Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1711
Chương 1711
Đoạn thời gian ở chung với nhau, cô nhát gan đứng phía sau Đường Duy, cũng từng nhìn bóng lưng của cậu, đem những đau khổ cậu tặng cho cô ghi nhớ thật kỹ.
Khi đó Tô Nhan có nghĩ qua. Đường Duy những thứ anh tặng cho tôi, thù hận cũng được châm chọc cũng được, bởi vì bọn chúng đều sẽ biến thành một vì sao nho nhỏ sáng lấp lánh trong thế giới của tôi.
Tô Nhan cần răng sống được đến bây giờ, đã sống được đến bây giờ… Lúc này, Đường Duy tăng thêm lực năm chặt cô ở trong lòng bàn tay, cô định cố gắng chịu đựng, thế nhưng cô thật sự chịu không nổi nữa rồi, phía sau là tiếng cãi vã của Sakahara Sakurako và Trì Liệt, từng câu từng câu đâm thẳng vào tai của cô vô cùng chói tai.
Nếu lời nói có thể khiến người ta bị thương, thì chỉ sợ giờ phút này cô đã bị chọc thủng trăm ngàn lỗ.
Lần đầu tiên thấy Trì Liệt tức giận như vậy, cậu ta là kiểu người rất điềm đạm thản nhiên, rất ít khi tức giận, chỉ là lúc nhìn thấy bộ dạng không biết trời trăng lên án của Sakahara Sakurako, người rất điềm tĩnh như Trì Liệt cũng phải tức giận, bình thường Trì Liệt là thế nhưng một khi tức giận lại có chút khiến người ta giật mình, nhưng phải công nhận này thật sự có kiểu người, lúc chỉ trích người khác lại có thể tùy tiện nói mình ở bên đúng bên “chính nghĩa”, đối với khó khăn của người khác không có chút nào đồng cảm.
Vì có thể khiến cho mình chiếm được ưu thế hơn muốn tỏ vẻ ta đây, liền tùy tiện kéo lập trường của mình vào không tiếc bất cứ giá nào cho dù là dẫm lên nỗi đau của người khác.
Có lẽ bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới, nếu cứ như thế này, không sớm thì muộn cũng sẽ có một ngày bọn họ cũng sẽ bị người khác đối xử ngược lại như vậy.
Vào lúc này Đường Duy quay người, dường như là mặt không thay đổi đi tới trước mặt Sakahara Sakurako, lúc cô ta đang nở nụ cười vui mừng, thì cậu giơ tay lên cao cao!
Đánh xuống một cái bạt tai không hề nhẹt Sakahara Sakurako hét lên một tiếng, cô ta dùng tay che nửa mặt bị đánh lại, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được nhìn Đường Duy, “Vì sao anh lại đánh em… Em cũng là vì muốn tốt cho anh, tất cả là vì muốn tốt cho anh! Rõ ràng em đứng về phía anh! Em mới là người yêu anh nhất!”
Sakahara Sakurako vừa khóc như muốn sập trời, giống như những gì Đường Duy làm đã phản bội cô ta.
Nhưng mà trên thực tế, lúc đó Đường Duy căn bản không quen cô ta, chuyện của cậu và Tô Nhan không có chút quan hệ với cô ta, là bản thân Sakahara Sakurako muốn chen vào, chẳng qua cũng chỉ muốn lợi dụng cậu mà đứng vững ở gia tộc Sakahara.
Tay Đường Duy giơ cao còn chưa thu lại, trên mặt lộ ra nụ cười giễu cợt, như là nhìn cô ta thêm một cái cũng ngại bẩn mắt vậy: “Yêu?
Cô quản tôi có yêu hay không? Mẹ nó tình yêu bẩn thiu, thật sự có người thích tự mình đa tình à?”
Sakahara Sakurako không thể tin được, cô ta che lại nửa bên mặt, tóc mất trật tự, ăn mặc tỉ mỉ như vậy mà bị Đường Duy tát một cái lên mặt, mà Tô Nhan cô ta vốn nhận định là đầu sỏ lại đứng ở phía sau Đường Duy không nói tiếng nào.
