Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1805
Chương 1805
“Cũng không phải”
‘Sakahara Kurosawa đi qua nâng tay chạm ly với Đường Duy sau đó cũng không muốn thưởng thức mà một hơi uống cạn. “Phương thức liên lạc vẫn giữ, vẫn nói chuyện với nhau như thường. Nhưng thái độ như vậy tôi cảm thấy thật đáng sợ”
Nếu không thể liên lạc được thì tốt biết chừng nào, sẽ không kiên trì nữa.
Nhưng bây giờ Lạc Du Du lại đối xử với Sakahara Kurosawa như một người bạn bình thường, từ người yêu trở thành bạn bè bình thường không hơn, Sakahara Kurosawa làm sao chấp nhận được.
“Tất cả đều là tại cậu ta, nếu cậu ta sớm tỉnh ngộ, có lẽ bây giờ… đã cùng Lạc Du Du đăng ký kết hôn rồi Cậu ta nhìn trần nhà, “Cậu hôm nay tới tìm tôi có việc gì?”
“Tôi bị ba vợ âm dương quái khí đâm cho một nhát”
Đường Duy híp mắt, bộ dáng tươi cười nhưng lời nói ra lại không mấy vui vẻ. “Tôi muốn… cố gắng kéo gần khoảng cách với Tô Nhan, nhưng không có tác.
dụng, chú Tô Kỳ vô cùng bảo vệ Tô Nhan, không muốn cho tôi cùng em ấy có.
bất kỳ mối quan hệ nào”
“Giữa hai người dù không có Tô Kỳ cũng không có khả năng”.
‘Sakahara Kurosawa dừng một chút, sau đó lại nói tiếp: “Khoảng thời gian đó do cậu không biết, một mình Tô Nhan mang trên mình rất nhiều việc, dù cô ấy không nói, cậu cũng không th bù đắp được. Đường Duy, đây là một điểm trí mạng mà cậu không thể nào giải quyết được. Một sự thật không thể phủ nhận là cậu đã phải chịu nhiều sự tra tấn từ mẹ của cô ấy. Nhưng cô ấy đích thực cũng vì cậu mà chịu nhiều tổn thương, thậm chí một số sự việc đã ngoài tầm kiểm soát của cậu”
Cho nên Đường Duy muốn một lần nữa bắt đầu lại từ đâu cũng rất khó khăn.
“Lần này tới tìm cậu là muốn nhờ cậu mua dùm tôi một mảnh đất”
Đường Duy thở dài đặt ly rượu xuống, sau đó nói: “Mua một mảnh đất, tôi muốn dùng làm… vườn hoa”
“Vườn hoa?”
Sakahara Kurosawa bất ngờ liếc nhìn Đường Duy, “Làm sao vậy, muốn cải tà quy chánh, tu tâm dưỡng tính, muốn trồng hoa sao? Dứt khoát trồng mấy loại đậu đi, tôi thích ăn”
“Ông thất tình nên đem đầu óc làm hư luôn rồi?” Đường Duy nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi muốn làm cho Tô Nhan một vườn hoa, muốn đem tất thảy những gì trước đây em ấy muốn làm cho em ấy”
Bao gồm cả.
Đứa bé chưa kịp chào đời.
‘Sakahara Kurosawa giật mình, nhìn về phía Đường Duy, lẩm bẩm, “Xong rồi, tớ có phải là Châu Chấn Nam hay không, tớ mới hiểu được cậu… cậu…”
Hóa ra ở giữa cậu và Tô Nhan còn có… Lúc này Sakahara Kurosawa cũng không biết nói cái gì cho phải, “Câu đúng là súc sinh”
Đường Duy nhớ tới việc này cũng rất đau lòng nhức óc, “Sao mà tớ biết được chứ…”
‘Vê sau biết được, cậu còn cảm thấy là người khác ngu ngốc, hóa ra đã từng có một cơ hội làm ba ở ngay trước mắt cậu, nhưng cậu lại lựa chọn vứt bỏ.
Huống chỉ Tô Nhan một mình ra ngoài nạo thai… Lúc đó trong lòng cô đang suy nghĩ gì, có phải rất hận cậu hay không?
Nhưng thứ mà Đường Duy sợ hãi không phải sự oán hận của Tô Nhan, nếu như Tô Nhan còn có oán hận với cậu, có lẽ vẫn là một sự cứu vớt, điều cậu sợ chính là, Tô Nhan còn chẳng thèm oán hận cậu.
Cứ nắm trên bàn phẫu thuật như vậy, cứ hạ tử hình giống một hung thủ như vậy, cứ tự tay bóp chết tất cả chờ mong của mình đối với cậu như vậy, tính cả đứa bé kia “Nhân lúc bây giờ còn có thời gian, ra tay trước đi”
Đường Duy nhìn Sakahara Kurosawa một chút, “Dù sao cậu cũng không phải là người cùng một quốc gia với tớ, cũng không cần nhiều đất trong nước bọn tớ như thế đúng không, bán miếng đất kia cho tớ đi”
“Cũng không phải”
‘Sakahara Kurosawa đi qua nâng tay chạm ly với Đường Duy sau đó cũng không muốn thưởng thức mà một hơi uống cạn. “Phương thức liên lạc vẫn giữ, vẫn nói chuyện với nhau như thường. Nhưng thái độ như vậy tôi cảm thấy thật đáng sợ”
Nếu không thể liên lạc được thì tốt biết chừng nào, sẽ không kiên trì nữa.
