực dường như đã bị rút đến cạn kiệt, cô ta ngồi rạp xuống nền đất. Nước mắt vẫn đang rơi không ngừng, thế nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo hệt như vệt nước dưới nền đất.
Hạ Linh nhìn bộ dạng không còn gì luyến tiếc trên cuộc đời kia của Lâm Diệc Vân, vẫn còn muốn cầu xin. Thế nhưng chỉ với một ánh nhìn của Lâm lão thái thái, Hạ Linh chỉ đành nuốt hết những lời muốn nói vào bên trong.
Giống như lời Lâm lão thái thái nói, bây giờ bản thân bà ta còn khó bảo toàn thì lấy gì mà cầu xin cho Lâm Diệc Vân cơ chứ.
Tống Chu Thành cúi đầu nhìn Lâm Tri Ngải, không kìm được mà mỉm cười: "Vừa nãy không phải cô nghe thấy hết rồi sao?"
Lâm Tri Ngải cau chặt mày, biểu cảm cũng trở nên ấm ức: "Nhưng mà tôi nghe không hiểu, tôi chỉ thấy cô ta vụng trộm với đàn ông thôi!"
Lâm Tri Ngải biết Lâm Diệc Vân đã làm một việc gì đó rất bất thường, vốn dĩ cô muốn dùng chuyện này để trấn áp Lâm Diệc Vân.
Thế nhưng lúc nãy Lâm Diệc Vân nói quá nhiều, cộng thêm đầu óc của cô không thể nhanh nhạy như vậy được, nghĩ kỹ lại đau hết cả đầu! Chỉ có thể nhờ Tống Chu Thành phân tích giúp cô mà thôi.
Trông thấy Lâm Tri Ngải vô cùng sốt ruột, nụ cười trên mặt Tống Chu Thành càng ngày càng rõ ràng: "Thật ra cũng không có gì đâu, Lâm Diệc Vân tìm một thầy giáo trường nữ sinh làm bạn trai nhưng mà sợ nhà họ Lâm không đồng ý."
Tống Chu Thành đơn giản tóm lược lại câu chuyện, nếu như cô ngốc đã nghe không hiểu vậy thì vẫn là không nên để những thứ dơ bẩn đó làm bẩn tai cô.
Lâm Tri Ngải liếc nhìn Tống Chu Thành, cô hừ một tiếng lạnh nhạt: "Anh nghĩ là tôi có tin không?"
Dù cô có ngốc nhưng cô cũng biết rằng chắc chắn Lâm Diệc Vân đã gây ra sai lầm gì đó nghiêm trọng hơn việc này rất nhiều, nếu không cũng chẳng cần phải hoảng loạn mà bỏ chạy như thế.
Nhưng Tống Chu Thành không nói cho cô biết. Quá đáng thật đấy, lần sau xem kịch hay cũng sẽ chẳng dẫn theo Tống Chu Thành nữa đâu!
Lâm Tri Ngải đi theo sau Tống Chu Thành, đi hết cả một vòng trường nữ sinh cũng không tìm được tiệm may như Tống Chu Thành nói.
Lâm Tri Ngải đi đến mức đau hết cả chân, cộng thêm việc cô vẫn còn đang phân tích chuyện của Lâm Diệc Vân, không nhịn được mà phàn nàn: "Đã tìm lâu lắm rồi, khi nào mới có thể tìm được vậy hả!"
Tống Chu Thành quay đầu nhìn Lâm Tri Ngải trên trán đang đổ đầy mồ hôi, anh chỉ có thể thở dài: "Hay là chúng ta về nhà trước đi, đợi Cảnh Văn có thời gian, chúng ta sẽ bảo cậu ấy dẫn chúng ta đi!"
Nghe thấy cái tên Vương Cảnh Văn, Lâm Tri Ngải bĩu môi, cảm giác khó chịu hơn: "Tại sao phải bảo anh ta dẫn chúng ta, chúng ta tự tìm người hỏi thử không được sao?"