“Là cô… Là cô!”
Sakahara Sakurako phẫn hận nhìn Tô Nhan: “Là cô quyến rũ Đường Duy, không biết xấu hố! Cô xứng sao, người phụ nữ lớn lên từ gia đình đơn thân chắc chản không có gì tốt đẹp!”
Bốn chữ gia đình đơn thân, đâm vào chỗ đau nhất của Tô Nhan, cô chưa bao giờ được sở hữu một gia đình hoàn hảo, sống đến bây giờ trên người vẫn luôn chẳng chịt vết thương, cũng bởi vì không có một gia đình hoàn chỉnh yêu thương cô ấy.
“Lúc nhỏ tôi cũng do một mình mẹ tôi nuôi lớn, lúc đó tôi cũng mồ côi ba.”
Giọng Đường Duy lạnh lùng: ‘Ý cô là tôi cũng không phải thứ gì tốt đẹp phải không?”
Sakahara Sakurako sững lại.
“Hay ý cô là, chỉ cần là liên quan tới Tô Nhan, cô đều sẽ lấy nó thành cái cớ để công kích cô ấy, thậm chí không tiếc phóng đại nó, kéo người khác xuống nước?”
Sakahara Sakurako lắc đầu: “Sao anh lại nghĩ em như vậy! Rõ ràng mọi thứ em đều suy nghĩ vì anh, Đường Duy nhìn thoáng qua Tô Nhan, cô đứng ở đó, một câu còn chưa nói, chỉ đứng yên, nhưng lại khiến Đường Duy cảm nhận được sự bi ai.
Cô sẽ không tức giận, chưa bao giờ biết trút giận, ngay cả bị tổn thương đều đã trở thành cảm giác bình thường, trong lòng chịu đựng sự đau đớn một ngàn một vạn lần, ánh mắt kia chết rồi lạ một lần, nhưng ngay cả một câu oán giận với thế giới này cũng chưa từng nói Phải ép cô đến mức nào cô mới trút giận ra ngoài, không, đó không phải là trút giận.
Đoạn thời gian ở chung với nhau, cô nhát gan đứng phía sau Đường Duy, cũng từng nhìn bóng lưng của cậu, đem những đau khổ cậu tặng cho cô ghi nhớ thật kỹ.
Khi đó Tô Nhan có nghĩ qua. Đường Duy những thứ anh tặng cho tôi, thù hận cũng được châm chọc cũng được, bởi vì bọn chúng đều sẽ biến thành một vì sao nho nhỏ sáng lấp lánh trong thế giới của tôi.
Tô Nhan cần răng sống được đến bây giờ, đã sống được đến bây giờ… Lúc này, Đường Duy tăng thêm lực năm chặt cô ở trong lòng bàn tay, cô định cố gắng chịu đựng, thế nhưng cô thật sự chịu không nổi nữa rồi, phía sau là tiếng cãi vã của Sakahara Sakurako và Trì Liệt, từng câu từng câu đâm thẳng vào tai của cô vô cùng chói tai.
Nếu lời nói có thể khiến người ta bị thương, thì chỉ sợ giờ phút này cô đã bị chọc thủng trăm ngàn lỗ.
Lần đầu tiên thấy Trì Liệt tức giận như vậy, cậu ta là kiểu người rất điềm đạm thản nhiên, rất ít khi tức giận, chỉ là lúc nhìn thấy bộ dạng không biết trời trăng lên án của Sakahara Sakurako, người rất điềm tĩnh như Trì Liệt cũng phải tức giận, bình thường Trì Liệt là thế nhưng một khi tức giận lại có chút khiến người ta giật mình, nhưng phải công nhận này thật sự có kiểu người, lúc chỉ trích người khác lại có thể tùy tiện nói mình ở bên đúng bên “chính nghĩa”, đối với khó khăn của người khác không có chút nào đồng cảm.
Vì có thể khiến cho mình chiếm được ưu thế hơn muốn tỏ vẻ ta đây, liền tùy tiện kéo lập trường của mình vào không tiếc bất cứ giá nào cho dù là dẫm lên nỗi đau của người khác.