Nhưng bây giờ Lạc Du Du lại đối xử với Sakahara Kurosawa như một người bạn bình thường, từ người yêu trở thành bạn bè bình thường không hơn, Sakahara Kurosawa làm sao chấp nhận được.
“Tất cả đều là tại cậu ta, nếu cậu ta sớm tỉnh ngộ, có lẽ bây giờ… đã cùng Lạc Du Du đăng ký kết hôn rồi Cậu ta nhìn trần nhà, “Cậu hôm nay tới tìm tôi có việc gì?”
“Tôi bị ba vợ âm dương quái khí đâm cho một nhát”
Đường Duy híp mắt, bộ dáng tươi cười nhưng lời nói ra lại không mấy vui vẻ. “Tôi muốn… cố gắng kéo gần khoảng cách với Tô Nhan, nhưng không có tác.
dụng, chú Tô Kỳ vô cùng bảo vệ Tô Nhan, không muốn cho tôi cùng em ấy có.
bất kỳ mối quan hệ nào”
“Giữa hai người dù không có Tô Kỳ cũng không có khả năng”.
‘Sakahara Kurosawa dừng một chút, sau đó lại nói tiếp: “Khoảng thời gian đó do cậu không biết, một mình Tô Nhan mang trên mình rất nhiều việc, dù cô ấy không nói, cậu cũng không th bù đắp được. Đường Duy, đây là một điểm trí mạng mà cậu không thể nào giải quyết được. Một sự thật không thể phủ nhận là cậu đã phải chịu nhiều sự tra tấn từ mẹ của cô ấy. Nhưng cô ấy đích thực cũng vì cậu mà chịu nhiều tổn thương, thậm chí một số sự việc đã ngoài tầm kiểm soát của cậu”
Cho nên Đường Duy muốn một lần nữa bắt đầu lại từ đâu cũng rất khó khăn.
“Lần này tới tìm cậu là muốn nhờ cậu mua dùm tôi một mảnh đất”
Đường Duy thở dài đặt ly rượu xuống, sau đó nói: “Mua một mảnh đất, tôi muốn dùng làm… vườn hoa”
“Vườn hoa?”
Sakahara Kurosawa bất ngờ liếc nhìn Đường Duy, “Làm sao vậy, muốn cải tà quy chánh, tu tâm dưỡng tính, muốn trồng hoa sao? Dứt khoát trồng mấy loại đậu đi, tôi thích ăn”
“Ông thất tình nên đem đầu óc làm hư luôn rồi?” Đường Duy nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi muốn làm cho Tô Nhan một vườn hoa, muốn đem tất thảy những gì trước đây em ấy muốn làm cho em ấy”
Bao gồm cả.
Đứa bé chưa kịp chào đời.
‘Sakahara Kurosawa giật mình, nhìn về phía Đường Duy, lẩm bẩm, “Xong rồi, tớ có phải là Châu Chấn Nam hay không, tớ mới hiểu được cậu… cậu…”
Hóa ra ở giữa cậu và Tô Nhan còn có… Lúc này Sakahara Kurosawa cũng không biết nói cái gì cho phải, “Câu đúng là súc sinh”
Đường Duy nhớ tới việc này cũng rất đau lòng nhức óc, “Sao mà tớ biết được chứ…”
‘Vê sau biết được, cậu còn cảm thấy là người khác ngu ngốc, hóa ra đã từng có một cơ hội làm ba ở ngay trước mắt cậu, nhưng cậu lại lựa chọn vứt bỏ.
Huống chỉ Tô Nhan một mình ra ngoài nạo thai… Lúc đó trong lòng cô đang suy nghĩ gì, có phải rất hận cậu hay không?
Nhưng thứ mà Đường Duy sợ hãi không phải sự oán hận của Tô Nhan, nếu như Tô Nhan còn có oán hận với cậu, có lẽ vẫn là một sự cứu vớt, điều cậu sợ chính là, Tô Nhan còn chẳng thèm oán hận cậu.
Cứ nắm trên bàn phẫu thuật như vậy, cứ hạ tử hình giống một hung thủ như vậy, cứ tự tay bóp chết tất cả chờ mong của mình đối với cậu như vậy, tính cả đứa bé kia “Nhân lúc bây giờ còn có thời gian, ra tay trước đi”
Đường Duy nhìn Sakahara Kurosawa một chút, “Dù sao cậu cũng không phải là người cùng một quốc gia với tớ, cũng không cần nhiều đất trong nước bọn tớ như thế đúng không, bán miếng đất kia cho tớ đi”