Tống Chu Thành ngẩn người, nghĩ ngợi một lúc, cũng phải ha. Bọn họ đi vòng quanh cổng trường nữ sinh, tại sao không tự tìm người để hỏi nhỉ!
Đúng là ở với cô ngốc lâu quá, anh cảm thấy bản thân mình cũng sắp ngu muội rồi.
Tống Chu Thành bước đến bên dưới một tán cây, mỉm cười cất lời hỏi một cụ già đang hóng mát: "Ông ơi, cho cháu hỏi ở quanh đây có tiệm may nào không ạ?"
Ông cụ đó bèn đưa tay chỉ về phía một con hẻm ở phía Đông: "Ở trong con hẻm đó đó, đi vào trong là thấy rồi."
Tống Chu Thành đưa mắt nhìn theo hướng mà ngón tay của ông cụ chỉ, khoé môi không kìm được khẽ co giật lên. Bởi vì con hẻm đó là nơi mà bọn họ đã đỗ xe.
Khi bước xuống xe, bọn họ không nhìn vào bên trong. Lúc đi tìm thì con hẻm lại bị chiếc xe hơi che mất tầm nhìn.
Tống Chu Thành nói lời cảm ơn ông cụ xong thì nắm lấy tay của Lâm Tri Ngải đi về hướng con hẻm đó: "Chúng ta đi thôi nào!"
Lâm Tri Ngải cũng không còn phàn nàn gì nữa, ngoan ngoãn bước theo sau Tống Chu Thành.
Tiệm may ở tít sâu trong con hẻm, bên ngoài cửa treo đầy quần áo với các kiểu dáng khác nhau. Nhưng những bộ quần áo đó lại làm cho Lâm Tri Ngải chau mày: "Tại sao tiệm may này chỉ treo âu phục với váy ngắn thôi vậy?"
Tống Chu Thành bật cười khẽ: "Nghe Cảnh Văn nói là thợ may ở đây lúc trước có du học ở nước Anh, âu phục nhà Cảnh Văn đều được thợ may ở đây may không đó."
Lâm Tri Ngải nghe vậy bèn dừng lại ở giữa con hẻm, không đi về phía trước nữa: "Tôi không muốn tiệm may này làm nữa!"
Tống Chu Thành chợt quay đầu nhìn Lâm Tri Ngải rồi hỏi nàng: "Sao vậy hả? Không phải cô cứ nhắc đến việc may váy mới à?"
Sao đến cửa tiệm may rồi lại đổi ý không vào nữa vậy!
Lâm Tri Ngải hất cằm lên, gương mặt khinh thường: "Sở trường của họ là váy Tây Dương, tôi không tin họ có thể may được váy dài xếp nếp của tôi!"
Nhìn thấy gương mặt kiên định của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành cũng không khuyên cô nữa: "Vậy thôi được, chút nữa về nhà tôi hỏi Phúc Bá thử, tôi tìm giúp cô một tiệm may lâu đời có sở trường may váy theo phong cách Trung Hoa vậy."
Biết là cô ngốc này có chút cổ hủ nhưng không ngờ là lại cổ hủ bảo thủ đến thế. Ngay cả thợ may may quần áo cũng phải có yêu cầu cao như vậy.
Sau khi Tống Chu Thành dẫn Lâm Tri Ngải về nhà thì bèn tìm đến Phúc Bá, anh hỏi thăm Phúc Bá: "Phúc Bá, ở Thành Đô có thợ may nào có tuổi nghề lâu đời không, tôi muốn giúp Tri Ngải may một vài chiếc váy."
Phúc Bá nhìn thấy Lâm Tri Ngải đang chăm chú nhìn mình, đợi chờ câu trả lời của mình thì mỉm cười cong cong đôi mắt: "Thiếu phu nhân nếu muốn tìm thợ may có tuổi nghề thì phải đến tìm Lão Trần ở đường Hoà Bình, tay nghề may quần áo của ông ấy là được tổ tông mấy đời truyền lại đấy ạ."