Có lẽ bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới, nếu cứ như thế này, không sớm thì muộn cũng sẽ có một ngày bọn họ cũng sẽ bị người khác đối xử ngược lại như vậy.
Vào lúc này Đường Duy quay người, dường như là mặt không thay đổi đi tới trước mặt Sakahara Sakurako, lúc cô ta đang nở nụ cười vui mừng, thì cậu giơ tay lên cao cao!
Đánh xuống một cái bạt tai không hề nhẹt Sakahara Sakurako hét lên một tiếng, cô ta dùng tay che nửa mặt bị đánh lại, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được nhìn Đường Duy, “Vì sao anh lại đánh em… Em cũng là vì muốn tốt cho anh, tất cả là vì muốn tốt cho anh! Rõ ràng em đứng về phía anh! Em mới là người yêu anh nhất!”
Sakahara Sakurako vừa khóc như muốn sập trời, giống như những gì Đường Duy làm đã phản bội cô ta.
Nhưng mà trên thực tế, lúc đó Đường Duy căn bản không quen cô ta, chuyện của cậu và Tô Nhan không có chút quan hệ với cô ta, là bản thân Sakahara Sakurako muốn chen vào, chẳng qua cũng chỉ muốn lợi dụng cậu mà đứng vững ở gia tộc Sakahara.
Tay Đường Duy giơ cao còn chưa thu lại, trên mặt lộ ra nụ cười giễu cợt, như là nhìn cô ta thêm một cái cũng ngại bẩn mắt vậy: “Yêu?
Cô quản tôi có yêu hay không? Mẹ nó tình yêu bẩn thiu, thật sự có người thích tự mình đa tình à?”
Sakahara Sakurako không thể tin được, cô ta che lại nửa bên mặt, tóc mất trật tự, ăn mặc tỉ mỉ như vậy mà bị Đường Duy tát một cái lên mặt, mà Tô Nhan cô ta vốn nhận định là đầu sỏ lại đứng ở phía sau Đường Duy không nói tiếng nào.
“Là cô… Là cô!”
Sakahara Sakurako phẫn hận nhìn Tô Nhan: “Là cô quyến rũ Đường Duy, không biết xấu hố! Cô xứng sao, người phụ nữ lớn lên từ gia đình đơn thân chắc chản không có gì tốt đẹp!”
Bốn chữ gia đình đơn thân, đâm vào chỗ đau nhất của Tô Nhan, cô chưa bao giờ được sở hữu một gia đình hoàn hảo, sống đến bây giờ trên người vẫn luôn chẳng chịt vết thương, cũng bởi vì không có một gia đình hoàn chỉnh yêu thương cô ấy.
“Lúc nhỏ tôi cũng do một mình mẹ tôi nuôi lớn, lúc đó tôi cũng mồ côi ba.”
Giọng Đường Duy lạnh lùng: ‘Ý cô là tôi cũng không phải thứ gì tốt đẹp phải không?”
Sakahara Sakurako sững lại.
“Hay ý cô là, chỉ cần là liên quan tới Tô Nhan, cô đều sẽ lấy nó thành cái cớ để công kích cô ấy, thậm chí không tiếc phóng đại nó, kéo người khác xuống nước?”
Sakahara Sakurako lắc đầu: “Sao anh lại nghĩ em như vậy! Rõ ràng mọi thứ em đều suy nghĩ vì anh, Đường Duy nhìn thoáng qua Tô Nhan, cô đứng ở đó, một câu còn chưa nói, chỉ đứng yên, nhưng lại khiến Đường Duy cảm nhận được sự bi ai.
Cô sẽ không tức giận, chưa bao giờ biết trút giận, ngay cả bị tổn thương đều đã trở thành cảm giác bình thường, trong lòng chịu đựng sự đau đớn một ngàn một vạn lần, ánh mắt kia chết rồi lạ một lần, nhưng ngay cả một câu oán giận với thế giới này cũng chưa từng nói Phải ép cô đến mức nào cô mới trút giận ra ngoài, không, đó không phải là trút giận.