Lâm Tri Ngải nghe vậy, đôi mắt sáng hết cả lên, kéo lấy tay của Tống Chu Thành đi ra phía ngoài: "Vậy chúng ta đi đến đường Hoà Bình mau lên!"
Tống Chu Thành ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đang đỏ rực lửa, không khỏi nhíu mày: "Ngày mai chúng ta hẵng đi, bây giờ mặt trời đang nắng gắt lắm, cô không sợ cô làm da cô đen sao?"
Nghe thấy Tống Chu Thành nói vậy, Lâm Tri Ngải bất giác đưa tay lên sờ vào mặt của mình, sau đó lấy ra một chiếc gương nhỏ trong túi rồi soi gương.
Chiếc gương nhỏ này là cô tìm được từ trong chiếc rương mà cô ngốc bỏ đi. Vừa nhìn Lâm Tri Ngải đã rất thích chiếc gương này rồi, không quá to cũng không quá nhỏ, vừa hay có thể đem theo bên người.
Khi Lâm Tri Ngải thấy được gò má ửng đỏ của mình trong gương, cô bèn trừng mắt nhìn Tống Chu Thành: "Sao anh không nói sớm, tôi bị nắng chiếu đỏ au rồi này!"
Tống Chu Thành bật cười: "Chỉ là bị đỏ thôi chứ có phải đen đâu, nghỉ ngơi chút là hết mà."
Lâm Tri Ngải liếc mắt nhìn Tống Chu Thành, khinh bỉ hừ một tiếng: "Anh thì hiểu cái gì, bị đỏ là dấu hiệu trước khi bị đen đó!"
Tống Chu Thành: "..."
Lâm Tri Ngải chau mày suy nghĩ một lúc lâu, vội quay trở về sau sân của cô và Tống Chu Thành rồi căn dặn Tiểu Hòa: "Tiểu Hoà, em giúp tôi đến nhà bếp lấy một đĩa dưa leo, loại cắt mỏng thành lát rồi ấy."
Tống Chu Thành bất giác nhíu mày: "Cô đói rồi hả? Tôi còn hai quả quýt này, có muốn ăn không?"
Lâm Tri Ngải khẽ lắc đầu: "Không cần, tôi không đói."
Đợi đến khi Tiểu Hoà bê lên một đĩa dưa leo đã cắt lát, Tống Chu Thành bỗng thấy được cảnh tưởng như phá vỡ thế giới quan của anh: "Cô lấy dưa leo đắp lên mặt làm cái gì vậy!" Cái này không phải để ăn à?
Lâm Tri Ngải nằm trên ghế nằm ở hành lang, vừa đong đưa, vừa đắp dưa leo lên mặt: "Anh thì hiểu cái gì, tôi dùng cái này để cấp ẩm đó!"
Tống Chu Thành: "..."
Anh cũng hiểu tại sao đầu óc của cô ngốc không được mấy linh hoạt rồi, trong đầu cô có nhiều suy nghĩ kỳ quái như vậy, có thể suy nghĩ linh hoạt thì cũng lạ lùng lắm!
Tiểu Hòa còn ở bên cạnh, đôi mắt bỗng vụt qua một nét suy nghĩ sâu xa, cô bèn bật cười nói với Lâm Tri Ngải: "Thiếu phu nhân, nếu như cô muốn cấp ẩm cho da, có thể mua kem dưỡng da ạ!"
Lâm Tri Ngải xoay qua nhìn Tiểu Hoà rồi hỏi cô ấy: "Kem dưỡng da là cái gì vậy?"
Tiểu Hoà mỉm cười: "Kem dưỡng da là một loại mỹ phẩm của Thượng Hải ạ, các phu nhân tiểu thư ở Thành Đô rất thích dùng cái này, dùng xong da mặt láng mượt hệt như trứng gà đã bóc vỏ rồi ấy ạ."
Nghe thấy Tiểu Hoà nói như vậy, Tống Chu Thành cảm thấy tình hình không được ổn lắm, vậy mà vẫn chưa quay người bỏ đi thì đã thấy đôi mắt của Lâm Tri Ngải cứ chăm chăm nhìn mình, bên trên hiện lên "Tôi thích nó, tôi muốn có nó!".
Tống Chu Thành sờ vào túi tiền đã mất đi hơn một nửa của mình, anh trừng mắt nhìn Lâm Tri Ngải nhưng vẫn thở dài rồi nói với cô: "Ngày mai ra ngoài tôi mua cho!"
Lâm Tri Ngải lập tức nở nụ cười hớn hở, lát dưa leo trên mặt cũng sắp rơi xuống rồi: "Cảm ơn anh nha, anh tốt quá đi!"
Tống Chu Thành chỉ có thể ngồi bịch xuống bên cạnh bậc thềm, dáng vẻ như thể nhân sinh chẳng còn gì luyến tiếc nữa, anh thuận tay lấy một lát dưa leo trong đĩa rồi bỏ vào miệng.
Nhìn thấy Tống Chu Thành ăn lát dưa leo, Lâm Tri Ngải bèn lấy dưa leo trên mặt mình xuống và bỏ lại vào đĩa.
Đắp lâu vậy rồi, cô cảm thấy hơi nóng trên mặt mình cũng đã tan đi nhiều rồi. Hơn nữa, sắp có kem dưỡng da rồi, còn đắp dưa leo làm gì nữa!
"Nếu anh thích cái này, vậy thì tôi cho anh ăn hết luôn nè!"
Nhìn thấy đĩa dưa leo Lâm Tri Ngải đưa qua, Tống Chu Thành khóc không được cười cũng không xong, chỉ có thể ra sức tự nhủ trong đầu rằng thôi bỏ đi, đằng nào cô ấy cũng chỉ là một cô ngốc!
Lâm Diệc Vân bên này chầm chậm lê bước quanh cổng nhà họ Lâm lâu lắm rồi, đợi đến khi trời sắp sập tối mời từ từ đi vào nhà.
Mở cửa ra bèn cảm giác bầu không khí này không đúng lắm, Lâm lão thái thái một mình ngồi ở trong sân, còn Lâm Chính Hồng thì đứng ở bên cạnh Lâm lão thái thái.
Lâm Diệc Vân quay người muốn bỏ chạy ngược về sau nhưng cổng lớn lại đột nhiên đóng sầm lại, nhìn thấy có tận mấy nha hoàn và bà mụ đứng gác ở cửa, Lâm Diệc Vân chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang Hạ Linh.
"Mẹ, cứu con!"
Giọng nói của Lâm Diệc Vân mang theo tiếng khóc nghẹn, Hạ Linh cũng cảm thấy đau xót không thôi, dù gì đây cũng là đứa con mà mình chính tay nuôi lớn.
Thế nhưng nghĩ đến bức thư mà Lâm Diệc Vân để lại lúc chiều, Hạ Linh cố ép bản thân đưa mắt nhìn sang nơi khác, không nhìn vào gương mặt của Lâm Diệc Vân nữa.
Lâm lão thái thái ngồi trên ghế phát ra tiếng hừ lạnh nhạt: "Cô đừng nhìn mẹ cô làm gì, nuôi nấng ra một đứa con gái không biết xấu hổ như cô, bây giờ bản thân cô ta còn khó mà bảo toàn đấy."
Đôi mắt Lâm Diệc Vân chỉ toàn là nước mắt: "Bà nội, con và thầy Trương là thật lòng yêu nhau, bà hãy tác thành cho chúng con đi!"
Lâm lão thái thái không nói thêm gì nữa, chỉ quăng cho Lăng Tú ma ma đang đứng ở sau lưng một ánh nhìn. Lăng Tú ma ma sau khi nhận được tín hiệu thì quay người đi đến nhà bếp.
Còn Lâm Diệc Vân ở đây thì bị dọa đến nỗi cả người đơ cứng, hơi thở như ngừng lại. Khi cô ta nhìn thấy Lăng Tú ma ma cầm ra một bát thuốc màu đỏ đi đến, Lâm Diệc Vân ngay lập tức chạy thục mạng về phía cánh cửa: "Các người đúng là xem mạng người như cỏ rác mà, tôi phải đến đồn cảnh sát tố cáo các người!"
Chỉ một ánh nhìn của Lâm lão thái thái, nha hoàn và bà mụ ở cửa đã ấn giữ Lâm Diệc Vân lại: "Cô sinh ra ở nhà họ Lâm, lớn lên ở nhà họ Lâm, cô làm ra được chuyện khiến cho nhà họ Lâm mất hết thể diện, vậy mà cô còn mặt mũi nói tôi xem mạng người như cỏ rác ư!"
Hai bà mụ giữ chặt lấy Lâm Diệc Vân, Lăng Tú ma ma thì mang bát thuốc nóng hổi ấy đến rồi đổ vào miệng của Lâm Diệc Vân.
Lâm Diệc Vân liều mạng vùng vẫy nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì, sức lực của một thiên kim đại tiểu thư như cô ta thì làm sao có thể chống lại với những bà mụ quanh năm làm việc nặng nhọc.
Nửa bát thuốc bị rơi vãi khắp nơi, nửa bát còn lại đều ở trong miệng của Lâm Diệc Vân. Lăng Tú ma ma nhìn thấy Lâm Diệc Vân cũng uống được kha khá rồi bèn ra hiệu cho hai bà mụ ấy buông tay của Lâm Tri Ngải ra, còn bà ấy thì tay cầm bát thuốc quay trở về phía sau lưng của Lâm lão thái thái.
Lâm Diệc Vân chỉ có thể bò dưới nền nôn khan, muốn nôn ra hết chỗ thuốc uống vào lúc nãy, vậy nhưng nôn thế nào cũng chỉ nôn ra nước chua.
Chưa đến mười phút, Lâm Diệc Vân cảm thấy bụng của mình đau lên dữ dội, sau đó một luồng nước ấm ồ ạt chảy ra từ bên dưới.
Lúc đó Lâm Diệc Vân biết, đứa con của cô ta đã không còn nữa, kết tinh tình yêu của cô ta và thầy Trương cũng đã bị Lâm lão thái thái tàn nhẫn bóp ch ết.
Lâm Diệc Vân một tay chống dưới nền đất, một tay đặt lên trên bụng của mình, đôi mắt nhìn về phía Lâm lão thái thái phóng ra một ngọn lửa đầy thù hận.
"Bà đã giết con của tôi, tôi sẽ không tha thứ cho bà đâu, tôi sẽ không bao giờ tha cho bà!"
Lâm lão thái thái nhìn thấy vệt máu đỏ tươi trên nền đất, biểu cảm từ đầu đến cuối không hề thay đổi, ngữ khí của bà lãnh đạm: "Đưa nó xuống điền trang dưới quê sống đi, không có sự cho phép của tôi thì không được quay về đây!"
Lời nói của Lâm lão thái thái hệt như một phán quyết tử hình với Lâm Diệc Vân, sống trong đại gia tộc mà lại bị đưa đến vùng quê hẻo lánh, điều đó cũng đồng nghĩa với việc bị gia tộc từ bỏ.
Lâm Diệc Vân cảm thấy mọi sức lực dường như đã bị rút đến cạn kiệt, cô ta ngồi rạp xuống nền đất. Nước mắt vẫn đang rơi không ngừng, thế nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo hệt như vệt nước dưới nền đất.
Hạ Linh nhìn bộ dạng không còn gì luyến tiếc trên cuộc đời kia của Lâm Diệc Vân, vẫn còn muốn cầu xin. Thế nhưng chỉ với một ánh nhìn của Lâm lão thái thái, Hạ Linh chỉ đành nuốt hết những lời muốn nói vào bên trong.
Giống như lời Lâm lão thái thái nói, bây giờ bản thân bà ta còn khó bảo toàn thì lấy gì mà cầu xin cho Lâm Diệc Vân cơ chứ.